Chương 46: Kết thúc hạnh phúc
Cuối cùng cô không cẩn thận vấp phải đống gạch to trên đường cả người cô ngã xuống đầu không khỏi bị thương mà chảy máu. Người dân đã giúp đỡ và đưa cô vào bệnh viện. Họ cũng gọi điện cho bố mẹ cô. Cô bất tỉnh 3 hôm những ký ức từ đâu tràn về trong giấc mơ.
“Cha ơi…. Cha đừng đi…. Đừng đi mà…..!!!” Cô chợt bật dậy trong nước mắt . Cha mẹ cô mừng rỡ ôm lấy cô .
Chiều hôm đó, bác sỹ vào phòng cô và nói:
- Cô vừa xảy thai. Cần giữ gìn sức khỏe không nên vận động nhiều. Tuy đã là lần xảy thứ hai nhưng trước đây cô đã uống thuốc bổ nên không ảnh hưởng đến buồng trứng.
- Lần sảy thai thứ 2?
- Cô không biết ư??. Thôi, chú ý giữ gìn sức khỏe cho tốt.
Bác sỹ thở dài vừa đi ra. Cô ngồi sụp xuống sàn.
“ - Claudi, Lana của chúng ta thật tội nghiệp mất con khi còn quá trẻ
- Zosie, chị đừng nói điều này nếu con bé nghe được. nó sẽ buồn lắm và thằng nhỏ Leo sẽ không tha cho chúng ta đâu.
- Tôi biết….”
“
- Lana, Lọ thuốc bổ này em uống 1 tuần 2 viên nhé.
- Dạ!”
Cô tìm lại tiềm thức với hàng nước mắt chảy xiết. “rốt cuộc…. mình là…. Mình là….. “ …. Bàn tay đưa nhẹ lên môi. Đôi mắt nhắm lại.”Lana…..! Nhưng tại sao……”.
Ngày đó khi xảy thai , bản thân cô đã biết chuyện nhưng là cô muốn giấu anh để không khiến anh lo lắng. Vậy mà hôm nay chính lý do đó khiến cô có thể nhận ra chính bản thân mình. Thật là chớ chêu.
2 ngày sau, cô xuất viện. Cô nhìn lên tin tức là ngày mai anh sẽ đi. Anh đi sớm hơn ư?. Giọt nước mắt vô thức chảy ra. Cô lặng lẽ đi vào phòng, ôm mặt khóc. Cha Mẹ thấy cô như vậy, hai người nhìn nhau rồi bà lặng thở dài bước đến nói:
- Con gái. Mẹ xin lỗi con. Mẹ sai rồi. năm đó, Con gái mẹ - Kate không thể thay tim được nữa nhưng lại hợp tủy với con nên cha mẹ đã đồng ý để các bác sỹ tiến hành phẫu thuật cứu con. Mẹ quá đau lòng vì mất con gái mà thấy con lại rất giống hệt con gái mẹ. Vì thế cha đã giúp mẹ thay đổi bệnh án của con và con bé. Bác sỹ ở bệnh viện đó cũng là bạn thân của cha con nên …. “Vừa nói, bà vừa khóc” - Vì quá đau lòng nên 2 mẹ của con không hề chờ đợi cuộc phẫu thuật của con nên mẹ đã chuyển viện cho con ngay khi bác sỹ làm theo bệnh án cho ra về. Vì con bị trấn thương ở đầu nên con mất trí nhớ.
- Mẹ Manny.
- Mẹ xin lỗi.
- Cha mẹ xin lỗi con. “Người cha gương mặt đau đớn bước vào nói với cô”
- Cha mẹ không cần phải xin lỗi con. Con cần phải chăm sóc cha mẹ. “Cô ôm lấy họ.”
- Con gái, ngày mai con hãy đuổi theo cậu ấy đi!. “Mẹ Manny vuốt gương mặt cô”
- Không, mẹ ạ. Anh ấy đã có cuộc sống mới rồi. Còn con phải chăm sóc cha mẹ.
- Tội nghiệp con gái tôi. Cha mẹ xin lỗi con!
3 người ôm nhau khóc nấc trong bóng tối. Hai hôm qua cô suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, cảm thấy bản thân còn sống đã là một điều quá diệu kỳ. Làm sao có thể trách cứ những người đem điều diệu kỳ đến cho cô. Dù họ làm sai nhưng điều có thể hiểu được, Nỗi đau mất đi người thân cô là người hiểu rõ hơn cả. Nếu cô là họ có thể cô cũng làm như vậy.
Sáng hôm sau, Lana đi ra công viên ngày đó. Cô đến nơi đã chôn chiếc nhẫn của mình. Nhẹ lấy tay đào lên “Mày vẫn còn !!“ Cô nhìn nó, mỉm cười hạnh phúc. Khẽ đeo chiếc nhẫn lên ngón tay . Yên vị với nơi cư trú của nó. Cô hôn nhẹ lên chiếc nhẫn và nghĩ “Leo, Em xin lỗi. Em không muốn anh phải đau khổ vì em nữa.Quên em đi, Và phải thật hạnh phúc”
Cô đang nghĩ thì có ai đó đằng sau lấy khăn thuốc mê bịt lấy miệng cô khiến cô ngất lịm trong tĩnh mịch.
Chiều hôm đó, khi đang bước ra sân bay thì anh nhận được một tin nhắn. Tin nhắn hình gửi ảnh cô đang bị trói. Anh bực quá lia hẳn chậu hoa ở sân bay đập vỡ tan “SHIT SHIT!!!”. Vội gọi điện lại cho đứa gửi tin cho anh :
- Là mày!!! Mày muốn gì tao cũng cho. Nhưng nếu cô ấy bị làm sao đừng trách tao!!
Leo tạm biệt cô bạn siêu mẫu rồi cùng mấy người bạn trở về cứu Lana. Đến nơi đang giữ cô ấy, Anh chạy vào, Thấy Anna đang giơ súng trên đầu Lana. Anh hét to:
- Mày muốn gì??
- Quả nhiên. Điểm yếu của mày. Vẫn là nó!. “nhỉnh miệng”
- Tao sẽ giết mày! “đôi mắt đã nổi đầy gân , anh quát”
- Mày đã giết tao rồi. Nếu như mày không hại tao , mẹ tao cũng không phải đột quỵ . Và tử vong.
- Là mày đã hại người tao yêu trước!! Vả lại đó là điều bà ta đáng được nhận!
- Mày giỏi lắm. Là mày thách thức tao đó!. “Anna trợn mắt”
- Hai người , thôi đi !!! “Rose từ đâu chạy đến”.
- Tao sẽ cho mày tất cả. Chỉ cần trả tao cô ấy!!.
- Được. đây là giấy chuyển nhượng tài sản mày ký đi!
- Đừng, Leo! “Lana khẽ mở mắt” - Em không xứng, anh hãy để em chết đi!.
- Lana, Em im đi!. “anh quát”
- Em không phải Lana ! Em là người đã lấy đi trái tim cô ấy!. “Cô khóc”
- Em đừng nói nữa!!!
- Em đã làm anh đau khổ. Cướp đi Lana của anh!. “Sống mũi đỏ hoe”
- Em không được nói gì cả. Anh biết hết rồi!! Tại sao em không bao giờ nghĩ cho CHÚNG TA dù chỉ một lần??!! “Anh hắng giọng, hướng đôi mắt lo lắng”
Cô nghe anh nói, khẽ thẫn thờ trong vô định. Ừ từ trước tới nay cô vẫn chưa làm gì cho anh mà lúc nào cũng đoi sống đòi chết. Tháng năm qua đã bảo lần cô nghĩ nếu bản thân rời xa anh, chắc anh sẽ được hạnh phúc nên cô đã không dám nhớ lại chút gì về mảnh ký ức tươi đẹp giữa cô và anh. Cô thật quá nhẫn tâm và đáng trách mà.
- Mày ký ngay đi!!!. Nhanh! “Anna hét to, giơ súng thẳng vào đầu cô”
- Chị Anna , chị có hiểu hạnh phúc là gì không? “Cô bỗng nói với Anna”
- Tao không cần biết, tao chỉ biết chính mày đã cướp đi thằng em trai của tao. Chính mày đã làm gia đình tao phải ra nông nỗi như ngày hôm nay !! “Cô ta nói lớn giọng , khẩu súng gí sát vào đầu cô Khiến cho mọi người cứ một phen hú tim”
- Chị đã có con rồi ! Em nghĩ chị biết nên làm gì là tốt cho chúng “Cô một chút cũng không lo sợ, ngước lên nhìn Anna mỉm cười”
Anna bàn tay run run có chút lo sợ. Bỗng nhiên , tay cô ta bị một bàn tay đằng sau khóa chặt lại.
- Ký cái đầu mày !!! “Beinne và Josheo không biết đã ở đằng sau từ lúc nào đã xông vào tóm gọn cô ta”.
Cảnh sát cũng lao vào bắt cả đồng bọn của cô ta đang tháo chạy. Nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi lưới bao vây của các chú công an tài tình.
Leo chạy ra cởi trói cho Lana. Lana nhìn Anna và nói:
- Chị hãy suy nghĩ lại những gì tốt nhất cho con cái chị. Đừng để chúng lại giống như chị và Leo.
Cô ta nhìn cô vừa nói vừa mỉm cười, bỗng như giác ngộ ra gì đó hít một hơi thở thật sâu của sự nhẹ nhõm.
- Nói cho anh biết. Thực sự do em ngốc hay trước giờ em chỉ muốn xa rời anh? Nói cho anh biết em có yêu anh không? “Leo ôm lấy bàn tay Lana đặt lên gương mặt anh mà âu yếm:
- Em rất yêu anh!!! “Cô ôm siết lấy anh, và khóc”
Anh khẽ hôn lên mi cô và bế cô lên. Trở về ngôi biệt thự, anh vẫn không buuông rời dù là một chút , đặt cô lên giường, anh nói:
- Lana. Hứa với anh, dù thế nào cũng không rời xa.
- Vâng!.
Anh cầm lấy tay cô khẽ sờ vào chiếc nhẫn, anh nói:
- Em đã giấu nó ở đâu?.
- Nơi lần đầu tiên gặp anh!.
- Còn cái này nữa! “Anh lấy chiếc dây chuyền bản thân đã lấy từ đợt chôn cất Kate, trong túi ra”
- Anh. “cô khẽ nói trong nước mắt”.
Hai người mỉm cười hạnh phúc.
Mấy ngày sau hai người đón cha mẹ Kate về nhà cùng sinh sống. Anh xây lại bia mộ cho Kate và rời mộ cha Lana về khu vườn.
Vài đám cưới linh đình được tổ chức.
Cha Leo cũng chuyển về Việt Nam sinh sống với mẹ anh.
Anh quyết định tha thứ cho cha và để ông trở về sống chung với mình.
Lana hủy đơn kiện Anna , để cô chị được trở về sinh sống với gia đình.
2 năm sau , Lana sinh được một cô con gái đúng này sinh nhật Kate như một số phận sắp đặt cô đặt tên con là Khánh Linh. Tiếp đó 1 năm cô sinh được hai cậu con sinh đôi. Là Bảo và Bối . Mọi người thường gọi hai cậu nhóc con là Bánh Bao , Bánh Bèo.
Những cái tên mang đậm chất truyền thống Việt Nam .
Cô chị của hai cậu nhóc rất thông minh và giỏi buôn bán nên 12 tuổi đã được cha giao cho một công ty lớn.
Beinne và Joshep sinh được 4 cậu con trai. Mỗi cậu một nghẹ danh đáng yêu không tưởng nha : Bi Bo Bô Bôn. Còn nô đùa và nghịch gợm hay quậy phá giống ba mẹ chúng nữa chứ.
Sau cô con gái mới lọt lòng, tiếp đó 1 năm sau, Rose sinh thêm được một cô con gái nữa. Tuyệt sắc giống mẹ nhé.
Còn Chadie và Mai Thiện họ có một trai một gái, chạc tuổi Bánh Bao , Bánh Bèo nên thường hay nô đùa với hai cậu anh đáng yêu.
Đuổi hoa bắt bướm , đuổi mèo vờn chuột không gì là chưa nghịch qua của thời bé thơ nhé.
Cả 3 nhà ngập tràntrong tiếng cười và hạnh phúc. Khu vườn Lavender luôn tỏa hương thơm ngát. Mỗi chiều chiều là các gia đình lại tụ tập quây quần bên nhau.
Những Bông Hoa Oải Hương
Tượng trưng cho Một Tình Yêu Bất Diệt.
Sự Thủy Chung Sâu Sắc.
Là chờ đợi mòn mỏi trong vô vọng.
Là đau khổ đến xé lòng xé gan.
Nhưng trái tim vẫn mãi mãi chỉ luôn hướng về một người.
Một người duy nhất có chung nhịp đập như định mệnh đã an bài.
.............The End..................
Bình luận truyện