Lau Súng Cướp Cò
Chương 15
Cố Lạc lộ ra vẻ mặt chán ghét, thân thể lăn một vòng, chạy ra khỏi phạm vi khống chế của Cố Doãn, lưu loát từ bên kia giường đi xuống, mặc thêm cái áo mỏng ở bên ngoài.
Cố Doãn đối với một loạt hành động kháng cự này của cô đã sớm có thói quen, cũng không hung dữ cô, lôi cà vạt đặt ở đầu giường cô, sau đó liền bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
Cô mặc, anh cởi.
Động tác anh cởi quần áo nhất thời khiến Cố Lạc cảnh giác, Cố Doãn trần trụi nửa người trên nằm ở trên giường cô."Lạc, tới đây."
Cố Lạc dĩ nhiên không động, còn lặng lẽ lui về phía sau mấy tấc.
Cố Doãn sống an nhàn sung sướng, đối với chất lượng cuộc sống cực kỳ soi mói, hiển nhiên không hài độ thoải mái của cái giường này của Cố Lạc, ở phía trên nằm một lát, miễn cưỡng thích ứng."Anh bảo em tới đây."
"Có lời cứ nói."
Cố Lạc lạnh lùng, mò không ra tâm tư hay thay đổi của anh.
Giữa hai người, nhất thời trầm mặc.
"Trải qua nhiều năm như vậy, tâm vẫn đối với anh đề phòng nặng như vậy." Trong giọng nói của Cố Doãn có một tia buồn bã không dễ dàng phát giác, tiếp khôi phục như thường: "Anh sẽ không đụng em, đặt tim trong bụng, tới đây xoa đầu cho anh."
"Đầu lại đau rồi hả ?" Cố Lạc do dự chốc lát, ngồi trở lại bên giường.
Cố Doãn thuận thế gối đầu lên chân cô, cặp mắt đóng lại, giữa lông mày nhíu lại, huyệt Thái Dương giật giật đau.
Cố Doãn người này, sở thích rất nhiều, lại không cố định, tất cả nhìn tâm tình, càng nguy hiểm lại càng có hứng thú, nhưng là trong đó chỉ có hai điểm vĩnh viễn không thay đổi: lợi ích cùng phụ nữ. Anh hiếm khi đến Vancouver, Thi Dạ Triêu tự nhiên không thể thua thiệt anh, thay đổi nhiều loại phụ nữ đuổi tới đây.
Đều là phụ nữ xinh đẹp sạch sẽ, anh cũng không cự tuyệt, những ngày qua đùa có chút quá, thân thể cảm giác hơi mệt mỏi."Người của Evan đúng là rất có tay nghề."
Cố Lạc không hiểu: "Thế nào?"
"Đã nghiền."
Cố Lạc lập tức hiểu, sức lực hai tay vừa phải ấn lên huyệt Thái Dương của anh, không lên tiếng. Tay thường cầm súng, bảo dưỡng tỉ mỉ hơn nữa cũng khó tránh khỏi mang chút vết chai, tay Cố Lạc không giống như phụ nữ bình thường mềm mại không xương, nhưng sức lực đắn đo cực tốt, Cố Doãn đau đầu bắt đầu chậm rãi giảm đi.
Hơi thở anh vững vàng, Cố Lạc từ từ thả nhẹ sức lực, để tránh quấy rầy giấc ngủ của anh, để Cố Doãn ngủ dù sao cũng tốt hơn để cho anh tỉnh. Anh tính khí không được tốt, trước khi anh ngủ say, Cố Lạc không dám vọng động, hơn nửa ngày sau mới động tác nhẹ vô cùng xuống giường.
Trong nháy mắt cô đóng cửa phòng ngủ, Cố Doãn mở hai mắt ra, đáy mắt sâu một mảnh.
Đầu của anh đau là bệnh cũ, có một mảnh đạn nhỏ ở lại trong đầu anh mấy năm, đó là quá khứ vì cứu cô tạo thành. Nếu không, người bị đạn xuyên thấu sẽ là cô.
Đó là điểm duy nhất Cô Lạc cho đến chết đều cho rằng cô thiếu nợ anh.
Cố Doãn đối cô tốt hoặc không tốt tạm thời không nói đến, nhưng anh chung quy là vì cô cản một viên đạn trí mạng —— ở thời điểm cô hận anh, thời điểm khi anh hận không thể giết chết cô.
. . . . . .
Ngoài cửa, Cố Lạc chậm rãi kéo ra rèm che cửa sổ bên cạnh cánh cửa sổ, dựa vào bên cửa sổ, nhìn mặt trời đang lặn ở phía xa trong thành phố.
Vừa rồi anh gối lên chân của cô ngủ, một màn này khiến cô hồi tưởng lại lúc mình còn rất nhỏ, Cố Doãn thỉnh thoảng cũng sẽ như vậy. Khi đó mặc dù cũng thường bị anh khi dễ, nhưng ở trong mắt cô, thân phận của Cố Doãn là một người anh không đủ tư cách, sẽ làm đau cô, cũng sẽ hung dữ với cô, mắng cô, thậm chí đánh cô. Cô nếu có chuyện, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn là sẽ đến chỗ của anh tìm kiếm trợ giúp, chỉ vì. . . . . . Anh là Cố Doãn, là anh trai cô.
Sau này. . . . . .
Sau này, cô từ từ lớn lên, tất cả cũng liền thay đổi. Cô vẫn như cũ sẽ phản kháng anh, nhưng là lại biết có một số thời điểm, Cố Doãn không thể chọc vào.
Nếu như cô có thể vẫn theo ý Cố Doãn, cuộc sống có thể so với hiện tại tốt hơn rất nhiều. Nhưng thuận theo anh, chắc chắn sẽ phải mất đi một số thứ, đầu tiên chính là tôn nghiêm, sau đó là thân thể. . . . . .
Cố Lạc cũng không phải là ruột thịt của Cố Bạch Bùi, điều này ở Cố gia cũng không phải là bí mật gì quá lớn, cô lúc nhỏ cũng biết việc này, Cố gia cũng không có gạt cô.
Cố Bạch Bùi lúc tuổi còn trẻ cũng đã xông pha ranh giới nguy hiểm, là người quá chuyên chú sự nghiệp, trước khi gặp được Cố phu nhân từng có phụ nữ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cố phu nhân sau khi sinh cho ông hai đứa con trai, Cố Bạch Bùi lại chợt muốn nuôi con gái.
Cố phu nhân cùng con thứ Cố Thanh năm ấy ngoài ý muốn bỏ mình, trong bụng của bà đã mang thai một cô bé, cô con gái này không có cơ hội ra đời theo mẹ và anh hai cùng nhau đi rồi, chỉ để lại cha con Cố Bạch Bùi cùng Cố Doãn.
Mà Cố Bạch Bùi từ đó về sau mặc dù cũng có qua những phụ nữ khác, nhưng thủy chung không tái giá.
Có một năm, ông mang theo Cố Doãn chỉ mới mười tuổi đi Đông Nam Á nói chuyện làm ăn, gặp phải kẻ thù của đối phương tới tìm, lửa đạn kẻ địch biến bàn đàm phán thành gỗ vụn. Mục tiêu của kẻ địch là đối phương, Cố Bạch Bùi đi đến chỗ nào đều mang người, cũng không bị tổn hại gì.
Ông mang theo Cố Doãn che chở dưới tay hướng một gian phòng cũ bỏ hoang rút lui bí mật, lại ở trong mưa bom bão đạn, nghe thấy một tiếng trẻ con khóc.
Đối phương phá hủy chiếc xe kia, thủ hạ phát hiện một cô bé. Cô bé trên mặt mang nước mắt lớn chừng hạt đậu, đến tay Cố Bạch Bùi chợt đình chỉ tiếng khóc, mắt to chớp chớp mong đợi, một chút nức nở, cái mũi nhỏ hồng hồng, da trắng noãn không thể tin được.
Ngay cả bên ngoài lửa đạn vẫn nổ vang như cũ, nhưng cô bé này thủy chung lại không khóc thêm một tiếng, mút lấy ngón tay mập mạp ở trong ngực Cố Bạch Bùi ngoan vô cùng.
Lại một tiếng nổ, nóc nhà chấn động rơi xuống một chút tạp vật, người thủ hạ che chở ông chủ cùng tiểu thiếu gia, mà Cố Bạch Bùi lại che chở vật nhỏ mềm nhũn này. Tất cả mọi người đang vì tính mạng lo lắng, duy chỉ có vật nhỏ này giơ lên tay mập mạp ở trên cằm Cố Bạch Bùi không biết nặng nhẹ vỗ mấy cái, sau đó cười khanh khách ra tiếng.
Thuộc hạ hỏi ông xử lý cô bé gái này như thế nào, Cố Bạch Bùi cảm nhận xúc cảm kỳ lạ từ bàn tay nhỏ bé của cô, trong lòng nơi nào đó không hiểu mềm nhũn xuống.
Kết quả sự kiện này là đối phương không biết rốt cuộc chọc người nào, hoàn toàn bị chỉnh đến suy sụp, còn dư lại không chết cũng lập tức trốn. Trốn chẳng biết đi đâu, Cố Bạch Bùi sai người tìm thật lâu cũng không có tung tích, cô bé gái này cứ như vậy bị Cố Bạch Bùi dẫn theo trở về, từ đó ở lại Cố Gia, gọi là Cố Lạc, thành con gái Cố Bạch Bùi, em gái Cố Doãn.
Ban đầu nếu không mặc kệ cô, hoặc để cho kẻ thù của đối phương biết được sự tồn tại của cô, hậu quả có thể nghĩ. Nhưng nuôi cô như vậy, làm con gái Cố gia, số mạng Cố Lạc lại thật sự tốt hơn sao?
Từ Ngao nói, làm người phải hiểu được tri ân đồ báo (biết ơn), nhất là ở thời điểm cho rằng sự tồn tại của mình không có ý nghĩa.
Giống như anh, bởi vì bốn chữ này cuối cùng trở thành một lính đánh thuê, Athena là thành viên không thể thiếu nhất, làm thuê cho Cố gia.
Mặc kệ là tri ân đồ báo cũng tốt, hay là vì chống lại tâm tư Cố Doãn đối với cô cũng tốt, tâm Cố Lạc cho tới bây giờ đều là trong suốt, cô cảm kích Cố gia cho cô một cơ hội lớn lên, cảm kích Cố Doãn ở trước khi cô lớn lên từng nghiêm túc thương yêu nhưng số lượng không nhiều lắm, nhưng đây không có nghĩa là cô có thể dùng thứ anh muốn để đáp lại.
Mỗi người, nếu có thể may mắn đi tới cái thế giới này, gặp được ai, yêu ai, hận ai, lại bỏ lỡ ai. . . . . . Mà tất cả, có sự hiện diện của cô.
