Lão Bà Theo Ta Về Nhà Đi
Chương 6: Đột nhiên thương cảm
Vốn tưởng rằng, bữa cơm ngày hôm nay, cả chủ và khách đều được vui vẻ là tốt rồi, lại không nghĩ rằng, những bậc cha mẹ vĩ đại kia, thật đúng là có thể hâm nóng không khí, đem không khí đều hun chín luôn, ta cảm thấy thậm tệ….không vui nổi.
Cái gì gọi là hâm chín ? Chính là trên cơ bản bọn họ ba người đã đứng ở cùng một mặt trận thống nhất, đối với hôn lễ của ta và Giang Ly cùng với tuần trăng mật và các việc linh tinh khác thành đạt nhất trí, thậm chí đã ngay cả vấn đề nuôi nấng đứa nhỏ cùng với có nên sinh đứa thứ hai hay không cũng đã được đưa ra thảo luận !
Bới vì ba vị phụ huynh vô cùng bức thiết muốn thấy ta cùng Giang Ly “về một nhà” , cho nên hôn lễ đã được ấn định hai tuần sau sẽ tổ chức.
Giang bá bá còn sót lại chút lý trí đề nghị trước tiên nên hỏi xem quan điểm của các con như thế nào, kết quả hai vị mẫu thân đại nhân cơ hồ trăm miệng một lời nói : “Hỏi hắn [nàng] làm chi !”
Ta không dám phản kháng, bởi vì ta có bệnh sợ ngữ văn.
Giang Ly cũng không phản kháng, bởi vì hắn là con rể tốt.
Cho nên cả hai chúng ta đều yên lặng ăn cơm. Ta phi thường bình tĩnh gắp một miếng hoa hồi để vào bát của Giang Ly, này thì không kháng nghị !
Giang Ly cũng có qua có lại gắp trả lại cho ra một cái đầu cá, ngươi cũng đâu dám kháng nghị !
Sau đó vài người đang hưng phấn một cách dị thường lại bắt đầu thương lượng đến chuyện đi hưởng tuần trăng mật, ta vốn không muốn đi hưởng tuần trăng mật, lại càng không muốn cùng một vị đồng tính luyến ái đi hưởng tuần trăng mật, nhưng là lúc nhìn mọi người hưng phấn như vậy, ta cũng không nỡ nói “Không”, tốt xấu hiện tại ta cùng Giang Ly cũng đang sắm vai một đôi vợ chồng ân ái a. Liếc nhìn sang Giang Ly, hắn phỏng chừng cũng có suy nghĩ tương tự,
Cho nên khi các bậc cha mẹ hỏi chúng ta muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, ta hưng trí bừng bừng trả lời Maldives*, mà Giang Ly thì kiên trì muốn đi ắc Âu. Hai cái nơi này phong cách hoàn toàn khác biệt, khó có thể tìm được điểm chung.
*một đảo quốc gần Ấn Độ
Vì thế một cha hai mẹ kia trực tiếp ngó lơ Giang Ly, xác định đi Maldives.
Ta cười, đây chính là ưu thế. Nhìn cái gì, nhìn cái gì mà nhìn ? Ai bảo ngươi không phải nữ nhân!
Nhìn trên bàn ăn ba lão nhân càng nói càng hưng phấn, trong lòng ta đột nhiên dâng lên một loại cảm giác áy náy, vì thế ghé bên tai Giang Ly, bất an nói: “ Ngươi nói xem, chúng ta làm như vậy có phải quá đáng hay không a ?” Bọn họ vui vẻ như vậy, mà chúng ta lại là đang diễn tuồng.
Giang Ly đáp : “ Tác dụng của nói dối là khiến cho người ta vui vẻ, bọn họ vui vẻ chúng ta vừa lòng, ai còn đi để ý quá trình thiệt giả làm gì.”
Ta cảm thấy lời hắn nói có chút không được tự nhiên, nhưng nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, đành phải càng thêm bất an nói : “ Nhưng là, bọn họ đang bàn đến chuyện con cái….”
Giang Ly dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng kéo tay ta đang đặt ở trên bàn, miệng cơ hồ ghé sát đến lỗ tai của ta, phun nhiệt khí nói với ta : “ Ngươi muốn sinh thì sinh, ngươi không muốn sinh, ta cũng sẽ có cách.”
Ta yên lòng.
Thật lâu sau này , Giang Ly mới nói cho ta biết, hắn lúc ấy cũng chưa có nói hết lời, câu cuối cùng kỳ thật là , “Ngươi không muốn sinh, ta cũng có cách khiến ngươi sinh!”…..Giang Ly cái người này thật bại hoại !
…
Hôn lễ được ba vị cha mẹ vô đạo đức kia ấn định vào hai tuần sau cử hành, cái này cũng chỉ trách số mệnh của ta. Cũng may bọn họ cũng còn chút lương tâm, hỗ trợ thu xếp mọi việc bên ngoài, cũng thực vất vả. Tuy vậy, trong vòng hai tuần muốn chuẩn bị tốt một hôn lễ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Hoàn hảo là hiện tại ta đã nghỉ việc. Bất quá Giang Ly cũng thật kỳ quái, mỗi ngày đều không thấy đi làm. Thật không thích hợp chút nào, trông hắn khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ cũng đã mất việc ?
Ta hỏi Giang Ly, hắn chỉ bâng quơ trả lời: “Công việc làm sao trọng yếu bằng việc kết hôn.”
Dối trá >____
Đối với rất nhiều người mà nói, chuẩn bị trước khi kết hôn là chuyện vô cùng phức tạp, cho nên bọn họ dễ dàng rối loạn ngay lúc đầuđương nhiên với ta mà nói thì không phải như vậy, Trừ bỏ thời gian đầu có vẻ hơi gấp gáp, ta thật không có chỗ nào không thích ứng, hết thảy mọi chuyện cần xử lý đều giải quyết gọn gàng.
Vì thế Giang Ly tán thưởng : “Nhìn không ra ngươi cũng rất chuyên nghiệp.”
Ta vênh vang tự đắc nói: “Tuy rằng ta là cái lão xử nữ, nhưng là trên danh nghĩa pháp luật ngươi xem như là chồng thứ hai của ta.”
Khụ khụ, ta không nói dối. Ta từng có, mặc dù đã qua, còn có một hôn lễ, không, phải nói là gần có được một hôn lễ….Ách , nói tóm lại những chuyện trước khi kết hôn nửa năm đến trước hôn lễ một ngày ta đều đã trải qua, chỉ kém một bước mấu chốt cuối cùng kia mà thôi. Loại chuyện này có vẻ cẩu huyết, nhưng nếu không thế thì đâu nói cẩu huyết là bản chất cuộc sống làm gì…
Lúc này Giang Ly bí hiểm khỏe miệng cười như không cười. dưới tình huống như vậy mà ta vẫn còn có tâm tình tán thưởng hắn, bộ dạng này thật đúng là dễ nhìn không thể bỏ qua.
Giang Ly từ phía sau ôm lấy thắt lưng của ta, cúi đầu giống như thâm tình nhìn ta. Ta ngoái lại, đối diện vẻ mặt thập phần tươi cười của hắn. Hắn cúi đầu làm bộ như muốn hôn ta, sau đó hạ thấp miệng nói : “Nhìn không ra ngươi cũng có chuyện đã qua để mà hồi tưởng lại như vậy, ân ? Kia một tiếng “Ân” trong trẻo vang lên, đủ để thổi lên lửa giận trong lòng ta, tiểu tử này, quả thực chính là vui sướng khi người gặp họa !
Bất quá, ta nhanh chóng từ trong lời nói của hắn nhận ra một vài chuyện, cái gì gọi là ngươi “cũng” có chuyện đã qua để mà hồi tưởng? Vì thế ta trấn định mà đáp trả lại hắn một nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Cũng vậy.” Không biết hắn từng bị mĩ nam nào làm nhục qua, chỉ nghĩ đến đây thôi ta đã thấy cao hứng trở lại. Ack, ta hủ hóa quá rồi…..
Cách đó không xa, thợ chụp ảnh hô : ‘Không sai, không sai, chính là tư thế này, tươi cười như vậy, tốt lắm, cô dâu lại gần một chút…..”
Nhìn xem, chúng ra luôn có động tác vô cùng thân mật, nói những lời vô cùng sắc bén, ngẫm lại thật đúng là châm chọc.
Lúc này chúng ta đang chụp ảnh cưới , thợ chụp ảnh nói tư thế của chúng ta đúng là tiêu chuẩn, tươi cười thật đẹp, thật hạnh phúc, ta đột nhiên cảm thấy bác chụp ảnh này thật dối trá, chúng ta tươi cười, đều là mang ý xấu…..
Đây cũng không phải lần đầu tiên ta mặc áo cưới – tuy rằng chiếc váy này so với lần trước xinh đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa lại là đặc biệt chế tác. Huống chi dưới tình huống như vậy cùng người như thế mặc có thể mỉm cười bước đi cũng không tồi. Chỉ là trong lòng ta luôn mạc danh kỳ diệu dâng lên một loại thản nhiên mất mát, ta nghĩ có lẽ là do thể thức hôn nhân tất cả đều giống nhau như vậy làm cho ta có chút chột dạ, thẹn với lão thái thái dở hơi nhà chúng ta đi .
Chụp ảnh cưới tạo dáng đơn giản cũng chỉ có mấy loại như vậy, có mấy động tác ta thấy rất quen thuộc, khiến ta cảm thấy chính mình như trở về bốn năm trước, trở về một Quan Tiểu Yến làm vật hy sinh. Khi đó ta đắm chìm bên trong thứ cảm giác hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc chưa tới, đã vội vàng rời bỏ ta.
Ta cùng Giang Ly đứng trên bãi cỏ, cách một khoảng. Ta ôm một bó hoa, chạy về phía Giang Ly, bên tai có gió thổi qua, trên đầu ánh nắng chiếu xuống rực rỡ. Ta cảm thấy có chút ngẩn ngơ, lại bước nhanh hơn một chút. Dáng người cao gầy kia, vẫn không nhúc nhích đứng ở trên cỏ, quay về phía ta. Ta đột nhiên bỏ bó hoa xuống, chạy về phía hắn.
Giang Ly mở rộng vòng tay, ôm lấy ta, sau đó đứng tại chỗ xoay vài vòng. Chân của ta vừa rời khỏi mặt đất, giống như bị lốc xoáy cuốn xuống biển sâu, cả người chao đảo.
Khuôn mặt của Giang Ly chậm rãi biến mất, mà biến thành một gương mặt khác. Nét mặt ôn hòa, ánh mắt tràn ngập yêu thương, hắn cười nhìn ta, còn nghiêm túc nói, Yến Yến, ta yêu ngươi.
Mắt ta phút chốc trào ra thứ gì đó nóng hổi.
Cảnh tượng này, sao lại quen thuộc như vậy.
Rất quen thuộc.
Chân của ta một lần nữa chạm đất, nước mắt trên mặt đã được lau khô, đầu ngón tay lạnh lẽo kia chạm vào khiến ta thanh tỉnh trở lại. Ta chớp chớp mắt vài cái, người trước mặt lại biến trở lại thành Giang Ly.
Hắn ôm lấy ta, ở bên tai ta khẽ thở dài: “Người sống trong quá khứ, luôn có vẻ dễ dàng trở nên ngớ ngẩn.”
Ta nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy ra: “Không có ai nguyện ý sống trong quá khứ cả.”
Thợ chụp ảnh đem toàn bộ quá trình thu lại, còn chụp rất nhiều ảnh. Hắn thập phần hưng phấn mà nói cho chúng ta biết, cảnh tượng buổi quay chụp của chúng ra ngày hôm nay, là đôi thành công nhất mà hắn từng làm từ trước tới nay, nguyên lai khóc so với cười hiệu quả hơn hẳn. Lòng ta cảm thán, chúng ta cũng là đôi vợ chồng thất bại nhất từ trước đến nay.
Mẹ ta giống như con thỏ nhảy tưng tưng [tha thứ cho hình dung của ta, nhưng là bà quả thực quá mức kích động] đi đến bên cạnh chúng ta, nắm lấy áo cưới của ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói : “Ngươi nha, nguyên lai ngươi toàn di truyền ưu điểm của mẹ nha!”
Ta biết ưu điểm lớn nhất của bà chính là nước mắt so với hệ thống cung cấp nước uống còn dễ dàng không chế hơn, nghĩ muốn trêu bà vài câu, nhưng trong lòng lại rầu rĩ không biết nên nói cái gì cho phải.
Cha mẹ Giang Ly cũng bày ra bộ dáng “Tuổi trẻ kết hôn tâm tình đa dạng cũng là dễ hiểu” nhìn chúng ta, lúc này ta đối mặt với mỹ nữ ngữ văn lão sư, ngay cả một nụ cười đóng băng cũng không nặn ra nổi.
Có thứ, người bên ngoài nhìn vào, ngươi cảm thấy nó là hạnh phúc, nó chính là hạnh phúc, ngươi cảm thấy nó là bi thương, nó chính là bi thương, giống như nước mắt vậy.
