Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 12: Tôi đi đầu thai đây



Tin tức một đồn mười, mười đồn trăm, chưa tới nửa ngày mà tin “Lâm Thiển được người có khẩu vị nặng bao nuôi” đã truyền khắp trường, còn truyền đến tại Sở Mặc Phong.

Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học chen chúc như ra ngoài kiếm ăn. Lâm Thiển lau nước miếng trên khóe miệng, cầm cặp sách lên chuẩn bị đi.

“Đợi đã!”

Lâm Thiển dụi mắt, mơ màng quay đầu lại thì thấy Sở Mặc Phong đang đứng trên cô ba bậc thang, cúi xuống nhìn cô.

“Gọi tối hả?”

Sở Mặc Phong bước xuống đứng ngang hàng với cô, vẫn cúi xuống nhìn cô như cũ, “Vết thương trên mặt cậu không sao chứ?”

“Không sao?

Sở Mặc Phong tiến lại gần nhìn kĩ hơn. Đuôi mày trái và gò má có vết bầm rất rõ, má trái cũng sưng hơn má phải một chút. Nghĩ đến sự việc là do mình mà ra, ít nhiều cậu ta cũng thấy hơi có lỗi, “Hôm qua cậu nên gọi cho tôi, không phải cậu có số của tôi sao?”

“Gọi cậu làm gì? Đánh cũng đánh rồi, huống hồ tôi cũng đâu chịu thiệt”

“Đúng vậy, cậu không chịu thiệt, đánh cho ba người nhập viện mà, phải bị dạy dỗ”

“Dạy dỗ thì dạy dỗ, đây cũng đâu phải lần đầu tôi bị dạy dỗ, đã quen từ lâu rồi”

“Tôi đi giải thích cho cậu”

Lâm Thiển cười nghi hoặc, “Cậu giải thích cái gì?” “Chuyện này không liên quan tới cậu” “Nguyên nhân Nam m chặn đường cậu không phải vì tôi hay sao?”

Lâm Thiển càng cười rạng rỡ hơn, lắc đầu nói, “Chiến tranh giữa con gái với nhau, không cần con trai nhảy vào giúp vui”

“...” Sở Mặc Phong mất mặt vô cùng, đây là lần đầu tiên cậu chủ động lấy lòng con gái, thế mà lại bị từ chối thẳng thừng.

“Tránh ra đi, tôi muốn đến căn-tin, chậm chân sẽ hết chỗ”

Thế nhưng cô mới bước một bước thì Sở Mặc Phong đã chặn cô lại.

“Vấn đề cậu hỏi tôi hôm qua, về nhà tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi đồng ý đề nghị của cậu.”

“Vấn đề gì? Đề nghị gì chứ?” Lâm Thiển đần mặt.

Gặp quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi trong hai ngày ngắn ngủi khiến tinh thần cô hơi phân liệt.

Sở Mặc Phong không trả lời mà chuyển chủ đề: “Về lời đồn liên quan tới cậu sáng sớm hôm nay, tôi sẽ không tin. Tôi tin vào nhân phẩm của cậu, lại càng tin mắt nhìn của mình”

Lâm Thiển càng ngu người, “Lời đồn gì về tôi hả? Sở Mặc Phong, hôm nay đầu cậu bị cửa kẹp hả? Ha ha ha ha...” Nói xong, cô vô tâm cười ha hả, “Tới giờ cậu uống thuốc rồi đó, đáng tiếc chỗ tôi không có thuốc cho cậu. Hahaha, bái bai, cuối tuần vui vẻ”

Cố vung cặp lên vai, đi vòng qua cậu ta, cười xong liền bỏ đi.

Sở Mặc Phong tóm lấy cánh tay cô, gương mặt lạnh lùng muôn thuở của cậu ta giờ phút này có thêm vẻ dịu dàng và kiên nhẫn.

Cậu tiến lại gần, nói: “Chính cậu hỏi mà cậu không biết vấn đề gì sao?” Sở Mặc Phong trầm giọng, nhắc nhở cô, “Hôm qua câu hỏi lúc trèo lên lưng tôi đó”

Cậu càng áp sát, Lâm Thiển càng vô thức ngã người ra sau, tim đập thình thịch.

Sở Mặc Phong không chờ nổi cô nhớ ra, nói tiếp: “Cậu hỏi tôi là cậu làm bạn gái tôi được không?

“Tôi đã nghĩ kĩ rồi, bây giờ tôi chính thức trả lời cậu đây, được.”

“...” Chuyện quái quỷ gì vậy?

“Khụ khụ khụ khụ...” Lâm Thiển hất tay cậu ta ra, lùi lại hai bước để kéo dài khoảng cách giữa hai người, “Hôm nay đâu phải ngày Cá tháng tư, cậu đừng đùa tôi được không?”

Sở Mặc Phong rất thành thật, “Cậu thấy tôi giống đang đùa cậu sao?”

“Vậy thì tôi đùa cậu, đại ca à, làm ơn nhường đường để tôi đi đầu thai”

Sở Mặc Phong chưa kịp cản thì Lâm Thiển đã co giò bỏ chạy, thoáng cái đã không thấy tăm hơi.

Sở Mặc Phong vừa bối rối vừa ngượng ngùng. Cậu ta đã tưởng tượng ra vô số cảnh tượng, chẳng hạn như Lâm Thiển sẽ quá kích động mà ôm cậu ta vui đến phát khóc, hoặc Lâm Thiển quá vui mà khoa tay múa chân. Thế nhưng cậu ta hoàn toàn không nghĩ đến chuyện Lâm Thiển cắm đầu bỏ chạy.

Gần như ngày nào Sở Mặc Phong cũng nhận được thư tình của sinh viên nữ, có đôi khi liên tiếp mấy phong. Dù đi tới đầu cậu ta cũng thu hút ánh nhìn của vô số nữ sinh, mà cậu lại đã sớm chai sạn với kiểu nhìn hâm mộ này rồi.

Tuy nhiên, cho tới bây giờ cậu ta vẫn chưa nhận lời ai, bởi vì trong lòng cậu ta đã có người mình thích từ lâu.

Cậu chưa từng bị từ chối, cũng chưa từng nghĩ tới.

Hôm nay là lần đầu tiên.

Lâm Thiển chạy một mạch xuống lầu, vẫn chưa định thần lại sau “câu nói khùng điên” của Sở Mặc Phong thì nghe được lời nói xấu trắng trợn của đám nữ sinh đi ngang qua.

“Nhìn kìa, là Lâm Thiển đó, bằng mắt thường cậu nhìn ra được là nam hay nữ không? Ha ha.”

“Mắt thường không nhận ra đâu, cởi hết chắc nhận ra ngay. Người này thật không biết xấu hổ mà, đúng là làm ô uế đại học B, làm nhục cả trường”

“Lần này cô ta chọc phải ổ kiến lửa rồi, đánh quý tử nhà giàu của thành phố B đến mức nhập viện. Để xem đại gia khẩu vị nặng kia có dám ra mặt giúp cô ta hay không?”

“Tôi nghĩ, hễ là người thông minh sẽ không đắc tội với dân nhà giàu đầu”

Những cấu vừa thổi vừa buồn nôn này đang oác lọt vào tại Lâm Thiển. Trước giờ cô ghét cái ác như kẻ thù, ở nhà họ Lâm chịu nhiều thiệt thòi, ra tới bên ngoài dù thế nào cô cũng không để mình thua thiệt. Cố lia mắt nhìn đám nữ sinh đó, vừa định nói chuyện thì nghe tiếng Lâm Du vọng đến từ phía sau.

“Không biết gì cũng khua môi múa mép sau lưng người khác, chẳng lẽ đây không phải là đang làm ô uế đại học B sao?”

Các nữ sinh nghe thế thì nhìn nhau biết điều bỏ đi.

Lâm Du tức giận trừng mắt mấy người đó rồi thấp giọng mắng, “Đúng là mồm chó không mọc được ngà voi... Lâm Thiển à, em gây họa lớn rồi em biết không?” Lâm Thiên chẳng hiểu gì cả, chỉ nghe được vài câu bàn luận của đám nữ sinh vừa rồi.

“Em nói thật cho chị biết đi, bộ dạng tàn tạ của em hôm qua có phải do đánh nhau với người ta không?” Lâm Du nghiệm mặt dạy dỗ, “Em còn nói dối chị là bị ngã, em coi chị là đồ ngốc hả?”

Lâm Thiên cười khẽ, nói: “Chị là đồ ngốc mà”

Lâm Du bước đến nhéo lên tay cô một cái, giậm chân, nóng nảy bực dọc nói: “Lâm Thiển, em còn lấy chị ra làm trò cười. Em có biết người mà em đánh bị thương là con trai của gia đình giàu nhất thành phố B không hả?”

“À, hồi nãy có nghe mấy nhỏ kia nói, là đứa nào vậy? Thằng mập tại heo hay thằng mỏ nhọn mặt khỉ?”

“Lâm Thiển, rốt cuộc em có biết mức độ nghiêm trọng của sự việc không? Tụ tập đánh nhau, còn đánh người ta gần chết, em sẽ bị nhà trường đuổi học đó.”

Lâm Du chỉ lớn hơn Lâm Thiển hai tháng tuổi, nhưng bị ảnh hưởng bởi người nhà nên Lâm Du cũng hay hô to gọi nhỏ với Lâm Thiển. Một khi không vui cô sẽ trút giận lên Lâm Thiển, nhưng nếu như Lâm Thiển xảy ra chuyện, cố cũng sẽ lo lắng không thôi.

Có lẽ, đây gọi là thương cho roi cho vọt.

Hai người là chị em thân thiết, là bạn thân, đồng thời cũng là bạn xấu.

Tình cảm của Lâm Thiển đối với Lâm Du có thể phân loại theo kiểu, chỉ cần chị vui vẻ, em ra làm sao cũng không đáng kể.

Mà Lâm Du lại giải thích tình cảm của mình dành cho Lâm Thiển thành: Chị có thể bắt nạt em, mắng em, đánh em, nhưng chị không cho phép người ngoài bắt nạt em, mắng em, đánh em.

Thấy Lâm Du tức giận đến mức mắt đỏ ngầu, Lâm Thiển khoác vai cô, nói: “Yên tâm đi, bọn nó cả lũ đánh một mình em, có đuổi học thì cũng đuổi bọn nó, em chỉ là tự vệ”

Lâm Du vẫn không yên lòng, chuyển đề tài qua Cố Thành Kiêu, “Thủ trưởng Cố đó đối xử với em tốt không? Cần chị ra mặt giúp em không? Tin đồn em được bao nuôi là sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện