Lật Mở Thiên Thư
Quyển 1 - Chương 1-1: Lời Nói Đầu
Mùa đông năm tôi lên một tuổi, ông nội tôi ốm nặng, họ hàng ở quê ra nhắn rằng, ông tôi nằng nặc đòi gặp tôi bằng bất cứ giá nào. Hôm đó tôi đang bị sốt cao đã hai ngày trời, đi viện truyền dung dịch rồi mà vẫn chưa đỡ. Nhưng ông tôi đã nhắn như thế thì cha tôi không thể không vội đưa tôi về quê. Lúc lên đường trời bỗng mưa rào, cha tôi nhớ lại rằng mùa đông thì hiếm khi có mưa to đến thế. Hơi vất vả nhưng rốt cuộc cũng về đến quê, gần như toàn bộ họ hàng thân thích đều đang có mặt. Ông tôi nằm trên giường ở trong buồng, cha tôi bế ngay tôi vào với ông, và chỉ lát sau thì ông tôi tắt thở… Cũng thật lạ lùng, ngay sau khi ông tôi qua đời thì tôi khỏi sốt.
Về sau, một vài người già nói rằng, đó là ông trời để cho hai ông cháu tôi tranh sinh tử, và ông tôi đòi gặp mặt tôi tức là ông có ý muốn nhường mệnh sống cho tôi, nếu không, tôi cũng chẳng sống nổi mấy bữa nữa.
Ông Lưu thầy bói là người chọn đất mai táng cho ông tôi. Hôm chôn cất ông tôi, tôi đang được mẹ bế, ông Lưu nhìn tôi rất lâu rồi nói ngày giờ tháng năm sinh của tôi, sau đó bảo mẹ tôi rằng: “Ngày giờ sinh của thằng bé này bản mệnh rất vững, đời nó luôn vấp váp nhưng vẫn là mệnh được hưởng vinh hoa tốt đẹp, luôn có quý nhân phù trợ; mệnh nó có vấn đề khắc thê, sau này lấy vợ nên tìm một cô gái cũng có mệnh vững như nó thì mới yên.”
Tôi chẳng rõ ông Lưu thầy bói nói có đúng không, chỉ biết kể từ khi đi học, tôi luôn luôn rất suôn sẻ thuận lợi nhưng rất hay gặp tai nạn lặt vặt, và luôn được người đứng ra giúp đỡ hóa giải cho. Sau khi tốt nghiệp đại học, dấn thân vào đời, làm phóng viên tòa báo, phóng viên truyền hình, rồi làm biên tập cho tạp chí, làm về thiết kế ý tưởng sáng tạo cho công ty, làm quản lý ban bảo dưỡng duy tu của nhà máy, làm giám định viên cho công ty bảo hiểm, làm ban kinh doanh… Tôi đã làm và thay đổi nhiều vị trí, đổi nhiều nghề, nhưng không có một nghiệp vụ nào có thể khiến tôi yên tâm làm việc. Chuyện tình cảm với bạn gái cũng thế, kể từ khi biết yêu đương đến giờ, tôi đã thất tình không biết bao nhiêu lần và cũng để cho vô số bạn gái phải thất vọng. Cứ như một người bạn xem tướng cho tôi cách đây mấy năm, thì đời tôi không có gì là ổn định cả.
Tôi đã sắp đi hết 30 năm của cuộc đời, có rất ít bạn, chỉ có một người bạn duy nhất có thể hoàn toàn cởi mở mọi phương diện, là Mông Nhân. Mông Nhân sinh vào mùa đông, khi mới chào đời, cậu có làn da trắng bong, trắng như tuyết ngoài trời, nhưng tay phải cậu ta có một vết chàm nhỏ xíu hình chữ “thập”. Khi đó, bác sĩ và cha của Mông Nhân đều thấy choáng váng. Phải một tuần sau khi sinh, nước da của Mông Nhân mới giống như mọi đứa trẻ sơ sinh. Một ông già ở quê Mông Nhân nói: Thằng bé này là một con bạch mã trên trời xuống trần, vết chàm ở chân trước bên phải của nó là dấu ấn cho thiên đình khắc cho.
Có lẽ vì tôi và Mông Nhân đều có khả năng thiên phú là rất ham tìm hiểu khám phá sự thật, nên chúng tôi thân với nhau, rồi cùng trải nghiệm, tìm tòi, nghe ngóng đủ thứ chuyện mà chúng tôi cảm thấy hứng thú: chuyện về quá khứ, về hiện tại, thậm chí cả về tương lai nữa… Đương nhiên cũng bắt nguồn từ việc cả tôi và Mông Nhân đều thích gõ bàn phím trao đổi những câu chuyện của cả hai.
Về sau, một vài người già nói rằng, đó là ông trời để cho hai ông cháu tôi tranh sinh tử, và ông tôi đòi gặp mặt tôi tức là ông có ý muốn nhường mệnh sống cho tôi, nếu không, tôi cũng chẳng sống nổi mấy bữa nữa.
Ông Lưu thầy bói là người chọn đất mai táng cho ông tôi. Hôm chôn cất ông tôi, tôi đang được mẹ bế, ông Lưu nhìn tôi rất lâu rồi nói ngày giờ tháng năm sinh của tôi, sau đó bảo mẹ tôi rằng: “Ngày giờ sinh của thằng bé này bản mệnh rất vững, đời nó luôn vấp váp nhưng vẫn là mệnh được hưởng vinh hoa tốt đẹp, luôn có quý nhân phù trợ; mệnh nó có vấn đề khắc thê, sau này lấy vợ nên tìm một cô gái cũng có mệnh vững như nó thì mới yên.”
Tôi chẳng rõ ông Lưu thầy bói nói có đúng không, chỉ biết kể từ khi đi học, tôi luôn luôn rất suôn sẻ thuận lợi nhưng rất hay gặp tai nạn lặt vặt, và luôn được người đứng ra giúp đỡ hóa giải cho. Sau khi tốt nghiệp đại học, dấn thân vào đời, làm phóng viên tòa báo, phóng viên truyền hình, rồi làm biên tập cho tạp chí, làm về thiết kế ý tưởng sáng tạo cho công ty, làm quản lý ban bảo dưỡng duy tu của nhà máy, làm giám định viên cho công ty bảo hiểm, làm ban kinh doanh… Tôi đã làm và thay đổi nhiều vị trí, đổi nhiều nghề, nhưng không có một nghiệp vụ nào có thể khiến tôi yên tâm làm việc. Chuyện tình cảm với bạn gái cũng thế, kể từ khi biết yêu đương đến giờ, tôi đã thất tình không biết bao nhiêu lần và cũng để cho vô số bạn gái phải thất vọng. Cứ như một người bạn xem tướng cho tôi cách đây mấy năm, thì đời tôi không có gì là ổn định cả.
Tôi đã sắp đi hết 30 năm của cuộc đời, có rất ít bạn, chỉ có một người bạn duy nhất có thể hoàn toàn cởi mở mọi phương diện, là Mông Nhân. Mông Nhân sinh vào mùa đông, khi mới chào đời, cậu có làn da trắng bong, trắng như tuyết ngoài trời, nhưng tay phải cậu ta có một vết chàm nhỏ xíu hình chữ “thập”. Khi đó, bác sĩ và cha của Mông Nhân đều thấy choáng váng. Phải một tuần sau khi sinh, nước da của Mông Nhân mới giống như mọi đứa trẻ sơ sinh. Một ông già ở quê Mông Nhân nói: Thằng bé này là một con bạch mã trên trời xuống trần, vết chàm ở chân trước bên phải của nó là dấu ấn cho thiên đình khắc cho.
Có lẽ vì tôi và Mông Nhân đều có khả năng thiên phú là rất ham tìm hiểu khám phá sự thật, nên chúng tôi thân với nhau, rồi cùng trải nghiệm, tìm tòi, nghe ngóng đủ thứ chuyện mà chúng tôi cảm thấy hứng thú: chuyện về quá khứ, về hiện tại, thậm chí cả về tương lai nữa… Đương nhiên cũng bắt nguồn từ việc cả tôi và Mông Nhân đều thích gõ bàn phím trao đổi những câu chuyện của cả hai.
Bình luận truyện