Lão Gia Vào Trong Chén Của Ta Đi
Chương 27: Cãi nhau
Bởi vì có chút tiền trinh, cho nên cuộc sống của tôi và Bruce ở trên thuyền cũng không tệ, một tháng sau, thuyền cập bờ ở cảng Thượng Hải. Nhưng sau khi hai chúng tôi thu dọn đồ, khuông người dạng cẩu xuống thuyền, tôi lại phát hiện một sự thật bi thảm.
Đúng vậy… Tôi và Bruce đều thuộc kiểu người “ba không” – không giấy tờ, không hộ chiếu, không nghề nghiệp.
Mà ở đại Thiên triều, không có giấy tờ tùy thân, thì quả thực là nửa bước khó đi.
Chúng tôi chỉ còn lại một ít tiền, lúc ở trên thuyền đã tìm bọn phi pháp kia đổi tiền nhân dân tệ, tôi nhìn cẩn thận, đều là tiền thật. Mà khi tôi nói với Bruce chuyện chứng minh thư, anh cũng thấy khó khăn.
“Chẳng lẽ nếu không có giấy chứng nhận thì không thể vào ở nhà trọ sao?” Anh hỏi.
“Có thì có… Nhưng từ trước tới giờ, em chưa hề thuê trọ như thế bao giờ, nên không có kinh nghiệm!” Tôi khổ não, nói, “Chẳng lẽ bảo em tùy tiện hỏi thăm người đi đường là nơi nào có nhà trọ không chứng minh thư vẫn có thể thuê? Hiện giờ, ngay cả nhà trọ cho khách có ôtô đăng kí chớp nhoáng cũng cần chứng minh thư cơ mà!”
“Vậy… Nếu không thì chúng ta dứt khoát tiếp tục ăn ngủ ngoài đường vậy.” Bruce pha trò.
“… Dù là Người Dơi, đối mặt với nhân viên bảo vệ khu phố thì cũng sẽ thành cặn bã…” Tôi không nhịn được ôm trán.
“Sao vậy? Em nói dơi gì cơ?” Bruce vừa hưng trí quan sát phong cảnh cảng Thượng Hải vừa hỏi.
“Aha ha, không có gì…”
Tuy rằng về tới tổ quốc, nhưng kiếp trước của tôi dù sao cũng không phải là người Thượng Hải, chỉ đến du lịch một lần, cho nên không quen thuộc mấy. Sau khi mang Bruce giải quyết cơm trưa ở một quán ăn nhỏ gần đấy, chúng tôi thương lượng quyết định “Làm một vố lớn”.
Cái gọi là ” Làm một vố lớn”, kỳ thực chính là chỉ… ừm… Đi ngồi tù.
Ít nhất có thể giải quyết vấn đề ăn uống, còn chỗ ở thì… Aha ha!
Nhưng mà dù tôi nghĩ vậy, trong lòng lại có chút lo lắng, vì vậy Bruce với tôi quyết định là sau này làm, ngộ nhỡ… Ngộ nhỡ tôi ở đó làm một nhân vật kiểu ‘cánh bươm bướm’* thì làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ ở trong nguyên tác, giờ phút này Bruce còn chưa nghĩ đến việc ngồi tù làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ quyết định này làm cho anh không gặp được đại sư Ra’s al Ghul thì làm sao bây giờ? = =
* (Tojikachan: cánh bươm bướm (hay còn gọi là hiệu ứng Hồ Điệp): một sự việc vốn đang xảy ra theo lý nhưng bị một sự thay đổi nào đó làm hàng loạt thay đổi)
Nhưng, khi chúng tôi ra quán cơm, nhìn thấy thanh niên đáng khinh đang ở gần đó thò đầu ra nhìn quanh, mọi sự lo lắng đó liền biến mất hết.
Tôi có chút ấn tượng với tướng mạo của thanh niên đó, anh ta chính là người cùng Bruce cướp xe vận tải sau đó bị chú cảnh sát bắt lại ở trong phim.
Nhưng hiện tại hình như anh ta không chú ý tới chúng tôi.
Tôi dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Bruce.
“?” Bruce quay đầu nhìn tôi.
Tôi vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười với anh: “Hey, trông em thế nào?”
Vừa nãy đã nói rồi, trước khi rời thuyền, chúng tôi có tắm rửa sạch sẽ, bây giờ tôi đang để kiểu tóc ngắn thời thượng, quần jeans, áo T-shirt màu trắng ngắn tay, tuy rằng đều là hàng giá rẻ, nhưng mặc vào trông cũng đẹp.
“Ừm, rất được.” Bruce đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó lại tươi cười, “Thực ra em rất chói lọi, anh đứng ở bên cạnh em đều thấy vô cùng xấu hổ đấy.”
Kỳ thực anh ấy nói như vậy cũng không vô lý, bởi vì anh ấy chỉ tắm rửa ăn mặc sạch sẽ hơn, nhưng có lẽ do sợ bị nhận ra, nên anh không cạo râu nữa, hiện giờ trông anh già hơn tuổi thực tế ít nhất mười tuổi.
“Thôi đi.” Tôi bĩu môi, sau đó chỉnh lại quần áo và tóc, đi về phía cậu thanh niên kia.
“Hey, chào buổi chiều, tuấn nam.” Tôi tươi cười, bày ra một tư thế mà mình cảm thấy cực kỳ không tệ, khoanh hai tay trước ngực, quyến rũ nhìn cậu thanh niên, “Bây giờ có phải anh đang rảnh không?”
“À… Ờ, cũng, cũng rảnh…” Cậu thanh niên hơi sửng sốt, nhưng hiển nhiên rất nhanh chóng thích ứng với kiểu bắt chuyện này, lập tức tươi cười lỗ mãng, “Thế nào, mỹ nữ cũng rất rảnh à?”
Kỳ thực tôi rất khẩn trương, kiếp trước và kiếp này cộng lại, tôi cũng chưa bao giờ tán tỉnh tên côn đồ bên đường, nhưng có lẽ là bởi vì biết Bruce ở sau lưng đang xem, cho nên tôi biểu hiện rất tự nhiên.”Thật ra cũng không rảnh cho lắm” tôi chỉ chỉ một kho hàng cách đó không xa, nơi đó có rất nhiều xe tải cỡ lớn chở hàng hóa ra vào, “Ừm, nếu tôi không đoán sai, thì anh đang có ý đồ với chúng, đúng không?”
“Cô… sao cô biết… Không đúng, cô nói bậy bạ gì đó, cô là ai!” Cậu thanh niên lập tức biến sắc, trong đôi mắt tràn ngập đề phòng.
“Anh không cần biết sao tôi biết được” tôi nói, “Tóm lại tôi có biện pháp giúp anh bắt ít nhất một chiếc xe, anh thấy thế nào?”
Cậu thanh niên nhìn tôi chằm chằm vài giây, có lẽ là nghĩ tới gì đó, vẻ mặt chậm rãi thả lỏng, sau đó đáng khinh cười: “Chuyện này từ từ nói, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, tôi biết có một quán ăn rất ngon, tôi mời, thế nào?”
… Không lẽ tên này nghĩ tôi là đại tỷ cầm đầu kẻ cướp v.v… à.
Tôi đang nghĩ nên cự tuyệt anh ta như thế nào, tốt nhất là chiều nay bắt đầu cướp xe tải, bỗng nhiên một bàn tay cường ngạnh kéo tôi lại, sau đó nắm chặt cổ tay tôi, nói bằng tiếng Hán yếu kém: “Cô ấy sẽ không đi ăn cơm với anh.”
Tôi lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, Bruce nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm cậu thanh niên kia, tuy rằng râu rất dày, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh đang mín môi, nghĩa là tâm tình anh hiện tại khó chịu cực độ.
Cậu thanh niên bị dáng người cao lớn cùng tướng mạo hung ác của Bruce dọa lùi một bước, nhưng nhìn nhìn tôi, lại không muốn rời đi.
“Này, đừng quấy rối, em đang làm chuyện quan trọng đấy.” Tôi nói nhỏ bằng tiếng Anh nói với anh.
“Em… Hai người đang nói cái gì, anh không hiểu.” Bruce quay đầu nhìn tôi, màu trà trong ánh mắt nhưng lại toát ra một chút trẻ con ủy khuất, “Anh chỉ hiểu câu cuối cùng, hắn muốn mời em ăn cơm đúng hay không? Trời, đáp ứng anh đừng đi, Vera, khẳng định hắn không có ý gì tốt.”
Anh nắm tay của tôi rất chặt, tôi cảm thấy cổ tay tôi gần như bị chặt đứt, không nhịn được đẩy anh một chút, “Anh lo cái gì chứ, mau buông em ra, tay em rất đau, ” tôi nói, “Yên tâm đi, em biết, anh tạm thời giữ im lặng là được, người này rất quan trọng, biết không?”
Bruce ngây người nhìn tôi, càng thêm nhíu chặt mày rậm, bỗng nhiên rũ mí mắt, thấp giọng nói: “Được rồi.” Sau đó liền buông tay tôi ra.
Một khắc ấy, có lẽ là tôi đã nhầm, tôi cảm thấy trong lòng anh rất khổ sở.
“… Lát nữa em sẽ giải thích.” Tôi lo lắng dặn dò một câu, sau đó tiếp tục dụ dỗ cậu thanh niên kia.
Nhưng tôi cảm thấy động tác, biểu cảm của càng thêm cứng ngắc, mất tự nhiên, bởi vì tôi không thể bỏ qua tầm mắt như muốn thiêu đốt người ta ở sau lưng mình.
Rốt cục, khi tôi lộ ra rằng Bruce có Mỹ tịch, cũng nói cho cậu thanh niên là cho dù bị bắt thì cũng có được quyền miễn ngoại giao 【Cảm giác khi dùng thuật ngữ chuyên nghiệp để lừa bịp tên côn đồ không hiểu pháp luật thật là thích】, cậu thanh niên miễn cưỡng đồng ý hợp tác với chúng tôi.
Tôi nghĩ nếu anh ta mà biết mục đích của chúng tôi vốn là muốn ngồi “bóc lịch” thì không biết sẽ có biểu cảm gì.
Cậu thanh niên kia tên là Lý Đại Minh, nhờ anh ta mà chúng tôi tìm được một nhà trọ không cần giấy tờ gì cũng có thể vào ở, sau đó hẹn ngày thứ hai, ba giờ chiều tập hợp ở sau cái kho hàng kia.
Kỳ thực tôi luôn luôn có một nghi vấn, cái gọi là đêm nguyệt hắc phong cao giết người, vì sao nhất định phải phạm tội ở giữa ban ngày ban mặt chứ… Nhưng trong phim đã diễn như vậy, hơn nữa Lý Đại Minh cũng kiên trì, vậy cứ như thế đi.
Nhân tiện nhắc tới, bởi vì người bạn ngoại tịch – đồng chí Bruce phản đối mãnh liệt, cho nên Lý Đại Minh không thể mời tôi đi ăn cơm.
“Bruce, anh làm sao vậy? Sao hôm nay anh tức giận đến thế?” trong phòng nhà trọ, sau khi giải thích những gì cần làm ngày hôm sau, tôi không khỏi lo lắng hỏi anh.
“… Anh không biết.” Bruce phờ phạc ỉu xìu nhìn ngoài cửa sổ, thẫn thờ một hồi, sau đó giống như đột ngột bạo phát vậy, nổi giận đùng đùng xoay người lại, hổn hển nhìn tôi chằm chằm, “Vera, anh không biết rốt cuộc em nghĩ như thế nào. Trời ạ vì tình yêu của thượng đế, chúng ta ở cùng nhau ít nhất cũng đã hai năm rồi, mà em vẫn không khôn lên chút nào sao? Được rồi, anh biết nơi này là tổ quốc của em nên có lẽ đã làm em cảm thấy thật thân thiết, nhưng cũng không có nghĩa là em có thể thả lỏng cảnh giác! Tùy tiện bắt chuyện với một kẻ qua đường rồi sau đó nói mấy chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương! Trời ạ, nghe qua thôi cũng cảm thấy vớ vẩn buồn cười đúng không! Trước kia em quen biết cái tên Lý Đại Minh kia sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì hai người đều họ Lí? Trời ạ em có nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn em không? Hắn muốn mời em ăn cơm? Thật buồn cười, hắn rõ ràng là đang nói muốn mời em lên giường!”
Tôi bị một chuỗi lời nói như hàng loạt pháo của anh làm cho ngây ngẩn, qua ba giây mới hoàn toàn hiểu ý của anh, trời ạ… hôm nay cái tên Bruce này làm sao vậy? Rõ ràng lúc ăn cơm trưa trước đó vẫn bình thường mà!
“Anh làm sao thế? Bruce?” Tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như bị oan uổng rất lớn, tôi thề với đại thần xuyên không ở trên đầu, tôi đều là vì muốn tốt cho anh!
“Em nên hỏi chính em làm sao ấy!” Anh căm tức nhìn tôi.
“… Em biết em rất bình thường! Nhưng em biết anh không bình thường, Bruce! Ai mới là kẻ không đầu óc chứ? Ý em là anh đấy! Em làm việc gì cũng đều có kế hoạch! Thanh niên kia có thể nhanh chóng giúp chúng ta đạt mục tiêu!” Tôi cũng bắt đầu gân cổ lên.
A a a đâu thể nói cho anh rằng kỳ thực Lý Đại Minh chính là tên NPC mấu chốt trong phim chứ! Thật đau đầu mà!
“Mục tiêu gì chứ? Em muốn vào ngục giam đến thế sao?” Bruce cười lạnh.
“Gì… Không đúng, vào ngục giam không phải là quyết định của cả hai chúng ta sao?”
“… được rồi, dù vậy, nhưng bây giờ em nên thừa nhận rằng em với hắn sớm quen biết nhau đi! Nếu không thì em làm sao biết được hắn có thể giúp chúng ta!” Bruce giận dữ bước lên một bước, trong mắt lóe ra lửa giận hừng hực, “Hoặc là hai người căn bản là không chỉ quen biết sao! Có khi đã sớm lên giường rồi chứ gì? Ha ha, vậy mà anh còn tin tưởng em nói cái gì mà tỉnh lại ở trên chiếc thuyền kia, kỳ thực trước đó em đã sớm về nước một chuyến đi tìm người này chứ gì! Vera, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thì ra em vẫn không coi anh làm bạn, vẫn luôn lừa gạt anh?”
“Anh… anh đang nói mê sảng cái gì thế hả Bruce?!” Tôi không dám tin nhìn anh, “Cái gì mà lên giường… Trời ạ! Đến bây giờ bà đây vẫn là trinh nữ đấy!”
“Ồ thế à? Trinh nữ? Ha!” Bruce khoa trương lại chế nhạo cười nhạt một tiếng, “Vậy em có dám cởi quần để anh xác minh một chút không?”
“…”
“…”
Lời vừa nói ra, hai người đồng thời trầm mặc.
Bruce chậm rãi đỏ mặt, sau đó dần dần trở nên tái nhợt.
Tôi đoán sắc mặt của tôi chắc không tốt đẹp gì, bởi vì bây giờ tôi đang tức giận gần như nổ tung lên, Bruce hôm nay làm sao thế! Sao bỗng dưng giống như phát bệnh chó dại thế chứ!
Ngực Bruce phập phồng dồn dập, anh hung hăng trừng tôi một cái, không nói gì nữa, bước nhanh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa một tiếng, chấn động khiến tôi như bị ù tai.
Spoi:
“Vera?” Anh có chút kinh ngạc.
“Bruce, ” tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt anh, mỉm cười, “Anh đang ghen tuông với Lý Đại Minh, đúng hay không?”
“A… Anh, anh… Không… em…” Hình như anh sợ ngây người, hiển nhiên hoàn toàn không dự đoán được tôi sẽ nói như vậy, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng, nói năng lộn xộn.
