Lão Phu Lão Khi

Chương 1



Ngày đầu tiên Lục Diệp ở cương vị công tác mới, công chuyện tương đối nhiều, di động reo chừng một phút anh mới bắt máy.

“Alo, cho hỏi là ai đang gọi vậy?” Lục Diệp dựa vào ghế, thanh âm trầm thấp mang theo chút mệt mỏi.

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng điệu hết sức cà chớn: “Ui, thằng nhóc này hai năm không gặp đã đứng đắn gớm, biết lễ phép “cho hỏi” đồ!”

Lục Diệp sửng sốt lại vui vẻ: “Quý Lượng? Sao lại là anh? Tìm em có việc gì?”

Bên kia tức khắc nổi nóng: “Đệt. Cậu còn dám hỏi anh chuyện gì? Về ba ngày nay rồi còn chưa nói cho anh em hay. Lên chức cục trưởng cục cảnh sát là thành ông lớn ai mời cũng không được rồi nhỉ?”

Lục Diệp bất đắc dĩ cười khẽ: “Mới nhậm chức bận thật mà anh, chờ hôm nào em mời anh ăn cơm.”

Bên kia cười hề hề đê tiện: “Hê hê, cũng không có gì. Aizzz, thằng nhóc cậu, nói thật, trốn không gặp bọn anh, lại còn ém nhẹm tin tức như vậy, có phải không muốn để tiểu thiếu gia biết không?”

Ánh mắt Lục Diệp tối sầm lại: “Không liên quan đến cậu ta.”

“Chậc, anh nói chứ hai đứa xà quần với nhau cũng bảy tám năm rồi, chừng nào mới thành đây? Thằng nhóc kia ngoại trừ tính tình hơi hư chút cũng không có gì không tốt. Hai năm trước đang tương tư thì biết tin cậu im hơi lặng tiếng chạy đến Tây Bắc, cậu ta còn ngồi xổm trước cửa nhà, chỗ cống thoát nước ấy, mùi kinh thế mà ngồi gào khan suốt cả đêm được. Hôm sau thì lập tức cuốn gói lên máy bay, nửa đường tới sân bay lại bị ông già tóm cổ, đem về nhốt trong nhà. Màn này lặp đi lặp lại suốt hai năm, ngày nào cũng thấy, mẹ nó tới nỗi người ở sân bay đều nhẵn mặt Vu thiếu gia, thiếu điều mở luôn đường băng VIP dành riêng cho cậu ta. Anh nói chứ người ta để ý cậu, tình cảm như vậy đúng là khó mà kiếm được.” Quý Lượng hiếm khi đàng hoàng mà khuyên nhủ.

Lục Diệp xoa xoa thái dương, cười đáp: “Nói đi, Vu thiếu gia gửi anh bao nhiêu tiền quảng bá?”

“Thằng ranh này! Anh nói thiệt! Anh em gài cậu bao giờ chưa! Ai cũng muốn tốt cho cậu thôi.” Quý Lượng nóng nảy.

“Được rồi, em biết.” Lục Diệp xuôi theo, “Trước không nói mấy chuyện này nữa. Anh gọi cho em chắc không phải vì nhiêu đó đâu nhỉ?”

Quý Lượng thở dài, vừa nghe giọng điệu này của Lục Diệp liền biết Vu thiếu gia lại tiêu rồi, “Ừ, anh em mình không nói gì nữa hết, cậu coi làm sao được thì làm đi. Anh gọi để nhắc cậu đừng quên tối chủ nhật ở chỗ cũ có mấy em trai tới uống rượu. Đã trễ lắm rồi cậu cũng đừng liều mạng quá, tên trong tin tức người chết vì đột tử không thiếu đâu. Mau tắm rửa ngủ đi.”

“Biến.” Lục Diệp cười mắng một câu.

Cúp điện thoại, Lục Diệp đứng dậy, báo một tiếng với văn thư ở bên ngoài, rồi cầm áo khoác ra khỏi cục cảnh sát.

Những gì Quý Lượng nói, Lục Diệp nghe hiểu tất cả. Chỉ là đối với Vu Lạc, anh không muốn tạm bợ như vậy.

Quen biết Vu Lạc xác thật cũng đã bảy tám năm.

Khi đó Diệp Lục mới tốt nghiệp trường cảnh sát, vẫn chưa hiểu chuyện đời, được phân đến làm dân cảnh tại khu nọ, ngày đầu tiên đã đắc tội người ta.

Người bị phật ý chính là Vu Lạc.

Trong nhà Vu Lạc có quyền có thế, cha làm chức lớn, mẹ thì kinh doanh. Vu Lạc là thiếu gia ngậm thìa vàng ra đời, từ nhỏ đã được cưng như ông trời con, chính là kiểu đến đi tiểu cũng thiếu điều muốn có người đỡ “ciu” dùm.

