Lâu Ngày Mới Thấy Lòng Người
Chương 14
Đang lúc tình cảm mãnh liệt mà lại gọi tên của bạn trai cũ, đây là điều mà nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Không cần nhìn cũng biết sắc mặt Chu Tư lạnh như băng.
Giờ tôi giải thích kiểu gì đây? Vì dù giải thích thế nào cũng chỉ làm những chuyện vô ích mà thôi.
Chu Tư dừng tất cả các động tác, như thể tất cả sự nhiệt liệt vừa rồi tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi chưa từng xảy ra. Nhưng dường như có vô số bong bóng đang khuấy động trong cơ thể tôi, có chột dạ và cũng có hào hứng. Vì thế tôi chủ động hôn lên môi Chu Tư, nụ hôn này có chút ý dỗ ngọt của tôi.
Nhưng cái tên keo kiệt Chu Tư lại mặc kệ tôi đã cố gắng xoa dịu anh ấy như thế nào, mà cứ thế trực tiếp kéo tôi rời đi, không để lại chút tình cảm và thể diện nào.
Điều này có hơi xấu hổ.
Dù như thế nào thì không gian trên xe cũng không tiện phát huy vài chuyện, lúc này tôi đang ngồi trên người Chu Tư liền ngo ngoe muốn xuống dưới, nhưng hai tay anh ấy đã khóa chặt eo tôi như thể anh ấy có ý không cho tôi xuống.
Tôi nhìn Chu Tư, lại cố ý ngồi trên người anh ấy lắc qua lắc lại, nũng nịu: “Anh Chu.”
Chu Tư lạnh lùng liếc nhìn tôi, sau đó rất ga lăng giúp tôi sửa sang quần áo xộc xệch rồi rất nghiêm túc hỏi tôi: “Em có biết tên anh là gì không?”
Này mà còn cần phải nói nữa à! Tất nhiên là tôi biết rồi! Dù sao từ khi tôi sinh ra là tôi đã biết Chu Tư rồi, tuy rằng mối quan hệ của hai chúng tôi không được tốt lắm nhưng dù sao tôi đây cũng được coi như là chứng kiến anh ấy lớn lên. Không đúng, anh ấy chứng kiến tôi lớn lên mới đúng.
Nhưng trong tình huống vừa rồi, tôi cũng không hiểu sao đột nhiên mình lại gọi tên Trần Chí Thành nữa.
Tôi điên cuồng gật đầu: “Cục cưng Chu Tư!”
Vẻ mặt Chu Tư kiểu không biết làm sao nhéo eo tôi: “Em gọi anh là gì?”
Tôi lặp lại: “Cục cưng nè!”
Rốt cuộc Chu Tư cũng cười, hừ nhẹ một tiếng rồi nói với tôi: “Hồ ly tinh nhỏ.”
Tôi nháy mắt với anh ấy rồi lại cọ cọ lên người anh ấy. Tôi tin Chu Tư cực kỳ hiểu rõ ý tôi nhưng anh ấy lại có thể vững vàng bất động như núi.
Rõ ràng là một ngọn núi chứ còn gì nữa, đứng sừng sững không ngã.
Tôi xám xì xám xịt quay lại ghế phụ lái ngồi, nhưng một ý nghĩ nào đó trong lòng tôi lại ngày càng mãnh liệt. Như kiểu mới nếm được miếng kem lại đột nhiên bị người ta giật mất, vốn dĩ tôi ăn chưa đã thì sao có thể cam lòng được.
Tôi lén lút liếc nhìn Chu Tư, vài lần muốn nói lại thôi. Hiện tại tôi không thể yêu cầu anh ấy làm gì đó với tôi được, rõ ràng bầu không khí cũng đã sớm bị phá hủy rồi.
Chu Tư điều khiển tay lái bằng một tay, anh ấy xắn tay áo sơ mi lên nửa khuỷu tay để lộ cánh tay rắn chắc và xinh đẹp của anh ấy.
Anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi lấy một cái, chỉ nhàn nhạt hỏi tôi: “Trong đầu em lại có mấy ý tưởng không đứng đắn nào đấy?”
Tôi tự biện minh cho bản thân theo bản năng: “Ý tưởng không đứng đắn gì chứ?”
Chu Tư nói: “Vậy thì em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Tôi muốn bốc phốt nhưng lại không dám lên tiếng, nên tôi chỉ đành lảm nhảm nói bậy một lúc.
Chu Tư nói: “Anh không nghe rõ.”
Tôi nói: “Lần trước anh nói với em đó là lần đầu tiên của anh, chuyện này là thật à?”
Chu Tư nói: “Anh làm cho em có quan niệm sai rằng anh là đứa thích ăn chơi à?”
Tôi nói: “Thật ra cũng không phải… Có cái, anh thật sự rất rành, căn bản không giống lần đầu tiên chút nào ấy.”
“Cảm ơn lời khen.”
Tôi trợn mắt nhìn anh ấy: “Còn nữa, không phải anh nói muốn nói chuyện à? Đây là chuyện anh muốn nói? Đưa em đến vùng hoang vu hoang dã rồi lột s@ch quần áo em, sau đó lại để em rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng mà còn ngoảnh mặt làm ngơ, thật sự rất đáng ghét…”
Càng nói về sau tôi càng không có tự tin, đặc biệt là khi tôi bắt gặp ánh mắt của Chu Tư ở phía đối diện.
Chu Tư dừng xe, anh ấy nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng anh ấy vẫn không nói lời nào.
Đây là chỗ tôi không thể hiểu được, tôi có thể cảm nhận được Chu Tư có rất nhiều lời muốn nói với tôi. Nhưng với tính cách của người này, bạn có thể nói anh ấy thành thục vững vàng, nhưng thứ đáng tiếc là cái miệng của anh ấy, không mở miệng nói chuyện là không có bất cứ tác dụng nào.
Cuối cùng Chu Tư cũng gọi tên tôi: “Tạ Lệ.”
Tôi ngồi thẳng dậy, giống như một con cừu con đang chờ phán xét.
Chu Tư nói: “Em không cần phải có bất kỳ áp lực nào đâu, cũng không cần cảm thấy có gánh nặng vì tình cảm của anh.”
Tôi có chút sờ không được ý nghĩ*, trong khoảng thời gian ngắn này cũng không còn cách nào hiểu được những lời của Chu Tư.
(*Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.)
Chu Tư rũ mắt, giọng nói trầm thấp: “Dù sao từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ để ý đến anh.”
Này này này.
Thế này thì kêu tôi nói kiểu gì đây?
Tôi đột nhiên cảm thấy mình là một đứa cặn bã, không xứng với thứ tình cảm của Chu Tư.
Chu Tư mở hộp lưu trữ trên xe ra, lấy từ trong đó một hộp trang sức nhỏ rồi đưa cho tôi: “Lúc đi công tác anh tình cờ thấy, anh nghĩ nó hợp với em.”
Tôi mở hộp trang sức ra xem thì thấy một đôi bông tai hình chân mèo rất tinh xảo và đáng yêu. Gần như vừa thấy là tôi đã lập tức yêu nó rồi.
Chu Tư vươn tay xoa vào đầu tôi, anh ấy nói với giọng yêu chiều: “Đã muộn rồi để anh đưa em về.”
Xe lại khởi động lần nữa và Chu Tư nhanh chóng đưa tôi về nhà.
Sau khi chia tay với Trần Trí Thành, tôi đã dọn về nhà ở, cha mẹ tôi biết chuyện liền rất vui vì họ vẫn luôn không thích Trần Trí Thành cho lắm.
Lúc này trời lại bắt đầu mưa nhỏ, Chu Tư bước xuống ghế lái rồi đưa dù cho tôi.
Trước khi chúng tôi chia tay, Chu Tư nói với tôi: “Tạ Lệ, nếu em muốn chơi, anh sẽ chơi với em, nếu em không muốn chơi cứ trực tiếp nói với anh là được. Anh có thể biến mất khỏi thế giới của em bất cứ lúc nào, nhưng em đừng cố tình tránh mặt anh.”
Tôi dừng một chút, tôi không biết có thể hiểu rằng tôi không cần phải chịu trách nhiệm về mối quan hệ này hay không, chỉ cần tôi muốn làm Chu Tư, tôi có thể làm anh ấy bất cứ lúc nào?
Thôi xong rồi, tại sao tôi cứ cảm thấy Chu Tư vô cùng xót xa trong lòng khi anh ấy nói điều này…
Tôi không nhịn được bắt đầu mềm lòng.
Tôi nhận dù từ tay Chu Tư, mu bàn tay vô tình lướt qua lòng bàn tay nóng bỏng của anh ấy, trong lòng chợt cảm thấy tê dại.
Chu Tư hất cằm với tôi: “Trời mưa rồi, vào nhà đi.”
Vậy mà tôi lại có chút tan nát cõi lòng khi phải rời đi.
Mới vừa về đến nhà, tôi liền đụng phải cha tôi, cha tôi có đôi mắt sắc bén lắm, ông liền hỏi tôi: “Vừa rồi có phải Chu Tư đưa con về không?”
Tôi có chút sức lực kiệt quệ.
Nhưng cha tôi lại cứ lải nhải mãi: “Sao con không mời cậu ấy vào? Nhắc mới nhớ, đã lâu cha không gặp cậu ấy. Gần đây công ty của Chu Tư phát triển rất mạnh mẽ, từ tận đáy lòng cha vô cùng khâm phục cậu ấy.”
Người có thể khiến cha tôi khâm phục không được mấy người, vì vậy tôi tò mò: “Anh ấy rất giỏi hả cha?”
Cha tôi nói: “Con không xem tin tức à? Người vừa được bầu chọn là thanh niên xuất sắc của thành phố đấy.”
Cái này tôi thực sự không chú ý thật.
Sau khi lên lầu tôi liền đi tắm rửa, tắm xong thì nằm trên giường trằn trọc, trong lòng tôi rối bời không thể nói được rốt cuộc là cảm giác gì. Nhưng tôi biết, trong tâm trí tôi toàn là Chu Tư.
Chu Tư Chu Tư Chu Tư.
Người đàn ông này quả thực là âm hồn bất tán mà.
Vì vậy, vào lúc mười hai giờ bà ấy mươi sáng, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại gọi điện cho Chu Tư, giống như cái ngày mà tôi lầm tưởng rằng người bạn thân nhất của mình đang cặp kè với bạn trai cũ của mình.
Khi điện thoại được kết nối, tôi nghe thấy giọng nói của Chu Tư, vẫn rất trầm ấm và dễ nghe như cũ, anh ấy hỏi tôi sao vậy?
Với một trái tim ngoan cường, tôi nói với Chu Tư: “Nếu không chúng ta thử xem?”
Chu Tư biết rồi còn hỏi: “Thử cái gì?”
Tôi nói: “Thử làm bạn traai và bạn gái vậy.”
Chu Tư cười: “Xuống lầu, nói ngay trước mặt anh.”
Giờ tôi giải thích kiểu gì đây? Vì dù giải thích thế nào cũng chỉ làm những chuyện vô ích mà thôi.
Chu Tư dừng tất cả các động tác, như thể tất cả sự nhiệt liệt vừa rồi tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi chưa từng xảy ra. Nhưng dường như có vô số bong bóng đang khuấy động trong cơ thể tôi, có chột dạ và cũng có hào hứng. Vì thế tôi chủ động hôn lên môi Chu Tư, nụ hôn này có chút ý dỗ ngọt của tôi.
Nhưng cái tên keo kiệt Chu Tư lại mặc kệ tôi đã cố gắng xoa dịu anh ấy như thế nào, mà cứ thế trực tiếp kéo tôi rời đi, không để lại chút tình cảm và thể diện nào.
Điều này có hơi xấu hổ.
Dù như thế nào thì không gian trên xe cũng không tiện phát huy vài chuyện, lúc này tôi đang ngồi trên người Chu Tư liền ngo ngoe muốn xuống dưới, nhưng hai tay anh ấy đã khóa chặt eo tôi như thể anh ấy có ý không cho tôi xuống.
Tôi nhìn Chu Tư, lại cố ý ngồi trên người anh ấy lắc qua lắc lại, nũng nịu: “Anh Chu.”
Chu Tư lạnh lùng liếc nhìn tôi, sau đó rất ga lăng giúp tôi sửa sang quần áo xộc xệch rồi rất nghiêm túc hỏi tôi: “Em có biết tên anh là gì không?”
Này mà còn cần phải nói nữa à! Tất nhiên là tôi biết rồi! Dù sao từ khi tôi sinh ra là tôi đã biết Chu Tư rồi, tuy rằng mối quan hệ của hai chúng tôi không được tốt lắm nhưng dù sao tôi đây cũng được coi như là chứng kiến anh ấy lớn lên. Không đúng, anh ấy chứng kiến tôi lớn lên mới đúng.
Nhưng trong tình huống vừa rồi, tôi cũng không hiểu sao đột nhiên mình lại gọi tên Trần Chí Thành nữa.
Tôi điên cuồng gật đầu: “Cục cưng Chu Tư!”
Vẻ mặt Chu Tư kiểu không biết làm sao nhéo eo tôi: “Em gọi anh là gì?”
Tôi lặp lại: “Cục cưng nè!”
Rốt cuộc Chu Tư cũng cười, hừ nhẹ một tiếng rồi nói với tôi: “Hồ ly tinh nhỏ.”
Tôi nháy mắt với anh ấy rồi lại cọ cọ lên người anh ấy. Tôi tin Chu Tư cực kỳ hiểu rõ ý tôi nhưng anh ấy lại có thể vững vàng bất động như núi.
Rõ ràng là một ngọn núi chứ còn gì nữa, đứng sừng sững không ngã.
Tôi xám xì xám xịt quay lại ghế phụ lái ngồi, nhưng một ý nghĩ nào đó trong lòng tôi lại ngày càng mãnh liệt. Như kiểu mới nếm được miếng kem lại đột nhiên bị người ta giật mất, vốn dĩ tôi ăn chưa đã thì sao có thể cam lòng được.
Tôi lén lút liếc nhìn Chu Tư, vài lần muốn nói lại thôi. Hiện tại tôi không thể yêu cầu anh ấy làm gì đó với tôi được, rõ ràng bầu không khí cũng đã sớm bị phá hủy rồi.
Chu Tư điều khiển tay lái bằng một tay, anh ấy xắn tay áo sơ mi lên nửa khuỷu tay để lộ cánh tay rắn chắc và xinh đẹp của anh ấy.
Anh ấy thậm chí còn không nhìn tôi lấy một cái, chỉ nhàn nhạt hỏi tôi: “Trong đầu em lại có mấy ý tưởng không đứng đắn nào đấy?”
Tôi tự biện minh cho bản thân theo bản năng: “Ý tưởng không đứng đắn gì chứ?”
Chu Tư nói: “Vậy thì em đang suy nghĩ chuyện gì?”
Tôi muốn bốc phốt nhưng lại không dám lên tiếng, nên tôi chỉ đành lảm nhảm nói bậy một lúc.
Chu Tư nói: “Anh không nghe rõ.”
Tôi nói: “Lần trước anh nói với em đó là lần đầu tiên của anh, chuyện này là thật à?”
Chu Tư nói: “Anh làm cho em có quan niệm sai rằng anh là đứa thích ăn chơi à?”
Tôi nói: “Thật ra cũng không phải… Có cái, anh thật sự rất rành, căn bản không giống lần đầu tiên chút nào ấy.”
“Cảm ơn lời khen.”
Tôi trợn mắt nhìn anh ấy: “Còn nữa, không phải anh nói muốn nói chuyện à? Đây là chuyện anh muốn nói? Đưa em đến vùng hoang vu hoang dã rồi lột s@ch quần áo em, sau đó lại để em rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng mà còn ngoảnh mặt làm ngơ, thật sự rất đáng ghét…”
Càng nói về sau tôi càng không có tự tin, đặc biệt là khi tôi bắt gặp ánh mắt của Chu Tư ở phía đối diện.
Chu Tư dừng xe, anh ấy nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng anh ấy vẫn không nói lời nào.
Đây là chỗ tôi không thể hiểu được, tôi có thể cảm nhận được Chu Tư có rất nhiều lời muốn nói với tôi. Nhưng với tính cách của người này, bạn có thể nói anh ấy thành thục vững vàng, nhưng thứ đáng tiếc là cái miệng của anh ấy, không mở miệng nói chuyện là không có bất cứ tác dụng nào.
Cuối cùng Chu Tư cũng gọi tên tôi: “Tạ Lệ.”
Tôi ngồi thẳng dậy, giống như một con cừu con đang chờ phán xét.
Chu Tư nói: “Em không cần phải có bất kỳ áp lực nào đâu, cũng không cần cảm thấy có gánh nặng vì tình cảm của anh.”
Tôi có chút sờ không được ý nghĩ*, trong khoảng thời gian ngắn này cũng không còn cách nào hiểu được những lời của Chu Tư.
(*Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.)
Chu Tư rũ mắt, giọng nói trầm thấp: “Dù sao từ nhỏ đến giờ em chưa bao giờ để ý đến anh.”
Này này này.
Thế này thì kêu tôi nói kiểu gì đây?
Tôi đột nhiên cảm thấy mình là một đứa cặn bã, không xứng với thứ tình cảm của Chu Tư.
Chu Tư mở hộp lưu trữ trên xe ra, lấy từ trong đó một hộp trang sức nhỏ rồi đưa cho tôi: “Lúc đi công tác anh tình cờ thấy, anh nghĩ nó hợp với em.”
Tôi mở hộp trang sức ra xem thì thấy một đôi bông tai hình chân mèo rất tinh xảo và đáng yêu. Gần như vừa thấy là tôi đã lập tức yêu nó rồi.
Chu Tư vươn tay xoa vào đầu tôi, anh ấy nói với giọng yêu chiều: “Đã muộn rồi để anh đưa em về.”
Xe lại khởi động lần nữa và Chu Tư nhanh chóng đưa tôi về nhà.
Sau khi chia tay với Trần Trí Thành, tôi đã dọn về nhà ở, cha mẹ tôi biết chuyện liền rất vui vì họ vẫn luôn không thích Trần Trí Thành cho lắm.
Lúc này trời lại bắt đầu mưa nhỏ, Chu Tư bước xuống ghế lái rồi đưa dù cho tôi.
Trước khi chúng tôi chia tay, Chu Tư nói với tôi: “Tạ Lệ, nếu em muốn chơi, anh sẽ chơi với em, nếu em không muốn chơi cứ trực tiếp nói với anh là được. Anh có thể biến mất khỏi thế giới của em bất cứ lúc nào, nhưng em đừng cố tình tránh mặt anh.”
Tôi dừng một chút, tôi không biết có thể hiểu rằng tôi không cần phải chịu trách nhiệm về mối quan hệ này hay không, chỉ cần tôi muốn làm Chu Tư, tôi có thể làm anh ấy bất cứ lúc nào?
Thôi xong rồi, tại sao tôi cứ cảm thấy Chu Tư vô cùng xót xa trong lòng khi anh ấy nói điều này…
Tôi không nhịn được bắt đầu mềm lòng.
Tôi nhận dù từ tay Chu Tư, mu bàn tay vô tình lướt qua lòng bàn tay nóng bỏng của anh ấy, trong lòng chợt cảm thấy tê dại.
Chu Tư hất cằm với tôi: “Trời mưa rồi, vào nhà đi.”
Vậy mà tôi lại có chút tan nát cõi lòng khi phải rời đi.
Mới vừa về đến nhà, tôi liền đụng phải cha tôi, cha tôi có đôi mắt sắc bén lắm, ông liền hỏi tôi: “Vừa rồi có phải Chu Tư đưa con về không?”
Tôi có chút sức lực kiệt quệ.
Nhưng cha tôi lại cứ lải nhải mãi: “Sao con không mời cậu ấy vào? Nhắc mới nhớ, đã lâu cha không gặp cậu ấy. Gần đây công ty của Chu Tư phát triển rất mạnh mẽ, từ tận đáy lòng cha vô cùng khâm phục cậu ấy.”
Người có thể khiến cha tôi khâm phục không được mấy người, vì vậy tôi tò mò: “Anh ấy rất giỏi hả cha?”
Cha tôi nói: “Con không xem tin tức à? Người vừa được bầu chọn là thanh niên xuất sắc của thành phố đấy.”
Cái này tôi thực sự không chú ý thật.
Sau khi lên lầu tôi liền đi tắm rửa, tắm xong thì nằm trên giường trằn trọc, trong lòng tôi rối bời không thể nói được rốt cuộc là cảm giác gì. Nhưng tôi biết, trong tâm trí tôi toàn là Chu Tư.
Chu Tư Chu Tư Chu Tư.
Người đàn ông này quả thực là âm hồn bất tán mà.
Vì vậy, vào lúc mười hai giờ bà ấy mươi sáng, ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại gọi điện cho Chu Tư, giống như cái ngày mà tôi lầm tưởng rằng người bạn thân nhất của mình đang cặp kè với bạn trai cũ của mình.
Khi điện thoại được kết nối, tôi nghe thấy giọng nói của Chu Tư, vẫn rất trầm ấm và dễ nghe như cũ, anh ấy hỏi tôi sao vậy?
Với một trái tim ngoan cường, tôi nói với Chu Tư: “Nếu không chúng ta thử xem?”
Chu Tư biết rồi còn hỏi: “Thử cái gì?”
Tôi nói: “Thử làm bạn traai và bạn gái vậy.”
Chu Tư cười: “Xuống lầu, nói ngay trước mặt anh.”
Bình luận truyện