Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)
Chương 13
Tác Hại Của Thuốc Kích Thích
Đầu tháng ba là đã qua nửa học kỳ, điện thoại bắt đầu được phổ biến trên cả thành phố Thượng Hải, nói là phổ biến vậy chứ, ban đầu, một máy điện thoại lên tới vài ngàn đồng, ngày ấy, quả là số tiền lớn. Số điện thoại vẫn là 7 số như thế, lúc ấy, bạn bè trong lớp tôi nhà đứa nào cũng có một cái, lắp xong liền bắt đầu đi chép lại số máy của tụi bạn, tan học về nha, lần lượt quay(*) số từng người, gọi được ai sẽ rất là vui.
(*) Thời ấy điện thoại vẫn là điện thoại quay số, chứ không phải loại bấm như bây giờ.
Bác Thẩm dư dả, lại rất thích những thứ mới mẻ, nên cũng sắm một cái. Vì thế, buổi tối yên ắng, tôi thường nấu cháo điện thoại với Khang Duật, kéo dây điện thoại vào tận trong chăn, chưa nói đến tận khuya thì chưa cúp, nội dung thì cũng chả có gì đặc biệt, phần lớn là tôi nói, còn Khang Duật chỉ nghe mà thôi.
Đến khi nhận hóa đơn, mẹ tôi suýt bất tỉnh nhân sự, tôi đành nói xạo là dùng điện thoại để hỏi bài bạn, cũng may thành tích gần đây có tiến bộ thật, mẹ cũng tin nhưng tôi không dám tái phạm lần nào nữa. Thi thoảng hai ngày nghỉ cuối tuần mới dám gọi nhau cho đỡ nhớ, ít ra năm ngày đi học vẫn được gặp nhau ở trường.
Khoảng thời gian ấy qua rất nhanh, chớp mắt đã sang tháng tư, không biết có phải do đổi mùa hay không mà tôi hay cảm thấy tức ngực, đôi khi còn như bị ai bóp nghẹn, nhưng chốc sau lại hết. Tôi nghĩ có lẽ vì thời tiết thay đổi khiến cơ thể tạm thời chưa thích ứng ngay, nên cũng không bận tâm gì đến chuyện ấy nhiều, nhưng lại có cảm giác chán ăn. Chén cơm chỉ hai ba đũa là ăn không nổi nữa, người ngày càng gầy, sụt mất chỉ còn 40kg. Lúc trưa Khang Duật thấy tôi ăn không ngon, sắc mặt khó chịu như thể sáng sớm vừa ra khỏi nhà lại dẫm phải phân chó.
Tôi cũng không biết làm sao nữa, chỉ là ăn không nổi.
Trưa thứ bảy ăn cơm xong, tôi nói dối mẹ là qua nhà Từ Doanh học bài, dù thật ra là đến nhà Khang Duật. Nói xạo thì nói cho trót, tôi cùng Diễm Diễm ra khỏi nhà, sau đó, nó rất tự giác, sau khi chìa tay đòi tôi năm đồng, bỏ đi chơi một mình.
Môn tiếng Anh của tôi rất tệ, nhưng môn này chiếm những 150 điểm, tôi không thể bỏ qua, nghiêm túc đi hỏi bài Khang Duật. Dù sao hai đứa được ở riêng với nhau, anh còn vui hơn cả tôi ấy chứ.
Buổi cơm chiều, bác Thẩm lại đi khiêu vũ, chỉ còn mỗi tôi và Khang Duật ăn với nhau. Tôi cũng không hồi hộp như trước nữa, lanh lẹ đi dọn bát đũa. Khang Duật nấu cơm, các món đều rất đa dạng, hợp với vị giác của tôi hơn mẹ nấu nhiều, nhưng mà vẫn ăn không vô, vừa ăn được vài miếng là gác đũa, lau miệng rồi leo lên giường Khang Duật, lấy quyển truyện từ trong cặp ra đọc, thư giãn sau giờ học căng thẳng.
Vừa đọc đến cảnh hôn, trong lòng tôi liền cảm thấy hơi hoảng, nhìn trộm qua Khang Duật thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt đó, nhìn kiểu gì cũng thấy đang có âm mưu.
Đột nhiên Khang Duật đi tới, nắm lấy vai tôi, ngồi yên trên giường.
Tôi lập tức nghĩ tới chuyện đen tối.
Có phải… hình như là….
Á, mắc cỡ quá…
Khang Duật trầm giọng nói – “Miểu Miểu…”
Tôi e lệ trả lời – “S…sao anh?” – Tôi có chút chờ đợi trong ngượng ngùng, nửa lại muốn chống cự, như có tiểu quỷ và tiểu thiên thần đang đánh lộn trong đầu.
Nhưng mà rất nhanh, những hình ảnh hôn hít bay tán toạn trong đầu, không suy nghĩ gì, theo bản năng nhắm hai mắt lại, dù gì chúng tôi đã quen nhau một năm rồi, chả như trong truyện tranh đa số đều là vừa gặp đã hôn rồi đấy sao, cũng chỉ là môi chạm môi, có gì đặc biệt đâu chứ. Tôi 15 tuổi, nhân vật chính trong truyện cũng đều xấp xỉ tuổi tôi mà thôi. Nhưng phải thừa nhận một điều rằng tôi bị các thiếu nữ trong truyện tranh Nhật Bản đầu độc rất nghiêm trọng, không biết anh có biết hay không, tôi cũng chẳng rõ nữa.
Ngón tay thon dài của anh hướng về tôi, tim đập loạn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tôi đợi Khang Duật hôn tôi. Vậy mà anh chẳng hề nghĩ tới chuyện này chút nào, lại cố sức bóp miệng tôi, đút một muỗng cơm, thiếu chút nữa khiến tôi sặc chết.
“Ăn cơm đi!!”
“Ăn không nổi nữa, đừng ép mà!!” – Cả mồm tôi toàm mùi thịt cơm canh trộn lại.
Nhưng Khang Duật mạnh hơn tôi, hơn nữa với cái vẻ hung dữ đó, tôi không dám không ăn.
Chờ khi tôi ăn được non nửa bát, Khang Duật mới tha cho.
Nụ hôn lãng mạn của người ta bây giờ lại ngập mùi canh mùi thịt, trời ơi, huhuuu….
Dù tôi không thèm để ý anh suốt một tuần.
Nhưng cuộc sống thì vẫn tiếp tục trôi.
18 tháng 4 là sinh nhật 17 tuổi của Khang Duật, ngay sau khi được nhận lại tiền lì xì, tôi lập tức chạy đến cửa hàng thể thao mua quà, mua một đôi giày đinh để đá bóng. Khi ấy, Nike, Adidas thuộc vào hàng xa xỉ, gom hết tiền của tôi cũng chỉ mua được một đôi hiệu Hồi Lực (một hiệu giày nổi tiếng của Trung Quốc), vậy coi như cũng tạm được rồi, nào ngờ, từ đầu nửa học kì sau năm ba, Khang Duật chuyển sang chơi bóng rổ, tôi rầu thúi ruột.
Anh an ủi ngược lại tôi, biết tôi mua giày đinh, liền bảo – “Em mua giày gì cũng thế, anh đâu nỡ dùng, đều để vậy thôi.”
Tôi nghe xong, trong lòng ngọt chết được, chuyện tôi mua nhầm loại, kể cả việc anh ép tôi ăn đều bị vứt qua sau đầu.
Khi ấy, nhờ đọc ‘Áo giáp vàng’(*), chúng tôi được biết về mười hai cung hoàng đạo, Khang Duật thuộc chòm sao Bạch Dương, tận n năm sau, tôi mới biết đó chính là chòm gian xảo nhất trong 12 cung. Thôi thì mấy chuyện đó sau này hãy nói, nhưng thi thoảng tôi thấy anh quả thật cũng rất quỷ quyệt.
(*) Nguyên gốc là Saint Seiya, mình lấy tên truyện được xuất bản ở Việt Nam để các bạn cảm thấy quen thuộc hơn.
Hôm thứ năm, tiết đầu tiên của buổi chiều là giờ thể dục, đột nhiên tôi cảm thấy tức ngực, môi bắt đầu tím tái, Khang Duật lập tức đưa tôi xuống phòng y tế, cô giáo bảo, tôi bị thiếu chất, cho phép tôi được về nhà nghỉ sớm.
Khang Duật chạy đến văn phòng giáo viên xin phép được đưa tôi về nhà, thầy chủ nhiệm khi ấy không tiện rời khỏi trường, đành đồng ý.
Anh lo tôi đi bộ có khi sẽ ngất nên suy tính một hồi quyết định đi xe buýt, may sao vừa tới trạm thì có ngay một xe đang đến. Trên xe khá đông, cửa sổ không mở được, đã thế lại là lúc đầu giờ chiều, mặt trời chiếu gay gắt, cho nên trong xe cực kì nóng, đến trạm thì lại có thêm không ít người lên, khi cửa xe vừa đóng thì không biết có ai đó đánh rắm, thế là càng làm không khí thêm kinh khủng. Lúc ấy, chả ai dám nhận là mình, hành khách trên xe cứ nhìn đi nhìn lại lẫn nhau, đoán thử ai mới là thủ phạm. Nhất định là kẻ vừa ăn hẹ, mùi thối vô cùng, tôi đang tức ngực, nghĩ đến đó chỉ muốn nôn.
Nhân viên bán vé hô lên – “Còn ai chưa mua vé?”
Tôi nhìn về Khang Duật, định bảo anh sẽ xuống trạm tới vì sợ sẽ ói ra trên xe mất, bỗng thấy mặt anh lộ vẻ gian ác, bỗng nhiên nói lớn – “Đồ đánh rắm chưa mua vé!”
Khi đó, mọi người vẫn còn rất thật thà, ai gian dối sẽ bị xem là phần tử cặn bã của xã hội. Lời vừa nói ra, bỗng có một gã béo cuồng cuồng cầm cuống vé trên tay giơ lên, hét – “Tôi mua vé rồi!”
Nói xong, mọi người đều nhìn về gã, mắt người nào người đó sắc như dao.
Bấy giờ gã kia mới phát hiện mình bị mắc bẫy, gãi gãi đầu, chen lấn trong xe, khi tới trạm, không biết có phải là trạm muốn xuống hay không, cũng ảo não bước xuống.
Tôi quên cả cảm giác buồn nôn, cái gì cũng như bị nghẹn lại, chảy mồ hôi như điên.
Khang Duật, đôi khi anh rất ác.
Lại có một ngày cuối tuần nọ, bác Thẩm bán rất nhiều sủi cảo cấp đông, khi đó vẫn còn khá mới, không ai dám mua, sợ sẽ không có tươi ngon. Bác Thẩm đành luộc sủi cảo để mọi người ăn thử, sau đó mới quyết mua hay không.
Sau đó, Khang Duật ở trước nhà bác Thẩm, bắc một cái nồi thật lớn, bắt đầu luộc sủi cảo.
