Lão Công Thao Nhẹ Nhàng Thôi
Chương 8: Quần lót ướt hết
Eo lưng của Kiều Tâm nhũn ra, ở trong lòng Cố Thành An bị đâm đến nảy lên. Hoa huyệt bị đỉnh sâu một chút liền giương cái miệng nhỏ lên phát ra âm thanh rên rỉ.
"Ân a.... Phía dưới hỏng mất... Ông xã chậm, chậm một chút...."
"Tiểu tâm can, hình như trong phòng có camera theo dõi." Cố Thành An xấu xa nói.
Nhà hàng này là nơi hắn thường xuyên đến, mặc kệ những phòng khác có hay không, nhưng trong phòng này tuyệt đối không có. Hắn liền tưởng tượng bộ dáng của Kiều Tâm bị dọa sợ.
Quả nhiên lời nói vừa dứt, Kiều Tâm giật nảy mình, phía dưới liền co chặt, cậu dùng hai tay đẩy hắn, "Anh mau đi ra! Tôi, tôi không làm....Ngô a.... Anh, anh đừng đỉnh, bị người khác nhìn thấy là không tốt....A.... Anh, anh..."
Kiều Tâm bất an vặn vẹo giãy giụa, Cố Thành An cảm thấy nhục bích như hàng ngàn cái miệng đang mút chặt lấy côn thịt của hắn, côn thịt bị mút thật thoải mái.
"Tiểu tâm can phía dưới em chật quá!" Cố Thành An cắn cắn vành tai Kiều Tâm, âm thanh khàn khàn nói, "Phía dưới tiểu huyệt như hi vọng côn thịt của tôi cắm sâu vào một điểm vậy."
"Không muốn, không muốn! Sẽ bị người khác nhìn thấy!" Kiều Tâm khóe mắt đỏ hồng ủy khuất đẩy Cố Thành An, "Anh, anh không cần làm nữa, chúng ta, chúng ta đi thôi..."
Có người theo dõi, bọn họ sẽ bị cho là biến thái a!
Hơn nữa cậu không có hứng thú để người khác nhìn thấy cậu và Cố Thành An làm chuyện này!
Nhìn ánh mắt Kiều Tâm đỏ lên, hơn nứa bô dáng ủy khuất này khiến Cố Thành An không đành lòng a, hắn ôm eo cậu dỗ nói, "Đừng khóc, là ông xã lừa em thôi, nơi này không có camera theo dõi, không bị ai nhìn thấy."
Động tác của Kiều Tâm dừng lại, câpu trừng mắt nhìn Cố Thành An, "Thật?"
"Thật."
Cố Thành An ôm Kiều Tâm, phía dưới chầm chậm đi vào, mỗi một lần đều trực tiếp đỉnh đến hoa tâm, thời điểm rút ra côn thịt còn ở ngoài hoa huyệt mài một phen.
Kiều Tâm eo lưng mềm nhũn, dựa vào trong lòng Cố Thành An, lắc lắc mông cùng hắn đưa đẩy, "Anh tên khốn nạn này...! Lại lừa gạt tôi! Làm tôi tức giận! Ngô... Đỉnh nhẹ, phía dưới đau..."
"Tiểu tâm can tức giận?"
"Lời vô nghĩa... Ngô a.... Anh điểm nhẹ, đau, buổi sáng anh đã làm rồi, thế nào bây giờ lại phát tình? A... Anh mau, nhanh lên, lát nữa đồ ăn sẽ được mang lên..."
Biết sẽ không có người theo dõi, nhưng bọn họ đã ở trong đây náo loạn một lúc, đợi đồ ăn mang đến mà bị nhìn thấy thì Kiều Tâm sẽ không còn mặt mũi gặp người khác mất!
Hơn nữa cậu hiện tại áo sơ mi mở rộng, quần bị cởi đến đầu gối. Cố Thành An ôm cậu trong ngực, đầu vú bị cắn đến sưng, phía dưới hoa huyệt đang được côn thịt nhồi vào. Nhưng Cố Thành An trừ quần bị cởi thì vẫn rất chỉnh tề.
"Ân a... A a...Anh, anh mau đi ra..." Kiều Tâm ngửa cổ, nửa tựa vào Cố Thành An đang thò tay vuốt ve mình, "Ân a... Rất sâu, đầu vú.... Cắn nát..."
Cố Thành An thực sự thích Kiều Tâm bị tình dục kiểm soát, những lúc này cậu hoàn toàn buông lỏng mặc hắn đùa giỡn, hơn nữa miệng còn nói những lời mà hắn chỉ hung hăng muốn giữ lấy cậu.
Tiểu yêu tinh!
"Sẽ không nát, ông xã đau lòng."
"Kia, vậy anh mau bắn đi!"
"Tiểu tâm can vừa nói cái gì?"
Kiều Tâm ý thức được mình vừa nói gì, cậu đỏ mặt quay đầu đi nhỏ giọng nói, "Anh, anh.... Mau bắn, bằng không lát nữa sẽ có người đến.... A ngô... Anh đừng đỉnh, đỉnh, thật, thật sự muốn hỏng...." Một câu nói hoàn chỉnh bị đứt quãng, Cố Thành An kéo tay Kiều Tâm để cậu ôm cổ mình, khiến cậu hoàn toàn dựa vào người hắn, tiểu huyệt phía dưới co chặt lại.
Kiều Tâm đã biết Cố Thành An thực sự thích mình, cậu liền nói ra vài lời kính thích hắn.
"Ân a... Ông xã mau bắn vào tao huyệt, để bên trong tao huyệt chứa đầy tinh dịch của ông xã.... A.... Ngô.... Tiến, đi vào... Hoa tâm muốn... Muốn tới.... Ông xã bắn vào tiểu tao huyệt đi.... Tiểu tao huyệt muốn ăn tinh dịch của ông xã a..."
Tiếng rên rỉ đứt quãng từ cái miệng nhỏ ngọt ngào phun ra, hoa huyệt phía dưới có chút tê mỏi, hoa tâm bị đại quy đầu ấn xoa. Bỗng nhiên bụng run rẩy, nhục nha chảy ra một ít tinh dịch, hoa tâm giống như hồng thủy bùng nổ phun ra một cỗ mật nước.
Cố Thành An nghe Kiều Tâm nói, côn thịt bị nhục bích gắt gao cắn mút đến cao trào. Hắn nhanh chóng động eo, mạnh mẽ cắm vào rút ra nhanh như máy đóng cọc. Hiện tại Kiều Tâm còn bị hãm sâu vào cao trào, thân thể mềm mại run rẩy một trận, nước mắt vì bị thao mà rơi xuống, cậu lắc lắc đầu.
"A a a....! Từ bỏ... Ngô ngô.... Muốn chết.... Muốn ông xã đem đại côn thịt thao chết..."
"Tiểu tâm can, ông xã bắn tất cả cho em..." Cực đại quy đầu đi vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, để tại miệng tử cung mà phun ra tinh dịch đậm sệt nóng bỏng, một cỗ rồi một cỗ bắn vào bên trong.
Kiều Tâm cảm nhận được thứ nóng rực trong cơ thể mình thì run lên, lông mi run nhẹ.
"Tao huyệt bị nóng hỏng....A..."
Cố Thành An đau lòng ôm Kiều Tâm vào ngực, thân mật hôn môi khóe mắt rồi chóp mũi, ánh mắt ôn nhu đến chảy nước.
Kiều Tâm dựa vào người Cố Thành An mà hô hấp, ánh mắt cùng má đều ửng hồng, đôi môi bị chà đạp đến sưng đỏ, vừa nhìn đã biết cậu mới làm gì.
"Mau lấy khăn giấy cho tôi để lau, nếu không lát nữa...." Kiều Tâm nghĩ đến nơi này vẫn là ghế lô liền tỉnh táo lại, "Anh đừng nháo, mau đem vật kia ra ngoài."
Trừng mắt liếc Cố Thành An, Kiều Tâm thử dùng mũi chân đụng xuống đất, ai biết vừa đứng lên, thứ đó từ trong thân thể đi ra ngoài liền phát ra âm thanh xấu hổ vang khắp ghế lô.
Bên tai cậu đỏ lên, vừa muốn nhấc chân, kết quả hai chân mềm nhũn, đầu gối ẩn ẩn phát đau.
"Ngô... Nhũn chân..."
"Em ngồi để tôi lau cho." Cố Thành An định đi lấy khăn giấy, kết quả nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, sửng sốt một chút, "Tiểu tâm can, dường như đồ ăn đã được mang lên."
"Cái gì!"
Kiều Tâm bất chấp hoa huyệt bị thao đến không khép lại được, lập tức đem quần lót mặc lên. Một thân như nhũn ra tựa vào ghế, sợ còn hơi liền đem khăn trải bàn hất lên che nửa người dưới.
Vừa ngồi ở trên ghế, hoa huyệt liền phát đau, Kiều Tâm hít ngụm khí lạnh, cố gắng co chặt hoa huyệt lại.
Nhưng vừa rồi bị mạnh bạo thao một phen, âm thần còn hơi mở, căn bản không kịp khép lại, bên trong tao thủy với tinh dịch hỗn hợp chảy một chút ra quần.
"Cố tiên sinh, đồ ăn tới rồi ạ."
"Mau đặt lên bàn đi."
Cố Thành An sờ mũi, ngửi được trên tay một mùi hương thơm ngọt, không khỏi nhìn về phía Kiều Tâm. Lúc này cậu giống như ngồi trên đống lửa vậy. Hắn đến bên cạnh Kiều Tâm, giả bộ quan tâm hỏi, "Thân thể không thoải mái sao?"
Kiều Tâm vừa nghe, trong lòng liền giận dữ, "Khốn kiếp.... Anh mới không thoải mái."
"Thật sao? Nhưng sắc mặt em đỏ như vậy, có phải hay không......?"
"Nóng, nóng!" Kiều Tâm cúi đầu ghé vào bàn ăn, cậu kẹp đùi lại, tinh dịch bên trong tưởng như đang chảy ra.
Tinh dịch lướt qua nhục bích trong hoa huyệt khiến người cậu run lên, không tự giác được cọ sát hai chân. Cố Thành An nhìn Kiều Tâm thực sự tức giận, không trêu đùa cậu nữa liền quay lại bảo phục vụ ra ngoài.
Đóng cửa trở lại ngồi cạnh Kiều Tâm, ôn nhu dỗ dành nói, "Tiểu tâm can thế nào? Người ta đi rồi, em có thể ngẩng đầu, chúng ta ăn cơm thôi, lát nữa tôi đem em về nhà."
Kiều Tâm ngẩng đầu, xấu hổ cùng tức giận nhìn Cố Thành An, cái miệng nhỏ muốn nói nhưng lại nuốt trở vào, "Tôi...."
"Sao?"
"Bên trong có gì đó đang chảy ra.... Quần lót ướt...." Kiều Tâm nói xong mặt đầy bất an, thẹn quá hóa giận trừng Cố Thành An, "Anh sao lại bắn ở bên trong? Đều tại anh!"
Cố Thành An sờ sờ mũi, vô tội nhìn Kiều Tâm, "Là em bảo tôi bắn ở bên trong....."
"Anh...!" Kiều Tâm nghĩ đến đúng là chính cậu bảo hắn bắn, thế nhưng....
Hiện tại quần lót ướt, cậu làm sao có thể ra ngoài?
Cố Thành An một phen kéo Kiều Tâm ngồi lên đùi mình, ôm cậu cười nói, "Trước hết ăn đi đã, em mặc quần bò, người khác sẽ không biết."
"Nhưng là.... Rất nhiều..... Quần lót.... Ướt hết..." Kiều Tâm chịu đựng xấu hổ nói ra, "Vậy xử lí thế nào... Tôi, đợi một lát đi ra ngoài sẽ bị người khác phát hiện...."
Quần lót ẩm ướt dán vào hoa huyệt, âm thần còn hơi hơi mấp máy, Kiều Tâm hừ nhẹ một tiếng, "Đều tại anh.... "
"Là tôi không tốt." Cố Thành An thành thật xin lỗi Kiều Tâm, "Nhất định lần sau đi ra ngoài sẽ mang nhiều quần lót cho em, ai bảo.... Phía dưới tiểu tâm can mỗi lần đều chảy nước, tao thủy rất nhanh sẽ lưu thành con sông nhỏ....."
"Ngô! Anh khốn kiếp....."
Cố Thành An gắp bào ngư cắn một chút, rồi bịt kín miệng nhỏ của Kiều Tâm lại, hai người miệng lưỡi dây dưa cùng nhau, không biết bào ngư đã chui vào bụng ai, khóe môi nhếch lên chảy ra chất lỏng lóng lánh cũng không ai để ý.
Kiều Tâm trong lòng bị Cố Thành An ôn nhu độc chiếm, ngẩng mặt tiếp nhận nụ hôn của hắn, đầu lưỡi bị hắn cuốn lấy, eo nhỏ không tự giác vặn vẹo.
Trong ghế lô lửa nóng kéo dài không dứt.
"Ân a.... Phía dưới hỏng mất... Ông xã chậm, chậm một chút...."
"Tiểu tâm can, hình như trong phòng có camera theo dõi." Cố Thành An xấu xa nói.
Nhà hàng này là nơi hắn thường xuyên đến, mặc kệ những phòng khác có hay không, nhưng trong phòng này tuyệt đối không có. Hắn liền tưởng tượng bộ dáng của Kiều Tâm bị dọa sợ.
Quả nhiên lời nói vừa dứt, Kiều Tâm giật nảy mình, phía dưới liền co chặt, cậu dùng hai tay đẩy hắn, "Anh mau đi ra! Tôi, tôi không làm....Ngô a.... Anh, anh đừng đỉnh, bị người khác nhìn thấy là không tốt....A.... Anh, anh..."
Kiều Tâm bất an vặn vẹo giãy giụa, Cố Thành An cảm thấy nhục bích như hàng ngàn cái miệng đang mút chặt lấy côn thịt của hắn, côn thịt bị mút thật thoải mái.
"Tiểu tâm can phía dưới em chật quá!" Cố Thành An cắn cắn vành tai Kiều Tâm, âm thanh khàn khàn nói, "Phía dưới tiểu huyệt như hi vọng côn thịt của tôi cắm sâu vào một điểm vậy."
"Không muốn, không muốn! Sẽ bị người khác nhìn thấy!" Kiều Tâm khóe mắt đỏ hồng ủy khuất đẩy Cố Thành An, "Anh, anh không cần làm nữa, chúng ta, chúng ta đi thôi..."
Có người theo dõi, bọn họ sẽ bị cho là biến thái a!
Hơn nữa cậu không có hứng thú để người khác nhìn thấy cậu và Cố Thành An làm chuyện này!
Nhìn ánh mắt Kiều Tâm đỏ lên, hơn nứa bô dáng ủy khuất này khiến Cố Thành An không đành lòng a, hắn ôm eo cậu dỗ nói, "Đừng khóc, là ông xã lừa em thôi, nơi này không có camera theo dõi, không bị ai nhìn thấy."
Động tác của Kiều Tâm dừng lại, câpu trừng mắt nhìn Cố Thành An, "Thật?"
"Thật."
Cố Thành An ôm Kiều Tâm, phía dưới chầm chậm đi vào, mỗi một lần đều trực tiếp đỉnh đến hoa tâm, thời điểm rút ra côn thịt còn ở ngoài hoa huyệt mài một phen.
Kiều Tâm eo lưng mềm nhũn, dựa vào trong lòng Cố Thành An, lắc lắc mông cùng hắn đưa đẩy, "Anh tên khốn nạn này...! Lại lừa gạt tôi! Làm tôi tức giận! Ngô... Đỉnh nhẹ, phía dưới đau..."
"Tiểu tâm can tức giận?"
"Lời vô nghĩa... Ngô a.... Anh điểm nhẹ, đau, buổi sáng anh đã làm rồi, thế nào bây giờ lại phát tình? A... Anh mau, nhanh lên, lát nữa đồ ăn sẽ được mang lên..."
Biết sẽ không có người theo dõi, nhưng bọn họ đã ở trong đây náo loạn một lúc, đợi đồ ăn mang đến mà bị nhìn thấy thì Kiều Tâm sẽ không còn mặt mũi gặp người khác mất!
Hơn nữa cậu hiện tại áo sơ mi mở rộng, quần bị cởi đến đầu gối. Cố Thành An ôm cậu trong ngực, đầu vú bị cắn đến sưng, phía dưới hoa huyệt đang được côn thịt nhồi vào. Nhưng Cố Thành An trừ quần bị cởi thì vẫn rất chỉnh tề.
"Ân a... A a...Anh, anh mau đi ra..." Kiều Tâm ngửa cổ, nửa tựa vào Cố Thành An đang thò tay vuốt ve mình, "Ân a... Rất sâu, đầu vú.... Cắn nát..."
Cố Thành An thực sự thích Kiều Tâm bị tình dục kiểm soát, những lúc này cậu hoàn toàn buông lỏng mặc hắn đùa giỡn, hơn nữa miệng còn nói những lời mà hắn chỉ hung hăng muốn giữ lấy cậu.
Tiểu yêu tinh!
"Sẽ không nát, ông xã đau lòng."
"Kia, vậy anh mau bắn đi!"
"Tiểu tâm can vừa nói cái gì?"
Kiều Tâm ý thức được mình vừa nói gì, cậu đỏ mặt quay đầu đi nhỏ giọng nói, "Anh, anh.... Mau bắn, bằng không lát nữa sẽ có người đến.... A ngô... Anh đừng đỉnh, đỉnh, thật, thật sự muốn hỏng...." Một câu nói hoàn chỉnh bị đứt quãng, Cố Thành An kéo tay Kiều Tâm để cậu ôm cổ mình, khiến cậu hoàn toàn dựa vào người hắn, tiểu huyệt phía dưới co chặt lại.
Kiều Tâm đã biết Cố Thành An thực sự thích mình, cậu liền nói ra vài lời kính thích hắn.
"Ân a... Ông xã mau bắn vào tao huyệt, để bên trong tao huyệt chứa đầy tinh dịch của ông xã.... A.... Ngô.... Tiến, đi vào... Hoa tâm muốn... Muốn tới.... Ông xã bắn vào tiểu tao huyệt đi.... Tiểu tao huyệt muốn ăn tinh dịch của ông xã a..."
Tiếng rên rỉ đứt quãng từ cái miệng nhỏ ngọt ngào phun ra, hoa huyệt phía dưới có chút tê mỏi, hoa tâm bị đại quy đầu ấn xoa. Bỗng nhiên bụng run rẩy, nhục nha chảy ra một ít tinh dịch, hoa tâm giống như hồng thủy bùng nổ phun ra một cỗ mật nước.
Cố Thành An nghe Kiều Tâm nói, côn thịt bị nhục bích gắt gao cắn mút đến cao trào. Hắn nhanh chóng động eo, mạnh mẽ cắm vào rút ra nhanh như máy đóng cọc. Hiện tại Kiều Tâm còn bị hãm sâu vào cao trào, thân thể mềm mại run rẩy một trận, nước mắt vì bị thao mà rơi xuống, cậu lắc lắc đầu.
"A a a....! Từ bỏ... Ngô ngô.... Muốn chết.... Muốn ông xã đem đại côn thịt thao chết..."
"Tiểu tâm can, ông xã bắn tất cả cho em..." Cực đại quy đầu đi vào chỗ sâu nhất trong hoa huyệt, để tại miệng tử cung mà phun ra tinh dịch đậm sệt nóng bỏng, một cỗ rồi một cỗ bắn vào bên trong.
Kiều Tâm cảm nhận được thứ nóng rực trong cơ thể mình thì run lên, lông mi run nhẹ.
"Tao huyệt bị nóng hỏng....A..."
Cố Thành An đau lòng ôm Kiều Tâm vào ngực, thân mật hôn môi khóe mắt rồi chóp mũi, ánh mắt ôn nhu đến chảy nước.
Kiều Tâm dựa vào người Cố Thành An mà hô hấp, ánh mắt cùng má đều ửng hồng, đôi môi bị chà đạp đến sưng đỏ, vừa nhìn đã biết cậu mới làm gì.
"Mau lấy khăn giấy cho tôi để lau, nếu không lát nữa...." Kiều Tâm nghĩ đến nơi này vẫn là ghế lô liền tỉnh táo lại, "Anh đừng nháo, mau đem vật kia ra ngoài."
Trừng mắt liếc Cố Thành An, Kiều Tâm thử dùng mũi chân đụng xuống đất, ai biết vừa đứng lên, thứ đó từ trong thân thể đi ra ngoài liền phát ra âm thanh xấu hổ vang khắp ghế lô.
Bên tai cậu đỏ lên, vừa muốn nhấc chân, kết quả hai chân mềm nhũn, đầu gối ẩn ẩn phát đau.
"Ngô... Nhũn chân..."
"Em ngồi để tôi lau cho." Cố Thành An định đi lấy khăn giấy, kết quả nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần, sửng sốt một chút, "Tiểu tâm can, dường như đồ ăn đã được mang lên."
"Cái gì!"
Kiều Tâm bất chấp hoa huyệt bị thao đến không khép lại được, lập tức đem quần lót mặc lên. Một thân như nhũn ra tựa vào ghế, sợ còn hơi liền đem khăn trải bàn hất lên che nửa người dưới.
Vừa ngồi ở trên ghế, hoa huyệt liền phát đau, Kiều Tâm hít ngụm khí lạnh, cố gắng co chặt hoa huyệt lại.
Nhưng vừa rồi bị mạnh bạo thao một phen, âm thần còn hơi mở, căn bản không kịp khép lại, bên trong tao thủy với tinh dịch hỗn hợp chảy một chút ra quần.
"Cố tiên sinh, đồ ăn tới rồi ạ."
"Mau đặt lên bàn đi."
Cố Thành An sờ mũi, ngửi được trên tay một mùi hương thơm ngọt, không khỏi nhìn về phía Kiều Tâm. Lúc này cậu giống như ngồi trên đống lửa vậy. Hắn đến bên cạnh Kiều Tâm, giả bộ quan tâm hỏi, "Thân thể không thoải mái sao?"
Kiều Tâm vừa nghe, trong lòng liền giận dữ, "Khốn kiếp.... Anh mới không thoải mái."
"Thật sao? Nhưng sắc mặt em đỏ như vậy, có phải hay không......?"
"Nóng, nóng!" Kiều Tâm cúi đầu ghé vào bàn ăn, cậu kẹp đùi lại, tinh dịch bên trong tưởng như đang chảy ra.
Tinh dịch lướt qua nhục bích trong hoa huyệt khiến người cậu run lên, không tự giác được cọ sát hai chân. Cố Thành An nhìn Kiều Tâm thực sự tức giận, không trêu đùa cậu nữa liền quay lại bảo phục vụ ra ngoài.
Đóng cửa trở lại ngồi cạnh Kiều Tâm, ôn nhu dỗ dành nói, "Tiểu tâm can thế nào? Người ta đi rồi, em có thể ngẩng đầu, chúng ta ăn cơm thôi, lát nữa tôi đem em về nhà."
Kiều Tâm ngẩng đầu, xấu hổ cùng tức giận nhìn Cố Thành An, cái miệng nhỏ muốn nói nhưng lại nuốt trở vào, "Tôi...."
"Sao?"
"Bên trong có gì đó đang chảy ra.... Quần lót ướt...." Kiều Tâm nói xong mặt đầy bất an, thẹn quá hóa giận trừng Cố Thành An, "Anh sao lại bắn ở bên trong? Đều tại anh!"
Cố Thành An sờ sờ mũi, vô tội nhìn Kiều Tâm, "Là em bảo tôi bắn ở bên trong....."
"Anh...!" Kiều Tâm nghĩ đến đúng là chính cậu bảo hắn bắn, thế nhưng....
Hiện tại quần lót ướt, cậu làm sao có thể ra ngoài?
Cố Thành An một phen kéo Kiều Tâm ngồi lên đùi mình, ôm cậu cười nói, "Trước hết ăn đi đã, em mặc quần bò, người khác sẽ không biết."
"Nhưng là.... Rất nhiều..... Quần lót.... Ướt hết..." Kiều Tâm chịu đựng xấu hổ nói ra, "Vậy xử lí thế nào... Tôi, đợi một lát đi ra ngoài sẽ bị người khác phát hiện...."
Quần lót ẩm ướt dán vào hoa huyệt, âm thần còn hơi hơi mấp máy, Kiều Tâm hừ nhẹ một tiếng, "Đều tại anh.... "
"Là tôi không tốt." Cố Thành An thành thật xin lỗi Kiều Tâm, "Nhất định lần sau đi ra ngoài sẽ mang nhiều quần lót cho em, ai bảo.... Phía dưới tiểu tâm can mỗi lần đều chảy nước, tao thủy rất nhanh sẽ lưu thành con sông nhỏ....."
"Ngô! Anh khốn kiếp....."
Cố Thành An gắp bào ngư cắn một chút, rồi bịt kín miệng nhỏ của Kiều Tâm lại, hai người miệng lưỡi dây dưa cùng nhau, không biết bào ngư đã chui vào bụng ai, khóe môi nhếch lên chảy ra chất lỏng lóng lánh cũng không ai để ý.
Kiều Tâm trong lòng bị Cố Thành An ôn nhu độc chiếm, ngẩng mặt tiếp nhận nụ hôn của hắn, đầu lưỡi bị hắn cuốn lấy, eo nhỏ không tự giác vặn vẹo.
Trong ghế lô lửa nóng kéo dài không dứt.
Bình luận truyện