Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc
Chương 23: Uy hiếp đê tiện
“Tiểu thư, cô phải hiểu cho rõ ràng, một trăm vạn là cô bồi thường xe cho
tôi, không liên quan gì đến chuyện này cả, hoặc là trả tiền, hoặc là làm người của tôi, cô hãy tự mình quyết định đi, nhưng mà, tôi khuyên cô
tốt nhất không nên giả bộ, một người con gái vì tiền mà có thể bán thân, còn ở đây giả bộ thuần khiết gì nữa, cô không cảm thấy thật ghê tởm
sao?” Uông Hạo Thiên nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
“Ghê tởm ư? Anh là một đại thiếu gia, anh thì biết cái gì? Anh có tư cách gì phê phán tôi?” Cơn tức giận trong lòng Thích Vi Vi lập tức bộc phát, phẫn nộ dùng tay chỉ vào anh, “Nếu không phải anh ép tôi bồi thường tiền, nếu không sẽ lấy phòng của
tôi, thì tôi phải đi bán thân sao? Mẹ tôi thần trí không bình thường,
mỗi lần tỉnh táo lại bà đều hối hận không thôi, cảm thấy đã liên lụy
tôi, đã có vài lần bà tìm đến cái chết, đều là tôi đã cầu xin bà hãy suy nghĩ lại, nếu bà biết bà đã đập xe của anh đến nỗi phải đem phòng ở ra
bồi thường, bà nhất định sẽ đi tìm cái chết, bà là người thân duy nhất
của tôi, tôi làm sao có thể trơ mắt nhìn bà đi tìm chết, mặc dù bà điên, nhưng và vẫn là mẹ tôi, huống chi, tôi không phải là chưa từng cầu xin
anh, là anh máu lạnh vô tình………”
Cô nghẹn ngào thốt lên, nước mắt rơi lã chã, đột nhiên giọng nói đầy căm giận, trừng mắt nhìn anh: “Là anh, anh không nên ép tôi, tôi không phải chưa từng cố gắng qua, tôi cũng đã đi cầu xin người từng vứt bỏ mẹ con chúng tôi, lại bị ông ta đuổi ra ngoài, đến bước đường cùng, tôi chỉ còn cách bán chính bản thân mình, anh có biết loại cảm giác cùng đường này là như thế nào không? Nếu có một chút hy vọng, ai lại muốn đi bán thân, không phải ai trời sinh cũng đều thấp hèn đâu………….”
Đối mặt với giọng điệu lên án gay gắt của cô, sắc mặt Uông Hạo Thiên trở nên âm trầm, từ những gì anh nghe được từ trong giọng nói của cô, anh có thể hiểu được nỗi hận của cô, nỗi bất đắc dĩ của cô, có thật bản thân đã bức cô đến bước đường này không? Có lẽ anh chưa từng biết qua không có tiền sẽ khổ sở như thế nào, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia áy náy……..
“Uông Hạo Thiên, anh là kẻ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, lòng dạ độc ác………Chính là anh.” Tức giận nhất thời khó tiêu tan, Thích Vi Vi đem tất cả những từ ngữ mắng chửi mà cả đời mình biết được, mắng xối xả vào mặt anh.
Sắc mặt anh đen kịt hoàn toàn, vốn nghĩ sẽ buông tha cho cô, nhưng cô gái này còn chưa được giáo huấn đầy đủ, không biết uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, huống chi trên thế giới này, không có người nào dám chỉ thẳng vào mặt anh mà mắng như tát nước thế kia, lấy tay bóp chặp cằm cô, trong mắt phừng phừng lửa giận: “Cô câm miệng, bây giờ cô chỉ có hai con đường, hoặc là trả tiền, hoặc là lên giường.”
Thích Vi Vi nhìn anh với ánh mắt thù hận, nhưng cô biết bản thân mình không còn tiền, có điều cô cũng không cam tâm để anh chiếm hết tiện nghi của mình, xem ra, cô chỉ còn cách chơi xấu, nghĩ vậy, giọng điệu đột nhiên tỉnh táo lại, hỏi: “Tiên sinh, thật ngại quá, tôi thiếu anh một trăm năm mươi vạn gì? Tôi có thiếu anh sao? Tôi nghĩ anh sẽ không ngốc đến nỗi kiện ra tòa, đây là số tiền anh dùng để bao dưỡng, thậm chí nói như vậy, thì pháp luật cũng sẽ không hướng về phía anh đâu. Cho nên, thật xin lỗi, tha thứ cho tôi không thể hầu hạ anh, tạm biệt.” Lập tức gạt tay anh ra, cô quyết định chạy trước.
“Muốn chạy sao? Được thôi, có điều, bước ra khỏi cánh cửa này, cô đừng hối hận.” Uông Hạo Thiên ở phía sau lạnh lùng nói, cô gái này thật có bản lĩnh, thời điểm anh nghĩ muốn thả cô đi, thì cô lại chọc giận anh, nếu có trách thì chỉ trách cô gieo gió gặt bão, đừng trách anh máu lạnh vô tình.
“Không đi tôi mới hối hận.” Thích Vi Vi cũng không quay đầu lại, tiếp tục chạy ra ngoài.
“Cô dường như không được hiểu biết lắm nhỉ? Nếu hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, phòng ở của cô, mẹ của cô, bạn bè của cô đều vì cô mà gặp phiền phức…………” Lời của Uông Hạo Thiên còn chưa nói xong thì bước chân của cô đã dừng lại.
“Tại sao anh lại đê tiện như thế? Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy?” Thích Vi Vi không khống chế được bản thận, tức giận rống lên, tựa như một con sư tử đang nổi giận, hận không thể lập tức cắn xé anh.
Cô nghẹn ngào thốt lên, nước mắt rơi lã chã, đột nhiên giọng nói đầy căm giận, trừng mắt nhìn anh: “Là anh, anh không nên ép tôi, tôi không phải chưa từng cố gắng qua, tôi cũng đã đi cầu xin người từng vứt bỏ mẹ con chúng tôi, lại bị ông ta đuổi ra ngoài, đến bước đường cùng, tôi chỉ còn cách bán chính bản thân mình, anh có biết loại cảm giác cùng đường này là như thế nào không? Nếu có một chút hy vọng, ai lại muốn đi bán thân, không phải ai trời sinh cũng đều thấp hèn đâu………….”
Đối mặt với giọng điệu lên án gay gắt của cô, sắc mặt Uông Hạo Thiên trở nên âm trầm, từ những gì anh nghe được từ trong giọng nói của cô, anh có thể hiểu được nỗi hận của cô, nỗi bất đắc dĩ của cô, có thật bản thân đã bức cô đến bước đường này không? Có lẽ anh chưa từng biết qua không có tiền sẽ khổ sở như thế nào, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia áy náy……..
“Uông Hạo Thiên, anh là kẻ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, lòng dạ độc ác………Chính là anh.” Tức giận nhất thời khó tiêu tan, Thích Vi Vi đem tất cả những từ ngữ mắng chửi mà cả đời mình biết được, mắng xối xả vào mặt anh.
Sắc mặt anh đen kịt hoàn toàn, vốn nghĩ sẽ buông tha cho cô, nhưng cô gái này còn chưa được giáo huấn đầy đủ, không biết uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, huống chi trên thế giới này, không có người nào dám chỉ thẳng vào mặt anh mà mắng như tát nước thế kia, lấy tay bóp chặp cằm cô, trong mắt phừng phừng lửa giận: “Cô câm miệng, bây giờ cô chỉ có hai con đường, hoặc là trả tiền, hoặc là lên giường.”
Thích Vi Vi nhìn anh với ánh mắt thù hận, nhưng cô biết bản thân mình không còn tiền, có điều cô cũng không cam tâm để anh chiếm hết tiện nghi của mình, xem ra, cô chỉ còn cách chơi xấu, nghĩ vậy, giọng điệu đột nhiên tỉnh táo lại, hỏi: “Tiên sinh, thật ngại quá, tôi thiếu anh một trăm năm mươi vạn gì? Tôi có thiếu anh sao? Tôi nghĩ anh sẽ không ngốc đến nỗi kiện ra tòa, đây là số tiền anh dùng để bao dưỡng, thậm chí nói như vậy, thì pháp luật cũng sẽ không hướng về phía anh đâu. Cho nên, thật xin lỗi, tha thứ cho tôi không thể hầu hạ anh, tạm biệt.” Lập tức gạt tay anh ra, cô quyết định chạy trước.
“Muốn chạy sao? Được thôi, có điều, bước ra khỏi cánh cửa này, cô đừng hối hận.” Uông Hạo Thiên ở phía sau lạnh lùng nói, cô gái này thật có bản lĩnh, thời điểm anh nghĩ muốn thả cô đi, thì cô lại chọc giận anh, nếu có trách thì chỉ trách cô gieo gió gặt bão, đừng trách anh máu lạnh vô tình.
“Không đi tôi mới hối hận.” Thích Vi Vi cũng không quay đầu lại, tiếp tục chạy ra ngoài.
“Cô dường như không được hiểu biết lắm nhỉ? Nếu hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, phòng ở của cô, mẹ của cô, bạn bè của cô đều vì cô mà gặp phiền phức…………” Lời của Uông Hạo Thiên còn chưa nói xong thì bước chân của cô đã dừng lại.
“Tại sao anh lại đê tiện như thế? Tôi với anh không thù không oán, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy?” Thích Vi Vi không khống chế được bản thận, tức giận rống lên, tựa như một con sư tử đang nổi giận, hận không thể lập tức cắn xé anh.
Bình luận truyện