Tôi không biết làm gì, đành đứng phụ một bên, thấy Khang Duật niềm nở chào mời khách hàng, lại còn tán chuyện với những người đi qua, luôn miệng – “Ăn thử đi!! Thử đi nào!! Đảm bảo rất ngon, không mua cũng không sao!”
Có vị khách hình như không từ chối được, ăn thử một cái, đang nhai rất kĩ thì thôi phát hiện Khang Duật đang nhìn chằm chằm vào người nọ, mà tôi cũng không biết anh đang nhìn cái gì. Người kia bị anh nhìn đến nỗi phát ngượng, đợi ăn xong, Khang Duật còn nghiêm túc hỏi lại – “Chín chưa? Chín rồi thì tôi vớt thêm!”
Tôi cùng vị khách kia đổ mồ hôi hột sau gáy, tái xám.
Đột nhiên tôi rất lo cho tương lai của mình.
Tôi… tuyệt đối… nhất định không phải là đối thủ của anh!!
Tim gan không ngừng run như điên…
Cuối tháng tư, tình hình sức khỏe tôi càng có dấu hiệu không ổn, nhịp đập của tim bắt đầu có vấn đề. Tôi không biết có phải do tôi học bài đến khuya, tối không ngủ được gây ra hay không. Đành gắng sức, vì hai tuần sau sẽ có kì thi thử, tôi muốn ráng chịu đựng cho đến ngày đó, chờ khi thi xong rồi, nếu làm bài tốt sẽ được tuyển thẳng, không cần phải tham gia thi chính thức, lúc ấy tha hồ mà nghỉ ngơi.
Thứ hai, tôi không mang cơm theo, vì hôm qua Khang Duật gọi bảo sẽ chuẩn bị phần ăn cho tôi. Dù tôi không ăn được, nhưng dạo này Diễm Diễm ăn rất ngon miệng, một bữa ăn đến ba chén cơm.
Bữa trưa, Khang Duật đưa cà mên cho tôi – “Miểu Miểu, xem này.”
Tôi mở cà mên ra, hít hà mùi cao lương, trên mặt được bọc vởi một miếng da thái mỏng như giấy, còn có xúc xích và lòng heo, mùi thơm tức thì làm tôi cảm thấy đói bụng.
“Món gì vậy?” – Tôi tò mò hỏi anh.
“Đặc sản Phủ Thuận, mẹ anh làm riêng, ăn thử đi.” – Anh vừa trả lời, vừa chỉ tôi cách ăn – “Mẹ đặc biệt làm bánh chiên và lạp xưởng, ngon lắm đó.
Khang Duật cuốn hành tây sắt sợi, bánh chiên, thêm ít đồ chua vào, đổ tí tương rồi đưa cho tôi. Tôi lập tức cắn một cái, cảm thấy ngon cực kì, nhai kĩ rồi nói – “Ngon quá!!”
“Vậy à, ngon đúng không? Ngon thì ăn thêm chút đi, ráng ăn cho hết!!”
Tôi gật mạnh, ăn miếng này sang miếng khác nhưng lại không thấy Khang Duật động đũa.
Ăn hết rồi, tôi nhìn sang Khang Duật dọn dẹp cà mên xong, thở ra nhẹ nhõm.
Bất chợt, tôi hiểu tất cả.
“Anh bảo mẹ anh nấu riêng cho em à?” – Tôi hỏi.
Anh để cà mên qua một bên, vỗ đầu tôi – “Anh sợ em gầy đi, gió thổi bay mất, đến lúc đó anh cũng không còn sức đâu mà kiếm thêm vợ khác!!”
Tôi cảm động, xém nữa là òa khóc, nức nở nói – “Anh yên tâm, em sẽ cố ăn cơm, ăn cho thật mập mới thôi.”
Khang Duật gật đầu cười, cứ vỗ đầu tôi mãi.
Vậy là ngoài mong được tuyển thẳng, tôi có thêm mục tiêu mới, phải ăn cơm thật tốt, mỗi ngày đều cố gắng.
Bữa cơm tối ở nhà, tôi buộc mình phải ăn, nhất định không để Khang Duật lo lắng, nhưng không biết tại sao lồng ngực càng lúc càng khó chịu, cả người càng ngày càng nặng nề, đến nửa đêm, bắt đầu phát sốt.
Mẹ tôi đo nhiệt độ, lập tức thét chói tai, không kịp mang dép, hô gọi bố.
Tôi liếc mắt nhìn nhiệt kế, quá kình, 39,8 độ.
Bố tôi không kịp mặc quần áo, ôm lấy tôi chạy xuống lầu. Diễm Diễm bị đánh thức, lo lắng nhìn tôi, muốn đi theo bố mẹ đưa tôi vào viện nhưng không được. Bố mẹ nghĩ nó mai còn phải đi học, bắt phải ở nhà ngủ.
Khi tôi đến bệnh viện, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, tăng tới 40 độ, cả người nóng như bị thiêu đốt, ý thức cũng mờ mịt dần, trước mắt bỗng tối sầm, rơi vào hơn mê.
Tôi đâu biết đó là do bệnh viêm cơ tim từ nhỏ tái phát, lại tái phát rất nghiêm trọng, không chỉ sốt cao, mà kèm theo là nhịp tim không đều, đập ba nhịp.
Tim người bình thường thì đập ‘bình bịch! bình bịch!’ còn đập ba nhịp là ‘bình bịch bịch!’, sau đó dừng một chút, rồi lại ‘bình bịch bịch!’, dừng, rồi lại ‘bình bịch bịch’! Vì lẽ đó mà tôi luôn cảm thấy tức ngực, hơn nữa lúc nào cũng cảm thấy tim đang đập dồn.
