Chương 30: Vị khách không mời; Rời xa
Anh lại chở cô đi học trên chiếc xe đạp của mình, rồi cứ thế đợi cô đúng giờ cô tan học. Hôm nay bầu trời có vẻ u ám, thì cũng đã đến mùa thu , những cơn mưa mùa Thu cũng sắp kéo đến bất chợt.
Trở về đến cổng ngôi nhà Lavender , hai người nhìn thấy có vài tên vệ sỹ lạ mặt đứng trước cổng nhà. Mấy tên có gương mặt Tây truyền thống này chắc chắn là điềm chẳng lành. Dường như lại có một vị khách không mời nữa đang ở trong nhà.
Anh và cô xuống xe, cô đưa đôi tay bám vào vạt áo của anh. Tim cô đập thình thịch như có gì đó rất sợ hãi. Không ngờ cô gái này của anh cũng biết sợ nha. Anh lấy một tay dắt đầu xe. Một tay nắm chặt lấy bàn tay cô. Đi vào cổng nhà mình.
Tụi vệ sỹ làm cảnh . Liếc nhìn anh và cô một cái xong quay đi luôn.
Bước vào cửa nhà chợt một cô gái người tây cao lớn bước ra ôm lấy anh và nói:
- Honey. Sao bây giờ anh mới về ?
- Tôi lại tưởng là ai, hóa ra là cô. Lâu lắm rồi không gặp ! Chào cô, Jenna - Em họ của Anna.
Anh vừa nói, vừa đẩy tay cô ta ra. Người của cô ta theo thế bị chao đảo. May mà có hai tên vệ sỹ ở trong đó đỡ lấy cô ta . Hai tên vệ sỹ đỡ cô ta xong, trợn trừng đôi mắt nhìn anh. Định bước ra làm gì đó với anh thì bị bàn tay cô ta ra lệnh ngăn lại.
- Anh vẫn lạnh lùng và thô bạo như xưa, chồng chưa cưới của em ! “Cô ta nói với anh, sau đó nhấc một khóe miệng lộ ý cười”
Cô gái này rất đẹp, Tóc vàng, dáng người cao gần bằng Anna . Không có gương mặt đậm chất LaTin như anh và Anna nhưng thấy vào đó là một gương mặt , giọng nói và cốt cách đều mang đậm phong cách của các Quý Tộc Anh Quốc xa xưa. Nhìn qua thôi, cũng đủ để biết gia tộc bên ngoại của Anna đáng sợ đến thế nào.
Lana có thể hiểu được những ngữ anh mà họ đang sử dụng. Tim cô vẫn chưa lấy lại được trạng thái thôi sợ hãi. Anh thấy vậy, bèn gọi Thím Lyn đưa cô lên phòng, còn dặn dò cô . Không được xuống nhà nếu như anh chưa gọi. Cô nhẹ nhàng bước lên phòng với Thím Lyn. Mà vẫn không thôi nặng nề những suy nghĩ có thể sẵn sàng bóp nghẹt trái tim cô.
- Cô đến đây làm gì? “Mẹ anh và anh đã ổn định chỗ ngồi trên ghế Sofa để tiếp khách, anh khẽ hỏi cô ta. Đôi mắt chỉ sâu xa khó đoán lại không hề nhìn vào gương mặt của cô ta”
- Honey à, anh hỏi thật là kỳ lạ , em đến đây để thăm chồng chưa cưới của bản thân, không được sao? “Cô gái lên tiếng”
- Thứ Nhất, Tôi và Cô không là gì hết !. “Anh chân phải của mình gác lên đầu gối của chân bên kia, Điệu ngồi khoa trương đến mê đắm . Sau đó đôi mắt anh hướng thẳng vào cô ta” : - Thứ hai , đã đến đây rồi, thì cô không thể không có lý do. Và Thứ Ba, nếu không có lý do thì mời cô ra khỏi ra tôi. Vì tôi không có hứng thú tiếp các người trong căn nhà của mình , hiểu chứ? “Nói xong, Anh vội đứng lên”
- Cha và Mẹ lớn muốn anh trở về giúp họ. Em nghĩ là anh đã biết chuyện của cậu. “Cô gái thấy anh đứng lên, chưa kịp rời bước đã lên tiếng chặn lại”
- Nghe tôi nói đây , nghe cho rõ ! “Anh quay lại , nhìn thẳng vào đôi mắt cô ta” – Tôi không có liên quan gì đến bọn họ, hiểu chứ?! Giờ thì phiền cô đi cho ! “Đôi lông mày anh nhíu lại”
- Được thôi “cô ta thản nhiên đứng lên” : - Em đến đây để thăm anh và mẹ nhỏ. Cuối cùng là thông báo. Còn đâu là tùy anh quyết định ! “Cô ta bước ra ngoài cửa”
Anh không nói gì để mặc cho cô ta bước ra về. Còn anh lên gác với cô. Thấy cô đang ngồi chăm chỉ học bài anh bước đến ngồi cạnh cô và hỏi :
- Em không thắc mắc gì về cô ta sao?
- Em có nhưng liệu anh có trả lời cho em biết không? “Cô dừng bút viết”
- Cô ta là em họ của Anna , con gái của bác trai Anna , cũng chính là anh trai của mẹ chị ta. “Đôi mắt anh dường như sâu hơn” : - Cô ta kém anh hai tuổi, Từ nhỏ cha và mẹ chị ta đã làm hôn ước cho anh và cô ta.
- Vậy, …… vậy …. Vậy tại sao anh lại còn muốn chúng ta lấy nhau? “Cô cau mày với đôi mắt long lanh như chợt sắp rơi lệ”
- Lana , người anh yêu là em. Anh không cần gì hết , anh chỉ cần em thôi! “Anh vuốt gương mặt cô, rồi ôm nhẹ cô vào lòng.” - Hứa với anh, em sẽ không rời xa anh. Được chứ?
Cô khóc nấc lên trong vòng tay anh. Mọi sự nghẹn ngào đều chỉ giấu tận sâu trong trái tim cô. Cô không biết nói gì hơn vào lúc này.
Đêm hôm đó, cô lặng ngồi trên giường của mình nhìn ra cửa ban công. Tại vì cô sợ , anh từ ban công bên kia sẽ nhìn thấy bộ dạng cô như những lần trước nên cô không dám bước ra. Căn phòng tối , chỉ còn lại ánh đèn hiu hắt rọi vào. Bầu Trời hôm nay mây đen đã che lấp hết những tia sáng , thậm chí còn không thể hé lộ chút gì của một vài chòm sao . Giống như tâm trạng cô bây giờ. Khi cô biết được sự thật bản thân chính là bước cản lớn nhất của cuộc đời anh. Tuy trước đó, cô đã có linh cảm xấu . Nhưng không ngờ lại tồi tệ đến mức như thế này.
Bỗng, tiếng điện thoại của cô reo lên. Cô tự hỏi đêm rồi không biết ai còn gọi điện. Đưa điện thoại lên thấy một số lạ. Cô nhấc máy, nghe :
- It’s me! Cô gái hôm nay ở nhà anh ấy. “Đầu dây kia nói”
Sau đó, cô và cô ta nói điều gì với nhau. Để rồi là cả ngày hôm sau cô đều thờ thẫn. Cô cố gắng sức cười thật nhiều , tỏ ra bản thân không sao . Giả vờ để mội người không phải suy nghĩ hay lo lắng cho cô. Rồi khi chỉ còn lại một mình , cô lại lặng suy nghĩ. Không hiểu người con gái kia , đã ám quẻ gì vào cô ấy. Quả là tác dụng nha.
Tan học như mọi ngày anh đến đón cô, nhưng không thấy cô đứng ở mép cổng trường chỗ thường ngày hẹn với nhau đợi anh nữa. Anh dắt chiếc bằng một tay, đi hỏi cô bạn Cindy mới bước ra của cô thì cô nhóc trả lời là đã thấy cô trở về từ trước. Anh lấy vội chiếc điện thoại ra gọi điện nhưng là thuê bao không thể liên lạc. Trong tim anh có một cảm giác lo lắng đến lạ thường. Anh gọi điện cho Rose thì cô em gái bảo mình đang đi ăn trưa với Stephan và không có cô ở đó.
Một luống khí lạnh lo sợ tạt mạnh mẽ vào trái tim anh. Liệu cô có thể đi đâu chứ? Anh đi loanh quanh ở cổng trường, nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô. Các nữ sinh trường cấp 3 lũ lượt ngất ngây vì anh đếm không xuể. Còn anh vẫn lo lắng ngóng trông cô nữ sinh của cuộc đời anh. Chốc chốc , anh lại điện thoại về nhà để hỏi xem cô đã về chưa? Khi mỗi lần điện thoại báo cô chưa về lại một lần như có ai đó cắt xé trái tim anh.
Cơn mưa xối xả của mùa Thu như báo trước lặng rớt xuống, những giọt nước mưa ngày càng nặng hạt. Học sinh trong trường theo đó mà bước chân trở về nhà vội vã hơn. Cuối cùng, khi bác bảo vệ đã đóng cổng trường thì chỉ còn lại một mình anh.
Anh lặng đạp xe đi tìm cô cùng cơn mưa xối xả. Nhà hàng, khu vui chơi , khu mua sắm …. Tất cả đều không thấy bóng dáng Bông Hoa Nhỏ của anh.
Trời thì đang mưa tầm tã, như chẳng còn có thể nhìn thấy đường. Trời đã mưa hơn một tiếng với thân thể bé nhỏ đó làm sao có thể chịu được?. Anh sợ cô bị bệnh, sợ cô đi mất , sợ cô rời khỏi anh… Hoặc là …. Sợ cô bị … Bắt cóc??!! Ý nghĩ lóe sáng trong đầu anh. Anh vội vã quay xe, đạp nhanh như một con thiêu thân , một khách sạn lớn trong Thành Phố. Mặc kệ những hạt mưa đang hắt vào anh như vũ bão. Tất cả mọi thứ anh có thể nghĩ trong đầu chỉ có thể là một mình bóng hình cô.
Đến khách sạn, sau khi đỗ xe xuống , anh lao lên tầng 5 như một kẻ điên. Và không ai có thể bắt nổi anh. Anh lên đến phòng 3719 , hai tên vệ sỹ trước cửa chắn anh lại. Anh theo cơn tức chưa xả đập cho mỗi thằng nằm sạp xuống đất. Anh đạp mạnh cánh cửa , mở ra là một cô gái đẹp hôm qua đang đứng ở phòng khách. Hình như cô ta đã đợi anh sẵn trước trước. Trưng diện ánh mắt đầy tia sét như chưa bao giờ bộc lộ , anh lao vào cô ta, lấy bàn tay mình bóp chặt vào cổ cô ta, áp cô ta đến cánh cửa , anh quát lớn:
- Cô ! Cô ấy đâu?! Vợ của tôi đâu? Cô đã làm gì cô ấy?
- Vợ của anh…., không phải… là em sao? “Cô ta tuy đang bị bóp nghẹt có sự khó thở, tiếng nói thất thanh nhưng vẫn không thể không thốt lên những lời châm chọc”
- Tôi hỏi.. “Anh tức điên đến bốc khói, bóp cổ cô ta mạnh hơn” – Cô đã làm gì cô ấy?
Cô ta bắt đầu sợ hãi , ánh mắt của anh như có thể làm tất cả những thứ điên rồ nhất có thể.:
- Tôi không…. biết gì hết… ! “mặt cô ta đỏ gay , cô ta giãy giụa quát tiếng thất thanh.”
Bỗng nhiên điện thoại của cô ta reo lên. Anh liếc hướng chiếc điện thoại. có số điện thoại từ Mỹ gọi đến. Anh vội vã buông tay đẩy cô ta một phát ngã xoài xuống đất. Sau đó đi ra lấy điện thoại một cách nhanh chóng , anh nghe máy :
- Sao rồi? “Giọng nói quen thuộc từ bên kia” – Đã khiến cô ta biết thân biết phận của mình ở vị trí nào chưa?
- ……… “Anh không nói gì, một lúc sau” – SisTer ! “khóe miệng anh khẽ nở một nụ cười sâu xa” – Chị vẫn ổn chứ? Nhưng cô em của chị thì không ổn một chút nào cả. Nếu như … vợ của tôi, xảy ra chuyện gì , thì không chỉ xác của em chị đâu !
- Mày dám?......
- Thằng này đã làm thì chị biết sẽ ra sao rồi chứ? ……………… “nói xong , anh tắt phụt máy! Màn hình điện thoại của cô ta hiện số nhật ký , có cuộc nói điện cho số của Lana. Anh đập nát cái điện thoại. Khiến cô ta bay 7 hồn, 8 vía giật bắn mình” – Hôm qua. Cô gọi điện cho cô ấy , nói điều gì? “Anh hét lớn, quỵ gối, sát đến gần cô ta , đôi mắt đã nổi không sót một sợi gân nào”
- Tôi đã nói với cô ta rằng, mọi chuyện đều là lỗi của cô ta. Nếu cô ta không xuất hiện thì anh sẽ không phải khổ sở tranh đấu vì quyền lợi “Cô ta nói với hơi thở nhẹ nhưng gấp” – Tôi muốn cô ta tự mình rời khỏi anh !
- Cô !
- Đó là cách tốt nhất , anh không hiểu sao? Nếu như Anna ra tay thậm chí anh nghĩ sẽ ra sao? “Cô ta ngắt lời anh”
Bỗng nhiên , điện thoại của anh reo vang. Từ nhà báo tin đến , mẹ cô và thím Lyn đã tìm được cô đang nằm ngất ở căn nhà cũ nhỏ cuối phố. Bác sỹ đang đến chữa trị cho cô. Anh không cần lo lắng nữa và hãy trở về. Anh thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ hết mọi thứ đè nén ở trong tim. Anh vội vã đứng dậy. Bước ra đến cửa anh khẽ nói với Jenna :
- Gia Đình cô và cô hãy tránh tham gia vào cuộc chiến này ! Tôi biết , bản thân cô và tôi từ nhỏ đều có hướng đi riêng . Hãy tự tìm đường để bản thân có thể tự lập. Đó là cách tồn tại duy nhất tôi khuyên cô. Trong lúc này. Tạm biệt cô, Jenna!
Nói xong anh vội vã chạy về nhà. Để lại cô ta trong hàng nước mắt ướt đẫm. Anh biết cô ta có tình cảm với anh từ thủa nhỏ. Và luôn muốn tốt cho anh. Đôi khi vì vậy mà rơi vào vòng tay thâu tóm của Anna và mẹ lớn. Nếu anh lấy cô ta , tuy sẽ bị thâu tóm nhưng nhìn vào hướng tích cực , anh sẽ được thừa kế gia sản lớn của gia tộc ông bà ngoại Anna . Anh trai của mẹ lớn chỉ có duy nhất một đứa con gái . nhưng anh chưa từng động lòng với cô ta, thậm chí cái cách cưỡng ép mình lấy, rồi trả thù. Anh cũng chưa từng một lần nghĩ đến. Thứ duy nhất anh tự nhủ là trong cuộc chiến này, anh sẽ cố gắng không gây tổn hại đến cô ta như một người bạn tốt.
Về đến nhà, anh lao nhanh lên phòng cô. Bác sỹ đang kê đơn thuốc cho mẹ Claudi. Mọi người trong phòng nhìn thấy anh, đứng dậy bước ra. Mẹ Zosie đi đến vỗ vai anh và nói, cô không bị sao, chỉ bị cảm lạnh vì ngấm nước mưa. Mẹ Claudi và mọi người đã giúp cô tắm nước nóng và sưởi ấm lại cơ thể cho cô. Rồi sẽ sớm khỏe lại thôi.
Mẹ Zosie khuyên anh hãy đi tắm đi không bị ngấm nước mưa sẽ không thể chăm sóc được cô.
Anh thở phào nghe mẹ , bước sang phòng tắm rửa sạch sẽ. Khi bước ra thấy mẹ Claudi đang mang cháo vào phòng cho cô. Anh bỗng bảo mẹ đưa bát cháo cho anh. Từ giờ trách nhiệm chăm sóc cô là thuộc về anh. Mẹ Claudi nghe vậy chợt mỉm cười với đôi mắt long lanh, bà đưa bát cháo cho anh. Rồi bước xuống nhà.
Bình luận truyện