Lê Vân - Yêu Và Sống
Chương 16: Vì sao tôi chọn Lê Vân
Sau khi đọc lại lần cuối cùng bản thảo cuốn tự truyện do chị kể và tôi thể hiện, Lê Vân hỏi tôi: tại sao Hạnh lại muốn viết về cuộc đời tôi?
Thật khó nói, bởi chúng tôi chẳng phải người thân, chẳng phải bạn bè, cũng chẳng phải thần tượng và fan hâm mộ… Chín tháng trước, Lê Vân chưa hề quen biết tôi.
Tôi trả lời bằng một câu hỏi: thế tại sao chị đồng ý kể cuộc đời mình cho một người xa lạ là tôi? Lê Vân nói ngay, nhấn từng từ:Bằng linh cảm.
May quá, tôi đã tìm được câu trả lời của mình: Bằng linh cảm.
Vâng, chỉ có sự dẫn dắt của linh cảm mới khiến cho tôi kiên trì bấm số điện thoại nhà chị từ Sài Gòn ra Hà Nội dù bị từ chối. Chỉ có sự mách bảo của linh cảm mới khiến chị đông ý kể cho tôi nghe cuộc đời mình ngay lần gặp mặt đầu tiên. Chỉ có sự kêu gọi của linh cảm mới khiến tôi ra Bắc vào Nam hàng chục lần chỉ để tranh thủ trò chuyện cùng chị…
Mỗi lần gặp nhau là một lần chị hé mở cánh cửa lòng mình thêm một chút. Lần cuối cùng, chị đưa cho tôi tất cả thư từ, nhật ký, báo chí và những kỷ vật…
Lê Vân bảo: Có chín tầng địa ngục thì đã qua được ba rồi! Chị không dám nhìn lại, đọc lại những thứ này. Chỉ mới mở ra thôi đã có cảm giác giống như lật lên một nấm huyệt mộ.
Rùng mình. Xương trắng! Xương của mình mà cứ ngỡ như của ai!
Và tôi trở thành người bốc mộ.
Nhặt nhạnh những mẩu xương. Rửa bằng rượu mạnh. Xông hương thơm xếp vào tiểu sành cho trọn vẹn một hình hài…
Thủa nhỏ, tôi rất mê những người làm nghề bốc mộ. Họ là những người biết uống rượu với ma. Họ vừa tu chai rượu trắng, vừa phun phì phi vào cái đầu lâu người. Rất say sưa.
Cuộc chuyện trò cũng không kém say sưa giữa tôi và Lê Vân không diễn ra trong nghĩa địa người mà ở một nghĩa địa cá mùa ế khách, có rượu nếp quê, có đĩa lạc rang, có rất nhiều gió mùa đông bắc, có đám ma ông chủ hồ cá vừa chết bất đắc kỳ tử… và có không biết bao nhiêu là linh hồn cá. Bọn cá được câu lên cùng tiếng cười ha hả sung sướng. Rồi lại được ném xuống nước mình đầy thương tích…, chầm chậm chết.
Ngộ thật. Dường như câu chuyện của chúng tôi còn được dẫn dắt bởi những linh hồn cá…
Giờ thì cuốn sách Lê Vân Yêu và Sống đã khép lại. Hi vọng rằng, mỗi bạn đọc sẽ có một hình dung rõ nét nhất về một Lê Vân theo cách của riêng mình.
Sài Gòn ngày 6.8.2006
BÙI MAI HẠNH
Thật khó nói, bởi chúng tôi chẳng phải người thân, chẳng phải bạn bè, cũng chẳng phải thần tượng và fan hâm mộ… Chín tháng trước, Lê Vân chưa hề quen biết tôi.
Tôi trả lời bằng một câu hỏi: thế tại sao chị đồng ý kể cuộc đời mình cho một người xa lạ là tôi? Lê Vân nói ngay, nhấn từng từ:Bằng linh cảm.
May quá, tôi đã tìm được câu trả lời của mình: Bằng linh cảm.
Vâng, chỉ có sự dẫn dắt của linh cảm mới khiến cho tôi kiên trì bấm số điện thoại nhà chị từ Sài Gòn ra Hà Nội dù bị từ chối. Chỉ có sự mách bảo của linh cảm mới khiến chị đông ý kể cho tôi nghe cuộc đời mình ngay lần gặp mặt đầu tiên. Chỉ có sự kêu gọi của linh cảm mới khiến tôi ra Bắc vào Nam hàng chục lần chỉ để tranh thủ trò chuyện cùng chị…
Mỗi lần gặp nhau là một lần chị hé mở cánh cửa lòng mình thêm một chút. Lần cuối cùng, chị đưa cho tôi tất cả thư từ, nhật ký, báo chí và những kỷ vật…
Lê Vân bảo: Có chín tầng địa ngục thì đã qua được ba rồi! Chị không dám nhìn lại, đọc lại những thứ này. Chỉ mới mở ra thôi đã có cảm giác giống như lật lên một nấm huyệt mộ.
Rùng mình. Xương trắng! Xương của mình mà cứ ngỡ như của ai!
Và tôi trở thành người bốc mộ.
Nhặt nhạnh những mẩu xương. Rửa bằng rượu mạnh. Xông hương thơm xếp vào tiểu sành cho trọn vẹn một hình hài…
Thủa nhỏ, tôi rất mê những người làm nghề bốc mộ. Họ là những người biết uống rượu với ma. Họ vừa tu chai rượu trắng, vừa phun phì phi vào cái đầu lâu người. Rất say sưa.
Cuộc chuyện trò cũng không kém say sưa giữa tôi và Lê Vân không diễn ra trong nghĩa địa người mà ở một nghĩa địa cá mùa ế khách, có rượu nếp quê, có đĩa lạc rang, có rất nhiều gió mùa đông bắc, có đám ma ông chủ hồ cá vừa chết bất đắc kỳ tử… và có không biết bao nhiêu là linh hồn cá. Bọn cá được câu lên cùng tiếng cười ha hả sung sướng. Rồi lại được ném xuống nước mình đầy thương tích…, chầm chậm chết.
Ngộ thật. Dường như câu chuyện của chúng tôi còn được dẫn dắt bởi những linh hồn cá…
Giờ thì cuốn sách Lê Vân Yêu và Sống đã khép lại. Hi vọng rằng, mỗi bạn đọc sẽ có một hình dung rõ nét nhất về một Lê Vân theo cách của riêng mình.
Sài Gòn ngày 6.8.2006
BÙI MAI HẠNH
Bình luận truyện