Chỉ có hai kẻ trong cuộc mới hiểu, nước mắt của nàng không phải vì hắn mà rơi.
Cái gì gọi là hâm chín ? Chính là trên cơ bản bọn họ ba người đã đứng ở cùng một mặt trận thống nhất, đối với hôn lễ của ta và Giang Ly cùng với tuần trăng mật và các việc linh tinh khác thành đạt nhất trí, thậm chí đã ngay cả vấn đề nuôi nấng đứa nhỏ cùng với có nên sinh đứa thứ hai hay không cũng đã được đưa ra thảo luận !
Bới vì ba vị phụ huynh vô cùng bức thiết muốn thấy ta cùng Giang Ly “về một nhà” , cho nên hôn lễ đã được ấn định hai tuần sau sẽ tổ chức.
Giang bá bá còn sót lại chút lý trí đề nghị trước tiên nên hỏi xem quan điểm của các con như thế nào, kết quả hai vị mẫu thân đại nhân cơ hồ trăm miệng một lời nói : “Hỏi hắn [nàng] làm chi !”
Ta không dám phản kháng, bởi vì ta có bệnh sợ ngữ văn.
Giang Ly cũng không phản kháng, bởi vì hắn là con rể tốt.
Cho nên cả hai chúng ta đều yên lặng ăn cơm. Ta phi thường bình tĩnh gắp một miếng hoa hồi để vào bát của Giang Ly, này thì không kháng nghị !
Giang Ly cũng có qua có lại gắp trả lại cho ra một cái đầu cá, ngươi cũng đâu dám kháng nghị !
Sau đó vài người đang hưng phấn một cách dị thường lại bắt đầu thương lượng đến chuyện đi hưởng tuần trăng mật, ta vốn không muốn đi hưởng tuần trăng mật, lại càng không muốn cùng một vị đồng tính luyến ái đi hưởng tuần trăng mật, nhưng là lúc nhìn mọi người hưng phấn như vậy, ta cũng không nỡ nói “Không”, tốt xấu hiện tại ta cùng Giang Ly cũng đang sắm vai một đôi vợ chồng ân ái a. Liếc nhìn sang Giang Ly, hắn phỏng chừng cũng có suy nghĩ tương tự,
Cho nên khi các bậc cha mẹ hỏi chúng ta muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật, ta hưng trí bừng bừng trả lời Maldives*, mà Giang Ly thì kiên trì muốn đi ắc Âu. Hai cái nơi này phong cách hoàn toàn khác biệt, khó có thể tìm được điểm chung.
*một đảo quốc gần Ấn Độ
Vì thế một cha hai mẹ kia trực tiếp ngó lơ Giang Ly, xác định đi Maldives.
Ta cười, đây chính là ưu thế. Nhìn cái gì, nhìn cái gì mà nhìn ? Ai bảo ngươi không phải nữ nhân!
Nhìn trên bàn ăn ba lão nhân càng nói càng hưng phấn, trong lòng ta đột nhiên dâng lên một loại cảm giác áy náy, vì thế ghé bên tai Giang Ly, bất an nói: “ Ngươi nói xem, chúng ta làm như vậy có phải quá đáng hay không a ?” Bọn họ vui vẻ như vậy, mà chúng ta lại là đang diễn tuồng.
Giang Ly đáp : “ Tác dụng của nói dối là khiến cho người ta vui vẻ, bọn họ vui vẻ chúng ta vừa lòng, ai còn đi để ý quá trình thiệt giả làm gì.”
Ta cảm thấy lời hắn nói có chút không được tự nhiên, nhưng nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, đành phải càng thêm bất an nói : “ Nhưng là, bọn họ đang bàn đến chuyện con cái….”
Giang Ly dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng kéo tay ta đang đặt ở trên bàn, miệng cơ hồ ghé sát đến lỗ tai của ta, phun nhiệt khí nói với ta : “ Ngươi muốn sinh thì sinh, ngươi không muốn sinh, ta cũng sẽ có cách.”
Ta yên lòng.
Thật lâu sau này , Giang Ly mới nói cho ta biết, hắn lúc ấy cũng chưa có nói hết lời, câu cuối cùng kỳ thật là , “Ngươi không muốn sinh, ta cũng có cách khiến ngươi sinh!”…..Giang Ly cái người này thật bại hoại !
…
Hôn lễ được ba vị cha mẹ vô đạo đức kia ấn định vào hai tuần sau cử hành, cái này cũng chỉ trách số mệnh của ta. Cũng may bọn họ cũng còn chút lương tâm, hỗ trợ thu xếp mọi việc bên ngoài, cũng thực vất vả. Tuy vậy, trong vòng hai tuần muốn chuẩn bị tốt một hôn lễ cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Hoàn hảo là hiện tại ta đã nghỉ việc. Bất quá Giang Ly cũng thật kỳ quái, mỗi ngày đều không thấy đi làm. Thật không thích hợp chút nào, trông hắn khỏe mạnh như vậy, chẳng lẽ cũng đã mất việc ?
Ta hỏi Giang Ly, hắn chỉ bâng quơ trả lời: “Công việc làm sao trọng yếu bằng việc kết hôn.”
Dối trá >____
Đối với rất nhiều người mà nói, chuẩn bị trước khi kết hôn là chuyện vô cùng phức tạp, cho nên bọn họ dễ dàng rối loạn ngay lúc đầuđương nhiên với ta mà nói thì không phải như vậy, Trừ bỏ thời gian đầu có vẻ hơi gấp gáp, ta thật không có chỗ nào không thích ứng, hết thảy mọi chuyện cần xử lý đều giải quyết gọn gàng.
Vì thế Giang Ly tán thưởng : “Nhìn không ra ngươi cũng rất chuyên nghiệp.”
Ta vênh vang tự đắc nói: “Tuy rằng ta là cái lão xử nữ, nhưng là trên danh nghĩa pháp luật ngươi xem như là chồng thứ hai của ta.”
Khụ khụ, ta không nói dối. Ta từng có, mặc dù đã qua, còn có một hôn lễ, không, phải nói là gần có được một hôn lễ….Ách , nói tóm lại những chuyện trước khi kết hôn nửa năm đến trước hôn lễ một ngày ta đều đã trải qua, chỉ kém một bước mấu chốt cuối cùng kia mà thôi. Loại chuyện này có vẻ cẩu huyết, nhưng nếu không thế thì đâu nói cẩu huyết là bản chất cuộc sống làm gì…
Lúc này Giang Ly bí hiểm khỏe miệng cười như không cười. dưới tình huống như vậy mà ta vẫn còn có tâm tình tán thưởng hắn, bộ dạng này thật đúng là dễ nhìn không thể bỏ qua.
Giang Ly từ phía sau ôm lấy thắt lưng của ta, cúi đầu giống như thâm tình nhìn ta. Ta ngoái lại, đối diện vẻ mặt thập phần tươi cười của hắn. Hắn cúi đầu làm bộ như muốn hôn ta, sau đó hạ thấp miệng nói : “Nhìn không ra ngươi cũng có chuyện đã qua để mà hồi tưởng lại như vậy, ân ? Kia một tiếng “Ân” trong trẻo vang lên, đủ để thổi lên lửa giận trong lòng ta, tiểu tử này, quả thực chính là vui sướng khi người gặp họa !
Bất quá, ta nhanh chóng từ trong lời nói của hắn nhận ra một vài chuyện, cái gì gọi là ngươi “cũng” có chuyện đã qua để mà hồi tưởng? Vì thế ta trấn định mà đáp trả lại hắn một nụ cười thản nhiên, nhẹ giọng nói: “Cũng vậy.” Không biết hắn từng bị mĩ nam nào làm nhục qua, chỉ nghĩ đến đây thôi ta đã thấy cao hứng trở lại. Ack, ta hủ hóa quá rồi…..
Cách đó không xa, thợ chụp ảnh hô : ‘Không sai, không sai, chính là tư thế này, tươi cười như vậy, tốt lắm, cô dâu lại gần một chút…..”
Nhìn xem, chúng ra luôn có động tác vô cùng thân mật, nói những lời vô cùng sắc bén, ngẫm lại thật đúng là châm chọc.
Lúc này chúng ta đang chụp ảnh cưới , thợ chụp ảnh nói tư thế của chúng ta đúng là tiêu chuẩn, tươi cười thật đẹp, thật hạnh phúc, ta đột nhiên cảm thấy bác chụp ảnh này thật dối trá, chúng ta tươi cười, đều là mang ý xấu…..
Đây cũng không phải lần đầu tiên ta mặc áo cưới – tuy rằng chiếc váy này so với lần trước xinh đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa lại là đặc biệt chế tác. Huống chi dưới tình huống như vậy cùng người như thế mặc có thể mỉm cười bước đi cũng không tồi. Chỉ là trong lòng ta luôn mạc danh kỳ diệu dâng lên một loại thản nhiên mất mát, ta nghĩ có lẽ là do thể thức hôn nhân tất cả đều giống nhau như vậy làm cho ta có chút chột dạ, thẹn với lão thái thái dở hơi nhà chúng ta đi .
Chụp ảnh cưới tạo dáng đơn giản cũng chỉ có mấy loại như vậy, có mấy động tác ta thấy rất quen thuộc, khiến ta cảm thấy chính mình như trở về bốn năm trước, trở về một Quan Tiểu Yến làm vật hy sinh. Khi đó ta đắm chìm bên trong thứ cảm giác hạnh phúc, nhưng mà hạnh phúc chưa tới, đã vội vàng rời bỏ ta.
Ta cùng Giang Ly đứng trên bãi cỏ, cách một khoảng. Ta ôm một bó hoa, chạy về phía Giang Ly, bên tai có gió thổi qua, trên đầu ánh nắng chiếu xuống rực rỡ. Ta cảm thấy có chút ngẩn ngơ, lại bước nhanh hơn một chút. Dáng người cao gầy kia, vẫn không nhúc nhích đứng ở trên cỏ, quay về phía ta. Ta đột nhiên bỏ bó hoa xuống, chạy về phía hắn.
Giang Ly mở rộng vòng tay, ôm lấy ta, sau đó đứng tại chỗ xoay vài vòng. Chân của ta vừa rời khỏi mặt đất, giống như bị lốc xoáy cuốn xuống biển sâu, cả người chao đảo.
Khuôn mặt của Giang Ly chậm rãi biến mất, mà biến thành một gương mặt khác. Nét mặt ôn hòa, ánh mắt tràn ngập yêu thương, hắn cười nhìn ta, còn nghiêm túc nói, Yến Yến, ta yêu ngươi.
Mắt ta phút chốc trào ra thứ gì đó nóng hổi.
Cảnh tượng này, sao lại quen thuộc như vậy.
Rất quen thuộc.
Chân của ta một lần nữa chạm đất, nước mắt trên mặt đã được lau khô, đầu ngón tay lạnh lẽo kia chạm vào khiến ta thanh tỉnh trở lại. Ta chớp chớp mắt vài cái, người trước mặt lại biến trở lại thành Giang Ly.
Hắn ôm lấy ta, ở bên tai ta khẽ thở dài: “Người sống trong quá khứ, luôn có vẻ dễ dàng trở nên ngớ ngẩn.”
Ta nhắm mắt lại, nước mắt lại chảy ra: “Không có ai nguyện ý sống trong quá khứ cả.”
Thợ chụp ảnh đem toàn bộ quá trình thu lại, còn chụp rất nhiều ảnh. Hắn thập phần hưng phấn mà nói cho chúng ta biết, cảnh tượng buổi quay chụp của chúng ra ngày hôm nay, là đôi thành công nhất mà hắn từng làm từ trước tới nay, nguyên lai khóc so với cười hiệu quả hơn hẳn. Lòng ta cảm thán, chúng ta cũng là đôi vợ chồng thất bại nhất từ trước đến nay.
Mẹ ta giống như con thỏ nhảy tưng tưng [tha thứ cho hình dung của ta, nhưng là bà quả thực quá mức kích động] đi đến bên cạnh chúng ta, nắm lấy áo cưới của ta hai mắt đẫm lệ lưng tròng nói : “Ngươi nha, nguyên lai ngươi toàn di truyền ưu điểm của mẹ nha!”
Ta biết ưu điểm lớn nhất của bà chính là nước mắt so với hệ thống cung cấp nước uống còn dễ dàng không chế hơn, nghĩ muốn trêu bà vài câu, nhưng trong lòng lại rầu rĩ không biết nên nói cái gì cho phải.
Cha mẹ Giang Ly cũng bày ra bộ dáng “Tuổi trẻ kết hôn tâm tình đa dạng cũng là dễ hiểu” nhìn chúng ta, lúc này ta đối mặt với mỹ nữ ngữ văn lão sư, ngay cả một nụ cười đóng băng cũng không nặn ra nổi.
Có thứ, người bên ngoài nhìn vào, ngươi cảm thấy nó là hạnh phúc, nó chính là hạnh phúc, ngươi cảm thấy nó là bi thương, nó chính là bi thương, giống như nước mắt vậy.
Chỉ có hai kẻ trong cuộc mới hiểu, nước mắt của nàng không phải vì hắn mà rơi.
Bình luận truyện