Cho nên đối với bản thân ông không phải là cha ruột, Cố Lạc rất sớm đã nghĩ thông suốt, tâm không có khúc mắc.
Dù sao khi cô cũng không biết trở thành cô nhi thì là bọn họ chủ động cho cô một mái nhà.
Mặc dù ý nghĩa cái nhà này, càng về sau, càng thay đổi mùi vị, nhưng tốt đẹp ban đầu, đáng giá cô khắc trong tâm khảm.
Thi Dạ Triêu chiêu đãi Cố Doãn vài ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Cố Lạc một lần, hai người ngầm hiểu với nhau, Cố Lạc có thể tới đó mới là lạ.
Nhắc tới Cố Lạc, Cố Doãn hơi mệt mỏi, luôn miệng tỏ vẻ bản thân buồn bực, cứ như vậy một người em gái, dĩ nhiên cũng làm phải lập gia đình rồi. Lúc đó anh rượu quá mấy tuần, đang trong men say, trong lời nói không tha kia cũng không biết là thật hay giả.
Thi Dạ Triêu thờ ơ, lui tới nhiều năm, hiểu rõ Cố Doãn, chỉ vì lợi ích bán chuyện bán em gái hắn làm được. Nghĩ cũng biết người kia bị bán đi khẳng định chưa cho Cố Doãn sắc mặt tốt, hôm đó cô trở về kết quả cùng cha con Cố gia xảy ra tranh chấp kịch liệt, Thi Dạ Triêu thấy tận mắt má phải Cố Lạc mới biết.
Cố Doãn phải đi, Thi Dạ Triêu tự nhiên muốn đi đưa.
Nhiều ngày không ra cửa Cố Lạc bị Cố Doãn cứng rắn quấy nhiễu không thể không cho anh chút thể diện, đồng ý tiễn lên máy bay. Từ trong nhà ra ngoài, Cố Lạc liếc nhìn Thi Dạ Triêu cùng chiếc xe thể thao táo bạo dừng ở cửa trước Cố gia, không phải chiếc xe khiêm tốn bình thường anh hay lái.
Anh một bộ dáng đặc biệt đang đợi cô, khóe miệng tà tà giương lên, đường cong cực kỳ mê người.
Thẳng thắn nói, Thi Dạ Triêu là loại hình đàn ông nếu so với Thi Dạ Diễm càng được phụ nữ ưu ái hơn. Thi Dạ Diễm mọi việc thích trực tiếp, cực ít vòng vo, ngay cả đối đãi với phụ nữ cũng giống vậy. Như năm đó anh muốn Du Nguyệt Như, trực tiếp liền đem cô trói ở bên người cưng chiều, bá chiếm, tuyệt không cho phép cô nói một chữ "không", nói cũng vô ích, anh nếu không buông tay trước, Du Nguyệt Như chết cũng phải chết trên giường anh.
Mà Thi Dạ Triêu thì lại khác, Cố Lạc biết anh hung ác, nhưng cảm giác anh để lại cho người khác phần lớn khiến người ta không phát hiện được anh đến tột cùng sẽ có bao nhiêu ác độc. Ngày trước tiếp xúc với anh còn không lâu liền có loại cảm giác này, anh phần lớn là sóng nước chẳng xao, một khi cười lên, rõ ràng mê người như vậy cũng chắc chắn làm cho ngươi đứng ngồi không yên, như đứng đống lửa.
Người này trời sinh thì có hơi thở âm trầm nguy hiểm, nhưng hơi thở nguy hiểm này từ trên người anh tản mát ra đối với phụ nữ mà nói dụ người tựa như cục đường nhỏ đặt ở trước mặt đứa bé, chỉ là trong vỏ bọc đường bao lấy tuyệt đối chính là độc dược mà không phải là nhân đường ngọt ngào mềm dẻo.
Cố Lạc nhìn ra, người đàn ông nguy hiểm hoặc là kính nhi viễn chi (kính trọng từ xa), hoặc là dũng cảm chinh phục khiêu chiến. Với cô Thi Dạ Triêu là cần phải kính nhi viễn chi, lại ngoài ý muốn dụng tâm bên ngoài chồng chất cho đến cuối cùng biến thành một cái ngoài ý muốn thật lớn. Thân phận từ anh trai đối tượng cô thầm mến biến thành đối tượng cô say rượu buông thả dục vọng, càng buồn cười hơn chính là “vị hôn phu” cô dùng để làm lá chắn nguyên bản lại chính là người này.
Trước đó Cố Lạc chưa từng nghĩ tới có một ngày gần như tất cả chuyện cười trong đời của cô, cũng mở ra ở trước mặt người khác cho hắn nhìn sạch sẽ.
Càng không nghĩ "người khác" này là Thi Dạ Triêu.
Toàn bộ dự tính của cuộc đời cô, cũng bởi vì một đêm kia, bị rối loạn hoàn toàn. Cô hoảng hốt, luống cuống, thậm chí lại mấy phần khiếp đảm.
Chỉ vì Thi Dạ Triêu có thể dễ dàng nhìn thấu tình cảm cô che giấu nhiều năm như vậy, bắt đầu từ lúc nào chỗ nào? Mấy tháng trước, thậm chí sớm hơn. . . . . .
Cô nhìn về phía Thi Dạ Triêu tâm tình cực kỳ phức tạp, đột nhiên ý thức được anh đang rất hứng thú để cho cô "xem xét", Cố Lạc từ trong mất hồn triệu hồi ý thức, ngay sau đó từ trong túi xách lấy ra mắt kính đeo lên, bình tĩnh tự nhiên lên xe của mình, hoàn toàn không để ý anh.
Thi Dạ Triêu đối với động tác này của cô quả thật quá quen thuộc, cơ hồ cùng anh đoán trước giống nhau như đúc.
Mục đích của hai người đều là sân bay, Thi Dạ Triêu duy trì khoảng cách không gần không xa đi theo sau xe cô, Cố Lạc không tự chủ gia tăng chân ga.
Chờ bọn họ đến sân bay, Cố Doãn tự nhiên trước cùng Thi Dạ Triêu giả khuông giả thức khách sáo một phen, sau đó ôm vai Cố Lạc, "Cho anh cái hôn tạm biệt."
Một cái tát kia đem quan hệ giữa hai người nguyên bản là hơi khẩn trương đánh đổ triệt tiêu nhiều năm, Cố Doãn ở trước mặt mọi người dụ dỗ cô như vậy, quá nể mặt cô rồi.
Lúc này Cố Lạc cùng Thi Dạ Triêu khó có được thống nhất suy nghĩ: cũng chỉ có mặt mũi mà thôi.
Cố Lạc còn chưa cho anh cái hôn từ biệt, Cố Doãn đem đầu cô hướng trong ngực mình vuốt vuốt, hai người náo loạn mấy cái, Cố Doãn chỉ ở trên tóc cô hôn một cái, bị chán ghét hung dữ đẩy ra. Thi Dạ Triêu rất biết điều đi xa mấy bước, Cố Doãn còn ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: "Lần trước số tiền anh gửi vào tài khoản, em đã nhận?"
"Đã nói không sử dụng một phân một hào của Cố gia, em nhận tiền là được." Ánh mắt Cố Lạc liếc mặt bên người đàn ông cao to kia một cái, hỏi Cố Doãn: "Lúc nào thì nói cho em biết tên tuổi người cố chủ kia?"
Bị hỏi như vậy, Cố Doãn suy nghĩ một chút: "Chờ em hoàn thành nhiệm vụ lần này trở lại sẽ nói cho em biết, chỉ là, em bây giờ có tính vì vị hôn phu của mình ra mặt hay không?"
Cố Lạc đôi mắt lạnh lẽo, từng chữ một."Em, không, gả!"
Cố Doãn chỉ coi cô như đứa bé đang ầm ĩ, liền vẻ mặt châm chọc cũng không chịu cho cô, chỉ ở trước khi lên máy bay mượn ôm cơ hội cô nói nhỏ một câu: "Không lấy cậu ta, liền gả cho anh, em chọn một."
. . . . . .
. . . . . .
Tiễn Cố Doãn đi, Cố Lạc xoay người rời đi, không, nói bước đi như bay cũng không sai bao nhiêu.
Bãi đậu xe, Thi Dạ Triêu sau khi cô vừa mở cửa xe liền bá đạo đóng lại."Có thể xin hỏi trong lòng em có bao nhiêu quỷ mỗi lần nhìn thấy anh đều hận không thể lập tức trốn xa một chút?"
"Trong lòng tôi có quỷ gì? Buồn cười." Cố Lạc cố ý nghiêng nghiêng đầu.
Thật buồn cười, cho nên Thi Dạ Triêu thật sự cong môi nở nụ cười."Tự em không phát hiện ra sao? Tổng cộng cùng anh làm ba lượt, một lần so với một lần sợ hãi sau khi sự việc xảy ra cùng anh gặp mặt, mặc dù em giờ phút này biểu hiện rất tỉnh táo, hai lần trước đó Er¬ic của em biết, anh hiểu, vậy lần này thì sao? Em sợ cái gì? Sợ anh lại cùng em chơi trò chơi ‘mỗi người một lần’ sẽ đem em kéo lên giường?"
Mỗi người một lần, tức là anh thượng tôi một lần, tôi lại thượng anh một lần. . . . . .
Cố Lạc còn chưa nghĩ ra nên trả lời anh như thế nào, liền bị Thi Dạ Triêu nâng lên mặt, đụng vào ánh mắt thâm thúy lại mang theo dục vọng rõ ràng của anh: "Nếu như mà anh nói anh quả thực có ý nghĩ này, em sẽ không sợ đến mức rời khỏi Vancouver chứ?"
Bỗng dưng, Thi Dạ Triêu mặt mày dừng lại, một cái tay khác bắt được kính mát lớn khoa trương trên mặt cô, nắm cằm nhỏ của cô trầm mặc chốc lát, sau đó hỏi: "Ai đánh?"
. . . . . .
Thi Dạ Triêu mắt nhíu lại, nghĩ đến một người: "Cố Doãn?"
Không biết vì sao, giọng của anh bình tĩnh như vậy nhưng khi nói ra tên của Cố Doãn thì Cố Lạc cảm thấy không khí chung quanh đều đình trệ lại, sau đó trên người không hiểu rét run.
"Vì không kết hôn với anh, tôi đã chuẩn bị xong tư tưởng lấy cái chết để chứng minh rồi." Cố Lạc đẩy tay của anh ra."Tôi thật sự một chút một chút cũng không muốn có liên hệ với anh."
Thi Dạ Triêu lông mày giương lên: "Nếu em chết, ‘con trai của chúng ta’ làm thế nào?"
Con trai của chúng ta.
Năm chữ, làm Cố Lạc nghẹn một câu cũng không nói ra lời.
. . . . . .
dành tặng riêng cun vì luôn ủng hộ tớ.cảm ơn cun nhé. chúc cun năm mới đại cát đại lợi
Cố Doãn đối với một loạt hành động kháng cự này của cô đã sớm có thói quen, cũng không hung dữ cô, lôi cà vạt đặt ở đầu giường cô, sau đó liền bắt đầu cởi nút áo sơ mi.
Cô mặc, anh cởi.
Động tác anh cởi quần áo nhất thời khiến Cố Lạc cảnh giác, Cố Doãn trần trụi nửa người trên nằm ở trên giường cô."Lạc, tới đây."
Cố Lạc dĩ nhiên không động, còn lặng lẽ lui về phía sau mấy tấc.
Cố Doãn sống an nhàn sung sướng, đối với chất lượng cuộc sống cực kỳ soi mói, hiển nhiên không hài độ thoải mái của cái giường này của Cố Lạc, ở phía trên nằm một lát, miễn cưỡng thích ứng."Anh bảo em tới đây."
"Có lời cứ nói."
Cố Lạc lạnh lùng, mò không ra tâm tư hay thay đổi của anh.
Giữa hai người, nhất thời trầm mặc.
"Trải qua nhiều năm như vậy, tâm vẫn đối với anh đề phòng nặng như vậy." Trong giọng nói của Cố Doãn có một tia buồn bã không dễ dàng phát giác, tiếp khôi phục như thường: "Anh sẽ không đụng em, đặt tim trong bụng, tới đây xoa đầu cho anh."
"Đầu lại đau rồi hả ?" Cố Lạc do dự chốc lát, ngồi trở lại bên giường.
Cố Doãn thuận thế gối đầu lên chân cô, cặp mắt đóng lại, giữa lông mày nhíu lại, huyệt Thái Dương giật giật đau.
Cố Doãn người này, sở thích rất nhiều, lại không cố định, tất cả nhìn tâm tình, càng nguy hiểm lại càng có hứng thú, nhưng là trong đó chỉ có hai điểm vĩnh viễn không thay đổi: lợi ích cùng phụ nữ. Anh hiếm khi đến Vancouver, Thi Dạ Triêu tự nhiên không thể thua thiệt anh, thay đổi nhiều loại phụ nữ đuổi tới đây.
Đều là phụ nữ xinh đẹp sạch sẽ, anh cũng không cự tuyệt, những ngày qua đùa có chút quá, thân thể cảm giác hơi mệt mỏi."Người của Evan đúng là rất có tay nghề."
Cố Lạc không hiểu: "Thế nào?"
"Đã nghiền."
Cố Lạc lập tức hiểu, sức lực hai tay vừa phải ấn lên huyệt Thái Dương của anh, không lên tiếng. Tay thường cầm súng, bảo dưỡng tỉ mỉ hơn nữa cũng khó tránh khỏi mang chút vết chai, tay Cố Lạc không giống như phụ nữ bình thường mềm mại không xương, nhưng sức lực đắn đo cực tốt, Cố Doãn đau đầu bắt đầu chậm rãi giảm đi.
Hơi thở anh vững vàng, Cố Lạc từ từ thả nhẹ sức lực, để tránh quấy rầy giấc ngủ của anh, để Cố Doãn ngủ dù sao cũng tốt hơn để cho anh tỉnh. Anh tính khí không được tốt, trước khi anh ngủ say, Cố Lạc không dám vọng động, hơn nửa ngày sau mới động tác nhẹ vô cùng xuống giường.
Trong nháy mắt cô đóng cửa phòng ngủ, Cố Doãn mở hai mắt ra, đáy mắt sâu một mảnh.
Đầu của anh đau là bệnh cũ, có một mảnh đạn nhỏ ở lại trong đầu anh mấy năm, đó là quá khứ vì cứu cô tạo thành. Nếu không, người bị đạn xuyên thấu sẽ là cô.
Đó là điểm duy nhất Cô Lạc cho đến chết đều cho rằng cô thiếu nợ anh.
Cố Doãn đối cô tốt hoặc không tốt tạm thời không nói đến, nhưng anh chung quy là vì cô cản một viên đạn trí mạng —— ở thời điểm cô hận anh, thời điểm khi anh hận không thể giết chết cô.
. . . . . .
Ngoài cửa, Cố Lạc chậm rãi kéo ra rèm che cửa sổ bên cạnh cánh cửa sổ, dựa vào bên cửa sổ, nhìn mặt trời đang lặn ở phía xa trong thành phố.
Vừa rồi anh gối lên chân của cô ngủ, một màn này khiến cô hồi tưởng lại lúc mình còn rất nhỏ, Cố Doãn thỉnh thoảng cũng sẽ như vậy. Khi đó mặc dù cũng thường bị anh khi dễ, nhưng ở trong mắt cô, thân phận của Cố Doãn là một người anh không đủ tư cách, sẽ làm đau cô, cũng sẽ hung dữ với cô, mắng cô, thậm chí đánh cô. Cô nếu có chuyện, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn là sẽ đến chỗ của anh tìm kiếm trợ giúp, chỉ vì. . . . . . Anh là Cố Doãn, là anh trai cô.
Sau này. . . . . .
Sau này, cô từ từ lớn lên, tất cả cũng liền thay đổi. Cô vẫn như cũ sẽ phản kháng anh, nhưng là lại biết có một số thời điểm, Cố Doãn không thể chọc vào.
Nếu như cô có thể vẫn theo ý Cố Doãn, cuộc sống có thể so với hiện tại tốt hơn rất nhiều. Nhưng thuận theo anh, chắc chắn sẽ phải mất đi một số thứ, đầu tiên chính là tôn nghiêm, sau đó là thân thể. . . . . .
Cố Lạc cũng không phải là ruột thịt của Cố Bạch Bùi, điều này ở Cố gia cũng không phải là bí mật gì quá lớn, cô lúc nhỏ cũng biết việc này, Cố gia cũng không có gạt cô.
Cố Bạch Bùi lúc tuổi còn trẻ cũng đã xông pha ranh giới nguy hiểm, là người quá chuyên chú sự nghiệp, trước khi gặp được Cố phu nhân từng có phụ nữ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cố phu nhân sau khi sinh cho ông hai đứa con trai, Cố Bạch Bùi lại chợt muốn nuôi con gái.
Cố phu nhân cùng con thứ Cố Thanh năm ấy ngoài ý muốn bỏ mình, trong bụng của bà đã mang thai một cô bé, cô con gái này không có cơ hội ra đời theo mẹ và anh hai cùng nhau đi rồi, chỉ để lại cha con Cố Bạch Bùi cùng Cố Doãn.
Mà Cố Bạch Bùi từ đó về sau mặc dù cũng có qua những phụ nữ khác, nhưng thủy chung không tái giá.
Có một năm, ông mang theo Cố Doãn chỉ mới mười tuổi đi Đông Nam Á nói chuyện làm ăn, gặp phải kẻ thù của đối phương tới tìm, lửa đạn kẻ địch biến bàn đàm phán thành gỗ vụn. Mục tiêu của kẻ địch là đối phương, Cố Bạch Bùi đi đến chỗ nào đều mang người, cũng không bị tổn hại gì.
Ông mang theo Cố Doãn che chở dưới tay hướng một gian phòng cũ bỏ hoang rút lui bí mật, lại ở trong mưa bom bão đạn, nghe thấy một tiếng trẻ con khóc.
Đối phương phá hủy chiếc xe kia, thủ hạ phát hiện một cô bé. Cô bé trên mặt mang nước mắt lớn chừng hạt đậu, đến tay Cố Bạch Bùi chợt đình chỉ tiếng khóc, mắt to chớp chớp mong đợi, một chút nức nở, cái mũi nhỏ hồng hồng, da trắng noãn không thể tin được.
Ngay cả bên ngoài lửa đạn vẫn nổ vang như cũ, nhưng cô bé này thủy chung lại không khóc thêm một tiếng, mút lấy ngón tay mập mạp ở trong ngực Cố Bạch Bùi ngoan vô cùng.
Lại một tiếng nổ, nóc nhà chấn động rơi xuống một chút tạp vật, người thủ hạ che chở ông chủ cùng tiểu thiếu gia, mà Cố Bạch Bùi lại che chở vật nhỏ mềm nhũn này. Tất cả mọi người đang vì tính mạng lo lắng, duy chỉ có vật nhỏ này giơ lên tay mập mạp ở trên cằm Cố Bạch Bùi không biết nặng nhẹ vỗ mấy cái, sau đó cười khanh khách ra tiếng.
Thuộc hạ hỏi ông xử lý cô bé gái này như thế nào, Cố Bạch Bùi cảm nhận xúc cảm kỳ lạ từ bàn tay nhỏ bé của cô, trong lòng nơi nào đó không hiểu mềm nhũn xuống.
Kết quả sự kiện này là đối phương không biết rốt cuộc chọc người nào, hoàn toàn bị chỉnh đến suy sụp, còn dư lại không chết cũng lập tức trốn. Trốn chẳng biết đi đâu, Cố Bạch Bùi sai người tìm thật lâu cũng không có tung tích, cô bé gái này cứ như vậy bị Cố Bạch Bùi dẫn theo trở về, từ đó ở lại Cố Gia, gọi là Cố Lạc, thành con gái Cố Bạch Bùi, em gái Cố Doãn.
Ban đầu nếu không mặc kệ cô, hoặc để cho kẻ thù của đối phương biết được sự tồn tại của cô, hậu quả có thể nghĩ. Nhưng nuôi cô như vậy, làm con gái Cố gia, số mạng Cố Lạc lại thật sự tốt hơn sao?
Từ Ngao nói, làm người phải hiểu được tri ân đồ báo (biết ơn), nhất là ở thời điểm cho rằng sự tồn tại của mình không có ý nghĩa.
Giống như anh, bởi vì bốn chữ này cuối cùng trở thành một lính đánh thuê, Athena là thành viên không thể thiếu nhất, làm thuê cho Cố gia.
Mặc kệ là tri ân đồ báo cũng tốt, hay là vì chống lại tâm tư Cố Doãn đối với cô cũng tốt, tâm Cố Lạc cho tới bây giờ đều là trong suốt, cô cảm kích Cố gia cho cô một cơ hội lớn lên, cảm kích Cố Doãn ở trước khi cô lớn lên từng nghiêm túc thương yêu nhưng số lượng không nhiều lắm, nhưng đây không có nghĩa là cô có thể dùng thứ anh muốn để đáp lại.
Mỗi người, nếu có thể may mắn đi tới cái thế giới này, gặp được ai, yêu ai, hận ai, lại bỏ lỡ ai. . . . . . Mà tất cả, có sự hiện diện của cô.
Cho nên đối với bản thân ông không phải là cha ruột, Cố Lạc rất sớm đã nghĩ thông suốt, tâm không có khúc mắc.
Dù sao khi cô cũng không biết trở thành cô nhi thì là bọn họ chủ động cho cô một mái nhà.
Mặc dù ý nghĩa cái nhà này, càng về sau, càng thay đổi mùi vị, nhưng tốt đẹp ban đầu, đáng giá cô khắc trong tâm khảm.
Thi Dạ Triêu chiêu đãi Cố Doãn vài ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng Cố Lạc một lần, hai người ngầm hiểu với nhau, Cố Lạc có thể tới đó mới là lạ.
Nhắc tới Cố Lạc, Cố Doãn hơi mệt mỏi, luôn miệng tỏ vẻ bản thân buồn bực, cứ như vậy một người em gái, dĩ nhiên cũng làm phải lập gia đình rồi. Lúc đó anh rượu quá mấy tuần, đang trong men say, trong lời nói không tha kia cũng không biết là thật hay giả.
Thi Dạ Triêu thờ ơ, lui tới nhiều năm, hiểu rõ Cố Doãn, chỉ vì lợi ích bán chuyện bán em gái hắn làm được. Nghĩ cũng biết người kia bị bán đi khẳng định chưa cho Cố Doãn sắc mặt tốt, hôm đó cô trở về kết quả cùng cha con Cố gia xảy ra tranh chấp kịch liệt, Thi Dạ Triêu thấy tận mắt má phải Cố Lạc mới biết.
Cố Doãn phải đi, Thi Dạ Triêu tự nhiên muốn đi đưa.
Nhiều ngày không ra cửa Cố Lạc bị Cố Doãn cứng rắn quấy nhiễu không thể không cho anh chút thể diện, đồng ý tiễn lên máy bay. Từ trong nhà ra ngoài, Cố Lạc liếc nhìn Thi Dạ Triêu cùng chiếc xe thể thao táo bạo dừng ở cửa trước Cố gia, không phải chiếc xe khiêm tốn bình thường anh hay lái.
Anh một bộ dáng đặc biệt đang đợi cô, khóe miệng tà tà giương lên, đường cong cực kỳ mê người.
Thẳng thắn nói, Thi Dạ Triêu là loại hình đàn ông nếu so với Thi Dạ Diễm càng được phụ nữ ưu ái hơn. Thi Dạ Diễm mọi việc thích trực tiếp, cực ít vòng vo, ngay cả đối đãi với phụ nữ cũng giống vậy. Như năm đó anh muốn Du Nguyệt Như, trực tiếp liền đem cô trói ở bên người cưng chiều, bá chiếm, tuyệt không cho phép cô nói một chữ "không", nói cũng vô ích, anh nếu không buông tay trước, Du Nguyệt Như chết cũng phải chết trên giường anh.
Mà Thi Dạ Triêu thì lại khác, Cố Lạc biết anh hung ác, nhưng cảm giác anh để lại cho người khác phần lớn khiến người ta không phát hiện được anh đến tột cùng sẽ có bao nhiêu ác độc. Ngày trước tiếp xúc với anh còn không lâu liền có loại cảm giác này, anh phần lớn là sóng nước chẳng xao, một khi cười lên, rõ ràng mê người như vậy cũng chắc chắn làm cho ngươi đứng ngồi không yên, như đứng đống lửa.
Người này trời sinh thì có hơi thở âm trầm nguy hiểm, nhưng hơi thở nguy hiểm này từ trên người anh tản mát ra đối với phụ nữ mà nói dụ người tựa như cục đường nhỏ đặt ở trước mặt đứa bé, chỉ là trong vỏ bọc đường bao lấy tuyệt đối chính là độc dược mà không phải là nhân đường ngọt ngào mềm dẻo.
Cố Lạc nhìn ra, người đàn ông nguy hiểm hoặc là kính nhi viễn chi (kính trọng từ xa), hoặc là dũng cảm chinh phục khiêu chiến. Với cô Thi Dạ Triêu là cần phải kính nhi viễn chi, lại ngoài ý muốn dụng tâm bên ngoài chồng chất cho đến cuối cùng biến thành một cái ngoài ý muốn thật lớn. Thân phận từ anh trai đối tượng cô thầm mến biến thành đối tượng cô say rượu buông thả dục vọng, càng buồn cười hơn chính là “vị hôn phu” cô dùng để làm lá chắn nguyên bản lại chính là người này.
Trước đó Cố Lạc chưa từng nghĩ tới có một ngày gần như tất cả chuyện cười trong đời của cô, cũng mở ra ở trước mặt người khác cho hắn nhìn sạch sẽ.
Càng không nghĩ "người khác" này là Thi Dạ Triêu.
Toàn bộ dự tính của cuộc đời cô, cũng bởi vì một đêm kia, bị rối loạn hoàn toàn. Cô hoảng hốt, luống cuống, thậm chí lại mấy phần khiếp đảm.
Chỉ vì Thi Dạ Triêu có thể dễ dàng nhìn thấu tình cảm cô che giấu nhiều năm như vậy, bắt đầu từ lúc nào chỗ nào? Mấy tháng trước, thậm chí sớm hơn. . . . . .
Cô nhìn về phía Thi Dạ Triêu tâm tình cực kỳ phức tạp, đột nhiên ý thức được anh đang rất hứng thú để cho cô "xem xét", Cố Lạc từ trong mất hồn triệu hồi ý thức, ngay sau đó từ trong túi xách lấy ra mắt kính đeo lên, bình tĩnh tự nhiên lên xe của mình, hoàn toàn không để ý anh.
Thi Dạ Triêu đối với động tác này của cô quả thật quá quen thuộc, cơ hồ cùng anh đoán trước giống nhau như đúc.
Mục đích của hai người đều là sân bay, Thi Dạ Triêu duy trì khoảng cách không gần không xa đi theo sau xe cô, Cố Lạc không tự chủ gia tăng chân ga.
Chờ bọn họ đến sân bay, Cố Doãn tự nhiên trước cùng Thi Dạ Triêu giả khuông giả thức khách sáo một phen, sau đó ôm vai Cố Lạc, "Cho anh cái hôn tạm biệt."
Một cái tát kia đem quan hệ giữa hai người nguyên bản là hơi khẩn trương đánh đổ triệt tiêu nhiều năm, Cố Doãn ở trước mặt mọi người dụ dỗ cô như vậy, quá nể mặt cô rồi.
Lúc này Cố Lạc cùng Thi Dạ Triêu khó có được thống nhất suy nghĩ: cũng chỉ có mặt mũi mà thôi.
Cố Lạc còn chưa cho anh cái hôn từ biệt, Cố Doãn đem đầu cô hướng trong ngực mình vuốt vuốt, hai người náo loạn mấy cái, Cố Doãn chỉ ở trên tóc cô hôn một cái, bị chán ghét hung dữ đẩy ra. Thi Dạ Triêu rất biết điều đi xa mấy bước, Cố Doãn còn ôm lấy cô, nhỏ giọng nói: "Lần trước số tiền anh gửi vào tài khoản, em đã nhận?"
"Đã nói không sử dụng một phân một hào của Cố gia, em nhận tiền là được." Ánh mắt Cố Lạc liếc mặt bên người đàn ông cao to kia một cái, hỏi Cố Doãn: "Lúc nào thì nói cho em biết tên tuổi người cố chủ kia?"
Bị hỏi như vậy, Cố Doãn suy nghĩ một chút: "Chờ em hoàn thành nhiệm vụ lần này trở lại sẽ nói cho em biết, chỉ là, em bây giờ có tính vì vị hôn phu của mình ra mặt hay không?"
Cố Lạc đôi mắt lạnh lẽo, từng chữ một."Em, không, gả!"
Cố Doãn chỉ coi cô như đứa bé đang ầm ĩ, liền vẻ mặt châm chọc cũng không chịu cho cô, chỉ ở trước khi lên máy bay mượn ôm cơ hội cô nói nhỏ một câu: "Không lấy cậu ta, liền gả cho anh, em chọn một."
. . . . . .
. . . . . .
Tiễn Cố Doãn đi, Cố Lạc xoay người rời đi, không, nói bước đi như bay cũng không sai bao nhiêu.
Bãi đậu xe, Thi Dạ Triêu sau khi cô vừa mở cửa xe liền bá đạo đóng lại."Có thể xin hỏi trong lòng em có bao nhiêu quỷ mỗi lần nhìn thấy anh đều hận không thể lập tức trốn xa một chút?"
"Trong lòng tôi có quỷ gì? Buồn cười." Cố Lạc cố ý nghiêng nghiêng đầu.
Thật buồn cười, cho nên Thi Dạ Triêu thật sự cong môi nở nụ cười."Tự em không phát hiện ra sao? Tổng cộng cùng anh làm ba lượt, một lần so với một lần sợ hãi sau khi sự việc xảy ra cùng anh gặp mặt, mặc dù em giờ phút này biểu hiện rất tỉnh táo, hai lần trước đó Er¬ic của em biết, anh hiểu, vậy lần này thì sao? Em sợ cái gì? Sợ anh lại cùng em chơi trò chơi ‘mỗi người một lần’ sẽ đem em kéo lên giường?"
Mỗi người một lần, tức là anh thượng tôi một lần, tôi lại thượng anh một lần. . . . . .
Cố Lạc còn chưa nghĩ ra nên trả lời anh như thế nào, liền bị Thi Dạ Triêu nâng lên mặt, đụng vào ánh mắt thâm thúy lại mang theo dục vọng rõ ràng của anh: "Nếu như mà anh nói anh quả thực có ý nghĩ này, em sẽ không sợ đến mức rời khỏi Vancouver chứ?"
Bỗng dưng, Thi Dạ Triêu mặt mày dừng lại, một cái tay khác bắt được kính mát lớn khoa trương trên mặt cô, nắm cằm nhỏ của cô trầm mặc chốc lát, sau đó hỏi: "Ai đánh?"
. . . . . .
Thi Dạ Triêu mắt nhíu lại, nghĩ đến một người: "Cố Doãn?"
Không biết vì sao, giọng của anh bình tĩnh như vậy nhưng khi nói ra tên của Cố Doãn thì Cố Lạc cảm thấy không khí chung quanh đều đình trệ lại, sau đó trên người không hiểu rét run.
"Vì không kết hôn với anh, tôi đã chuẩn bị xong tư tưởng lấy cái chết để chứng minh rồi." Cố Lạc đẩy tay của anh ra."Tôi thật sự một chút một chút cũng không muốn có liên hệ với anh."
Thi Dạ Triêu lông mày giương lên: "Nếu em chết, ‘con trai của chúng ta’ làm thế nào?"
Con trai của chúng ta.
Năm chữ, làm Cố Lạc nghẹn một câu cũng không nói ra lời.
. . . . . .
dành tặng riêng cun vì luôn ủng hộ tớ.cảm ơn cun nhé. chúc cun năm mới đại cát đại lợi
Bình luận truyện