Tối hôm đó, Vu thiếu gia đón sinh nhật 18 tuổi, uống rất nhiều rượu trong buổi tụ họp với bạn bè bên ngoài, say xỉn còn lái xe, bị Lục Diệp bắt được. Mười tám năm cuộc đời Vu thiếu gia mới lần đầu bị tóm vào cục cảnh sát. Sau đó, cậu bị người cha cương trực công chính lấy roi trúc quất cho một trận, thêm cả mẹ cậu tham gia thành ra song kiếm hợp bích, thiếu chút nữa đánh gãy cả ba chân của cậu.

Xét thấy cuồng phong bão tố khiến Vu thiếu gia bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng, Vu thiếu gia không có chỗ trút giận liền đổ hết lên đầu Lục Diệp, biến đổi đa dạng cách thức làm khó anh, còn chuyên môn mướn các nhóm học sinh cấp ba lưu manh đến tận chỗ Lục Diệp gây sự mỗi ngày.

Về sau Vu ôn thần vào đại học rồi, Lục Diệp xem như thoát khỏi hố lửa, đang chuẩn bị khui champagne ăn mừng, nào ngờ lại bị Vu Lạc lợi dụng quan hệ, điều đến công tác gần trường cậu.

Hai người này làm oan gia một hồi hẳn hai ba năm. Thẳng đến khi Vu thiếu gia đến sinh nhật hai mươi tuổi, tính hướng như đánh một pha cua khét trên đường cao tốc, nắm cổ áo Lục Diệp thổ lộ.

Lục Diệp là trai thẳng, so với thiết giáp hạm Haruna còn thẳng và kiên cố hơn. Anh lạnh lùng vô tình bất chấp rắc rối từ chối Vu thiếu gia, sau đó xin điều chuyển nửa năm, bình ổn lại con tim trai thẳng cương trực của mình. Sau này anh trở lại là khi đã học được bộ tuyệt chiêu bình tĩnh bất động, đối mặt với Vu thiếu gia một khóc hai quậy ba thắt cổ, bốn uy hiếp năm bắt cóc, bắt đầu áp dụng phương pháp lạnh lùng làm ngơ.

Không phản ứng, không đáp lại, không chạm mặt, quán triệt tư tưởng trai thẳng như thép đội trời đạp đất. Cuối cùng, hai năm trước đương lúc không chịu nổi quấy nhiễu, anh trực tiếp chạy đến Tây Bắc chim không thèm ị, cống hiến cho xã hội chủ nghĩa.

Nhưng chỉ là hai năm ngắn ngủi, hoàn toàn không thể tiêu diệt sự điên cuồng của Vu thiếu gia, tình hình ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.

Lần này Lục Diệp trở về, cũng biết tránh không khỏi Vu Lạc, nhưng chưa từng nghĩ tới bọn họ tái ngộ lại là trong tình cảnh này.

Nhà vệ sinh nhỏ hẹp, ánh đèn sáng ngời trong đêm tối rọi lên vách tường sạch sẽ, chiếu đến bề mặt tường sáng rực chói mắt. Vu Lạc đang cầm bình rượu, trên nền gạch men sứ trơn bóng là rượu vang đỏ chảy xuôi cùng mảnh vỡ tản lạc, một người đàn ông vận tây trang bị xô ngã ở góc tường, máu đổ đầy mặt, rên rỉ thống khổ.

Vu Lạc đưa lưng về phía Lục Diệp, từ trên cao dòm xuống mà đạp lên người người đàn ông kia, bình rượu kề trán người đàn ông tây trang, hùng hồn uy hiếp: “Thằng khốn, phục chưa hả?! Mẹ nó nhìn cái thân thận hư của mày đi, còn muốn đè ông nội Vu của mày, mẹ nó nằm mơ giữa ban ngày thì có! Nói cho mà hay, từ đây về sau, cút xa ông nội con ra, bằng không ông nội không ngại đem con đi cống hiến cho sự nghiệp chữa bệnh đâu, hiến hết tim gan phổi…..”

Lục Diệp đẩy cửa bước vào phòng vệ sinh, liếc mắt một cái liền thấy một màn như vậy.

Thiếu niên đã lớn thành thanh niên, thân hình cao lên, chừng một mét tám, tây trang vừa người phô ra vòng eo mảnh khảnh và đôi chân thẳng tắp thon dài, tóc đen mềm mại dán sau cần cổ trắng nõn, lấm chấm mồ hôi trong suốt ánh lên.

Nghe được tiếng vang, thanh niên quay đầu qua, kiêu ngạo và hung hăng trên mặt còn chưa kịp rút đông cứng lại thành vài phần vặn vẹo trên gương mặt đẹp đẽ trương dương của cậu.

“Lục, Lục Diệp?”

Lục Diệp ngó người đàn ông tây trang bị đập đến choáng váng ngã ngồi trên mặt đất một cái, khóe môi cong lên: “Cố ý đánh người?”

Vu thiếu gia nhìn nhìn Lục Diệp, lại ngó người đàn ông tây trang, đột nhiên nện cả bình rượu xuống, hoàn toàn hạ gục anh ta, sau đó trong cái nhìn tăm tối nặng nề của Lục Diệp, thản nhiên duỗi hai tay, “Chú cảnh sát ơi, em tự thú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện