Lão Gia Có Hỉ

Chương 3



Thuyền hoa Tam Liên là ba chiếc thuyền hoa bỏ neo tại cảng, cửa chính của thuyền đối diện với đường cái, cửa sau là mặt sông, lúc này cuộc thi tuyển hoa khôi được tổ chức ở phía nhìn ra sông, người đến người đi đông như trẩy hội, ngược lại phía bên này đường cái lại tương đối vắng vẻ.

Ta đi về hướng ngược lại, như một làn khói chạy đến cửa chính của thuyền hoa Tam Liên.

Đã quyết định đi ăn gà bá vương, tất nhiên là kêu càng nhiều càng tốt.

Lúc này là đang vào chung kết cuộc thi tuyển hoa khôi tối nay.

Tú bà chắc là thấy ta lớn giọng nên đặc biệt ra tiếp ta, thấy khối ngọc bội cổ giắt ngang hông ta, bà ta là người biết hàng, nhất định liếc mắt là nhận ra khối ngọc này của ta giá trị xa xỉ, lập tức đổi giọng, điệu bộ y như lão gia ta ngày thường giả vờ đau tim, cứ như thế ôi ôi kêu lên.

“Gọi cô nương đẹp nhất nơi này của các ngươi ra đây!” Ta vỗ bàn một cái ầm gọi “còn gà nướng nữa!”

Hiển nhiên là Tú bà bị câu nói này của ta làm chấn động một chút, không kịp hiểu gà nướng là cái gì, đợi bà ta hiểu ra, lại không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình. “Vị đại gia này, ngài nói ngài muốn gì chứ?”

Ta nhớ đến lời của sư phó, thất vọng khoát khoát tay. “Không ăn gà nướng nữa, nhưng ta đã rất lâu rồi không ăn thịt, ngươi xem rồi tự xử đi.”

Tú bà ngân nga một tiếng, ám muội nháy mắt mấy cái “Lão thân rõ rồi, đại gia ngài chờ chút nha!”

Thế là ta ngồi gõ bát đũa đợi món ăn, tú bà thực là khéo hiểu lòng người, không biết ở đâu mò ra được hai con gà nướng chính tông, không ăn cũng uổng, gà nướng để trong bụng, sư phó để trong tim…

Hai bên đều có các cô nương xinh đẹp mời rượu, ta vốn tính không uống, sợ một hồi trở về bị Yến Ngũ phát hiện, nhưng thầm nghĩ, chút nữa không có tiền trả cũng sẽ bị giải về, nhất định cũng sẽ bị phát hiện, gà nướng cũng đã ăn rồi, dứt khoát đã không làm thì thôi, làm thì phải làm cho đến cùng, tự mình rót lấy một chén rượu.

Dù sao là tại Đào Nhị sai trước, ta tốt xấu gì cũng chỉ hòa nhau một ván mà thôi.

Nghĩ như vậy, trong lòng ta liền thoải mái một chút, nghe một tràng tiếng bước chân phía trước vang lại, ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài, vừa xem…

Ta liền kinh ngạc đến ngây người …

Tiên cảnh chốn nhân gian a…

Thật nhiều muội muội xinh đẹp, quyến rũ có, thanh tú có, vừa quyến rũ vừa thanh tú cũng có!

Năm vị muội muội xinh đẹp đứng trước mặt ta, mỗi người mỗi vẻ dịu dàng mỉm cười với ta, ta còn chưa kịp cảm khái, đằng sau lại tới năm người nữa!

Năm vị ca ca, đệ đệ xinh đẹp…

Ta nện đất! Ta cào tường!

Ta chơi kỹ nữ thì còn được, nếu ta chơi kỹ nam mà bị bọn họ phát hiện, nhất định sẽ bị ăn sống nuốt tươi, ba tháng không hề biết mùi vị thịt là gì a!

“Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi, ngươi!” Ta chỉ một dãy người phía sau, thần tiên ca ca a, các ngươi rất là đẹp, rất rất đẹp, nhưng tất cả ta không thể muốn a! Xin thứ lỗi ta không có khí phách, không dám, không cần, không thể. “Các ngươi, các ngươi, nữ ở lại, nam ra ngoài đi!”

Lúc này Tú bà vừa tới, nghe câu này của ta, cổ quái nhìn ta một hồi, đến bên cạnh ta nói: “Đại gia, lão thân nhìn người vô số, liếc mắt đã nhận ra ngài là thân nữ nhi, sao lên thuyền hoa mà không muốn nam nhân lại muốn nữ nhân? Chẳng lẽ ngài…” Bà ta lại lướt mắt thoáng qua ta một cái, ám muội nói: “Thì ra ngài có sở thích đặc biệt, thôi được, vậy để ta tìm cho ngài mấy cô nương khác nha.”

Ta suýt bị nước miếng của mình làm sặc chết, các cô nương đứng hai bên đều che miệng nhìn ta cười.

Ta nghĩ rốt cuộc ta vẫn là một người rất thuần khiết a.

Khoát tay áo, ta mệt mỏi nói: “Tùy tiện đi, đại gia ngồi đây ăn chút cơm uống chút rượu, hát vài bài là được rồi.”

Mấy vị tỷ muội nghe ta nói vậy mới ngồi xuống, ai nấy quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, thổi sáo, đàn hát, thứ nào cũng biết, một bên rượu thơm món ngon, một bên nhan sắc mỹ miều, tạm thời ta đem bi kịch ”chờ một chút sẽ gặp” ném ra sau ót.

Mỹ thực trước mắt khiến ta nhanh chóng quên mất nỗi đau mất đi nửa con gà nướng lúc ban ngày, sau khi cơm no rượu say ta bèn duỗi tay ra mò mò vị muội muội xinh đẹp kế bên, thật láng mịn, sờ thật sướng tay…

Vị cô nương này vẻ mặt chán ghét nhìn ta, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn mỉm cười, ta cong ngón tay ngoắc nàng lại gần, nàng bèn đưa lỗ tai đến.

Ta hỏi: “Nhà vệ sinh của các ngươi ở nơi nào vậy?”

Cuộc đời con người có bốn chuyện vui, có người nói là tửu – sắc – tài – vận, có người nói là ăn – uống – đái – ỉa, lão gia ta đã hưởng thụ đủ mấy thứ trước, tất nhiên không thể miễn được một chút ngũ cốc luân hồi. Đằng sau là hai vị có thể hình khỏe đẹp gấp mấy lần các vị muội muội xinh đẹp, các nàng mang tiếng là dẫn đường cho ta, trên thực tế là sợ ta bỏ trốn. Cũng thật là, vừa rồi ta náo loạn một trận như vậy, chỉ sợ ít nhiều gì cũng lên đến cả trăm lượng ấy chứ, nói nhiều cũng không nhiều, chỉ bằng một nửa cái bình hoa mà khi Tiểu Tam, Tiểu Tứ cãi nhau đã đập vỡ mà thôi, nói ít cũng không ít, đủ cho một nhà bình thường cơm no áo ấm đến hơn hai, ba năm.

Nhà vệ sinh trên thuyền hoa Tam Liên không gọi là nhà vệ sinh, nam nữ tách riêng ra, một bên gọi là Khê Phong, một bên gọi là Tiểu Tuyền. Ta đỡ lấy cái mũ trùm tóc, nghiêm túc suy nghĩ một hồi, ta cải trang như vầy, người thường không có cặp mắt của tú bà, tất nhiên sẽ cho rằng ta là nam nhân, nếu ta đi nhà vệ sinh nữ, chỉ sợ chưa kịp cởi áo tháo dây đã hù dọa một ghềnh cò rồi. Nhưng ta chính thật là nữ nhân, đi nhà vệ sinh nam…

Ta xoay người tiến vào nhà vệ sinh nam…

Chậc…chậc…, không thể kềm được đôi mắt của chính mình mà, ta trừng lớn cặp mắt mà theo lời Đường Tam nói là cặp mắt của kẻ trộm để đục khoét bốn phía. Không hổ là chốn tiêu tiền, nhà vệ sinh mà cũng tách ra giải quyết, hơn nữa ngay cả cái bồn cầu cũng mạ vàng. Ba căn buồng nhỏ nằm kế nhau có cửa bằng trúc che lại, trên nóc là cửa sổ mở ra bốn phương tám hướng, có thể nhìn thấy ánh trăng lẫn khói lửa, bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng vỗ tay ủng hộ, tiếng đàn sáo…,trong đầu ta điểm lại vị trí của chiếc thuyền hoa này, lập tức có thể hiểu rõ, bên ngoài nhà vệ sinh này, mấy vị cô nương trang điểm xinh đẹp đang ganh đua sắc đẹp với nhau ngoài sông!

Chậc chậc!

Ta ló đầu xem căn buồng nhỏ kế bên, bên dưới nối thẳng xuống sông Lạc Thủy, nói cách khác…

Sắc mặt ta có chút trắng bệch. Loại chuyện này, biết là một chuyện, tận mắt thấy là một chuyện khác, nghĩ cũng đừng nghĩ, nếu không về sau sẽ bị bóng ma tâm lý không dám ăn uống gì nữa.

Ta khó chịu nhìn cái bồn cầu, trong lòng suy nghĩ nên dùng như thế nào đây. Tuy rằng Hoàng đế Trần quốc ta đề xướng nam nữ bình đẳng, nhưng chỉ mỗi chuyện này thôi đã thấy không phải rồi. Tại sao nam nhân có thể đứng để đại tiểu tiện, còn nữ nhân lại nhất định phải ngồi xổm xuống thấp như vậy? (Hoàng đế: chuyện này mắc mớ gì đến ta, có ngon thì ngươi đứng mà giải quyết đi! )

Ta vén vạt áo lên, hai chân rẽ ra, đứng trung bình tấn, ngồi chồm hổm không cao không thấp – tư thế này có chút khó khăn, ngươi không thể ngồi quá thấp, bởi vì cái bồn cầu cao quá, cũng không thể đứng, bởi vì cái bồn cầu thấp quá…

Bên ngoài có lẽ là đến phiên vị cô nương nào đó hiến nghệ, từng tràng tiếng đàn đinh đinh đang đang như tiếng châu ngọc va chạm nhau vọng đến, ta nhón chân ngưỡng mặt nhìn qua cánh cửa trúc, lộ ra nét mặt đang vô cùng sảng khoái sung sướng.

Đúng vào lúc này, cửa bên ngoài bị người ta ầm một tiếng đẩy ra, một tràng tiếng bước chân dồn dập hướng về phía ta mà đến, cuối cùng gần ngay bên cạnh, người mới tới khẩn cấp vội vã đẩy cánh cửa trúc nhỏ ra một cái!

Ta a một tiếng hét thảm lên, bị cánh cửa trúc đập vào mặt, cả người ngã về sau, hai bàn tay cuống quít chụp về phía trước, chỉ nghe một tiếng “Ồ?”, một tiếng “A…!” (chú ý dấu chấm câu), cái mông của ta theo tư thế bình sa lạc nhạn ngã vào trong góc, còn không được may mắn có cái đệm lưng nữa a!

Tiếng đàn ngừng lại im bặt.

Duy kiến giang tâm thu nguyệt sắc.

Có lẽ là thấy ta vẫn y phục chỉnh tề – nói gì thì nói, một bộ y phục này của ta cũng rất là giá trị chứ bộ, hai vị nữ tử diễm lệ không khỏi phân bua thanh minh rồi kéo ta ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện