Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 150: Cô ở vân nam
Uông Hạo Thiên đứng ở trước cửa sổ
thủy tinh sát đất trong phòng nhìn ra bên ngoài bầu trời đã có một vài tia sáng, anh lại một đêm không ngủ, cô biến mất đã
hơn một tháng, không biết cô sống thế nào. Từ lúc ban đầu lo
lắng đến phẫn nộ cho đến bây giờ lo lắng, giờ phút này chỉ còn
lại một ý niệm trong đầu, cô bình an là tốt rồi.
Ring ring ring, di động ở trên bàn vang lên, anh lại hoàn toàn không động, cũng không có tâm tình nghe điện thoại, giống như không hề nghe được, vẫn như trước đứng ở nơi đó hút thuốc lá.
Thích Vi Vi cầm di động, nghe được tiếng chuông điện thoại vang không ngừng nhưng không có người nghe. Anh đang làm gì vậy? Ăn sáng hay là quên mang di động? Bèn cúp máy gọi điện thoại cho Tiếu Tiếu, trong lòng thầm nói ‘không phải là em không gọi, là anh không nghe, đừng trách em.’
“Vi Vi, là cậu sao? Thật là cậu sao? Cậu sống có tốt không?” Đàm Tiếu Tiếu nghe được giọng cô thật ngạc nhiên vui mừng.
“Là mình.” cô cười: “Mình rất khỏe, cậu khỏe không? Sao rồi, cậu đã sinh chưa?”
“Vẫn chưa đâu, đứa bé này phỏng chừng đang đợi người mẹ nuôi là cậu đó, bằng không sao mãi vẫn không chịu ra.” Đàm Tiếu Tiếu nói đùa.
“Phỏng chừng một tháng nữa mình mới trở về đó, không thì cậu nói với con nuôi của mình bảo nó chờ mình một tháng nữa, mẹ nuôi mang quà về cho nó.” Thích Vi Vi cũng theo cô nói đùa.
“Tốt, mình thương lượng với nó một chút.” Đàm Tiếu Tiếu nghe được tâm tình của cô không tồi, cũng thấy yên lòng.
“Mẹ mình khỏe không? Thiên Tứ khỏe không?” Lúc này Thích Vi Vi mới hỏi, mặc dù thông suốt nhưng mà vẫn rất bận lòng.
“Cậu yên tâm, bây giờ vẫn tốt lắm. Chỉ là dì rất lo lắng cho cậu, nếu cậu nghĩ thông suốt thì nhanh chóng trở về đi. Cậu biết không, Uông Hạo Thiên cùng Daisy ly hôn rồi, chính là vì cho cậu cùng đứa bé một danh phận đó. Hiện tại toàn bộ vấn đề đều được giải quyết, cậu còn không muốn trở về sao?” Đàm Tiếu Tiếu hỏi.
“Mình biết rồi, tuy nhiên không phải mình không muốn trở về mà là cuộc sống ở nơi này rất thư thái, cảm thấy chưa từng trải qua thả lỏng cùng thoải mái như vậy cho nên vẫn chưa muốn trở về, muốn ở nhiều thêm vài ngày, dù sao khó được đi ra ngoài.” Thích Vi Vi nói.
“Nếu như vậy thì mình không miễn cưỡng cậu. A …” Đàm Tiếu Tiếu còn chưa nói xong đột nhiên kêu to lên.
“Tiếu Tiếu, cậu làm sao vậy? Có phải sắp sinh không?” Thích Vi Vi chấn động, lo lắng hô: “Mau đi bệnh viện.”
“A! Mình vẫn đang ở bệnh viện. Bụng đau quá.” Đàm Tiếu Tiếu tiếp tục kêu to.
“Vậy cậu mau gọi bác sĩ.” Thích Vi Vi vừa mới nói xong cũng nghe được bên trong truyền đến thanh âm hỗn loạn.
“Tiếu Tiếu, sao vậy? Bác sĩ, cô ấy sắp sinh.”
“Để tôi xem xem, chịu đựng. Không sao, vẫn còn sớm.”
Là giọng nói của Lý Tường cùng một người lạ, chắc là của bác sĩ, lúc này cô mới yên tâm cúp điện thoại, chợt nghe đến tiếng đập cửa, cô sửng sốt tắt điện thoại di động.
Uông Hạo Thiên hút hết thuốc, nhìn đồng hồ sắp đến tám giờ, mặc áo khoác vào, tiện tay cầm lấy di động vô ý nhìn qua màn hình liếc mắt một cái, nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ lại là tên của Thích Vi Vi.
Là cô ấy, cô ấy gọi điện thoại đến. Anh giật mình, càng hối hận bản thân mới vừa rồi không nghe điện thoại, lập tức gọi lại, nghe thấy hết lần này đến lần khác là “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
“Bộp.” Anh tức giận lập tức cầm điện thoại ném ra ngoài. Đáng chết, cô không thể đợi một chút sao, tâm tình vốn dĩ đã buồn bực, bởi vì điện thoại của cô càng thêm trở nên buồn bực.
Thích Vi Vi mở cửa liền nhìn thấy một nhà Cao Vĩ đứng ở cửa, Tiểu Minh lập tức cao hứng nói: “Dì, dì xem, mẹ con đã về rồi, mẹ thật sự đã trở lại.”
“Ừm, con vui không?” Cô cười khanh khách nhìn bé.
“Vui, thật vui. Mẹ không phải không quan tâm con.” Tiểu Minh nói xong liền ôm cổ mẹ.
“Bảo bối, thật xin lỗi. Sau này mẹ cũng sẽ không rời xa con nữa.” Hồ Khiết ôm chặt lấy bé, dán mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
“Đúng vậy, một nhà chúng ta sau này cũng không xa nhau nữa.” Cao Vĩ ôm bọn họ vào trong ngực.
Thích Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ bọn họ hạnh phúc như thế thật hâm mộ nói: “Hai người thật hạnh phúc, tôi cảm thấy vui mừng thay hai người.”
Hồ Khiết đưa con trai cho Cao Vĩ, cầm tay cô: “Cô Thích, cám ơn cô. Thật sự cám ơn cô.”
“Không, hai người không cần cảm ơn tôi, tôi không làm gì cả, chỉ là dẫn dụ cô đến thôi. Nhìn thấy mọi người ở cùng nhau hạnh phúc như thế, tôi có cảm giác rất thành tựu. Vậy bây giờ hai người không phải là muốn trở về chứ?” Thích Vi Vi hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi đã đi quá lâu rồi nên cần phải trở về, dù sao trở về còn phải đi làm. Nhưng mà trước khi trở về muốn mời cô cùng đi chơi, có thể chứ?” Hồ Khiết nói.
“Đương nhiên có thể. Tôi đang lo không có ai đi chơi cùng đây, bây giờ có Tiểu Minh cùng chơi với tôi, tôi vui mừng còn không kịp.” Thích Vi Vi mỉm cười đáp ứng.
“Con muốn cùng dì chơi hắt nước.” Tiểu Minh hưng phấn nói.
“Không được, ngày mai con còn phải đi, không thể bị bệnh được.” Thích Vi Vi lắc đầu với bé.
“Cả nhà con phải về, vậy dì thì sao? Có phải dì cũng cùng về nhà không?” Tiểu Minh chớp mắt hỏi.
“Dì không về, dì còn chưa chơi đủ đâu, cho nên Tiểu Minh chỉ có thể về nhà một mình, có điều, dì sẽ nhớ đến con.” Thích Vi Vi nhìn bé, bé thật sự rất đáng yêu.
“Vậy được rồi, nhưng mà sau khi dì về, nhất định phải đến nhà của con chơi. Con sẽ đem sô cô la để dành cho dì ăn, đây chính là thứ con thích ăn nhất đó, con chưa bao giờ cho người khác ăn đâu nha.” Tiểu Minh nói.
“Được, dì nhất định sẽ đến ăn sô cô la.” Thích Vi Vi nắm bàn tay nhỏ bé của bé.
“Được rồi, bây giờ chúng ta cùng đi ăn điểm tâm sau đó đi ra ngoài chơi.” Cao Vĩ nói.
“Được.” Mọi người gật đầu.
Ngồi ở trên bờ cát nhìn hai cha con họ chơi đùa thật vui, Thích Vi Vi thật sự rất hâm mộ, nói với Hồ Khiết ở bên cạnh: “Cô có một gia đình thật hạnh phúc.”
“Tôi cũng thấy rất hạnh phúc, tuy nhiên thật sự phải cám ơn cô, tôi còn không biết cô là người ở đâu?” Hồ Khiết hỏi.
“Bèo nước gặp nhau là duyên phận, người ở đâu cũng vậy thôi. Nếu chúng ta có duyên sau này nhất định sẽ gặp lại.” Thích Vi Vi cũng không nói cho cô biết, không phải không muốn cùng cô trở thành bạn bè, mà là mình đã biết bí mật của cô, bản thân biết cô nhất định không hy vọng chuyện cũ này bị người khác biết. Chỉ cần mọi người hạnh phúc, có biết hay không có gì khác nhau đâu chứ.
“Cô là một cô gái rất thông minh.” Hồ Khiết hiểu rõ ý tứ của cô, nở một nụ cười tươi.
“Dì, đến đây chơi với con.” Tiểu Minh chạy đến kéo cô.
“Được.” Thích Vi Vi theo bé đi qua.
Cao Vĩ ngồi ở bên cạnh vợ mình, cô lấy tay thay anh lau mồ hôi trên đầu. Cao Vĩ thâm tình nhìn cô, ôm cô vào trong ngực, không nói gì cũng hiểu được tâm ý của nhau.
“Ông xã, chụp cho bọn em mấy tấm hình lưu làm kỷ niệm đi.” Hồ Khiết nói, chạy đến bên người Thích Vi Vi và Tiểu Minh.
Cao Vĩ lấy điện thoại di động ra, bởi vì thời điểm đến không phải là muốn du lịch cho nên cũng có mang máy chụp ảnh theo, bây giờ đành phải dùng di động chụp ảnh.
Sáng sớm Thích Vi Vi liền lưu luyến không rời tiễn cả nhà bọn họ đến sân bay, chờ sau khi bọn họ đi khỏi mới trở lại khách sạn. Lúc này chắc Tiếu Tiếu đã sinh, không biết là con trai hay con gái, bèn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi.
Di động vừa mở, tin nhắn bên trong lại lập tức nhảy ra, cô vừa nhìn là Uông Hạo Thiên: “Thích Vi Vi, em tốt nhất bật điện thoại cho anh, nếu không tự gánh hậu quả.”
Uy hiếp em? Vậy anh chờ đi, em mới không sợ đâu. Thích Vi Vi không để ý tới anh, trực tiếp gọi cho Đàm Tiếu Tiếu.
“Vi Vi à? Tiếu Tiếu đã sinh rồi, là một bé trai. Hiện đang nghỉ ngơi không tiện nghe điện thoại, đứa bé cùng cô ấy đều tốt lắm.” Nghe điện thoại là Lý Tường, trong giọng nói không che giấu được vui sướng.
“Thật vậy sao? Vậy thì chúc mừng anh. Nếu Tiếu Tiếu đang nghỉ ngơi vậy em sẽ không quấy rầy cô ấy, khi nào trở về em lại đến thăm cô ấy.” Nghe được cô đã sinh, Thích Vi Vi cũng rất vui mừng.
“Được, đúng rồi, Vi Vi, em mau trở về đi. Đừng khảo nghiệm kiên nhẫn của một người đàn ông, huống chi một mình em ở bên ngoài tất cả mọi người đều lo lắng cho em.” Lý Tường nói.
“Em biết rồi, cám ơn anh. Em nghĩ mấy ngày nữa em sẽ trở về.” Thích Vi Vi nói, thật sự là cô luyến tiếc rời đi nơi này.
“Được rồi, anh cúp máy đây.”
“Vâng, chào anh.”
Thích Vi Vi để điện thoại di động xuống, anh nói rất đúng, chính mình không nên đi khảo nghiệm tính kiên nhẫn của Uông Hạo Thiên. Anh đã vì mình mà ly hôn với Daisy, nhìn thấy Cao Vĩ cùng Hồ Khiết, cô cũng biết tình yêu thật sự rất trân quý, có điều nếu cô đã đi thì cô nên chơi thêm vài ngày, chân chính đi chơi, sau đó sẽ trở về.
Thượng Hải, công ty Uông thị.
Kỹ sư thiết kế công trình Cao Vĩ trở lại Thượng Hải, ngày hôm sau liền đến công ty đi làm.
“Kỹ sư, anh đã trở về. Anh mà không trở lại chúng tôi cũng không biết nên làm sao bây giờ. Đều chờ anh trở về trấn thủ đây.” Mọi người vừa nhìn thấy liền nhiệt tình chào hỏi.
“Vất vả cho mọi người rồi. Xem xem, tôi mang cho mọi người rất nhiều đặc sản, mọi người chia ra mà ăn.” Cao Vĩ cười cười, cầm đồ trong tay đặt trên bàn.
“Vân Nam.” Một cô gái nhìn thấy mặt trên hộp đóng gói viết hai chữ này. “Kỹ sư, anh đi Vân Nam nơi đó rất đẹp phải không?”
“Đúng là rất đẹp, có cơ hội mọi người cũng đi thử xem, nơi đó núi đẹp, nước đẹp, mỹ nữ còn đẹp hơn.” Cao Vĩ cười nói.
“À, kỹ sư, thì ra là nhìn mỹ nữ, anh không sợ chị dâu tức giận sao?” Đồng nghiệp trêu đùa anh.
“Vấn đề là chị dâu các anh cũng đi theo cùng nhìn mỹ nam.” Tâm tình Cao Vĩ rất tốt, cùng bọn họ nói đùa.
“Kỹ sư, có ảnh chụp không? Em còn chưa nhìn thấy chị dâu đâu.” Một cô gái hỏi.
“Ảnh chụp?” Cao Vĩ ngây ra một lúc: “Trong điện thoại có mấy tấm, mọi người nhìn xem.”
Cô gái rất vui vẻ cầm lấy nhìn xem.
“Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?” Sở Thiên Lỗi đi đến.
“Sở quản lý, tôi đã trở về.” Cao Vĩ có chút ngượng ngùng chào hỏi, bởi vì anh xin nghỉ phép quá lâu.
“Kỹ sư, anh đã trở lại thật tốt quá. Đúng lúc đang có một công trình cần anh phụ trách. Sao rồi, đi chơi vui vẻ chứ? Mấy ngày này đi nơi nào thư giãn vậy?” Sở Thiên Lỗi nhìn thấy anh về, thật vui vẻ.
“Vân Nam.” Cao Vĩ nói.
“Vân Nam? Không tồi, là một nơi thư giãn tốt. Tốt lắm, trở về thì cố gắng làm việc cho tốt nhé.” Sở Thiên Lỗi vỗ vỗ bả vai của anh.
“Sở quản lý, tôi sẽ.” Cao Vĩ gật đầu, lâu như vậy mà công ty đều không có ý muốn sa thải mình, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc.
Cô gái ở bên cạnh nhìn thấy ảnh chụp trong di động của anh có hai người phụ nữ, không khỏi hỏi: “Kỹ sư, ai là chị dâu?”
“Đây.” Cao Vĩ dùng ngón tay chỉ lên vợ mình nói.
Sở Thiên Lỗi lơ đãng liếc một cái liền nhìn thấy mặt của Thích Vi Vi ở trên màn hình, thật kinh ngạc. Sao lại thế này? Cô ấy cùng Cao Vĩ sao lại quen biết? Bọn họ có quan hệ gì?
Lập tức nói: “Kỹ sư, anh đi theo tôi một lát.”
“Được.” Cao Vĩ nhìn đến sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, trong lòng có chút không yên. Có chyện gì vậy?
Vừa đến văn phòng, Sở Thiên Lỗi liền đóng cửa lại trực tiếp hỏi: “Anh quen Thích Vi Vi?”
Cao Vĩ ngây ra một lúc mới gật đầu: “Quen.”
“Cô ấy là gì của anh?” Sở Thiên Lỗi lại hỏi.
“Chỉ là vừa bạn bè mới quen, thời điểm đến Vân Nam mới quen.” Cao Vĩ không rõ vì sao anh lại quen Vi Vi, bọn họ lại có quan hệ gì?
“Cô ấy ở Vân Nam? Ở nơi nào của Vân Nam?” Sở Thiên Lỗi vội vàng hỏi, cuối cùng cũng có hi vọng.
“Chúng tôi quen biết ở khu du lịch phía Tây, ở cùng một khách sạn.” Cao Vĩ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, trong lòng trở nên nghi hoặc, chẳng lẽ Vi Vi là bạn gái quản lý?
“Ở khách sạn nào? Bây giờ cô ấy vẫn ở chỗ đó sao?”
“Hôm trước, lúc tôi rời đi vẫn còn ở đó. Bây giờ thì không biết, có điều tôi nghĩ cô ấy nhất định vẫn còn ở đó.”
Uông Hạo Thiên nhìn văn kiện ở trên bàn, nghĩ đến mấy ngay nay cô lại tắt điện thoại, một cuộc điện thoại cũng không gọi liền đem văn kiện ném ra ngoài. Cô chính là cố ý, cũng không nghĩ xem anh lo lắng biết bao nhiêu.
Sở Thiên Lỗi vừa mới mở cửa, một phần văn kiện liền bay về phía anh, dọa anh vội vàng bắt được nó: “Hạo Thiên, cậu làm gì vậy? Muốn mưu tài sát mệnh sao?”
“Đừng đùa giỡn với tôi, có chuyện gì mau nói, không có chuyện gì thì cút ra ngoài. Tôi đang rất phiền.” Vẻ mặt Uông Hạo Thiên không kiên nhẫn.
“Aiz, xem ra tôi phải nhanh chóng tìm được Thích Vi Vi, nếu không, không thể sống nổi nữa. Cả ngày phải cẩn thận sống dưới lửa giận của Uông tổng, sống không bằng chết.” Sở Thiên Lỗi cố ý thở dài.
“Nếu cậu có thể tìm được cô ấy thì tôi sẽ cho cậu nghỉ ba tháng.” Uông Hạo Thiên thuận miệng nói.
“Cậu nói thật sao? Nếu tôi tìm được thì cậu sẽ cho tôi nghỉ?” Sở Thiên Lỗi không nghĩ đến có một thu hoạch ngoài dự liệu như thế, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.
Uông Hạo Thiên liếc anh một cái, không cho là đúng nói: “Cậu có bản lĩnh thì trước tiên tìm ra cô ấy cho tôi rồi hãy nói.”
“Rầm.” Sở Thiên Lỗi cầm vé máy bay cùng địa chỉ khách sạn trong tay đặt ở trên bàn, dương dương tự đắc nói: “Bây giờ có thể cho tôi nghỉ.”
Uông Hạo Thiên nhìn thấy đó là vé máy bay đi Vân Nam, lại nhìn cái địa chỉ, nhìn anh hỏi: “Có ý gì?”
“Cậu không phải muốn tìm Thích Vi Vi sao? Đây là địa chỉ của cô ấy, hiện tại cô ấy đang ở Vân Nam …” Sở Thiên Lỗi còn chưa nói xong liền nhìn thấy anh cầm vé máy bay cùng địa chỉ chạy ra ngoài.
“Này, cậu đi đâu vậy? Trước tiên cậu an bài công ty cho tốt đã, tôi muốn nghỉ.” Sở Thiên Lỗi ở phía sau hét.
“Chờ tôi trở lại rồi nói sau.” Ném lại những lời này, bóng dáng Uông Hạo Thiên đã không thấy tăm hơi đâu.
“Có lầm không vậy?” Sở Thiên Lỗi ở phía sau oán hận nói.
Ring ring ring, di động ở trên bàn vang lên, anh lại hoàn toàn không động, cũng không có tâm tình nghe điện thoại, giống như không hề nghe được, vẫn như trước đứng ở nơi đó hút thuốc lá.
Thích Vi Vi cầm di động, nghe được tiếng chuông điện thoại vang không ngừng nhưng không có người nghe. Anh đang làm gì vậy? Ăn sáng hay là quên mang di động? Bèn cúp máy gọi điện thoại cho Tiếu Tiếu, trong lòng thầm nói ‘không phải là em không gọi, là anh không nghe, đừng trách em.’
“Vi Vi, là cậu sao? Thật là cậu sao? Cậu sống có tốt không?” Đàm Tiếu Tiếu nghe được giọng cô thật ngạc nhiên vui mừng.
“Là mình.” cô cười: “Mình rất khỏe, cậu khỏe không? Sao rồi, cậu đã sinh chưa?”
“Vẫn chưa đâu, đứa bé này phỏng chừng đang đợi người mẹ nuôi là cậu đó, bằng không sao mãi vẫn không chịu ra.” Đàm Tiếu Tiếu nói đùa.
“Phỏng chừng một tháng nữa mình mới trở về đó, không thì cậu nói với con nuôi của mình bảo nó chờ mình một tháng nữa, mẹ nuôi mang quà về cho nó.” Thích Vi Vi cũng theo cô nói đùa.
“Tốt, mình thương lượng với nó một chút.” Đàm Tiếu Tiếu nghe được tâm tình của cô không tồi, cũng thấy yên lòng.
“Mẹ mình khỏe không? Thiên Tứ khỏe không?” Lúc này Thích Vi Vi mới hỏi, mặc dù thông suốt nhưng mà vẫn rất bận lòng.
“Cậu yên tâm, bây giờ vẫn tốt lắm. Chỉ là dì rất lo lắng cho cậu, nếu cậu nghĩ thông suốt thì nhanh chóng trở về đi. Cậu biết không, Uông Hạo Thiên cùng Daisy ly hôn rồi, chính là vì cho cậu cùng đứa bé một danh phận đó. Hiện tại toàn bộ vấn đề đều được giải quyết, cậu còn không muốn trở về sao?” Đàm Tiếu Tiếu hỏi.
“Mình biết rồi, tuy nhiên không phải mình không muốn trở về mà là cuộc sống ở nơi này rất thư thái, cảm thấy chưa từng trải qua thả lỏng cùng thoải mái như vậy cho nên vẫn chưa muốn trở về, muốn ở nhiều thêm vài ngày, dù sao khó được đi ra ngoài.” Thích Vi Vi nói.
“Nếu như vậy thì mình không miễn cưỡng cậu. A …” Đàm Tiếu Tiếu còn chưa nói xong đột nhiên kêu to lên.
“Tiếu Tiếu, cậu làm sao vậy? Có phải sắp sinh không?” Thích Vi Vi chấn động, lo lắng hô: “Mau đi bệnh viện.”
“A! Mình vẫn đang ở bệnh viện. Bụng đau quá.” Đàm Tiếu Tiếu tiếp tục kêu to.
“Vậy cậu mau gọi bác sĩ.” Thích Vi Vi vừa mới nói xong cũng nghe được bên trong truyền đến thanh âm hỗn loạn.
“Tiếu Tiếu, sao vậy? Bác sĩ, cô ấy sắp sinh.”
“Để tôi xem xem, chịu đựng. Không sao, vẫn còn sớm.”
Là giọng nói của Lý Tường cùng một người lạ, chắc là của bác sĩ, lúc này cô mới yên tâm cúp điện thoại, chợt nghe đến tiếng đập cửa, cô sửng sốt tắt điện thoại di động.
Uông Hạo Thiên hút hết thuốc, nhìn đồng hồ sắp đến tám giờ, mặc áo khoác vào, tiện tay cầm lấy di động vô ý nhìn qua màn hình liếc mắt một cái, nhìn thấy có cuộc gọi nhỡ lại là tên của Thích Vi Vi.
Là cô ấy, cô ấy gọi điện thoại đến. Anh giật mình, càng hối hận bản thân mới vừa rồi không nghe điện thoại, lập tức gọi lại, nghe thấy hết lần này đến lần khác là “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy.”
“Bộp.” Anh tức giận lập tức cầm điện thoại ném ra ngoài. Đáng chết, cô không thể đợi một chút sao, tâm tình vốn dĩ đã buồn bực, bởi vì điện thoại của cô càng thêm trở nên buồn bực.
Thích Vi Vi mở cửa liền nhìn thấy một nhà Cao Vĩ đứng ở cửa, Tiểu Minh lập tức cao hứng nói: “Dì, dì xem, mẹ con đã về rồi, mẹ thật sự đã trở lại.”
“Ừm, con vui không?” Cô cười khanh khách nhìn bé.
“Vui, thật vui. Mẹ không phải không quan tâm con.” Tiểu Minh nói xong liền ôm cổ mẹ.
“Bảo bối, thật xin lỗi. Sau này mẹ cũng sẽ không rời xa con nữa.” Hồ Khiết ôm chặt lấy bé, dán mặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.
“Đúng vậy, một nhà chúng ta sau này cũng không xa nhau nữa.” Cao Vĩ ôm bọn họ vào trong ngực.
Thích Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ bọn họ hạnh phúc như thế thật hâm mộ nói: “Hai người thật hạnh phúc, tôi cảm thấy vui mừng thay hai người.”
Hồ Khiết đưa con trai cho Cao Vĩ, cầm tay cô: “Cô Thích, cám ơn cô. Thật sự cám ơn cô.”
“Không, hai người không cần cảm ơn tôi, tôi không làm gì cả, chỉ là dẫn dụ cô đến thôi. Nhìn thấy mọi người ở cùng nhau hạnh phúc như thế, tôi có cảm giác rất thành tựu. Vậy bây giờ hai người không phải là muốn trở về chứ?” Thích Vi Vi hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi đã đi quá lâu rồi nên cần phải trở về, dù sao trở về còn phải đi làm. Nhưng mà trước khi trở về muốn mời cô cùng đi chơi, có thể chứ?” Hồ Khiết nói.
“Đương nhiên có thể. Tôi đang lo không có ai đi chơi cùng đây, bây giờ có Tiểu Minh cùng chơi với tôi, tôi vui mừng còn không kịp.” Thích Vi Vi mỉm cười đáp ứng.
“Con muốn cùng dì chơi hắt nước.” Tiểu Minh hưng phấn nói.
“Không được, ngày mai con còn phải đi, không thể bị bệnh được.” Thích Vi Vi lắc đầu với bé.
“Cả nhà con phải về, vậy dì thì sao? Có phải dì cũng cùng về nhà không?” Tiểu Minh chớp mắt hỏi.
“Dì không về, dì còn chưa chơi đủ đâu, cho nên Tiểu Minh chỉ có thể về nhà một mình, có điều, dì sẽ nhớ đến con.” Thích Vi Vi nhìn bé, bé thật sự rất đáng yêu.
“Vậy được rồi, nhưng mà sau khi dì về, nhất định phải đến nhà của con chơi. Con sẽ đem sô cô la để dành cho dì ăn, đây chính là thứ con thích ăn nhất đó, con chưa bao giờ cho người khác ăn đâu nha.” Tiểu Minh nói.
“Được, dì nhất định sẽ đến ăn sô cô la.” Thích Vi Vi nắm bàn tay nhỏ bé của bé.
“Được rồi, bây giờ chúng ta cùng đi ăn điểm tâm sau đó đi ra ngoài chơi.” Cao Vĩ nói.
“Được.” Mọi người gật đầu.
Ngồi ở trên bờ cát nhìn hai cha con họ chơi đùa thật vui, Thích Vi Vi thật sự rất hâm mộ, nói với Hồ Khiết ở bên cạnh: “Cô có một gia đình thật hạnh phúc.”
“Tôi cũng thấy rất hạnh phúc, tuy nhiên thật sự phải cám ơn cô, tôi còn không biết cô là người ở đâu?” Hồ Khiết hỏi.
“Bèo nước gặp nhau là duyên phận, người ở đâu cũng vậy thôi. Nếu chúng ta có duyên sau này nhất định sẽ gặp lại.” Thích Vi Vi cũng không nói cho cô biết, không phải không muốn cùng cô trở thành bạn bè, mà là mình đã biết bí mật của cô, bản thân biết cô nhất định không hy vọng chuyện cũ này bị người khác biết. Chỉ cần mọi người hạnh phúc, có biết hay không có gì khác nhau đâu chứ.
“Cô là một cô gái rất thông minh.” Hồ Khiết hiểu rõ ý tứ của cô, nở một nụ cười tươi.
“Dì, đến đây chơi với con.” Tiểu Minh chạy đến kéo cô.
“Được.” Thích Vi Vi theo bé đi qua.
Cao Vĩ ngồi ở bên cạnh vợ mình, cô lấy tay thay anh lau mồ hôi trên đầu. Cao Vĩ thâm tình nhìn cô, ôm cô vào trong ngực, không nói gì cũng hiểu được tâm ý của nhau.
“Ông xã, chụp cho bọn em mấy tấm hình lưu làm kỷ niệm đi.” Hồ Khiết nói, chạy đến bên người Thích Vi Vi và Tiểu Minh.
Cao Vĩ lấy điện thoại di động ra, bởi vì thời điểm đến không phải là muốn du lịch cho nên cũng có mang máy chụp ảnh theo, bây giờ đành phải dùng di động chụp ảnh.
Sáng sớm Thích Vi Vi liền lưu luyến không rời tiễn cả nhà bọn họ đến sân bay, chờ sau khi bọn họ đi khỏi mới trở lại khách sạn. Lúc này chắc Tiếu Tiếu đã sinh, không biết là con trai hay con gái, bèn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gọi.
Di động vừa mở, tin nhắn bên trong lại lập tức nhảy ra, cô vừa nhìn là Uông Hạo Thiên: “Thích Vi Vi, em tốt nhất bật điện thoại cho anh, nếu không tự gánh hậu quả.”
Uy hiếp em? Vậy anh chờ đi, em mới không sợ đâu. Thích Vi Vi không để ý tới anh, trực tiếp gọi cho Đàm Tiếu Tiếu.
“Vi Vi à? Tiếu Tiếu đã sinh rồi, là một bé trai. Hiện đang nghỉ ngơi không tiện nghe điện thoại, đứa bé cùng cô ấy đều tốt lắm.” Nghe điện thoại là Lý Tường, trong giọng nói không che giấu được vui sướng.
“Thật vậy sao? Vậy thì chúc mừng anh. Nếu Tiếu Tiếu đang nghỉ ngơi vậy em sẽ không quấy rầy cô ấy, khi nào trở về em lại đến thăm cô ấy.” Nghe được cô đã sinh, Thích Vi Vi cũng rất vui mừng.
“Được, đúng rồi, Vi Vi, em mau trở về đi. Đừng khảo nghiệm kiên nhẫn của một người đàn ông, huống chi một mình em ở bên ngoài tất cả mọi người đều lo lắng cho em.” Lý Tường nói.
“Em biết rồi, cám ơn anh. Em nghĩ mấy ngày nữa em sẽ trở về.” Thích Vi Vi nói, thật sự là cô luyến tiếc rời đi nơi này.
“Được rồi, anh cúp máy đây.”
“Vâng, chào anh.”
Thích Vi Vi để điện thoại di động xuống, anh nói rất đúng, chính mình không nên đi khảo nghiệm tính kiên nhẫn của Uông Hạo Thiên. Anh đã vì mình mà ly hôn với Daisy, nhìn thấy Cao Vĩ cùng Hồ Khiết, cô cũng biết tình yêu thật sự rất trân quý, có điều nếu cô đã đi thì cô nên chơi thêm vài ngày, chân chính đi chơi, sau đó sẽ trở về.
Thượng Hải, công ty Uông thị.
Kỹ sư thiết kế công trình Cao Vĩ trở lại Thượng Hải, ngày hôm sau liền đến công ty đi làm.
“Kỹ sư, anh đã trở về. Anh mà không trở lại chúng tôi cũng không biết nên làm sao bây giờ. Đều chờ anh trở về trấn thủ đây.” Mọi người vừa nhìn thấy liền nhiệt tình chào hỏi.
“Vất vả cho mọi người rồi. Xem xem, tôi mang cho mọi người rất nhiều đặc sản, mọi người chia ra mà ăn.” Cao Vĩ cười cười, cầm đồ trong tay đặt trên bàn.
“Vân Nam.” Một cô gái nhìn thấy mặt trên hộp đóng gói viết hai chữ này. “Kỹ sư, anh đi Vân Nam nơi đó rất đẹp phải không?”
“Đúng là rất đẹp, có cơ hội mọi người cũng đi thử xem, nơi đó núi đẹp, nước đẹp, mỹ nữ còn đẹp hơn.” Cao Vĩ cười nói.
“À, kỹ sư, thì ra là nhìn mỹ nữ, anh không sợ chị dâu tức giận sao?” Đồng nghiệp trêu đùa anh.
“Vấn đề là chị dâu các anh cũng đi theo cùng nhìn mỹ nam.” Tâm tình Cao Vĩ rất tốt, cùng bọn họ nói đùa.
“Kỹ sư, có ảnh chụp không? Em còn chưa nhìn thấy chị dâu đâu.” Một cô gái hỏi.
“Ảnh chụp?” Cao Vĩ ngây ra một lúc: “Trong điện thoại có mấy tấm, mọi người nhìn xem.”
Cô gái rất vui vẻ cầm lấy nhìn xem.
“Có chuyện gì mà náo nhiệt vậy?” Sở Thiên Lỗi đi đến.
“Sở quản lý, tôi đã trở về.” Cao Vĩ có chút ngượng ngùng chào hỏi, bởi vì anh xin nghỉ phép quá lâu.
“Kỹ sư, anh đã trở lại thật tốt quá. Đúng lúc đang có một công trình cần anh phụ trách. Sao rồi, đi chơi vui vẻ chứ? Mấy ngày này đi nơi nào thư giãn vậy?” Sở Thiên Lỗi nhìn thấy anh về, thật vui vẻ.
“Vân Nam.” Cao Vĩ nói.
“Vân Nam? Không tồi, là một nơi thư giãn tốt. Tốt lắm, trở về thì cố gắng làm việc cho tốt nhé.” Sở Thiên Lỗi vỗ vỗ bả vai của anh.
“Sở quản lý, tôi sẽ.” Cao Vĩ gật đầu, lâu như vậy mà công ty đều không có ý muốn sa thải mình, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc.
Cô gái ở bên cạnh nhìn thấy ảnh chụp trong di động của anh có hai người phụ nữ, không khỏi hỏi: “Kỹ sư, ai là chị dâu?”
“Đây.” Cao Vĩ dùng ngón tay chỉ lên vợ mình nói.
Sở Thiên Lỗi lơ đãng liếc một cái liền nhìn thấy mặt của Thích Vi Vi ở trên màn hình, thật kinh ngạc. Sao lại thế này? Cô ấy cùng Cao Vĩ sao lại quen biết? Bọn họ có quan hệ gì?
Lập tức nói: “Kỹ sư, anh đi theo tôi một lát.”
“Được.” Cao Vĩ nhìn đến sắc mặt của anh đột nhiên thay đổi, trong lòng có chút không yên. Có chyện gì vậy?
Vừa đến văn phòng, Sở Thiên Lỗi liền đóng cửa lại trực tiếp hỏi: “Anh quen Thích Vi Vi?”
Cao Vĩ ngây ra một lúc mới gật đầu: “Quen.”
“Cô ấy là gì của anh?” Sở Thiên Lỗi lại hỏi.
“Chỉ là vừa bạn bè mới quen, thời điểm đến Vân Nam mới quen.” Cao Vĩ không rõ vì sao anh lại quen Vi Vi, bọn họ lại có quan hệ gì?
“Cô ấy ở Vân Nam? Ở nơi nào của Vân Nam?” Sở Thiên Lỗi vội vàng hỏi, cuối cùng cũng có hi vọng.
“Chúng tôi quen biết ở khu du lịch phía Tây, ở cùng một khách sạn.” Cao Vĩ nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của anh, trong lòng trở nên nghi hoặc, chẳng lẽ Vi Vi là bạn gái quản lý?
“Ở khách sạn nào? Bây giờ cô ấy vẫn ở chỗ đó sao?”
“Hôm trước, lúc tôi rời đi vẫn còn ở đó. Bây giờ thì không biết, có điều tôi nghĩ cô ấy nhất định vẫn còn ở đó.”
Uông Hạo Thiên nhìn văn kiện ở trên bàn, nghĩ đến mấy ngay nay cô lại tắt điện thoại, một cuộc điện thoại cũng không gọi liền đem văn kiện ném ra ngoài. Cô chính là cố ý, cũng không nghĩ xem anh lo lắng biết bao nhiêu.
Sở Thiên Lỗi vừa mới mở cửa, một phần văn kiện liền bay về phía anh, dọa anh vội vàng bắt được nó: “Hạo Thiên, cậu làm gì vậy? Muốn mưu tài sát mệnh sao?”
“Đừng đùa giỡn với tôi, có chuyện gì mau nói, không có chuyện gì thì cút ra ngoài. Tôi đang rất phiền.” Vẻ mặt Uông Hạo Thiên không kiên nhẫn.
“Aiz, xem ra tôi phải nhanh chóng tìm được Thích Vi Vi, nếu không, không thể sống nổi nữa. Cả ngày phải cẩn thận sống dưới lửa giận của Uông tổng, sống không bằng chết.” Sở Thiên Lỗi cố ý thở dài.
“Nếu cậu có thể tìm được cô ấy thì tôi sẽ cho cậu nghỉ ba tháng.” Uông Hạo Thiên thuận miệng nói.
“Cậu nói thật sao? Nếu tôi tìm được thì cậu sẽ cho tôi nghỉ?” Sở Thiên Lỗi không nghĩ đến có một thu hoạch ngoài dự liệu như thế, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.
Uông Hạo Thiên liếc anh một cái, không cho là đúng nói: “Cậu có bản lĩnh thì trước tiên tìm ra cô ấy cho tôi rồi hãy nói.”
“Rầm.” Sở Thiên Lỗi cầm vé máy bay cùng địa chỉ khách sạn trong tay đặt ở trên bàn, dương dương tự đắc nói: “Bây giờ có thể cho tôi nghỉ.”
Uông Hạo Thiên nhìn thấy đó là vé máy bay đi Vân Nam, lại nhìn cái địa chỉ, nhìn anh hỏi: “Có ý gì?”
“Cậu không phải muốn tìm Thích Vi Vi sao? Đây là địa chỉ của cô ấy, hiện tại cô ấy đang ở Vân Nam …” Sở Thiên Lỗi còn chưa nói xong liền nhìn thấy anh cầm vé máy bay cùng địa chỉ chạy ra ngoài.
“Này, cậu đi đâu vậy? Trước tiên cậu an bài công ty cho tốt đã, tôi muốn nghỉ.” Sở Thiên Lỗi ở phía sau hét.
“Chờ tôi trở lại rồi nói sau.” Ném lại những lời này, bóng dáng Uông Hạo Thiên đã không thấy tăm hơi đâu.
“Có lầm không vậy?” Sở Thiên Lỗi ở phía sau oán hận nói.
Bình luận truyện