Le Lói - Diệu Diệu

Chương 7



Trên người Tiểu Bình mặc một chiếc váy voan xếp li màu xanh ngọc, là do Hạ Hà thay cho cô lúc còn chưa tỉnh lại. Mà "anh Tề" đứng đằng sau Tiểu Bình không thể nào rời mắt khỏi cô, tay hắn kéo hai quai váy trễ xuống, lộ ra bờ vai trần ngọt ngào. Từ lúc hắn bước vào, Tiểu Bình đã sợ run người, giờ bị động chạm, cô lại càng hoảng hốt hơn. Không dám quay lại đối mặt với hắn, cô lí nhí:

-Anh thả tôi đi có được không? Tôi phải đi tìm mẹ.

"Anh Tề" xoa bờ vai trắng mịn trong tay, ghé sát cô thì thầm:

-Em lo gì chứ, mẹ em là đi phá thai ở bệnh viện nên mới tìm em đón về. Tôi đã cho bà ta tiền và dặn bọn đàn em chăm sóc rồi. Em cứ yên tâm ở lại đây- dứt lời, hắn còn hôn nhẹ vào cổ cô, Tiểu Bình tránh không kịp, cả người nổi da gà.

Cô nghẹn ngào:

-Anh Tề, thả tôi ra đi. Tôi hứa, việc ngày hôm qua... tôi sẽ không báo cảnh sát.

Hắn cười ha hả:

-Tiểu cô nương, Tề mỗ không sợ mấy thằng nhãi cảnh sát ấy, em có báo hay không thì cũng thế. Việc của em là làm cho tôi vui lòng, em hiểu chưa?

Dứt lời, hắn dùng cánh tay mạnh mẽ kéo ghế ra, xoay cô lại, ghé sát xuống hôn lên môi cô. Tiểu Bình vùng vẫy tránh khỏi nụ hôn ấy, nhưng gọng kìm của hắn siết cô tới không thể cử động, hắn dễ dàng tách được môi cô để luồn lưỡi vào, mang mùi thuốc lá nhè nhẹ và mùi bạc hà lấp đầy khoang miệng cô. Tiểu Bình cảm thấy việc truyền nước miếng này thật ghê tởm, cô định cắn xuống lưỡi hắn, nhưng hắn nhanh trí đoán được ý định đó mà lùi lại, kết quả là cô lại cắn phải lưỡi mình, đau điếng.

Hắn trao cho cô một nụ cười bất đắc dĩ, nửa bế nửa ôm lấy cô bước nhanh lên lầu. Tiểu Bình ra sức kêu gào, lấy tay đấm đánh hắn:

-Buông tôi ra, tôi không muốn, cho tôi về nhà, tôi không muốn làm chuyện đó với anh...

Đến giữa cầu thang, hắn thoáng dừng lại, gằn từng chữ:

-Thế em muốn thế nào hả Tiểu Thanh? Em đã ngủ với anh rồi, trinh tiết của em đêm qua đã mất ở nơi này đấy. Ngoan ngoãn một chút đi!

Tiểu Bình tiếp tục đá chân lung tung, dùng tay nện hết sức vào người hắn, nhưng chỉ như muối bỏ bể, hắn quá to lớn so với cô, sức của cô đấu không lại.

"Anh Tề" lôi Tiểu Bình đến giường, lại lấy một cái còng tay kèm xích trong ngăn tủ, còng cô lại phía đầu giường, sau đó bỏ đi tắm. Tiểu Bình la hét, cố gắng tìm cách thoát khỏi chiếc còng số 8 cứng rắn, dùng hết sức lực, cô vẫn chỉ có thể chịu trói trên giường, người đầm đìa mồ hôi, mặt đỏ bừng, giọng khản đặc. Trong lúc ấy, "anh Tề" vẫn thong dong trong nhà tắm, không coi chuyện cô muốn bỏ chạy là một vấn đề.

Khi hắn bước ra ngoài, cô gái của hắn đang quay mặt về phía đầu giường, vẫn đang chật vật giật xích khỏi giường. Hắn từ từ ngồi xuống bên cô, vỗ lên mông cô, nói:

-Bé yêu, cái còng này để bắt những kẻ như tôi, rất chắc chắn, em không thể giật đứt nó đâu. Đừng phí sức, xem tay em đỏ hết lên rồi kìa.

-Không đời nào tôi có thể ở với loại người như anh, đừng chạm vào người tôi! - cô quay phắt lại, cứng giọng, dịch người cố tránh khỏi bàn tay hắn.

Hắn cười khẩy, tay bắt đầu không thành thực giữ lấy hông cô, lột xuống chiếc quần lót ren mỏng manh che chắn vùng kín mê người. Cô dùng chân đạp hắn, nhưng không ăn thua, hắn vẫn thực hiện được ý đồ của mình, vén váy cô lên quá hông, để vùng kín giờ đã nhẵn mịn của cô lộ ra trước mắt. Nơi đó vẫn còn hơi hồng, nhưng không khó để nhận biết được, trước đấy nó trắng trẻo non nớt cỡ nào. Hắn dùng một ngón tay thô lỗ chọc vào âm đ*o khiến cô rụt người vì đau, miệng hét lớn:

-Bỏ tay ra, đồ ti bỉ, vô liêm sỉ!

Thấy cô mắng chửi mình, hắn lại càng trêu tức, nhét thêm một ngón tay vào cái miệng nhỏ phía dưới của cô, hai ngón tay khẽ di động, chỉ sau một lúc, thủy dịch đã chảy ra. Hắn vội vàng cởi áo choàng tắm, đỡ "tiểu Tề" đi vào, có điều chỉ mới vào được một khúc đầu đã phải dừng lại, bởi bên trong cô siết chặt hắn, quá chật, quá nóng. Giây phút thứ cực đại đó cắm vào người cô, Tiểu Bình lại thét lên vì đau, cô co người cố nhích lên đầu giường, nhưng hai bên hông đã bị giữ chặt. 

Nước mắt cô bắt đầu chảy ra không kiểm soát được, trong khi "anh Tề" cố gắng thúc vào sâu hơn, tìm chốn ấm áp cho bản thân mình. Hắn bỗng nhớ tới thứ thuốc bôi mà Hạ Hà bảo, không đành lòng rút khỏi người cô, nhanh chóng xuống nhà tìm thuốc. 30 giây sau hắn trở lại, mặt vui vẻ, dùng thứ thuốc đó bôi vào âm đ*o của cô, lại bôi thêm vào đầu dương v*t. Thứ thuốc này có màu trong suốt, lại có mùi mát như bạc hà, nhanh chóng làm dịu đi cơn đau dưới vùng kín của Tiểu Bình. Hắn dùng hai tay dạng hai đùi cô rộng ra, vội vã chen vào. Lần này ra vào dễ hơn nhiều. Thậm chí tiểu đệ của hắn có thể vào trong cô tới 2/3, đó là điều mà đêm qua hắn không sao làm được. Cô vẫn khóc, nhưng khóc vì bị khuất nhục, chẳng mấy chốc, phía dưới của cô bắt đầu chảy nước vì hắn. Vừa di chuyển được mấy trăm cái, Tiểu Bình đã lên đỉnh tất cả năm lần, cô ưỡn người, âm đ*o thắt chặt lại, chất dịch trong cơ thể bắn ra một cách không thể kiểm soát. Liên tục vận động, người cô ướt đẫm, trông rất khổ sở. Hắn xé váy và áo lót của cô, vuốt ve hai bên ngực đang sưng lên vì ham muốn, khẽ an ủi:

-Tiểu Thanh, em đừng cứng người như thế, thả lỏng ra, sẽ dễ chịu hơn đấy.

Mắt cô mờ đi vì hơi nước, phía dưới ướt át khó chịu trong những cái đưa đẩy không rõ ràng của hắn, hai nụ hoa đều đứng thẳng, bị hắn ngậm tới ngậm lui trong miệng như một đứa trẻ. Nhận ra sự thay đổi ấy, hắn bỗng nhiên rời khỏi ngực cô, hai tay cầm lấy hai mông cô, ép thật sát cô vào người, thúc từng cái rất mạnh, cái nào cũng sâu hết trong âm đ*o, khiến cô giật nảy mình đón nhận. "Anh Tề" trút hết tinh dịch vào người cô sau một cú thúc choáng váng, hai người đồng thời lên đỉnh. Hắn liếc nhìn nơi kết hợp của hai người, cô nhỏ bé như vậy, nhưng cũng chứa được gần hết hắn, chỉ thừa ra một đoạn dài bằng ngón tay út phụ nữ. Chỉ cần như thế thôi, hắn đã mãn nguyện lắm rồi. Phần cuối dương v*t của hắn quá lớn, cái miệng nhỏ chảy nước của cô không thể chịu đựng nổi cũng dễ hiểu. Hắn ôm ghì lấy cô trong tay, cúi đầu hôn cô, môi lưỡi dây dưa. Cô vẫn trong cơn váng vất, cứ nằm yên cho hắn hôn, không phản ứng gì.

Tiểu Bình nhắm mắt. Trên người cô đầy mùi của hắn, mồ hôi của hai người quyện vào nhau. Cô hóa ra cũng chẳng khác gì mẹ cả. Hàng xóm thường ác khẩu: "Mẹ nào con nấy". Trước nay cô không tin. Cô tin cô không phải kẻ lẳng lơ, không phải loại con gái dễ dãi. Nhưng cảm giác sung sướng khi cùng kẻ đã cưỡng hiếp mình giao hợp, cô không thể nào chối bỏ nó.

Cô cuối cùng đã biết được, bản thân mình dơ bẩn đến mức nào.

Vương Tiểu Bình cô, lẽ nào chỉ là một con điếm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện