Lễ Tình Nhân Đẫm Máu
Chương 26: Sơ hở trăm bề
Chiếc Infiniti màu đen theo dòng xe cộ đi tới quảng trường Thủ đô.
Vì gào khóc thảm thiết nên có rất nhiều người đang vây quanh Cận Đồ Hải, người xem quay thành một vòng, chỉ chỉ chỏ chỏ, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, có người còn nói ông ta đang cầu xin lòng thương của mọi người, có người nói đây là hành động vì nghệ thuật, có người nghi ngờ ông ta bị bệnh thần kinh. Đến cả du khách nước ngoài cũng tò mò lại gần xem thử, cầm camera nhỏ trong tay quay.
Khi Tả Kình Thương và Thư Tầm xuống xe, liếc mắt đã nhìn thấy cảnh tượng “hoành tráng” này trên quảng trường. Đây không phải nơi mà ông ta muốn làm gì thì làm, nếu để ông ta tiếp tục bị “người người nhòm ngó”, có thể sẽ quấy rầy đến đặc công chống bạo động.
Cận Đồ Hải đi theo Tả Kình Thương lên xe, ông ta không bỏ qua cơ hội, lầm rầm là bản thân đang rất đói, khi được dẫn tới một quán cơm Quảng Đông bèn ăn như hùm như sói, chẳng thèm để ý tới lễ nghĩa gì. Thư Tầm vốn định động đũa nhưng thấy ông ta như vậy bèn thầm ngừng lại. Tả Kình Thương nắm lấy tay cô, gọi người phục vụ, chọn một phần thức ăn khô hỗn hợp cho cô.
“Ông nói con trai Cận Á Cát của ông bị oan, có chứng cứ không?” Thư Tầm hỏi.
Cận Đồ Hải nuốt một chiếc sủi cảo tôm, lại cắn một miếng đùi ngỗng, không chút khách khí nói: “Tôi và mẹ nó đã thấy rồi, còn chưa nói được mấy câu thì Á Cát đã bị gô cổ lôi đi! Từ đầu tới cuối nó đều chỉ nói một câu, nó không giết người!”
Thư Tầm nhắc nhở ông ta, “Điều này không thể tính là chứng cứ được.”
“Một con đàn bà như cô thì biết cái gì!”
Sắc mặt Tả Kình Thương tối sầm, “Cận Đồ Hải, tôi cảnh cáo ông, phải biết tôn trọng một chút.”
Thư Tầm mất hứng dời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn Cận Đồ Hải nữa. Món ăn khô hỗn hợp được bưng lên, cô miệt mài ăn cơm, trong lòng đã thầm tính toán, như thế này đi --- nếu Cận Đồ Hải không thể cung cấp chứng cứ chứng minh Cận Á Cát không giết người, vậy cô sẽ hoàn toàn mặc kệ ông ta.
Tả Kình Thương lại không như vậy, chẳng chờ Cận Đồ Hải đáp lời, anh đã nói tiếp: “Trong mười mấy ngày nay, ông đã gửi cho tôi tổng cộng sáu bưu kiện, tất cả thứ bên trong đều là thi thể động vật. Trong đó ông còn gửi một thi thể của chó cho vị hôn thê của tôi khiến cô ấy hoảng sợ. Chuyện này nếu nói nhỏ đi thì là ông đang đùa ác, nhưng nếu nói lớn lên sẽ là ông đang đe dọa tôi, dùng những thứ này để uy hiếp tính mạng của chúng tôi. Ông có tin không, tôi hoàn toàn có thể tống ông vào tù một lần nữa!”
Cận Đồ Hải im lặng, sắc mặt tái xanh.
“Ông mau xin lỗi vị hôn thê của tôi, ngay lập tức!” Tả Kình Thương hạ lệnh, nói sang chuyện khác: “Nếu không, tôi từ chối tìm hiểu mọi vấn đề liên quan tới con trai ông.”
Đánh rắn phải đánh dập đầu, anh luôn có khả năng nắm bắt chính xác điểm yếu của người kia.
Cận Đồ Hải không hề do dự, đột ngột đứng lên, Thư Tầm còn tưởng ông ta bắt đầu tức giận, định chửi mắng Tả Kình Thương, không thì cũng đẩy cửa bước đi, nhưng kết quả là ông ta lại lớn tiếng nói: “Xin lỗi! Tôi sai rồi! Xin cô rộng lượng đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như tôi, tha cho tôi lần này! Tôi đã rơi vào bước đường cùng, không thể không nghĩ tới hành vi xấu xa này, mấy năm nay tôi làm loạn cũng đã làm loạn, cầu xin cũng đã cầu xin nhưng vốn chẳng có ai thèm để ý đến tôi!”
Thư Tầm liếc nhìn ông ta, trầm giọng hờ hững nói: “Được rồi.”
“Ông ngồi xuống đi.” Tả Kình Thương đưa tay đẩy ông ta ngồi xuống.
“Con trai tôi không phải kẻ sát nhân!” Cận Đồ Hải vừa ngồi vừa nhấn mạnh, quả thực giống như chị Tường Lâm.
Tả Kình Thương ngồi thẳng, khuỷu tay chống lên mặt bàn, “Ông có biết rằng kết quả xét nghiệm cho thấy vụn da lấy từ kẻ tay của nữ nạn nhân hoàn toàn khớp với DNA của Cận Á Cát, nếu Cận Á Cát chưa từng tiếp xúc với cô ta, trên người cô ta tại sao có một ít vụn da của anh ta? Hiển nhiên là khi Cận Á Cát sát hại cô ta thì bị phản kháng, phụ nữ thường dùng móng tay cào người khác cho nên trong móng tay mới có vụn da của con trai ông. Còn nữa, dấu vân tay trên túi xách của nữ nạn nhân khớp với dấu vân tay của Cận Á Cát. Cận Á Cát không có chứng cứ ngoại phạm, tất cả tang vật đều chứng minh anh ta chính là hung thủ.”
Để ngăn cản ông ta tiếp tục cằn nhằn nhai đi nhai lại gì mà con trai ông ta không giết người, Thư Tầm nói: “Nếu ông không thể đưa ra chứng cứ, chúng tôi cũng không thể giúp gì được. Huống chi ông là người thân có quan hệ ruột thịt, lời nói của ông có đáng tin hay không còn cần kiểm nghiệm lại lần nữa.”
Ánh mắt Cận Đồ Hải u ám dần, rầm rì nói: “Khi bé gái kia bị hại chết, con trai tôi còn đang xem tivi ở nhà, tôi nói với bọn họ rồi nhưng bọn họ không tin. Bọn họ nói Á Cát lấy cớ xin nước uống, vào dìm chết bé gái. Á Cát tới nhà người ta xin nước làm gì, chẳng lẽ một tệ một chai nước khoáng mà nó cũng không mua nổi sao? Cứ coi như nó không mang tiền, mua chịu một chai thì đã sao? Á Cát không thừa nhận nó giết người, nó chỉ nói mình trộm tiền của người phụ nữ bị chết trong WC, bị cô ta phát hiện, hai người ẩu đả một hồi. Nhưng bọn họ cũng không tin. Mẹ Á Cát giết con gà con vịt, nó còn chẳng dám nhìn, chê bẩn, còn dám giết người sao?!”
Thư Tầm ngẫm nghĩ một lúc, chợt tìm ra một điểm bất hợp lý: “Đúng rồi Tả Kình Thương, tại sao hai vụ án này lại bị xâu chuỗi điều tra chung? Chẳng lẽ đều là vì sau khi cưỡng bức thì bị sát hại, hơn nữa thời gian cách đây không lâu? Hai vụ án này có vật chứng tương đồng ư?”
“Anh đoán là vì hai vụ án này đều xảy ra trong cùng một khu vực, khoảng cách thời gian giữa hai vụ án chưa tới một tháng, giết người vì tiền, để lại dấu vân tay.”
“Vì chơi gái, ăn trộm nên Cận Á Cát từng bị đồn cảnh sát bắt giam, người có tiền án sẽ càng chú ý không để lại dấu vân tay mới đúng.”
Lúc này, Cận Đồ Hải bỗng chen miệng nói: “Đúng rồi! Ở chỗ chúng tôi chơi gái chỉ ba mươi tệ một lần, còn có thể mặc cả về hai mươi lăm tệ. Con trai tôi phải đi cưỡng hiếp người ta làm gì?!”
Trông cái mã này của ông ta thì hẳn là cũng chơi gái không ít.
Tả Kình Thương và Thư Tầm đều im lặng trong thoáng chốc, lâm vào suy nghĩ riêng.
Cận Đồ Hải ngó nghiêng xung quanh một chút, hạ thấp giọng, thần bí nói: “Lúc ở trong nhà giam tôi còn từng nghe kể về những chuyện kinh khủng hơn… Sau khi con trai tôi bị bọn họ hại chết, ở Bắc Yến chúng tôi lại xảy ra vài vụ án phụ nữ bị cưỡng hiếp rồi giết chết! Hung thủ vẫn chưa bắt được! Nhưng người bên ngoài có ai biết đâu? Bọn họ còn chê con trai tôi chết quá sớm, nếu không cứ đổ hết lên đầu nó là xong?”
Tả Kình Thương nhíu mày, tìm được trọng điểm: “Lại xảy ra vài vụ án nữa?”
Cận Đồ Hải vội gật đầu như giã tỏi.
Nếu lời của Cận Đồ Hải là thật, vậy cảnh sát Bắc Yến, thậm chí cảnh sát tỉnh G đều không đề nghị nhận sự trợ giúp kỹ thuật của cấp trên, cũng không công khai treo giải thưởng để thu thập manh mối vụ án, chứ đừng nói là để phóng viên đưa tin về chuyện này. Tuy hệ thống cảnh sát toàn quốc là một mạng lưới nhưng nếu không cố ý xâu chuỗi vụ án thì cũng không phát hiện được ở một thành phố có bao nhiêu vụ án tương tự nhau.
Muốn chứng thực lời nói của Cận Đồ Hải, chỉ cần lên hệ thống tra lại một chút.
Đồ ăn trên bàn đã bị Cận Đồ Hải ăn sạch sành sanh, nếu không ngại Tả Kình Thương, có khi ông ta còn gọi một chai rượu trắng rồi cũng nên.
Tuy không có chứng cứ trực tiếp nhưng Cận Đồ Hải nói linh tinh lảm nhảm một hồi, kỳ thực vụ án có những điểm cực kỳ đáng ngờ.
Tả Kình Thương nhớ tới vụ án giết người liên hoàn xảy ra ở thành phố Bạch Ngân, hung thủ không chỉ giết người mà còn cất lấy một phần hoặc toàn bộ bộ phận sinh dục nữ, tâm lý cực kỳ biến thái. Tuy đã qua nhiều năm nhưng tới nay vẫn chưa bắt được hung thủ. Nhìn tổng quát lại thì toàn quốc có rất nhiều vụ chưa tìm được lời giải đáp, nhưng cảnh sát địa phương chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra, bộ công an cũng vận dụng toàn lực để trợ giúp phá án. Để phá giải những vụ án bí ẩn như vậy, không chỉ cần kỹ thuật, trí tuệ và đoàn kết, còn cần cả vận may nữa.
Cách đây không lâu, tên sát nhân Jack The Ripper nổi tiếng độc ác cũng đã bị bắt, anh tin rằng nhất định sẽ có một ngày tìm được lời giải đáp cho những vụ án bí ẩn kia.
Khi Tả Kình Thương tính tiền, nói với Cận Đồ Hải: “Tôi sẽ sắp xếp khách sạn, ông…”
Cận Đồ Hải ngắt lời anh, “Không cần đâu, cảm ơn anh đã mời lão Cận tôi ăn một bữa cơm lớn như vậy. Giá cả ở Thủ đô của mấy người quá đắt đỏ, khách sạn chắc chắn cũng không rẻ, không cần anh phí tiền. Tôi chẳng còn bao nhiêu tiền, không thể không về Bắc Yến. Anh điều tra vụ án của anh, còn tôi phải kiếm tiền để tồn tại.” Nói xong, ông ta nhìn Tả Kình Thương đầy hi vọng, “Xin anh nhất định phải lấy lại công bằng cho con trai tôi, nó thực sự không giết người.”
Anh điều tra vụ án của anh, còn tôi phải kiếm tiền để tồn tại.
Người như Cận Đồ Hải, chắc chắn chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết “Sống” của Dư Hoa*, cha me, vợ, con trai con gái, con rể của nam chính Phúc Quý đều qua đời vì những lý do khác nhau, để lại một mình ông ta sống tróng sự cô độc. Có những mảnh đời như vậy đấy, gánh vác trách nhiệm, đau thương, điều duy nhất làm được chỉ là sống sót mà thôi.
*“Sống” là một tác phẩm của Dư Hoa – một trong những nhà văn của văn học Trung Quốc đương đại, tác phẩm đã đươc đạo diễn Trương Nghệ Mưu chuyển thể thành phim điện ảnh, làm xúc động hàng triệu người xem về khả năng chịu đựng của con người trước khổ đau nghịch cảnh và tinh thần lạc quan của con người với thế giới.
Tả Kình Thương lái xe đưa ông ta tới ga tàu hỏa, nhìn ông ta rời đi.
“Bước tiếp theo, cứ như vậy?” Thư Tầm biết có lẽ sau đó anh sẽ phải đối mặt với áp lực, nhẹ giọng hỏi.
Tả Kình Thương xoay tay lái, quay xe về một hướng khác. “Anh nhất định phải xác nhận lại xem ông ta có nói thật hay không.”
***
Cục điều tra hình sự.
Tả Kình Thương rất hiếm khi tới nơi này, chỉ có mấy lần làm thành viên của tổ chuyên gia mới đến đây dự họp.
Cục trưởng Hách Hi Thành là bạn học cũ của cha Tả Kình Thương – ông có vẻ vừa bất ngờ vừa nghi hoặc trước sự xuất hiện của Tả Kình Thương. Nghe anh nói rõ ý định khi tới đây, Hách Hi Thành im lặng hút một điếu thuốc. Lát sau, ông nói: “Tiểu Tả này, cháu cũng làm trong ngành điều tra hình sự mấy năm rồi, những chuyện như lật lại bản án, trước khi tìm được hung phạm hoặc không có người bị hại tiếp tục xuất hiện là cực kỳ khó khăn. Đặc biệt là không thể dựa vào một người mà có thể ồn ào rầm rộ điều tra lần nữa. Cháu có thể bí mật đọc lại hồ sơ vụ án, xem xét lại tư liệu trên báo ngày xưa, chứ chuyện điều tra lại lần nữa, chú Hách không giúp được cháu đâu.”
Trước khi đến đây, Tả Kình Thương cũng đã lường được kết quả này, thế nên cũng không mấy kinh ngạc.
Lát sau, Hách Hi Thành dường như nhớ ra gì đó, “Cháu nói ở Bắc Yến tiếp tục xảy ra những vụ án như vậy, có lẽ đây là một thời cơ. Như vậy đi, cháu lấy thân phận chuyên gia để tới Bắc Yến xem xét thử một phen, nếu thật sự có chuyện đó, phía chú sẽ gửi công văn thành lập tổ chuyên gia, trên danh nghĩa là trợ giúp Bắc Yến điều tra mấy vụ án về sau này. Còn vụ án Cận Á Cát, cháu chỉ có thể bí mật điều tra, tạm thời đừng gộp các vụ án lại. Cho dù có thế nào đi chăng nữa, chú hi vọng kết quả điều tra là cảnh sát không đổ oan cho hắn.”
“Cháu cũng hi vọng thế.” Chén trà trước mặt Tả Kình Thương bốc hơi nghi ngút.
Trong hệ thống thông tin toàn quốc, Tả Kình Thương quả thực tìm được mấy vụ án mới mà Cận Đồ Hải nhắc tới. Dùng các từ khóa có thể tìm ra số vụ án xảy ra tại Bắc Yến trong vòng năm năm qua lên tới 23 vụ, tìm ra 11 vụ nằm trong mục “Giết người”, trong đó 9 kẻ giết người thành công, 2 kẻ giết người không thành công. Trong 9 vụ án vừa giết người vừa cưỡng dâm, có 2 vụ đã xác định được hung thủ là Cận Á Cát, còn 7 vụ chưa có kết quả.
7 vụ án chưa tìm được hung thủ!
Tả Kình Thương chú ý tới một điểm, 7 vụ án này đều bị gộp chung lại để điều tra, vì dấu vân tay xung quanh người và tinh dịch tìm được trên cơ thể nạn nhân đều đến từ một người đàn ông, nạn nhân đều bị hung thủ đè lại, xâm phạm từ phía sau rồi bị vật nhọn đâm chết hoặc bị cắt cổ, có thể nhận thấy hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, vô nhân tính.
Cùng một thủ pháp phạm tội nhưng 9 vụ án này, vụ sau tàn bạo hơn vụ trước, hung thủ dùng dao găm làm vũ khí, mục đích giết hết sức rõ ràng. 2 vụ án xác định hung thủ là Cận Á Cát kia xem ra chỉ là ý nghĩ nhất thời, chuẩn bị không đủ.
Tuổi tác của bảy nạn nhân đều từ hai mươi trở xuống, trong đó có ba người còn chưa tròn mười sáu tuổi. Họ phần lớn là học sinh, chỉ có một hai người đã đi làm, trong đó còn có hai sinh viên đại học. Hung thủ chuyên chọn những cô gái ở độ tuổi này để ra tay, có thể nói đây là một đặc điểm cực kỳ rõ ràng. Những cô gái này đều rất trẻ, dễ khống chế, dù mặt mũi trông như thế nào, thì mỗi người đều có thân thể tràn trề sức sống, là đối tượng yêu thích của phần đông tội phạm bạo lực.
Tả Kình Thương ngồi trước máy tính suốt đêm, phát hiện trong báo cáo pháp y tóm tắt có ghi, trước khi bị xâm hại, những cô gái này hầu hết đều chưa yêu đương bao giờ, chỉ có một người từng yêu mà thôi.
Hai nạn nhân trên danh nghĩa bị Cận Á Cát hại chết cũng đều chưa từng yêu ai.
***
Sau khi thi cuối kỳ, học sinh bắt đầu đón chờ kỳ nghỉ đông. Trong khuôn viên của Đại học Điều tra hình sự, đâu đâu cũng thấy được các nam nữ học viên đeo hành lý, tinh thần phấn khởi, người nào cũng chìm đắm trong niềm vui sắp được về nhà đón tết.
Học trò thì đang trên đường về quê nhưng hai thầy cô giáo của họ thì đang trên đường đi công tác. Máy bay cất cánh từ sân bay Thủ đô, điểm tới là sân bay Bắc Yến.
Người chỉ cần lên máy bay là buồn ngủ - Thư Tầm lấy cớ “Shinichi Kudo khi lên máy bay cũng ham ngủ”, an ổn đắp chăn lông ngủ mất. Chú cún trung thành Tả Kình Thương của cô mở nắp bình giữ nhiệt, ra hiệu cho nữ tiếp viên hàng không giúp anh rót đầy nước nóng vào bình, thả một túi trà vào, đợi khi nào cô tỉnh lại là có thể uống hồng trà nóng.
Trong mắt một vài người đàn ông, chăm sóc người phụ nữ của mình trước mặt người ngoài là chuyện rất mất thể diện, bọn họ cảm thấy phụ nữ không đáng được tôn trọng và yêu quý. Nhưng người đàn ông mạnh mẽ để vươn tới thành công lại có thể giúp người phụ nữ của mình nhận được sự tôn trọng ở bất kỳ trường hợp nào, về sau dù anh ta không có ở đó, cũng không có ai dám khinh thường cô ấy.
Thể diện của một người đàn ông là do anh ta tự tìm lấy, không phải chờ phụ nữ tới đưa cho họ.
Vì bí mật điều tra nên sự xuất hiện của Tả Kình Thương cũng không làm kinh động bất kỳ ai ở Cục cảnh sát Bắc Yến. Trước khi Tả Kình Thương rời Thủ đô, Hách Hi Thành đã lờ mờ biểu đạt rằng ông hi vọng vụ án Cận Á Cát không phải án oan. Nhưng dù vậy, Tả Kình Thương vẫn nhận được toàn bộ báo cáo và tư liệu về vụ án Cận Á Cát.
Chân tướng sẽ không vì ý kiến cá nhân của bất kỳ ai mà thay đổi.
Sau một ngày nghỉ ngơi khi xuống máy bay, đại khái đã hiểu hết toàn bộ các tuyến đường chính ở thành phố Bắc Yến, Tả Kình Thương bèn đánh dấu lên bản đồ hai vị trí mà Tiểu Lệ và Đồng Hinh bị hại. Anh và Thư Tầm đều biết, sự tình đã qua mấy năm, chứng cứ cũng không còn ở đó nữa, có khi nhiều chỗ còn bị phá dỡ hoặc xây dựng lại.
Hai vụ án mạng xảy ra cách nhau khoảng một kilomet, Thư Tầm và Tả Kình Thương phân chia ra làm việc.
“Có vấn đề gì nhớ gọi cho anh bất cứ lúc nào.” Tả Kình Thương dặn dò.
Thư Tầm đưa anh một ánh mắt “Anh yên tâm”, rồi bước về phía nhà Tiểu Lệ.
Đây là một khu dân cư ở ngoại thành Bắc Yến, nhà cao nhất không quá sáu tầng, còn có rất nhiều ngôi nhà hai, ba tầng tự xây. Nhà Tiểu Lệ nằm giữa một khu nhà hai tầng, nghe nói sau khi xảy ra vụ án, cha mẹ cô bé đã chuyển đi, vẫn muốn bán nhà, thế nên ở cửa dán áp phích “Bán nhà”, nhưng vì mọi người xung quanh đều biết nơi này từng xảy ra chuyện nên giờ vẫn không ai dám mua, đồn là do phong thủy không tốt, là đại hung.
Thời gian này vừa đúng là lúc mọi người ra ngoài mua đồ ăn, có rất nhiều người qua lại trên đường.
Cửa sắt lớn bị khóa ngoài, tường vây rất cao, phía trên còn có thủy tinh vỡ dựng thẳng lên. Qua song cửa hình hoa uốn có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ bên trong, có lẽ lúc đó hung thủ đứng ở chính chỗ này thấy Tiểu Lệ ở trong sân bèn gọi cô bé ra mở cửa.
Báo cáo kết án nói, hung thủ lấy cớ là xin nước, lừa Tiểu Lệ ra mở cửa, bởi vậy trên cửa sổ có một chiếc cốc giấy còn lại một ít nước.
Thư Tầm giả vờ như dò hỏi giá cả bán nhà, chẳng mấy chốc đã có mấy bác gái hay buôn chuyện xúm vào, thì thầm kể với cô về chuyện năm đó.
“Cô là người ngoài vùng đúng không? Chỗ này từng có người chết rồi, không may mắn, chúng tôi cũng chẳng dám đi vào.” Mấy bác gái hay buôn chuyện túm tụm lại, lập tức nhận ra lai lịch của Thư Tầm thông qua tiếng phổ thông tiêu chuẩn của cô, “Một đứa bé ngoan ngoãn, còn là lớp trưởng, lại bị như vậy…ôi…đáng tiếc.” Bác gái nhíu mày vừa thần bí vừa kích động, chỉ vào bên trong cửa, “Vại nước kia kìa, chết trong đó đấy.”
Điều mà Thư Tầm quan tâm là -- Dù sao Tiểu Lệ cũng đã mười hai tuổi, nghe bác gái nói thì còn làm lớp trưởng, nhưng lại tùy tiện mở cửa cho người đàn ông lạ, thậm chí để người này đi vào sân, quả thực quá mất cảnh giác. Huống hồ vì Cận Á Cát là một tên lưu manh nên tướng mạo cũng chẳng giống người đàng hoàng, ai lại đi mở cửa cho một người đàn ông như vậy đây? Logic bình thường hẳn là --- Tiểu Lệ có thể mở cửa mà không hề đề phòng là vì người gõ cửa là người quen của cha mẹ hoặc của cô bé, về sau nên tiến hành điều tra loại trừ những người trong diện “người quen” này; sau khi loại trừ hết “người quen”, không phát hiện ai khả nghi, vậy sẽ tiếp tục cân nhắc tới những người đàn ông thường qua lại ở đây, mặt mũi lịch sự nhã nhặn, nhìn như người tốt.
Thư Tầm nằm nhoài trên cửa sắt nhìn vào, vại nước kia đặt cạnh một cái giếng hình chữ nhật, dựa sát vào tường vây, phía trên tường rào còn có một cái bạt nhựa đã phai màu, có lẽ chủ nhân dựng lên để che mưa, như vậy thì khi có mưa tuyết sẽ không có nước chảy vào trong vại nước và trong giếng, bên cạnh vại nước còn có thể để xe đạp, xe máy…
Cái vại nước kia cao tới một mét, dưới đáy còn lót đã cẩm thạch, đừng nói là có thể dìm chết một đứa trẻ, cho dù người lớn bị dìm vào đó cũng khó lòng sống sót.
“Đôi vợ chồng vốn ở đây đã từng xích mích với ai sao? Nợ người ta rất nhiều tiền à?” Thư Tầm vờ như không biết hỏi.
“Không liên quan đến tiền. Là một tên côn đồ làm.” Cái gì bác gái cũng biết.
Thư Tầm lặp lại: “Một tên côn đồ? Ở chỗ này có côn đồ sao?”
“Trước có mấy tên, nhưng sau khi tên này bị tóm, mấy tên kia cũng trốn đi rồi.”
“Bọn họ là một nhóm côn đồ ư?”
“Không biết cô nói nhóm là chỉ cái gì, nhưng đó là một đám thanh niên, cả ngày chẳng chịu làm việc gì cho ra hồn, thấy con gái trẻ thì huýt sáo trêu chọc. Có khi còn thấy bọn họ hút thuốc với nhau… không biết là thuốc lá hay thuốc phiện, tôi luôn tránh càng xa càng tốt.” Bác gái kể chuyện nhập tâm, tới mức trước mắt dường như đã xuất hiện một đám côn đồ, ôm chặt giỏ thức ăn như thể một giây sau sẽ có kẻ lao tới cướp đoạt.
“Bọn họ nổi tiếng lắm sao?”
“Nói thế nào nhỉ? Chúng tôi ấy mà, chẳng ai thích trêu vào cả…”
“Những tên côn đồ này từng làm phiền người trong nhà này sao?”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng cô bé bị chết kia rất xinh xắn, ngoan hiền, lễ phép, gặp tôi bao giờ cũng gọi thím ơi thím à. Thật đáng thương.”
Thư Tầm thầm nghĩ, xem ra ở trong vùng thì nhóm côn đồ này “được rất nhiều người biết đến”, như vậy Tiểu Lệ và cả cha mẹ cô bé có khi đều từng gặp bọn họ, trong tình cảnh như thế, Tiểu Lệ có thể mở cửa cho Cận Á Cát, điều này quá vô lý.
Thư Tầm cũng không hỏi tiếp, bác gái thì to nhỏ câu nói câu rằng với mấy người khác, rồi tiếp tục đi mua thức ăn. Thư Tầm nhìn thấy, giờ này có rất nhiều người qua lại, trong báo cáo khám nghiệm tử thi có viết, Tiểu Lệ tử vong khoảng ba đến bốn giờ chiều thứ bảy, trong lối sống của người dân vùng ở vùng ngoại thành của một đô thị hạng ba, buổi chiều cuối tuần là giờ ngủ ngon. Nhưng dù như vậy, giết người xong rồi bước ra ngoài chẳng lẽ không sợ bị người ta bắt gặp hay sao?
Còn một tình tiết đáng nghi nhất, khi hung thủ ấn Tiểu Lệ xuống, dìm chết cô bé, ắt sẽ bị nước bắn vào người, dù là mùa hè nhưng một người đàn ông ướt đẫm đi trên đường chẳng lẽ không gây chú ý ư? Thay vì ra ngoài bằng cửa chính, chi bằng… Thư Tầm liếc mắt nhìn khoảng cách giữa mép vại nước và mép tường vây, một người đàn ông giẫm lên vại nước leo qua không khó. Cô vòng quanh tường vây, phát hiện nếu như nhảy qua tường vây ở sau vại nước, là có thể men theo một con đường nhỏ trốn đi.
Cô ngẩng đầu, thấy những mảnh thủy tinh trên mép tường vây có vài vệt màu nâu, ánh mắt sáng lên. Cô không đủ cao, cũng không trèo lên được tường vây nhưng nếu những vệt kia là máu, vậy thứ hung thủ để lại hiện trường không chỉ là dấu vân tay.
Thư Tầm nhớ lại báo cáo kết án một hồi, cảm thấy cực kỳ không ổn. Hung thủ không đeo găng tay, làm sao có khả năng chỉ để lại dấu vân tay tại một vị trí duy nhất? Hắn một mình khống chế một cô bé, nhất định không phải ở trong sân, rất có khả năng là giữ chặt Tiểu Lệ trong phòng, khi cưỡng hiếp cô bé thì đóng cửa, khóa cửa, làm xong mới mở cửa, ở tay nắm cửa và khóa cửa đều sẽ lưu lại dấu vân tay của hắn, thậm chí dấu vân tay của cả bàn tay, khi hắn tìm tiền bạc của nhà Tiểu Lệ, trên ngăn kéo, ống tiết kiệm (đồ dùng để dành tiền như ống heo) cũng sẽ để lại dấu vân tay, chẳng lẽ chúng đã bị hắn lau sạch rồi sao?
Nếu chỉ để lại một dấu vân tay mơ hồ trên cốc nước, vậy khả năng lớn nhất là hung thủ uống nước xong, đeo găng tay rồi mới bắt đầu gây án, trước khi đi đã quên lau dấu vân tay trên cốc nước. Khi hắn giẫm lên vại nước để trèo tường chạy trốn, tay hoặc chân bị mảnh thủy tinh sắc cứa vào, chảy ra một ít máu.
Trên mảnh thủy tinh gần vại nước có vết máu, manh mối quan trọng như vậy mà trong báo cáo của cảnh sát Bắc Yến lại không nhắc tới một chữ nào.
Tuy là người thân ruột thịt, lời của Cận Đồ Hải “Khi bé gái kia bị giết thì con trai tôi đang xem tivi ở nhà” không hoàn toàn đáng tin để làm chứng cứ ngoại phạm nhưng cảnh sát cũng nên xác nhận lại một chút đúng không?
Phải chăng vì hai vụ án này được điều tra gộp lại với nhau, nên vì để lại dấu vân tay, vụn da trong vụ án thư hai mà Cận Á Cát đã bị qua loa kết án là hung thủ của cả vụ án thứ nhất?
Ngày hôm ấy, sau khi trở về từ Cục điều tra hình sự, có mang theo một vài thông tin, người cảnh sát ghi chép lời khai của Cận Á Cát đã ốm bệnh qua đời, mấy vị lãnh đạo của cảnh sát Bắc Yến đều đã thăng chức, sau khi Cận Đồ Hải bị bắt giam, vụ án giết người này đã sớm chẳng ai quan tâm nữa. Rốt cuộc là không có ai quan tâm hay vốn dĩ không chịu nổi việc bị đào sâu tìm hiểu?
Đang nghĩ thì Tả Kình Thương gọi điện tới.
Khi anh tập trung vao công việc, luôn nghiêm túc như vậy, giọng nói cũng tạo cảm giác áp bức. “Anh đang ở xưởng dệt mà Cận Á Cát từng làm việc, những công nhân từng làm chung với Cận Á Cát nói cho anh biết ngày xảy ra vụ án, Cận Á Cát bỏ bê công việc một lúc, hắn thường xuyên chểnh mảng trốn việc, bọn họ cũng đã quen rồi. Thế nhưng Cận Á Cát bỗng nhiên lôi thôi trở về, trên mặt hình như còn bị ai đó cào nữa. Bọn họ thấy hắn vứt một ví tiền của nữ đi, lấy tiền cất vào túi của mình. Sau đó bọn họ biết được ở nhà vệ sinh công cộng gần xưởng dệt đã xảy ra một vụ án mạng, không hẹn mà cùng nghĩ tới Cận Á Cát.”
“Tay hắn thì sao, có bị cào không?”
“Em cũng chú ý tới chi tiết này sao? Cận Á Cát chỉ bị cào trên mặt mà không bị cào ở tay.”
“Trong báo cáo khám nghiệm tử thi có viết, ngay từ đầu Đồng Hinh đã bị người ta bóp cổ từ phía sau tới ngạt thở hoặc tới chết, sau đó hung thủ đã xâm hại nạn nhân từ đằng sau. Như vậy dựa theo bản năng thông thường của con người, chắc chắn là phải cào, cấu hoặc bóp chặt lấy bàn tay đang bóp cổ mình mà không phải cào vào mặt người đằng sau.” Thư Tầm cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vụ án này vốn dĩ không chịu nổi sự đào sâu tìm hiểu, sơ hở trăm bề, rốt cuộc khi đó bọn họ đã định tội như thế nào?
“Anh hỏi bọn họ, khi Cận Á Cát trở lại, trên quần áo có dính thứ gì không.”
“Tại sao lại hỏi điều này.”
“Nhà vệ sinh công cộng kia không có ai quét dọn đã lâu, vách tường rồi bồn cầu…đều cực kỳ bẩn, rêu xanh, vết ố bẩn, vết nôn chỗ nào cũng có, không phải một hai năm mới thành ra như vậy, bốn, năm năm trước chắc chắn cũng đã như thế rồi. Ảnh chụp hiện trường cho thấy ở chính diện của thi thể có dính rất nhiều thứ bẩn thỉu, không gian nhà vệ sinh rất nhỏ, Đồng Hinh lại từng giãy dụa kịch liệt, trên người hung thủ chắc chắn không thể không dính vào uế vật, quần áo của hắn nhất định không sạch sẽ.”
Thư Tầm chưa từng đến nhà vệ sinh công cộng, nhưng tưởng tượng một lúc cũng chậm rãi gật đầu, “Nhà vệ sinh công cộng bẩn như vậy, hung thủ không thể cởi quần áo để sang một bên rồi mới gây án được. Mùa hè mọi người cũng mặc khá ít, nếu bỗng nhiên thay quần áo cũng sẽ bị người ta nhận ra.
“Cận Á Cát cởi áo đồng phục ra rồi mới ra khỏi xưởng, lúc trở lại, người làm cùng thấy hắn hùng hùng hổ hổ mặc đồng phục vào nhưng không nhớ rõ trên người hắn có nhiều vết bẩn lộ liễu.”
“Có thể hắn đã về nhà thay bộ quần áo khác.”
“Khi hắn trốn việc, trên người còn mặc quần đồng phục, nếu hắn giết người ở nhà vệ sinh công cộng, còn xảy ra tranh chấp, trên quần cũng sẽ dính đầy vết bẩn, đặc biệt là ở ống quần và ở đầu gối.”
Thư Tầm nghe anh nhắc đi nhắc lại chuyện nhà vệ sinh cực kỳ bẩn, tò mò hỏi: “Sao anh có thể chắc chắn là bước vào cái nhà vệ sinh công cộng ấy thì nhất định sẽ dính đầy vết bẩn?”
“Anh bước vào nhà vệ sinh công cộng xem xét khoảng bốn mươi lăm giây. Anh quan sát tất cả bồn cầu, vách ngăn và trần nhà.”
Thư Tầm thầm nghĩ, người này lại bắt đầu khoe khoang năng lực quan sát của mình…
Lúc này cô bỗng nghe thấy anh dùng giọng nói bực bội khó chịu nói nhanh: “Sau khi ra ngoài, anh phát hiện áo khoác của mình dính những vết bẩn đáng nghi.”
Thư Tầm muốn cười mà phải cố nhịn: “Vậy áo khoác của anh…”
“Vứt rồi.” Anh lạnh nhạt đáp.
Thư Tầm không nhịn nổi nữa, che miệng cười, “Tả Kình Thương…”
“Nói đi, cuối cùng em cũng tìm thấy cơ hội để mỉa mai anh rồi.”
Nếu anh đã nói vậy, Thư Tầm cũng chẳng khách khí nữa, chế nhạo anh: “Người ta ra khỏi nhà thì mất tiền, anh lại mất áo khoác.”
“…”
Tuy không nhìn thấy anh nhưng Thư Tầm cảm thấy dáng vẻ nếm quả đắng mà không còn gì để nói hiếm hoi của anh nhất định cực kỳ hả giận.
Vì gào khóc thảm thiết nên có rất nhiều người đang vây quanh Cận Đồ Hải, người xem quay thành một vòng, chỉ chỉ chỏ chỏ, có người còn lấy điện thoại ra chụp ảnh, có người còn nói ông ta đang cầu xin lòng thương của mọi người, có người nói đây là hành động vì nghệ thuật, có người nghi ngờ ông ta bị bệnh thần kinh. Đến cả du khách nước ngoài cũng tò mò lại gần xem thử, cầm camera nhỏ trong tay quay.
Khi Tả Kình Thương và Thư Tầm xuống xe, liếc mắt đã nhìn thấy cảnh tượng “hoành tráng” này trên quảng trường. Đây không phải nơi mà ông ta muốn làm gì thì làm, nếu để ông ta tiếp tục bị “người người nhòm ngó”, có thể sẽ quấy rầy đến đặc công chống bạo động.
Cận Đồ Hải đi theo Tả Kình Thương lên xe, ông ta không bỏ qua cơ hội, lầm rầm là bản thân đang rất đói, khi được dẫn tới một quán cơm Quảng Đông bèn ăn như hùm như sói, chẳng thèm để ý tới lễ nghĩa gì. Thư Tầm vốn định động đũa nhưng thấy ông ta như vậy bèn thầm ngừng lại. Tả Kình Thương nắm lấy tay cô, gọi người phục vụ, chọn một phần thức ăn khô hỗn hợp cho cô.
“Ông nói con trai Cận Á Cát của ông bị oan, có chứng cứ không?” Thư Tầm hỏi.
Cận Đồ Hải nuốt một chiếc sủi cảo tôm, lại cắn một miếng đùi ngỗng, không chút khách khí nói: “Tôi và mẹ nó đã thấy rồi, còn chưa nói được mấy câu thì Á Cát đã bị gô cổ lôi đi! Từ đầu tới cuối nó đều chỉ nói một câu, nó không giết người!”
Thư Tầm nhắc nhở ông ta, “Điều này không thể tính là chứng cứ được.”
“Một con đàn bà như cô thì biết cái gì!”
Sắc mặt Tả Kình Thương tối sầm, “Cận Đồ Hải, tôi cảnh cáo ông, phải biết tôn trọng một chút.”
Thư Tầm mất hứng dời ánh mắt đi chỗ khác, không nhìn Cận Đồ Hải nữa. Món ăn khô hỗn hợp được bưng lên, cô miệt mài ăn cơm, trong lòng đã thầm tính toán, như thế này đi --- nếu Cận Đồ Hải không thể cung cấp chứng cứ chứng minh Cận Á Cát không giết người, vậy cô sẽ hoàn toàn mặc kệ ông ta.
Tả Kình Thương lại không như vậy, chẳng chờ Cận Đồ Hải đáp lời, anh đã nói tiếp: “Trong mười mấy ngày nay, ông đã gửi cho tôi tổng cộng sáu bưu kiện, tất cả thứ bên trong đều là thi thể động vật. Trong đó ông còn gửi một thi thể của chó cho vị hôn thê của tôi khiến cô ấy hoảng sợ. Chuyện này nếu nói nhỏ đi thì là ông đang đùa ác, nhưng nếu nói lớn lên sẽ là ông đang đe dọa tôi, dùng những thứ này để uy hiếp tính mạng của chúng tôi. Ông có tin không, tôi hoàn toàn có thể tống ông vào tù một lần nữa!”
Cận Đồ Hải im lặng, sắc mặt tái xanh.
“Ông mau xin lỗi vị hôn thê của tôi, ngay lập tức!” Tả Kình Thương hạ lệnh, nói sang chuyện khác: “Nếu không, tôi từ chối tìm hiểu mọi vấn đề liên quan tới con trai ông.”
Đánh rắn phải đánh dập đầu, anh luôn có khả năng nắm bắt chính xác điểm yếu của người kia.
Cận Đồ Hải không hề do dự, đột ngột đứng lên, Thư Tầm còn tưởng ông ta bắt đầu tức giận, định chửi mắng Tả Kình Thương, không thì cũng đẩy cửa bước đi, nhưng kết quả là ông ta lại lớn tiếng nói: “Xin lỗi! Tôi sai rồi! Xin cô rộng lượng đừng chấp nhặt với kẻ tiểu nhân như tôi, tha cho tôi lần này! Tôi đã rơi vào bước đường cùng, không thể không nghĩ tới hành vi xấu xa này, mấy năm nay tôi làm loạn cũng đã làm loạn, cầu xin cũng đã cầu xin nhưng vốn chẳng có ai thèm để ý đến tôi!”
Thư Tầm liếc nhìn ông ta, trầm giọng hờ hững nói: “Được rồi.”
“Ông ngồi xuống đi.” Tả Kình Thương đưa tay đẩy ông ta ngồi xuống.
“Con trai tôi không phải kẻ sát nhân!” Cận Đồ Hải vừa ngồi vừa nhấn mạnh, quả thực giống như chị Tường Lâm.
Tả Kình Thương ngồi thẳng, khuỷu tay chống lên mặt bàn, “Ông có biết rằng kết quả xét nghiệm cho thấy vụn da lấy từ kẻ tay của nữ nạn nhân hoàn toàn khớp với DNA của Cận Á Cát, nếu Cận Á Cát chưa từng tiếp xúc với cô ta, trên người cô ta tại sao có một ít vụn da của anh ta? Hiển nhiên là khi Cận Á Cát sát hại cô ta thì bị phản kháng, phụ nữ thường dùng móng tay cào người khác cho nên trong móng tay mới có vụn da của con trai ông. Còn nữa, dấu vân tay trên túi xách của nữ nạn nhân khớp với dấu vân tay của Cận Á Cát. Cận Á Cát không có chứng cứ ngoại phạm, tất cả tang vật đều chứng minh anh ta chính là hung thủ.”
Để ngăn cản ông ta tiếp tục cằn nhằn nhai đi nhai lại gì mà con trai ông ta không giết người, Thư Tầm nói: “Nếu ông không thể đưa ra chứng cứ, chúng tôi cũng không thể giúp gì được. Huống chi ông là người thân có quan hệ ruột thịt, lời nói của ông có đáng tin hay không còn cần kiểm nghiệm lại lần nữa.”
Ánh mắt Cận Đồ Hải u ám dần, rầm rì nói: “Khi bé gái kia bị hại chết, con trai tôi còn đang xem tivi ở nhà, tôi nói với bọn họ rồi nhưng bọn họ không tin. Bọn họ nói Á Cát lấy cớ xin nước uống, vào dìm chết bé gái. Á Cát tới nhà người ta xin nước làm gì, chẳng lẽ một tệ một chai nước khoáng mà nó cũng không mua nổi sao? Cứ coi như nó không mang tiền, mua chịu một chai thì đã sao? Á Cát không thừa nhận nó giết người, nó chỉ nói mình trộm tiền của người phụ nữ bị chết trong WC, bị cô ta phát hiện, hai người ẩu đả một hồi. Nhưng bọn họ cũng không tin. Mẹ Á Cát giết con gà con vịt, nó còn chẳng dám nhìn, chê bẩn, còn dám giết người sao?!”
Thư Tầm ngẫm nghĩ một lúc, chợt tìm ra một điểm bất hợp lý: “Đúng rồi Tả Kình Thương, tại sao hai vụ án này lại bị xâu chuỗi điều tra chung? Chẳng lẽ đều là vì sau khi cưỡng bức thì bị sát hại, hơn nữa thời gian cách đây không lâu? Hai vụ án này có vật chứng tương đồng ư?”
“Anh đoán là vì hai vụ án này đều xảy ra trong cùng một khu vực, khoảng cách thời gian giữa hai vụ án chưa tới một tháng, giết người vì tiền, để lại dấu vân tay.”
“Vì chơi gái, ăn trộm nên Cận Á Cát từng bị đồn cảnh sát bắt giam, người có tiền án sẽ càng chú ý không để lại dấu vân tay mới đúng.”
Lúc này, Cận Đồ Hải bỗng chen miệng nói: “Đúng rồi! Ở chỗ chúng tôi chơi gái chỉ ba mươi tệ một lần, còn có thể mặc cả về hai mươi lăm tệ. Con trai tôi phải đi cưỡng hiếp người ta làm gì?!”
Trông cái mã này của ông ta thì hẳn là cũng chơi gái không ít.
Tả Kình Thương và Thư Tầm đều im lặng trong thoáng chốc, lâm vào suy nghĩ riêng.
Cận Đồ Hải ngó nghiêng xung quanh một chút, hạ thấp giọng, thần bí nói: “Lúc ở trong nhà giam tôi còn từng nghe kể về những chuyện kinh khủng hơn… Sau khi con trai tôi bị bọn họ hại chết, ở Bắc Yến chúng tôi lại xảy ra vài vụ án phụ nữ bị cưỡng hiếp rồi giết chết! Hung thủ vẫn chưa bắt được! Nhưng người bên ngoài có ai biết đâu? Bọn họ còn chê con trai tôi chết quá sớm, nếu không cứ đổ hết lên đầu nó là xong?”
Tả Kình Thương nhíu mày, tìm được trọng điểm: “Lại xảy ra vài vụ án nữa?”
Cận Đồ Hải vội gật đầu như giã tỏi.
Nếu lời của Cận Đồ Hải là thật, vậy cảnh sát Bắc Yến, thậm chí cảnh sát tỉnh G đều không đề nghị nhận sự trợ giúp kỹ thuật của cấp trên, cũng không công khai treo giải thưởng để thu thập manh mối vụ án, chứ đừng nói là để phóng viên đưa tin về chuyện này. Tuy hệ thống cảnh sát toàn quốc là một mạng lưới nhưng nếu không cố ý xâu chuỗi vụ án thì cũng không phát hiện được ở một thành phố có bao nhiêu vụ án tương tự nhau.
Muốn chứng thực lời nói của Cận Đồ Hải, chỉ cần lên hệ thống tra lại một chút.
Đồ ăn trên bàn đã bị Cận Đồ Hải ăn sạch sành sanh, nếu không ngại Tả Kình Thương, có khi ông ta còn gọi một chai rượu trắng rồi cũng nên.
Tuy không có chứng cứ trực tiếp nhưng Cận Đồ Hải nói linh tinh lảm nhảm một hồi, kỳ thực vụ án có những điểm cực kỳ đáng ngờ.
Tả Kình Thương nhớ tới vụ án giết người liên hoàn xảy ra ở thành phố Bạch Ngân, hung thủ không chỉ giết người mà còn cất lấy một phần hoặc toàn bộ bộ phận sinh dục nữ, tâm lý cực kỳ biến thái. Tuy đã qua nhiều năm nhưng tới nay vẫn chưa bắt được hung thủ. Nhìn tổng quát lại thì toàn quốc có rất nhiều vụ chưa tìm được lời giải đáp, nhưng cảnh sát địa phương chưa bao giờ từ bỏ việc điều tra, bộ công an cũng vận dụng toàn lực để trợ giúp phá án. Để phá giải những vụ án bí ẩn như vậy, không chỉ cần kỹ thuật, trí tuệ và đoàn kết, còn cần cả vận may nữa.
Cách đây không lâu, tên sát nhân Jack The Ripper nổi tiếng độc ác cũng đã bị bắt, anh tin rằng nhất định sẽ có một ngày tìm được lời giải đáp cho những vụ án bí ẩn kia.
Khi Tả Kình Thương tính tiền, nói với Cận Đồ Hải: “Tôi sẽ sắp xếp khách sạn, ông…”
Cận Đồ Hải ngắt lời anh, “Không cần đâu, cảm ơn anh đã mời lão Cận tôi ăn một bữa cơm lớn như vậy. Giá cả ở Thủ đô của mấy người quá đắt đỏ, khách sạn chắc chắn cũng không rẻ, không cần anh phí tiền. Tôi chẳng còn bao nhiêu tiền, không thể không về Bắc Yến. Anh điều tra vụ án của anh, còn tôi phải kiếm tiền để tồn tại.” Nói xong, ông ta nhìn Tả Kình Thương đầy hi vọng, “Xin anh nhất định phải lấy lại công bằng cho con trai tôi, nó thực sự không giết người.”
Anh điều tra vụ án của anh, còn tôi phải kiếm tiền để tồn tại.
Người như Cận Đồ Hải, chắc chắn chưa từng đọc cuốn tiểu thuyết “Sống” của Dư Hoa*, cha me, vợ, con trai con gái, con rể của nam chính Phúc Quý đều qua đời vì những lý do khác nhau, để lại một mình ông ta sống tróng sự cô độc. Có những mảnh đời như vậy đấy, gánh vác trách nhiệm, đau thương, điều duy nhất làm được chỉ là sống sót mà thôi.
*“Sống” là một tác phẩm của Dư Hoa – một trong những nhà văn của văn học Trung Quốc đương đại, tác phẩm đã đươc đạo diễn Trương Nghệ Mưu chuyển thể thành phim điện ảnh, làm xúc động hàng triệu người xem về khả năng chịu đựng của con người trước khổ đau nghịch cảnh và tinh thần lạc quan của con người với thế giới.
Tả Kình Thương lái xe đưa ông ta tới ga tàu hỏa, nhìn ông ta rời đi.
“Bước tiếp theo, cứ như vậy?” Thư Tầm biết có lẽ sau đó anh sẽ phải đối mặt với áp lực, nhẹ giọng hỏi.
Tả Kình Thương xoay tay lái, quay xe về một hướng khác. “Anh nhất định phải xác nhận lại xem ông ta có nói thật hay không.”
***
Cục điều tra hình sự.
Tả Kình Thương rất hiếm khi tới nơi này, chỉ có mấy lần làm thành viên của tổ chuyên gia mới đến đây dự họp.
Cục trưởng Hách Hi Thành là bạn học cũ của cha Tả Kình Thương – ông có vẻ vừa bất ngờ vừa nghi hoặc trước sự xuất hiện của Tả Kình Thương. Nghe anh nói rõ ý định khi tới đây, Hách Hi Thành im lặng hút một điếu thuốc. Lát sau, ông nói: “Tiểu Tả này, cháu cũng làm trong ngành điều tra hình sự mấy năm rồi, những chuyện như lật lại bản án, trước khi tìm được hung phạm hoặc không có người bị hại tiếp tục xuất hiện là cực kỳ khó khăn. Đặc biệt là không thể dựa vào một người mà có thể ồn ào rầm rộ điều tra lần nữa. Cháu có thể bí mật đọc lại hồ sơ vụ án, xem xét lại tư liệu trên báo ngày xưa, chứ chuyện điều tra lại lần nữa, chú Hách không giúp được cháu đâu.”
Trước khi đến đây, Tả Kình Thương cũng đã lường được kết quả này, thế nên cũng không mấy kinh ngạc.
Lát sau, Hách Hi Thành dường như nhớ ra gì đó, “Cháu nói ở Bắc Yến tiếp tục xảy ra những vụ án như vậy, có lẽ đây là một thời cơ. Như vậy đi, cháu lấy thân phận chuyên gia để tới Bắc Yến xem xét thử một phen, nếu thật sự có chuyện đó, phía chú sẽ gửi công văn thành lập tổ chuyên gia, trên danh nghĩa là trợ giúp Bắc Yến điều tra mấy vụ án về sau này. Còn vụ án Cận Á Cát, cháu chỉ có thể bí mật điều tra, tạm thời đừng gộp các vụ án lại. Cho dù có thế nào đi chăng nữa, chú hi vọng kết quả điều tra là cảnh sát không đổ oan cho hắn.”
“Cháu cũng hi vọng thế.” Chén trà trước mặt Tả Kình Thương bốc hơi nghi ngút.
Trong hệ thống thông tin toàn quốc, Tả Kình Thương quả thực tìm được mấy vụ án mới mà Cận Đồ Hải nhắc tới. Dùng các từ khóa có thể tìm ra số vụ án xảy ra tại Bắc Yến trong vòng năm năm qua lên tới 23 vụ, tìm ra 11 vụ nằm trong mục “Giết người”, trong đó 9 kẻ giết người thành công, 2 kẻ giết người không thành công. Trong 9 vụ án vừa giết người vừa cưỡng dâm, có 2 vụ đã xác định được hung thủ là Cận Á Cát, còn 7 vụ chưa có kết quả.
7 vụ án chưa tìm được hung thủ!
Tả Kình Thương chú ý tới một điểm, 7 vụ án này đều bị gộp chung lại để điều tra, vì dấu vân tay xung quanh người và tinh dịch tìm được trên cơ thể nạn nhân đều đến từ một người đàn ông, nạn nhân đều bị hung thủ đè lại, xâm phạm từ phía sau rồi bị vật nhọn đâm chết hoặc bị cắt cổ, có thể nhận thấy hung thủ cực kỳ tàn nhẫn, vô nhân tính.
Cùng một thủ pháp phạm tội nhưng 9 vụ án này, vụ sau tàn bạo hơn vụ trước, hung thủ dùng dao găm làm vũ khí, mục đích giết hết sức rõ ràng. 2 vụ án xác định hung thủ là Cận Á Cát kia xem ra chỉ là ý nghĩ nhất thời, chuẩn bị không đủ.
Tuổi tác của bảy nạn nhân đều từ hai mươi trở xuống, trong đó có ba người còn chưa tròn mười sáu tuổi. Họ phần lớn là học sinh, chỉ có một hai người đã đi làm, trong đó còn có hai sinh viên đại học. Hung thủ chuyên chọn những cô gái ở độ tuổi này để ra tay, có thể nói đây là một đặc điểm cực kỳ rõ ràng. Những cô gái này đều rất trẻ, dễ khống chế, dù mặt mũi trông như thế nào, thì mỗi người đều có thân thể tràn trề sức sống, là đối tượng yêu thích của phần đông tội phạm bạo lực.
Tả Kình Thương ngồi trước máy tính suốt đêm, phát hiện trong báo cáo pháp y tóm tắt có ghi, trước khi bị xâm hại, những cô gái này hầu hết đều chưa yêu đương bao giờ, chỉ có một người từng yêu mà thôi.
Hai nạn nhân trên danh nghĩa bị Cận Á Cát hại chết cũng đều chưa từng yêu ai.
***
Sau khi thi cuối kỳ, học sinh bắt đầu đón chờ kỳ nghỉ đông. Trong khuôn viên của Đại học Điều tra hình sự, đâu đâu cũng thấy được các nam nữ học viên đeo hành lý, tinh thần phấn khởi, người nào cũng chìm đắm trong niềm vui sắp được về nhà đón tết.
Học trò thì đang trên đường về quê nhưng hai thầy cô giáo của họ thì đang trên đường đi công tác. Máy bay cất cánh từ sân bay Thủ đô, điểm tới là sân bay Bắc Yến.
Người chỉ cần lên máy bay là buồn ngủ - Thư Tầm lấy cớ “Shinichi Kudo khi lên máy bay cũng ham ngủ”, an ổn đắp chăn lông ngủ mất. Chú cún trung thành Tả Kình Thương của cô mở nắp bình giữ nhiệt, ra hiệu cho nữ tiếp viên hàng không giúp anh rót đầy nước nóng vào bình, thả một túi trà vào, đợi khi nào cô tỉnh lại là có thể uống hồng trà nóng.
Trong mắt một vài người đàn ông, chăm sóc người phụ nữ của mình trước mặt người ngoài là chuyện rất mất thể diện, bọn họ cảm thấy phụ nữ không đáng được tôn trọng và yêu quý. Nhưng người đàn ông mạnh mẽ để vươn tới thành công lại có thể giúp người phụ nữ của mình nhận được sự tôn trọng ở bất kỳ trường hợp nào, về sau dù anh ta không có ở đó, cũng không có ai dám khinh thường cô ấy.
Thể diện của một người đàn ông là do anh ta tự tìm lấy, không phải chờ phụ nữ tới đưa cho họ.
Vì bí mật điều tra nên sự xuất hiện của Tả Kình Thương cũng không làm kinh động bất kỳ ai ở Cục cảnh sát Bắc Yến. Trước khi Tả Kình Thương rời Thủ đô, Hách Hi Thành đã lờ mờ biểu đạt rằng ông hi vọng vụ án Cận Á Cát không phải án oan. Nhưng dù vậy, Tả Kình Thương vẫn nhận được toàn bộ báo cáo và tư liệu về vụ án Cận Á Cát.
Chân tướng sẽ không vì ý kiến cá nhân của bất kỳ ai mà thay đổi.
Sau một ngày nghỉ ngơi khi xuống máy bay, đại khái đã hiểu hết toàn bộ các tuyến đường chính ở thành phố Bắc Yến, Tả Kình Thương bèn đánh dấu lên bản đồ hai vị trí mà Tiểu Lệ và Đồng Hinh bị hại. Anh và Thư Tầm đều biết, sự tình đã qua mấy năm, chứng cứ cũng không còn ở đó nữa, có khi nhiều chỗ còn bị phá dỡ hoặc xây dựng lại.
Hai vụ án mạng xảy ra cách nhau khoảng một kilomet, Thư Tầm và Tả Kình Thương phân chia ra làm việc.
“Có vấn đề gì nhớ gọi cho anh bất cứ lúc nào.” Tả Kình Thương dặn dò.
Thư Tầm đưa anh một ánh mắt “Anh yên tâm”, rồi bước về phía nhà Tiểu Lệ.
Đây là một khu dân cư ở ngoại thành Bắc Yến, nhà cao nhất không quá sáu tầng, còn có rất nhiều ngôi nhà hai, ba tầng tự xây. Nhà Tiểu Lệ nằm giữa một khu nhà hai tầng, nghe nói sau khi xảy ra vụ án, cha mẹ cô bé đã chuyển đi, vẫn muốn bán nhà, thế nên ở cửa dán áp phích “Bán nhà”, nhưng vì mọi người xung quanh đều biết nơi này từng xảy ra chuyện nên giờ vẫn không ai dám mua, đồn là do phong thủy không tốt, là đại hung.
Thời gian này vừa đúng là lúc mọi người ra ngoài mua đồ ăn, có rất nhiều người qua lại trên đường.
Cửa sắt lớn bị khóa ngoài, tường vây rất cao, phía trên còn có thủy tinh vỡ dựng thẳng lên. Qua song cửa hình hoa uốn có thể nhìn thấy căn nhà nhỏ bên trong, có lẽ lúc đó hung thủ đứng ở chính chỗ này thấy Tiểu Lệ ở trong sân bèn gọi cô bé ra mở cửa.
Báo cáo kết án nói, hung thủ lấy cớ là xin nước, lừa Tiểu Lệ ra mở cửa, bởi vậy trên cửa sổ có một chiếc cốc giấy còn lại một ít nước.
Thư Tầm giả vờ như dò hỏi giá cả bán nhà, chẳng mấy chốc đã có mấy bác gái hay buôn chuyện xúm vào, thì thầm kể với cô về chuyện năm đó.
“Cô là người ngoài vùng đúng không? Chỗ này từng có người chết rồi, không may mắn, chúng tôi cũng chẳng dám đi vào.” Mấy bác gái hay buôn chuyện túm tụm lại, lập tức nhận ra lai lịch của Thư Tầm thông qua tiếng phổ thông tiêu chuẩn của cô, “Một đứa bé ngoan ngoãn, còn là lớp trưởng, lại bị như vậy…ôi…đáng tiếc.” Bác gái nhíu mày vừa thần bí vừa kích động, chỉ vào bên trong cửa, “Vại nước kia kìa, chết trong đó đấy.”
Điều mà Thư Tầm quan tâm là -- Dù sao Tiểu Lệ cũng đã mười hai tuổi, nghe bác gái nói thì còn làm lớp trưởng, nhưng lại tùy tiện mở cửa cho người đàn ông lạ, thậm chí để người này đi vào sân, quả thực quá mất cảnh giác. Huống hồ vì Cận Á Cát là một tên lưu manh nên tướng mạo cũng chẳng giống người đàng hoàng, ai lại đi mở cửa cho một người đàn ông như vậy đây? Logic bình thường hẳn là --- Tiểu Lệ có thể mở cửa mà không hề đề phòng là vì người gõ cửa là người quen của cha mẹ hoặc của cô bé, về sau nên tiến hành điều tra loại trừ những người trong diện “người quen” này; sau khi loại trừ hết “người quen”, không phát hiện ai khả nghi, vậy sẽ tiếp tục cân nhắc tới những người đàn ông thường qua lại ở đây, mặt mũi lịch sự nhã nhặn, nhìn như người tốt.
Thư Tầm nằm nhoài trên cửa sắt nhìn vào, vại nước kia đặt cạnh một cái giếng hình chữ nhật, dựa sát vào tường vây, phía trên tường rào còn có một cái bạt nhựa đã phai màu, có lẽ chủ nhân dựng lên để che mưa, như vậy thì khi có mưa tuyết sẽ không có nước chảy vào trong vại nước và trong giếng, bên cạnh vại nước còn có thể để xe đạp, xe máy…
Cái vại nước kia cao tới một mét, dưới đáy còn lót đã cẩm thạch, đừng nói là có thể dìm chết một đứa trẻ, cho dù người lớn bị dìm vào đó cũng khó lòng sống sót.
“Đôi vợ chồng vốn ở đây đã từng xích mích với ai sao? Nợ người ta rất nhiều tiền à?” Thư Tầm vờ như không biết hỏi.
“Không liên quan đến tiền. Là một tên côn đồ làm.” Cái gì bác gái cũng biết.
Thư Tầm lặp lại: “Một tên côn đồ? Ở chỗ này có côn đồ sao?”
“Trước có mấy tên, nhưng sau khi tên này bị tóm, mấy tên kia cũng trốn đi rồi.”
“Bọn họ là một nhóm côn đồ ư?”
“Không biết cô nói nhóm là chỉ cái gì, nhưng đó là một đám thanh niên, cả ngày chẳng chịu làm việc gì cho ra hồn, thấy con gái trẻ thì huýt sáo trêu chọc. Có khi còn thấy bọn họ hút thuốc với nhau… không biết là thuốc lá hay thuốc phiện, tôi luôn tránh càng xa càng tốt.” Bác gái kể chuyện nhập tâm, tới mức trước mắt dường như đã xuất hiện một đám côn đồ, ôm chặt giỏ thức ăn như thể một giây sau sẽ có kẻ lao tới cướp đoạt.
“Bọn họ nổi tiếng lắm sao?”
“Nói thế nào nhỉ? Chúng tôi ấy mà, chẳng ai thích trêu vào cả…”
“Những tên côn đồ này từng làm phiền người trong nhà này sao?”
“Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng cô bé bị chết kia rất xinh xắn, ngoan hiền, lễ phép, gặp tôi bao giờ cũng gọi thím ơi thím à. Thật đáng thương.”
Thư Tầm thầm nghĩ, xem ra ở trong vùng thì nhóm côn đồ này “được rất nhiều người biết đến”, như vậy Tiểu Lệ và cả cha mẹ cô bé có khi đều từng gặp bọn họ, trong tình cảnh như thế, Tiểu Lệ có thể mở cửa cho Cận Á Cát, điều này quá vô lý.
Thư Tầm cũng không hỏi tiếp, bác gái thì to nhỏ câu nói câu rằng với mấy người khác, rồi tiếp tục đi mua thức ăn. Thư Tầm nhìn thấy, giờ này có rất nhiều người qua lại, trong báo cáo khám nghiệm tử thi có viết, Tiểu Lệ tử vong khoảng ba đến bốn giờ chiều thứ bảy, trong lối sống của người dân vùng ở vùng ngoại thành của một đô thị hạng ba, buổi chiều cuối tuần là giờ ngủ ngon. Nhưng dù như vậy, giết người xong rồi bước ra ngoài chẳng lẽ không sợ bị người ta bắt gặp hay sao?
Còn một tình tiết đáng nghi nhất, khi hung thủ ấn Tiểu Lệ xuống, dìm chết cô bé, ắt sẽ bị nước bắn vào người, dù là mùa hè nhưng một người đàn ông ướt đẫm đi trên đường chẳng lẽ không gây chú ý ư? Thay vì ra ngoài bằng cửa chính, chi bằng… Thư Tầm liếc mắt nhìn khoảng cách giữa mép vại nước và mép tường vây, một người đàn ông giẫm lên vại nước leo qua không khó. Cô vòng quanh tường vây, phát hiện nếu như nhảy qua tường vây ở sau vại nước, là có thể men theo một con đường nhỏ trốn đi.
Cô ngẩng đầu, thấy những mảnh thủy tinh trên mép tường vây có vài vệt màu nâu, ánh mắt sáng lên. Cô không đủ cao, cũng không trèo lên được tường vây nhưng nếu những vệt kia là máu, vậy thứ hung thủ để lại hiện trường không chỉ là dấu vân tay.
Thư Tầm nhớ lại báo cáo kết án một hồi, cảm thấy cực kỳ không ổn. Hung thủ không đeo găng tay, làm sao có khả năng chỉ để lại dấu vân tay tại một vị trí duy nhất? Hắn một mình khống chế một cô bé, nhất định không phải ở trong sân, rất có khả năng là giữ chặt Tiểu Lệ trong phòng, khi cưỡng hiếp cô bé thì đóng cửa, khóa cửa, làm xong mới mở cửa, ở tay nắm cửa và khóa cửa đều sẽ lưu lại dấu vân tay của hắn, thậm chí dấu vân tay của cả bàn tay, khi hắn tìm tiền bạc của nhà Tiểu Lệ, trên ngăn kéo, ống tiết kiệm (đồ dùng để dành tiền như ống heo) cũng sẽ để lại dấu vân tay, chẳng lẽ chúng đã bị hắn lau sạch rồi sao?
Nếu chỉ để lại một dấu vân tay mơ hồ trên cốc nước, vậy khả năng lớn nhất là hung thủ uống nước xong, đeo găng tay rồi mới bắt đầu gây án, trước khi đi đã quên lau dấu vân tay trên cốc nước. Khi hắn giẫm lên vại nước để trèo tường chạy trốn, tay hoặc chân bị mảnh thủy tinh sắc cứa vào, chảy ra một ít máu.
Trên mảnh thủy tinh gần vại nước có vết máu, manh mối quan trọng như vậy mà trong báo cáo của cảnh sát Bắc Yến lại không nhắc tới một chữ nào.
Tuy là người thân ruột thịt, lời của Cận Đồ Hải “Khi bé gái kia bị giết thì con trai tôi đang xem tivi ở nhà” không hoàn toàn đáng tin để làm chứng cứ ngoại phạm nhưng cảnh sát cũng nên xác nhận lại một chút đúng không?
Phải chăng vì hai vụ án này được điều tra gộp lại với nhau, nên vì để lại dấu vân tay, vụn da trong vụ án thư hai mà Cận Á Cát đã bị qua loa kết án là hung thủ của cả vụ án thứ nhất?
Ngày hôm ấy, sau khi trở về từ Cục điều tra hình sự, có mang theo một vài thông tin, người cảnh sát ghi chép lời khai của Cận Á Cát đã ốm bệnh qua đời, mấy vị lãnh đạo của cảnh sát Bắc Yến đều đã thăng chức, sau khi Cận Đồ Hải bị bắt giam, vụ án giết người này đã sớm chẳng ai quan tâm nữa. Rốt cuộc là không có ai quan tâm hay vốn dĩ không chịu nổi việc bị đào sâu tìm hiểu?
Đang nghĩ thì Tả Kình Thương gọi điện tới.
Khi anh tập trung vao công việc, luôn nghiêm túc như vậy, giọng nói cũng tạo cảm giác áp bức. “Anh đang ở xưởng dệt mà Cận Á Cát từng làm việc, những công nhân từng làm chung với Cận Á Cát nói cho anh biết ngày xảy ra vụ án, Cận Á Cát bỏ bê công việc một lúc, hắn thường xuyên chểnh mảng trốn việc, bọn họ cũng đã quen rồi. Thế nhưng Cận Á Cát bỗng nhiên lôi thôi trở về, trên mặt hình như còn bị ai đó cào nữa. Bọn họ thấy hắn vứt một ví tiền của nữ đi, lấy tiền cất vào túi của mình. Sau đó bọn họ biết được ở nhà vệ sinh công cộng gần xưởng dệt đã xảy ra một vụ án mạng, không hẹn mà cùng nghĩ tới Cận Á Cát.”
“Tay hắn thì sao, có bị cào không?”
“Em cũng chú ý tới chi tiết này sao? Cận Á Cát chỉ bị cào trên mặt mà không bị cào ở tay.”
“Trong báo cáo khám nghiệm tử thi có viết, ngay từ đầu Đồng Hinh đã bị người ta bóp cổ từ phía sau tới ngạt thở hoặc tới chết, sau đó hung thủ đã xâm hại nạn nhân từ đằng sau. Như vậy dựa theo bản năng thông thường của con người, chắc chắn là phải cào, cấu hoặc bóp chặt lấy bàn tay đang bóp cổ mình mà không phải cào vào mặt người đằng sau.” Thư Tầm cảm thấy sống lưng lạnh buốt, vụ án này vốn dĩ không chịu nổi sự đào sâu tìm hiểu, sơ hở trăm bề, rốt cuộc khi đó bọn họ đã định tội như thế nào?
“Anh hỏi bọn họ, khi Cận Á Cát trở lại, trên quần áo có dính thứ gì không.”
“Tại sao lại hỏi điều này.”
“Nhà vệ sinh công cộng kia không có ai quét dọn đã lâu, vách tường rồi bồn cầu…đều cực kỳ bẩn, rêu xanh, vết ố bẩn, vết nôn chỗ nào cũng có, không phải một hai năm mới thành ra như vậy, bốn, năm năm trước chắc chắn cũng đã như thế rồi. Ảnh chụp hiện trường cho thấy ở chính diện của thi thể có dính rất nhiều thứ bẩn thỉu, không gian nhà vệ sinh rất nhỏ, Đồng Hinh lại từng giãy dụa kịch liệt, trên người hung thủ chắc chắn không thể không dính vào uế vật, quần áo của hắn nhất định không sạch sẽ.”
Thư Tầm chưa từng đến nhà vệ sinh công cộng, nhưng tưởng tượng một lúc cũng chậm rãi gật đầu, “Nhà vệ sinh công cộng bẩn như vậy, hung thủ không thể cởi quần áo để sang một bên rồi mới gây án được. Mùa hè mọi người cũng mặc khá ít, nếu bỗng nhiên thay quần áo cũng sẽ bị người ta nhận ra.
“Cận Á Cát cởi áo đồng phục ra rồi mới ra khỏi xưởng, lúc trở lại, người làm cùng thấy hắn hùng hùng hổ hổ mặc đồng phục vào nhưng không nhớ rõ trên người hắn có nhiều vết bẩn lộ liễu.”
“Có thể hắn đã về nhà thay bộ quần áo khác.”
“Khi hắn trốn việc, trên người còn mặc quần đồng phục, nếu hắn giết người ở nhà vệ sinh công cộng, còn xảy ra tranh chấp, trên quần cũng sẽ dính đầy vết bẩn, đặc biệt là ở ống quần và ở đầu gối.”
Thư Tầm nghe anh nhắc đi nhắc lại chuyện nhà vệ sinh cực kỳ bẩn, tò mò hỏi: “Sao anh có thể chắc chắn là bước vào cái nhà vệ sinh công cộng ấy thì nhất định sẽ dính đầy vết bẩn?”
“Anh bước vào nhà vệ sinh công cộng xem xét khoảng bốn mươi lăm giây. Anh quan sát tất cả bồn cầu, vách ngăn và trần nhà.”
Thư Tầm thầm nghĩ, người này lại bắt đầu khoe khoang năng lực quan sát của mình…
Lúc này cô bỗng nghe thấy anh dùng giọng nói bực bội khó chịu nói nhanh: “Sau khi ra ngoài, anh phát hiện áo khoác của mình dính những vết bẩn đáng nghi.”
Thư Tầm muốn cười mà phải cố nhịn: “Vậy áo khoác của anh…”
“Vứt rồi.” Anh lạnh nhạt đáp.
Thư Tầm không nhịn nổi nữa, che miệng cười, “Tả Kình Thương…”
“Nói đi, cuối cùng em cũng tìm thấy cơ hội để mỉa mai anh rồi.”
Nếu anh đã nói vậy, Thư Tầm cũng chẳng khách khí nữa, chế nhạo anh: “Người ta ra khỏi nhà thì mất tiền, anh lại mất áo khoác.”
“…”
Tuy không nhìn thấy anh nhưng Thư Tầm cảm thấy dáng vẻ nếm quả đắng mà không còn gì để nói hiếm hoi của anh nhất định cực kỳ hả giận.
Bình luận truyện