Lavender Queen
Chương 24
Cô Bé 5 Tuổi
Mọi người nhà cô thu xếp đồ đạc để chuyển vào ngôi biệt thự đã từng thuộc về họ. Quản gia Lyn và những người giúp việc thu xếp cho mẹ cô và em trai cô một căn phòng.
Anh bế cô đặt vào giường nằm nghỉ, dù là bị thương mà lúc nào cũng muốn bế cô lên thì bao giờ mới chịu khỏi?.
Nâng đôi bàn tay mình, ôm nhẹ vào mặt cô, anh nói:
- Mãi mãi là của anh thôi nhé!!
Cô đỏ ửng gương mặt lặng cúi xuống. Gật đầu. Anh nâng nhẹ môi cô lên môi anh. Hai mang da thịt ngọt ngào quyến luyến đó lại tha thiết quấn quýt vào nhau mãi không muốn buông rời.
Những nụ hôn đầu đời của cô đến thực ấm áp khiến con người ta không thôi xao xuyến. Khi bị nhấn chìm sâu vào đó, dù là đắng cay , mặn chát hay xót xa thì vẫn như có một luồng sức mạnh nào đó điên cuồng thôi miên khiến cho con người ta không dứt ra nổi, không muốn thoát khỏi, không thể buông bỏ. Dù là có bị nhấn chìm đến khi thịt nát xương tan. Cũng chỉ một lòng một dạ không rời xa.
Sức mạnh của tình yêu quả đáng sợ. Nhưng Tình yêu đầu đời có vẻ lại càng đáng sợ hơn. Từ nay về sau, dù mọi chuyện có ra sao mãi mãi có cũng không thể quên được một người, là ANH!.
Buổi chiều cô đang nằm trên giường đọc sách, chợt, có tiếng gõ cửa. Sau đó . Rose mỉm cười ngó vào cánh cửa , mỉm cười nói:
- Chắc tớ phải gọi cậu là chị dâu thôi.!!
Cô thấy vậy , mỉm cười gượng gạo xen chút phấn khởi trong lòng. Rose ngồi cạnh bên giường trò chuyện với cô:
- Rose, kể cho mình nghe chuyện của anh cậu đi! “Một lúc vui vẻ, cô bỗng nhớ ra gì đó , bèn hỏi cô bạn”.
- Ừ, mình cũng đang tính kể cho cậu đây……. “Rose nhìn đôi mắt cô đang mở to chăm chú nhìn mình, cô bạn khẽ thuật lại”
Cha Mẹ anh yêu nhau từ lâu. Nhưng mẹ anh phải nhường bước cho sự nghiệp của cha anh. Ông phải kết hôn với một người phụ nữ quyền lực và giàu có , giống như một cuộc hôn nhân chính trị.
Kết hôn được 2 năm, bà ta sinh được Anna . Mẹ anh rất yêu cha anh nên nguyện làm người đàn bà thứ hai của cuộc đời ông. Một năm sau đó, mẹ anh cũng sinh được ra anh.
Từ nhỏ khi sinh ra, anh đã là một thần đồng. Anh giỏi mọi thứ mà thậm chí không cần phải cố gắng hay nỗ lực. Người khác phải cố gắng rất nhiều lần nhưng anh thì chỉ cần nhắm mắt đã có mọi thứ trong tay. Cha mẹ anh rất thương anh. Thậm chí ông còn muốn để anh thừa kế tài sản của ông.
Nhưng , Vợ của ông mưu mô và dựa vào thế lực đã thâu tóm hết những gì gia đình cha đã gây dựng. Cha anh cuối cùng phải ở trong bàn tay bà ta như bù nhìn từ đó.
Anh mình thì càng ngày càng xuất sắc nhận được không ít những giải thưởng thiên tài. Khiến cho gia đình bà ta lo sợ.
Năm anh lên 9 tuổi, bà ta đến và hăm dọa anh mình nếu không kiềm chế bản thân thì sẽ không để yên cho 3 mẹ con. Và rồi từ đó, anh tiết chế lại bản thân hơn.
Không còn nỗ lực nữa, Đến năm anh vào cấp 3 , lại một lần nữa làm chấn động gia đình bà ta. 3 năm anh đều đạt loại xuất sắc và tổng điểm suýt soát được vào tất cả các trường danh tiếng. Cuối cùng , anh bị họ đuổi về quê mẹ.
- Gia đình của chị Anna phải tại sao phải lo sợ? “Lana nghe Rose kể một hồi, sau đó chợt hỏi”
- Hình như họ lo sợ anh trai mình sẽ làm tổn thất gia tộc họ. Và…. “Rose ngập ngừng nhìn ánh mắt chăm chú của Lana , cô bạn thở dài” : - Hình như họ muốn kiểm soát anh mình .
- Kiểm soát anh cậu sao?
- Đúng vậy, họ muốn biến nỗi lo của họ trở thành đồng minh. Một thần đồng như anh mình, cậu nghĩ xem, nếu có thể kiểm soát được thì là một lợi thế quá đúng không?
Lana không nói gì, chỉ lặng xuỗi đôi mi xuống. Đúng vậy, điều gì quá lợi cũng chỉ khiến người khác thêm ghen ghét đố kỵ, thậm chí là ép buộc muốn có.
Rose thấy cô như vậy . cũng cúi đầu xuống , nói thêm:
- Anh mình đã vì hai mẹ con mình mà phải kiềm chế và hy sinh rất nhiều “Cô bạn bộ dạng thở dài lo âu , thực nhìn vào xót xa cho cô gái mới chỉ gần bước sang tuổi 15” : - Mình và mẹ đã luôn mong anh sẽ làm được những thứ anh yêu thích và thực sự thay đổi. Giờ điều đó đã xảy ra nên hai mẹ con mình đều rất vui , dù ra sao đi nữa…
- Điều gì đã khiến anh cậu thay đổi? “Cô thở dài, có lẽ sợ mình sẽ gây tổn thương hay phiền phức cho anh”
Rose đoán biết được tâm trạng cô, bèn lấy trong túi áo ra một tấm ảnh cũ, cứ như là đã để sẵn ở đó. Mà mang cho cô xem vậy:
- Đây là anh mình lúc 9 tuổi.
Cô cầm lấy tấm ảnh, đập vào đôi đồng tử của cô là hình ảnh một cậu bé đẹp trai , cao ngời như khá gầy gò, khác hẳn với anh bây giờ. Nhưng trái tim cô bỗng loạn nhịp thổn thức, có điều gì đó đặc biệt thân quen ở đây.
- Anh mình lúc đó , bị đuổi về đây một lần và bọn mình sống ở nhà cậu mợ mình. Năm đó, anh mình bị trầm cảm. Có một lần anh mình biến mất một ngày trời làm cả nhà lo lắng tìm kiếm. Sau đó , anh trở về và bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Anh kiềm chế lại hơn để sống thật tốt đến lúc trưởng thành.
Nghe Rose kể từng câu chữ, Cô sững đôi mắt tìm lại tiềm thức. Cô vội vã hỏi Rose:
- Nhà cậu mợ của cậu cách nơi đây 3 con phố? Có một công viên lớn và trong đó có một con sông??
Rose mỉm cười gật đầu như đã đoán được gì đó. Còn cô chỉ khẽ nhắm mắt, những giọt lệ còn đọng lại trên khóe mi lại vội vã rơi xuống.
Năm đó, khi cô mới chỉ còn là một cô bé số tuổi chỉ đếm được trọn vẹn số ngón tay trên một bàn tay. Cha mẹ đưa cô đến một công viên lớn chơi. Công viên đó có rất nhiều trò chơi.
Nhưng cô bé lại chẳng may bị lạc. Thẫn thờ trong sợ hãi , Cô bé không biết làm gì nữa . Rồi cứ thế lạc bước chân đi mãi đến một con sông trong công viên. Ngồi trên một mỏm đá nhỏ , mọi thứ sợ hãi cứ tuôn trào hết ra, cô bé ôm lấy túm hoa nhỏ mà khóc nức nở. Trong đầu cứ thầm lặng một câu “Cha Mẹ đâu rồi?!”.
Ngày đó cậu nhóc Leo trầm cảm, thẫn thờ nhìn dòng người tấp nập vội vã. Rồi cậu nhìn thấy một gia đình nhỏ yêu thương nhau đi ngang qua cậu. Nụ cười của ông bố thật đẹp và ấm áp đang yêu chiều đứ con gái trong lòng bàn tay khiến lòng cậu bé nặng trĩu những thương cảm cho bản thân. Cậu bé bất giác bước theo họ vào khu công viên.
Khu công viên này tuy lớn những người người , từng lớp gia đình chợt ních yêu thương nhau. Nào là một gia đình , người mẹ đang chỉ cho cậu con trai của mình xem những chú khỷ bị nhốt trong chuồng, tiếp đến cách vài bước là một gia đình đang cho hổ ăn kẹo. Cao cao, có một gia đình cùng nhau chơi tàu lượn mà hò hét, Xa xa là những cặp vợ chồng đang chụp hình vậy gọi con cái của họ trên chiếc đu quay lớn.
Một cặp vợ chồng trên bãi cỏ đang cùng nhau lau chỗ đồ ăn dính lên quần áo của con họ. Trông gương mặt cau có của họ nhìn nhau cũng thực ấm áp và đều với mục đích là chăm sóc cho con cái của họ.
Lạc bước đến mỗi nơi, trái tim cậu lại thổn thức một cảm giác khác nhau. Nhưng dù là buồn hay vui , ấm áp hay hân hoan thì chỉ có gia đình mới có thể cảm nhận được, thứ mà cậu bé không bao giờ có thể cảm nhận. Nở nụ cười giễu cợt bản thân. Cậu bước cứ bước, lại bước thêm bước vô định.
Cuối cùng là bước đến một con sông trong công viên, con sông này tách biệt hẳn với những thứ nhốn nháo ngoài kia, khá yên tĩnh hình như là nó chỉ dành riêng cho những người có tâm sự.
Cậu bé chỉ vô định nhìn những đợt sóng lăn tăn bé nhỏ của dòng nước , và nghĩ hay là nhảy quách xuống đó cho xong thì từ đâu vang tới những tiếng khóc inh tai đến khó chịu.
Giọng trẻ con gì mà kêu gào lớn vậy, cậu nghĩ với đôi lông mày cậu nhíu lại. Cậu bất giác quay lại. Một cô bé nhỏ nhắn mặc bộ váy xinh xắn tóc bím tết sam rất gọn gàng tay cầm bó hoa nhỏ lavender, cậu nhìn một hồi, đôi mắt chợt sững lại hình như là chính là cô bé được người cha âu yếm bồng trên tay. Gia đình đầu tiên đã thôi thức cậu vào nơi đây. Nhưng tại sao chỉ còn một mình cô bé ở đây?.
Không tránh khỏi những ý nghĩ tò mò và cũng một phần là do tiếng khóc khó chịu đó, khiến cậu bé lại gần và hỏi:
- Này, cô bé…. Em làm sao thế?
- Anh bụt ơi, “cô bé lấy tay dụi dụi mắt, ngước lên” . - Em bị lạc cha mẹ mất rồi. Biến cha mẹ ra đây cho em với!! “đôi môi cô bé xinh xắn phụng phĩu”
- Hay cha mẹ em bỏ em rồi? “Cậu bé ngồi xuống, lên cô bé”.
- Không đâu! Cha em thương em lắm!! Anh không biến cho em thì thôi! Anh đi đi , để em khóc gọi Ông Bụt thật sự đến giúp em! “Cô bé vừa nói, vừa xua cậu nhóc ra. Hai má đỏ au vì tức giận trông thực đáng yêu nha”
- Thôi, được rồi đi với anh!! “Cậu bé lắc đầu”
- Đi đâu? “Cô bé mở tròn mắt , hỏi”
- Đi đến gặp cha mẹ em. “Cậu bé đáp”
- Phải đi nữa hả? Không biến luôn được hả? “Cô bé cong môi, cau mày”
- Thế em có muốn gặp cha mẹ em không? “Cậu bé lắc đầu”
- Có, nhưng em đau chân lắm. “Nhăn nhó”
- Thôi được rồi. Lên anh cõng. “Cậu bé xoay chiếc lưng gầy gò của mình”
- Lưng anh bé vậy, có cõng được em không? “Cô bé đưa tay bám vào lưng cậu bé, ngó lên mặt câu bé và hỏi”
- Anh là Bụt! Em sợ gì ?? “Cậu bé nhắm mắt hất hàm cương quyết”
- Ừ nhỉ…. “Cô bé mỉm cười”
Rồi cô bé trèo lên người cậu bé. Cậu bé cõng cô bé đến một đồn cảnh sát gần đó.
Trên đường đi, cô bé cứ hỏi bao nhiêu thứ chuyện. “Gương mặt anh bụt lạ, người trên trời đều vậy à?” “Anh bụt đến từ đám mây nào thế?” “Em có nặng không?” “Anh là bụt chắc không biết nặng nhỉ” “Anh bụt là con của Ông Bụt đúng không? À, chú Bụt chứ?” “Tại sao chú bụt nuôi anh gầy như vậy”………. “Kìa con bướm vàng …. Lalala lala la”……….. “10 quả trứng tròn, mẹ gà ấp ủ…………”………
Cậu bé không trả lời những câu hỏi của cô bé mà chỉ mỉm cười, cô bé hỏi chán chê thì hát , hát chán chê thì lại ngâm nga thơ ca. Cái miệng nhỏ bé cứ hoạt động liên hồi còn bàn tay cứ vung vẩy những cành hoa Lavender nhỏ trước mặt cậu bé. Khiến cậu bé khá đau đầu nha.
Nhưng thực sự trong lòng cậu nhóc rất vui , có cảm giác như bản thân đã tìm thấy thiên thần nhỏ trong tim vậy.
Đến đồn cảnh sát, cậu bé thả cô bé xuống, dẫn cô bé vào trong , ngồi lên chiếc ghế ở trong đồn cảnh sát , còn cậu bé ra báo cáo với các chú công an.
Một hồi cậu bé ra chỗ cô bé và nói:
- Em ở đây! Các chú bụt sẽ giúp em tìm cha mẹ!
- Anh Bụt đi đâu? “Nhăn nhó , ngước lên nhìn cậu bé”
- Anh phải trở về rồi! “Cậu bé nhìn cô bé , vỗ vỗ bờ vai nhỏ bé”
- Không đâu! Anh bụt phải ở lại đây với em cơ… Em sợ lắm!!! “cô bé vừa nhăn nhó nói với nắm lấy tay cậu bé”
Cậu bé thấy vậy , lại không đành lòng . Cuối cùng ngồi đợi cho đến khi cha mẹ cô bé đến đón. Đôi bàn tay cô bé cứ nắm chặt lấy tay cậu bé mãi không thôi.
Vài tiếng sau, Cha cô bé vội vã bước vào cửa đồn cảnh sát:
- Con gái của cha, con đi đâu thế? “Ông thở hồn hển, nhìn thấy cô bé , vội bật nụ cười nhẹ nhõm, nói lớn”
- Cha ơi!!! “Cô bé buông tay cậu bé , chạy nhanh ra chỗ cha. Ôm siết lấy cổ cha mình. Cô bé khóc òa lên, nhăn nhó nói” : - Con thấy con bướm đẹp, con chạy theo nó. “Ôi Trời , ham của đẹp từ nhỏ mà”
- Lần sau không được đi lung tung con nhé. “Cha cô cau mày” - Nhỡ có ai bắt mất thì sao? “Lo lắng”
- Có anh bụt thôi. “cô bé vội vã mỉm cười”
- Anh bụt hả? “cha cô hỏi”
- Vâng, anh ấy đưa con đến đây! “cô bé gật đầu , mỉm cười”
- Anh ấy đâu rồi, con?. “cha cô hỏi thêm”.
- Anh ấy kia kìa. “cô bé nhìn xung quanh, thấy cậu bé đang bước ra khỏi cửa đồn, cô bé chỉ tay , lẹ nói với cha” - Đợi con một chút!.
Rồi chạy tung tăng ra chỗ cậu bé. Cha cô quay ra mỉm cười. Sau đó đi vào đồn làm thủ tục với các chú công an.
- Anh bụt ơi! “Cô bé gọi” - Anh cầm lấy! “rồi đưa cho cậu bé những cành hoa Lavender, cô đang cầm” : - Anh đi về nhà với cha mẹ bụt của mình đi!! Đừng ra sông nghịch nước nữa. Cảm lạnh đấy!!. “Ra bộ tỏ vẻ khôn ghê nha”
Cậu bé ngồi xuống cầm lấy những cành Lavender. Mỉm cười xoa đôi má của cô bé.
- Cháu đã đưa con gái chú đến đây? “Cha cô bé làm xongg thủ tục . bước ra bế cô bé lên vai rồi nói nhẹ với cậu bé”
- Dạ! “cậu bé gật đầu”
- Chú tên là Henry. Ở ngôi nhà Lavender Queen cách đây 3 con phố. Rảnh rỗi, bảo cha mẹ đưa qua chú chơi nhé!! “Nở nụ cười rồi , ông cõng cô con gái nhỏ nhẹ nhàng quay bước đi!!!”
Cậu bé đứng nhìn hai cha con trong giây lát, rồi quay lại, định bước ra về . Đằng sau vang vọng tiếng nói của cô gái nhỏ:
- Anh Bụt nhớ phải đến nhé! Em sẽ đợi anh !
Quay lại thì thấy , cha con cô bé đang vẫy tay chào anh. Cha cô cũng có ý nghĩ muốn đưa anh về. nhưng lại thôi vì nhìn anh là biết không phải người ở đây. Vả lại lúc đó cha cô không nghĩ anh mới chỉ 9 tuổi. Vì anh khá cao nên nghĩ anh đã mười mấy và có thể tự tìm đường về nhà. Anh thậm chí còn đưa cô đến được đồn cảnh sát cơ mà.
“Cậu bé ngày đó, giờ đã trưởng thành rồi, và trở về với con rồi cha ơi!”.
Mọi người nhà cô thu xếp đồ đạc để chuyển vào ngôi biệt thự đã từng thuộc về họ. Quản gia Lyn và những người giúp việc thu xếp cho mẹ cô và em trai cô một căn phòng.
Anh bế cô đặt vào giường nằm nghỉ, dù là bị thương mà lúc nào cũng muốn bế cô lên thì bao giờ mới chịu khỏi?.
Nâng đôi bàn tay mình, ôm nhẹ vào mặt cô, anh nói:
- Mãi mãi là của anh thôi nhé!!
Cô đỏ ửng gương mặt lặng cúi xuống. Gật đầu. Anh nâng nhẹ môi cô lên môi anh. Hai mang da thịt ngọt ngào quyến luyến đó lại tha thiết quấn quýt vào nhau mãi không muốn buông rời.
Những nụ hôn đầu đời của cô đến thực ấm áp khiến con người ta không thôi xao xuyến. Khi bị nhấn chìm sâu vào đó, dù là đắng cay , mặn chát hay xót xa thì vẫn như có một luồng sức mạnh nào đó điên cuồng thôi miên khiến cho con người ta không dứt ra nổi, không muốn thoát khỏi, không thể buông bỏ. Dù là có bị nhấn chìm đến khi thịt nát xương tan. Cũng chỉ một lòng một dạ không rời xa.
Sức mạnh của tình yêu quả đáng sợ. Nhưng Tình yêu đầu đời có vẻ lại càng đáng sợ hơn. Từ nay về sau, dù mọi chuyện có ra sao mãi mãi có cũng không thể quên được một người, là ANH!.
Buổi chiều cô đang nằm trên giường đọc sách, chợt, có tiếng gõ cửa. Sau đó . Rose mỉm cười ngó vào cánh cửa , mỉm cười nói:
- Chắc tớ phải gọi cậu là chị dâu thôi.!!
Cô thấy vậy , mỉm cười gượng gạo xen chút phấn khởi trong lòng. Rose ngồi cạnh bên giường trò chuyện với cô:
- Rose, kể cho mình nghe chuyện của anh cậu đi! “Một lúc vui vẻ, cô bỗng nhớ ra gì đó , bèn hỏi cô bạn”.
- Ừ, mình cũng đang tính kể cho cậu đây……. “Rose nhìn đôi mắt cô đang mở to chăm chú nhìn mình, cô bạn khẽ thuật lại”
Cha Mẹ anh yêu nhau từ lâu. Nhưng mẹ anh phải nhường bước cho sự nghiệp của cha anh. Ông phải kết hôn với một người phụ nữ quyền lực và giàu có , giống như một cuộc hôn nhân chính trị.
Kết hôn được 2 năm, bà ta sinh được Anna . Mẹ anh rất yêu cha anh nên nguyện làm người đàn bà thứ hai của cuộc đời ông. Một năm sau đó, mẹ anh cũng sinh được ra anh.
Từ nhỏ khi sinh ra, anh đã là một thần đồng. Anh giỏi mọi thứ mà thậm chí không cần phải cố gắng hay nỗ lực. Người khác phải cố gắng rất nhiều lần nhưng anh thì chỉ cần nhắm mắt đã có mọi thứ trong tay. Cha mẹ anh rất thương anh. Thậm chí ông còn muốn để anh thừa kế tài sản của ông.
Nhưng , Vợ của ông mưu mô và dựa vào thế lực đã thâu tóm hết những gì gia đình cha đã gây dựng. Cha anh cuối cùng phải ở trong bàn tay bà ta như bù nhìn từ đó.
Anh mình thì càng ngày càng xuất sắc nhận được không ít những giải thưởng thiên tài. Khiến cho gia đình bà ta lo sợ.
Năm anh lên 9 tuổi, bà ta đến và hăm dọa anh mình nếu không kiềm chế bản thân thì sẽ không để yên cho 3 mẹ con. Và rồi từ đó, anh tiết chế lại bản thân hơn.
Không còn nỗ lực nữa, Đến năm anh vào cấp 3 , lại một lần nữa làm chấn động gia đình bà ta. 3 năm anh đều đạt loại xuất sắc và tổng điểm suýt soát được vào tất cả các trường danh tiếng. Cuối cùng , anh bị họ đuổi về quê mẹ.
- Gia đình của chị Anna phải tại sao phải lo sợ? “Lana nghe Rose kể một hồi, sau đó chợt hỏi”
- Hình như họ lo sợ anh trai mình sẽ làm tổn thất gia tộc họ. Và…. “Rose ngập ngừng nhìn ánh mắt chăm chú của Lana , cô bạn thở dài” : - Hình như họ muốn kiểm soát anh mình .
- Kiểm soát anh cậu sao?
- Đúng vậy, họ muốn biến nỗi lo của họ trở thành đồng minh. Một thần đồng như anh mình, cậu nghĩ xem, nếu có thể kiểm soát được thì là một lợi thế quá đúng không?
Lana không nói gì, chỉ lặng xuỗi đôi mi xuống. Đúng vậy, điều gì quá lợi cũng chỉ khiến người khác thêm ghen ghét đố kỵ, thậm chí là ép buộc muốn có.
Rose thấy cô như vậy . cũng cúi đầu xuống , nói thêm:
- Anh mình đã vì hai mẹ con mình mà phải kiềm chế và hy sinh rất nhiều “Cô bạn bộ dạng thở dài lo âu , thực nhìn vào xót xa cho cô gái mới chỉ gần bước sang tuổi 15” : - Mình và mẹ đã luôn mong anh sẽ làm được những thứ anh yêu thích và thực sự thay đổi. Giờ điều đó đã xảy ra nên hai mẹ con mình đều rất vui , dù ra sao đi nữa…
- Điều gì đã khiến anh cậu thay đổi? “Cô thở dài, có lẽ sợ mình sẽ gây tổn thương hay phiền phức cho anh”
Rose đoán biết được tâm trạng cô, bèn lấy trong túi áo ra một tấm ảnh cũ, cứ như là đã để sẵn ở đó. Mà mang cho cô xem vậy:
- Đây là anh mình lúc 9 tuổi.
Cô cầm lấy tấm ảnh, đập vào đôi đồng tử của cô là hình ảnh một cậu bé đẹp trai , cao ngời như khá gầy gò, khác hẳn với anh bây giờ. Nhưng trái tim cô bỗng loạn nhịp thổn thức, có điều gì đó đặc biệt thân quen ở đây.
- Anh mình lúc đó , bị đuổi về đây một lần và bọn mình sống ở nhà cậu mợ mình. Năm đó, anh mình bị trầm cảm. Có một lần anh mình biến mất một ngày trời làm cả nhà lo lắng tìm kiếm. Sau đó , anh trở về và bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Anh kiềm chế lại hơn để sống thật tốt đến lúc trưởng thành.
Nghe Rose kể từng câu chữ, Cô sững đôi mắt tìm lại tiềm thức. Cô vội vã hỏi Rose:
- Nhà cậu mợ của cậu cách nơi đây 3 con phố? Có một công viên lớn và trong đó có một con sông??
Rose mỉm cười gật đầu như đã đoán được gì đó. Còn cô chỉ khẽ nhắm mắt, những giọt lệ còn đọng lại trên khóe mi lại vội vã rơi xuống.
Năm đó, khi cô mới chỉ còn là một cô bé số tuổi chỉ đếm được trọn vẹn số ngón tay trên một bàn tay. Cha mẹ đưa cô đến một công viên lớn chơi. Công viên đó có rất nhiều trò chơi.
Nhưng cô bé lại chẳng may bị lạc. Thẫn thờ trong sợ hãi , Cô bé không biết làm gì nữa . Rồi cứ thế lạc bước chân đi mãi đến một con sông trong công viên. Ngồi trên một mỏm đá nhỏ , mọi thứ sợ hãi cứ tuôn trào hết ra, cô bé ôm lấy túm hoa nhỏ mà khóc nức nở. Trong đầu cứ thầm lặng một câu “Cha Mẹ đâu rồi?!”.
Ngày đó cậu nhóc Leo trầm cảm, thẫn thờ nhìn dòng người tấp nập vội vã. Rồi cậu nhìn thấy một gia đình nhỏ yêu thương nhau đi ngang qua cậu. Nụ cười của ông bố thật đẹp và ấm áp đang yêu chiều đứ con gái trong lòng bàn tay khiến lòng cậu bé nặng trĩu những thương cảm cho bản thân. Cậu bé bất giác bước theo họ vào khu công viên.
Khu công viên này tuy lớn những người người , từng lớp gia đình chợt ních yêu thương nhau. Nào là một gia đình , người mẹ đang chỉ cho cậu con trai của mình xem những chú khỷ bị nhốt trong chuồng, tiếp đến cách vài bước là một gia đình đang cho hổ ăn kẹo. Cao cao, có một gia đình cùng nhau chơi tàu lượn mà hò hét, Xa xa là những cặp vợ chồng đang chụp hình vậy gọi con cái của họ trên chiếc đu quay lớn.
Một cặp vợ chồng trên bãi cỏ đang cùng nhau lau chỗ đồ ăn dính lên quần áo của con họ. Trông gương mặt cau có của họ nhìn nhau cũng thực ấm áp và đều với mục đích là chăm sóc cho con cái của họ.
Lạc bước đến mỗi nơi, trái tim cậu lại thổn thức một cảm giác khác nhau. Nhưng dù là buồn hay vui , ấm áp hay hân hoan thì chỉ có gia đình mới có thể cảm nhận được, thứ mà cậu bé không bao giờ có thể cảm nhận. Nở nụ cười giễu cợt bản thân. Cậu bước cứ bước, lại bước thêm bước vô định.
Cuối cùng là bước đến một con sông trong công viên, con sông này tách biệt hẳn với những thứ nhốn nháo ngoài kia, khá yên tĩnh hình như là nó chỉ dành riêng cho những người có tâm sự.
Cậu bé chỉ vô định nhìn những đợt sóng lăn tăn bé nhỏ của dòng nước , và nghĩ hay là nhảy quách xuống đó cho xong thì từ đâu vang tới những tiếng khóc inh tai đến khó chịu.
Giọng trẻ con gì mà kêu gào lớn vậy, cậu nghĩ với đôi lông mày cậu nhíu lại. Cậu bất giác quay lại. Một cô bé nhỏ nhắn mặc bộ váy xinh xắn tóc bím tết sam rất gọn gàng tay cầm bó hoa nhỏ lavender, cậu nhìn một hồi, đôi mắt chợt sững lại hình như là chính là cô bé được người cha âu yếm bồng trên tay. Gia đình đầu tiên đã thôi thức cậu vào nơi đây. Nhưng tại sao chỉ còn một mình cô bé ở đây?.
Không tránh khỏi những ý nghĩ tò mò và cũng một phần là do tiếng khóc khó chịu đó, khiến cậu bé lại gần và hỏi:
- Này, cô bé…. Em làm sao thế?
- Anh bụt ơi, “cô bé lấy tay dụi dụi mắt, ngước lên” . - Em bị lạc cha mẹ mất rồi. Biến cha mẹ ra đây cho em với!! “đôi môi cô bé xinh xắn phụng phĩu”
- Hay cha mẹ em bỏ em rồi? “Cậu bé ngồi xuống, lên cô bé”.
- Không đâu! Cha em thương em lắm!! Anh không biến cho em thì thôi! Anh đi đi , để em khóc gọi Ông Bụt thật sự đến giúp em! “Cô bé vừa nói, vừa xua cậu nhóc ra. Hai má đỏ au vì tức giận trông thực đáng yêu nha”
- Thôi, được rồi đi với anh!! “Cậu bé lắc đầu”
- Đi đâu? “Cô bé mở tròn mắt , hỏi”
- Đi đến gặp cha mẹ em. “Cậu bé đáp”
- Phải đi nữa hả? Không biến luôn được hả? “Cô bé cong môi, cau mày”
- Thế em có muốn gặp cha mẹ em không? “Cậu bé lắc đầu”
- Có, nhưng em đau chân lắm. “Nhăn nhó”
- Thôi được rồi. Lên anh cõng. “Cậu bé xoay chiếc lưng gầy gò của mình”
- Lưng anh bé vậy, có cõng được em không? “Cô bé đưa tay bám vào lưng cậu bé, ngó lên mặt câu bé và hỏi”
- Anh là Bụt! Em sợ gì ?? “Cậu bé nhắm mắt hất hàm cương quyết”
- Ừ nhỉ…. “Cô bé mỉm cười”
Rồi cô bé trèo lên người cậu bé. Cậu bé cõng cô bé đến một đồn cảnh sát gần đó.
Trên đường đi, cô bé cứ hỏi bao nhiêu thứ chuyện. “Gương mặt anh bụt lạ, người trên trời đều vậy à?” “Anh bụt đến từ đám mây nào thế?” “Em có nặng không?” “Anh là bụt chắc không biết nặng nhỉ” “Anh bụt là con của Ông Bụt đúng không? À, chú Bụt chứ?” “Tại sao chú bụt nuôi anh gầy như vậy”………. “Kìa con bướm vàng …. Lalala lala la”……….. “10 quả trứng tròn, mẹ gà ấp ủ…………”………
Cậu bé không trả lời những câu hỏi của cô bé mà chỉ mỉm cười, cô bé hỏi chán chê thì hát , hát chán chê thì lại ngâm nga thơ ca. Cái miệng nhỏ bé cứ hoạt động liên hồi còn bàn tay cứ vung vẩy những cành hoa Lavender nhỏ trước mặt cậu bé. Khiến cậu bé khá đau đầu nha.
Nhưng thực sự trong lòng cậu nhóc rất vui , có cảm giác như bản thân đã tìm thấy thiên thần nhỏ trong tim vậy.
Đến đồn cảnh sát, cậu bé thả cô bé xuống, dẫn cô bé vào trong , ngồi lên chiếc ghế ở trong đồn cảnh sát , còn cậu bé ra báo cáo với các chú công an.
Một hồi cậu bé ra chỗ cô bé và nói:
- Em ở đây! Các chú bụt sẽ giúp em tìm cha mẹ!
- Anh Bụt đi đâu? “Nhăn nhó , ngước lên nhìn cậu bé”
- Anh phải trở về rồi! “Cậu bé nhìn cô bé , vỗ vỗ bờ vai nhỏ bé”
- Không đâu! Anh bụt phải ở lại đây với em cơ… Em sợ lắm!!! “cô bé vừa nhăn nhó nói với nắm lấy tay cậu bé”
Cậu bé thấy vậy , lại không đành lòng . Cuối cùng ngồi đợi cho đến khi cha mẹ cô bé đến đón. Đôi bàn tay cô bé cứ nắm chặt lấy tay cậu bé mãi không thôi.
Vài tiếng sau, Cha cô bé vội vã bước vào cửa đồn cảnh sát:
- Con gái của cha, con đi đâu thế? “Ông thở hồn hển, nhìn thấy cô bé , vội bật nụ cười nhẹ nhõm, nói lớn”
- Cha ơi!!! “Cô bé buông tay cậu bé , chạy nhanh ra chỗ cha. Ôm siết lấy cổ cha mình. Cô bé khóc òa lên, nhăn nhó nói” : - Con thấy con bướm đẹp, con chạy theo nó. “Ôi Trời , ham của đẹp từ nhỏ mà”
- Lần sau không được đi lung tung con nhé. “Cha cô cau mày” - Nhỡ có ai bắt mất thì sao? “Lo lắng”
- Có anh bụt thôi. “cô bé vội vã mỉm cười”
- Anh bụt hả? “cha cô hỏi”
- Vâng, anh ấy đưa con đến đây! “cô bé gật đầu , mỉm cười”
- Anh ấy đâu rồi, con?. “cha cô hỏi thêm”.
- Anh ấy kia kìa. “cô bé nhìn xung quanh, thấy cậu bé đang bước ra khỏi cửa đồn, cô bé chỉ tay , lẹ nói với cha” - Đợi con một chút!.
Rồi chạy tung tăng ra chỗ cậu bé. Cha cô quay ra mỉm cười. Sau đó đi vào đồn làm thủ tục với các chú công an.
- Anh bụt ơi! “Cô bé gọi” - Anh cầm lấy! “rồi đưa cho cậu bé những cành hoa Lavender, cô đang cầm” : - Anh đi về nhà với cha mẹ bụt của mình đi!! Đừng ra sông nghịch nước nữa. Cảm lạnh đấy!!. “Ra bộ tỏ vẻ khôn ghê nha”
Cậu bé ngồi xuống cầm lấy những cành Lavender. Mỉm cười xoa đôi má của cô bé.
- Cháu đã đưa con gái chú đến đây? “Cha cô bé làm xongg thủ tục . bước ra bế cô bé lên vai rồi nói nhẹ với cậu bé”
- Dạ! “cậu bé gật đầu”
- Chú tên là Henry. Ở ngôi nhà Lavender Queen cách đây 3 con phố. Rảnh rỗi, bảo cha mẹ đưa qua chú chơi nhé!! “Nở nụ cười rồi , ông cõng cô con gái nhỏ nhẹ nhàng quay bước đi!!!”
Cậu bé đứng nhìn hai cha con trong giây lát, rồi quay lại, định bước ra về . Đằng sau vang vọng tiếng nói của cô gái nhỏ:
- Anh Bụt nhớ phải đến nhé! Em sẽ đợi anh !
Quay lại thì thấy , cha con cô bé đang vẫy tay chào anh. Cha cô cũng có ý nghĩ muốn đưa anh về. nhưng lại thôi vì nhìn anh là biết không phải người ở đây. Vả lại lúc đó cha cô không nghĩ anh mới chỉ 9 tuổi. Vì anh khá cao nên nghĩ anh đã mười mấy và có thể tự tìm đường về nhà. Anh thậm chí còn đưa cô đến được đồn cảnh sát cơ mà.
“Cậu bé ngày đó, giờ đã trưởng thành rồi, và trở về với con rồi cha ơi!”.
Bình luận truyện