Chương 42: Ra mặt ghê gớm; Trở về ngôi nhà
Trưa đến, cô xuống ban ăn uống với các nhân viên để học hỏi cho quen. Lúc cô lấy khay ăn cơm, nhỏ Vivi từ đâu bỗng dưng huýnh cánh tay khiến cô ngã làm cả khay cơm đổ xuống đất. Thấy cô bị ngã như vậy , nhỏ ta còn cười khểnh nói mỉa:
- Gì đây? Thư ký chủ tịch, cho tôi xin lỗi!
Cô đứng lên không nói gì, Nhỏ ta bực tức thấy bộ dạng mọi người kháo nhau lại tiếp tục cà chớn:
- Chức này của cô là thật sự hay do khuôn mặt?
Cô ta và mọi người cười lớn, Kate khẽ mỉm cười nói trong bộ dạng thản nhiên:
- Cô đang tự trách mình, cả thực lực và cả khuôn mặt đều thua kém? !!!
Cả dãy phòng bỗng dưng im bặt, Nhỏ Vivi trợn mắt tính lấy tay tát cô.
Cô lại nhỉnh nhẹ khóe miệng:
- Tôi nghĩ rằng đã được tuyển vào công ty lớn nên biết cư xử hơn, vả lại tội cố tình gây thương tích. Là rất lớn với cái đất nước này đó!.
- Mày có bằng chứng??. “tay đang vung, bỗng dừng”
- Nhân chứng là những người ở đây. Còn vật chứng… “Cô vừa nói vừa chỉ tay vào cái máy quay. Lại gần thầm thì” – đừng làm xấu mặt bản thân thêm nữa!
- Mày được lắm, hạng 1!. “Cô ta giả bộ dửng dưng hất tay xuống, không dám làm gì”
Thấy cô ta quay mặt tức giận bước đi. Cô khẽ cúi xuống nhặt đồ ăn trên khay lên. Khuôn mặt tươi cười đi vào nhà bếp nhờ các cô lao công dọn giúp. Mọi người thấy khuôn mặt khả ái của cô nên không thể từ chố.
Trong trường luôn có Beinne bảo vệ nên cô khá ít khi bộc lộ cá tính thật của mình. Giờ cũng khiến cho con nhỏ đó một phen hết hồn.
Đồ ăn đã bị đổ hết cô tính bước ra cửa để xuống dưới sảnh mua gì đó ăn thì Chủ Tịch bước vào. Tất cả mọi người đều đứng dậy. Anh mỉm cười rồi bảo cô lên phòng có văn bản cần soạn gấp. Cô không nói gì, đành bước lên phòng. Dù sao bữa trưa như vậy là cũng hiu quạnh . Không muốn ăn.
Cô đang thở thẩn nhìn vào máy tính để soạn thảo thì cô hai cô gái xinh đẹp giống hệt nhau chạc tuổi cô bước đến mang đồ ăn lên cho cô.Nói chuyện một lúc, mới biết hai cô tên là Tessa và Tessie. Em họ sinh đôi của Leo. Một cô làm giám đốc tài chính còn một cô là giám đốc điều hành của công ty.
Thấy hai cô gái nhìn cô với gương mặt thân thuộc, cô cũng rất có thiện cảm. Ba người nói chuyện vui vẻ với nhau. Hai cô còn nói là rất ấn tượng vì cô. Trước đây họ cũng gặp phải tình trạng tương tự vì vào công ty với ô dù em gái Chủ Tịch. Nhưng sau một thời gian mọi thứ sẽ thân quen ngay thôi.
Sau giờ nghỉ hai cô về phòng, cô cúi chào và cảm ơn họ. Sau đó lại ngồi xuống cặm cụi. Chủ tịch bước vào, đi qua cô vài bước rồi khẽ dừng lại nói:
- Đâu mới là tính cách thật sự của cô??
- Dạ??. “Cô giật mình”
- Tôi đã nghĩ rằng cô rất nhút nhát! “Anh quay nhẹ đi, liếc”
- Tôi phải tập tự bảo vệ bản thân dần dần thôi. Trước đây còn có Beinne …. “Cô xuỗi đôi mắt”
- Beinne? Cô không biết cô ta là ai?. “Anh chặn lại”
- Dạ??? “Cô mở to con ngươi sững sờ. Lát sau đính chính lại tâm trạng cô trả lời ” - Tôi và cô ấy đều có cuộc sống riêng nên tôi không muốn hỏi những điều cô ấy không muốn. “cười nhẹ”
- Quả là cao thượng.
Anh bước vào, để mình cô với đôi mắt mở to. Giây lát , chiếc cửa văn phòng của anh đã đóng lại. Cô mới ngồi sụp xuống, thở phào. Con người này, cũng có nhiều tính cách thực chẳng giống ai.
Tối hôm đó, cô quyết định làm điều gì đó mới lạ. Nhờ sự giúp đỡ của các cô đầu bếp làm bánh cupcake cho mọi người. May là các cô thấy khuôn mặt khả ái và nụ cười nhiệt huyết của cô nên thông cảm đồng ý giúp đỡ. Mọi người làm việc vài tiếng cũng xong.
Sáng hôm sau, Công ty có cả nghìn nhân viên đến thì nhìn thấy trên bàn mỗi người có một chiếc bánh xinh đẹp với lời nhắn nhủ dễ thương của cô. Cả những chú bảo vệ cũng không thiếu. Những chiếc bánh ngon lành khiến ai ai cũng vui vẻ. Cũng có một số người không hài lòng nhưng đa phần đã bị cô chinh phục.
Đặt xong bánh cô đến từng phòng vui vẻ chào và làm quen với mọi người. Xong xuôi mọi thứ, Cô về phòng của mình làm việc. Trong lòng vui vẻ, Lát sau, chủ tịch đến và bước vào phòng của mình. Anh nhìn thấy trên bàn có khay café và một chiếc bánh kèm với lịch trình đã được soạn sẵn.
Bước vào ngồi lên chiếc ghế của mình, anh cầm chiếc bánh lên và cắn nhẹ một miếng.
Bỗng chuông điện thoại trên bàn của cô reo “Cô vào đây!”. Lại một câu nói nhẹ nhàng mà sốt sắng đến kinh sợ. Cô vội vàng bước vào. Cầm chiếc bánh với đôi mắt lạnh lùng , anh khẽ lên tiếng:
- Bánh này, Là cô làm?.
- Dạ. cũng có sự giúp đỡ của các cô đầu bếp nữa ạ!. “Cô cúi đầu, đôi mắt hồn nhiên”
- Cô làm từ bao giờ?.
- Đêm hôm qua ạ!. “Cô cười”
- Vậy là cô không nghỉ ngơi từ đó đến giờ?. “nhỉnh nhẹ đôi lông mày”
- Dạ, Mai chủ nhật. tôi sẽ nghỉ bù! “cười cười xuề xòa”
- Nếu tôi bắt cô làm thêm?. “Anh hỏi”
- Tôi sẽ cố gắng để không đình trì mọi thứ của công ty! “Cô gật đầu , cương quyết”
Anh khẽ nhìn cô một lúc rồi nhíu đôi lông mày khổ sở lại nói:
- Được, Tôi có việc muốn nhờ cô “Đôi mắt sâu lại”
- Dạ?? “Cô ngước mắt hướng anh”
- Tháng sau, Sinh nhật tôi, Tôi muốn cô đến nhà và chuẩn bị những chiếc bánh này cho tôi, được chứ? “Nhỉnh nhẹ khóe miệng với trăm ngàn ủy dị”
- Được chứ ạ! “Nở nụ cười nhẹ nhõm cô đáp”
Anh nhìn nụ cười của cô lại nhíu mày nhẹ nhắm đôi mắt:
- Được rồi! Cô đi làm việc đi!. “Quay ra cửa sổ”
- Dạ!!
Cô cúi chào rồi vui vẻ bước ra.
Chỉ còn anh với tiềm thức “Trên đời này. Thứ kỳ diệu, Có rất nhiều. Nhưng giống đến vậy. Chỉ là trùng hợp hay còn gì khác nữa? Cô ta, với mục đích gì?..” Giờ thì anh đã chính thức nghi ngờ. Anh lại khẽ nhắm đôi mắt nặng trĩu.
Một tuần làm quen với công việc, khiến cô có thêm nhiều hiểu biết. Leo cũng dẫn cô đi bàn bạc với giao lưu với một số khách hàng. Dần dần quen với công việc.
Cô cũng dần dần sống với con người thật của cô nhiều hơn.
Mỗi khi cô xuống sảnh ăn , dù mệt hay chán lắm cũng vẫn nhộn nhịp vui vẻ với những tiếng hát. Cô giúp đỡ mọi người thậm chí cô còn giúp đỡ các cô lao công và các cô đầu bếp trong công việc. Khi rảnh rỗi, cô lên các tầng trên tìm hiểu về công ty nhiều hơn. Dần dần hiềm khích với các thành viên trong công ty ít đi.
Khách hàng cũng rất yêu quý cô. Stephan mang cho cô một bản kế hoạch sơ sài và bảo cô làm lại. Đây là kế hoạch cho dự án đấu thầu nên cần kỹ càng và cẩn trọng làm trong một tuần rồi gửi cho họ.
Hai tháng sau, họ sẽ chọn ra hai công ty có tiềm năng để cùng ra giá. Chính thức chọn công ty để hợp tác. Trong 3 ngày, Cô làm lại rồi gửi luôn cho Chủ Tịch và Tổng giám đốc. Thực khá khen cho cô gái làm việc không biết ngừng nghỉ này. Và họ gửi luôn cho công ty bên kia và chờ đợi hai tháng sau thuyết trình và ra giá đấu thầu.
Một tháng cũng qua, Sinh nhật chủ tịch cũng đến. Hôm nay công ty cho cô nghỉ phép theo đặc ân của chủ tịch.
Sáng hôm đó , Cô dậy sớm chuẩn bị đồ đạc rồi chiều đến khuân chúng lên chiếc xe đạp. Đạp chiếc xe đạp của mình đến địa chỉ hiện trong mail của mình. khá xa, Cách chừng 5 con phố. Khi đến nơi, các anh cận vệ sững sờ nhìn cô. Cô biết họ nhìn cô vì điều gì , nên khẽ mỉm cười nói với họ:
- Chủ tịch căn dặn tôi đến đây làm bánh!.
Các anh nhìn nhau rồi mở cửa cho cô.
Cánh cửa cổng mở, Đập vào mắt là một ngôi biệt thự giống như những giấc mơ từng đêm. Cô vừa đạp xe, vừa ngắm nhìn khu vườn Lavender xinh đẹp. Đôi mắt sững sờ mở to. Bất giác những giọt nước mắt trên khóe mi chảy xuống. Mùi hương này, cảm giác này, thậm chí khung cảnh này quen đến mức vò xé trái tim cô nhưng ký ức vẫn trống rỗng. Không cách nào thoát ra khỏi gục tối mở mịt. Cô đạp đến ngôi mộ trái tim giằng xe. Thậm chí còn không thể đạp tiếp,
Cô dừng lại. Thở gấp. Đầu óc cô tối sầm. Giữ vội lấy cái đầu đau nhức của mình. “Lana…!!! Lana…!!! Lana…!!!” Tại sao trong đầu cứ vang lên những tiếng gọi quen thuộc. “Mình không phải Lana!!!”. Cô gái cố chấn tĩnh lại, Nhìn lên trời hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh và sức lức. Cuộc đời thật lắm ngang trái. Những gì không muốn thì lại không thể thoát ra.
Một lúc sau, nhịp tim bình thưởng trở lại. Cô thở phảo ra một hơi mạnh mẽ, tiếp tục đạp xe vào cổng nhà. Các chị giúp việc mở cửa cho cô và đỡ đồ vào bếp.Với đôi mắt và giọng nói nghẹn ngào:
- Mợ… chủ…??!......
Cô mỉm cười nói mình không phải cô ấy. Mặc dù trong trái tim cũng không rõ cảm giác quen thuộc đó là gì? Quen đến nỗi như là cô đã từng rất yêu thương và trân trọng nơi này.
Kate dắt chiếc xe xinh đẹp của mình vào chỗ để xe rồi bước vào căn nhà. Nhìn từng chi tiết với đôi mắt mở to trống rỗng. Không phải chúng quá lỗng lẫy mà do chúng quá quen thuộc. !!! Quản gia Lyn và các cô giúp việc cũng không khỏi rời đôi mắt vào cô.
Cô khẽ mỉm cười chào họ, Quản gia nhẹ nhắm đôi mắt chấn tĩnh lại rồi đưa cô bước vào phòng bếp không tránh khỏi lời xì xào trong tai và những ánh mắt thiết tha một mực hướng vào. Nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh và vẫn tươi cười làm việc.
Thật lạ là những công việc trong căn bếp này quen thuộc với cô không tả nổi. Các chị trong bếp thậm chí cũng ngạc nhiên và nhiều lần lầm tưởng. Một chị giúp việc bất giác nói:
- Mở chủ …. Là người đã mang ánh sáng đến nơi đây.. Nhưng Từ khi cô ấy ra đi. Nơi đây trở nên tối mịt….. “Gương mặt ai cũng thực buồn rầu”
Kate khẽ thở dài rồi mỉm cười vỗ vai an ủi chị giúp việc, nói:
- Có phải em rất giống mợ chủ của các chị??
Chị giúp việc khẽ gật đầu. Cô mỉm cười nói thêm:
- Điều này thật vinh dự….. !!
Mọi người nhìn cô, cũng vui vẻ phần nào. Tập trung làm việc.
Buổi tối mọi người tụ tập, bàn ăn đã dọn sẵn. Quản gia Lyn vào bếp giục mọi người mang đồ ăn ra.
Khi cô đang định bước ra , cô quản gia bỗng cản lại, cô mở nhẹ đôi mắt ra rồi bỗng hiểu được gì đó lại khẽ mỉm cười. Đưa nhẹ chiếc đĩa cho cô quản gia rồi ngồi sụp xuống với cái bếp nướng và trang trí bánh.
Cậu chủ bước về nhà lên tắm rửa , thay đồ. Rồi xuống nhà . như mọi ngày.
Bàn tiệc đã đầy đủ mọi người cũng đã đến đông đủ. Thấy anh bước xuống, người thân, khách mời khẽ mỉm cười.
Ngồi xuống bàn nhập tiệc, Những lời chúc mừng anh ngập tràn ngôi nhà. Một lát sau, anh bỗng nói:
- Mọi người hãy ăn bánh đi. “Đôi mắt sâu vào” - Hôm nay tôi đặc biệt làm cho mọi người!
Tất cả vui vẻ nếm những chiếc bánh. Người thân thì mở to đôi mắt như có điều gì rất lạ , còn khách mời trầm trồ khen ngợi Mọi người ăn xong, anh lại nói thêm:
- Hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người, thư ký đa tài của tôi cũng là người làm ra những chiếc bánh này. “Anh nhẹ nhìn quản gia Lyn” : -Thím Lyn, mời cô ấy ra đây.
Thím Lyn không nói gì, khẽ thở dài cúi đầu đi vào bếp dắt Kate ra . Cô vừa bước ra ngoài, con mắt trầm trồ của mọi người không khỏi chĩa vào cô.
Hai bà mẹ hoe hoe đôi mắt. Chadie bất giác đứng lên , nói:
- Chị Lana….!!!
Mọi người tất cả đều đứng dậy những người thân bước ra chỗ cô. Mẹ Claudi khẽ vuốt khuôn mặt cô với dòng nước mắt.
“Gương mặt này,. Đúng rồi!. Là người mẹ mà mình thường thấy trong giấc mơ”
Đôi mắt cô như đứng lại. Vừa suy nghĩ , cô bất giác rơi những giọt lệ xuống gương mặt. Cô khẽ cúi xuống , không dám nhìn “Không phải, mình không phải cô ấy. tất cả chỉ là mơ thôi.” . Rồi cô người lên khẽ mgượng một nụ cười nói với mọi người:
- Dạ, cháu là Kate – Thư ký riêng của Chủ Tịch ạ!.
Mọi người mở to mắt khẽ dừng lại. Mẹ Zosie lấy lại bình tĩnh nhìn cô, mỉm cười nói:
- Ta là mẹ của Chủ Tịch. Rất vui được gặp con.
- Dạ!. Cháu rất vui vì được gặp bác gái.
- Ta là Claudi. Mẹ của Lana – vợ chủ tịch. “Mẹ Claudi không khỏi rơm rớm những dòng lệ nhớ thương dải đầy hốc má”.
- Vâng, Rất vinh dự ạ!. “Kate khẽ gượng cười cầm lấy tay mẹ Claudi. Cô không dám cầm quá chặt mặc dù trái tim rất muốn. Muốn ôm sát lấy”
Đang chào hỏi mọi người trong sự gượng gạo thì đằng xa có tiếng gọi của cô bạn thân:
- Kate??....!!!
Mọi người khẽ quay ra. Cô vui mừng như được giải thoát cái cảnh đáng sợ này. Khẽ gọi:
- Beinne ???.. Mày về khi nào?. “Niềm nở”
- Tao về với Joshep để dự tiệc sinh nhật Chủ Tịch của mày. “Thản nhiên”
- “Của mày? Con bạn này ! lúc nào cũng khiến cô đau đầu nha. Cô mỉm cười chống lảng ” - Đi chơi vui không?
- Có, còn mày, làm việc ổn chứ?.
- Ổn!.
Hai cô gật gật mỉm cười thì đằng sau , có nam nhân điển trai quuen thuộc tiến lại
- Thôi hai cô nương vào bàn đi.”Joshep khẽ nói”
- Dạ, thưa phó chủ tịch. “Cô theo phản xạ,bất giác cúi đầu”
- Ra khỏi công ty rồi. Cứ gọi là Joshep . “Anh ấy cười”
- Dạ, anh Jo-zép. À , anh Joshep. “bất giác lỡ lời nên cười ngượng ”.
Mọi người lại một lần nữa nhìn vào cô. Trên đời này có những người giống hệt nhau. Nhưng không thể giống hệt mọi thứ như vậy.
Bình luận truyện