Lão Đại Đều Yêu Ta
Chương 132: Lão thất: lưu manh thổ hào (10)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Tũm.
Cuối cùng hai người vẫn đi coi nhạc kịch với nhau, nói đúng ra là Khương Nhuế đang xem kịch, còn Hình Diễn thì đang nỗ lực đấu tranh với cơn buồn ngủ.
Hắn trời sinh đã không có tế bào nghệ thuật, nghe ca nhạc có thể ngủ được luôn, huống chi, buổi biểu diễn này là dòng âm nhạc nhẹ nhàng, du dương, mấy kiểu như vậy, Hình Diễn coi nó không khác gì thuật thôi miên, nếu ngắn một chút thì còn chịu được, nhưng một buổi diễn lại cố tình kèo dài đến hai tiếng rưỡi, mở màn đã mất nửa giờ, mí mắt hắn trên dưới đã bắt đầu đánh nhau.
Nhưng không thể ngủ, không thể để tiểu mỹ nhân phát hiện, hắn là gia hỏa không có phẩm vị, không có nội hàm.
Hắn ở chỗ ngồi thay đổi mấy cái tư thế, trong lúc vô tình một tay để ở tay vịn ghế tựa chống trán, phát hiện góc độ này có thể thưởng thức được sườn mặt hoàn mỹ của tiểu mỹ nhân, cùng với đường cong của chiếc cổ thon dài, hơn nữa không làm người ta phát giác.
Vì thế hắn không cựa quậy nữa, dùng tư thế này, mượn bóng tối che dấu, không kiêng nể gì thưởng thức mỹ nhân.
Nói thật ra, Hình Diễn đã từng thấy người đẹp hơn tiểu mỹ nhân, cũng từng thấy người có khí chất cao lãnh hơn cô, chỉ là các cô ấy đẹp thì đẹp đó, nhưng không thể làm hắn có bao nhiêu cảm xúc, chỉ có tiểu mỹ nhân, mỹ mạo bề ngoài kết hợp với thanh lãnh gãi đến đúng chỗ ngứa, hơn nữa nhìn thì lạnh lùng nhưng lại không phải là người khó gần, chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn một chút, là có thể phát hiện ra sau bề ngoài của đóa hoa cao lãnh, cất giấu tính cách mềm mại như bông.
Mỗi một chút đều gãi đúng chỗ ngứa hợp tâm ý hắn, cô đã định trước nên là của hắn.
Hình Diễn nhấc chân thay đổi tư thế, dựa vào tay vịn bên kia, khoảng cách hai người kéo gần hơn chút, tuy rằng cái góc độ này ngắm người không dễ, nhưng lại có thể ngửi được mùi hương trên người cô, như là mùi hương của loài hoa nào đó, lại xen lẫn mùi cây cỏ tươi mát thoang thoảng.
Hình Diễn nhớ lại, đây là mùi hương ở trong vườn hoa Thẩm gia, chỉ là thiếu mùi của đất ẩm, nhiều thêm một ít mùi thơm ấm áp trên cơ thể mỹ nhân.
Hắn hơi hơi nheo lại mắt, cơ hồ muốn chìm đắm trong đó.
Nhạc kịch kết thúc thì cũng đã gần 10 giờ, Hình Diễn lái xe đưa Khương Nhuế về Thẩm gia.
"Đêm nay thật sự rất vui, cảm ơn Hình tiên sinh đưa tôi trở về." Khương Nhuế gõ cửa, quay đầu lại nói với Hình Diễn.
Hình Diễn cười nói: "Đây là vinh hạnh của tôi."
Hai người đứng ở dưới mái hiên, đèn đường nơi xa xa hắt tới, ánh sáng mờ nhạt làm đêm tối cũng ôn nhu thêm vài phần, không khí tốt đến mức làm người ta ngo ngoe rục rịch.
Tiểu mỹ nhân đang ở trước mắt, hơi cúi đầu, sợi tóc lả lơi rũ ở trên mặt, nhìn không lãnh đạm như ban ngày, ngược lại lộ ra vài phần ngoan ngoãn mềm mại, làn da cô trắng như vậy, eo nhỏ như vậy, chỉ cần hơi hơi duỗi tay, là có thể dễ dàng ôm vào trong lòng ngực.
Cô là của hắn.
Sự dụ hoặc này, làm mãnh thú trong lòng Hình Diễn giương nanh múa vuốt.
Nhưng vẫn chưa được, cái hắn muốn cũng không phải là một cái túi da xinh đẹp, mà là cả người lẫn tâm.
Hắn phải cẩn thận hơn chút, phải diễn hàm súc thêm chút nữa, giống như khi dã thú săn mồi, che dấu hết răng nanh móng vuốt của mình, thu hồi một thân khí thế hung mãnh, mặc dù dục vọng trong mắt sắp cuộn trào ra, vẫn muốn ngụy trang thành bộ dáng vô hại, chậm rãi tới gần con mồi, lặng yên không một tiếng động đào bẫy rập, một khi đối phương rơi vào, lập tức sẽ không còn có khả năng chạy thoát.
Mà không phải là lúc không nắm chắc, tùy tiện đường đột với đối phương, rút dây động rừng.
Chỉ là nhẫn nại như vậy thật sự có chút sầu người, nhưng nghĩ đến hồi báo lúc trước, thu chút lợi tức chắc là không quá phận đâu nhỉ?
Hình tiên sinh như thế nghĩ, vươn tay ra phía sau lưng tiểu mỹ nhân nhẹ đỡ, hắn nghiêng người, đưa lưng chắn hướng gió đang thổi tới, hai người càng gần nhau hơn.
"Có gió." Vẻ mặt hắn thản nhiên, giải thích, dường như không có việc gì mà thu hồi cánh tay ở phía sau lưng người ta.
"Cảm ơn." Khương Nhuế khẽ gật đầu, hơi thối lui một chút.
Hình tiên sinh chìm trong dư vị, vừa nãy cách một tầng vải dệt hơi mỏng, chạm đến xương cánh bướm tuyệt đẹp của tiểu mỹ nhân. Khung xương tinh tế như thế, hình dáng rõ ràng như vậy, chờ một ngày nào đó trong tương lai, hắn ở sau lưng tiểu mỹ nhân nhìn đến xương cánh bướm, nhất định mỹ lệ yếu ớt như con bướm vỗ cánh sắp bay.
[Hình ảnh]
Có lẽ hắn còn có thể rơi xuống mấy cái hôn ở trên đấy, Hình tiên sinh vuốt cằm nghĩ.
Hứa mụ khoác áo ngủ tới mở cửa: "Âm Âm đã về đấy à?" Bà làm việc ở Thẩm gia đã được hai mươi năm, sớm đã giống như người nhà, gọi Thẩm Sơ Âm cũng thân mật như trưởng bối đối với vãn bối.
"Là con, Hứa mụ chưa ngủ sao?"
"Chưa ngủ, còn đang xem TV đây. Ôi, Hình tiên sinh cũng ở đây à, hôm nay lại phiền Hình tiên sinh đưa Âm Âm về nhà rồi."
Hình Diễn cười nói: "Không sao."
Khương Nhuế liếc hắn một cái, có hơi chần chờ nói: "Hình tiên sinh muốn vào trong ngồi một chút không?"
"Không được, hôm nay muộn quá rồi, không tiện quấy rầy, để khi khác đến làm phiền." Hình Diễn sao không nhìn ra, tiểu mỹ nhân chỉ đang khách khí với hắn, tự nhiên sẽ không làm người ta khó sử, hắn chờ đến một ngày nào đó, mỹ nhân vô cùng vui vẻ dẫn hắn vào cửa: "Thẩm tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vậy anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn."
Chờ nhìn người đi vào trong đóng cửa, Hình Diễn mới lái xe rời đi.
Khương Nhuế tay chân nhẹ nhàng đi qua đình viện, đang muốn trực tiếp đi về phòng mình, bỗng nhiên nghe được tiếng Thẩm lão thái thái truyền đến trong phòng: "Là Âm Âm sao?"
"Bà nội, là con." Khương Nhuế nghe tiếng bước chân, liền đứng ở tại chỗ chờ, vài phút sau lão thái thái khoác áo đi ra ngoài.
"Có phải con đánh thức bà nội rồi không?" Khương Nhuế tiến lên khoác tay bà, đi đến phòng khách ngồi xuống.
Lão thái thái lắc đầu: "Không liên quan đến con, người già rồi ngủ không sâu." Bà vừa nói, vừa như quan sát cái gì đó, im lặng đánh giá cháu gái.
Xế chiều hôm nay, bà nhận được điện thoại của cháu gái, nói không về nhà ăn cơm, muốn mời người họ Hình hôm trước ăn cơm. Việc này lão thái thái cũng biết, nên không ngạc nhiên.
Chỉ là không bao lâu, cô lại gửi tin nhắn đến, muốn đi xem nhạc kịch với người ta, khoảng hơn 10 giờ mới có thể về nhà. Bởi vì cháu gái không có bạn bè gì, loại chuyện này rất ít thấy.
Lão thái thái thông qua điện thoại với tin nhắn, đột nhiên phát giác, gần đây vị Hình tiên sinh này tần suất xuất hiện có hơi cao.
Trong khoảng thời gian này, lần đầu là hắn có việc đến thăm hỏi hai ba lần, sau đó từ trong miệng cháu gái mới biết được, ở trên đường cũng ngẫu nhiên gặp được vài lần, hiện giờ lại hai lần đưa người ta về nhà.
Phải biết rằng, trước đó, tuy rằng lão thái thái có nghe qua thanh danh của người họ Hình này, nhưng chưa bao giờ thấy được người thật, bởi vậy có thể thấy được, muốn liên tiếp ngẫu nhiên gặp được một người, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Hiện giờ chuyện như vậy lại xuất hiện trên người cháu gái, một là hai người quả thực có duyên, mới có nhiều trùng hợp như vậy, hai là do người ta tạo ra sự trùng hợp.
Thẩm lão thái thái là người trải đời, không cần nghĩ nhiều cũng biết, loại khả năng sau có thể lớn hơn, mà cậu trai kia tốn công tốn sức như vậy, tám phần là thích Âm Âm nhà bọn họ.
Chỉ là nhìn bộ dáng cháu gái, dường như còn chưa biết gì.
"Đêm nay chơi vui vẻ không?" Lão thái thái hỏi.
Khương Nhuế gật gật đầu: "Khá tốt."
Lão thái thái thử dò xét nói: "Con cảm thấy vị Hình tiên sinh này thế nào?"
"Cũng khá tốt." Khương Nhuế lại gật đầu.
Lão thái thái bật cười: "Đứa nhỏ ngốc, trừ câu này ra không còn câu khác để nói sao."
"Quả thật là khá tốt ạ." Khương Nhuế thoáng làm nũng.
Lão thái thái không hề có sức chống cự: "Được được được, là khá tốt. Không còn sớm, trở về tắm rửa rồi đi ngủ đi, nếu đói bụng, thì trong phòng bếp còn có đồ ăn đấy."
"Dạ, bà nội cũng đi nghỉ sớm đi ạ."
Lão thái thái trở về phòng, Thẩm lão tiên sinh vốn đang nằm ngủ, không biết đã ngồi dậy dựa vào đầu giường lúc, khi bà tiến vào liền hỏi: "Âm Âm về rồi à?"
"Về rồi." Lão thái thái treo áo khoác lên móc, chậm rãi ngồi vào đầu giường, xốc chăn lên che lại hai chân mình, bộ dáng tạm thời không có ý định đi ngủ: "Nếu ông có hỏi được chuyện này, thì đi hỏi thăm một chút, cái cậu Hình tiên sinh ấy phẩm chất và tính cách như thế nào, trong nhà còn có những ai, có dễ ở chung hay không."
"Hỏi cái này để làm gì?" Lão tiên sinh nhíu mày, chuyện hỏi thăm người khác, không phải tác phong hành sự của ông.
Lão thái thái liếc ông một cái: "Cậu ta chắc là có ý với Âm Âm, hơn nữa nhìn dáng vẻ Âm Âm cũng không chán ghét cậu ta, nếu về sau hai đứa yêu nhau, ông nói xem chúng ta có nên hỏi thăm hay không?"
Lão tiên sinh nhăn chặt mày: "Hắn với Âm Âm không hợp."
"Không hợp chỗ nào?" Lão thái thái hỏi lại: "Tôi thấy ông ngay từ đầu đã có chút thành kiến với người ta, có phải ông cũng như những người khác, xem thường Hình gia, cảm thấy người ta là nhà giàu mới nổi?"
"Tôi nói lời đấy bao giờ? Chỉ là Âm Âm lịch sự văn nhã, phải tìm cho con bé người có tính nết tương hợp thì tốt hơn."
Lão thái thái liền nói: "Theo ý ông nói, thì phải tìm người văn nhã mới được? Ông nhìn xem cháu trai kia (chắc chỉ bạn Cố kia) có văn nhã hay không? Ông nhìn lại xem mấy người văn nhã kia đều làm ra chuyện gì? Tôi thấy ông đọc cũng không ít sách, sao càng đọc lại càng cố chấp như thế. Trên đời này chưa từng có đạo lí tính cách nào, nên xứng với người nào. Hai người hợp hay không hợp, chỉ có chính họ biết. Chúng ta làm trưởng bối chỉ cần xem phẩm tính đối phương có được không, gia thế trong sạch hay không trong sạch, chuyện khác không cần quản. Bớt lo chuyện, sống lâu trăm tuổi."
Lão thái thái vừa nói, vừa chống người chậm rãi nằm xuống, thấy bạn già nửa ngày không nói lời nào, đẩy ông một phen: "Tôi nói một đống, ông không thèm nói câu nào, có đồng ý hay không thì nói một câu, nếu ông không muốn đi hỏi thăm, thì tôi tự đi hỏi."
Vẻ mặt Thẩm lão nhân không tình nguyện nói: "Bà lại nói lung tung cái gì đấy, đến lúc đó lại nói đau mỏi chân tay, ngày mai tôi đi thám thính được chưa."
*
Đêm khuya, Khương Nhuế vừa tắm xong, mới nằm lên giường, liền nhận được một tin nhắn.
"Lại quên trả đồ cho Thẩm tiểu thư, xem ra lại phải đợi lần sau."
"Không sao, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì." Cô gõ mấy chữ trả lời lại.
"Lúc nãy quên nói, đêm nay có thể dùng bữa cùng Thẩm tiểu thư, tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ."
Khương Nhuế gửi icon smile ?.
"Mai kia đi công tác, nghĩ đến khi trở về mới có thể nhìn thấy Thẩm tiểu thư lần nữa, thật làm người ta sầu lòng."
Lời này nghe có chút ái muội, Hình Diễn không đợi đối phương trả lời lại, lại gửi nhanh một cái tin nhắn thứ hai: "Đêm đã khuya, không quấy rầy Thẩm tiểu thư nghỉ ngơi, ngủ ngon."
Hắn đợi trong chốc lát, mới nhận được hai chữ: "Ngủ ngon."
Hiển nhiên, chỉ đánh này hai chữ này, cũng không cần thời gian lâu như vậy.
Hình Diễn vuốt cằm, tưởng tượng đối phương thấy tin nhắn đầu tiên kia, bộ dáng chần chờ khó xử, nghĩ nghĩ, khóe miệng liền vểnh lên hai bên, như sói hoang đang lăn lộn.
"Tiểu mỹ nhân ơi, mau nhào vào trong ngực anh đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Thất: Đêm nay cũng muốn ôm mỹ nhân (mộng đẹp) ngủ!
ps: Hơn 12h sáng.
20/11/2019 - Hoàn thành.
Editor: Bắc Chỉ.
Beta: Tũm.
Cuối cùng hai người vẫn đi coi nhạc kịch với nhau, nói đúng ra là Khương Nhuế đang xem kịch, còn Hình Diễn thì đang nỗ lực đấu tranh với cơn buồn ngủ.
Hắn trời sinh đã không có tế bào nghệ thuật, nghe ca nhạc có thể ngủ được luôn, huống chi, buổi biểu diễn này là dòng âm nhạc nhẹ nhàng, du dương, mấy kiểu như vậy, Hình Diễn coi nó không khác gì thuật thôi miên, nếu ngắn một chút thì còn chịu được, nhưng một buổi diễn lại cố tình kèo dài đến hai tiếng rưỡi, mở màn đã mất nửa giờ, mí mắt hắn trên dưới đã bắt đầu đánh nhau.
Nhưng không thể ngủ, không thể để tiểu mỹ nhân phát hiện, hắn là gia hỏa không có phẩm vị, không có nội hàm.
Hắn ở chỗ ngồi thay đổi mấy cái tư thế, trong lúc vô tình một tay để ở tay vịn ghế tựa chống trán, phát hiện góc độ này có thể thưởng thức được sườn mặt hoàn mỹ của tiểu mỹ nhân, cùng với đường cong của chiếc cổ thon dài, hơn nữa không làm người ta phát giác.
Vì thế hắn không cựa quậy nữa, dùng tư thế này, mượn bóng tối che dấu, không kiêng nể gì thưởng thức mỹ nhân.
Nói thật ra, Hình Diễn đã từng thấy người đẹp hơn tiểu mỹ nhân, cũng từng thấy người có khí chất cao lãnh hơn cô, chỉ là các cô ấy đẹp thì đẹp đó, nhưng không thể làm hắn có bao nhiêu cảm xúc, chỉ có tiểu mỹ nhân, mỹ mạo bề ngoài kết hợp với thanh lãnh gãi đến đúng chỗ ngứa, hơn nữa nhìn thì lạnh lùng nhưng lại không phải là người khó gần, chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn một chút, là có thể phát hiện ra sau bề ngoài của đóa hoa cao lãnh, cất giấu tính cách mềm mại như bông.
Mỗi một chút đều gãi đúng chỗ ngứa hợp tâm ý hắn, cô đã định trước nên là của hắn.
Hình Diễn nhấc chân thay đổi tư thế, dựa vào tay vịn bên kia, khoảng cách hai người kéo gần hơn chút, tuy rằng cái góc độ này ngắm người không dễ, nhưng lại có thể ngửi được mùi hương trên người cô, như là mùi hương của loài hoa nào đó, lại xen lẫn mùi cây cỏ tươi mát thoang thoảng.
Hình Diễn nhớ lại, đây là mùi hương ở trong vườn hoa Thẩm gia, chỉ là thiếu mùi của đất ẩm, nhiều thêm một ít mùi thơm ấm áp trên cơ thể mỹ nhân.
Hắn hơi hơi nheo lại mắt, cơ hồ muốn chìm đắm trong đó.
Nhạc kịch kết thúc thì cũng đã gần 10 giờ, Hình Diễn lái xe đưa Khương Nhuế về Thẩm gia.
"Đêm nay thật sự rất vui, cảm ơn Hình tiên sinh đưa tôi trở về." Khương Nhuế gõ cửa, quay đầu lại nói với Hình Diễn.
Hình Diễn cười nói: "Đây là vinh hạnh của tôi."
Hai người đứng ở dưới mái hiên, đèn đường nơi xa xa hắt tới, ánh sáng mờ nhạt làm đêm tối cũng ôn nhu thêm vài phần, không khí tốt đến mức làm người ta ngo ngoe rục rịch.
Tiểu mỹ nhân đang ở trước mắt, hơi cúi đầu, sợi tóc lả lơi rũ ở trên mặt, nhìn không lãnh đạm như ban ngày, ngược lại lộ ra vài phần ngoan ngoãn mềm mại, làn da cô trắng như vậy, eo nhỏ như vậy, chỉ cần hơi hơi duỗi tay, là có thể dễ dàng ôm vào trong lòng ngực.
Cô là của hắn.
Sự dụ hoặc này, làm mãnh thú trong lòng Hình Diễn giương nanh múa vuốt.
Nhưng vẫn chưa được, cái hắn muốn cũng không phải là một cái túi da xinh đẹp, mà là cả người lẫn tâm.
Hắn phải cẩn thận hơn chút, phải diễn hàm súc thêm chút nữa, giống như khi dã thú săn mồi, che dấu hết răng nanh móng vuốt của mình, thu hồi một thân khí thế hung mãnh, mặc dù dục vọng trong mắt sắp cuộn trào ra, vẫn muốn ngụy trang thành bộ dáng vô hại, chậm rãi tới gần con mồi, lặng yên không một tiếng động đào bẫy rập, một khi đối phương rơi vào, lập tức sẽ không còn có khả năng chạy thoát.
Mà không phải là lúc không nắm chắc, tùy tiện đường đột với đối phương, rút dây động rừng.
Chỉ là nhẫn nại như vậy thật sự có chút sầu người, nhưng nghĩ đến hồi báo lúc trước, thu chút lợi tức chắc là không quá phận đâu nhỉ?
Hình tiên sinh như thế nghĩ, vươn tay ra phía sau lưng tiểu mỹ nhân nhẹ đỡ, hắn nghiêng người, đưa lưng chắn hướng gió đang thổi tới, hai người càng gần nhau hơn.
"Có gió." Vẻ mặt hắn thản nhiên, giải thích, dường như không có việc gì mà thu hồi cánh tay ở phía sau lưng người ta.
"Cảm ơn." Khương Nhuế khẽ gật đầu, hơi thối lui một chút.
Hình tiên sinh chìm trong dư vị, vừa nãy cách một tầng vải dệt hơi mỏng, chạm đến xương cánh bướm tuyệt đẹp của tiểu mỹ nhân. Khung xương tinh tế như thế, hình dáng rõ ràng như vậy, chờ một ngày nào đó trong tương lai, hắn ở sau lưng tiểu mỹ nhân nhìn đến xương cánh bướm, nhất định mỹ lệ yếu ớt như con bướm vỗ cánh sắp bay.
[Hình ảnh]
Có lẽ hắn còn có thể rơi xuống mấy cái hôn ở trên đấy, Hình tiên sinh vuốt cằm nghĩ.
Hứa mụ khoác áo ngủ tới mở cửa: "Âm Âm đã về đấy à?" Bà làm việc ở Thẩm gia đã được hai mươi năm, sớm đã giống như người nhà, gọi Thẩm Sơ Âm cũng thân mật như trưởng bối đối với vãn bối.
"Là con, Hứa mụ chưa ngủ sao?"
"Chưa ngủ, còn đang xem TV đây. Ôi, Hình tiên sinh cũng ở đây à, hôm nay lại phiền Hình tiên sinh đưa Âm Âm về nhà rồi."
Hình Diễn cười nói: "Không sao."
Khương Nhuế liếc hắn một cái, có hơi chần chờ nói: "Hình tiên sinh muốn vào trong ngồi một chút không?"
"Không được, hôm nay muộn quá rồi, không tiện quấy rầy, để khi khác đến làm phiền." Hình Diễn sao không nhìn ra, tiểu mỹ nhân chỉ đang khách khí với hắn, tự nhiên sẽ không làm người ta khó sử, hắn chờ đến một ngày nào đó, mỹ nhân vô cùng vui vẻ dẫn hắn vào cửa: "Thẩm tiểu thư nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vậy anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn."
Chờ nhìn người đi vào trong đóng cửa, Hình Diễn mới lái xe rời đi.
Khương Nhuế tay chân nhẹ nhàng đi qua đình viện, đang muốn trực tiếp đi về phòng mình, bỗng nhiên nghe được tiếng Thẩm lão thái thái truyền đến trong phòng: "Là Âm Âm sao?"
"Bà nội, là con." Khương Nhuế nghe tiếng bước chân, liền đứng ở tại chỗ chờ, vài phút sau lão thái thái khoác áo đi ra ngoài.
"Có phải con đánh thức bà nội rồi không?" Khương Nhuế tiến lên khoác tay bà, đi đến phòng khách ngồi xuống.
Lão thái thái lắc đầu: "Không liên quan đến con, người già rồi ngủ không sâu." Bà vừa nói, vừa như quan sát cái gì đó, im lặng đánh giá cháu gái.
Xế chiều hôm nay, bà nhận được điện thoại của cháu gái, nói không về nhà ăn cơm, muốn mời người họ Hình hôm trước ăn cơm. Việc này lão thái thái cũng biết, nên không ngạc nhiên.
Chỉ là không bao lâu, cô lại gửi tin nhắn đến, muốn đi xem nhạc kịch với người ta, khoảng hơn 10 giờ mới có thể về nhà. Bởi vì cháu gái không có bạn bè gì, loại chuyện này rất ít thấy.
Lão thái thái thông qua điện thoại với tin nhắn, đột nhiên phát giác, gần đây vị Hình tiên sinh này tần suất xuất hiện có hơi cao.
Trong khoảng thời gian này, lần đầu là hắn có việc đến thăm hỏi hai ba lần, sau đó từ trong miệng cháu gái mới biết được, ở trên đường cũng ngẫu nhiên gặp được vài lần, hiện giờ lại hai lần đưa người ta về nhà.
Phải biết rằng, trước đó, tuy rằng lão thái thái có nghe qua thanh danh của người họ Hình này, nhưng chưa bao giờ thấy được người thật, bởi vậy có thể thấy được, muốn liên tiếp ngẫu nhiên gặp được một người, cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Hiện giờ chuyện như vậy lại xuất hiện trên người cháu gái, một là hai người quả thực có duyên, mới có nhiều trùng hợp như vậy, hai là do người ta tạo ra sự trùng hợp.
Thẩm lão thái thái là người trải đời, không cần nghĩ nhiều cũng biết, loại khả năng sau có thể lớn hơn, mà cậu trai kia tốn công tốn sức như vậy, tám phần là thích Âm Âm nhà bọn họ.
Chỉ là nhìn bộ dáng cháu gái, dường như còn chưa biết gì.
"Đêm nay chơi vui vẻ không?" Lão thái thái hỏi.
Khương Nhuế gật gật đầu: "Khá tốt."
Lão thái thái thử dò xét nói: "Con cảm thấy vị Hình tiên sinh này thế nào?"
"Cũng khá tốt." Khương Nhuế lại gật đầu.
Lão thái thái bật cười: "Đứa nhỏ ngốc, trừ câu này ra không còn câu khác để nói sao."
"Quả thật là khá tốt ạ." Khương Nhuế thoáng làm nũng.
Lão thái thái không hề có sức chống cự: "Được được được, là khá tốt. Không còn sớm, trở về tắm rửa rồi đi ngủ đi, nếu đói bụng, thì trong phòng bếp còn có đồ ăn đấy."
"Dạ, bà nội cũng đi nghỉ sớm đi ạ."
Lão thái thái trở về phòng, Thẩm lão tiên sinh vốn đang nằm ngủ, không biết đã ngồi dậy dựa vào đầu giường lúc, khi bà tiến vào liền hỏi: "Âm Âm về rồi à?"
"Về rồi." Lão thái thái treo áo khoác lên móc, chậm rãi ngồi vào đầu giường, xốc chăn lên che lại hai chân mình, bộ dáng tạm thời không có ý định đi ngủ: "Nếu ông có hỏi được chuyện này, thì đi hỏi thăm một chút, cái cậu Hình tiên sinh ấy phẩm chất và tính cách như thế nào, trong nhà còn có những ai, có dễ ở chung hay không."
"Hỏi cái này để làm gì?" Lão tiên sinh nhíu mày, chuyện hỏi thăm người khác, không phải tác phong hành sự của ông.
Lão thái thái liếc ông một cái: "Cậu ta chắc là có ý với Âm Âm, hơn nữa nhìn dáng vẻ Âm Âm cũng không chán ghét cậu ta, nếu về sau hai đứa yêu nhau, ông nói xem chúng ta có nên hỏi thăm hay không?"
Lão tiên sinh nhăn chặt mày: "Hắn với Âm Âm không hợp."
"Không hợp chỗ nào?" Lão thái thái hỏi lại: "Tôi thấy ông ngay từ đầu đã có chút thành kiến với người ta, có phải ông cũng như những người khác, xem thường Hình gia, cảm thấy người ta là nhà giàu mới nổi?"
"Tôi nói lời đấy bao giờ? Chỉ là Âm Âm lịch sự văn nhã, phải tìm cho con bé người có tính nết tương hợp thì tốt hơn."
Lão thái thái liền nói: "Theo ý ông nói, thì phải tìm người văn nhã mới được? Ông nhìn xem cháu trai kia (chắc chỉ bạn Cố kia) có văn nhã hay không? Ông nhìn lại xem mấy người văn nhã kia đều làm ra chuyện gì? Tôi thấy ông đọc cũng không ít sách, sao càng đọc lại càng cố chấp như thế. Trên đời này chưa từng có đạo lí tính cách nào, nên xứng với người nào. Hai người hợp hay không hợp, chỉ có chính họ biết. Chúng ta làm trưởng bối chỉ cần xem phẩm tính đối phương có được không, gia thế trong sạch hay không trong sạch, chuyện khác không cần quản. Bớt lo chuyện, sống lâu trăm tuổi."
Lão thái thái vừa nói, vừa chống người chậm rãi nằm xuống, thấy bạn già nửa ngày không nói lời nào, đẩy ông một phen: "Tôi nói một đống, ông không thèm nói câu nào, có đồng ý hay không thì nói một câu, nếu ông không muốn đi hỏi thăm, thì tôi tự đi hỏi."
Vẻ mặt Thẩm lão nhân không tình nguyện nói: "Bà lại nói lung tung cái gì đấy, đến lúc đó lại nói đau mỏi chân tay, ngày mai tôi đi thám thính được chưa."
*
Đêm khuya, Khương Nhuế vừa tắm xong, mới nằm lên giường, liền nhận được một tin nhắn.
"Lại quên trả đồ cho Thẩm tiểu thư, xem ra lại phải đợi lần sau."
"Không sao, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì." Cô gõ mấy chữ trả lời lại.
"Lúc nãy quên nói, đêm nay có thể dùng bữa cùng Thẩm tiểu thư, tôi cũng cảm thấy rất vui vẻ."
Khương Nhuế gửi icon smile ?.
"Mai kia đi công tác, nghĩ đến khi trở về mới có thể nhìn thấy Thẩm tiểu thư lần nữa, thật làm người ta sầu lòng."
Lời này nghe có chút ái muội, Hình Diễn không đợi đối phương trả lời lại, lại gửi nhanh một cái tin nhắn thứ hai: "Đêm đã khuya, không quấy rầy Thẩm tiểu thư nghỉ ngơi, ngủ ngon."
Hắn đợi trong chốc lát, mới nhận được hai chữ: "Ngủ ngon."
Hiển nhiên, chỉ đánh này hai chữ này, cũng không cần thời gian lâu như vậy.
Hình Diễn vuốt cằm, tưởng tượng đối phương thấy tin nhắn đầu tiên kia, bộ dáng chần chờ khó xử, nghĩ nghĩ, khóe miệng liền vểnh lên hai bên, như sói hoang đang lăn lộn.
"Tiểu mỹ nhân ơi, mau nhào vào trong ngực anh đi."
Tác giả có lời muốn nói:
Lão Thất: Đêm nay cũng muốn ôm mỹ nhân (mộng đẹp) ngủ!
ps: Hơn 12h sáng.
20/11/2019 - Hoàn thành.
Bình luận truyện