Lão Gia Có Hỉ
Chương 43
Độc giả, thỉnh tự trọng! Đừng copy đăng tải lung tung khi chưa hỏi ý kiến chủ nhà! Lão Gia Có Hỉ – Ta nghĩ Đào Nhị nổi giận… by khanhdoan Lão đại phu ở Hồi Xuân đường trong thành đến xem qua một lát, bốc
thuốc, uống xong ngủ một giấc thật dài, tỉnh lại đã thấy đầy trời là
ráng chiều, ta ho khan vài tiếng, cổ họng hơi đau, người chăm sóc bên
cạnh đổi thành Kiều Tứ, hắn thấy ta tỉnh lại, vội tiến lên đỡ dậy, rót
một chén nước cho ta.
“Kiều Tứ.” Ta ôm chén nước, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc có chút mụ mị “Yến Ngũ có về hay không?”
“Về rồi, mới vừa đến thăm nàng, nói sau khi nàng hết sốt hắn sẽ đi.”
Hiện giờ ta sợ nhất là chữ “Đi” này, có chút sợ bóng sợ gió, trông gà hoá cuốc, sợ hắn đi lần này sẽ không quay trở lại nữa.
“Kiều Tứ.” Ta cúi đầu, chuyển chén nước trong tay, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết phải mở miệng ra sao. Kiều Tứ nhẹ nhàng ừ một tiếng, tỏ vẻ hắn vẫn đang lắng nghe.
“Có khi nào.. chàng hận ta, oán ta, muốn rời bỏ ta…” Ta gắng gượng, ngập ngừng ấp úng hỏi tiếp “Ta biết, ta phóng túng, ta lăng nhăng, sinh hoạt bừa bãi, là một người không đứng đắn…”
“Sẽ không.” Kiều Tứ cắt ngang lời ta “Ta sẽ không rời khỏi nàng.”
“Cho dù ta có quyến rũ hết người nọ đến người kia, chàng cũng không oán hận, không rời bỏ ta sao?”
“Sẽ không.” Kiều Tứ vẫn rất kiên định, ánh mắt nặng trĩu nhìn ta, ép đến mức ta thở không nổi “Cho dù người khác nói gì đi chăng nữa, nàng là người đầu tiên trên đời này tốt với ta, cũng là người duy nhất có quan hệ với ta, đây là lựa chọn của ta, sẽ không oán hận.”
Hay cho một câu vô oán vô hối a…
Ta lấy gì đền đáp tấm lòng của hắn chứ?
Cười khổ… Quả nhiên, trong tình cảm không cần cứ phải trao đổi ngang bằng nhau, có những thứ ngay từ đầu đã biết là không công bằng, Yến Ngũ chàng biết rõ ta là hàng hư, hàng thứ cấp, lại còn dùng chân tình đến trao đổi, sau khi sử dụng bảy ngày rồi mới đòi trả hàng lại, trong cuộc giao dịch ái tình ngươi đánh ta chịu này, rốt cuộc là ta phá hủy nguyên tắc trước, hay là chàng phá hủy nguyên tắc trước?
Ta khoác áo đứng dậy, nói với Kiều Tứ: “Ta đi gặp Yến Ngũ.”
“Cần ta đi chung với nàng không?”
“Không cần.” Ta thở dài, lắc lắc đầu “Sức khỏe ta đã tốt hơn rồi, có thể tự mình đi được.”
Có những lời, ta chỉ có thể tự mình nói riêng với hắn mà thôi.
Đến Yến viên nhưng không gặp Yến Ngũ, sau khi hỏi hạ nhân mới biết là Yến Ngũ bị Đào Nhị mời đi, cả Yến viên chỉ còn mỗi một Bạch Sanh Sanh ở lại.
Ta có chút bệnh trong người, hơi uể oải mệt mỏi, Bạch Sanh Sanh thấy ta, khẽ mỉm cười nói: “Oánh Ngọc tỷ tỷ, nghe nói ngươi bị bệnh, Sanh Sanh vẫn muốn đi thăm ngươi, chỉ là vụ án chưa có tiến triển nên ta phải theo Đại sư huynh ra ngoài, thật sự không có thời gian…”
“Gọi ta là tẩu tử.” Ta cúi đầu tùy tiện kéo kéo ống tay áo, lười nhác ngắt lời nàng.
Nụ cười của Bạch Sanh Sanh cứng đờ, lại tiếp tục tỏ vẻ vịt chết còn cứng mỏ, không chịu mở miệng kêu ta “Tẩu tử”.
“Aizz…” Bốn bề vắng lặng, nàng cũng không thèm giả vờ nữa, nói thẳng với ta “Oánh Ngọc tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì? Thật ra chuyện giữa các ngươi, Đại sư huynh cũng đã nói qua với ta hết cả rồi.”
Ta nheo mắt lại, ngẩn người ra một lát, thầm nghĩ không thể nào… Cũng được, thôi thì để nghe nàng ấy nói cái gì.
“Ta biết Đại sư huynh là người trong nóng ngoài lạnh, ta nhớ hắn từng nói với ta, tình cảm và tinh lực của một người có giới hạn, chia ra cho quá nhiều người, đa tình cũng là bạc tình. Hắn không phải một người đa tình, cũng chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào một vài người thôi, người ngoài nghĩ hắn vô tình, thật ra hắn mới là một người thâm tình chân chính.”
Ta bình tĩnh nhìn vào mắt nàng ta, dù sớm biết thân phận nàng ta khả nghi, nhưng những lời này vẫn khiến ta động tâm – nghe có vẻ như nàng ta quả thật là Bạch Sanh Sanh – thanh mai trúc mã của Yến Ly.
“Đại sư huynh tất nhiên có tình cảm đối với ngươi, nhưng con người ở đời này phải trải qua vài mối tình mới biết tình yêu thật sự là gì, người nào đáng giá chân tình của mình. Ta cũng biết Đại sư huynh là người thiếu thốn tình cảm, tỷ tỷ ngươi tính tình khá tốt, dung mạo cũng đẹp, nhưng người muốn chăm sóc bên cạnh ngươi quá nhiều, đối xử với sư huynh có vẻ bạc tình, tuy ngày thường sư huynh không nói, nhưng trong lòng sao lại không để ý? Hắn là người có chứng khiết phích, làm chuyện gì cũng muốn đạt đến kết quả hoàn mỹ mới thôi, thà ít mà tốt, một vài ngày không nói làm gì, nhưng qua tám năm, mười năm, chẳng lẽ cả đời cũng phải sống trong cảnh lầm người lỡ mình hay sao?”
Ta mặt không chút thay đổi nắm chặt hai bàn tay lại trong ống tay áo – Bạch Sanh Sanh, ngươi học tâm lý thuật sao, ta không thể xác định thân phận của nàng ta, nhưng cũng không thể phủ định lời nói của nàng ta, hạ châm đúng tử huyệt của đối phương, nữ nhân này thật gian xảo mà!
“Hôm nay sư huynh đã nói với ta, ngày mai bọn ta sẽ lập tức xuất phát đi Mân Việt quốc.”
Ta sửng sốt “Đã điều tra rõ rồi sao?”
“Ừ.” Bạch Sanh Sanh đáp lại một tiếng cho có lệ “Đào trang chủ lấy tốc độ của sấm sét đã điều tra rõ chân tướng. Sư huynh nói, đợi báo thù xong sẽ hành y tế thế, phiêu bạt giang hồ, hoàn thành nguyện vọng của cha nương ta. Ta sẽ ở bên hắn, tuy rằng hiện giờ hắn chỉ coi ta như sư muội, nhưng ta thật lòng thật dạ đối đãi với hắn, sẽ có một ngày hắn quên ngươi đi, vết thương lòng hoàn toàn được chữa khỏi.” Bạch Sanh Sanh mỉm cười “Oánh Ngọc tỷ tỷ, ta sẽ cẩn thận chăm sóc sư huynh giúp ngươi.”
Còn lâu… sau khi Yến Ly báo xong thù sẽ làm thịt ả Bạch cốt tinh ngươi ngay… Sau đó… tương lai giang hồ dạ vũ, hắn lẻ loi một mình cũng tốt, cùng người khác thành một đôi thần tiên hiệp lữ cũng tốt, tóm lại là bên cạnh hắn sẽ không còn vị trí cho ta.
Nghĩ đến đây, trái tim ta không kềm nổi đau đớn co rút lên từng cơn.
Thế mà nha đầu chết tiệt kia vẫn tiếp tục. “Oánh Ngọc tỷ tỷ…” nàng cúi đầu, yếu ớt thở dài “Ta biết ngươi không nỡ bỏ sư huynh, trong lòng ngươi, tất nhiên là thêm một người còn hơn thiếu một người…” Ta khẽ giật mình, nhịn không được muốn chửi ầm lên – lời này của ngươi thật quá khó nghe đi! “Ngươi thấy sư huynh nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng với ta đã ghen tuông lung tung, vậy ngươi có từng nghĩ qua, sư huynh thấy ngươi và người khác tán tỉnh, trong lòng cảm nhận như thế nào?” Nàng nói trúng chỗ hiểm, từng châm hạ xuống tươm máu “Bên cạnh ngươi đã có bốn người làm bạn, đối với ngươi, sư huynh có cũng như không, vậy xin ngươi, coi như là vì cả hai bên, trả lại tự do cho hắn đi…”
Bình tĩnh… Bình tĩnh… Ta một câu cũng không thể phản bác…năm cái gút mắc này ta không giải được, không giải được…
Ta thầm hít thở sâu một hơi, vừa mới hạ sốt, đầu óc còn hơi choáng váng, hai tai vang lên ong ong. “Bạch cô nương, ngươi thật chủ quan. Chuyện giữa ta và Yến Ngũ, một người ngoài như ngươi tốt hơn là bớt nói leo đi. Hắn đi hay ở là chuyện của hắn, ta có buông tay hay không là chuyện của ta, tóm lại, chẳng liên quan gì đến ngươi cả.”
“Nếu hắn thật lòng muốn đi, ngươi dựa vào lý do gì để giữ hắn lại, ngươi lấy cái gì để giữ hắn lại?”
“Nếu hắn thật lòng muốn đi, vì sao ta phải giữ hắn lại.” Ta lanh mồm lanh miệng trả lời lại một câu, trong lòng thầm nghĩ, hắn thật lòng muốn đi hay sao? Có lẽ chỉ là đang dối gạt Bạch Sanh Sanh, có lẽ chỉ là nhất thời nói nhảm, có lẽ… có lẽ là ta quá tự tin …
Nếu như đây chỉ là một nước cờ bày bố của hắn và Đào Nhị, suy cho cùng ta nên giữ hắn lại, hay là không? Nếu là bẫy, cho dù ta giữ hay không giữ lại, cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định ra đi của hắn.
Ánh mắt Bạch Sanh Sanh khẽ động, mỉm cười nói: “Thì ra Oánh Ngọc tỷ tỷ ngươi chẳng hề muốn giữ sư huynh lại…”
Ta nhịn xuống kích động muốn bóp chết nàng ta, phẩm chất tốt đẹp biết thương hoa tiếc ngọc của ta đều bị nàng ta phá vỡ, đau đầu xoa bóp trán, ta xoay người bỏ đi.
Nếu hắn đã đến chỗ Đào Nhị, ta cứ qua đó mà kiếm hắn, loại người chẳng liên quan gì đến này, cút ngay cho lão gia ta!
Tâm tình tồi tệ, ta một cước đá văng cửa thư phòng Đào Nhị, đảo mắt ngó qua ngó lại, vẫn không thấy Yến Ngũ.
“Yến Ngũ đâu?” Ta ngữ khí bất thiện hỏi.
Đào Nhị ngồi sau thư án, hai tay xếp lên nhau đặt trên đùi, nghe vậy nhíu mày lại “Hắn vừa rời khỏi đây không lâu, sao thế?”
Ta cất bước đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, khí thế mười phần nói: “Rốt cuộc là các người muốn làm gì?!”
Đào Nhị nhẹ nhàng nắm cổ tay ta, kéo ta ngồi vào trong lòng hắn, hai trán kề nhau “Ừm, hạ sốt là tốt rồi.”
Ta tránh ra phía sau, bất mãn nói: “Đừng tránh né câu hỏi của ta, rốt cuộc các người quyết định làm gì, thật sự để Yến Ngũ đi Mân Việt quốc sao?”
“Đây là tự hắn quyết định.” Đào Nhị cũng hơi lùi lại một chút, ngữ khí lạnh nhạt “Thù của Quỷ Y, hắn muốn tự mình đi báo.”
“Nhưng hắn có còn quay trở về hay không…” Ta thấp thỏm hỏi.
“A…” Đào Nhị cười, thanh âm có chút lạnh lẽo “Vậy phải xem hắn có còn lưu luyến đối với nàng hay không.”
Ta ngơ ngẩn nhìn nếp nhăn nơi khóe miệng khi cười của hắn, trong lòng rét run. “Chàng đã từng cam đoan…”
“Vâng, ta đã từng cam đoan cho nàng một gia đình yên ổn.” Khóe miệng Đào Nhị khẽ nhếch, nhưng ý cười không hề chạm đến ánh mắt, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta “Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể tổn thương đến nàng, tổn thương đến người của Lý phủ.”
“Nhưng không có nghĩa là ta sẽ giúp nàng giữ lại những nam nhân khác. Ta có thể đảm bảo bọn hắn không bị tổn hại về mặt thể xác, nhưng không thể cam đoan bọn hắn có thể khoan dung chứng kiến nàng thân mật với nam nhân khác như ta được.” Tay Đào Nhị nhẹ nhàng giữ chặt cằm ta nâng lên “Nếu như bọn hắn muốn đi, ngay cả nàng cũng không có tư cách giữ lại, huống gì là ta. Bảo ta giúp nàng duy trì tình trạng một thê nhiều phu, Lý Oánh Ngọc, nàng cảm thấy như vậy thực tế sao, công bằng sao?”
Cặp mắt của Đào Nhị gần trong gang tấc, ta thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng mình hiện tại trong mắt hắn – sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng bất an, run lẩy bẩy. Hơi thở của hắn phớt qua môi ta, nhẹ nhàng mơn trớn môi ta, có lẽ là vì thân thể vẫn còn sốt, hàn ý trên môi hắn truyền đến khiến ta nhịn không được rùng mình ớn lạnh một cái.
Trước mặt ta sư tử giấu đi răng nanh và móng sắc, vốn tưởng rằng hắn dịu dàng ngoan ngoãn, không ngờ chỉ là vì ta ngu xuẩn mà thôi.
Hắn nói không sai, có lẽ là vì hắn chuyên sắm vai gia trưởng, dần dần ta cho đó là đương nhiên, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu hắn, có những thứ vặt vãnh nhỏ nhặt, còn có những thứ rõ ràng là vô cùng bậy bạ và tàn nhẫn.
“Đúng, thật xin lỗi…” Giọng ta nhẹ đến phát run.
Hắn nghe xong, cũng chỉ cười nhạt, áp lực trên người hắn truyền đến đột nhiên biến mất, xoa xoa gò má ta, hắn cười thở dài: “Tiểu nương tử vô lương tâm a… Ta dọa nàng rồi sao?”
Ta rũ mí mắt xuống, thấp giọng nói: “Không có.”
Hắn dựa vào ghế, một tay nắm lấy tay ta, tay còn lại xoa xoa mái tóc của ta “Nữ nhân thông minh biết giả ngu đúng lúc, nữ nhân ngu xuẩn lại thích ra vẻ mình thông minh. Vì thế ta thường thích điệu bộ ngây ngốc của nàng, tuy biết rõ nàng chỉ là giả vờ. Có những chuyện trong lòng nàng và ta biết là đủ rồi, tốt nhất là không nên nói ra, nếu chuyện gì cũng nói rõ thì thật là tổn thương tình cảm.”
Đối với lời nói của hắn, ta chỉ có thể cười gượng đáp lại, hắn nắm tay ta, lòng bàn tay ta hơi ướt mồ hôi, hắn kéo đến bên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay ta. “Ta có thể tôn trọng sự lựa chọn của nàng, cho nàng tự do, che gió che mưa cho nàng, nhưng…”
“Nàng đừng quên, ta cũng chỉ là một nam nhân bình thường.”
Gian phu dâm phụ . . .
…Ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào lưu manh vô sỉ như ngươi vậy!
…Ta lưu manh, ta kiêu ngạo! Ngươi khó chịu thì cắn ta đi!
…Nhìn ngươi bẩn mắt, đụng ngươi bẩn tay, cắn ngươi bẩn miệng!
…Có gan thì cắt đứt chỗ bẩn nhất của ngươi đi!
———————————————————————————
Trời tối rồi, nên dậy thôi.
Ta ngồi dậy, lau mặt, mặt không chút thay đổi nhìn chòng chọc lên vách tường một hồi, trong lòng thầm nghĩ, lúc này nên làm gì bây giờ.
Rời giường, mặc thêm áo khoác, ta đi thẳng đến Đào viên.
Đào Nhị đang xem sổ sách hay gì đó, ta cũng không để ý, trực tiếp rút trủy thủ ra soạt một tiếng cắm lên bàn, tay phải đập lên mặt bàn.
“Chàng muốn cắt ngón tay nào thì cắt, tùy chàng!” Ta nhìn vào mắt hắn, nói.
Đuôi lông mày của Đào Nhị nhíu lại “Nàng lại nổi điên gì nữa đó?”
“Ta muốn đuổi theo Yến Ly.” Ta dùng hết khí lực nói “Cho dù rốt cuộc hắn vẫn quyết định muốn bỏ đi, có những lời ta vẫn muốn nói rõ với hắn. Đào Thanh, lần này chúng ta nói thẳng đi, ta sẽ không bỏ Yến Ly, trừ phi hắn bỏ ta trước – điều kiện đầu tiên là chàng không được gây ra bất kỳ động tác nào!”
Hắn nhìn ta thật sâu, ánh mắt xẹt qua thanh trủy thủ trên bàn, thản nhiên nói: “Nàng sẽ phá hư kế hoạch của bọn ta.”
“A!” Ta cười lạnh một tiếng “Ta biết chàng muốn đối phó với Vạn Kiếm sơn trang, chàng đang làm minh chủ võ lâm mà phải giã từ sự nghiệp khi còn trên đỉnh vinh quang, Bạch Hồng sơn trang ngồi vững địa vị minh chủ võ lâm phương Bắc, mà chàng tính toán mọi cách để khống chế kinh tế phương Nam, căn bản bởi vì muốn diệt trừ thế lực của Vạn Kiếm sơn trang thôi! Lý phủ chúng ta bất quá chỉ có sáu người, có cần chàng phải mệt mỏi kiếm tiền như thế không? Ân oán giữa Bạch Hồng sơn trang chàng và Vạn Kiếm sơn trang, ta không có một chút hứng thú nào, nhưng Yến Ly coi chàng như huynh đệ, chàng không nên có bất kỳ tâm tư lợi dụng nào đối với hắn!”
“Kiều Tứ.” Ta ôm chén nước, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc có chút mụ mị “Yến Ngũ có về hay không?”
“Về rồi, mới vừa đến thăm nàng, nói sau khi nàng hết sốt hắn sẽ đi.”
Hiện giờ ta sợ nhất là chữ “Đi” này, có chút sợ bóng sợ gió, trông gà hoá cuốc, sợ hắn đi lần này sẽ không quay trở lại nữa.
“Kiều Tứ.” Ta cúi đầu, chuyển chén nước trong tay, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không biết phải mở miệng ra sao. Kiều Tứ nhẹ nhàng ừ một tiếng, tỏ vẻ hắn vẫn đang lắng nghe.
“Có khi nào.. chàng hận ta, oán ta, muốn rời bỏ ta…” Ta gắng gượng, ngập ngừng ấp úng hỏi tiếp “Ta biết, ta phóng túng, ta lăng nhăng, sinh hoạt bừa bãi, là một người không đứng đắn…”
“Sẽ không.” Kiều Tứ cắt ngang lời ta “Ta sẽ không rời khỏi nàng.”
“Cho dù ta có quyến rũ hết người nọ đến người kia, chàng cũng không oán hận, không rời bỏ ta sao?”
“Sẽ không.” Kiều Tứ vẫn rất kiên định, ánh mắt nặng trĩu nhìn ta, ép đến mức ta thở không nổi “Cho dù người khác nói gì đi chăng nữa, nàng là người đầu tiên trên đời này tốt với ta, cũng là người duy nhất có quan hệ với ta, đây là lựa chọn của ta, sẽ không oán hận.”
Hay cho một câu vô oán vô hối a…
Ta lấy gì đền đáp tấm lòng của hắn chứ?
Cười khổ… Quả nhiên, trong tình cảm không cần cứ phải trao đổi ngang bằng nhau, có những thứ ngay từ đầu đã biết là không công bằng, Yến Ngũ chàng biết rõ ta là hàng hư, hàng thứ cấp, lại còn dùng chân tình đến trao đổi, sau khi sử dụng bảy ngày rồi mới đòi trả hàng lại, trong cuộc giao dịch ái tình ngươi đánh ta chịu này, rốt cuộc là ta phá hủy nguyên tắc trước, hay là chàng phá hủy nguyên tắc trước?
Ta khoác áo đứng dậy, nói với Kiều Tứ: “Ta đi gặp Yến Ngũ.”
“Cần ta đi chung với nàng không?”
“Không cần.” Ta thở dài, lắc lắc đầu “Sức khỏe ta đã tốt hơn rồi, có thể tự mình đi được.”
Có những lời, ta chỉ có thể tự mình nói riêng với hắn mà thôi.
Đến Yến viên nhưng không gặp Yến Ngũ, sau khi hỏi hạ nhân mới biết là Yến Ngũ bị Đào Nhị mời đi, cả Yến viên chỉ còn mỗi một Bạch Sanh Sanh ở lại.
Ta có chút bệnh trong người, hơi uể oải mệt mỏi, Bạch Sanh Sanh thấy ta, khẽ mỉm cười nói: “Oánh Ngọc tỷ tỷ, nghe nói ngươi bị bệnh, Sanh Sanh vẫn muốn đi thăm ngươi, chỉ là vụ án chưa có tiến triển nên ta phải theo Đại sư huynh ra ngoài, thật sự không có thời gian…”
“Gọi ta là tẩu tử.” Ta cúi đầu tùy tiện kéo kéo ống tay áo, lười nhác ngắt lời nàng.
Nụ cười của Bạch Sanh Sanh cứng đờ, lại tiếp tục tỏ vẻ vịt chết còn cứng mỏ, không chịu mở miệng kêu ta “Tẩu tử”.
“Aizz…” Bốn bề vắng lặng, nàng cũng không thèm giả vờ nữa, nói thẳng với ta “Oánh Ngọc tỷ tỷ, ngươi muốn làm gì? Thật ra chuyện giữa các ngươi, Đại sư huynh cũng đã nói qua với ta hết cả rồi.”
Ta nheo mắt lại, ngẩn người ra một lát, thầm nghĩ không thể nào… Cũng được, thôi thì để nghe nàng ấy nói cái gì.
“Ta biết Đại sư huynh là người trong nóng ngoài lạnh, ta nhớ hắn từng nói với ta, tình cảm và tinh lực của một người có giới hạn, chia ra cho quá nhiều người, đa tình cũng là bạc tình. Hắn không phải một người đa tình, cũng chỉ có thể gửi gắm tình cảm vào một vài người thôi, người ngoài nghĩ hắn vô tình, thật ra hắn mới là một người thâm tình chân chính.”
Ta bình tĩnh nhìn vào mắt nàng ta, dù sớm biết thân phận nàng ta khả nghi, nhưng những lời này vẫn khiến ta động tâm – nghe có vẻ như nàng ta quả thật là Bạch Sanh Sanh – thanh mai trúc mã của Yến Ly.
“Đại sư huynh tất nhiên có tình cảm đối với ngươi, nhưng con người ở đời này phải trải qua vài mối tình mới biết tình yêu thật sự là gì, người nào đáng giá chân tình của mình. Ta cũng biết Đại sư huynh là người thiếu thốn tình cảm, tỷ tỷ ngươi tính tình khá tốt, dung mạo cũng đẹp, nhưng người muốn chăm sóc bên cạnh ngươi quá nhiều, đối xử với sư huynh có vẻ bạc tình, tuy ngày thường sư huynh không nói, nhưng trong lòng sao lại không để ý? Hắn là người có chứng khiết phích, làm chuyện gì cũng muốn đạt đến kết quả hoàn mỹ mới thôi, thà ít mà tốt, một vài ngày không nói làm gì, nhưng qua tám năm, mười năm, chẳng lẽ cả đời cũng phải sống trong cảnh lầm người lỡ mình hay sao?”
Ta mặt không chút thay đổi nắm chặt hai bàn tay lại trong ống tay áo – Bạch Sanh Sanh, ngươi học tâm lý thuật sao, ta không thể xác định thân phận của nàng ta, nhưng cũng không thể phủ định lời nói của nàng ta, hạ châm đúng tử huyệt của đối phương, nữ nhân này thật gian xảo mà!
“Hôm nay sư huynh đã nói với ta, ngày mai bọn ta sẽ lập tức xuất phát đi Mân Việt quốc.”
Ta sửng sốt “Đã điều tra rõ rồi sao?”
“Ừ.” Bạch Sanh Sanh đáp lại một tiếng cho có lệ “Đào trang chủ lấy tốc độ của sấm sét đã điều tra rõ chân tướng. Sư huynh nói, đợi báo thù xong sẽ hành y tế thế, phiêu bạt giang hồ, hoàn thành nguyện vọng của cha nương ta. Ta sẽ ở bên hắn, tuy rằng hiện giờ hắn chỉ coi ta như sư muội, nhưng ta thật lòng thật dạ đối đãi với hắn, sẽ có một ngày hắn quên ngươi đi, vết thương lòng hoàn toàn được chữa khỏi.” Bạch Sanh Sanh mỉm cười “Oánh Ngọc tỷ tỷ, ta sẽ cẩn thận chăm sóc sư huynh giúp ngươi.”
Còn lâu… sau khi Yến Ly báo xong thù sẽ làm thịt ả Bạch cốt tinh ngươi ngay… Sau đó… tương lai giang hồ dạ vũ, hắn lẻ loi một mình cũng tốt, cùng người khác thành một đôi thần tiên hiệp lữ cũng tốt, tóm lại là bên cạnh hắn sẽ không còn vị trí cho ta.
Nghĩ đến đây, trái tim ta không kềm nổi đau đớn co rút lên từng cơn.
Thế mà nha đầu chết tiệt kia vẫn tiếp tục. “Oánh Ngọc tỷ tỷ…” nàng cúi đầu, yếu ớt thở dài “Ta biết ngươi không nỡ bỏ sư huynh, trong lòng ngươi, tất nhiên là thêm một người còn hơn thiếu một người…” Ta khẽ giật mình, nhịn không được muốn chửi ầm lên – lời này của ngươi thật quá khó nghe đi! “Ngươi thấy sư huynh nói năng nhỏ nhẹ dịu dàng với ta đã ghen tuông lung tung, vậy ngươi có từng nghĩ qua, sư huynh thấy ngươi và người khác tán tỉnh, trong lòng cảm nhận như thế nào?” Nàng nói trúng chỗ hiểm, từng châm hạ xuống tươm máu “Bên cạnh ngươi đã có bốn người làm bạn, đối với ngươi, sư huynh có cũng như không, vậy xin ngươi, coi như là vì cả hai bên, trả lại tự do cho hắn đi…”
Bình tĩnh… Bình tĩnh… Ta một câu cũng không thể phản bác…năm cái gút mắc này ta không giải được, không giải được…
Ta thầm hít thở sâu một hơi, vừa mới hạ sốt, đầu óc còn hơi choáng váng, hai tai vang lên ong ong. “Bạch cô nương, ngươi thật chủ quan. Chuyện giữa ta và Yến Ngũ, một người ngoài như ngươi tốt hơn là bớt nói leo đi. Hắn đi hay ở là chuyện của hắn, ta có buông tay hay không là chuyện của ta, tóm lại, chẳng liên quan gì đến ngươi cả.”
“Nếu hắn thật lòng muốn đi, ngươi dựa vào lý do gì để giữ hắn lại, ngươi lấy cái gì để giữ hắn lại?”
“Nếu hắn thật lòng muốn đi, vì sao ta phải giữ hắn lại.” Ta lanh mồm lanh miệng trả lời lại một câu, trong lòng thầm nghĩ, hắn thật lòng muốn đi hay sao? Có lẽ chỉ là đang dối gạt Bạch Sanh Sanh, có lẽ chỉ là nhất thời nói nhảm, có lẽ… có lẽ là ta quá tự tin …
Nếu như đây chỉ là một nước cờ bày bố của hắn và Đào Nhị, suy cho cùng ta nên giữ hắn lại, hay là không? Nếu là bẫy, cho dù ta giữ hay không giữ lại, cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định ra đi của hắn.
Ánh mắt Bạch Sanh Sanh khẽ động, mỉm cười nói: “Thì ra Oánh Ngọc tỷ tỷ ngươi chẳng hề muốn giữ sư huynh lại…”
Ta nhịn xuống kích động muốn bóp chết nàng ta, phẩm chất tốt đẹp biết thương hoa tiếc ngọc của ta đều bị nàng ta phá vỡ, đau đầu xoa bóp trán, ta xoay người bỏ đi.
Nếu hắn đã đến chỗ Đào Nhị, ta cứ qua đó mà kiếm hắn, loại người chẳng liên quan gì đến này, cút ngay cho lão gia ta!
Tâm tình tồi tệ, ta một cước đá văng cửa thư phòng Đào Nhị, đảo mắt ngó qua ngó lại, vẫn không thấy Yến Ngũ.
“Yến Ngũ đâu?” Ta ngữ khí bất thiện hỏi.
Đào Nhị ngồi sau thư án, hai tay xếp lên nhau đặt trên đùi, nghe vậy nhíu mày lại “Hắn vừa rời khỏi đây không lâu, sao thế?”
Ta cất bước đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, khí thế mười phần nói: “Rốt cuộc là các người muốn làm gì?!”
Đào Nhị nhẹ nhàng nắm cổ tay ta, kéo ta ngồi vào trong lòng hắn, hai trán kề nhau “Ừm, hạ sốt là tốt rồi.”
Ta tránh ra phía sau, bất mãn nói: “Đừng tránh né câu hỏi của ta, rốt cuộc các người quyết định làm gì, thật sự để Yến Ngũ đi Mân Việt quốc sao?”
“Đây là tự hắn quyết định.” Đào Nhị cũng hơi lùi lại một chút, ngữ khí lạnh nhạt “Thù của Quỷ Y, hắn muốn tự mình đi báo.”
“Nhưng hắn có còn quay trở về hay không…” Ta thấp thỏm hỏi.
“A…” Đào Nhị cười, thanh âm có chút lạnh lẽo “Vậy phải xem hắn có còn lưu luyến đối với nàng hay không.”
Ta ngơ ngẩn nhìn nếp nhăn nơi khóe miệng khi cười của hắn, trong lòng rét run. “Chàng đã từng cam đoan…”
“Vâng, ta đã từng cam đoan cho nàng một gia đình yên ổn.” Khóe miệng Đào Nhị khẽ nhếch, nhưng ý cười không hề chạm đến ánh mắt, tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt ta “Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể tổn thương đến nàng, tổn thương đến người của Lý phủ.”
“Nhưng không có nghĩa là ta sẽ giúp nàng giữ lại những nam nhân khác. Ta có thể đảm bảo bọn hắn không bị tổn hại về mặt thể xác, nhưng không thể cam đoan bọn hắn có thể khoan dung chứng kiến nàng thân mật với nam nhân khác như ta được.” Tay Đào Nhị nhẹ nhàng giữ chặt cằm ta nâng lên “Nếu như bọn hắn muốn đi, ngay cả nàng cũng không có tư cách giữ lại, huống gì là ta. Bảo ta giúp nàng duy trì tình trạng một thê nhiều phu, Lý Oánh Ngọc, nàng cảm thấy như vậy thực tế sao, công bằng sao?”
Cặp mắt của Đào Nhị gần trong gang tấc, ta thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng mình hiện tại trong mắt hắn – sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng bất an, run lẩy bẩy. Hơi thở của hắn phớt qua môi ta, nhẹ nhàng mơn trớn môi ta, có lẽ là vì thân thể vẫn còn sốt, hàn ý trên môi hắn truyền đến khiến ta nhịn không được rùng mình ớn lạnh một cái.
Trước mặt ta sư tử giấu đi răng nanh và móng sắc, vốn tưởng rằng hắn dịu dàng ngoan ngoãn, không ngờ chỉ là vì ta ngu xuẩn mà thôi.
Hắn nói không sai, có lẽ là vì hắn chuyên sắm vai gia trưởng, dần dần ta cho đó là đương nhiên, đem tất cả trách nhiệm đổ lên đầu hắn, có những thứ vặt vãnh nhỏ nhặt, còn có những thứ rõ ràng là vô cùng bậy bạ và tàn nhẫn.
“Đúng, thật xin lỗi…” Giọng ta nhẹ đến phát run.
Hắn nghe xong, cũng chỉ cười nhạt, áp lực trên người hắn truyền đến đột nhiên biến mất, xoa xoa gò má ta, hắn cười thở dài: “Tiểu nương tử vô lương tâm a… Ta dọa nàng rồi sao?”
Ta rũ mí mắt xuống, thấp giọng nói: “Không có.”
Hắn dựa vào ghế, một tay nắm lấy tay ta, tay còn lại xoa xoa mái tóc của ta “Nữ nhân thông minh biết giả ngu đúng lúc, nữ nhân ngu xuẩn lại thích ra vẻ mình thông minh. Vì thế ta thường thích điệu bộ ngây ngốc của nàng, tuy biết rõ nàng chỉ là giả vờ. Có những chuyện trong lòng nàng và ta biết là đủ rồi, tốt nhất là không nên nói ra, nếu chuyện gì cũng nói rõ thì thật là tổn thương tình cảm.”
Đối với lời nói của hắn, ta chỉ có thể cười gượng đáp lại, hắn nắm tay ta, lòng bàn tay ta hơi ướt mồ hôi, hắn kéo đến bên môi mình, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay ta. “Ta có thể tôn trọng sự lựa chọn của nàng, cho nàng tự do, che gió che mưa cho nàng, nhưng…”
“Nàng đừng quên, ta cũng chỉ là một nam nhân bình thường.”
Gian phu dâm phụ . . .
…Ta chưa từng gặp qua nữ nhân nào lưu manh vô sỉ như ngươi vậy!
…Ta lưu manh, ta kiêu ngạo! Ngươi khó chịu thì cắn ta đi!
…Nhìn ngươi bẩn mắt, đụng ngươi bẩn tay, cắn ngươi bẩn miệng!
…Có gan thì cắt đứt chỗ bẩn nhất của ngươi đi!
———————————————————————————
Trời tối rồi, nên dậy thôi.
Ta ngồi dậy, lau mặt, mặt không chút thay đổi nhìn chòng chọc lên vách tường một hồi, trong lòng thầm nghĩ, lúc này nên làm gì bây giờ.
Rời giường, mặc thêm áo khoác, ta đi thẳng đến Đào viên.
Đào Nhị đang xem sổ sách hay gì đó, ta cũng không để ý, trực tiếp rút trủy thủ ra soạt một tiếng cắm lên bàn, tay phải đập lên mặt bàn.
“Chàng muốn cắt ngón tay nào thì cắt, tùy chàng!” Ta nhìn vào mắt hắn, nói.
Đuôi lông mày của Đào Nhị nhíu lại “Nàng lại nổi điên gì nữa đó?”
“Ta muốn đuổi theo Yến Ly.” Ta dùng hết khí lực nói “Cho dù rốt cuộc hắn vẫn quyết định muốn bỏ đi, có những lời ta vẫn muốn nói rõ với hắn. Đào Thanh, lần này chúng ta nói thẳng đi, ta sẽ không bỏ Yến Ly, trừ phi hắn bỏ ta trước – điều kiện đầu tiên là chàng không được gây ra bất kỳ động tác nào!”
Hắn nhìn ta thật sâu, ánh mắt xẹt qua thanh trủy thủ trên bàn, thản nhiên nói: “Nàng sẽ phá hư kế hoạch của bọn ta.”
“A!” Ta cười lạnh một tiếng “Ta biết chàng muốn đối phó với Vạn Kiếm sơn trang, chàng đang làm minh chủ võ lâm mà phải giã từ sự nghiệp khi còn trên đỉnh vinh quang, Bạch Hồng sơn trang ngồi vững địa vị minh chủ võ lâm phương Bắc, mà chàng tính toán mọi cách để khống chế kinh tế phương Nam, căn bản bởi vì muốn diệt trừ thế lực của Vạn Kiếm sơn trang thôi! Lý phủ chúng ta bất quá chỉ có sáu người, có cần chàng phải mệt mỏi kiếm tiền như thế không? Ân oán giữa Bạch Hồng sơn trang chàng và Vạn Kiếm sơn trang, ta không có một chút hứng thú nào, nhưng Yến Ly coi chàng như huynh đệ, chàng không nên có bất kỳ tâm tư lợi dụng nào đối với hắn!”
Bình luận truyện