Lấy Chồng Giàu
Chương 21
Họ... Nói. Có lẽ lành ít dữ nhiều. Vy khóc nấc lên.
Lành ít dữ nhiều. Không, điều này không phải là sự thật. Chuyện này sao có thể chứ. Hai tai tôi ù đi, trong đầu chẳng còn nghĩ được gì nữa chỉ biết chạy thật nhanh đến bến thuyền nơi chúng tôi tạm biệt nhau.
Sóng nước mênh mông, những chiếc thuyền từ từ nhổ neo rời bến. Nước mắt rơi lã chã. Tôi đau đớn hét lên.
- Lượng. Anh ở đâu.
- Lượng...Lượng ơi.
Tiếng tôi vang vọng trong không gian, xung quanh mọi người bắt đầu chú ý rì rầm bàn tán. Tôi mặc kệ, lúc này tôi chẳng quan tâm người ta nghĩ gì, nói tôi thành dạng gì trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là tìm Lượng.
Mặc kệ tôi có gào khóc vẫn không một lời đáp trả. Tiếng người giục giã nhau lên thuyền, tiếng người hô vang như thúc giục, mời chào. Tôi như người điên chạy nhào lên chiếc thuyền gần đó gấp gáp nói:
- Mau, mau cho thuyền chạy đi.
- Cho tôi ra sông. Cho tôi ra chỗ Lượng.
Tôi run rẩy nắm tay người lái thuyền.
- Cô gái, cô muốn đi đâu.
- chỗ Lượng. Chỗ tàu vừa chìm.
- Tàu chìm. Cô gái có phải cô muốn trêu tôi không. Tàu chìm, một năm có biết bao vụ tàu thuyền bị chìm cô rốt cuộc là muốn đến chỗ nào.
- Đến chỗ Lượng. Tôi chỉ biết lặp lại mỗi câu đó. Người chủ thuyền có vẻ không còn kiên nhẫn nữa, anh ta ca mày nói
- Cô gái, cô đừng đùa nữa.
Đúng lúc này Vy cùng bà Tám cũng chạy tới kéo tôi xuống thuyền rồi rối rít xin lỗi ông chủ.
- Buông tôi ra. Tôi phải đi tìm Lượng.
Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi họ.
- Liên, bĩnh tĩnh đi.
- Liên, bình tĩnh.
....
Chát.
- Chị quậy đủ chưa. Chị chê tình hình hiện tại chưa đủ phiền đúng không. Anh Lượng... Anh Lượng chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Ba người chúng tôi ôm nhau òa khóc nức nở.
Ngày hôm sau, những người gặp nạn đựơc thuyền cứu hộ trở về. Từ sáng sớm, bến tàu đã đông đúc người đứng chờ, người nào người nấy đều đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng xung quanh còn vang lên tiếng khóc sụt sịt, tiếng người thân an ủi, vỗ về.
Chiếc thuyền từ từ cập bến, mọi người lần lượt xuống thuyền. Tiếng la hét, những cái ôm, những tiếng khóc nghẹn không nói nên lời của những con người vừa từ cõi chết trở về.
- Anh Quân...
- Mình ơi....
- Con gái bảo bối của ba....
- Hu hu....
Tiếng cười, tiếng khóc tạo nên bầu không khí hỗn độn. Tôi, vợ chồng ông Tám,mẹ, Mai, Vy ngong ngóng tìm kiếm, tìm mãi mà vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.
Người cuối cùng đã bước xuống. Nhìn thấy anh Nam chúng tôi chạy nhào tới hỏi tới tấp.
- Anh Lượng đâu.
- Nam, thằng Lượng đâu cháu.
Anh Nam yên lặng không đáp chỉ cúi đầu xuống, hai hốc mắt đỏ au lặng lẽ rơi nước mắt.
- Cháu xin lỗi.
Lời anh nói như tiếng sét ngang tai. Bà Tám hơi lùi lại phía sau, miệng lẩm bẩm " Không, không thể nào"
- Nói dối. Nói dối.
- Anh nói dối.
- Anh Lượng... Anh Lượng. Anh ở đâu. Anh mau ra đây đi. Lượng, cậu ở đâu cậu mau ra đây đi. Nếu cậu còn không ra mình sẽ giận đó, mình giận thật đó. Cậu đừng đùa nữa, Lượng. Mình xin cậu đó. Tôi ngồi xụp xuống khóc nức nở.
- Bác gái.
Tiếng Vy hét lớn. Cú sốc quá lớn làm bà Tám không chịu đựơc mà ngất đi.
- Mau. Mau đưa về nhà.
Mọi người vội vàng đưa bà Tám trở về.
Không khí tang thương bao trùm khắp căn nhà. Chỉ có một hôm mà trông bà Tám tiều tụy hẳn đi. Không tiều tụy sao đựơc chứ. Từ qua đến giờ bà có ăn đựơc gì đâu, ngất lên ngất xuống mấy bận, tỉnh dậy liền đòi đi tìm con, khóc đến nỗi giọng cũng lạc cả đi.
Theo lời anh Nam kể, thuyền của Lượng không phải tự nhiên gặp nạn, có người đã cố tình sắp đặt. Hôm đó, trước khi thuyền chìm xuống họ có nghe thấy một tiếng nổ rất lớn. Con thuyền rất nhanh sau đó liền chìm xuống dứơi nước. Mọi người nhanh chóng thoát thân, sự việc nguy cấp, anh tìm mãi cũng không thấy Lượng đâu lúc tìm thấy Lượng đã thấy anh người đầy máu nằm trên sàn. Lúc đó, bọn anh cũng kịp đưa Lượng trốn thoát. Chỉ là không ngờ chiếc xe trở Lượng đến bệnh viện cấp cứu lại đột nhiên mất phanh lao thẳng xuống dốc khiến cả tài xế và Lượng đều tử vọng. Anh Nam kể đến đây giọng nghẹn đi, tự trách "Cũng tại anh. Lẽ ra lúc đấy dù có bị thương không đi đựơc anh cũng phải lết đi cùng Lượng. Là tại anh. Tại anh mà"
Vy nghe xong tức giận chửi thề " khốn khiếp. Chuyện này em nhất định làm cho ra lẽ. Em nhất định phải đòi lại công bằng cho anh Lượng"
Đám tang của Lượng được tổ chức ngay sau đó. Không khí đau thương bao trùm sắp nơi, tiếng khóc ai oán đến xé lòng.
- Lượng ơi. Con trai của mẹ. Con chết oan quá. Con trai của mẹ... Lượng ơi, con ở đâu, con mau về đi. Chẳng phải con nói sau này mẹ già, mắt mẹ kém con sẽ là đôi mắt cho mẹ sao. Con đi rồi, sau này mỗi khi trái nắng trở trời ai sẽ đấm lưng bóp vai cho mẹ đây. Con ơi là con.... Lượng ơi....
Ông Tám không khóc chỉ lặng lẽ ở bên vỗ về bà Tám nhưng hai hốc mắt cũng đỏ au.
Tôi ôm cu Bon trốn thiệt trong phòng mặc kệ mẹ, Vy hay Mai gọi tôi đều không ra. Lượng chưa chết, anh chắc chắn chưa chết. Họ, sao họ lại có thể tổ chức tang lễ cho anh ngay cả khi anh vẫn đang còn sống. Họ thật độc ác mà. Tôi như người điên, ôm con thì thầm tự nhủ, tự an ủi.
- Liên.
- Mẹ.
- Con ra thắp cho Lượng nén nhang từ biệt đi.
- Mẹ, mẹ nói gì vậy. Lượng chưa chết, anh ý chưa chết. Mọi người đang làm gì vậy.
- Mẹ nhìn này, chiếc vòng này là Lượng tặng con đó.... Anh ý nói... Nói sau chuyến đi này sẽ cho con một hôn lễ thật hoành tráng. Mẹ thấy có đẹp không.
- Liên.
Mẹ ôm tôi khóc nấc lên, giọt nước mắt mặn chát rơi xuống gò má người phụ nữ khắc khổ.
- Con gái. Đứa con gái khổ mệnh của mẹ.
- Lượng đi rồi. Đây là sự thật, con không thể tiếp tục lừa dối mình nữa.
Mẹ đưa tay lau giọt nước mắt trên má tôi, nghẹn ngào nói tiếp.
- Con phải mạnh mẽ lên. Lượng yêu con như vậy, nếu nó mà biết con vì nó mà tự hành hạ bản thân thế này chắc chắn thằng bé sẽ đau lòng lắm. Con phải sống thật tốt, phải sống thay cả phần thằng bé nữa.
- Mẹ yên tâm. Con nhất định sẽ sống tốt. Con phải sống để trả thù những kẻ ác độc đã mang đau khổ đến cho Lượng và cho con.
Mẹ thấy tinh thần tôi không được ổn định nên tối đó đã đem cu Bon sang phòng mình chăm sóc.
Đêm đó, rốt cuộc tôi cũng phải chấp nhận sự thật " Lượng đã đi thật rồi"
Lặng lẽ rời rời đi đến trước bàn thờ. Mọi người lúc này đã đi nghỉ hết rồi. Phòng thờ yên ắng, lạnh lẽo đến lạ. Tôi tiến đến đưa tay chạm nhẹ vào tấm ảnh, trên ảnh người con trai với nụ cười tỏa nắng đang mỉm cười thật rạng rỡ.
Tôi ngồi xuống, ôm lấy di ảnh Lượng mà tâm sự. Từ những câu chuyện thuở nhỏ cho đến những chuyện trưởng thành.
Ầm
Cánh cửa đột nhiên đóng lại.
Lúc này tôi mới để ý từ lúc nào trong phòng đã đặt hai cái bếp than. Khói than mù mịt dần dần lan tỏa khắp phòng, bên ngoài ánh lửa phập phồng dần cháy rực lên.
- Cứu... Cứu với.... Cứu....
Khụ.... Khụ.....
Cứu...cứu
Suốt một ngày không ăn sức lực của tôi cũng chẳng còn bao, cộng thêm đống khói ngột ngạt từ bếp than phả vào khiến hô hấp của tôi càng thêm rối loạn.
Phòng thờ nằm ở vị trí trung tâm, khoảng cách đến các phòng khá gần. Ấy vậy mà tôi gọi mãi mà vẫn không thấy có người hồi đáp, không một ai phát hiện ra sự việc phát sinh nơi đây. Lẽ nào cuộc đời tôi sẽ kết thúc tại đây sao? Như vậy cũng tốt, tôi sẽ mau chóng đựơc gặp Lượng, đựơc đoàn tụ với anh. Tôi buông xuôi, hai mắt nhắm nghiền từ từ chìm sâu vào giấc mộng.
Hấp hấp yếu dần, cơ thể tôi lịm dần đi. Trong cơn mê, tôi tựa hồ đã nhìn thấy Lượng.
Một vầng sáng bao quanh, anh tựa như thiên sứ hạ cánh nơi trần gian dịu dàng gọi tên tôi.
- Liên.... Liên...
- The end-
Lành ít dữ nhiều. Không, điều này không phải là sự thật. Chuyện này sao có thể chứ. Hai tai tôi ù đi, trong đầu chẳng còn nghĩ được gì nữa chỉ biết chạy thật nhanh đến bến thuyền nơi chúng tôi tạm biệt nhau.
Sóng nước mênh mông, những chiếc thuyền từ từ nhổ neo rời bến. Nước mắt rơi lã chã. Tôi đau đớn hét lên.
- Lượng. Anh ở đâu.
- Lượng...Lượng ơi.
Tiếng tôi vang vọng trong không gian, xung quanh mọi người bắt đầu chú ý rì rầm bàn tán. Tôi mặc kệ, lúc này tôi chẳng quan tâm người ta nghĩ gì, nói tôi thành dạng gì trong đầu tôi lúc này chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là tìm Lượng.
Mặc kệ tôi có gào khóc vẫn không một lời đáp trả. Tiếng người giục giã nhau lên thuyền, tiếng người hô vang như thúc giục, mời chào. Tôi như người điên chạy nhào lên chiếc thuyền gần đó gấp gáp nói:
- Mau, mau cho thuyền chạy đi.
- Cho tôi ra sông. Cho tôi ra chỗ Lượng.
Tôi run rẩy nắm tay người lái thuyền.
- Cô gái, cô muốn đi đâu.
- chỗ Lượng. Chỗ tàu vừa chìm.
- Tàu chìm. Cô gái có phải cô muốn trêu tôi không. Tàu chìm, một năm có biết bao vụ tàu thuyền bị chìm cô rốt cuộc là muốn đến chỗ nào.
- Đến chỗ Lượng. Tôi chỉ biết lặp lại mỗi câu đó. Người chủ thuyền có vẻ không còn kiên nhẫn nữa, anh ta ca mày nói
- Cô gái, cô đừng đùa nữa.
Đúng lúc này Vy cùng bà Tám cũng chạy tới kéo tôi xuống thuyền rồi rối rít xin lỗi ông chủ.
- Buông tôi ra. Tôi phải đi tìm Lượng.
Tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi họ.
- Liên, bĩnh tĩnh đi.
- Liên, bình tĩnh.
....
Chát.
- Chị quậy đủ chưa. Chị chê tình hình hiện tại chưa đủ phiền đúng không. Anh Lượng... Anh Lượng chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
Ba người chúng tôi ôm nhau òa khóc nức nở.
Ngày hôm sau, những người gặp nạn đựơc thuyền cứu hộ trở về. Từ sáng sớm, bến tàu đã đông đúc người đứng chờ, người nào người nấy đều đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng xung quanh còn vang lên tiếng khóc sụt sịt, tiếng người thân an ủi, vỗ về.
Chiếc thuyền từ từ cập bến, mọi người lần lượt xuống thuyền. Tiếng la hét, những cái ôm, những tiếng khóc nghẹn không nói nên lời của những con người vừa từ cõi chết trở về.
- Anh Quân...
- Mình ơi....
- Con gái bảo bối của ba....
- Hu hu....
Tiếng cười, tiếng khóc tạo nên bầu không khí hỗn độn. Tôi, vợ chồng ông Tám,mẹ, Mai, Vy ngong ngóng tìm kiếm, tìm mãi mà vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.
Người cuối cùng đã bước xuống. Nhìn thấy anh Nam chúng tôi chạy nhào tới hỏi tới tấp.
- Anh Lượng đâu.
- Nam, thằng Lượng đâu cháu.
Anh Nam yên lặng không đáp chỉ cúi đầu xuống, hai hốc mắt đỏ au lặng lẽ rơi nước mắt.
- Cháu xin lỗi.
Lời anh nói như tiếng sét ngang tai. Bà Tám hơi lùi lại phía sau, miệng lẩm bẩm " Không, không thể nào"
- Nói dối. Nói dối.
- Anh nói dối.
- Anh Lượng... Anh Lượng. Anh ở đâu. Anh mau ra đây đi. Lượng, cậu ở đâu cậu mau ra đây đi. Nếu cậu còn không ra mình sẽ giận đó, mình giận thật đó. Cậu đừng đùa nữa, Lượng. Mình xin cậu đó. Tôi ngồi xụp xuống khóc nức nở.
- Bác gái.
Tiếng Vy hét lớn. Cú sốc quá lớn làm bà Tám không chịu đựơc mà ngất đi.
- Mau. Mau đưa về nhà.
Mọi người vội vàng đưa bà Tám trở về.
Không khí tang thương bao trùm khắp căn nhà. Chỉ có một hôm mà trông bà Tám tiều tụy hẳn đi. Không tiều tụy sao đựơc chứ. Từ qua đến giờ bà có ăn đựơc gì đâu, ngất lên ngất xuống mấy bận, tỉnh dậy liền đòi đi tìm con, khóc đến nỗi giọng cũng lạc cả đi.
Theo lời anh Nam kể, thuyền của Lượng không phải tự nhiên gặp nạn, có người đã cố tình sắp đặt. Hôm đó, trước khi thuyền chìm xuống họ có nghe thấy một tiếng nổ rất lớn. Con thuyền rất nhanh sau đó liền chìm xuống dứơi nước. Mọi người nhanh chóng thoát thân, sự việc nguy cấp, anh tìm mãi cũng không thấy Lượng đâu lúc tìm thấy Lượng đã thấy anh người đầy máu nằm trên sàn. Lúc đó, bọn anh cũng kịp đưa Lượng trốn thoát. Chỉ là không ngờ chiếc xe trở Lượng đến bệnh viện cấp cứu lại đột nhiên mất phanh lao thẳng xuống dốc khiến cả tài xế và Lượng đều tử vọng. Anh Nam kể đến đây giọng nghẹn đi, tự trách "Cũng tại anh. Lẽ ra lúc đấy dù có bị thương không đi đựơc anh cũng phải lết đi cùng Lượng. Là tại anh. Tại anh mà"
Vy nghe xong tức giận chửi thề " khốn khiếp. Chuyện này em nhất định làm cho ra lẽ. Em nhất định phải đòi lại công bằng cho anh Lượng"
Đám tang của Lượng được tổ chức ngay sau đó. Không khí đau thương bao trùm sắp nơi, tiếng khóc ai oán đến xé lòng.
- Lượng ơi. Con trai của mẹ. Con chết oan quá. Con trai của mẹ... Lượng ơi, con ở đâu, con mau về đi. Chẳng phải con nói sau này mẹ già, mắt mẹ kém con sẽ là đôi mắt cho mẹ sao. Con đi rồi, sau này mỗi khi trái nắng trở trời ai sẽ đấm lưng bóp vai cho mẹ đây. Con ơi là con.... Lượng ơi....
Ông Tám không khóc chỉ lặng lẽ ở bên vỗ về bà Tám nhưng hai hốc mắt cũng đỏ au.
Tôi ôm cu Bon trốn thiệt trong phòng mặc kệ mẹ, Vy hay Mai gọi tôi đều không ra. Lượng chưa chết, anh chắc chắn chưa chết. Họ, sao họ lại có thể tổ chức tang lễ cho anh ngay cả khi anh vẫn đang còn sống. Họ thật độc ác mà. Tôi như người điên, ôm con thì thầm tự nhủ, tự an ủi.
- Liên.
- Mẹ.
- Con ra thắp cho Lượng nén nhang từ biệt đi.
- Mẹ, mẹ nói gì vậy. Lượng chưa chết, anh ý chưa chết. Mọi người đang làm gì vậy.
- Mẹ nhìn này, chiếc vòng này là Lượng tặng con đó.... Anh ý nói... Nói sau chuyến đi này sẽ cho con một hôn lễ thật hoành tráng. Mẹ thấy có đẹp không.
- Liên.
Mẹ ôm tôi khóc nấc lên, giọt nước mắt mặn chát rơi xuống gò má người phụ nữ khắc khổ.
- Con gái. Đứa con gái khổ mệnh của mẹ.
- Lượng đi rồi. Đây là sự thật, con không thể tiếp tục lừa dối mình nữa.
Mẹ đưa tay lau giọt nước mắt trên má tôi, nghẹn ngào nói tiếp.
- Con phải mạnh mẽ lên. Lượng yêu con như vậy, nếu nó mà biết con vì nó mà tự hành hạ bản thân thế này chắc chắn thằng bé sẽ đau lòng lắm. Con phải sống thật tốt, phải sống thay cả phần thằng bé nữa.
- Mẹ yên tâm. Con nhất định sẽ sống tốt. Con phải sống để trả thù những kẻ ác độc đã mang đau khổ đến cho Lượng và cho con.
Mẹ thấy tinh thần tôi không được ổn định nên tối đó đã đem cu Bon sang phòng mình chăm sóc.
Đêm đó, rốt cuộc tôi cũng phải chấp nhận sự thật " Lượng đã đi thật rồi"
Lặng lẽ rời rời đi đến trước bàn thờ. Mọi người lúc này đã đi nghỉ hết rồi. Phòng thờ yên ắng, lạnh lẽo đến lạ. Tôi tiến đến đưa tay chạm nhẹ vào tấm ảnh, trên ảnh người con trai với nụ cười tỏa nắng đang mỉm cười thật rạng rỡ.
Tôi ngồi xuống, ôm lấy di ảnh Lượng mà tâm sự. Từ những câu chuyện thuở nhỏ cho đến những chuyện trưởng thành.
Ầm
Cánh cửa đột nhiên đóng lại.
Lúc này tôi mới để ý từ lúc nào trong phòng đã đặt hai cái bếp than. Khói than mù mịt dần dần lan tỏa khắp phòng, bên ngoài ánh lửa phập phồng dần cháy rực lên.
- Cứu... Cứu với.... Cứu....
Khụ.... Khụ.....
Cứu...cứu
Suốt một ngày không ăn sức lực của tôi cũng chẳng còn bao, cộng thêm đống khói ngột ngạt từ bếp than phả vào khiến hô hấp của tôi càng thêm rối loạn.
Phòng thờ nằm ở vị trí trung tâm, khoảng cách đến các phòng khá gần. Ấy vậy mà tôi gọi mãi mà vẫn không thấy có người hồi đáp, không một ai phát hiện ra sự việc phát sinh nơi đây. Lẽ nào cuộc đời tôi sẽ kết thúc tại đây sao? Như vậy cũng tốt, tôi sẽ mau chóng đựơc gặp Lượng, đựơc đoàn tụ với anh. Tôi buông xuôi, hai mắt nhắm nghiền từ từ chìm sâu vào giấc mộng.
Hấp hấp yếu dần, cơ thể tôi lịm dần đi. Trong cơn mê, tôi tựa hồ đã nhìn thấy Lượng.
Một vầng sáng bao quanh, anh tựa như thiên sứ hạ cánh nơi trần gian dịu dàng gọi tên tôi.
- Liên.... Liên...
- The end-
Bình luận truyện