Sang đến ngày hôm sau tôi vẫn sốt cao không giảm, lên đến gần 41 độ. Sau này khi lớn rồi nghe mẹ kể lại, tôi sốt suốt ba ngày ba đêm, đến tóc cũng bị đốt thành tro, nếu mẹ không dùng túi đá chườm đầu cho tôi, không khéo đến não cũng bị cháy mất.
Tôi cứ hôn mê mãi như thế, nói là hôn mê, đúng hơn là không tỉnh, chứ mọi việc xung quanh tôi vẫn cảm nhận được.
Tôi nghe Diễm Diễm khóc la om sòm, nghe thấy lời nó, suýt nữa tức chết.
“Chị ơi, chị đừng chết. Cho dù có chết cũng phải mang sổ tiết kiệm tiền tiêu vặt gửi cho em, em biết chị để dành được rất nhiều!!” – Nó khóc đến nổi hầu như không thở được, rồi lại tiếp tục kêu gào – “Em nói với chị, nếu chị mà chết, em sẽ không nhớ chị đâu, truyện của chị em mang đi bán hết, còn đem Lassie đi làm thịt, nấu một nồi lẩu thịt chó, chị nghe không!!”
Nó muốn tôi chết, hay muốn tôi tức quá mà bật dậy. Nhưng tôi hiểu rõ một điều, từ nhỏ Diễm Diễm vốn không thích khóc, khóc rống lên thế này, tôi cố nhớ lại, từ trước đến nay đúng là lần đầu tiên.
Sau đó, tôi còn nghe nó nói vừa khóc vừa nói tiếp – “Nếu chị chết, Khang Duật biết làm sao? Chị không sợ tụi con gái khác nó thừa cơ nhảy vào à? Em kể về chi cho ảnh nghe, Khang Duật biết chị như vậy thì khóc, lần đầu tiên em thấy con trai khóc, nhưng mà, lúc ảnh khóc cũng rất đẹp trai. Chị, muốn chết thì trước đó phải cố tỉnh lại, dặn ảnh, bắt ảnh lấy em, nước phù sa không được chảy ruộng ngoài.”
Úi giời, ghê thật, nó có thể nói lưu loát câu ‘nước phù sa không được chảy ruộng ngoài’ kìa, thật không phải dễ dàng.
Tôi cũng muốn tỉnh, nhưng hoàn toàn không thể. Tôi cố mở mí mắt, nhưng tựa như bị treo ngàn cân, không mở nổi.
Rất nhanh sau, ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, mơ màng nghe được, mẹ và bố quyết định đưa tôi đi Bắc Kinh, có một bác sĩ chuyên gia về cơ tim.
Tôi còn kì thi thử, phải cãi lại không muốn đi mới được, nhưng không thể tỉnh, không làm được.
Đến khi tôi tỉnh lại cũng qua một tháng, không chỉ hụt mất kì thi thử mà còn phát hiện một việc rất kinh khủng.
Tôi béo.
Không phải béo bình thường, mà là rất béo, cực kì béo, béo như quả bóng, mặt tròn đến nỗi mắt híp như cái khe.
Có khi nào là tôi đã chết rồi, giờ là đầu thai kiếp khác? Nhưng nhìn bố mẹ tôi mừng đến nỗi òa khóc làm tôi gạt phắt suy nghĩ này.
“Miểu Miểu, tỉnh là được rồi.” – Mẹ ôm tôi khóc lớn.
Có thể vì đã ngủ rất lâu, nói chuyện cũng không còn lưu loát, run run môi hỏi – “Mẹ… béo…”
Tôi nghĩ đúng rồi, tại sao lại trở nên béo như thế này chứ.
Bố tôi lau nước mắt nói – “Đừng sợ Miểu Miểu, không sao đâu, là do tiêm hoóc-môn (hormones), kích thích cơ thể, cũng làm người hơi béo một chút, chỉ một chút thôi, chút thôi.”
Như thế này không phải là một chút thôi đâu! Khi tôi có thể xuống giường, đi cân, nhảy đến 84 kí, còn hơn cả gấp đôi so với cân nặng của tôi ban đầu, lúc nhìn vào gương, tôi cũng không nhận ra nổi bản thân.
Vậy mà là người sao?
Vẫn còn dạng người sao?
Rõ ràng một quả bóng hình người mà!!
Tôi cũng yêu thích cái đẹp lắm chứ, lúc gầy thì bộ dạng không ra sao, nhưng bây giờ béo đến nỗi này…. Tục ngữ nói ba phần mặt mũi bảy phần tài năng, nhưng như tôi bây giờ thì cái gì cũng không có.
Tôi khóc nức nở, nhất định không chịu ăn cơm.
Sau đó cuối cùng tôi cũng gặp được vị chuyên gia đã biến tôi thành khinh khí cầu, ông không an ủi bố mẹ tôi gì cả, biết tôi vì sợ béo mà không chịu ăn, giận dữ hét – “Muốn chết hay muốn đẹp!!”
Một câu thôi, lập tức đá lăn tôi ra đất.
Được rồi, nếu phải chọn giữa mạng sống và nhan sắc thì tôi phải chọn mạng sống.
Tôi sợ chết…
Nhưng khi nhớ đến Khang Duật, lại nghĩ rằng, thôi thì cứ chết đi cho xong.
Ai mà yêu nổi một quả khinh khí cầu cơ chứ.
Bất hạnh quá điiiiiiiiiiiiiiii!!!
Thuốc kích thích chết tiệttttt!!
Đầu tháng ba là đã qua nửa học kỳ, điện thoại bắt đầu được phổ biến trên cả thành phố Thượng Hải, nói là phổ biến vậy chứ, ban đầu, một máy điện thoại lên tới vài ngàn đồng, ngày ấy, quả là số tiền lớn. Số điện thoại vẫn là 7 số như thế, lúc ấy, bạn bè trong lớp tôi nhà đứa nào cũng có một cái, lắp xong liền bắt đầu đi chép lại số máy của tụi bạn, tan học về nha, lần lượt quay(*) số từng người, gọi được ai sẽ rất là vui.
(*) Thời ấy điện thoại vẫn là điện thoại quay số, chứ không phải loại bấm như bây giờ.
Bác Thẩm dư dả, lại rất thích những thứ mới mẻ, nên cũng sắm một cái. Vì thế, buổi tối yên ắng, tôi thường nấu cháo điện thoại với Khang Duật, kéo dây điện thoại vào tận trong chăn, chưa nói đến tận khuya thì chưa cúp, nội dung thì cũng chả có gì đặc biệt, phần lớn là tôi nói, còn Khang Duật chỉ nghe mà thôi.
Đến khi nhận hóa đơn, mẹ tôi suýt bất tỉnh nhân sự, tôi đành nói xạo là dùng điện thoại để hỏi bài bạn, cũng may thành tích gần đây có tiến bộ thật, mẹ cũng tin nhưng tôi không dám tái phạm lần nào nữa. Thi thoảng hai ngày nghỉ cuối tuần mới dám gọi nhau cho đỡ nhớ, ít ra năm ngày đi học vẫn được gặp nhau ở trường.
Khoảng thời gian ấy qua rất nhanh, chớp mắt đã sang tháng tư, không biết có phải do đổi mùa hay không mà tôi hay cảm thấy tức ngực, đôi khi còn như bị ai bóp nghẹn, nhưng chốc sau lại hết. Tôi nghĩ có lẽ vì thời tiết thay đổi khiến cơ thể tạm thời chưa thích ứng ngay, nên cũng không bận tâm gì đến chuyện ấy nhiều, nhưng lại có cảm giác chán ăn. Chén cơm chỉ hai ba đũa là ăn không nổi nữa, người ngày càng gầy, sụt mất chỉ còn 40kg. Lúc trưa Khang Duật thấy tôi ăn không ngon, sắc mặt khó chịu như thể sáng sớm vừa ra khỏi nhà lại dẫm phải phân chó.
Tôi cũng không biết làm sao nữa, chỉ là ăn không nổi.
Trưa thứ bảy ăn cơm xong, tôi nói dối mẹ là qua nhà Từ Doanh học bài, dù thật ra là đến nhà Khang Duật. Nói xạo thì nói cho trót, tôi cùng Diễm Diễm ra khỏi nhà, sau đó, nó rất tự giác, sau khi chìa tay đòi tôi năm đồng, bỏ đi chơi một mình.
Môn tiếng Anh của tôi rất tệ, nhưng môn này chiếm những 150 điểm, tôi không thể bỏ qua, nghiêm túc đi hỏi bài Khang Duật. Dù sao hai đứa được ở riêng với nhau, anh còn vui hơn cả tôi ấy chứ.
Buổi cơm chiều, bác Thẩm lại đi khiêu vũ, chỉ còn mỗi tôi và Khang Duật ăn với nhau. Tôi cũng không hồi hộp như trước nữa, lanh lẹ đi dọn bát đũa. Khang Duật nấu cơm, các món đều rất đa dạng, hợp với vị giác của tôi hơn mẹ nấu nhiều, nhưng mà vẫn ăn không vô, vừa ăn được vài miếng là gác đũa, lau miệng rồi leo lên giường Khang Duật, lấy quyển truyện từ trong cặp ra đọc, thư giãn sau giờ học căng thẳng.
Vừa đọc đến cảnh hôn, trong lòng tôi liền cảm thấy hơi hoảng, nhìn trộm qua Khang Duật thấy anh cũng đang nhìn chằm chằm về phía này, ánh mắt đó, nhìn kiểu gì cũng thấy đang có âm mưu.
Đột nhiên Khang Duật đi tới, nắm lấy vai tôi, ngồi yên trên giường.
Tôi lập tức nghĩ tới chuyện đen tối.
Có phải… hình như là….
Á, mắc cỡ quá…
Khang Duật trầm giọng nói – “Miểu Miểu…”
Tôi e lệ trả lời – “S…sao anh?” – Tôi có chút chờ đợi trong ngượng ngùng, nửa lại muốn chống cự, như có tiểu quỷ và tiểu thiên thần đang đánh lộn trong đầu.
Nhưng mà rất nhanh, những hình ảnh hôn hít bay tán toạn trong đầu, không suy nghĩ gì, theo bản năng nhắm hai mắt lại, dù gì chúng tôi đã quen nhau một năm rồi, chả như trong truyện tranh đa số đều là vừa gặp đã hôn rồi đấy sao, cũng chỉ là môi chạm môi, có gì đặc biệt đâu chứ. Tôi 15 tuổi, nhân vật chính trong truyện cũng đều xấp xỉ tuổi tôi mà thôi. Nhưng phải thừa nhận một điều rằng tôi bị các thiếu nữ trong truyện tranh Nhật Bản đầu độc rất nghiêm trọng, không biết anh có biết hay không, tôi cũng chẳng rõ nữa.
Ngón tay thon dài của anh hướng về tôi, tim đập loạn như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Tôi đợi Khang Duật hôn tôi. Vậy mà anh chẳng hề nghĩ tới chuyện này chút nào, lại cố sức bóp miệng tôi, đút một muỗng cơm, thiếu chút nữa khiến tôi sặc chết.
“Ăn cơm đi!!”
“Ăn không nổi nữa, đừng ép mà!!” – Cả mồm tôi toàm mùi thịt cơm canh trộn lại.
Nhưng Khang Duật mạnh hơn tôi, hơn nữa với cái vẻ hung dữ đó, tôi không dám không ăn.
Chờ khi tôi ăn được non nửa bát, Khang Duật mới tha cho.
Nụ hôn lãng mạn của người ta bây giờ lại ngập mùi canh mùi thịt, trời ơi, huhuuu….
Dù tôi không thèm để ý anh suốt một tuần.
Nhưng cuộc sống thì vẫn tiếp tục trôi.
18 tháng 4 là sinh nhật 17 tuổi của Khang Duật, ngay sau khi được nhận lại tiền lì xì, tôi lập tức chạy đến cửa hàng thể thao mua quà, mua một đôi giày đinh để đá bóng. Khi ấy, Nike, Adidas thuộc vào hàng xa xỉ, gom hết tiền của tôi cũng chỉ mua được một đôi hiệu Hồi Lực (một hiệu giày nổi tiếng của Trung Quốc), vậy coi như cũng tạm được rồi, nào ngờ, từ đầu nửa học kì sau năm ba, Khang Duật chuyển sang chơi bóng rổ, tôi rầu thúi ruột.
Anh an ủi ngược lại tôi, biết tôi mua giày đinh, liền bảo – “Em mua giày gì cũng thế, anh đâu nỡ dùng, đều để vậy thôi.”
Tôi nghe xong, trong lòng ngọt chết được, chuyện tôi mua nhầm loại, kể cả việc anh ép tôi ăn đều bị vứt qua sau đầu.
Khi ấy, nhờ đọc ‘Áo giáp vàng’(*), chúng tôi được biết về mười hai cung hoàng đạo, Khang Duật thuộc chòm sao Bạch Dương, tận n năm sau, tôi mới biết đó chính là chòm gian xảo nhất trong 12 cung. Thôi thì mấy chuyện đó sau này hãy nói, nhưng thi thoảng tôi thấy anh quả thật cũng rất quỷ quyệt.
(*) Nguyên gốc là Saint Seiya, mình lấy tên truyện được xuất bản ở Việt Nam để các bạn cảm thấy quen thuộc hơn.
Hôm thứ năm, tiết đầu tiên của buổi chiều là giờ thể dục, đột nhiên tôi cảm thấy tức ngực, môi bắt đầu tím tái, Khang Duật lập tức đưa tôi xuống phòng y tế, cô giáo bảo, tôi bị thiếu chất, cho phép tôi được về nhà nghỉ sớm.
Khang Duật chạy đến văn phòng giáo viên xin phép được đưa tôi về nhà, thầy chủ nhiệm khi ấy không tiện rời khỏi trường, đành đồng ý.
Anh lo tôi đi bộ có khi sẽ ngất nên suy tính một hồi quyết định đi xe buýt, may sao vừa tới trạm thì có ngay một xe đang đến. Trên xe khá đông, cửa sổ không mở được, đã thế lại là lúc đầu giờ chiều, mặt trời chiếu gay gắt, cho nên trong xe cực kì nóng, đến trạm thì lại có thêm không ít người lên, khi cửa xe vừa đóng thì không biết có ai đó đánh rắm, thế là càng làm không khí thêm kinh khủng. Lúc ấy, chả ai dám nhận là mình, hành khách trên xe cứ nhìn đi nhìn lại lẫn nhau, đoán thử ai mới là thủ phạm. Nhất định là kẻ vừa ăn hẹ, mùi thối vô cùng, tôi đang tức ngực, nghĩ đến đó chỉ muốn nôn.
Nhân viên bán vé hô lên – “Còn ai chưa mua vé?”
Tôi nhìn về Khang Duật, định bảo anh sẽ xuống trạm tới vì sợ sẽ ói ra trên xe mất, bỗng thấy mặt anh lộ vẻ gian ác, bỗng nhiên nói lớn – “Đồ đánh rắm chưa mua vé!”
Khi đó, mọi người vẫn còn rất thật thà, ai gian dối sẽ bị xem là phần tử cặn bã của xã hội. Lời vừa nói ra, bỗng có một gã béo cuồng cuồng cầm cuống vé trên tay giơ lên, hét – “Tôi mua vé rồi!”
Nói xong, mọi người đều nhìn về gã, mắt người nào người đó sắc như dao.
Bấy giờ gã kia mới phát hiện mình bị mắc bẫy, gãi gãi đầu, chen lấn trong xe, khi tới trạm, không biết có phải là trạm muốn xuống hay không, cũng ảo não bước xuống.
Tôi quên cả cảm giác buồn nôn, cái gì cũng như bị nghẹn lại, chảy mồ hôi như điên.
Khang Duật, đôi khi anh rất ác.
Lại có một ngày cuối tuần nọ, bác Thẩm bán rất nhiều sủi cảo cấp đông, khi đó vẫn còn khá mới, không ai dám mua, sợ sẽ không có tươi ngon. Bác Thẩm đành luộc sủi cảo để mọi người ăn thử, sau đó mới quyết mua hay không.
Sau đó, Khang Duật ở trước nhà bác Thẩm, bắc một cái nồi thật lớn, bắt đầu luộc sủi cảo.
Tôi không biết làm gì, đành đứng phụ một bên, thấy Khang Duật niềm nở chào mời khách hàng, lại còn tán chuyện với những người đi qua, luôn miệng – “Ăn thử đi!! Thử đi nào!! Đảm bảo rất ngon, không mua cũng không sao!”
Có vị khách hình như không từ chối được, ăn thử một cái, đang nhai rất kĩ thì thôi phát hiện Khang Duật đang nhìn chằm chằm vào người nọ, mà tôi cũng không biết anh đang nhìn cái gì. Người kia bị anh nhìn đến nỗi phát ngượng, đợi ăn xong, Khang Duật còn nghiêm túc hỏi lại – “Chín chưa? Chín rồi thì tôi vớt thêm!”
Tôi cùng vị khách kia đổ mồ hôi hột sau gáy, tái xám.
Đột nhiên tôi rất lo cho tương lai của mình.
Tôi… tuyệt đối… nhất định không phải là đối thủ của anh!!
Tim gan không ngừng run như điên…
Cuối tháng tư, tình hình sức khỏe tôi càng có dấu hiệu không ổn, nhịp đập của tim bắt đầu có vấn đề. Tôi không biết có phải do tôi học bài đến khuya, tối không ngủ được gây ra hay không. Đành gắng sức, vì hai tuần sau sẽ có kì thi thử, tôi muốn ráng chịu đựng cho đến ngày đó, chờ khi thi xong rồi, nếu làm bài tốt sẽ được tuyển thẳng, không cần phải tham gia thi chính thức, lúc ấy tha hồ mà nghỉ ngơi.
Thứ hai, tôi không mang cơm theo, vì hôm qua Khang Duật gọi bảo sẽ chuẩn bị phần ăn cho tôi. Dù tôi không ăn được, nhưng dạo này Diễm Diễm ăn rất ngon miệng, một bữa ăn đến ba chén cơm.
Bữa trưa, Khang Duật đưa cà mên cho tôi – “Miểu Miểu, xem này.”
Tôi mở cà mên ra, hít hà mùi cao lương, trên mặt được bọc vởi một miếng da thái mỏng như giấy, còn có xúc xích và lòng heo, mùi thơm tức thì làm tôi cảm thấy đói bụng.
“Món gì vậy?” – Tôi tò mò hỏi anh.
“Đặc sản Phủ Thuận, mẹ anh làm riêng, ăn thử đi.” – Anh vừa trả lời, vừa chỉ tôi cách ăn – “Mẹ đặc biệt làm bánh chiên và lạp xưởng, ngon lắm đó.
Khang Duật cuốn hành tây sắt sợi, bánh chiên, thêm ít đồ chua vào, đổ tí tương rồi đưa cho tôi. Tôi lập tức cắn một cái, cảm thấy ngon cực kì, nhai kĩ rồi nói – “Ngon quá!!”
“Vậy à, ngon đúng không? Ngon thì ăn thêm chút đi, ráng ăn cho hết!!”
Tôi gật mạnh, ăn miếng này sang miếng khác nhưng lại không thấy Khang Duật động đũa.
Ăn hết rồi, tôi nhìn sang Khang Duật dọn dẹp cà mên xong, thở ra nhẹ nhõm.
Bất chợt, tôi hiểu tất cả.
“Anh bảo mẹ anh nấu riêng cho em à?” – Tôi hỏi.
Anh để cà mên qua một bên, vỗ đầu tôi – “Anh sợ em gầy đi, gió thổi bay mất, đến lúc đó anh cũng không còn sức đâu mà kiếm thêm vợ khác!!”
Tôi cảm động, xém nữa là òa khóc, nức nở nói – “Anh yên tâm, em sẽ cố ăn cơm, ăn cho thật mập mới thôi.”
Khang Duật gật đầu cười, cứ vỗ đầu tôi mãi.
Vậy là ngoài mong được tuyển thẳng, tôi có thêm mục tiêu mới, phải ăn cơm thật tốt, mỗi ngày đều cố gắng.
Bữa cơm tối ở nhà, tôi buộc mình phải ăn, nhất định không để Khang Duật lo lắng, nhưng không biết tại sao lồng ngực càng lúc càng khó chịu, cả người càng ngày càng nặng nề, đến nửa đêm, bắt đầu phát sốt.
Mẹ tôi đo nhiệt độ, lập tức thét chói tai, không kịp mang dép, hô gọi bố.
Tôi liếc mắt nhìn nhiệt kế, quá kình, 39,8 độ.
Bố tôi không kịp mặc quần áo, ôm lấy tôi chạy xuống lầu. Diễm Diễm bị đánh thức, lo lắng nhìn tôi, muốn đi theo bố mẹ đưa tôi vào viện nhưng không được. Bố mẹ nghĩ nó mai còn phải đi học, bắt phải ở nhà ngủ.
Khi tôi đến bệnh viện, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng cao, tăng tới 40 độ, cả người nóng như bị thiêu đốt, ý thức cũng mờ mịt dần, trước mắt bỗng tối sầm, rơi vào hơn mê.
Tôi đâu biết đó là do bệnh viêm cơ tim từ nhỏ tái phát, lại tái phát rất nghiêm trọng, không chỉ sốt cao, mà kèm theo là nhịp tim không đều, đập ba nhịp.
Tim người bình thường thì đập ‘bình bịch! bình bịch!’ còn đập ba nhịp là ‘bình bịch bịch!’, sau đó dừng một chút, rồi lại ‘bình bịch bịch!’, dừng, rồi lại ‘bình bịch bịch’! Vì lẽ đó mà tôi luôn cảm thấy tức ngực, hơn nữa lúc nào cũng cảm thấy tim đang đập dồn.
Sang đến ngày hôm sau tôi vẫn sốt cao không giảm, lên đến gần 41 độ. Sau này khi lớn rồi nghe mẹ kể lại, tôi sốt suốt ba ngày ba đêm, đến tóc cũng bị đốt thành tro, nếu mẹ không dùng túi đá chườm đầu cho tôi, không khéo đến não cũng bị cháy mất.
Tôi cứ hôn mê mãi như thế, nói là hôn mê, đúng hơn là không tỉnh, chứ mọi việc xung quanh tôi vẫn cảm nhận được.
Tôi nghe Diễm Diễm khóc la om sòm, nghe thấy lời nó, suýt nữa tức chết.
“Chị ơi, chị đừng chết. Cho dù có chết cũng phải mang sổ tiết kiệm tiền tiêu vặt gửi cho em, em biết chị để dành được rất nhiều!!” – Nó khóc đến nổi hầu như không thở được, rồi lại tiếp tục kêu gào – “Em nói với chị, nếu chị mà chết, em sẽ không nhớ chị đâu, truyện của chị em mang đi bán hết, còn đem Lassie đi làm thịt, nấu một nồi lẩu thịt chó, chị nghe không!!”
Nó muốn tôi chết, hay muốn tôi tức quá mà bật dậy. Nhưng tôi hiểu rõ một điều, từ nhỏ Diễm Diễm vốn không thích khóc, khóc rống lên thế này, tôi cố nhớ lại, từ trước đến nay đúng là lần đầu tiên.
Sau đó, tôi còn nghe nó nói vừa khóc vừa nói tiếp – “Nếu chị chết, Khang Duật biết làm sao? Chị không sợ tụi con gái khác nó thừa cơ nhảy vào à? Em kể về chi cho ảnh nghe, Khang Duật biết chị như vậy thì khóc, lần đầu tiên em thấy con trai khóc, nhưng mà, lúc ảnh khóc cũng rất đẹp trai. Chị, muốn chết thì trước đó phải cố tỉnh lại, dặn ảnh, bắt ảnh lấy em, nước phù sa không được chảy ruộng ngoài.”
Úi giời, ghê thật, nó có thể nói lưu loát câu ‘nước phù sa không được chảy ruộng ngoài’ kìa, thật không phải dễ dàng.
Tôi cũng muốn tỉnh, nhưng hoàn toàn không thể. Tôi cố mở mí mắt, nhưng tựa như bị treo ngàn cân, không mở nổi.
Rất nhanh sau, ý thức tôi bắt đầu mơ hồ, mơ màng nghe được, mẹ và bố quyết định đưa tôi đi Bắc Kinh, có một bác sĩ chuyên gia về cơ tim.
Tôi còn kì thi thử, phải cãi lại không muốn đi mới được, nhưng không thể tỉnh, không làm được.
Đến khi tôi tỉnh lại cũng qua một tháng, không chỉ hụt mất kì thi thử mà còn phát hiện một việc rất kinh khủng.
Tôi béo.
Không phải béo bình thường, mà là rất béo, cực kì béo, béo như quả bóng, mặt tròn đến nỗi mắt híp như cái khe.
Có khi nào là tôi đã chết rồi, giờ là đầu thai kiếp khác? Nhưng nhìn bố mẹ tôi mừng đến nỗi òa khóc làm tôi gạt phắt suy nghĩ này.
“Miểu Miểu, tỉnh là được rồi.” – Mẹ ôm tôi khóc lớn.
Có thể vì đã ngủ rất lâu, nói chuyện cũng không còn lưu loát, run run môi hỏi – “Mẹ… béo…”
Tôi nghĩ đúng rồi, tại sao lại trở nên béo như thế này chứ.
Bố tôi lau nước mắt nói – “Đừng sợ Miểu Miểu, không sao đâu, là do tiêm hoóc-môn (hormones), kích thích cơ thể, cũng làm người hơi béo một chút, chỉ một chút thôi, chút thôi.”
Như thế này không phải là một chút thôi đâu! Khi tôi có thể xuống giường, đi cân, nhảy đến 84 kí, còn hơn cả gấp đôi so với cân nặng của tôi ban đầu, lúc nhìn vào gương, tôi cũng không nhận ra nổi bản thân.
Vậy mà là người sao?
Vẫn còn dạng người sao?
Rõ ràng một quả bóng hình người mà!!
Tôi cũng yêu thích cái đẹp lắm chứ, lúc gầy thì bộ dạng không ra sao, nhưng bây giờ béo đến nỗi này…. Tục ngữ nói ba phần mặt mũi bảy phần tài năng, nhưng như tôi bây giờ thì cái gì cũng không có.
Tôi khóc nức nở, nhất định không chịu ăn cơm.
Sau đó cuối cùng tôi cũng gặp được vị chuyên gia đã biến tôi thành khinh khí cầu, ông không an ủi bố mẹ tôi gì cả, biết tôi vì sợ béo mà không chịu ăn, giận dữ hét – “Muốn chết hay muốn đẹp!!”
Một câu thôi, lập tức đá lăn tôi ra đất.
Được rồi, nếu phải chọn giữa mạng sống và nhan sắc thì tôi phải chọn mạng sống.
Tôi sợ chết…
Nhưng khi nhớ đến Khang Duật, lại nghĩ rằng, thôi thì cứ chết đi cho xong.
Ai mà yêu nổi một quả khinh khí cầu cơ chứ.
Bất hạnh quá điiiiiiiiiiiiiiii!!!
Thuốc kích thích chết tiệttttt!!
Bình luận truyện