Lão Đại Vai Phản Diện Đều Yêu Tôi

Chương 15: Người trong lòng của đại lão đầu táo bạo (9)



Editor: Nha Đam
Cố Sanh không phải đợi lâu.
Ôn Thành rất nhanh đi xuống lầu, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, nhìn không ra vừa rồi chạy tới đâu.
Trên người thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi trắng, vài sợi tóc lòa xòa quấn quanh cặp kính gọng vàng, trên lưng đeo ba lô, cả người trông sạch sẽ, sảng khoái, anh tuấn nam tính không thể tả.
Thật là đẹp trai——
Cố Sanh thầm nghĩ.
Hệ thống: "Ký chủ, cô đến đây để làm chính sự, đừng chỉ lo yêu đương. Báo cho ký chủ một tin tốt. Nếu ký chủ rời Cố gia và lấy lại tài sản của Tô Thiến, sẽ khiến nhiệm vụ của nữ xứng thất bại, đến lúc đó cô có thể cướp tất cả điểm mà nữ xứng đang sở hữu."
Cố Sanh: "Nếu cô ta cũng là một hồn ma nghèo khổ như tôi thì sao?"
Đây hoàn toàn là một vấn đề lớn.
Hệ thống: "Không, ký chủ. Nhất định phải tự tin với trình độ nghèo khó của mình. Không có người nào nghèo hơn ký chủ đâu. Hơn nữa, đối phương đã bắt đầu nhiệm vụ từ mười năm trước. Điểm của cô ta khẳng định rất đáng kinh ngạc, hắc hắc hắc, cứ nghĩ đến lại thấy vui, ký chủ cố lên, tiến lên đoạt lấy nó! "
Cố Sanh: "..."
Ôn Thành đi về phía Cố Sanh. Lúc này trời đã tối, nhưng khu vực này nằm trong khu thương nghiệp của Nam Thành, nhiều công ty trong tòa nhà đang làm việc ngoài giờ. Hai bên đường sáng rực tôn lên dung mạo xinh đẹp của thiếu nữ, cô đứng nghiêng, từ góc nhìn của Ôn Thành, những đường cong tinh xảo uyển chuyển không bị che khuất, quyến rũ ại nghịch ngợm.
Cảnh tượng Cố Sanh ở bể bơi đột nhiên hiện lên trong đầu Ôn Thành, khi bế cô lên bờ, anh vô tình đo đạc bằng tay ...
Ngũ cảm của Ôn Thành cao hơn người thường, vào lúc này, người ta vẫn có thể cảm nhận được một chút mềm mại.
Thân hình của tiểu cô nương lớn hơn trước rất nhiều.
Ôn Thành thu liễm ánh mắt, đến gần Cố Sanh thì thấy hốc mắt của Cố Sanh hơi sưng, mũi đỏ ửng.
Vừa rồi đã khóc.
Lông mày của Ôn Thành khẽ cau lại, anh biết Cố Sanh, mặc dù cô ấy kiêu ngạo và độc đoán, nhưng không đến giới hạn cuối cùng thì cô sẽ không khóc.
"Đi thôi, đưa em đi ăn cơm." Ôn Thành không có hỏi nhiều, thuận thế tự nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé Cố Sanh , nắm ở trong lòng bàn tay.
Cố Sanh luôn cảm thấy tính tình của thiếu niên có chút lạnh lùng, ý thức kiêu ngạo còn sót lại của nguyên chủ đang phát tác, cô giả vờ nói: "Này, anh có phải không chào đón em không?"
Ôn Thành có chút giật mình.
Đúng là một cô gái ngốc nghếch, anh không thể đòi hỏi được gì mà.
Ôn Thành biết cô đang nghĩ gì, khắp nơi chiêu mộ ong bướm, anh miễn cưỡng trừng phạt cô, mặc dù những "bạn trai cũ" kia đều là những kẻ nghịch ngợm hồ nháo, nhưng Ôn Thành vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Trên đường đến nhà hàng, Ôn Thành cũng không nói chuyện, Cố Sanh không đợi câu trả lời mà cô muốn, tiếp tục la lối.
Nói thật, nếu Cố Sanh là nhân vật phản diện, thì nguyên nữ chủ sẽ bị cô bắn chết ← _ ←
"Nếu anh không nói lời nào thì chính là cam chịu đấy nhé!"
"Chết tiệt, Ôn Thành, rốt cuộc anh có thích em không?"
"Ôn Thành, em muốn chia tay với anh!"
Thiếu niên cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu nhìn xuống cô gái bên cạnh.
Không biết có phải là ảo giác của Cố Sanh hay không, cô luôn cảm thấy đằng sau cặp kính gọng vàng của Ôn Thành có một tia sáng lạnh lẽo.
"Chúng tôi vốn dĩ đã không quay lại với nhau."
Cố Sanh: "..." Mẹ nó! Không nói nên lời, suýt thì khóc.
Không lâu sau, Cố Sanh được dẫn đến một nhà hàng, tuy không phải là nhà hàng xa hoa cao cấp hàng đầu, nhưng đối với sinh viên mà nói, đã là tiêu hoang rồi.
Cố Sanh đã kiểm tra Alipay của mình, Ôn Thành liên tiếp chuyển cho cô 20 vạn. Mặc dù những năm này không là gì đối với Cố gia , nhưng đối với vai phản diện lúc sưlaau sau, cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông, nhưng Cố Sanh vẫn rất tò mò. người phục vụ dọn đồ ăn, cô cắn vài miếng rồi hỏi: "Ôn Thành, bây giờ anh có bao nhiêu tiền?"
Phong thái ăn uống của thiếu niên rất tao nhã, anh nhướng mắt liếc nhìn cô, giọng điệu không hề nhẹ nhàng: "Không phải là vợ, không thể kiểm tra được tài khoản."
Cố Sanh: "(⊙o⊙) ..."
Hệ thống: "Này này vai phản diện lại trêu chọc cô! Ký chủ, cô còn có thể trụ được không?"
Cố Sanh: "Hẳn là có thể?!"
Sau khi hai người ăn tối, Cố Sanh im lặng kháng nghị, Ôn Thành nói rằng anh nuôi cô, sau đó chuyển tiền, đưa thẻ, bây giờ anh nói đó là bất hợp pháp, không thể kiểm tra, rốt cuộc có ý gì?
Anh muốn đêm cô trở thành gì?
Tuy nhiên, Cố Sanh có chuyện khác muốn nói với Ôn Thành, cô mới không cần đuổi theo Ôn Thành để kiểm tra tài khoản của anh, như vậy quá không rụt rè.
Cố Sanh: "Ôn Thành, em muốn chuyển ra khỏi nhà họ Cố."
Thiếu niên không có vẻ gì là ngạc nhiên, anh chỉ sững người một lúc rồi sau đó thần sắc trở lại bình thường, "Được rồi."
Cố Sanh tiếp tục, "Nhưng em muốn đuổi họ ra khỏi biệt thự của Cố gia ! Ngôi nhà đó do chính tay mẹ em trang trí!"
Lúc trước, Cố Trường Phong chỉ là một nhà làm phim nhỏ, ngoại hình nhân mô cẩu dạng, trời sinh một cặp mắt đa tình, Tô Thiển đã chôn vùi nhân phẩm và mạng sống của mình cho tình yêu này, ngay từ đầu bà sẽ không bao giờ ngờ tới,Cố Trường Phong mặt ngaoif thì tình cảm, sẽ hoàn toàn hủy hoại tình yêu của bà, ngôi nhà của bà và chấp niệm của bà.
Thiếu niên nhìn vào mắt Cố Sanh với vẻ nghiêm nghị, "Được."
Cố Sanh: "..."
Thiếu niên quá lạnh lùng, Cố Sanh kể nhiều như vậy nhưng như đấm vào một cục bông vậy, không đau hay ngứa, không kéo dài sức lực.
Cố Sanh: "Hệ thống, vai phản diện không thích tôi sao?"
Hệ thống: "Không phải, bong bóng hồng trên người vai phản diện đã biến thành hồng nhạt đào hoa. Anh ta rất thích cô."
Cố Sanh: "..." Người nào thích sẽ thờ ơ như vậy, nếu không thích thì sẽ kinh khủng như thế nào?!
Cố Sanh tiếp tục nói với Ôn Thành về kế hoạch của mình, và phàn nàn: "Ghét thật vì bây giờ em chưa đủ tuổi, nhiều chuyện căn bản là không thuận tiện."
Ôn Thành cuối cùng cũng lên tiếng, "Hai năm ba tháng nữa sẽ trưởng thành. Đừng lo lắng. Nếu để nhà họ Tô can thiệp, chuyện của em sẽ làm ít mà công to."
Cố Sanh không hiểu tại sao mình lại nhớ rõ những ngày trưởng thành của mình như vậy. Cô ấy nói: "Anna và Cố Nhiễm lần này thật quá đáng. Họ vu khống em trước, sau đó bắt đầu trả đũa em trong vòng chưa đầy 24 giờ. Anh không thấy rằng em đang tức giận sao? Em không quan tâm! Anh mau an ủi em đi! "
Ôn Thành nhìn thẳng vào Cố Sanh, đôi mắt không hề chớp.
Anh biết ý của Cố Sanh an ủi có nghĩa là gì, "10 giờ, anh đưa em đến một nơi."
Cố Sanh sau đó nhận, ký ức được đánh thức, cuối cùng cô đã hiểu tại sao Ôn Thành lại nói điều gì đó khác lúc nãy.
Lần trước khi Cố Sanh yêu cầu an ủi, cô trực tiếp đẩy Ôn Thành lên giường, sau đó tự mình leo lên ...
Cố Sanh: "(⊙o⊙) ..."
Ôn Thành không đi xe đạp, anh ấy gọi taxi, sau đến tầng dưới của một tòa nhà chung cư thì đã là 10 rưỡi.
Lúc Ôn Thành nhập mật khẩu cho cửa phòng, anh nói: "Mật khẩu là sinh nhật của em, sau này em có thể tự mình đến."
Cánh cửa bật mở, đèn điện tự động cảm ứng bật sáng mọi thứ trong nhà, Cố Sanh liếc nhìn, đó là một căn hộ nhỏ với một phòng ngủ và một phòng khách. Nội thất được bày biện gọn gàng, có hai đôi dép đi trong nhà trên giá để giày, một đôi màu hồng, một đôi màu xanh lam.
Nhìn kích thước, đôi dép hồng hẳn là chuẩn bị cho cô.
Cố Sanh mím miệng cười trộm, sau khi vào nhà, Ôn Thành giả bộ không để ý đến động tác nhỏ của cô, nói với cô: "Trong phòng tắm có mọi thứ cho em dùng. Thay quần áo đi, buổi tối tắm rửa, phơi khô xong ngày mai có thể mặc rồi. "
Cố Sanh nói một tiếng "OK", bình tĩnh nhìn tất cả các loại kem dưỡng da, sữa dưỡng thể, sữa tắm ... của các thương hiệu lớn trong phòng tắm, Cố Sanh không thể kìm lòng được nữa, lấy một cái che miệng lại, một người trong phòng tắm cười trộm.
Tuy cô đã sống qua mấy thế giới, nhưng vẫn không thoát khỏi sự trêu chọc vô hình của thiếu niên.
Cửa phòng tắm bị đẩy ra, Ôn Thành đứng ở bên ngoài đưa cho cô một cái áo sơ mi trắng, "Em mặc cái này trước đi."
Ôn Thành cao hơn Cố Sanh rất nhiều, ngay cả khi không có nội y sạch để thay, chiếc áo sơ mi của anh ấy cũng có thể khiến Cố Sanh buồn ngủ.
Mặc quần áo của đối phương, có phải hay không bốn bỏ năm lên, giống như cùng nhau ngủ... đúng không?
Cố Sanh có chút ngượng ngùng, cô cầm lấy áo sơ mi của Ôn Thành, Ôn Thành xoay người rời đi, sau khi suy nghĩ xong, Cố Sanh quyết định khóa cửa phòng tắm lại.
Thiếu niên nghe thấy tiếng cửa bị khóa, quay đầu lại liếc mắt nhìn, môi mỏng khẽ nhếch lên, sau đó đi tới trên bàn máy tính, mở máy tính lên, ngón tay mảnh khảnh thao tác nhanh bàn phím, nhanh chóng gửi một cái ảnh chụp đến Cố Trường Phong. Anh che giấu dấu vết của mình một cách hoàn hảo, cho dù Cố Trường Phong giàu có và quyền lực đến đâu, ông ta cũng sẽ không bao giờ có thể tìm ra được.
...
Đây không phải là lần đầu tiên Cố Sanh bỏ nhà đi, nhưng lần này là sự thật.
Cửa phòng làm việc bị khóa chặt, Cố Trường Phong tựa lưng vào chiếc ghế da, nhắm mắt lại, tâm trí dội lại những lời nói của Cố Sanh trước khi rời đi.
Suy nghĩ của cô rất rõ ràng, yêu cầu của cô cũng là điều hiển nhiên.
Cố Trường Phong chưa bao giờ nhận ra rằng Cố Sanh đã trở nên chán ghét gia đình này đến mức độ như vậy, ông vốn nghĩ rằng Cố Sanh chỉ là một chút nghịch ngợm.
Lúc này, điện thoại vang lên, là số điện thoại của chủ nhiệm giáo dục trường Tứ Trung. Cố Trường Phong lần trước đã lưu lại rồi.
Cố Trường Phong trả lời điện thoại, "Chủ nhiệm Vương, xin chào."
Chủ nhiệm giáo dục cảm thấy cần phải giải thích rõ ràng mọi chuyện, vì vậy ông đã nói với Cố Trường Phong những gì đã xảy ra ở trường ngày hôm nay.
Cố Trường Phong cứng đờ hoàn toàn.
Mọi thứ hóa ra đúng như những gì Cố Sanh đã nói!
Cô con gái thứ hai luôn ngoan hiền thế nhưng lại tung tin đồn thất thiệt! Chính là lời đồn bôi nhọ phỉ báng!
Chủ nhiệm giáo dục: "Ông Cố , đây vốn là chuyện của gia đình anh, nhưng hành vi của Cố Nhiễm đã vi phạm pháp luật và gây ảnh hưởng lớn đến nhà trường. Mong ông Cố quan tâm giúp đỡ."
Trái tim Cố Trường Phong nhảy loạn xạ, như thể thứ mà ông ôm ấp bao nhiêu năm nay bỗng chốc tan tành.
Trước khi Cố Trường Phong cúp điện thoại, chủ nhiệm giáo dục đã khen ngợi Cố Sanh không chút do dự, "Ông Cố, Cố Sanh và Cố Nhiễm đều là con gái của anh, nhưng khoảng cách tính cách quá lớn. Mong ông Cố chú ý một chút."
Cố Trường Phong cúp điện thoại, ông còn không dám đi điều tra sự việc đó, nếu mọi chuyện đúng như lời chủ nhiệm giáo dục nói, những gì ông đã làm suốt mấy năm qua là cái gì?
Lúc này, điện thoại di động của Cố Trường Phong lại vang lên, có người đưa cho ông một bộ ảnh, ký tên 【 sự thật 】.
Cố Trường Phong đột nhiên ngồi thẳng dậy, ít ai biết số riêng của ông. Ai là người đã gửi tin nhắn nạc danh này cho ông?
Ông mở điện thoại lên xem, đó là bức ảnh chụp Anna với những người đàn ông khác cách đây hơn mười năm, lúc đó Anna vẫn đang mang thai một đứa trẻ.
Người đàn ông này tên là Tào Khôn, Cố Trường Phong đương nhiên biết ông ta. Tào Khôn được biết đến với phim tình cảm lãng mạn lỗi thời, bây giờ ông ta ở trong làng giải trí cũng với mấy diễn viên tuyến 18.
Cố Trường Phong nhớ lại người đàn ông này, ông ta đã có một khoảng thời gian vui vẻ với Anna hơn mười năm trước.
Nhưng lúc đó Cố Trường Phong đã phát đạt, ông luôn cảm thấy nhà họ Tô coi thường mình, hơn nữa tính tình của Tô Thiển lại lạnh lùng, cao quý, giống như mình không dứng với bà ta vậy. Vì vậy, Cố Trường Phong đã nuôi Anna ở bên ngoài. Sau này, Anna không có giao du với Tào Khôn nữa.
Ông Cố không bao giờ ngờ rằng lúc mang thai Anna lại ở bên cạnh Tào Khôn còn chụp ảnh chung.
Nhìn dáng vẻ của Anna, tính thời gian, chắc là trước khi mang thai Cố Nhiễm ...
Ông tiếp tục cúi xuống, ánh mắt chợt giật mình, anh nhìn thấy Cố Nhiễm và Tào Khôn cùng chụp chung trong một bức ảnh chung, gần đây họ chụp chung, hai người rất thân thiết, giống như giữa tiền bối và vãn bối vậy ...
Anna và Tào Khôn không còn quan hệ gì nữa, tại sao Cố Nhiễm lại chụp ảnh chung với ông ta?
Đột nhiên có một ánh sáng màu xanh là mờ trên đầu Cố Trường Phong.
Lúc này, có tiếng gõ cửa, từ bên ngoài đẩy cửa vào, là Anna.
Sắc mặt của bà không tốt lắm, sau khi đến gần Cố Trường Phong, bà bắt đầu phàn nàn, "Mấy tiểu hoa đán hiện tại không coi trọng em. Ông xã, em muốn đóng một vai, là nữ hai của《 phong trần quyết 》 , tin tưởng với thực lực của em, lần này nhất định sẽ tạo nên sự khác biệt."
Cố Trường Phong nhìn khuôn mặt giảo hoạt của Anna , trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, "Tuổi của bà không thích hợp."
Anna giật mình, Cố Trường Phong vẫn luôn chiều chuộng bà, bà theo bản năng cho rằng, Cố Trường Phong cho rằng bà đã già, "Chồng, ý anh là gì?"
Cố Trường Phong không trả lời, điện thoại lại gửi đến một tin nhắn, nhưng đối phương vẫn ẩn danh, 【Để biết sự thật, hãy xét nghiệm ADN】
Cố Trường Phong lặng lẽ cất điện thoại, "Tôi còn có việc phải giải quyết, bà có thể ra ngoài trước."
Anna đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Cố Sanh nóng nảy bỏ nhà ra đi, mặc dù rất có thể mất một nửa tài sản, nhưng đó cũng là điều tốt với bà, "Được rồi, đừng thức muộn quá, đi ngủ sớm một chút, Nhiễm Nhiễm bên kia tâm trạng không tốt, em đi chăm sóc nó một chút."
Sau khi Anna rời đi, Cố Trường Phong gọi điện thoại, "Xét nghiệm ADN, nhanh nhất thì khi nào có kết quả?"
...
Cố Sanh đi tắm sau đó thoa kem dưỡng thể thơm phức.
Cô nhìn vào gương và chắc chắn rằng bây giờ cô là một cô gái xinh đẹp khiến người ta thèm muốn, sau đó cô chuẩn bị ra khỏi phòng tắm.
Hệ thống đột nhiên gửi tới một nhiệm vụ thiểu năng trí tuệ quen thuộc, "Thân ái, đêm nay ở nhà Ôn Thành ngủ, có thể khen thưởng 100 điểm."
Cố Sanh: "Hệ thống, tôi còn chưa thành niên, cậu có biết không?
Hệ thống: "Ngủ cùng với thành niên có quan hệ gì? Ký chủ, xin giải thích?"
Cố Sanh: "Cậu là nữ? Hay nam?"
Hệ thống: "Xin đừng phân biệt giới tính, hệ thống của chúng tôi không phân biệt đực và cái."
Cố Sanh: "(⊙o⊙) ..."
Cố Sanh bước ra khỏi phòng tắm, mặc áo sơ mi của Ôn Thành, cô không cao nên chiếc áo này có thể dùng làm váy, nó chỉ che đi phần đùi của cô, bắp chân thon gọn tinh tế của cô đung đưa qua lại trước mặt Ôn Thành.
Ôn Thành ngoảnh mặt, cất máy tính, thuê thám tử tư một hồi, cuối cùng cũng tìm được nhược điểm của Cố Nhiễm và Anna, tuy tốn thời gian và tốn kém nhưng nếu Cố Sanh vui vẻ thì mọi thứ đều xứng đáng. Anh lấy một tờ đề toán đưa cho cô, giống như một giáo viên nghiêm túc, "Em làm đi, lát nữa anh sẽ kiểm tra."
Cố Sanh: "Hệ thống, trực giác nói cho tôi biết, vai phản diện sẽ cho tôi làm bài kiểm tra qua đêm."
Hệ thống: "Không phải, hoa đào xung quanh nhân vật phản diện đều đã nở rộ. Anh ta hoàn toàn không muốn cho cô làm bài tập. Anh ta muốn làm ... cô."
Cố Sanh: "..."
Ôn Thành giải thích xong nhiệm vụ, liền vào phòng tắm tắm rửa.
Mùi hương trong phòng tắm đều do Cố Sanh lưu lại, Ôn Thành hít sâu một hơi, chỉnh sang bên nước lạnh, sau đó đem quần áo của hai người xếp chung, để áo khoác vào máy giặt, giặt xong thì trực tiếp mang đi phơi. Ôn Thành một mình nhặt lót bỏ vào trong chậu, định tự tay giặt.
Đôi mắt anh rất nhanh liền rơi vào đường viền ren hồng, tay anh đột nhiên có chút nóng ...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện