Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 67: Cậu phải đề phòng nam âm
Ba mẹ Trương rất cảm động, mùa đông này là mùa đông băng giá nhất với họ. Nhưng những cô bé này, đặc biệt là Lâm Thiển, đã mang lại sự ấm áp cho họ.
Tình trạng của Trương Yến tạm thời đã ổn định, chẳng qua trên mặt cô ấy vẫn còn vết thương ghê người.
Vết thương này kéo dài từ khóe môi đến tận thùy tại, nửa thùy tại đã không còn. Chỗ bị thương thì sưng tấy, chỗ nhiễm trùng thì rỉ nước, chỗ thối rữa thì thấy được cả thịt non đỏ hồng.
Các cô gái nhìn thấy cô bạn bị thương như thế thì rất đau lòng. E rằng vết thương này sẽ đi theo cô bạn ấy cả đời.
Trương Yến không thể nói chuyện, chỉ có thể mấp may môi. Cô ấy nhìn rồi gọi tên Lâm Thiển, sau đó ra dấu cho ba lấy bảng trình ký tới. Cô ấy muốn nói chuyện với Lâm Thiển.
Ba Trương đưa bảng trình ký cho con mình. Mọi người vây lại, thấy Trương Yến run run viết ra hàng chữ - “Hôm đó, mình cố ý tìm cậu gây chuyện, xin lỗi cậu. Nhưng việc đó không phải chú ý của mình. Mình thiếu tiền Nam m, còn chưa trả, Nam m ép mình làm, mục đích chính là muốn bôi nhọ cậu, trả thù cậu”
Bởi vì bị thương nên Trương Yến viết rất chậm, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, ba Trương lật giấy giúp con gái, cô ấy lại viết tiếp - “Cậu nói đúng, bạn bè chân chính sẽ không coi đối phương thành công cụ lợi dụng. Đáng tiếc mình hiểu ra quá muộn, thật sự xin lỗi cậu, thật xin lỗi”
Mọi người đều đau lòng, vì Trương Yến không chỉ bị thương trên mặt mà trên cổ tay cô ấy cũng có vết bầm tím, chắc chắn ở những chỗ không nhìn thấy cũng có.
Mẹ Trương lặng lẽ lau nước mắt, ba Trương lại lật sang tờ khác giúp con gái. Cô ấy cầm bút, cố gắng viết xuống - “Cậu phải đề phòng Nam m, hình như trong tay cô ta có chứng cứ bôi nhọ cậu. Cô ta nói muốn tìm thời cơ hủy hoại cậu hoàn toàn.”
“Đừng viết nữa Trương Yến” Lâm Thiển đè tay cổ bạn, “Mình hiểu ý cậu, mình không trách cậu, mình cũng không sợ Nam m. Mình làm việc ngay thẳng, không sợ cô ta giở trò”
Trương Yến rút khỏi tay bạn lại viết tiếp - “Cô ta vô tình nhắc đến một lần, mình hỏi, cô ta không nói cho mình biết.”
“Đó chính là không có. Cô ta là kẻ không đáng tin, chẳng có lời nào là thật cả” Lâm Thiển dứt khoát lấy lại bảng trình ký, nói, “Cậu đừng lo lắng chuyện gì nữa, dưỡng thương cho khỏe đi, thấy cậu viết chữ bọn mình cũng mệt thay”
Trương Yến mấp máy miệng cười cười, mắt đỏ hồng, nước mắt liên tục đảo quanh mi.
Cô đã trải qua nửa tháng đen tối nhất trong cuộc đời, tưởng mạng mình sẽ vùi chôn tại đó. Bây giờ may mắn sống sót, cô hiểu ra rất nhiều thứ.
Mấy ngày nay trò chuyện với ba mẹ toàn nhờ bảng trình kỷ. Ba đã giữ lại từng chữ cố viết như bảo bối.
Ba Trương vừa thu giấy trên bảng trình ký, vừa nói: “Yến có nói với bác, trước đây kết sai bạn, hi vọng bây giờ tỉnh ngộ vẫn còn kịp”
Lâm Thiển: “Kịp mà kịp mà! Trương Yến, sau này làm bạn với bọn mình đi, coi như chúng mình không đánh không quen”
Thẩm Giai Ni: “Đúng đó Trương Yến, cậu dưỡng thương cho chóng khỏe, bọn mình chờ cậu trở về”
Tình bạn giữa Lâm Du với Trương Yến cũng bình thường, nhưng lúc này Lâm Du cũng không quên cổ vũ cô bạn này, “Đúng đó, thật ra tất cả mọi người đều ngóng trông cậu có thể bỏ lại tất cả, chỉ cần còn sống thì chẳng có gì ghê gớm”
Trương Yến lướt mắt nhìn qua ba cô bạn, mỉm cười gật đầu, môi mấp máy phát ra âm thanh rất nhỏ, “Được.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, ba người tạm biệt nhau. Thẩm Giai Ni về trường, Lâm Du về nhà, Lâm Thiển cũng muốn về nhà.
Sau khi tuyết rơi, nhiệt độ càng thấp, Lâm Thiển đi trong gió lạnh, bọc mình trong áo lông màu gạo cũng run bần bật. Gió lạnh thấu xương như con dao nhỏ cắt nhẹ vào da, thổi đau mặt rát mắt.
Trước cửa bệnh viện đều có người già trẻ nhỏ đang đợi xe. Lâm Thiển nào dám không biết xấu hổ mà giành giật với người ta, luôn nhường xe cho họ lên trước.
Thời tiết kiểu này càng không dễ bắt xe, thoáng chốc mà trời đã sẩm tối.
Lâm Thiển thật sự quá lạnh, không muốn đứng chờ xe nữa, vì vậy cô chạy đến trạm tàu điện.
Sau khi gặp phải chuyện bắt cóc, cô đã đề cao cảnh giác nhiều hơn, đi trên đường luôn để ý xung quanh. Không biết phải do tác dụng tâm lý hay do hoa mắt, cô luôn cảm thấy hình như có người đi theo mình.
Vào trạm điện ngầm, Lâm Thiển vô cùng cẩn thận, một lần bị rắn cắn mười năm sợi dây thừng, hễ đi qua nơi nào có phản quang, cô luôn chú ý đến phía sau.
Cô nơm nớp lo sợ chen lên tàu điện, đặc biệt đứng ở cửa, quan sát từng hành khách lên tàu. Sau khi thu hoạch thất bại, cô lại nghĩ hình như mình bị bệnh tâm thần với chứng vọng tưởng là người bị hại.
Mấy hôm nay Cố Thành Kiêu rất bận, mỗi ngày đều về nhà lúc nửa đêm. Để phối hợp với thời gian của anh nên cô thường ngủ trước, đợi anh về thì cùng anh tình chàng ý thiếp.
Nghe Tiểu Linh nói, hồi đó lúc bận rộn, anh luôn ở lại quân đội. Ở đó có ký túc xá riêng cho anh.
Cho nên, cô biết vì cô mà anh mới chạy đi chạy lại hai nơi thế này.
Nửa đêm, có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Tiếng gõ gấp gáp liên tục làm Lâm Thiển mơ màng tỉnh giấc.
“Thiếu phu nhân, cô dậy đi, đã xảy ra chuyện rồi!” Là Tiểu Linh gõ cửa ở bên ngoài.
Lâm Thiển tiện tay khoác áo vào rồi đi mở cửa, “Xảy ra việc gì thế?”
“Phu nhân gọi điện tìm thiếu gia, nói tối nay lúc lão gia đi vệ sinh bị ngã, gọi cũng không tỉnh”
“Hả?” Lâm Thiển luống cuống, “Thiếu gia đầu?”
“Quản gia Niên gọi điện cho thiếu gia, thiếu gia tắt máy... Quản gia Niên bảo tôi nói với cô, thiếu phu nhân, cô muốn đi thăm không?”
“Muốn chứ, đương nhiên muốn”
Tim Lâm Thiển đập rất nhanh. Cô ôm lấy ngực, cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch thình thịch. Bà nội cổ cũng bị ngã khi đi vệ sinh nửa đêm, sau đó không tỉnh lại được.
Đêm khuya, nhiệt độ âm 10 độ, trời giá rét, Lâm Thiển vừa nghe nói liền chạy tới bệnh viện trước.
Hành lang phòng cấp cứu vừa dài lại lạnh lẽo, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi. Lâm Thiển mang dép lê, âm thanh “bệt bệt bệt” vang vọng.
Cô không biết ông ấy đang nằm ở đâu, chỉ đi đến phòng cấp cứu trong vô thức.
Cảnh tượng và tâm trạng quen thuộc kéo cô về ba năm trước, hình ảnh bà nội qua đời làm cô đau thấu xương.
Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, bên ngoài là bốn người lạ mặt đang chờ đợi. Người dựa tường, kẻ ngồi im, trên mặt bọn họ đều lo lắng, ánh mắt hiền lành.
Nhớ đến thân phận đặc thù của Cố Nguyên, Lâm Thiển quyết định đến quầy trực phòng cấp cứu hỏi thử.
“Xin hỏi, Cố Nguyên nằm ở đâu? Là ông lão bị ngã nên hôn mê, mới được đưa vào đây?
Y tá ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú, “Chị là gì của ông Cố?”
“...” Chỉ một câu hỏi đơn giản đã làm khó Lâm Thiển. Sức khỏe ông cụ gần như suy sụp vì Cố Thành Kiêu luôn làm theo ý mình. Giờ chưa được sự đồng ý của ông mà cô nói mình là con dâu thì có phải sẽ tức chết ông không?
Đúng lúc này, đằng sau truyền đến giọng nói của Trịnh Tử Kỳ, “Ba nuôi, sau này ba phải chú ý đó, loãng xương không phải chuyện nhỏ đầu”
Lâm Thiển xoay người nhìn theo tiếng nói, thấy Cố lão gia khỏe mạnh ngồi trên xe lăn, Trịnh Tử Kỳ đẩy xe, Diệp Thiến Như đi bên cạnh. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nói chuyện với bà, đằng sau còn có vài bác sĩ khác.
Tình trạng của Trương Yến tạm thời đã ổn định, chẳng qua trên mặt cô ấy vẫn còn vết thương ghê người.
Vết thương này kéo dài từ khóe môi đến tận thùy tại, nửa thùy tại đã không còn. Chỗ bị thương thì sưng tấy, chỗ nhiễm trùng thì rỉ nước, chỗ thối rữa thì thấy được cả thịt non đỏ hồng.
Các cô gái nhìn thấy cô bạn bị thương như thế thì rất đau lòng. E rằng vết thương này sẽ đi theo cô bạn ấy cả đời.
Trương Yến không thể nói chuyện, chỉ có thể mấp may môi. Cô ấy nhìn rồi gọi tên Lâm Thiển, sau đó ra dấu cho ba lấy bảng trình ký tới. Cô ấy muốn nói chuyện với Lâm Thiển.
Ba Trương đưa bảng trình ký cho con mình. Mọi người vây lại, thấy Trương Yến run run viết ra hàng chữ - “Hôm đó, mình cố ý tìm cậu gây chuyện, xin lỗi cậu. Nhưng việc đó không phải chú ý của mình. Mình thiếu tiền Nam m, còn chưa trả, Nam m ép mình làm, mục đích chính là muốn bôi nhọ cậu, trả thù cậu”
Bởi vì bị thương nên Trương Yến viết rất chậm, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, ba Trương lật giấy giúp con gái, cô ấy lại viết tiếp - “Cậu nói đúng, bạn bè chân chính sẽ không coi đối phương thành công cụ lợi dụng. Đáng tiếc mình hiểu ra quá muộn, thật sự xin lỗi cậu, thật xin lỗi”
Mọi người đều đau lòng, vì Trương Yến không chỉ bị thương trên mặt mà trên cổ tay cô ấy cũng có vết bầm tím, chắc chắn ở những chỗ không nhìn thấy cũng có.
Mẹ Trương lặng lẽ lau nước mắt, ba Trương lại lật sang tờ khác giúp con gái. Cô ấy cầm bút, cố gắng viết xuống - “Cậu phải đề phòng Nam m, hình như trong tay cô ta có chứng cứ bôi nhọ cậu. Cô ta nói muốn tìm thời cơ hủy hoại cậu hoàn toàn.”
“Đừng viết nữa Trương Yến” Lâm Thiển đè tay cổ bạn, “Mình hiểu ý cậu, mình không trách cậu, mình cũng không sợ Nam m. Mình làm việc ngay thẳng, không sợ cô ta giở trò”
Trương Yến rút khỏi tay bạn lại viết tiếp - “Cô ta vô tình nhắc đến một lần, mình hỏi, cô ta không nói cho mình biết.”
“Đó chính là không có. Cô ta là kẻ không đáng tin, chẳng có lời nào là thật cả” Lâm Thiển dứt khoát lấy lại bảng trình ký, nói, “Cậu đừng lo lắng chuyện gì nữa, dưỡng thương cho khỏe đi, thấy cậu viết chữ bọn mình cũng mệt thay”
Trương Yến mấp máy miệng cười cười, mắt đỏ hồng, nước mắt liên tục đảo quanh mi.
Cô đã trải qua nửa tháng đen tối nhất trong cuộc đời, tưởng mạng mình sẽ vùi chôn tại đó. Bây giờ may mắn sống sót, cô hiểu ra rất nhiều thứ.
Mấy ngày nay trò chuyện với ba mẹ toàn nhờ bảng trình kỷ. Ba đã giữ lại từng chữ cố viết như bảo bối.
Ba Trương vừa thu giấy trên bảng trình ký, vừa nói: “Yến có nói với bác, trước đây kết sai bạn, hi vọng bây giờ tỉnh ngộ vẫn còn kịp”
Lâm Thiển: “Kịp mà kịp mà! Trương Yến, sau này làm bạn với bọn mình đi, coi như chúng mình không đánh không quen”
Thẩm Giai Ni: “Đúng đó Trương Yến, cậu dưỡng thương cho chóng khỏe, bọn mình chờ cậu trở về”
Tình bạn giữa Lâm Du với Trương Yến cũng bình thường, nhưng lúc này Lâm Du cũng không quên cổ vũ cô bạn này, “Đúng đó, thật ra tất cả mọi người đều ngóng trông cậu có thể bỏ lại tất cả, chỉ cần còn sống thì chẳng có gì ghê gớm”
Trương Yến lướt mắt nhìn qua ba cô bạn, mỉm cười gật đầu, môi mấp máy phát ra âm thanh rất nhỏ, “Được.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, ba người tạm biệt nhau. Thẩm Giai Ni về trường, Lâm Du về nhà, Lâm Thiển cũng muốn về nhà.
Sau khi tuyết rơi, nhiệt độ càng thấp, Lâm Thiển đi trong gió lạnh, bọc mình trong áo lông màu gạo cũng run bần bật. Gió lạnh thấu xương như con dao nhỏ cắt nhẹ vào da, thổi đau mặt rát mắt.
Trước cửa bệnh viện đều có người già trẻ nhỏ đang đợi xe. Lâm Thiển nào dám không biết xấu hổ mà giành giật với người ta, luôn nhường xe cho họ lên trước.
Thời tiết kiểu này càng không dễ bắt xe, thoáng chốc mà trời đã sẩm tối.
Lâm Thiển thật sự quá lạnh, không muốn đứng chờ xe nữa, vì vậy cô chạy đến trạm tàu điện.
Sau khi gặp phải chuyện bắt cóc, cô đã đề cao cảnh giác nhiều hơn, đi trên đường luôn để ý xung quanh. Không biết phải do tác dụng tâm lý hay do hoa mắt, cô luôn cảm thấy hình như có người đi theo mình.
Vào trạm điện ngầm, Lâm Thiển vô cùng cẩn thận, một lần bị rắn cắn mười năm sợi dây thừng, hễ đi qua nơi nào có phản quang, cô luôn chú ý đến phía sau.
Cô nơm nớp lo sợ chen lên tàu điện, đặc biệt đứng ở cửa, quan sát từng hành khách lên tàu. Sau khi thu hoạch thất bại, cô lại nghĩ hình như mình bị bệnh tâm thần với chứng vọng tưởng là người bị hại.
Mấy hôm nay Cố Thành Kiêu rất bận, mỗi ngày đều về nhà lúc nửa đêm. Để phối hợp với thời gian của anh nên cô thường ngủ trước, đợi anh về thì cùng anh tình chàng ý thiếp.
Nghe Tiểu Linh nói, hồi đó lúc bận rộn, anh luôn ở lại quân đội. Ở đó có ký túc xá riêng cho anh.
Cho nên, cô biết vì cô mà anh mới chạy đi chạy lại hai nơi thế này.
Nửa đêm, có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Tiếng gõ gấp gáp liên tục làm Lâm Thiển mơ màng tỉnh giấc.
“Thiếu phu nhân, cô dậy đi, đã xảy ra chuyện rồi!” Là Tiểu Linh gõ cửa ở bên ngoài.
Lâm Thiển tiện tay khoác áo vào rồi đi mở cửa, “Xảy ra việc gì thế?”
“Phu nhân gọi điện tìm thiếu gia, nói tối nay lúc lão gia đi vệ sinh bị ngã, gọi cũng không tỉnh”
“Hả?” Lâm Thiển luống cuống, “Thiếu gia đầu?”
“Quản gia Niên gọi điện cho thiếu gia, thiếu gia tắt máy... Quản gia Niên bảo tôi nói với cô, thiếu phu nhân, cô muốn đi thăm không?”
“Muốn chứ, đương nhiên muốn”
Tim Lâm Thiển đập rất nhanh. Cô ôm lấy ngực, cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch thình thịch. Bà nội cổ cũng bị ngã khi đi vệ sinh nửa đêm, sau đó không tỉnh lại được.
Đêm khuya, nhiệt độ âm 10 độ, trời giá rét, Lâm Thiển vừa nghe nói liền chạy tới bệnh viện trước.
Hành lang phòng cấp cứu vừa dài lại lạnh lẽo, yên tĩnh đến mức nghe được tiếng kim rơi. Lâm Thiển mang dép lê, âm thanh “bệt bệt bệt” vang vọng.
Cô không biết ông ấy đang nằm ở đâu, chỉ đi đến phòng cấp cứu trong vô thức.
Cảnh tượng và tâm trạng quen thuộc kéo cô về ba năm trước, hình ảnh bà nội qua đời làm cô đau thấu xương.
Cửa phòng cấp cứu đóng chặt, bên ngoài là bốn người lạ mặt đang chờ đợi. Người dựa tường, kẻ ngồi im, trên mặt bọn họ đều lo lắng, ánh mắt hiền lành.
Nhớ đến thân phận đặc thù của Cố Nguyên, Lâm Thiển quyết định đến quầy trực phòng cấp cứu hỏi thử.
“Xin hỏi, Cố Nguyên nằm ở đâu? Là ông lão bị ngã nên hôn mê, mới được đưa vào đây?
Y tá ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú, “Chị là gì của ông Cố?”
“...” Chỉ một câu hỏi đơn giản đã làm khó Lâm Thiển. Sức khỏe ông cụ gần như suy sụp vì Cố Thành Kiêu luôn làm theo ý mình. Giờ chưa được sự đồng ý của ông mà cô nói mình là con dâu thì có phải sẽ tức chết ông không?
Đúng lúc này, đằng sau truyền đến giọng nói của Trịnh Tử Kỳ, “Ba nuôi, sau này ba phải chú ý đó, loãng xương không phải chuyện nhỏ đầu”
Lâm Thiển xoay người nhìn theo tiếng nói, thấy Cố lão gia khỏe mạnh ngồi trên xe lăn, Trịnh Tử Kỳ đẩy xe, Diệp Thiến Như đi bên cạnh. Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang nói chuyện với bà, đằng sau còn có vài bác sĩ khác.
Bình luận truyện