Đúng vậy… Tôi và Bruce đều thuộc kiểu người “ba không” – không giấy tờ, không hộ chiếu, không nghề nghiệp.
Mà ở đại Thiên triều, không có giấy tờ tùy thân, thì quả thực là nửa bước khó đi.
Chúng tôi chỉ còn lại một ít tiền, lúc ở trên thuyền đã tìm bọn phi pháp kia đổi tiền nhân dân tệ, tôi nhìn cẩn thận, đều là tiền thật. Mà khi tôi nói với Bruce chuyện chứng minh thư, anh cũng thấy khó khăn.
“Chẳng lẽ nếu không có giấy chứng nhận thì không thể vào ở nhà trọ sao?” Anh hỏi.
“Có thì có… Nhưng từ trước tới giờ, em chưa hề thuê trọ như thế bao giờ, nên không có kinh nghiệm!” Tôi khổ não, nói, “Chẳng lẽ bảo em tùy tiện hỏi thăm người đi đường là nơi nào có nhà trọ không chứng minh thư vẫn có thể thuê? Hiện giờ, ngay cả nhà trọ cho khách có ôtô đăng kí chớp nhoáng cũng cần chứng minh thư cơ mà!”
“Vậy… Nếu không thì chúng ta dứt khoát tiếp tục ăn ngủ ngoài đường vậy.” Bruce pha trò.
“… Dù là Người Dơi, đối mặt với nhân viên bảo vệ khu phố thì cũng sẽ thành cặn bã…” Tôi không nhịn được ôm trán.
“Sao vậy? Em nói dơi gì cơ?” Bruce vừa hưng trí quan sát phong cảnh cảng Thượng Hải vừa hỏi.
“Aha ha, không có gì…”
Tuy rằng về tới tổ quốc, nhưng kiếp trước của tôi dù sao cũng không phải là người Thượng Hải, chỉ đến du lịch một lần, cho nên không quen thuộc mấy. Sau khi mang Bruce giải quyết cơm trưa ở một quán ăn nhỏ gần đấy, chúng tôi thương lượng quyết định “Làm một vố lớn”.
Cái gọi là ” Làm một vố lớn”, kỳ thực chính là chỉ… ừm… Đi ngồi tù.
Ít nhất có thể giải quyết vấn đề ăn uống, còn chỗ ở thì… Aha ha!
Nhưng mà dù tôi nghĩ vậy, trong lòng lại có chút lo lắng, vì vậy Bruce với tôi quyết định là sau này làm, ngộ nhỡ… Ngộ nhỡ tôi ở đó làm một nhân vật kiểu ‘cánh bươm bướm’* thì làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ ở trong nguyên tác, giờ phút này Bruce còn chưa nghĩ đến việc ngồi tù làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ quyết định này làm cho anh không gặp được đại sư Ra’s al Ghul thì làm sao bây giờ? = =
* (Tojikachan: cánh bươm bướm (hay còn gọi là hiệu ứng Hồ Điệp): một sự việc vốn đang xảy ra theo lý nhưng bị một sự thay đổi nào đó làm hàng loạt thay đổi)
Nhưng, khi chúng tôi ra quán cơm, nhìn thấy thanh niên đáng khinh đang ở gần đó thò đầu ra nhìn quanh, mọi sự lo lắng đó liền biến mất hết.
Tôi có chút ấn tượng với tướng mạo của thanh niên đó, anh ta chính là người cùng Bruce cướp xe vận tải sau đó bị chú cảnh sát bắt lại ở trong phim.
Nhưng hiện tại hình như anh ta không chú ý tới chúng tôi.
Tôi dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Bruce.
“?” Bruce quay đầu nhìn tôi.
Tôi vén một lọn tóc ra sau tai, mỉm cười với anh: “Hey, trông em thế nào?”
Vừa nãy đã nói rồi, trước khi rời thuyền, chúng tôi có tắm rửa sạch sẽ, bây giờ tôi đang để kiểu tóc ngắn thời thượng, quần jeans, áo T-shirt màu trắng ngắn tay, tuy rằng đều là hàng giá rẻ, nhưng mặc vào trông cũng đẹp.
“Ừm, rất được.” Bruce đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó lại tươi cười, “Thực ra em rất chói lọi, anh đứng ở bên cạnh em đều thấy vô cùng xấu hổ đấy.”
Kỳ thực anh ấy nói như vậy cũng không vô lý, bởi vì anh ấy chỉ tắm rửa ăn mặc sạch sẽ hơn, nhưng có lẽ do sợ bị nhận ra, nên anh không cạo râu nữa, hiện giờ trông anh già hơn tuổi thực tế ít nhất mười tuổi.
“Thôi đi.” Tôi bĩu môi, sau đó chỉnh lại quần áo và tóc, đi về phía cậu thanh niên kia.
“Hey, chào buổi chiều, tuấn nam.” Tôi tươi cười, bày ra một tư thế mà mình cảm thấy cực kỳ không tệ, khoanh hai tay trước ngực, quyến rũ nhìn cậu thanh niên, “Bây giờ có phải anh đang rảnh không?”
“À… Ờ, cũng, cũng rảnh…” Cậu thanh niên hơi sửng sốt, nhưng hiển nhiên rất nhanh chóng thích ứng với kiểu bắt chuyện này, lập tức tươi cười lỗ mãng, “Thế nào, mỹ nữ cũng rất rảnh à?”
Kỳ thực tôi rất khẩn trương, kiếp trước và kiếp này cộng lại, tôi cũng chưa bao giờ tán tỉnh tên côn đồ bên đường, nhưng có lẽ là bởi vì biết Bruce ở sau lưng đang xem, cho nên tôi biểu hiện rất tự nhiên.”Thật ra cũng không rảnh cho lắm” tôi chỉ chỉ một kho hàng cách đó không xa, nơi đó có rất nhiều xe tải cỡ lớn chở hàng hóa ra vào, “Ừm, nếu tôi không đoán sai, thì anh đang có ý đồ với chúng, đúng không?”
“Cô… sao cô biết… Không đúng, cô nói bậy bạ gì đó, cô là ai!” Cậu thanh niên lập tức biến sắc, trong đôi mắt tràn ngập đề phòng.
“Anh không cần biết sao tôi biết được” tôi nói, “Tóm lại tôi có biện pháp giúp anh bắt ít nhất một chiếc xe, anh thấy thế nào?”
Cậu thanh niên nhìn tôi chằm chằm vài giây, có lẽ là nghĩ tới gì đó, vẻ mặt chậm rãi thả lỏng, sau đó đáng khinh cười: “Chuyện này từ từ nói, chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện, tôi biết có một quán ăn rất ngon, tôi mời, thế nào?”
… Không lẽ tên này nghĩ tôi là đại tỷ cầm đầu kẻ cướp v.v… à.
Tôi đang nghĩ nên cự tuyệt anh ta như thế nào, tốt nhất là chiều nay bắt đầu cướp xe tải, bỗng nhiên một bàn tay cường ngạnh kéo tôi lại, sau đó nắm chặt cổ tay tôi, nói bằng tiếng Hán yếu kém: “Cô ấy sẽ không đi ăn cơm với anh.”
Tôi lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại, Bruce nhíu chặt lông mày nhìn chằm chằm cậu thanh niên kia, tuy rằng râu rất dày, nhưng vẫn có thể nhìn ra anh đang mín môi, nghĩa là tâm tình anh hiện tại khó chịu cực độ.
Cậu thanh niên bị dáng người cao lớn cùng tướng mạo hung ác của Bruce dọa lùi một bước, nhưng nhìn nhìn tôi, lại không muốn rời đi.
“Này, đừng quấy rối, em đang làm chuyện quan trọng đấy.” Tôi nói nhỏ bằng tiếng Anh nói với anh.
“Em… Hai người đang nói cái gì, anh không hiểu.” Bruce quay đầu nhìn tôi, màu trà trong ánh mắt nhưng lại toát ra một chút trẻ con ủy khuất, “Anh chỉ hiểu câu cuối cùng, hắn muốn mời em ăn cơm đúng hay không? Trời, đáp ứng anh đừng đi, Vera, khẳng định hắn không có ý gì tốt.”
Anh nắm tay của tôi rất chặt, tôi cảm thấy cổ tay tôi gần như bị chặt đứt, không nhịn được đẩy anh một chút, “Anh lo cái gì chứ, mau buông em ra, tay em rất đau, ” tôi nói, “Yên tâm đi, em biết, anh tạm thời giữ im lặng là được, người này rất quan trọng, biết không?”
Bruce ngây người nhìn tôi, càng thêm nhíu chặt mày rậm, bỗng nhiên rũ mí mắt, thấp giọng nói: “Được rồi.” Sau đó liền buông tay tôi ra.
Một khắc ấy, có lẽ là tôi đã nhầm, tôi cảm thấy trong lòng anh rất khổ sở.
“… Lát nữa em sẽ giải thích.” Tôi lo lắng dặn dò một câu, sau đó tiếp tục dụ dỗ cậu thanh niên kia.
Nhưng tôi cảm thấy động tác, biểu cảm của càng thêm cứng ngắc, mất tự nhiên, bởi vì tôi không thể bỏ qua tầm mắt như muốn thiêu đốt người ta ở sau lưng mình.
Rốt cục, khi tôi lộ ra rằng Bruce có Mỹ tịch, cũng nói cho cậu thanh niên là cho dù bị bắt thì cũng có được quyền miễn ngoại giao 【Cảm giác khi dùng thuật ngữ chuyên nghiệp để lừa bịp tên côn đồ không hiểu pháp luật thật là thích】, cậu thanh niên miễn cưỡng đồng ý hợp tác với chúng tôi.
Tôi nghĩ nếu anh ta mà biết mục đích của chúng tôi vốn là muốn ngồi “bóc lịch” thì không biết sẽ có biểu cảm gì.
Cậu thanh niên kia tên là Lý Đại Minh, nhờ anh ta mà chúng tôi tìm được một nhà trọ không cần giấy tờ gì cũng có thể vào ở, sau đó hẹn ngày thứ hai, ba giờ chiều tập hợp ở sau cái kho hàng kia.
Kỳ thực tôi luôn luôn có một nghi vấn, cái gọi là đêm nguyệt hắc phong cao giết người, vì sao nhất định phải phạm tội ở giữa ban ngày ban mặt chứ… Nhưng trong phim đã diễn như vậy, hơn nữa Lý Đại Minh cũng kiên trì, vậy cứ như thế đi.
Nhân tiện nhắc tới, bởi vì người bạn ngoại tịch – đồng chí Bruce phản đối mãnh liệt, cho nên Lý Đại Minh không thể mời tôi đi ăn cơm.
“Bruce, anh làm sao vậy? Sao hôm nay anh tức giận đến thế?” trong phòng nhà trọ, sau khi giải thích những gì cần làm ngày hôm sau, tôi không khỏi lo lắng hỏi anh.
“… Anh không biết.” Bruce phờ phạc ỉu xìu nhìn ngoài cửa sổ, thẫn thờ một hồi, sau đó giống như đột ngột bạo phát vậy, nổi giận đùng đùng xoay người lại, hổn hển nhìn tôi chằm chằm, “Vera, anh không biết rốt cuộc em nghĩ như thế nào. Trời ạ vì tình yêu của thượng đế, chúng ta ở cùng nhau ít nhất cũng đã hai năm rồi, mà em vẫn không khôn lên chút nào sao? Được rồi, anh biết nơi này là tổ quốc của em nên có lẽ đã làm em cảm thấy thật thân thiết, nhưng cũng không có nghĩa là em có thể thả lỏng cảnh giác! Tùy tiện bắt chuyện với một kẻ qua đường rồi sau đó nói mấy chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương! Trời ạ, nghe qua thôi cũng cảm thấy vớ vẩn buồn cười đúng không! Trước kia em quen biết cái tên Lý Đại Minh kia sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì hai người đều họ Lí? Trời ạ em có nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn em không? Hắn muốn mời em ăn cơm? Thật buồn cười, hắn rõ ràng là đang nói muốn mời em lên giường!”
Tôi bị một chuỗi lời nói như hàng loạt pháo của anh làm cho ngây ngẩn, qua ba giây mới hoàn toàn hiểu ý của anh, trời ạ… hôm nay cái tên Bruce này làm sao vậy? Rõ ràng lúc ăn cơm trưa trước đó vẫn bình thường mà!
“Anh làm sao thế? Bruce?” Tôi cảm thấy trong lòng rất khó chịu, giống như bị oan uổng rất lớn, tôi thề với đại thần xuyên không ở trên đầu, tôi đều là vì muốn tốt cho anh!
“Em nên hỏi chính em làm sao ấy!” Anh căm tức nhìn tôi.
“… Em biết em rất bình thường! Nhưng em biết anh không bình thường, Bruce! Ai mới là kẻ không đầu óc chứ? Ý em là anh đấy! Em làm việc gì cũng đều có kế hoạch! Thanh niên kia có thể nhanh chóng giúp chúng ta đạt mục tiêu!” Tôi cũng bắt đầu gân cổ lên.
A a a đâu thể nói cho anh rằng kỳ thực Lý Đại Minh chính là tên NPC mấu chốt trong phim chứ! Thật đau đầu mà!
“Mục tiêu gì chứ? Em muốn vào ngục giam đến thế sao?” Bruce cười lạnh.
“Gì… Không đúng, vào ngục giam không phải là quyết định của cả hai chúng ta sao?”
“… được rồi, dù vậy, nhưng bây giờ em nên thừa nhận rằng em với hắn sớm quen biết nhau đi! Nếu không thì em làm sao biết được hắn có thể giúp chúng ta!” Bruce giận dữ bước lên một bước, trong mắt lóe ra lửa giận hừng hực, “Hoặc là hai người căn bản là không chỉ quen biết sao! Có khi đã sớm lên giường rồi chứ gì? Ha ha, vậy mà anh còn tin tưởng em nói cái gì mà tỉnh lại ở trên chiếc thuyền kia, kỳ thực trước đó em đã sớm về nước một chuyến đi tìm người này chứ gì! Vera, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, thì ra em vẫn không coi anh làm bạn, vẫn luôn lừa gạt anh?”
“Anh… anh đang nói mê sảng cái gì thế hả Bruce?!” Tôi không dám tin nhìn anh, “Cái gì mà lên giường… Trời ạ! Đến bây giờ bà đây vẫn là trinh nữ đấy!”
“Ồ thế à? Trinh nữ? Ha!” Bruce khoa trương lại chế nhạo cười nhạt một tiếng, “Vậy em có dám cởi quần để anh xác minh một chút không?”
“…”
“…”
Lời vừa nói ra, hai người đồng thời trầm mặc.
Bruce chậm rãi đỏ mặt, sau đó dần dần trở nên tái nhợt.
Tôi đoán sắc mặt của tôi chắc không tốt đẹp gì, bởi vì bây giờ tôi đang tức giận gần như nổ tung lên, Bruce hôm nay làm sao thế! Sao bỗng dưng giống như phát bệnh chó dại thế chứ!
Ngực Bruce phập phồng dồn dập, anh hung hăng trừng tôi một cái, không nói gì nữa, bước nhanh ra khỏi phòng, đóng sầm cửa một tiếng, chấn động khiến tôi như bị ù tai.
Spoi:
“Vera?” Anh có chút kinh ngạc.
“Bruce, ” tôi gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt anh, mỉm cười, “Anh đang ghen tuông với Lý Đại Minh, đúng hay không?”
“A… Anh, anh… Không… em…” Hình như anh sợ ngây người, hiển nhiên hoàn toàn không dự đoán được tôi sẽ nói như vậy, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng, nói năng lộn xộn.
Bình luận truyện