Chương 79: ◊ "Cô khiến cho tôi lo lắng"
Chơi mãi mê một hồi cũng xế chiều Như Ca , Kỳ Văn cả hai đang ngồi trên cắt nhìn ra biển ngắm hoàn hôn . Khung cảnh lãng mạn xung quanh im ắng không tiếng nói đột nhiên bụng cô kêu lên có chút xấu hổ cô cười gượng : " Cái đó....." Thấy cô ngượng ngùng anh mỉm cười , đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô .
- " Ngồi im ở đây , anh đi mua đồ ăn "
Cô vui vẻ gật đầu nhìn anh , đứng lên phủi cắt rồi đi khỏi . Mọi lần được anh xoa đầu không có cảm giác gì cả nhưng hôm nay cô lại thấy nó vô cùng tuyệt vời . Đang chờ mua đồ ăn thì anh vô tình nghe thấy cuộc đối thoại của các vị khách khác , họ bàn tán với nhau rằng ở vùng biển mà anh đang chơi khi nãy đám du côn xuất hiện gần đó . Họ hay ăn hiếp những người khách từ nước khác du lịch đến đây . Họ chỉ đe dọa để vị khách đó đi theo chứ không động chân động tay nên cảnh sát không làm gì được họ , nghe thấy thế anh chợt nhớ ra rằng Như Ca đang ở đó . Cô ấy đẹp như vậy chắc chắn đám du côn đó sẽ để mắt đến , bồn chồn lo lắng anh bỏ đi khỏi quán mặt cho chủ quán kêu lại . Chạy thật nhanh vì chỗ anh mua đồ ăn không quá xa nên có thể đi bộ , anh chạy rất nhanh mặt nhăn nhó đầy lo lắng .
Đến nơi nhìn xung quanh thì không thấy cô đâu , nhìn qua thấy một cặp đôi gần đấy anh đi nhanh đến hỏi : " Cho hỏi hai bạn có thấy một cô gái cao 1m7 , mặc áo trắng bênh ngoài gương mặt xinh đẹp ở đâu không ? " hai người họ nghe vậy liền lắc đầu , cô gái kia chợt nhớ lại rồi nói .
- " Khi nãy hình như có một đám du côn dẫn cô gái trung quốc nào đi khỏi , chúng tôi thấy họ hung dữ lắm nhìn xung quanh thấy mọi người không căn thiệp nên chúng tôi đã ngó lơ "
Nghe xong anh giật điến người tay run run nắm chặt mắt đột nhiên đỏ , thì đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng cất lên : " Cậu Nhỏ " Như Ca cô đứng ngoài xa kêu anh rồi đi lại gần , nghe tiếng kêu anh liền quay người lại nhìn thấy cô Kỳ Văn liền chạy nhanh đến rồi ôm thật chặt , có chút bất ngờ vì anh chưa bao giờ ôm cô chặt như thế này cả .
- " Cậu...cậu nhỏ "
- " Này em làm sao thế hả , tại sao lại đi lung tung như thế làm tôi phải lo lắng cho em như vậy " trong vô thức anh lại nói rằng mình quan tâm cô ấy , nói xong anh thả ra không ôm cô nữa mà thẹn thùng quay mặt đi khác lấy lại bình tĩnh .
- " Em đi lấy điện thoại , hiếm khi chúng ta được ở chung nên em muốn chụp lại khoản khắc đẹp nhất "
- " Lần sau không được như vậy nữa "
- " Dạ , cậu nhỏ "
Nói xong cô đưa điện thoại lên rồi chụp ảnh cùng anh , nhìn thấy Kỳ Văn vẫn còn nhăn nhó cô nói : " Thôi nào cười lên đi " nghe vậy anh liền cười gượng nhưng vẫn rất dễ thương . Cả hai cùng nhau chụp hình mất cũng cỡ 30 cô nói : " đói " nghe vậy anh liền dắt tay cô về khách sạn , mở cửa phòng ra anh đưa cô lên ghế ngồi .
- " Ngoan ngoãn chờ đi , Anh nấu đồ ăn cho em ăn "
Khá là bất ngờ với câu nói này nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu rồi ngồi chỉnh hình khi nãy vừa chụp được . 30 Sau vẫn không thấy động tĩnh gì cô nói :" Xong chưa , em đối quá ! " .
- " Sắp xong ngay đây "
15 Sau anh nói đồ ăn xong rồi nghe vậy cô liền đoán ngay rằng phải có 2 đến 3 món mới nấu lâu như thế nhưng sự thật thì anh đem ra 2 bát mì trứng , cô sửng sờ chỉ tay vào nó : " Chỉ có mì ? "
- " Ừm , lần đầu tiên anh nấu " cô nhẹ gật đầu rồi lấy đũa gắp ăn , vừa bỏ vô miệng cô liền mở tròn mắt miệng run nhẹ suy nghĩ mặn quá , mặn như nước biển .
- " Ngon không ? "
- " Cậu Nhỏ ăn thử là biết " nghe vậy anh liền ăn ăn xong mới hiểu được nó ngon hay không ngon . Tuy mặn nhưng cô vẫn cố ăn , ăn một miếng uống nước một miếng cứ thế mà liên tục ăn mặc cho anh ngăn cản . Thấy cô trân trọng món ăn của mình như vậy anh lại cảm giác rất hạnh phúc và vui vẻ đến kì lạ
Bình luận truyện