Lật Mở Thiên Thư

Quyển 1 - Chương 8-2: Nhân sĩ phục ma



Chừng hơn một giờ sau, Lưu Siêu trở về dẫn theo một nam giới khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn. Người ấy bước vào, thay dép lê. Lưu Siêu giới thiệu: “Đây là Lưu Vân, anh họ của tôi.” Lưu Vân chào hỏi mọi người, rồi anh cầm cái cốc luôn mang theo người đi tìm nước uống trong phòng khách. Tôi vội cầm cốc của anh đến bình hứng nước hộ anh. Lưu Vân uống mấy hụm rồi hỏi: “Người đâu?”

Lưu Siêu vội dẫn anh ta vào phòng trong. Lưu Vân chăm chú nhìn Mễ Đâu một lúc rất lâu, sau đó anh bảo chúng tôi đi ra ngoài. Mông Nhân xin nán lại nhưng bị Lưu Vân từ chối. Mễ Đâu ngồi trên giường, lo lắng nhìn Lưu Vân. Lưu Vân mỉm cười, nói: “Đừng sợ. Tôi đã có cách, sẽ rất mau khỏi thôi! Cô cứ tin ở tôi. Tôi nhất định sẽ bắt cái thứ ở trong người cô ra.”

Mễ Đâu lại nhìn chúng tôi đang đứng ngoài cửa, chúng tôi không biết Lưu Vân có làm được không nhưng cũng cứ gật đầu với Mễ Đâu.

Tôi khẽ hỏi Lưu Siêu đứng bên cạnh: “Có… có thể phục ma thật không?”

Lưu Siêu mỉm cười, nói: “Cứ chờ, lát nữa anh sẽ biết.”

Tôi đang định tiện tay khép cửa lại thì Lưu Vân ngoảnh ra nói: “Sao lại đóng cửa? Đâu phải chuyện gì khuất tất? Các vị cứ im lặng đứng đó là được. Mở cửa ra cho thông gió, đừng lo.”

Nghe Lưu Vân nói thế, tôi hơi ngạc nhiên. Nghe nói, nếu bắt ma thì phải đóng cửa lại, đề phòng ma quỷ sau khi bị đuổi ra thì chúng không chạy lung tung, vẫn thấy trong phim ảnh, các linh mục phương tây còn dùng nước thánh và cây thập tự, thậm chí đem cả gương nữa. Lưu Vân làm như thế thì quá mới mẻ, liệu cách phục ma thật sự có giống như anh ta làm không?

Tôi lại hỏi nhỏ Lưu Siêu: “Phục ma kiểu Trung Quốc à?”

Lưu Siêu lừ mắt: “Định hỏi ly hôn kiểu Trung Quốc nữa chắc? Đừng nói nữa, im lặng!”

Lưu Vân đứng trước mặt Mễ Đâu, lẩm nhẩm những câu gì đó. Tôi ghé đầu nhìn vào trong phòng, dỏng tai lắng nghe nhưng không nghe rõ anh ta đang nói gì. Lưu Vân lại đi vòng lên đầu giường, quay lưng về phía chúng tôi, anh đưa hai tay lên lên cao, dang rộng ra rồi đột nhiên ép xuống phía dưới và đặt hai tay bên cạnh Mễ Đâu; sau đó tay phải anh từ từ dịch chuyển từ đầu xuống chân cô, cứ thế vài lần. Tiếp đó, tay trái anh lần vào túi xách lấy ra một thứ gì đó, rồi anh nắm một nắm tựa như bột rắc lên người Mễ Đâu, tay phải của anh áp lên những chỗ rắc bột và nhấc mạnh lên cao…

Lúc này chúng tôi đều nhìn thấy rất rõ những ánh quang màu trắng bị rút ra khỏi người Mễ Đâu, rồi bị Lưu Vân nhanh chóng nắm chặt trong tay. Lưu Vân lại vỗ mạnh hai bàn tay, chúng tôi nhìn thấy một đám bột trắng bắn tung lên. Sau đó anh bảo chúng tôi: “Mau tìm một cái chai!”

Chúng tôi vội tìm khắp nhà nhưng không tìm thấy chai lọ gì, chỉ có lon cô-ca, bèn hỏi Lưu Vân xem có dùng được không, anh nói “cũng được”. Chúng tôi bật nắp lon đổ hết cô-ca đi rồi đưa cho Lưu Vân. Anh cầm lấy rồi thận trọng bỏ một thứ gì đó vào trong lon, sau đó khua lên trước mặt Mễ Đâu, nói: “Cô nhìn đi, đã ổn rồi. Bây giờ tôi kê một đơn thuốc, cô phải uống đúng giờ và uống hết thuốc trong ba ngày, thế là khỏi hẳn.”

Mễ Đâu gật đầu. Lúc này chúng tôi thấy khí sắc của cô ấy đã khá lên rất nhiều so với lúc trước. Rồi Lưu Vân quay người bước ra, nói rằng anh còn có chút việc phải đi. Anh lấy ra một đơn thuốc đưa cho Lưu Siêu, rồi anh chào chúng tôi và ra về.

Lưu Vân vừa ra khỏi cửa, Lưu Siêu mỉm cười, nói với chúng tôi: “Thần kỳ chưa?” Chúng tôi đều gật đầu. Tôi hỏi Lưu Siêu: “Cái thứ vừa nãy là gì thế? Chắc không thể là… có ma nhập vào người thật?”

Lưu Siêu cười hề hề, nói: “Vài hôm nữa Lưu Vân đến, các anh cứ hỏi anh ấy là được. Việc quan trọng nhất lúc này là sắc thuốc cho Mễ Đâu uống. Bây giờ tôi ra phố bốc thuốc đem về, nhiệm vụ sắc thuốc sẽ giao cho…” Anh chỉ tay vào mấy chúng tôi, lão Phó khôn khéo né tránh, cuối cùng Lưu Siêu vỗ tay lên trán, nói: “Phải, giao cho Mông Nhân nhiệm vụ sắc thuốc.”

Nào ngờ Mông Nhân buông ra một tràng: “Tôi không biết sắc thuốc. Hồi nhỏ toàn là mẹ tôi sắc cho tôi, ngày nay có hình thức thuê sắc thuốc kia mà?”

Tôi và lão Phó lừ mắt nhìn cậu ta. Lão Phó nói: “Cậu hay xem phim, thừa biết rồi: mấy bát nước, sắc còn một bát thuốc.”

Tôi tiếp lời: “Không uống thì đổ bỏ, bệnh sẽ khỏi, đúng không?”

Tôi lại hỏi Lưu Siêu: “Thuốc ấy, liệu có ăn thua gì không?”

Lưu Siêu nói: “Tuyệt đối hiệu quả! Dù không tin ông anh tôi thì cậu cũng nên tin tôi đi!” Nói xong anh đi ra.

Kể cũng tài tình thật! Sau ba ngày uống thuốc của Lưu Vân, Mễ Đâu đã đỡ ho rất nhiều, ít ra là ban đêm đã có thể ngủ bình thường, da dẻ cũng hồng hào hơn. Tôi, Mông Nhân và lão Phó nói chuyện với nhau, công nhận rằng sự việc này quả là thần kỳ, phải tìm Lưu Vân để hỏi cụ thể mới được. Nhất là tôi… nếu đúng là có chuyện ma nhập vào Mễ Đâu, con ma mới chỉ lướt qua cửa… nhưng tôi, tôi đã vào tít sâu trong động và ở đó rất lâu, chắc tôi cũng sẽ…

Theo Lưu Siêu nói, muốn gặp nhân vật Lưu Vân bí hiểm lạ kỳ này cũng không dễ, có lúc anh ta ngao du câu cá… xung quanh núi Thuyền Sơn, nhưng phần lớn thời gian anh ta hay đến chùa Hàn Lâm của thành phố âm đánh cờ với các cụ già; nếu không thấy có mặt ở một trong hai nơi này tức là anh ta đang ở nhà, nhà Lưu Vân ở ngoại thành. Nơi đó vốn là một khu biệt thự hình thành sớm nhất thành phố nhưng chỉ bán được hai biệt thự, còn lại thì không ai hỏi đến. Về sau, chủ đầu tư đã tự sát vì kinh doanh thua lỗ, Lưu Vân bèn tìm cách mua lại được một phần trong đó gồm bốn biệt thự, anh tạm để đó đã. Dẫu bao năm qua không có khách hỏi mua thì khu vực mà anh sở hữu vẫn là chốn đào nguyên giữa cõi trần ai này.

Nghe Lưu Siêu nói thế, xem ra, Lưu Vân quả là một cao nhân khác thường!? Ba chúng tôi bèn xuất phát, trước hết đến đập nước ở Thuyền Sơn là nơi gần hơn, nhưng tìm suốt một ngày trời, chỉ thấy những người đang câu cá chứ không thấy bóng anh đâu. Tôi đã xin thôi việc công ty, cha mẹ tôi thì luôn kêu gọi tôi trở về giúp trông nom việc kinh doanh, tôi đang nghĩ, ừ thì tặc lưỡi trở về nhà cho xong, nhưng trước hết phải ở lại thành phố âm nghỉ ngơi ít hôm xem xem có thể làm việc gì đó thú vị, còn hơn là về nhà trông coi cửa hàng ăn uống. Lão Phó tạm cấp cho tôi ít tiền tiêu, do cậu ta đã hứa với tôi từ trước rồi.

Bàn bạc xong, Mông Nhân, Mễ Đâu và lão Phó quay lại thành phố C, và trở về nhà mình. Còn tôi, tôi đến thành phố J thăm cha mẹ, sau đó lại trở về ngôi nhà mới ở thành phố âm ngủ bù và thư giãn vài hôm. Thực ra, tôi chủ yếu chỉ muốn tìm gặp Lưu Vân, có điều, vấn đề bức xúc nhất với tôi lúc này là tiền đã sắp cạn. Tôi không phải hạng người thích ngửa tay xin tiền cha mẹ, ngoại trừ lâm vào tình thế nguy cấp đành phải mở mồm vậy. Kể từ khi học đại học năm thứ nhất, tôi đã không xin cha mẹ tiền sinh hoạt phí, bao năm qua đã có thể tự lo thân, nay lại mở miệng xin tiền thì thật bẽ mặt.

Cũng may, lão Phó đã đưa tôi năm ngàn nhân dân tệ. Lúc cầm tiền, tôi đã nói rõ: tiền này tôi vay cậu, trong vòng nửa năm là cùng, tôi sẽ trả nợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện