Lão Công Cứ Mãi Xuyên Nhanh

Chương 3: Bạch nguyệt quang xuất hiện



*Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh.

Lời editor: Ban đầu edit chương này mình khá đau đầu, nhưng khi kết thúc thì mình đã hiểu ra một chút, có lẽ cụm từ này là một cách chơi chữ của tác giả.

Sau thời gian hưởng tuần trăng mật, chúng tôi lại trở về cuộc sống như trước đây.

Mỗi ngày tôi đều dậy sớm nấu bữa sáng, sau đó theo kế hoạch mà tiêu hết tiền trong thẻ.

Đây là nhiệm vụ mà Mục Thu Dương giao cho tôi.

Nếu như tôi là một quý bà sang trọng thì không nói, luôn sẽ có cách tiêu tiền vào những thứ như mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm các kiểu. Phụ nữ và trẻ em là đối tượng tiêu tiền nhanh nhất.

Nhưng tôi đâu phải họ, mỗi ngày trôi qua tôi đều đau đầu suy nghĩ xem tiêu tiền như thế nào.

Đầu tiên tôi tậu một xe chở không khí từ Úc, mua cả những thứ màu mè như mô hình búa Thor.

Tiêu hết tiền xong trở về nhà, cũng gần lúc Mục Thu Dương trở về từ thế giới chuyển kiếp.

Sau đó chúng tôi sẽ hào hứng cùng nhau ăn bữa tối.

Cuộc sống cứ như vậy mà kéo dài suốt ba năm.

Tôi cũng lên kế hoạch mua một con Ultraman ngang tàng của trẻ con, nhưng xảy ra chút chuyện khiến kế hoạch của tôi hỏng bét.

Mục Thu Dương có chút kỳ lạ.

Tối hôm qua tôi ngồi đợi anh từ sáu giờ tối tới thẳng ba giờ sáng.

Thức ăn trên bàn đã nguội lạnh từ lâu, anh vẫn chưa về.

Đến lúc tôi sợ anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, rốt cục cũng thấy anh mệt mỏi trở về.

Những ngày khác tôi cũng không đi đâu, ở nhà nấu cho anh vài loại canh bồi bổ, anh cũng không uống mấy.

Đến tối, tôi mặc mấy bộ đồ tình thú mình mới mua để quyến rũ anh.

Lần đầu tiên anh cự tuyệt sự lấy lòng của tôi.

Đối với tôi, vì muốn lấy lòng anh mà đã làm không ít chuyện tôi vốn không hứng thú.

Tôi không hiểu suy nghĩ của anh.

Từ năm ngoái tôi đã không thường xuyên mở kênh 109 xem nữa.

Thứ nhất là bởi vì tôi phải ra ngoài tiêu tiền, hoàn thành nhiệm vụ mà Mục Thu Dương giao cho.

Thứ hai là bởi vì tôi không chịu nổi khi nhìn anh khổ sở ở thế giới xuyên nhanh. Tôi chỉ có thể ở trước ti vi bất lực lo lắng, không giúp được gì cả.

Dần dần cứ thế tôi quyết định không xem nữa.

Tôi đã bỏ lỡ rất nhiều cuộc xuyên nhanh của anh.

Có lần thừa dịp lúc anh đang ngủ, tôi mở ti vi xem hết nội dung gần đây một lần.

Ở một kiếp trọng sinh của bạch nguyệt quang, lần đầu tiên tôi nhìn thấy người thiếu niên đó.

Dáng người mảnh mai, sáng ngời động lòng người, cũng là người mặc sơ mi trắng đẹp nhất mà tôi từng thấy.

Cậu ta không giống với những vai phụ trong những nhiệm vụ khác, ví dụ như những vở kịch tìm đến cái chết, hoặc làm phản diện.

Cậu ta rất đặc biệt, mọi cử động đều toát ra cảm giác xa cách.

Nhìn cậu ta mới giống một người đi xuyên nhanh.

Sự thật chứng minh giác quan thứ sáu của tôi rất chính xác. Người thiếu niên kia cũng giống như Mục Thu Dương, cùng lúc xuất hiện ở cả hai thế giới.

Tôi khẳng định cậu ta cũng phải làm nhiệm vụ xuyên nhanh.

Đó là ngày cuối cùng ở thế giới đó, Mục Thu Dương cùng thiếu niên kia trốn trong một cửa hàng, bên ngoài có nhiều cương thi kì dị đang lắc lư đi lại.

Hai người trốn lủi hoàn toàn trong cửa hàng, tìm thức ăn để no bụng trước.

Một miếng bánh quy, hai người họ cũng chia nhau ăn. Một chai nước, anh một ngụm, tôi một ngụm.

Chỉ có duy nhất một tấm thảm, không ngoài dự kiến, hai người một lớn một nhỏ cùng đắp chung. Hai người họ cuộn tròn rúc vào một chỗ để sưởi ấm.

Khi bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, thiếu niên kia phạm phải sai lầm nhỏ. Một đám cương thi xấu xí bao vây cậu ta ở bên trong xe hàng.

Mục Thu Dương vượt qua mọi chông gai, mở đường máu giết hết, cứu lấy thiếu niên kia.

Nhưng chính anh cũng bị cương thi cắn bị thương.

Ban đầu vết thương của Mục Thu Dương chỉ xuất hiện mủ, sau đó dần dần trở nên kì lạ.

Trước khi hoàn thành nhiệm vụ, anh bảo thiếu niên kia đi trước nhưng cậu ta không chịu.

Thân hình yếu ớt của thiếu niên cõng Mục Thu Dương đi tới điểm cuối cùng của nhiệm vụ.

Chạy đua với thời gian, không một chút lưỡng lự kể cả khi Mục Thu Dương có thể biến thành cương thi cắn chết cậu ta bất cứ lúc nào.

Cuối cùng, hai người họ đã hoàn thành nhiệm vụ, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười một tiếng.

Kết thúc.

Sau khi xem xong, trong đầu tôi xuất hiện hai chữ: Cẩu huyết!

Sau đó lại tiếp tục hai chữ: Bẻ lái rồi.

Không phải nói bảy năm mới chán sao? Bây giờ mới qua ba năm đã bắt đầu thay lòng đổi dạ?

Lúc này tôi không hề có một chút kinh nghiệm nào cả, liền mở điện thoại tìm hiểu một vài từ mấu chốt:

Làm thế nào để cứu vãn người đàn ông sắp ngoại tình, làm thế nào để cứu lấy cuộc hôn nhân sắp đổ vỡ?

Đến khi điện thoại hết pin, tôi đại khái cũng tổng hợp được vài bí kíp.

Thứ nhất, thay đổi ngoại hình, thay đổi trang phục theo sở thích của đối phương.

Thứ hai, cùng nhau nói chuyện về một chủ đề, nghiên cứu những nội dung liên quan đến công việc của đối phương.

...

Trước tiên nên bắt đầu từ cái đơn giản! Thay đổi ngoại hình!

Buổi tối ngày hôm đó, tôi mặc một bộ đồ bó sát xuyên thấu màu đen, ở ngoài sảnh ra vào đứng tạo dáng.

Mục Thu Dương xoay chìa khóa mở cửa bước vào, sững sờ trong giây lát, sau đó nói xin lỗi vì đã quấy rầy, đóng cửa lại.

Quay về! Anh không có đi sai nhà đâu!

Mục Thu Dương bước vào nhà một lần nữa, cố gắng nhịn cười, bộ dạng trông cực kỳ thiếu đánh.

Rõ ràng trước đây từng nói thích nhìn tôi mặc quần áo màu đen, hôm nay lại cười thúc giục tôi mau thay đổi quần áo bó sát kia thành áo ngủ rộng thùng thình.

Mục Thu Dương: "Thứ trang phục này mặc vào sẽ bó rất sát vào người, nếu em quả thật thích thì thi thoảng có thể mặc một chút, nhưng nếu là vì anh thì không cần phải miễn cưỡng."

"Tại sao? Anh không thích?"

Mục Thu Dương: "Mọi dáng vẻ của em anh đều thích, nhưng anh hi vọng em có thể là chính mình."

Lại là những lời này, bất kể là dáng vẻ gì của tôi anh đều thích.

Dù vậy tôi vẫn bực mình không thay quần áo ngủ mà mặc sơ mi trắng, quần jean xanh da trời.

Anh nhìn tôi không chớp mắt.

Quả nhiên, Mục Thu Dương rất thích bộ dạng này của tôi.

Sau đó tôi bắt chước theo ngoại hình của thiếu niên xinh đẹp lúc chuyển kiếp kia.

"Em mặc trang phục này làm anh nhớ tới một vài chuyện thú vị." Anh cười nói.

Tôi a a hai tiếng, tôi mới là người không muốn để Mục Thu Dương nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ cùng tiểu tam.

Dứt khoát cởi áo sơ mi, thay đồ ngủ.

Phương án thứ nhất không thực hiện được, tôi cố gắng chuẩn bị đề tài nói chuyện để cả hai có tiếng nói chung.

Thiếu niên xinh đẹp kia có thể thắng tôi là bởi cậu ta có thể chuyển kiếp cùng với Mục Thu Dương, mà điều này tôi lại không thể.

Tôi tới thư viện lớn nhất của thành phố P, dành thời gian đọc các loại sách cổ, tài liệu lịch sử, muốn tìm cách thoát khỏi việc chuyển kiếp này.

Đây chắc chắn không phải việc dễ dàng. Tôi như mò kim đáy biển trong thư viện vậy, bắt đầu với hi vọng tràn trề, đến lúc buông xuống lại cảm thấy vô cùng mất mát.

Trên bàn chất đầy sách, lúc cảm thấy hơi mệt mỏi, tôi xoa mắt ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện chỗ ngồi đối diện đã có người ngồi.

Nhìn rất quen mặt, hình như là anh ta tên Trần Phong.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi khiến tôi có chút không thoải mái.

Tôi tùy tiện mở lời để phá vỡ bầu không khí mất tự nhiên này.

"Thật là trùng hợp, anh cũng tới đọc sách à?"

"Không trùng hợp, có thể tìm được lúc rảnh rỗi cùng nói chuyện với cậu, tôi bỏ ra không ít công sức."

Trần Phong cầm lấy cuốn sách trên bàn, tùy ý lật vài trang, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều đặt trên người tôi.

"Tôi không cho là chúng ta có tiếng nói chung."

Trần Phong cười nói: "Chúng ta có thể trò chuyện một chút về Mục Thu Dương."

"Trò chuyện cái gì?"

Trần Phong: "Nói về chuyện anh ta đang giấu giếm cậu."

À, lại còn cố tỏ ra thần bí.

Tôi không lên tiếng, để yên cho anh ta nói tiếp. Thật tò mò anh ta có thể tán gẫu được lời gì.

Trần Phong: "Mục Thu Dương không phải người như cậu biết đâu, anh ta là một người đáng sợ."

"Hở? Đáng sợ gì cơ?"

"Xin lỗi, bây giờ tôi không thể nói. Tôi chỉ nhắc nhở cậu, ngàn vạn lần không nên lún chân quá sâu, nếu không người bị tổn thương chỉ có cậu."

Lời nói chẳng khác nào một thứ gây chia rẽ.

Trần Phong nói anh ta không thể ở lại lâu, đưa cho tôi một tờ giấy, ở trên viết số điện thoại cá nhân của anh ta.

Bất cứ lúc nào gặp phải phiền phức, hãy gọi điện cho anh ta.

Chờ anh ta vừa đi, tôi đem tờ giấy xé nát.

Ai mà ngờ được anh ta lại xuất hiện sau lưng tôi.

"Tôi cũng biết cậu sẽ làm vậy, cho cậu thêm một tờ nữa, đừng có xé, giữ lại đề phòng lúc xảy ra chuyện."

Trần Phong lại viết thêm một tờ nữa, không nói lời nào đem đặt di động của tôi đè lên tờ giấy.

Đề phòng cái gì chứ?

Mục Thu Dương sẽ hại tôi? Thật là buồn cười.

Cuộc đời này người đối xử tốt nhất với tôi chính là Mục Thu Dương, nếu như anh muốn hại tôi, vì sao phải đối xử tốt với tôi như vậy?

Tôi không đoán ra được ý đồ của anh ta.

Gần tối, tôi làm xong bữa tối chờ Mục Thu Dương trở về.

Còn chưa kịp suy nghĩ xem tối này anh có về không hay lại rạng sáng mới trở về, tiếng chuông cửa vang lên.

Hôm nay anh về thật sớm!

Tôi chạy ra ngoài mở cửa cho Mục Thu Dương.

Thứ đập vào mắt tôi đầu tiên không phải Mục Thu Dương mà là nụ cười sáng ngời của thiếu niên.

Nhìn ở ngoài đời người còn đẹp hơn cả trên ti vi đấy.

Ngoài cửa thiếu niên đang giúp Mục Thu Dương sửa lại cà vạt đang bị lệch.

Hai người họ dựa sát vào nhau, thiếu niên cao vừa vặn đến tai Mục Thu Dương, đúng là chiều cao tiêu chuẩn của một đôi tình nhân.

Tiếng mở cửa mở ra trong nháy mắt, hai người họ giống như đang diễn phim thần tượng.

Mà người mở cửa tôi đây phá hỏng bầu không khí, giống như là chuyện mà các vai nam phụ thường làm.

Ngày hôm qua rõ ràng tôi vẫn còn đang lên kế hoạch thay đổi bản thân để chồng mình cách xa hồ ly tinh. Hôm nay người đó cứ như thế, không chút phòng bị xuất hiện trong thế giới của chúng tôi.

Không cho tôi lấy cơ hội nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện