Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân (Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai)
Chương 8
Sự Khác Biệt Giữa Con Trai Và Con Chó
Tôi là đứa không có sở thích gì đặc biệt, thích cái gì thì cũng chỉ khoảng ba phần mà thôi mà thôi, nhưng riêng với đọc truyện tranh và nuôi chó là không biết ngán, không thể bỏ.
Vừa được nghỉ đông, tôi liền ru rú trong hang chuột, cả ngày trong thế giới truyện tranh của mình, tới mức bỏ ăn quên ngủ, thi thoảng thì nhảy waltz với Lassie để tự cân bằng.
Khiêu vũ với Lassie, như lời em tôi nói, chỉ có loại sinh vật đơn bào như tôi mới nghĩ ra được.
Mà thật ra cũng có kĩ thuật cao siêu gì đâu, cái cần là nâng hai chân trước của Lassie, gác lên vai tôi. Đừng nhìn lúc nó đứng bằng 4 chân, chỉ cao tới hông tôi, đến khi giơ hai chân trước lên thì…
Trời ơi, đùng một cái thành anh chó đẹp trai cao 1m70 cùng với tôi cao 1m63, đẹp đôi chết được.
Tôi ôm ngang cái thắt lưng của Lassie, tung tăng ở trong vườn hoa nhà mình, bắt đầu nhảy. Gọi là điệu waltz cho sang vậy chứ thật ra cũng chỉ là nhảy bừa mà thôi.
Mặc dù chả có nhạc nhẽo gì nhưng tôi vẫn nhảy rất vui.
Lassie cũng thích trò này lắm, mỗi khi tôi thấm mệt, nó vẫn chưa hết vui, chờ tôi xoay người xong liền đột nhiên nâng chân trước của mình khoác lên vai tôi, đem cái thây mập của nó đè xuống, sau đó thè lưỡi ra xin chơi tiếp. Tôi không còn cách nào, nhảy với nó một hồi, sau đó, tranh thủ lúc nó không để ý, chạy biến.
***
Kì nghỉ đông của tôi, bỏ truyện tranh và chó thì hết ăn rồi ngủ, ngủ chán lại ăn, dùng tay tính từng ngày, ngóng tết mau đến, trông tiền lì xì.
Ngày ấy cũng không có nhiều khu trò chơi, muốn đi đâu thì cũng chỉ đến thảo cầm viên mà thôi, bởi ở đó có sân băng, có trò đơn giản đến không thể đơn giản hơn là xe đụng, cũng là trò mà đám con nít tụi tôi lúc đó thích nhất.
Thứ hai tuần sau của kì nghỉ đông theo lệ là hôm tập trung. Đến trường ngoài việc nộp bài tập ra thì cũng không có gì, chủ yếu là để tụi học sinh gặp mặt, nói chuyện phiếm cùng nhau. Lúc đó điện thoại chưa phổ biến, trường học là nơi liên lạc duy nhất của chúng tôi.
Trên đường về nhà, Tiểu Phàn nảy ý ngày mai đi sở thú Tây Giao tham quan, hỏi có đi không, tôi gật đầu tắp lự, ở nhà cả ngày mãi sẽ ngu người mất, chỉ mong có thể mọc cánh bay đi mà thôi.
Nhưng đến ngày hôm sau, tôi lập tức ân hận.
“Tại sao cậu cũng đến hả?” – Đứng trước cổng vườn bách thú, tôi chỉ thẳng tay vào Khang Duật.
Mặt anh vẫn rất bình tĩnh – “Tại sao tôi không được tới?”
“Vì hôm nay là ngày con gái tụi tôi đi với nhau.” – Anh là con trai, đi làm gì.
Hừ một tiếng, Khang Duật nói – “Cậu quay đầu lại mà xem, thế này mà gọi là con gái các cậu đi với nhau à?”
Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó cũng quay đầu nhìn lại, lập tức tái mặt.
Cái này…
Chỉ thấy Tiểu Song đang đứng cạnh người mà trước nay cậu ta vẫn hay liếc mắt đưa tình, bạn cùng lớp Mạnh Hiểu Đông. Phàn Tuyển thì với cậu bạn ngồi chung Hoàng Nghiêm Dũng… Cứ tạm thời coi như là đang đò đưa nhau vậy. Đằng sau Đại Song là tên đang trồng cây si Trương Lân, bên cạnh Lưu Lý Quân là cậu bạn kì lạ Lỗ Nguyệt Vĩ. Từ Doanh là ngầu nhất, có tới bốn tên cùng lớp với chúng tôi đang vây quanh nó.
Còn có tôi và Khang Duật.
Ngay lập tức, tôi có cảm giác như bị sét đánh.
Khang Duật quay sang sang tôi, hỏi – “Thế đã hiểu chưa?”
Tôi khờ người ra, cứ thế mà gật đầu.
Hiểu chứ, đây không phải ngày chị em đi với nhau, rõ ràng là các cặp đi với nhau thì có.
Tôi ngồi chồm hổm xuống, vẽ nghệch ngoạc vòng tròn trên đất… không nhịn được mà lầm bầm – “Vậy còn cậu…”
Anh ta nghe được, nói lại – “Tôi tới chơi trượt băng, không được à?”
Tôi làm gì dám nói không được, đành bĩu môi, không thèm đếm xỉa gì tới.
Chỉ muốn rời đi cho xong, nhưng Khang Duật lại mang bộ mặt như nói ‘ai mà trốn về là đồ nhát gan’ khiến bàn chân đang hướng về nhà của tôi lập tức bị rút về.
Mua vé hết năm hào, mọi người lần lượt tiến vào. Đang đông, vườn hoa cũng không có gì hay mà xem, bãi cỏ vàng héo như đồng ruộng vừa thu hoạch, nếu không thì chắc vẫn còn nhiều người, cảm thấy khá hoang vắng. May thay ở hồ nhân tạo có trồng vài cây mai vàng đang ra hoa, tô điểm một ít màu sắc. Trời đang đứng gió, mặt hồ xanh biếc tựa như cái gương khổng lồ, soi bóng quần áo của mọi người, thêm chút tươi sáng.
Mọi người đang bàn không biết nên đi đâu trước còn tôi thì lại tìm một cái ghế dài mà ngồi xuống, than thở cho cái tật lóc chóc của mình.
“Hay là tụi mình đi trượt băng trước đi.” – Tiểu Phàn sốt ruột đưa ra ý kiến.
“Tao muốn chơi xe đụng.” – Lưu Lý Quân chỉ tay về phía cái mái nhà mái đỏ to đùng đằng xa.
“Tụi tao muốn xem gấu trúc trước cơ.” – Đại Song và Tiểu Song đồng thanh.
Từ Doanh không nói gì, khuôn mặt xinh xắn đang nhăn nhó, buồn bực vì bốn tên lăng quăng xung quanh.
Xem ra, nó cũng giống tôi, đều là người bị hại.
Mọi người đều có ý kiến riêng, nhất thời không biết nên nghe theo ai, trong lớp trước giờ, Khang Duật vẫn luôn được lòng mọi người, thế nên khi Tiểu Phàn thấy anh không nói gì, liền hỏi – “Khang Duật, còn cậu?”
Khang Duật dựa vào thân cây phượng cạnh tôi, lười biếng tỉnh dậy, bị hỏi tới, anh cố mở mắt ra, mọi người đều rất tín nhiệm, chờ ý kiến của anh.
Đột nhiên anh liếc mắt sang tôi, con ngươi như lóe ra tia sáng, tôi bắt gặp thấy, không hiểu sao lại giật nảy mình.
Anh ta từ từ nói – “Tách nhau ra là được rồi, ai muốn đi đâu trước thì đi, hai giờ sau, mọi người…” – Anh chỉ vào bản đồ – “Mọi người tập trung ở quầy bán quà vặt là được.”
Tách nhau ra chơi? Tôi thấy hưng phấn hơn một chút, cảm giác rùng mình ban nãy bị tôi quên sạch, cho rằng ý kiến này quả rất hay.
Tiểu Phàn lại nói – “Không nên, mọi người đến đây chơi, sao tự đi được…”
Tiểu Song và Đại Song cũng thấy không được – “Ừ, hay là mọi người chơi đoán số ai thắng thì đi đến nơi người đó nói trước?”
Những người còn lại cũng hùa theo, tôi thấy, không được, ý định ban nãy sắp bị hủy, vội vàng đạp chân, nhảy lên ghế.
“Được rồi, cái gì không được nào? Hay là vầy đi, đã đi chơi thì chơi phải vui, tao là lớp trưởng, mọi người nghe tao đi.”
Mọi người thấy tôi nói có vẻ đúng, đều gục gặc đầu, xem như cũng đồng ý.
Trong lòng mừng thầm, khấp khởi, muốn tách Khang Duật cho xa, hứng chí giơ tay mà nói – “Tao muốn qua khu thú cưng, ai đi với tao nè.”
Khu thú cưng có đám chó con, có tình yêu to bự của tôi, chắc Khang Duật sẽ không đi, ban nãy nói muốn tới đây chơi trượt băng mà.
Tôi hăm hở, nhưng không ai phản ứng theo.
Tiểu Phàn đáp – “Tao đi trượt băng là được rồi.” – Nói xong, lôi Hoàng Nghiêm Dũng bỏ đi.
Tiểu Song và Đại Song cũng kéo hai cái đuôi của mình theo, tiến về chuồng gấu trúc – “Tụi tao đi xem gấu trúc.”
Lưu Lý Quân cùng Lỗ Nguyệt Vĩ cũng vậy, chọn đi xe đụng, vẫy tay chào tôi – “Hai giờ sau gặp lại hen!”
Từ Doanh áy náy nhìn tôi, hiểu hiểu, nó rất sợ chó, không thể đi cùng tôi được, bị bốn tên đi cùng thuyết phục, tiến về đoàn xiếc thú.
Đột nhiên tôi cảm thấy có làn gió lạnh thổi qua… lòng lạnh ngắt, bất ngờ phát hiện Khang Duật vẫn chưa đi, không phải anh muốn đi trượt băng sao? Tôi quay đầu nhìn anh.
Thế nhưng Khang Duật lại cười tít mắt, nói – “Đi nào, đến khu thú cưng.”
Nháy mắt, tôi đơ người như tượng.
***
Khu thú cưng của công viên Tây Giao Thượng Hải vừa được xây từ sau năm 1989, chủ yếu bán chó và mèo, có điều cũng chẳng phải giống quý hiếm gì. Khi ấy, Thượng Hải chưa có cửa hàng bán thú đúng nghĩa, chỉ có mỗi ở đây. Tuy nói là bán, nhưng có thể ôm tùy ý, đùa giỡn thoải mái với nó, như trong khu trò chơi vậy, không giống các cửa hàng ngày nay, nói không mua rồi thì ngay cả lồng sắt cũng không mở.
Năm 1997, cửa hàng bán thú cưng số một Thượng Hải – Gia Đình Tinh Nghịch khai trương, với các giống chó quý và hậu mãi tốt nên được nhiều người biết đến, khu thú cưng này sa sút dần, mãi tới năm 2003, nghe đâu bắt đầu buôn bán lại, cụ thể thế nào thì tôi không rõ, bởi sau này lớn lên, không đi sở thú nữa.
Mấy chuyện như vậy để nói sau.
Tôi đang ngây như tượng đến nỗi gió thổi cũng mòn thì Khang Duật quay lại, lôi tôi tới khu thú cưng.
Với con mắt hiện tại, khu thú cưng này trang trí rất đơn giản. Tiến vào cổng là một cái cổng hình vòm bằng gỗ, cao cao bên trên là ba chữ tròn tròn màu quýt – ‘Khu thú cưng’, vào sâu nữa là mấy hình vẽ chó mèo, dù đánh số nhà nhưng bên trong là một bãi cỏ rất lớn, dùng hàng rào chia nhỏ, bình thường trời ấm thì chó và mèo được thả ở đây, nhưng hiện tại đang là mùa đông, nên tụi nó đều được chuyển vào hai cái phòng khoảng hai, ba mươi mét vuông bên trong.
Vừa thấy đám cún con tròn tròn mập mập, tôi nhanh nhẹn xông thẳng vào, cực kì phấn khích. Bố trí trong phòng cũng rất đơn giản, dùng hàng rào gỗ nho nhỏ dựng lên, mọi người có thể đi vào, có điều phải cẩn thận, nếu không sẽ dẫm phải phân chó. Vì đang lạnh, trên cửa có gắn một thảm lông nên không khí ở đây không được lưu thông, rất bí, có mùi hôi, khai kinh khủng. Người ta nói ai nuôi chó thường có mùi rất lạ, cái này tôi thừa nhận, nhưng mà là người yêu chó, tự dưng lại không ngửi thấy, không quan tâm có thối hay không, đơn giản chỉ là thích mà thôi.
Tôi ôm lấy một con chó trắng, không phải quả cầu lông sao, xù xù beo béo như quả bóng, ôm trong tay cực kì dễ chịu. Chơi đến hăng say, sớm đã đem vứt Khang Duật một bên.
Khang Duật ngồi xổm xuống cạnh tôi, lấy tay chọt chọt vào quả cầu lông – “Sao cậu có thể thích cái thứ này đến thế nhỉ?”
“Gì mà thứ này? Chó là người bạn tốt nhất của con người đó.” – Tôi vẫy móng vuốt của trái banh lông này về phía anh.
“Cùng lắm chỉ là bạn bè mà thôi, có thể nuôi cậu được sao?” – Anh búng ngón tay, ngay chính giữa của mũi con chó, lực vừa phải, nhưng cũng làm nó rụt mũi.
Tôi trừng mắt nhìn anh – “Cần gì nuôi, tôi nuôi nó là được.”
Anh khẽ mấp máy môi, có vẻ như còn đang muốn nói gì đó, tôi chả thèm nghe, đi trốn sang một bên, đột nhiên khóe mắt thấy một con chó tuyết Alaska. Tôi biết nó, nó tên là King, chó cưng của chủ khu thú này, cả người cảm thấy thật xúc động.
Thời ấy, chó Alaska không có phổ biến, được xem như là loại hiếm, cái mặt và bộ dạng ấy trong mắt tôi thì thành đẹp trai nổ trời, tôi xúc động bỏ quả cầu lông này xuống, chạy như bay về phía nó.
King được dạy tốt lắm, ngoan ngoãn ngồi xuống để tôi vuốt ve.
Tôi quên tất thảy mọi thứ trên đời, trong đầu chỉ có anh chó đẹp trai này thôi, lảm nhảm – “Đẹp trai quá đi, tại sao em có thể đẹp trai như vậy hả? Lông mượt, thịt mềm, còn có đệm thịt nữa chứ, á, xem cái tầng thịt ở cổ này này. Đẹp quá đi! Em đúng là hoàng tử của đời chị.”
Mắt tôi sáng lên, nếu là trong phim hoạt hình, tôi nghĩ rằng chắc nó sẽ biến thành hai trái tim hồng hồng đập bình bịch. Tôi cọ mặt vào má nó, muốn bắt về quá.
Lúc này, tôi đã vứt Khang Duật ngoài thế giới của mình từ lâu.
Mắt Khang Duật cũng sáng lên, có điều không giống như tôi, mà là lóe lên tia nhìn hung dữ.
“Chó có điểm tốt như con trai không?”
“Xì, con trai là gì cơ chứ?” – Bổn cô nương đây chỉ yêu chó.
Khang Duật đi đến cạnh tôi, thở phì phò cực kì giận dữ, sau cùng thấy tôi không làm gì, đột nhiên bình tĩnh lại.
Anh chăm chú nhìn tôi hồi lâu, sau đó thở dài, nói như giảng – “Sao cậu ngốc thế, ngay cả điểm khác nhau ấy mà cũng không biết.”
“Khác chỗ nào?” – Tôi nghiêng đầu – “Khác chỗ nào chứ.”
Anh tiến gần lại tôi, thong thả nói – “Cậu nói thử xem, cậu có một anh chồng, có thể sai như chó, nhưng cậu dám đem chó về làm chồng không?”
Tôi cau mày, câu này nghe thế nào cũng thấy kì cục.
“Vậy nên…” – Anh đứng dậy, kéo tôi theo – “Cậu tách chó ra một chút cho tôi.”
Tôi thấy khó hiểu – “Khang Duật, cậu không thích chó sao?” – Tôi còn tưởng anh thích chứ, nếu không thì tới đây làm gì.
“Trước thì cũng có, nhưng giờ thì bắt đầu ghét rồi.”
“Tại sao thế?” – Tôi cố hỏi đến cùng.
Anh quay đầu lại, mặt mũi đen thùi lùi, hung hăng liếc, sau đó quay đi cứ như không hề thấy tôi vậy.
Thái độ như thể đang bị tôi nợ tiền.
Tôi giận dỗi bước lên trước Khang Duật. Anh không muốn nhìn hả, có mà tôi không muốn nhìn thì có!
Khang Duật đúng là một tên nóng tính, thấy tôi bước lên trước, cũng nhanh chóng chạy lên.
Tính tôi cũng nóng, không chịu thua, chạy qua mặt anh.
Tôi nhất định phải vượt qua anh, chạy bạt mạng, có điều anh to xác hơn, muốn vượt lên không dễ dàng gì, trông thấy phía trước có khúc cua, tôi giở trò đẩy anh qua đường nhỏ, cuối cùng cũng vượt lên được.
Lúc này, anh cũng không đuổi theo tôi nữa, mặc tôi đi trước. Cảm thấy có gì đó, tôi len lén quay đầu lại nhìn anh.
Anh đi cách tôi không xa, mặt có vẻ rất phiền buồn, miệng còn lẩm bẩm – “Nếu tình địch tương lai lại là một con chó, thử hỏi tôi còn mặt mũi nào nữa hả? Đồ ngốc!!”
Hả…Lòng dạ tôi cũng rối bời lần thứ n…
Tôi là đứa không có sở thích gì đặc biệt, thích cái gì thì cũng chỉ khoảng ba phần mà thôi mà thôi, nhưng riêng với đọc truyện tranh và nuôi chó là không biết ngán, không thể bỏ.
Vừa được nghỉ đông, tôi liền ru rú trong hang chuột, cả ngày trong thế giới truyện tranh của mình, tới mức bỏ ăn quên ngủ, thi thoảng thì nhảy waltz với Lassie để tự cân bằng.
Khiêu vũ với Lassie, như lời em tôi nói, chỉ có loại sinh vật đơn bào như tôi mới nghĩ ra được.
Mà thật ra cũng có kĩ thuật cao siêu gì đâu, cái cần là nâng hai chân trước của Lassie, gác lên vai tôi. Đừng nhìn lúc nó đứng bằng 4 chân, chỉ cao tới hông tôi, đến khi giơ hai chân trước lên thì…
Trời ơi, đùng một cái thành anh chó đẹp trai cao 1m70 cùng với tôi cao 1m63, đẹp đôi chết được.
Tôi ôm ngang cái thắt lưng của Lassie, tung tăng ở trong vườn hoa nhà mình, bắt đầu nhảy. Gọi là điệu waltz cho sang vậy chứ thật ra cũng chỉ là nhảy bừa mà thôi.
Mặc dù chả có nhạc nhẽo gì nhưng tôi vẫn nhảy rất vui.
Lassie cũng thích trò này lắm, mỗi khi tôi thấm mệt, nó vẫn chưa hết vui, chờ tôi xoay người xong liền đột nhiên nâng chân trước của mình khoác lên vai tôi, đem cái thây mập của nó đè xuống, sau đó thè lưỡi ra xin chơi tiếp. Tôi không còn cách nào, nhảy với nó một hồi, sau đó, tranh thủ lúc nó không để ý, chạy biến.
***
Kì nghỉ đông của tôi, bỏ truyện tranh và chó thì hết ăn rồi ngủ, ngủ chán lại ăn, dùng tay tính từng ngày, ngóng tết mau đến, trông tiền lì xì.
Ngày ấy cũng không có nhiều khu trò chơi, muốn đi đâu thì cũng chỉ đến thảo cầm viên mà thôi, bởi ở đó có sân băng, có trò đơn giản đến không thể đơn giản hơn là xe đụng, cũng là trò mà đám con nít tụi tôi lúc đó thích nhất.
Thứ hai tuần sau của kì nghỉ đông theo lệ là hôm tập trung. Đến trường ngoài việc nộp bài tập ra thì cũng không có gì, chủ yếu là để tụi học sinh gặp mặt, nói chuyện phiếm cùng nhau. Lúc đó điện thoại chưa phổ biến, trường học là nơi liên lạc duy nhất của chúng tôi.
Trên đường về nhà, Tiểu Phàn nảy ý ngày mai đi sở thú Tây Giao tham quan, hỏi có đi không, tôi gật đầu tắp lự, ở nhà cả ngày mãi sẽ ngu người mất, chỉ mong có thể mọc cánh bay đi mà thôi.
Nhưng đến ngày hôm sau, tôi lập tức ân hận.
“Tại sao cậu cũng đến hả?” – Đứng trước cổng vườn bách thú, tôi chỉ thẳng tay vào Khang Duật.
Mặt anh vẫn rất bình tĩnh – “Tại sao tôi không được tới?”
“Vì hôm nay là ngày con gái tụi tôi đi với nhau.” – Anh là con trai, đi làm gì.
Hừ một tiếng, Khang Duật nói – “Cậu quay đầu lại mà xem, thế này mà gọi là con gái các cậu đi với nhau à?”
Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó cũng quay đầu nhìn lại, lập tức tái mặt.
Cái này…
Chỉ thấy Tiểu Song đang đứng cạnh người mà trước nay cậu ta vẫn hay liếc mắt đưa tình, bạn cùng lớp Mạnh Hiểu Đông. Phàn Tuyển thì với cậu bạn ngồi chung Hoàng Nghiêm Dũng… Cứ tạm thời coi như là đang đò đưa nhau vậy. Đằng sau Đại Song là tên đang trồng cây si Trương Lân, bên cạnh Lưu Lý Quân là cậu bạn kì lạ Lỗ Nguyệt Vĩ. Từ Doanh là ngầu nhất, có tới bốn tên cùng lớp với chúng tôi đang vây quanh nó.
Còn có tôi và Khang Duật.
Ngay lập tức, tôi có cảm giác như bị sét đánh.
Khang Duật quay sang sang tôi, hỏi – “Thế đã hiểu chưa?”
Tôi khờ người ra, cứ thế mà gật đầu.
Hiểu chứ, đây không phải ngày chị em đi với nhau, rõ ràng là các cặp đi với nhau thì có.
Tôi ngồi chồm hổm xuống, vẽ nghệch ngoạc vòng tròn trên đất… không nhịn được mà lầm bầm – “Vậy còn cậu…”
Anh ta nghe được, nói lại – “Tôi tới chơi trượt băng, không được à?”
Tôi làm gì dám nói không được, đành bĩu môi, không thèm đếm xỉa gì tới.
Chỉ muốn rời đi cho xong, nhưng Khang Duật lại mang bộ mặt như nói ‘ai mà trốn về là đồ nhát gan’ khiến bàn chân đang hướng về nhà của tôi lập tức bị rút về.
Mua vé hết năm hào, mọi người lần lượt tiến vào. Đang đông, vườn hoa cũng không có gì hay mà xem, bãi cỏ vàng héo như đồng ruộng vừa thu hoạch, nếu không thì chắc vẫn còn nhiều người, cảm thấy khá hoang vắng. May thay ở hồ nhân tạo có trồng vài cây mai vàng đang ra hoa, tô điểm một ít màu sắc. Trời đang đứng gió, mặt hồ xanh biếc tựa như cái gương khổng lồ, soi bóng quần áo của mọi người, thêm chút tươi sáng.
Mọi người đang bàn không biết nên đi đâu trước còn tôi thì lại tìm một cái ghế dài mà ngồi xuống, than thở cho cái tật lóc chóc của mình.
“Hay là tụi mình đi trượt băng trước đi.” – Tiểu Phàn sốt ruột đưa ra ý kiến.
“Tao muốn chơi xe đụng.” – Lưu Lý Quân chỉ tay về phía cái mái nhà mái đỏ to đùng đằng xa.
“Tụi tao muốn xem gấu trúc trước cơ.” – Đại Song và Tiểu Song đồng thanh.
Từ Doanh không nói gì, khuôn mặt xinh xắn đang nhăn nhó, buồn bực vì bốn tên lăng quăng xung quanh.
Xem ra, nó cũng giống tôi, đều là người bị hại.
Mọi người đều có ý kiến riêng, nhất thời không biết nên nghe theo ai, trong lớp trước giờ, Khang Duật vẫn luôn được lòng mọi người, thế nên khi Tiểu Phàn thấy anh không nói gì, liền hỏi – “Khang Duật, còn cậu?”
Khang Duật dựa vào thân cây phượng cạnh tôi, lười biếng tỉnh dậy, bị hỏi tới, anh cố mở mắt ra, mọi người đều rất tín nhiệm, chờ ý kiến của anh.
Đột nhiên anh liếc mắt sang tôi, con ngươi như lóe ra tia sáng, tôi bắt gặp thấy, không hiểu sao lại giật nảy mình.
Anh ta từ từ nói – “Tách nhau ra là được rồi, ai muốn đi đâu trước thì đi, hai giờ sau, mọi người…” – Anh chỉ vào bản đồ – “Mọi người tập trung ở quầy bán quà vặt là được.”
Tách nhau ra chơi? Tôi thấy hưng phấn hơn một chút, cảm giác rùng mình ban nãy bị tôi quên sạch, cho rằng ý kiến này quả rất hay.
Tiểu Phàn lại nói – “Không nên, mọi người đến đây chơi, sao tự đi được…”
Tiểu Song và Đại Song cũng thấy không được – “Ừ, hay là mọi người chơi đoán số ai thắng thì đi đến nơi người đó nói trước?”
Những người còn lại cũng hùa theo, tôi thấy, không được, ý định ban nãy sắp bị hủy, vội vàng đạp chân, nhảy lên ghế.
“Được rồi, cái gì không được nào? Hay là vầy đi, đã đi chơi thì chơi phải vui, tao là lớp trưởng, mọi người nghe tao đi.”
Mọi người thấy tôi nói có vẻ đúng, đều gục gặc đầu, xem như cũng đồng ý.
Trong lòng mừng thầm, khấp khởi, muốn tách Khang Duật cho xa, hứng chí giơ tay mà nói – “Tao muốn qua khu thú cưng, ai đi với tao nè.”
Khu thú cưng có đám chó con, có tình yêu to bự của tôi, chắc Khang Duật sẽ không đi, ban nãy nói muốn tới đây chơi trượt băng mà.
Tôi hăm hở, nhưng không ai phản ứng theo.
Tiểu Phàn đáp – “Tao đi trượt băng là được rồi.” – Nói xong, lôi Hoàng Nghiêm Dũng bỏ đi.
Tiểu Song và Đại Song cũng kéo hai cái đuôi của mình theo, tiến về chuồng gấu trúc – “Tụi tao đi xem gấu trúc.”
Lưu Lý Quân cùng Lỗ Nguyệt Vĩ cũng vậy, chọn đi xe đụng, vẫy tay chào tôi – “Hai giờ sau gặp lại hen!”
Từ Doanh áy náy nhìn tôi, hiểu hiểu, nó rất sợ chó, không thể đi cùng tôi được, bị bốn tên đi cùng thuyết phục, tiến về đoàn xiếc thú.
Đột nhiên tôi cảm thấy có làn gió lạnh thổi qua… lòng lạnh ngắt, bất ngờ phát hiện Khang Duật vẫn chưa đi, không phải anh muốn đi trượt băng sao? Tôi quay đầu nhìn anh.
Thế nhưng Khang Duật lại cười tít mắt, nói – “Đi nào, đến khu thú cưng.”
Nháy mắt, tôi đơ người như tượng.
***
Khu thú cưng của công viên Tây Giao Thượng Hải vừa được xây từ sau năm 1989, chủ yếu bán chó và mèo, có điều cũng chẳng phải giống quý hiếm gì. Khi ấy, Thượng Hải chưa có cửa hàng bán thú đúng nghĩa, chỉ có mỗi ở đây. Tuy nói là bán, nhưng có thể ôm tùy ý, đùa giỡn thoải mái với nó, như trong khu trò chơi vậy, không giống các cửa hàng ngày nay, nói không mua rồi thì ngay cả lồng sắt cũng không mở.
Năm 1997, cửa hàng bán thú cưng số một Thượng Hải – Gia Đình Tinh Nghịch khai trương, với các giống chó quý và hậu mãi tốt nên được nhiều người biết đến, khu thú cưng này sa sút dần, mãi tới năm 2003, nghe đâu bắt đầu buôn bán lại, cụ thể thế nào thì tôi không rõ, bởi sau này lớn lên, không đi sở thú nữa.
Mấy chuyện như vậy để nói sau.
Tôi đang ngây như tượng đến nỗi gió thổi cũng mòn thì Khang Duật quay lại, lôi tôi tới khu thú cưng.
Với con mắt hiện tại, khu thú cưng này trang trí rất đơn giản. Tiến vào cổng là một cái cổng hình vòm bằng gỗ, cao cao bên trên là ba chữ tròn tròn màu quýt – ‘Khu thú cưng’, vào sâu nữa là mấy hình vẽ chó mèo, dù đánh số nhà nhưng bên trong là một bãi cỏ rất lớn, dùng hàng rào chia nhỏ, bình thường trời ấm thì chó và mèo được thả ở đây, nhưng hiện tại đang là mùa đông, nên tụi nó đều được chuyển vào hai cái phòng khoảng hai, ba mươi mét vuông bên trong.
Vừa thấy đám cún con tròn tròn mập mập, tôi nhanh nhẹn xông thẳng vào, cực kì phấn khích. Bố trí trong phòng cũng rất đơn giản, dùng hàng rào gỗ nho nhỏ dựng lên, mọi người có thể đi vào, có điều phải cẩn thận, nếu không sẽ dẫm phải phân chó. Vì đang lạnh, trên cửa có gắn một thảm lông nên không khí ở đây không được lưu thông, rất bí, có mùi hôi, khai kinh khủng. Người ta nói ai nuôi chó thường có mùi rất lạ, cái này tôi thừa nhận, nhưng mà là người yêu chó, tự dưng lại không ngửi thấy, không quan tâm có thối hay không, đơn giản chỉ là thích mà thôi.
Tôi ôm lấy một con chó trắng, không phải quả cầu lông sao, xù xù beo béo như quả bóng, ôm trong tay cực kì dễ chịu. Chơi đến hăng say, sớm đã đem vứt Khang Duật một bên.
Khang Duật ngồi xổm xuống cạnh tôi, lấy tay chọt chọt vào quả cầu lông – “Sao cậu có thể thích cái thứ này đến thế nhỉ?”
“Gì mà thứ này? Chó là người bạn tốt nhất của con người đó.” – Tôi vẫy móng vuốt của trái banh lông này về phía anh.
“Cùng lắm chỉ là bạn bè mà thôi, có thể nuôi cậu được sao?” – Anh búng ngón tay, ngay chính giữa của mũi con chó, lực vừa phải, nhưng cũng làm nó rụt mũi.
Tôi trừng mắt nhìn anh – “Cần gì nuôi, tôi nuôi nó là được.”
Anh khẽ mấp máy môi, có vẻ như còn đang muốn nói gì đó, tôi chả thèm nghe, đi trốn sang một bên, đột nhiên khóe mắt thấy một con chó tuyết Alaska. Tôi biết nó, nó tên là King, chó cưng của chủ khu thú này, cả người cảm thấy thật xúc động.
Thời ấy, chó Alaska không có phổ biến, được xem như là loại hiếm, cái mặt và bộ dạng ấy trong mắt tôi thì thành đẹp trai nổ trời, tôi xúc động bỏ quả cầu lông này xuống, chạy như bay về phía nó.
King được dạy tốt lắm, ngoan ngoãn ngồi xuống để tôi vuốt ve.
Tôi quên tất thảy mọi thứ trên đời, trong đầu chỉ có anh chó đẹp trai này thôi, lảm nhảm – “Đẹp trai quá đi, tại sao em có thể đẹp trai như vậy hả? Lông mượt, thịt mềm, còn có đệm thịt nữa chứ, á, xem cái tầng thịt ở cổ này này. Đẹp quá đi! Em đúng là hoàng tử của đời chị.”
Mắt tôi sáng lên, nếu là trong phim hoạt hình, tôi nghĩ rằng chắc nó sẽ biến thành hai trái tim hồng hồng đập bình bịch. Tôi cọ mặt vào má nó, muốn bắt về quá.
Lúc này, tôi đã vứt Khang Duật ngoài thế giới của mình từ lâu.
Mắt Khang Duật cũng sáng lên, có điều không giống như tôi, mà là lóe lên tia nhìn hung dữ.
“Chó có điểm tốt như con trai không?”
“Xì, con trai là gì cơ chứ?” – Bổn cô nương đây chỉ yêu chó.
Khang Duật đi đến cạnh tôi, thở phì phò cực kì giận dữ, sau cùng thấy tôi không làm gì, đột nhiên bình tĩnh lại.
Anh chăm chú nhìn tôi hồi lâu, sau đó thở dài, nói như giảng – “Sao cậu ngốc thế, ngay cả điểm khác nhau ấy mà cũng không biết.”
“Khác chỗ nào?” – Tôi nghiêng đầu – “Khác chỗ nào chứ.”
Anh tiến gần lại tôi, thong thả nói – “Cậu nói thử xem, cậu có một anh chồng, có thể sai như chó, nhưng cậu dám đem chó về làm chồng không?”
Tôi cau mày, câu này nghe thế nào cũng thấy kì cục.
“Vậy nên…” – Anh đứng dậy, kéo tôi theo – “Cậu tách chó ra một chút cho tôi.”
Tôi thấy khó hiểu – “Khang Duật, cậu không thích chó sao?” – Tôi còn tưởng anh thích chứ, nếu không thì tới đây làm gì.
“Trước thì cũng có, nhưng giờ thì bắt đầu ghét rồi.”
“Tại sao thế?” – Tôi cố hỏi đến cùng.
Anh quay đầu lại, mặt mũi đen thùi lùi, hung hăng liếc, sau đó quay đi cứ như không hề thấy tôi vậy.
Thái độ như thể đang bị tôi nợ tiền.
Tôi giận dỗi bước lên trước Khang Duật. Anh không muốn nhìn hả, có mà tôi không muốn nhìn thì có!
Khang Duật đúng là một tên nóng tính, thấy tôi bước lên trước, cũng nhanh chóng chạy lên.
Tính tôi cũng nóng, không chịu thua, chạy qua mặt anh.
Tôi nhất định phải vượt qua anh, chạy bạt mạng, có điều anh to xác hơn, muốn vượt lên không dễ dàng gì, trông thấy phía trước có khúc cua, tôi giở trò đẩy anh qua đường nhỏ, cuối cùng cũng vượt lên được.
Lúc này, anh cũng không đuổi theo tôi nữa, mặc tôi đi trước. Cảm thấy có gì đó, tôi len lén quay đầu lại nhìn anh.
Anh đi cách tôi không xa, mặt có vẻ rất phiền buồn, miệng còn lẩm bẩm – “Nếu tình địch tương lai lại là một con chó, thử hỏi tôi còn mặt mũi nào nữa hả? Đồ ngốc!!”
Hả…Lòng dạ tôi cũng rối bời lần thứ n…
Bình luận truyện