Lẽ Nào Em Không Biết?
Chương 20: Dương bóc quýt cho phong ăn nhé!
Tỷ tỷ say mê chăm sóc sắc đẹp, giờ vẫn chưa ra. Phong để Dương ngồi ở ghế chờ, chạy biến mất.
Một lúc sau, cậu ta về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tay cầm lọ cao.
Đoạn, quỳ xuống trước mặt cô, không nói không rằng giật cái chân sưng về phía mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
-“Ê làm gì đấy!”
Dương hốt hoảng.
-“Làm thế này mới hết đau…”
-“Không cần đâu, tôi tự làm được”
Phong cau có:
-“Vụng thối vụng nát làm cái gì mà làm, tránh ra…”
Ai đó chẳng nghe lời, giành giật chủ quyền, cái thằng này điên, chân cô chứ chân cậu ta hả?
Nhưng mà tay nghề cậu ta khá lắm nha, rất là thoải mái, cũng đỡ đau hẳn.
-“Nguyệt, thích không?”
Hà Dương ngượng, đỏ bừng, chẳng thể nói dối:
-“Ừ, cũng được…”
-“Sau này tối nào tôi cũng sẽ matxa cho cô ấy, như thế này này…”
Phong buột miệng, có đứa tò mò:
-“Ai vậy?”
-“Mối tình đầu của tôi…”
Dương để ý thấy mặt cậu ta hơi hồng, thắc mắc:
-“Chắc gì nó đã lấy cậu?”
-“Không lấy cũng phải lấy!”
Cô nghĩ ngợi, cậu ta tự tin cũng có cơ sở thôi, Hà Anh thích cậu ta như vậy, kể cả nó không nói thì chắc Phong cũng cảm nhận được.
Đoạn, tự cảm thấy mình rất thông minh, có người lân la ra giao hẹn:
-“Này, người ta bảo nam nhân tốt ý, thì không chỉ tốt với một mình vợ đâu, mà lo cho cả gia đình vợ nữa đấy, thế cho nên là, mai sau cậu hàng đêm matxa cho vợ, giả sử chị vợ mà có sang chơi, cũng nên hầu hạ tận tình…”
Phong há hốc, bã đậu này, lại dở chứng gì không biết, tự dưng lại nói mấy điều giáo lý đâu đâu, tuy vậy, cậu vẫn trả lời:
-“Nếu đó là điều vợ tôi muốn thì tôi sẽ làm…”
Muội muội bé nhỏ đáng yêu, nói gì muội ý chả nghe, chút việc nhỏ này làm gì có chuyện muội ấy từ chối, môi khẽ cười, có người sung sướng tới đờ đẫn…
-“Sao vậy, thấy tôi đẹp trai quá à… ”
-“Hả?”
Cậu ta vẫn đang dùng một lực rất đều nắn chân cho cô, cảm giác rất sảng khoái; Dương nhìn Phong, trước đây chưa từng nhìn kĩ cậu bao giờ…
Thì ra cũng đẹp trai như vậy? Vầng trán rất cao, hàng lông mày đen rậm, mặt nam tính chứ không kiểu baby cute…thảo nào nhiều em chết là phải!
Thái độ chăm sóc người khác của cậu ta cũng rất cẩn thận, chân thành, cười cũng rất có duyên.
Bỗng, cô giật nảy, Vũ Huỳnh Phong, kẻ thù không độ trời chung với mình, sao lại có ngày, ngồi trước mặt mình, tay thì nhẹ nhàng, mắt thì trìu mến, miệng cười ấm áp thế này…hỏng, hỏng rồi…nhất định là có ý đồ…
Người nào đó theo phản xạ nhanh chóng thu chân về, miệng quát lớn:
-“Tên kia, haha, đừng tưởng ta không nhận ra bộ mặt thật của ngươi nhé, có gì mờ ám, mau, mau khai ra…hahaha…”
Ai đó hận muốn bóp chết ngay con ranh trước mặt, mới tốt với nó tý mà nó đã xù lên, không biết một ngày mà tỏ tình chắc nó chạy mất dép!
-“Chắc chắn cậu bỏ gì vào trong lọ cao đúng không? Cậu muốn hại tôi, giờ thì cảm thấy dễ chịu, nhưng ý đồ là càng thấm vào da đêm càng đau nhức không ngủ được…”
Vũ Phong ném luôn lọ cao vào thùng rác, bực mình tu chai nước khoáng ừng ực, nói ngắn gọn:
-“Cậu im đi…”
-“Nếu không đúng thì chỉ có thể là cậu đang có việc gì rất cần tới sự trợ giúp của tôi thôi, phải không, thôi nói luôn đi, đừng màu mè làm gì…”
Chán chẳng muốn đôi co, ai đó chỉ buông một câu rất nhẹ, rất thâm:
-“Nguyệt, hôm nào đi kiểm tra lại IQ đi!”
Nguyệt Dương tức tím mặt, đang định ném dép vào mặt cậu ta, tội là nhìn thấy Hiếu tỷ tỷ, đành thu hồi, mắt vẫn lườm nguýt.
-“Ây da, vắng ta tý là hai ngươi lại cãi nhau rồi…mà Phong này…cảm ơn cậu nhé, rất tuyệt vời, ở đây họ làm tốt thật đấy…mọi người sảng khoái không?”
-“Không cần khách sáo, ít ra còn được lời cảm ơn, không như cái loại vô ơn bạc nghĩa nào đó!”
Nói xong, lớp trưởng Toán 2 giận đùng đùng, bỏ về trước.
Nguyệt Dương lúc này mới ngước lên cầu cứu tỷ tỷ, giải thích ngọt lịm với tỷ là mình vừa bị ngã cầu thang, tất nhiên, có tỷ tỷ nào mà bỏ muội muội đâu?
Lưng tỷ cũng rất rộng rãi, êm ái, mà chẳng hiểu sao, cô lại thấy thiếu thiếu cái gì đó…
………………………..
Đêm ấy, trong phòng khách sạn, có kẻ lấy gối, chăn làm vạch ngăn giường, thẹn thùng đi ngủ…Lại có kẻ bên cạnh, lúc nghĩ ngợi thì tức tới điên người, lúc mường tượng ra mùi ly ly thoang thoảng lại bần thần, ngây ngô…rốt cuộc chẳng thể ngủ nổi.
Tầm 12 giờ, đang đọc truyện thì Nguyệt Dương nhận được tin nhắn, rất dài:
-“Muội muội, Phong huynh khi thì ánh mắt trìu mến, khi lại hầm hầm khí nóng, ta đoán huynh ấy bị ta mê hoặc, nhưng lại khó chịu bởi hành động chia giường của ta, nhưng mà ta cũng khó xử lắm, ta không muốn trong mắt huynh ấy ta là người dễ dãi, với lại, huynh ấy còn chưa chính thức ngỏ lời…ta phải làm sao???”
Là người bình thường chắc nghẹn mất, nhưng cô cũng coi như được rèn luyện, nhắn lại ngắn gọn:
-“Đá hắn xuống đất!”
Hiếu nhắn lại, cũng ngắn không kém:
-“Muội ác độc!”
Dương khẽ cười, cũng chẳng rõ, hôm ấy tỷ xử lí ra sao!!!??? Tỷ thanh cao là vậy, xem ra Vũ Phong có đổi ý định rồi muốn ăn thịt cũng khó nha!!! Haha!!!
……………………………
Giây phút hồi hộp nhất với mỗi thí sinh trong cuộc thi Olympic rồi cũng tới. Năm nay trường chuyên Biên Hòa thành tích khá tốt. Duy chỉ có đội Toán là khiến thầy giáo có tý nuối tiếc.
Ý cuối cùng là ý khó nhất, trong tất cả các học sinh dự thi chỉ có một người làm được; tuy nhiên, ở câu số học đầu tiên dễ nhất, bạn mắc một sai lầm nghiêm trọng: dùng modulo nghịch đảo nhưng không xét tính nguyên tố cùng nhau!
Đó là một lỗi vô cùng cơ bản, vậy mà rất nhiều thí sinh mắc phải. Một điều cực kì đáng buồn!
Để giúp các học sinh nhận ra một bài học thích đáng, mãi mãi đừng bao giờ chủ quan, ban tổ chức quyết định, câu một năm điểm, những ai bỏ quên trường hợp sẽ bị trừ bốn điểm.
Riêng học sinh làm được ý cuối cùng, mọi người cũng muốn thảo luận cộng thêm điểm cho cậu ta, thật không ngờ rằng, chính thầy lãnh đội tuyển Toán của cậu ta lại nhất quyết không đồng ý.
Lý do của thầy rất đơn giản, mỗi cuộc thi, quan trọng nhất là những điều mà học sinh học được, chứ không phải giải thưởng, vẫn là mong cậu ta cả đời đừng bao giờ quên.
Rốt cuộc, kết quả của đội Toán là, Hà Nguyệt Dương: 19 điểm, Huy Chương Vàng; Hoàng Nguyên Bảo, Vũ Huỳnh Phong cùng nhận Huy Chương Đồng.
Đó là nỗi nhục nhã lớn nhất từ trước tới giờ với Vũ Huỳnh Phong. Nghe được lý do mình bị trừ điểm, còn thấy nhục hơn nữa, cả ngày hôm đó gần như bị cấm khẩu.
Ngồi ăn, nhìn “người thương” đau lòng mà Hiếu cũng không nuốt nổi, lặng lẽ tháo Huy Chương Vàng đang đeo cất vào túi quần…
Cơm nước xong xuôi, tầm hai giờ chiều, chuyến xe về quê của các sĩ tử cũng chuẩn bị khởi bánh, đúng lúc này, điện thoại của Nguyệt Dương đổ chuông, là muội muội yêu quý.
Cô kể qua tình hình với muội, cái con bé này, điên mà, chẳng chúc mừng được chị nó câu nào đã sốt sốt xắng xắng:
-“Tỷ ơi, tỷ an ủi anh Phong đi, xin tỷ đó, chắc anh ấy buồn lắm, bao lần thi Olympic anh ấy đã bao giờ bị Huy Chương Bạc đâu, lần này thì chắc anh ấy sốc lắm…”
-“Mịa, nó ngu thì chết, liên quan gì tới ta?”
-“Ặc, con người ai chả có lúc bất cẩn, ngu gì chứ, tỷ quên IQ anh ý còn hơn tỷ à, 157 đó…”
-“Kệ nó!”
-“Thôi, tỷ không an ủi thì thôi, nhưng trước mặt anh ấy thì đừng cười cười nhé, kẻo anh ấy đau lòng…, cái huy chương của tỷ, cũng đút vào balo đi, đừng để anh ấy nhìn thấy…”
-“Thế thì ta lại càng phải đeo…”
-“TỶ!”
Bực mình dập máy, muội mới chả muội, mất cả hứng!!!
Chưa dừng lại ở đó, ngay cả tỷ tỷ cũng không tha, vừa lên xe đã bị ai đó tóm lại, ra lệnh:
-“Muội, nhờ muội xuống kia ngồi cùng huynh ấy, nói vài lời động viên”
Nguyệt Dương giãy này:
-“Tỷ lo thì xuống đó mà ngồi, liên quan gì tới muội?”
-“Ặc, còn ra thể thống gì nữa…”
-“Tỷ sợ mất thể diện thế muội thì sao…”
-“Muội khác ta, muội không thích huynh ấy…hay là …đừng nói là muội…”
Hà Dương ức:
-“Không, tất nhiên là không, tỷ tìm người khác đi …”
Hiếu đành thỏa thuận:
-“Vé xem Titanic 3D, hàng ghế Vip…”
Hà Dương chau mày, tính toán, rốt cuộc món lợi lớn quá, đành nhận lời.
-“Nếu muội làm được huynh ấy cười, bánh gato dâu tây, đãi muội ăn thoải mái một tháng…”
-“Phải là bánh tỷ làm đó!”
-“Được…”
Ặc, chưa gì đã thèm chảy cả nước miếng…cái bánh tỷ làm, nó xốp ơi là xốp, thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon, không đâu sánh bành, mà tội tỷ ít khi làm lắm…
Nghĩ lại, cái nhà này, tỷ tỷ, muội muội, toàn dại trai nha!!! May mà còn có Hà Nguyệt Dương ta đây giữ gìn thể diện cho phụ nữ …haizz.
…..
Xe bắt đầu tuýt còi, các bạn học vội vã lên tìm chỗ…
Có đứa ôm một bụng âm mưu, xuống hàng ghế cuối cùng!
-“Hey!”
Hà Dương mỉm cười, Phong chỉ gật đầu nhẹ, cậu ta vẫn đeo tai nghe, mắt nhìn xa xăm phía ngoài cửa kính…
Nhiệm vụ khó khăn quá, cô chưa bao giờ biết an ủi ai cả, ngay cả con em ở nhà, mỗi lần nó khóc, cô cũng cho nó “tự sướng” tới chán thì thôi…
Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ… ‘Vé xem phim, bánh gato…làm thế nào để đưa các em về đội của chị đây???’
-“ Con người ai chả có lúc bất cẩn, cậu không hề ngu tý nào, IQ cao hơn cả tôi…”
Hà Dương nhại lời em mình một cách trắng trợn! Người kia vẫn không ngoảnh đầu lại. Làm sao đây?
Bỗng, cô nhìn thấy chiếc Huy Chương Đồng được vứt không thương tiếc dưới chân, tự nảy ra ý định mới.
Vội vàng lục cặp, lấy Huy Chương Vàng của mình ra, cũng hơi tiếc, nhưng thôi, không sao, cái này cũng có ăn được đâu? Đoạn, đeo lên cổ Vũ Phong.
-“Cậu buồn vì cái này sao? Đây, tôi cho cậu đấy, hết buồn nhé!!!”
Ai đó đã tức nay còn lộn cả tiết, giật lấy huy chương, ném vào đứa bên cạnh:
-“Tôi đã biết là cậu chẳng có ý tốt đẹp gì mà, bực cả mình, tránh ra đi…”
Ặc, cậu ta buồn vì không được Huy Chương Vàng, giờ cô rộng lượng cho cậu ta cái của cô, tưởng sướng chứ, ai dè cáu nhặng xì ngậu, con người này thật khó hiểu?
Nhưng Hà Nguyệt Dương là ai?
Đã lâm trận quyết không bỏ cuộc, hít một hơi, lại ngồi xuống, cười hì hì:
-“Không thích thì thôi, tôi ngồi lại với cậu cho vui…”
Xe chuyển bánh hồi lâu rồi mà hắn vẫn chưa mở lời, đường tới gato dâu tây của cô xa quá, chông gai quá…haizz…
-“Phong ơi!”
-“Gì?”
-“Phong mệt không?”
-“Bình thường!”
-“Phong uống sữa không?”
Cậu ta tháo tai nghe, nhìn cô như thể vật thể ngoài hành tinh mới rơi xuống chỗ mình, sau lại tỉnh bơ đeo lại. Hà Dương vẫn kiên trì:
-“Uống sữa nhé…uống sữa bổ lắm, để Dương lấy sữa cho Phong uống!”
Có đứa cắm ống hút vào hộp sữa, rồi cầm đưa tới miệng đứa kia.
Vũ Phong mở mắt to tròn, ngạc nhiên còn hơn cả cái tin trừ bốn điểm bài một cậu nghe được lúc sáng, chân tay rụng rời, đỡ lấy hộp sữa từ tay con bé ngồi cạnh.
-“Phong ăn quýt không? Dương bóc quýt cho Phong ăn nhé! Ăn xong Phong hết buồn nhé, vui lên, rồi cười thật tươi cho Dương nhìn…Phong cười là đẹp trai nhất!!!”
Chưa bao giờ toàn thể các nơ-ron thần kinh trong bộ não của Vũ Huỳnh Phong lại phải hoạt động hết công suất như hôm nay, rốt cuộc, rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào…
Một lúc sau, cậu ta về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tay cầm lọ cao.
Đoạn, quỳ xuống trước mặt cô, không nói không rằng giật cái chân sưng về phía mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
-“Ê làm gì đấy!”
Dương hốt hoảng.
-“Làm thế này mới hết đau…”
-“Không cần đâu, tôi tự làm được”
Phong cau có:
-“Vụng thối vụng nát làm cái gì mà làm, tránh ra…”
Ai đó chẳng nghe lời, giành giật chủ quyền, cái thằng này điên, chân cô chứ chân cậu ta hả?
Nhưng mà tay nghề cậu ta khá lắm nha, rất là thoải mái, cũng đỡ đau hẳn.
-“Nguyệt, thích không?”
Hà Dương ngượng, đỏ bừng, chẳng thể nói dối:
-“Ừ, cũng được…”
-“Sau này tối nào tôi cũng sẽ matxa cho cô ấy, như thế này này…”
Phong buột miệng, có đứa tò mò:
-“Ai vậy?”
-“Mối tình đầu của tôi…”
Dương để ý thấy mặt cậu ta hơi hồng, thắc mắc:
-“Chắc gì nó đã lấy cậu?”
-“Không lấy cũng phải lấy!”
Cô nghĩ ngợi, cậu ta tự tin cũng có cơ sở thôi, Hà Anh thích cậu ta như vậy, kể cả nó không nói thì chắc Phong cũng cảm nhận được.
Đoạn, tự cảm thấy mình rất thông minh, có người lân la ra giao hẹn:
-“Này, người ta bảo nam nhân tốt ý, thì không chỉ tốt với một mình vợ đâu, mà lo cho cả gia đình vợ nữa đấy, thế cho nên là, mai sau cậu hàng đêm matxa cho vợ, giả sử chị vợ mà có sang chơi, cũng nên hầu hạ tận tình…”
Phong há hốc, bã đậu này, lại dở chứng gì không biết, tự dưng lại nói mấy điều giáo lý đâu đâu, tuy vậy, cậu vẫn trả lời:
-“Nếu đó là điều vợ tôi muốn thì tôi sẽ làm…”
Muội muội bé nhỏ đáng yêu, nói gì muội ý chả nghe, chút việc nhỏ này làm gì có chuyện muội ấy từ chối, môi khẽ cười, có người sung sướng tới đờ đẫn…
-“Sao vậy, thấy tôi đẹp trai quá à… ”
-“Hả?”
Cậu ta vẫn đang dùng một lực rất đều nắn chân cho cô, cảm giác rất sảng khoái; Dương nhìn Phong, trước đây chưa từng nhìn kĩ cậu bao giờ…
Thì ra cũng đẹp trai như vậy? Vầng trán rất cao, hàng lông mày đen rậm, mặt nam tính chứ không kiểu baby cute…thảo nào nhiều em chết là phải!
Thái độ chăm sóc người khác của cậu ta cũng rất cẩn thận, chân thành, cười cũng rất có duyên.
Bỗng, cô giật nảy, Vũ Huỳnh Phong, kẻ thù không độ trời chung với mình, sao lại có ngày, ngồi trước mặt mình, tay thì nhẹ nhàng, mắt thì trìu mến, miệng cười ấm áp thế này…hỏng, hỏng rồi…nhất định là có ý đồ…
Người nào đó theo phản xạ nhanh chóng thu chân về, miệng quát lớn:
-“Tên kia, haha, đừng tưởng ta không nhận ra bộ mặt thật của ngươi nhé, có gì mờ ám, mau, mau khai ra…hahaha…”
Ai đó hận muốn bóp chết ngay con ranh trước mặt, mới tốt với nó tý mà nó đã xù lên, không biết một ngày mà tỏ tình chắc nó chạy mất dép!
-“Chắc chắn cậu bỏ gì vào trong lọ cao đúng không? Cậu muốn hại tôi, giờ thì cảm thấy dễ chịu, nhưng ý đồ là càng thấm vào da đêm càng đau nhức không ngủ được…”
Vũ Phong ném luôn lọ cao vào thùng rác, bực mình tu chai nước khoáng ừng ực, nói ngắn gọn:
-“Cậu im đi…”
-“Nếu không đúng thì chỉ có thể là cậu đang có việc gì rất cần tới sự trợ giúp của tôi thôi, phải không, thôi nói luôn đi, đừng màu mè làm gì…”
Chán chẳng muốn đôi co, ai đó chỉ buông một câu rất nhẹ, rất thâm:
-“Nguyệt, hôm nào đi kiểm tra lại IQ đi!”
Nguyệt Dương tức tím mặt, đang định ném dép vào mặt cậu ta, tội là nhìn thấy Hiếu tỷ tỷ, đành thu hồi, mắt vẫn lườm nguýt.
-“Ây da, vắng ta tý là hai ngươi lại cãi nhau rồi…mà Phong này…cảm ơn cậu nhé, rất tuyệt vời, ở đây họ làm tốt thật đấy…mọi người sảng khoái không?”
-“Không cần khách sáo, ít ra còn được lời cảm ơn, không như cái loại vô ơn bạc nghĩa nào đó!”
Nói xong, lớp trưởng Toán 2 giận đùng đùng, bỏ về trước.
Nguyệt Dương lúc này mới ngước lên cầu cứu tỷ tỷ, giải thích ngọt lịm với tỷ là mình vừa bị ngã cầu thang, tất nhiên, có tỷ tỷ nào mà bỏ muội muội đâu?
Lưng tỷ cũng rất rộng rãi, êm ái, mà chẳng hiểu sao, cô lại thấy thiếu thiếu cái gì đó…
………………………..
Đêm ấy, trong phòng khách sạn, có kẻ lấy gối, chăn làm vạch ngăn giường, thẹn thùng đi ngủ…Lại có kẻ bên cạnh, lúc nghĩ ngợi thì tức tới điên người, lúc mường tượng ra mùi ly ly thoang thoảng lại bần thần, ngây ngô…rốt cuộc chẳng thể ngủ nổi.
Tầm 12 giờ, đang đọc truyện thì Nguyệt Dương nhận được tin nhắn, rất dài:
-“Muội muội, Phong huynh khi thì ánh mắt trìu mến, khi lại hầm hầm khí nóng, ta đoán huynh ấy bị ta mê hoặc, nhưng lại khó chịu bởi hành động chia giường của ta, nhưng mà ta cũng khó xử lắm, ta không muốn trong mắt huynh ấy ta là người dễ dãi, với lại, huynh ấy còn chưa chính thức ngỏ lời…ta phải làm sao???”
Là người bình thường chắc nghẹn mất, nhưng cô cũng coi như được rèn luyện, nhắn lại ngắn gọn:
-“Đá hắn xuống đất!”
Hiếu nhắn lại, cũng ngắn không kém:
-“Muội ác độc!”
Dương khẽ cười, cũng chẳng rõ, hôm ấy tỷ xử lí ra sao!!!??? Tỷ thanh cao là vậy, xem ra Vũ Phong có đổi ý định rồi muốn ăn thịt cũng khó nha!!! Haha!!!
……………………………
Giây phút hồi hộp nhất với mỗi thí sinh trong cuộc thi Olympic rồi cũng tới. Năm nay trường chuyên Biên Hòa thành tích khá tốt. Duy chỉ có đội Toán là khiến thầy giáo có tý nuối tiếc.
Ý cuối cùng là ý khó nhất, trong tất cả các học sinh dự thi chỉ có một người làm được; tuy nhiên, ở câu số học đầu tiên dễ nhất, bạn mắc một sai lầm nghiêm trọng: dùng modulo nghịch đảo nhưng không xét tính nguyên tố cùng nhau!
Đó là một lỗi vô cùng cơ bản, vậy mà rất nhiều thí sinh mắc phải. Một điều cực kì đáng buồn!
Để giúp các học sinh nhận ra một bài học thích đáng, mãi mãi đừng bao giờ chủ quan, ban tổ chức quyết định, câu một năm điểm, những ai bỏ quên trường hợp sẽ bị trừ bốn điểm.
Riêng học sinh làm được ý cuối cùng, mọi người cũng muốn thảo luận cộng thêm điểm cho cậu ta, thật không ngờ rằng, chính thầy lãnh đội tuyển Toán của cậu ta lại nhất quyết không đồng ý.
Lý do của thầy rất đơn giản, mỗi cuộc thi, quan trọng nhất là những điều mà học sinh học được, chứ không phải giải thưởng, vẫn là mong cậu ta cả đời đừng bao giờ quên.
Rốt cuộc, kết quả của đội Toán là, Hà Nguyệt Dương: 19 điểm, Huy Chương Vàng; Hoàng Nguyên Bảo, Vũ Huỳnh Phong cùng nhận Huy Chương Đồng.
Đó là nỗi nhục nhã lớn nhất từ trước tới giờ với Vũ Huỳnh Phong. Nghe được lý do mình bị trừ điểm, còn thấy nhục hơn nữa, cả ngày hôm đó gần như bị cấm khẩu.
Ngồi ăn, nhìn “người thương” đau lòng mà Hiếu cũng không nuốt nổi, lặng lẽ tháo Huy Chương Vàng đang đeo cất vào túi quần…
Cơm nước xong xuôi, tầm hai giờ chiều, chuyến xe về quê của các sĩ tử cũng chuẩn bị khởi bánh, đúng lúc này, điện thoại của Nguyệt Dương đổ chuông, là muội muội yêu quý.
Cô kể qua tình hình với muội, cái con bé này, điên mà, chẳng chúc mừng được chị nó câu nào đã sốt sốt xắng xắng:
-“Tỷ ơi, tỷ an ủi anh Phong đi, xin tỷ đó, chắc anh ấy buồn lắm, bao lần thi Olympic anh ấy đã bao giờ bị Huy Chương Bạc đâu, lần này thì chắc anh ấy sốc lắm…”
-“Mịa, nó ngu thì chết, liên quan gì tới ta?”
-“Ặc, con người ai chả có lúc bất cẩn, ngu gì chứ, tỷ quên IQ anh ý còn hơn tỷ à, 157 đó…”
-“Kệ nó!”
-“Thôi, tỷ không an ủi thì thôi, nhưng trước mặt anh ấy thì đừng cười cười nhé, kẻo anh ấy đau lòng…, cái huy chương của tỷ, cũng đút vào balo đi, đừng để anh ấy nhìn thấy…”
-“Thế thì ta lại càng phải đeo…”
-“TỶ!”
Bực mình dập máy, muội mới chả muội, mất cả hứng!!!
Chưa dừng lại ở đó, ngay cả tỷ tỷ cũng không tha, vừa lên xe đã bị ai đó tóm lại, ra lệnh:
-“Muội, nhờ muội xuống kia ngồi cùng huynh ấy, nói vài lời động viên”
Nguyệt Dương giãy này:
-“Tỷ lo thì xuống đó mà ngồi, liên quan gì tới muội?”
-“Ặc, còn ra thể thống gì nữa…”
-“Tỷ sợ mất thể diện thế muội thì sao…”
-“Muội khác ta, muội không thích huynh ấy…hay là …đừng nói là muội…”
Hà Dương ức:
-“Không, tất nhiên là không, tỷ tìm người khác đi …”
Hiếu đành thỏa thuận:
-“Vé xem Titanic 3D, hàng ghế Vip…”
Hà Dương chau mày, tính toán, rốt cuộc món lợi lớn quá, đành nhận lời.
-“Nếu muội làm được huynh ấy cười, bánh gato dâu tây, đãi muội ăn thoải mái một tháng…”
-“Phải là bánh tỷ làm đó!”
-“Được…”
Ặc, chưa gì đã thèm chảy cả nước miếng…cái bánh tỷ làm, nó xốp ơi là xốp, thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon, không đâu sánh bành, mà tội tỷ ít khi làm lắm…
Nghĩ lại, cái nhà này, tỷ tỷ, muội muội, toàn dại trai nha!!! May mà còn có Hà Nguyệt Dương ta đây giữ gìn thể diện cho phụ nữ …haizz.
…..
Xe bắt đầu tuýt còi, các bạn học vội vã lên tìm chỗ…
Có đứa ôm một bụng âm mưu, xuống hàng ghế cuối cùng!
-“Hey!”
Hà Dương mỉm cười, Phong chỉ gật đầu nhẹ, cậu ta vẫn đeo tai nghe, mắt nhìn xa xăm phía ngoài cửa kính…
Nhiệm vụ khó khăn quá, cô chưa bao giờ biết an ủi ai cả, ngay cả con em ở nhà, mỗi lần nó khóc, cô cũng cho nó “tự sướng” tới chán thì thôi…
Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ… ‘Vé xem phim, bánh gato…làm thế nào để đưa các em về đội của chị đây???’
-“ Con người ai chả có lúc bất cẩn, cậu không hề ngu tý nào, IQ cao hơn cả tôi…”
Hà Dương nhại lời em mình một cách trắng trợn! Người kia vẫn không ngoảnh đầu lại. Làm sao đây?
Bỗng, cô nhìn thấy chiếc Huy Chương Đồng được vứt không thương tiếc dưới chân, tự nảy ra ý định mới.
Vội vàng lục cặp, lấy Huy Chương Vàng của mình ra, cũng hơi tiếc, nhưng thôi, không sao, cái này cũng có ăn được đâu? Đoạn, đeo lên cổ Vũ Phong.
-“Cậu buồn vì cái này sao? Đây, tôi cho cậu đấy, hết buồn nhé!!!”
Ai đó đã tức nay còn lộn cả tiết, giật lấy huy chương, ném vào đứa bên cạnh:
-“Tôi đã biết là cậu chẳng có ý tốt đẹp gì mà, bực cả mình, tránh ra đi…”
Ặc, cậu ta buồn vì không được Huy Chương Vàng, giờ cô rộng lượng cho cậu ta cái của cô, tưởng sướng chứ, ai dè cáu nhặng xì ngậu, con người này thật khó hiểu?
Nhưng Hà Nguyệt Dương là ai?
Đã lâm trận quyết không bỏ cuộc, hít một hơi, lại ngồi xuống, cười hì hì:
-“Không thích thì thôi, tôi ngồi lại với cậu cho vui…”
Xe chuyển bánh hồi lâu rồi mà hắn vẫn chưa mở lời, đường tới gato dâu tây của cô xa quá, chông gai quá…haizz…
-“Phong ơi!”
-“Gì?”
-“Phong mệt không?”
-“Bình thường!”
-“Phong uống sữa không?”
Cậu ta tháo tai nghe, nhìn cô như thể vật thể ngoài hành tinh mới rơi xuống chỗ mình, sau lại tỉnh bơ đeo lại. Hà Dương vẫn kiên trì:
-“Uống sữa nhé…uống sữa bổ lắm, để Dương lấy sữa cho Phong uống!”
Có đứa cắm ống hút vào hộp sữa, rồi cầm đưa tới miệng đứa kia.
Vũ Phong mở mắt to tròn, ngạc nhiên còn hơn cả cái tin trừ bốn điểm bài một cậu nghe được lúc sáng, chân tay rụng rời, đỡ lấy hộp sữa từ tay con bé ngồi cạnh.
-“Phong ăn quýt không? Dương bóc quýt cho Phong ăn nhé! Ăn xong Phong hết buồn nhé, vui lên, rồi cười thật tươi cho Dương nhìn…Phong cười là đẹp trai nhất!!!”
Chưa bao giờ toàn thể các nơ-ron thần kinh trong bộ não của Vũ Huỳnh Phong lại phải hoạt động hết công suất như hôm nay, rốt cuộc, rốt cuộc là vì sao? Lẽ nào…
Bình luận truyện