Chương 44: Có những chuyện không cần nói ra, trong lòng tự biết rõ là được
Chương 44: Có những chuyện không cần nói ra, trong lòng tự biết rõ là được
Ngày hai mươi tháng năm, chỉ trong một thời gian ngắn triều đình mật thám đã tra ra sự việc thích khách uy hiếp công chúa. Thì ra đó là dư đảng của những cựu thần ngày xưa có liên quan đến sự việc Ngọc Anh công chúa. Bọn họ vì báo thù nên muốn gây tổn hại đến Mẫn Chi. Nào ngờ sự việc bại lộ, phải bắt cóc Hộ Sứ tướng quân để đào thoát. Tuy nhiên việc tại sao không giết hắn bịt miệng thì bọn họ nhất quyết không khai. Chỉ lộ ra một câu “Không thể tổn hại hắn được.”
Câu nói này cũng giống như chỉ chứng, hắn có quan hệ với bọn phản nghịch. Ngày xưa tất cả các viên quan bị khép tội đều có chung một đặc điểm, đó chính là vị hảo huynh đệ Cổ Trình Sâm của bọn họ. Sự việc này càng điều tra, càng liên quan đến bí mật trọng đại của triều đình. Cuối cùng Hộ sứ tướng quân bị bắt giữ giải về Mật Vụ cơ, tổng hành dinh của hoàng cung mật thám để điều tra.
Trải qua ba ngày ba đêm hắn vẫn không chịu cung khai bất cứ chuyện gì. Chỉ cam đoan hứa chắc là toàn bộ bọn phản nghịch đã chịu bỏ qua tất cả, sau này hứa không tổn hại hoàng gia.
Sự ngoan cố của hắn cũng đã được bẩm cáo lên Triệu đế. Ngài ngồi trên ngai vàng nhăn trán suy tư. Những tưởng rằng Kim Thành có liên quan đến vụ án Ngọc Anh công chúa, Triệu đế nhất quyết không bỏ qua manh mối này. Ông nhắm mắt hồi tưởng về năm mươi lăm năm trước, khi mình chỉ mới là thái tử vừa tròn năm tuổi. Vị Ngọc Anh hoàng cô cô xinh đẹp cũng chỉ mới có mới mấy tuổi đầu. Hoàng tộc vốn không có nhiều người, vị vậy hai cô cháu tình cảm vô cùng tốt đẹp. Ngọc Anh công chúa biến mất, đó chính là nỗi đau suốt đời Triệu đế không bao giờ nguôi. Không ngờ hơn năm mươi năm sau lại xuất hiện một tia hy vọng mới. “Kim Thành, thật ra ngươi đang mang theo bí mật gì?”
-Đã điều tra thân thế hắn rõ ràng chưa?
-Dạ bẩm hoàng thượng, cũng như lần trước, điều tra không được bất cứ manh mối gì. – Vị công công, chủ nhân của Mật Vụ Cơ trình tấu. - Hắn đột nhiên xuất hiện ở đảo Lý Ngư, cảnh báo công chúa có kẻ muốn làm hại người. Quả nhiên ba ngày sau cướp biển tấn công đảo. Trùng hợp đảo chủ cùng thuỷ binh nhận được tin báo trước đó, đã bị dẫn dụ ra khơi xa truy bắt cướp biển, việc này chắc có âm mưu bên trong. Chỉ với một đội pháo binh mấy chục người, hắn phòng thủ thành trước sự tấn công của tám chiến hạm của bọn cướp. Sơ tán toàn bộ dân chúng, còn bắt được toàn bộ bọn hải tặc. Công lao uy chấn khắp nơi. Trở thành anh hùng của người dân đảo Lý Ngư. Trước đó không ai biết hắn là ai, từ đâu xuất hiện.
Triệu đế thở dài, mấy tin tức này trước đây ông cũng đã từng nghe báo cáo qua rồi. Kim Thành xuất thân bí ẩn, võ nhược nhưng cơ trí hơn người. Hắn chẳng những một ngày tạo dựng công lao cực lớn, mà sau đó liên tiếp còn gây cho Triệu đế nhiều phen bất ngờ. Tây Viên quân là một đám ăn hại cũng bị hắn huấn luyện thành cường binh chiến sĩ. Long nhãn thần kỳ mà hắn sở hữu cũng là kỳ tài hiếm gặp trên đời. Tuy hắn rất đa tâm, nhưng ba lần bảy lược đã cứu thoát Mẫn Chi khỏi nguy hiểm. Trước đây vốn nghĩ hắn có mưu đồ với Mẫn Chi, nhưng hình như không phải. Còn có mối quan hệ với vụ án Ngọc Anh công chúa năm xưa thì như thế nào?
-Mấy ngày điều tra qua có thu thêm được gì không? – Triệu đế nhàn nhạc hỏi.
-Khởi bẩm hoàn thượng, Kim thành vẫn một mực không khai bất cứ chuyện gì. Truy xét hành lý cá nhân của hắn cũng chỉ tìm được có vài bộ quần áo. – Công công ngập ngừng, lấy ra một cây trâm. – Ngoài ra trên người hắn còn có mang theo một cây trêm gỗ. Bọn thuộc hạ vẫn còn đang truy xét cây trêm này có lai lịch như thế nào.
nguồn
Triệu đế vừa nhìn thấy cây trâm liền đập bàn giận dữ. Ông bước xuống chụp lấy ngay cây trâm khắc hoa tầm thường này.
-Nô tài ngu ngốc, bộ chưa từng thấy cây trâm này sao?
Triệu đế giận dữ đá cho công công một cái rõ mạnh. Lão nô tài tuy có võ công nhưng không dám phản ứng lại, bị Triệu đế đá cho té ngã. Triệu đế cầm cây trâm gỗ đến trước bức tranh mỹ nhân treo ở trên vách tường. Trường Hành cung là nơi làm việc của hoàng đế, là khu vực chứa toàn bộ cơ mật của quốc gia này. Trên vách tường phòng quân cơ, có treo bức tranh mà Triệu đế thích nhất, chân dung Ngọc Anh công chúa, cô cô của ông. Dung nhan công chúa xinh đẹp vẫn mãi mãi mười lăm tuổi như khi được hoạ ra. Vẫn thần thái băng thanh ngọc khiết, gương mặt hơi mỉm cười, chỉ mộc mạc cài một chiếc trâm gỗ khắc hoa trên mái tóc.
Tay Triệu đế cầm chặt cây trâm hơi run run, đúng là cây trâm của Ngọc Anh công chúa không sai. Bởi vì ông biết, trên đời này chỉ có một cây trâm gỗ duy nhất này mà thôi. Cây trâm gỗ do một vị thị vệ khắc tặng Ngọc Anh công chúa. Triệu đế đùng đùng dẫn đầu đoàn hộ vệ đi về phía Mật Vụ cơ. Ngầm bên dưới chính là lao phòng tra khảo những tội phạm thuộc hàng bí mật nhất, chuyên tra xét những vụ án liên quan đến an ninh quốc gia.
^_^
Lạc Thiên hai tay bị treo lên xà nhà bởi sợi dây xích. Trên người cởi trần, bị đánh vằn vện bằng roi da. Hắn thầm nghĩ lần này mình đầu tư hơi quá tay rồi. Không ngờ Mật Vụ Cơ ăn hại, đã lâu ngày rồi vẫn còn chưa mang cây trâm giao lên hoàng đế. Nếu thêm vài ngày bị hành hạ nữa, chắc hắn chịu không nổi. Nhưng nếu bỏ trốn bây giờ thì hắn làm ăn lỗ vốn thì sao.
Chuyện giả mạo hoàng thân quốc thích, hắn không nghĩ chỉ đơn giản mang một cây trâm chạy chạy tới nói. “Bẩm hoàng thượng, ta là hậu nhân của Ngọc Anh công chúa đây.” Làm như vậy, có ma mới tin. Lạc Thiên phải cố công bày biện một chút. Tung lực lượng Mật sứ ra phao tin về tàn dư của bọn phản nghịch. Sau đó cho vài người uống thuốc, giả làm tử sĩ trăn trối ra manh mối khai tới hắn. Kế tiếp là màn khổ nhục kế liều chết không nói. Rồi bí mật về cây trâm gỗ sẽ đánh động lòng nghi ngờ của hoàng đế. Sau đó là chiêu bài tất thắng mà hắn vẫn còn để dành sau lưng.
“Hoàng thượng, sao người lâu quá còn chưa đến! Đám triều đình mật thám các ngươi đi chết hết đi. Nếu không một khi ta thoát được sẽ khiến các người muốn sống không được, muốn chết không yên.”
Dĩ nhiên hắn vẫn chỉ dám gào thét trong lòng. Nhưng trước giờ những chuyện hắn muốn làm, chắc chắn sẽ làm được. Những người hắn muốn báo thù, cũng chưa từng một ai thoát ra. Gần đây nhất tên Khinh Trần hỗn đản cũng đã bị hắn đoạt mất Bàn Tơ phố, thu về làm thuộc hạ. Chẳng những bị sai biểu, uất ức, còn bị phụ thân chà đạp. “Con nhất mực phải nghe lời Kim công tử đi.” Lao Thiết Tâm đã coi hắn như hậu nhân của Ngọc Anh công chúa mà đối xử, hắn muốn hô mưa gọi gió gì ở Bàn Tơ phố đều được.
Chuyện nhân lực ỏ sắt coi như đã bàn xong, tài phí ở đảo Mã Lai cũng đã vừa vặn đã chuẩn bị. Bây giờ chỉ còn mượn nhờ thế lực lớn để đảm bảo mọi sự thuận lợi nữa mà thôi.
Có tiếng hô “Hoàng thượng giá đáo!” Lạc Thiên thầm cười, “Khổ nhục kế đại công cáo thành!”
^_^
Tên tù nhân bị treo giữa xà lim có vẻ như đã bất tỉnh. Thân hình hắn đu đưa xoay vòng dưới sợi xích sắt, trên người vằn vệt vết roi da. Khi lưng hắn xoay ra ngoài, Triệu đế cảm thấy trong bụng thót một cái mạnh. Trên toàn bộ vùng lưng của Lạc Thiên là một hình xâm hải long vùng vẫy, hình ảnh sống động diễn tả một thần long cuồng nộ giữa phong ba chớp giật. Đây là lần thứ hai Triệu đế nhìn thấy lại hình xâm này. Lần đầu tiên nhìn thấy, khi ông năm tuổi, đứng bên cạnh cửa sổ phòng Ngọc Anh công chúa, nhìn tấm lưng trần của người thị vệ kia.
Vừa có kỷ vật của Ngọc Anh công chúa, vừa có ấn ký đặc trưng của Cổ Trình Sâm. Tên Kim Thành này rõ ràng mang dòng máu của người Việt quốc giống Trình Sâm, hơn nữa lại có phong phạm cao ngạo của đế gia. Gương mặt vượt trội hơn người, tài năng xuất sắc hiếm ai sánh bằng. Nếu tính tới đặc điểm hiếm muộn của long tộc, với tuổi tác của hắn, hoàn toàn có khả năng là con cái của Ngọc Anh hoàng cô cô.
Lạc Thiên bị người ta hạ xuống, tạt nước cho tỉnh lại. Hắn mở mắt ngạc nhiên nhìn Triệu đế, vội vàng hoàn lễ quân thần.
-Ngươi ngước mặt lên nhìn trẫm. – Hoàng đế nói.
Hắn làm theo lệnh ngước nhìn lên. Triệu Đế nhìn kỹ gương mặt tuấn tú kia, đôi mắt hắn vẫn sáng lấp lánh như thế, vẫn sâu thẳm thẳm không cách gì nhìn thấu như thế. Nhưng tuyệt nhiên, không có chút nét tức giận hay căm hờn chút nào. Nếu là người bình thường, bị tra khảo như vậy, trong mắt không phải hoảng sợ cũng là căm tức. “Vì sao hắn vẫn điềm nhiên như thế, không hờn không oán.”
Triệu đế xoè bàn tay cầm trâm ra.
-Vật này là của ngươi?
-Đúng vậy! – Hắn hơi ngạc nhiên, sau đó khôi phục vẻ bình tĩnh như thường.
-Là ai cho ngươi.
Lạc Thiên đột nhiên nhìn thẳng vào mắt triệu đế.
-Có những chuyện không cần nói ra. Tự trong lòng biết là được rồi.
-Ngươi lớn lên ở nơi nào?
-Một đảo nhỏ không người qua lại.
-Phụ mẫu là những ai?
-Một đôi thần tiên quyến lữ vô danh. Bọn họ sống thật hạnh phúc. Từ khi hạ thần ra đời cũng chưa từng thấy bọn họ tiếp xúc với bất kỳ người nào. Chỉ mới vừa năm ngoái một người qua đời, mấy ngày sau ngươi kia cũng đau buồn mà chết. Đó là tình cảm keo sơn gắn chặt, sinh tử cũng không thể chia lìa. – Lạc Thiên trơn tru nói.
“Xin lỗi Cổ công công, Cổ bà bà, ta không phải trù hai người chết đâu. Nhưng có việc cần nhờ, nên mới phải đem danh tính của hai người ra mạo nhận.”
-Thần tiên quyến lữ, sinh tử không thể chia lìa. – Hoàng đế nhắc lại. Mặt ông trở nên âm trầm hơn. – Thật ra ngươi có ý định gì?
-Vi thần trước đây đã nói, thần một lòng tận trung báo quốc. Đối với hoàng tộc không hề có ý đồ bất chính gì.
Hoàng thượng ngắm nhìn thật kỹ đôi mắt trong sáng của hắn, quả thật không nhìn ra bất cứ tia gian trá nào. (Cái này gọi là nói dối không chớp mắt!)
-Nếu như trước đây không phải nhìn thấy công chúa gặp nạn, thần không đành nhìn người trong hoàng tộc gặp nguy, Kim Thành mãi mãi cũng chỉ là một người vô danh vô phận, sống cuộc sống tự do tự tại của mình. Hạ thần, vốn không nghĩ sẽ bước vào hoàng cung nửa bước. – Hắn cười khổ. - Không ngờ số phận không buông tha ta, bắt hạ thần phải tiếp tục dây dưa với hoàng tộc.
Triệu đế nhăn trán suy tư, “Hắn tuy không thừa nhận, nhưng trong lời đã có ý tứ có can hệ với hoàng gia. Đây thật sự là lời nói thật lòng của hắn ư? Nếu không phải sự kiện công chúa bị phản tặc uy hiếp, có lẽ hắn cả đời cũng chỉ làm một vị thần tử lặng lẽ của mình thôi sao? Không biết thì thôi, nếu đã biết thì làm sao có thể bỏ qua, làm ngơ cho được”.
-Ta trước đây đã nói với khanh rồi. Long tộc vốn không nhiều con... – Triệu đế cảm thấy có chút áy náy vì đã tra khảo hắn mấy ngày nay. Ông biết rằng đã đến lúc trả lại cho hắn một thân phận thật sự.
-Vi thần nguyện chỉ xin làm một thần tử trung thành với hoàng đế. – Lạc Thiên ngắt ngang lời hoàng đế.
Hắn biết làm người phải nên vừa phải, không nên được đằng chân lên đằng đầu. Nếu tuỳ tiện nhận tổ tiên, cuộc đời sau này của hắn càng khó sống. Hắn chỉ dự định ở đây mượn chút lợi lộc, không nghĩ sẽ dùng cả đời để tranh đấu chốn hoàng cung thị phi này.
-Chỉ đơn giản như vậy? - Lời của hắn làm hoàng đế ngạc nhiên.
-Có những chuyện trong lòng biết rõ là được rồi. Không cần nói ra cho người khác biết! – Lạc Thiên lặp lại câu trả lời ban đầu của hắn.
-Được rồi, cứ theo ý khanh.
-Đa ta hoàng thượng ban ân.
Lạc Thiên dập đầu đa tạ. Sau này có hoàng đế lão ca đỡ đầu, hắn còn sợ thứ gì trên đời nữa.
Bình luận truyện