Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 5: Khóc bất lực



“Chuyện này giao lại cho cô, sau ba ngày, nếu không có một trăm vạn, tôi sẽ lấy căn phòng đó, chúng ta đi.” Uông Hạo Thiên nói xong, liền mở cửa xe ra.

“Tiên sinh, chờ một chút.” Thích Vi Vi tiến vài bước đến phía trước xe, cô biết nếu để anh bỏ đi, bản thân sẽ không còn cơ hội nữa, trong đôi mắt to ngập tràn nước mắt trong suốt, nhanh chóng nắm lấy cửa xe, sợ anh sẽ rời đi…….

Uông Hạo Thiên nhíu mi nhìn cô, bây giờ biết thua rồi sao? Đáng tiếc đã quá muộn.

“Tiên sinh, thực xin lỗi, tôi biết xin lỗi không thể hiện cho cái gì cả? Nhưng mà tôi thật sự đã biết lỗi, tôi cũng biết anh không thiếu tiền, cho nên, tôi van xin anh, hãy nể tình mẹ tôi có bệnh, tôi cũng vì tình thế cấp bách mà nhất thời hồ đồ, xin anh buông tha cho chúng tôi được không? Căn phòng này là nơi cư trú duy nhất của tôi và mẹ tôi, nếu như không có nó, tôi và mẹ sẽ không còn nhà để về, hư hỏng xe tôi sẽ bồi thường, nhưng xin hãy cho tôi thời gian, còn có……..” Cô tạm dừng một chút, khiếp đảm khi nhìn thấy khuôn mặt của anh bị cô tát đỏ ửng lên

“Nếu anh còn không thể nguôi giận, vậy thì tôi cho anh đánh lại, mười cái, hai mươi cái, một trăm cái……… Chỉ cần anh thấy vui, thì tùy anh quyết định.” Nói xong, cô nhắm mắt lại.

Uông Hạo Thiên nhìn thấy vẻ mặt đáng thương nhu nhược động lòng người, trong lòng hiện lên một tia thương hại, nhưng đã nhanh chóng bị một cái tát của cô che dấu, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt cô…….

Thân thể của Thích Vi Vi nhịn không được mà run rẩy một chút, mở to mắt liền thấy khóe môi hắn đang tươi cười, một nụ cười tàn khốc, trong ánh mắt đen sâu thẳm là một mảnh lạnh lùng.

“Thật ngại quá, tôi chưa bao giờ đánh phụ nữ, còn nữa, tôi đã nói rồi, đây là cái giá mà cô phải trả.” Uông Hạo Thiên lập tức rút tay về.

Nhìn thấy anh lạnh lùng tàn khốc như thế, sắc mặt vốn đã tái nhợt nay còn trắng bệch hơn nữa, người đàn ông trước mặt cô quá mức lạnh lùng, chân mềm nhũn, muốn té ngã trên mặt đất.

“Cẩn thận.” Sở Thiên Lỗi lập tức đỡ lấy cô, nhìn thấy bộ dáng của cô, không đành lòng nói:

“Hạo Thiên, cậu…………”

“Nếu cậu muốn nói giúp cho cô ta, vậy thì hãy tiết kiệm chút hơi sức đi, lên xe, đi thôi.” Uông Hạo Thiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn anh.

Sở Thiên Lỗi hiểu rất rõ tính tình anh, biết cô đã chọc anh giận đến cực điểm, bất đắc dĩ nhìn cô nói:

“Tiểu thư, mong vận may sẽ đến với cô, ba ngày sau gặp lại.”

Nhìn thấy bọn họ lên xe, càng ngày càng khuất xa tầm mắt của mình, lúc này Thích Vi Vi mới lập tức xụi lơ xuống, ngồi cạnh hồ nước bên hoa viên, nước mắt ủy khuất lập tức chảy tràn ra…………

Cô cứ ngồi như vậy thật lâu, cho tới khi có người tới đem chiếc BMWsđi cô mới giật mình hồi phục lại tinh thần, trời đã tối rồi, vội vàng đứng dậy, lau đi nước mắt, không biết mẹ bây giờ thế nào?

Cô đi vào trong nhà, liền thấy mẹ đang nằm ngủ, dì Lý thấy cô bước vào, nhỏ giọng hỏi:

“Vi Vi, mẹ con uống thuốc rồi, giờ đang ngủ say, con không sao chứ, người kia nói như thế nào?”

“Dì Lý, cám ơn dì, không sao hết, anh ta biết mẹ con có bệnh cho nên không truy cứu nữa.” Thích Vi Vi cố gắng ép ra một nụ cười tươi, tất cả mọi chuyện đều nên để chính mình một người gánh vác thôi.

“Vậy là tốt rồi, con đói bụng chưa? Thức ăn dì nấu dùm con rồi, con ăn đi, dì đi về trước.” Lý mẹ thở phào nhẹ nhõm.

“Cám ơn dì.” Tiễn bà ra cửa, lúc này Thích Vi Vi mới vô lực nằm xuống, bây giờ bản thân làm sao còn có tâm tình ăn cơm, một trăm vạn, cô phải đi đâu để kiếm một trăm vạn? Nhưng nếu không có một trăm vạn, cô và mẹ sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, cô thì không sao cả, nhưng mẹ thì phải làm sao bây giờ? Ai sẽ thu nhận và giúp đỡ một người bị bệnh tâm thần đây?

Nước mắt rơi tựa như vỡ đê, không ngừng chảy xuôi xuống, cô thật sự bất lực quá, cô nên làm cái gì bây giờ.?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện