Lao Nhanh Trên Đại Đạo Tìm Đường Chết

Chương 57



Sáng sớm vừa có một trận mưa tuyết lớn, lớp tuyết nặng khiến cành tùng gù xuống. Đến khi rơi xuống đất, chúng cùng những bông tuyết trắng trải dài miên man bị mọi người tàn nhẫn dẫm qua.

Đội người cưỡi ngựa rầm rộ, lũ lượt phải có đến mấy trăm người, nhưng họ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, im lặng bảo vệ chiếc lồng sắt bị che ở giữa.

Đội trưởng đội hộ vệ bọc kín áo da trên người mình, dưới sự xui khiến của thân binh, giơ cây đuốc lên tìm giáo chủ ở đầu đoàn, “Giáo chủ Tây Môn, chúng ta đang đưa Thánh tử đi đâu?”

Simon ngồi ở trên ngựa lại gần, bình thản trả lời hắn, “Đến nơi mà Thánh tử nên đến.”

Đội trưởng đội hộ vệ gãi đầu một cái, “Nhưng đây không phải con đường đi đến Giáo Đình, nếu chúng ta không đưa Thánh tử về Giáo Đình, thì còn có thể đi nơi nào?”

“Tiến lên.” Simon dương roi ngựa, tăng nhanh tốc độ.

Đội trưởng đội hộ vệ đành phải đuổi theo anh ta, nội tâm cầu khẩn với Chủ thần, chỉ hy vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Giang Vô Ngôn ngồi trong lồng cố ý thay đổi tư thế để ngồi được thoải mái hơn, người bên ngoài không nhìn thấy anh, mà anh cũng không nhìn thấy bên ngoài.

Đạp chân ngồi một lúc, Giang Vô Ngôn bắt đầu mệt rã rời, định dùng tay áo dày nặng làm gối để ngủ một lúc.

Bị nhốt ở trong phòng giám chật hẹp suốt ba ngày, tinh thần của anh đã sớm mệt mỏi không thể tả, vì thế nên cho dù suy đoán ra con đường phía trước nhấp nhô, nhưng anh không còn sức để lo đến nữa.

Việc trời việc đất, tất cả chờ ngủ no dậy tính tiếp.

Chỉ tiếc Giang Vô Ngôn không thể đạt được ước nguyện của mình, anh vừa nhắm mắt lại, bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào.

Đội ngũ phanh gấp lại, Giang Vô Ngôn trong lồng cũng không tránh khỏi vận mệnh bị quăng ngã.

Anh không nhìn thấy, chỉ có thể nghe, chỉ nghe thấy bên ngoài huyên náo một lát, rồi nhanh chóng yên tĩnh lại, có vẻ như đã giải quyết xong, nhưng xe vẫn chưa tiếp tục đi. lại yên tĩnh thêm một lúc, truyền đến cuộc đối thoại của hai người.

“Chủ thần che chở, Hắc Trùng đúng là vươn dài tay, ngay cả đội ngũ của Thánh giáo đình cũng dám cản?!” Đội trưởng đội hộ vệ giơ roi ngựa, ra mặt trước.

Đối phương tập kích khiến một tiểu binh rất thân cận với hắn bị mất mạng, giờ khắc này hắn đúng là đang đứng ở biên giới nổi giận, hận không thể xé nát đối phương.

Sứ giả bị hắn hung tợn nhìn chằm chằm rất thản nhiên, bình thản nghịch nghịch tóc, “Tôi đâu có cản các người, nhưng nơi này là địa phận của Hắc Trùng, các người đến đây mà không chào hỏi trước, đương nhiên đều là kẻ xâm lấn, tôi cũng chỉ đang tự vệ thôi nha.”

“Nói láo! Mày!” Cấp dưới của đội trưởng đội hộ vệ đỏ đậm mắt, không nói hai lời định ra tay thì gương mặt và cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, khi kịp nhận ra, đầu một nơi thân một nẻo từ lâu.

“Tôi đâu có nói sai, hung dữ như vậy làm cái gì, tính tình của Thánh giáo đình lớn quá đi, đúng là khác hẳn với đám cặn bã chúng tôi, thật hâm mộ nha!” Sứ giả cầm chiếc đầu lâu mới trên tay mà cảm thán, rồi quẳng nó qua một bên, xoa xoa bàn tay dính đầy máu tươi, vô cùng xem thường nói, “mong Chủ thần phù hộ anh, đời sau đầu thai tốt hơn, như Thánh tử của các người vậy, nhỉ!”

Nói xong, bản thân hắn cũng phải bật cười. Đội hộ vệ của Thánh giáo đình lập tức bị khiêu khích, ngoài đội trưởng còn nhẫn nhịn vì đại cục ra, hầu như mỗi người đều sát ý dạt dào, có người thậm chí rút kiếm của bản thân ra rồi.

Trong cơn giận giữ bùng phát, đội trưởng cắn răng nói, “Tôi rất xin lỗi vì đã lén xông vào lãnh thổ của ngài, tôi sẽ lập tức rời đi.”

Hắn nói xong thì định quay đầu ngựa lại, nhưng nhanh chóng bị cản lại: cung tiễn thủ của Hắc Trùng bắn một mũi tên về phía hắn quay ngựa, đội trưởng suýt nữa ngã nhào.

Một thân binh không chịu được sỉ nhục đã đón đầu rút kiếm chém giết, mấy trăm người đằng sau hắn cũng dồn dập noi theo, hai đội nhân mã nhanh chóng đụng thẳng vào nhau, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Chỉ trong chốc lát, mọi người đã giết đỏ cả mắt.

Đội trưởng chật vật bò lên từ trên mặt đất, muốn ngăn cản cuộc chiến này phân, nhưng không ai quan tâm đến hắn khẳng. Hết cách, hắn trốn về đằng sau khẩn cầu giáo chủ Tây Môn, hi vọng anh ta có thể đứng ra, dừng lần xung đột này lại.

“Chúng ta đâu không có ý định đến đây, nhiệm vụ của chúng ta là đưa Thánh tử về, giáo chủ, xin ngài hãy giải thích với bọn họ!”

Simon nheo mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại, “Đã như vậy rồi, anh muốn tôi giải thích như thế nào?”

“Xin ngài nói chúng ta lập tức rời đi!” Đội trưởng kêu lên, “Binh lực hai bên không ngang nhau, mục đích của chúng ta chỉ là hộ tống Thánh tử, không cần phải xuất hiện thương bình không cần thiết!”

“Ngươi muốn rời đi?” giáo chủ Tây Mông hỏi hắn, “Anh cảm thấy bây giờ anh còn có thể rời đi sao?”

Nụ cười của anh ta quá đơn thuần, hoàn toàn không hợp với trường hợp máu tanh như này. Đội trưởng cuối cùng cũng nhận ra được không ổn, hắn lùi về sau hai bước, rồi không kịp đề phòng đã bị Simon bắt được. Giáo chủ như đang thân thiết ôm hắn, nhưng cảm giác mang lại cho hắn lại là đau đớn vô hạn.

“Mục đích của anh là hộ tống Thánh tử, không phải tôi.” Simon thả đội trưởng xuống, nhân không ai để ý mà bịt miệng mũi hắn lại, không cho phép hắn phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Rất nhanh thôi là anh sẽ biết.” Anh ta cười nói, “Không có xung đột nào là không cần thiết.”

Đội trưởng chết rồi, hắn đã chết, nhưng mà là chết không nhắm mắt. Các tiểu binh của hắn không có chú ý tới cái chết của hắn, trong mắt họ chỉ có chém giết, lập trường, tín ngưỡng, thật sự là một chuyện bi thương.

Cơn tức giận khiến bọn họ trở nên kích động, nhưng cuối cùng chiến tranh vẫn phải kết thúc. Dưới sức chiến đấu của Hắc Trùng, cả đội hộ về hầu như hoàn toàn diệt tuyệt.

Thi thể ngổn ngang khắp nơi, không ai quan tâm đến bọn họ. Sứ giả áo bào đen giải quyết xong những “Chướng ngại vật” này, rốt cục cũng có thể hưởng dụng trái ngọt của thắng lợi, hơi hưng phấn đi đến lồng sặt giữa đội.

Người trong lồng chính là mục tiêu của bọn họ lần này, chỉ cần Thánh tử chết ở trên tay bọn họ, Thánh giáo đình nhất định sẽ rất mất mặt, dù cho có dùng bao nhiêu thời gian và công sức để che lấp, danh dự chắc chắn không còn được như xưa.

Kế hoạch đã hoàn thành một nửa, sứ giả xốc màn che lồng sắt lên, dự định hoàn thành nửa kia, giết chết Thánh tử ngay tại chỗ.

Hắn là một người lý trí, trước khi xốc lồng sắt lên đã rút kiếm, mũi kiếm hướng thẳng đến yết hầu của Thánh tử.

ngay trước một giây hắn xốc lên miếng vải đen lên, Giang Vô Ngôn đã bày xong tư thế ngồi, không hề sợ hãi, dù đã biết rõ vẫn cố ý hỏi, “Anh là ai?”

“Cậu không cần biết tôi là ai, tôi không muốn nói mấy lời vô nghĩa với cậu.” Sứ giả nắm chặt chuôi kiếm định đâm. Bỗng Giang Vô Ngôn lên tiếng nhắc nhờ hắn, “Cẩn thận đằng sau.”

“Tôi biết cậu đang kéo dài thời gian, tôi sẽ giết cậu thật cẩn thận mà...” Sứ giả không hề giao động, tiếp theo đó, chỉ trong một giây thôi, một lưỡi dao sắc bén đâm vào lá phổi của hắn, khiến hắn hộc ra máu tươi.

Một người vừa nãy còn sống nhăn, bây giờ đã vĩnh biệt cõi đời.

Giang Vô Ngôn nghe thấy tiếng của hắn từ từ nhỏ dần, cũng không biết nên nói cái gì.

Anh im lặng một lát, thẳng thắn hỏi Ros, “Những người khác đâu?”

“Xử lý xong.” Ác đồ ngồi xổm lấy áo của sứ giả để lau dao, không hề có tình cảm.

Trong khoảng thời gian hắn lau dao, Thánh tử hỏi hắn, “Tiếp theo định làm gì?”

“Còn có thể làm gì, ” Ros cất dao đi, lục chìa khoá để mở lồng sắt cho Thánh tử, bất đắc dĩ nói, “Mang theo cậu chạy trốn chứ làm gì, dù sao bây giờ tôi cũng chẳng còn bên nào muốn nữa.”

Hắn mở lồng sắt ra rồi dìu Thánh tử ra ngoài, lại dắt anh đến bên một con ngựa may mắn còn xóng, ôm anh lên. Bản thân hắn cũng lên, thúc vào bụng ngựa, cưỡi ngựa chạy đi.

Giang Vô Ngôn tìm tư thế thoải mái rúc vào bả vai của Ros, sau đó cơn buồn ngủ kéo tới, cuối cùng anh cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện