Lão Đại Đều Yêu Ta

Chương 125: Lão Thất: Lưu manh thổ hào (3)



Editor: Bắc Chỉ.

Beta: Leo Lười Ham Hố.

Lần ầm ĩ trước đó của Hình gia, không hề ngạc nhiên chút nào, lấy sự bại trận của Hình phụ mà chấm dứt.

Hai người cộng lại đã hơn một trăm tuổi chiến tranh lạnh hai ngày, phải nói là mẹ Hình đơn phương không để ý tới cha Hình, ông liền có chút chịu không nổi, ngầm dặn Hình Diễn, để hắn đi tìm hoa tường vi, hơn nữa còn xụ mặt đặc biệt dặn dò, phải là loại hoa của Thẩm gia.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp họa. Tuy rằng Hình Diễn ở bên ngoài phong quang vô hạn, về nhà lại rơi vào cảnh dưới đáy chuỗi thức ăn, Thái Thượng Hoàng phân phó nào dám từ chối, hôm nay cố ý kết thúc công chuyện trước, rồi tới Thẩm gia thăm hỏi.

Hắn đi theo bảo mẫu vừa mới bước vào đình viện Thẩm gia, liền nhìn thấy ở góc tường có người mang mũ rơm, nhón mũi chân, muốn ngắt đóa hoa đầu cành, lại luôn trượt, làm thế nào cũng không với tới.

Tháng năm, là thời điểm khí hậu tốt, nhiệt độ không khí cũng không thấp, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống xuống, làm cánh tay cố vươn cao dường như trắng sáng lên.

Mặc dù chỉ là bóng dáng, nhưng Hình Diễn nhận ra, chính là Thẩm gia tiểu thư đã gặp mặt một lần kia, nhớ tới tiểu mỹ nhân thanh lãnh kia, hắn quay người đi qua.

Cây thạch lựu có hơi cao so với tiểu mỹ nhân, nhưng với hắn thì dễ dàng, hái được hoa, nhìn người đưa qua, hắn tự cho là văn nhã mà nhe răng cười, "Thẩm tiểu thư, lại gặp mặt." Hơi có chút bắt quàng làm họ.

Khuôn mặt dưới mũ rơm rất nhỏ, khoảng cách này so với lần nhìn thoáng qua trước đó càng cảm thấy xinh đẹp hơn, lông mi thon dài đen nhánh, mắt lãnh đạm, gương mặt trắng đến trong sáng, vì bị mặt trời chiếu vào, lộ ra ửng đỏ nhợt nhạt, chút nhan sắc này ít nhiều hòa tan thanh lãnh quanh thân cô.

Khương Nhuế nhìn hắn bỏ hoa vào trong giỏ hoa, khẽ gật đầu, "Cảm ơn, ngài là?"

Mỹ nhân chính là mỹ nhân, đến thanh âm cũng dễ nghe như vậy, Hình Diễn nghĩ ở trong lòng, ngoài miệng nói: "Chuyện nhỏ mà thôi không tốn sức gì, tôi họ Hình, mấy ngày trước tới bái phỏng Thẩm lão tiên sinh, không biết Thẩm tiểu thư có còn nhớ hay không?"

Khương Nhuế lại gật gật đầu, "Tự nhiên còn nhớ, thì ra là Hình tiên sinh."

"Hôm nay lại tới quấy rầy." Hình Diễn cười nói.

Khương Nhuế lễ phép nhợt nhạt cười, "Ông nội đang ở trong phòng, Hình tiên sinh mời tự nhiên."

Hình Diễn cũng không nói nhiều, nói câu hẹn gặp lại, để bảo mẫu mẹ Hứa dẫn vào nhà, chờ khi đi ra, trong hoa viên đã không còn bóng dáng mỹ nhân, hắn nhìn xung quanh một vòng, tiếc nuối mà lắc đầu.

Trợ lý Tiểu Lâm nhìn thấy thế, lên xe thì có chút muốn nói lại thôi.

Hình Diễn đánh giá hạt giống trong tay, khóe mắt thoáng nhìn động tác của cậu, nói: "Có chuyện thì nói, có phải buổi tối hẹn bạn gái đi chơi, muốn tan tầm sớm một chút?"

Tiểu Lâm mặt đỏ lên, "Hình tiên sinh, tôi còn độc thân."

"Độc thân thì độc thân, đỏ mặt với tôi làm cái gì?" Hình Diễn ghét bỏ nói.

"......" Tiểu Lâm yên lặng xoay người sang chỗ khác.

Một lát sau, Hình Diễn buông hạt giống, nói: "Nói đi, có phải cha mẹ tôi lại dặn dò gì đúng không?"

Trợ lý Tiểu Lâm là do cha Hình tuyển vào công ty, mẹ Hình lại bày mưu đặt kế, sắp xếp ở bên người Hình Diễn, ngoại trừ việc giải quyết công chuyện, còn có một chức trách quan trọng —— làm ống truyền lời của cha Hình mẹ Hình, tận dụng mọi thứ giục hắn tìm bạn gái.

Hai người xếp tai mắt quang minh chính đại, đúng lý hợp tình, Hình Diễn với chuyện này lại không có ý kiến gì, dù sao hai ông bà cũng không phải là giám sát, chỉ là để người ở bên tai hắn dong dài thôi, hắn nghe vào tai này ra tai kia, làm như không nghe thấy. Huống chi ngoại trừ dong dài, năng lực làm việc của Tiểu Lâm xác thật là rất tốt.

Tiểu Lâm cân nhắc giọng điệu, chần chờ nói: "Chuyện vừa rồi, kỳ thật sếp có thể nhân cơ hội trao đổi cách liên hệ với Thẩm tiểu thư."

"Vô duyên vô cớ trao đổi liên hệ cái gì?" Hình Diễn nhướng mày.

"Ách...... Hình tiên sinh không phải có hảo cảm với Thẩm tiểu thư sao?"

Tiểu Lâm có đôi khi cũng rất khó xử, theo lý thuyết thì thân là cấp dưới đủ tư cách, không nên hỏi đến sinh hoạt cá nhân của ông chủ, nhưng trên vai cậu còn gánh vác một trọng trách khác, ký thác sự tha thiết chờ mong của cha mẹ ông chủ, mà cậu lại nhận phần tiền lương kếch xù này, chỉ có thể cố gắng mặt dày, mỗi ngày làm theo phép tắc đốc thúc hai câu.

Hình Diễn hiếm lạ nói: "Con mắt nào của cậu thấy tôi có ý với tiểu mỹ nhân?"

Hình như...... Hai mắt đều thấy.

Tiểu Lâm nhỏ giọng nói ở trong lòng, mỗi câu một chữ đều là tiểu mỹ nhân, lần thứ hai thấy liền mượn việc hái hoa đáp lời, lúc rời đi chưa thấy được còn rất tiếc hận, chẳng lẽ đấy không phải là biểu hiện cho việc có ý sao?

Tuy rằng cậu chưa nói ra miệng, nhưng Hình Diễn từ trong biểu tình đó đã nhìn rõ, không khỏi chụp vai cậu một cái, "Được đấy trợ lý Tiểu Lâm, vốn dĩ tôi cho rằng cậu là người văn nhã, rất hàm súc, không nghĩ tới tư tưởng còn cởi mở hơn tôi đấy, không lẽ cậu là loại người trong truyền thuyết ấy, thấy mặt con gái người ta xong liền nghĩ ra con của mình học ở nhà trẻ nào rồi ấy nhỉ?"

"Không, không thể nào......" Tiểu Lâm mặt đỏ tai hồng, nói chuyện cũng nói lắp.

Hình Diễn cười tủm tỉm nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, đều là đàn ông mà, tôi hiểu được, về sau có thích cô gái nào, nhớ nói trước một tiếng, tôi gửi bao lì xì kết hôn, con cái đến tuổi trăng tròn cũng chuẩn bị tốt bao lì xì, đỡ phải không kịp."

Tiểu Lâm bị hắn úp nồi đến hoàn toàn không có lời nào để nói.

Hình Diễn thảnh thơi bắt chéo chân. Hắn cảm thấy bản thân chưa từng mang ý xấu với tiểu thư Thẩm gia, không nghĩ tới sẽ bị người khác hiểu lầm.

Người đẹp mà, lòng yêu cái đẹp ai nấy đều có, thấy người cảnh đẹp ý vui, tự nhiên nhìn nhiều hơn một chút, nếu là người đẹp cao lãnh lại nhìn nhiều thêm một chút, nếu người đẹp vừa có văn hóa lại vừa cao lãnh càng muốn nhìn nhiều thêm một chút.

Hắn thấy cha mẹ học làm sang thì không cho là đúng, có thể thấy được người trí thức chân chính kín đáo lại có nội hàm, sẽ không vô duyên vô cớ khinh bỉ người khác, ngược lại, chẳng những không khinh bỉ, trong lòng còn rất tôn trọng.

Thú vị là, ngần ấy năm trời, những người hắn gặp toàn là những người tự cho là rất có tu dưỡng, ở đáy mắt lại hay khinh thường hắn nhà giàu mới nổi.

Nếu chỉ là khinh thường cũng thì thôi, rốt cuộc hắn thừa nhận, về học thức hắn đúng là không bằng người ta. Còn có vài người, một mặt xem thường hắn, một mặt muốn chiếm được chỗ tốt trên người hắn, khi nói chuyện với hắn, biểu tình trên mặt che dấu rất tốt, một con mắt viết hạ thấp thân phận, một mắt khác viết tiền tài dục vọng.

Người đẹp, Hình Diễn nhìn không ít.

Hắn có tài phú địa vị như vậy, tự nhiên trong mắt vài người là kẻ coi tiền như rác, cái bánh thơm. Người đẹp xuất thân không tốt hy vọng leo lên người hắn, tìm cái phiếu cơm nửa đời sau cho mình. Người đẹp xuất thân tốt, trên mặt kiêu căng giữ giá, trong lòng không tình nguyện, lại muốn ích lợi khổng lồ của hắn cho gia tộc phía sau ả.

Loại chuyện này thấy nhiều, hắn dần thành thói quen, không để ở trong lòng, cũng không có tâm thưởng thức mỹ nhân, gặp được người xinh đẹp, nhìn một hai lần là thôi, chỉ dừng tại đây.

Thế nhưng Thẩm gia quả thật khác hẳn những nhà khác, không giống người khác, trong lòng xem thường (bình thường not coi thường), trên mặt lại ra vẻ thân thiện. Thẩm gia từ già đến trẻ, từ ông bà đến cháu gái, lạnh lùng với hắn, là lạnh thật, lạnh từ trong ra ngoài.

Nhưng loại lạnh này, cũng không làm người ta có cảm giác bị coi khinh, dù sao thì về lễ tiết, bọn họ không có chỗ nào thất lễ, chỉ làm người ta cảm thấy, cả nhà này đại khái chính là thanh cao không làm ra vẻ như thế.

Hình Diễn phát giác bản thân có ấn tượng không tồi với người nhà người ta.

Ý thức được điều này, hắn sờ sờ cằm, âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ hắn có thuộc tính ẩn, chính là kiểu thích mặt nóng dán mông lạnh?

Bên kia, Khương Nhuế đang nhặt cánh hoa cùng Thẩm lão thái.

Tất nhiên cô biết Hình Diễn đi rồi, lại không cố ý tạo cơ hội đi ra ngoài thấy mặt.

Trước khi tiến vào thân phận Thẩm Sơ Âm, cô đã từng ngầm quan sát Hình Diễn một lượt, phát hiện hắn trông tùy tính ngang ngược, gặp người liền cười, trên thực tế không dễ dàng tiếp cận. Nếu làm quá cố tình, rất có thể hoàn toàn ngược lại, không bằng từ từ mưu tính.

"Chiều mai có sắp xếp gì không? Không có việc gì đi xem diễn kịch với bà nội đi." Thẩm lão thái bỗng nhiên nói.

Khương Nhuế lấy lại tinh thần, gật gật đầu, "Dạ."

Bà nhìn cô, bất đắc dĩ mà thở dài: "Đứa nhỏ này, nghỉ ngơi ở nhà nhiều ngày như vậy, cũng không đi ra ngoài một chút, chơi với bạn với bè. Những cô gái khác thì đi dạo phố mua sắm, hẹn hò với bạn trai, nhân tuổi còn trẻ hưởng thụ nhân sinh, con ôm đàn violon là có thể trôi qua cả đời sao? So với bà già ta đây còn lặng lẽ hơn, đều là bị ông nội con dạy hư."

Khương Nhuế cười nói: "Con ở cùng ông bà, chẳng lẽ không tốt sao?"

"Tốt thì tốt, nhưng chúng ta hai ông bà già, còn có thể ở cùng con được mấy năm?" Nhắc tới chuyện này, Thẩm lão thái liền lo lắng sốt ruột.

Đời này bà chỉ có một đứa con, đã sớm đi mất rồi, còn cháu gái nhỏ, lại bị bọn họ nuôi dưỡng đến quá đơn thuần, cả ngày chỉ biết chăm hoa kéo cầm, đạo lý đối nhân xử thế cũng không hiểu, Thẩm lão thái chỉ cần nhớ tới, chờ ngày sau và với bạn già ra đi, lưu lại cháu gái lẻ loi một mình, liền trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ. Nếu lúc bà còn sống không tìm cho cháu gái một đối tượng tốt, chỉ sợ ngày sau tới giờ rồi phải đi, cũng không nhắm mắt được.

"Bà nội đừng nói như vậy, bà và ông nội phải sống lâu trăm tuổi." Khương Nhuế nhíu mày nói.

"Được được được, không nói không nói." Sợ cháu gái nhỏ thương tâm, Thẩm lão thái nói.

Chờ đến chiều hôm sau, Khương Nhuế cùng thẩm lão thái đi tới rạp hát lớn Lâm Thành. Tới nơi mới phát hiện, bà còn hẹn bạn đến, đối phương cũng là bà cố nội đầu tóc hoa râm, hơn nữa bên người còn có một người trẻ tuổi.

Thấy thế, Khương Nhuế trong lòng có dự cảm.

Quả nhiên, hai bà chạm mặt, hàn huyên hai câu, liền giới thiệu cháu trai cháu gái của mình.

Khương Nhuế nhìn người trẻ tuổi đối diện kia vẻ mặt kinh ngạc bất đắc dĩ, liền biết hắn cũng là bị lừa tới.

"Các con là người trẻ tuổi cũng không xem mấy loại kịch bản này, không bằng cùng nhau ngồi uống ly cà phê, trò chuyện, chờ hai bà già chúng ta đi ra đi." Bà cụ đối diện nói.

Thẩm lão thái nhìn sắc mặt cháu gái mình, mang theo chút cẩn thận nói: "Âm Âm, con xem có được không?"

Tới nước này rồi, Khương Nhuế còn có thể nói cái gì? Bà vì cô khổ tâm cố sức, không thể xoay người đi, chỉ phải đồng ý.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Thất: Này! Sao có đứa chen ngang thế, muốn đấu sao?

Tiểu Lâm: Không phải nói không có ý với người ta sao? (Nhỏ giọng nói)

ps: Vẫn là hơi bí văn, có lẽ cập nhật lúc rạng sáng hai chương, ngày mai tới xem ~

15/10/2019 – Hoàn thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện