Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu

Chương 71: Ba lần đánh ‘Bạch Cốt Tinh’



Liễu rủ hoa vương cả khoảng trời!

Phía trước mặt tôi là một biển hoa bạt ngàn như thể kéo dài đến tận chân trời, trong đó có rất nhiều loài hoa, hồ điệp vấn vương, quanh quẩn bên hoa, cảnh tượng này khiến tôi ngây lặng người đi.

Dựa theo kinh nghiệm, tôi đoán lúc này đã vào khoảng bốn, năm giờ chiều, lại nhìn địa đồ trong tay, đi qua cánh đồng hoa bạt ngàn này, lại đi thêm một đoạn đường nữa là sẽ tới Điệp cung, đoán chắc trước khi trời tối, tôi có thể đến được đó. Không mất bao lâu nữa, tôi có thể gặp được Tầm, nhất thời phấn khích, tôi ôm lấy Tướng Quân hôn hít loạn xạ, sau đó vừa cười vừa hớn hở xông vào cánh đồng hoa trước mặt, khiến hồ điệp sợ hãi bay loạn khắp nơi.

Bỗng nhiên, tôi lặng người đi, trước đó không xa có một lão đầu tóc bạc phơ đang ngồi nghỉ. Tôi nhoẻn miệng mỉm cười lạnh lùng, xem ra, tôi đang diễn màn kịch ‘ba lần đánh Bạch Cốt Tinh’.

Ông lão thấy tôi liền đứng dậy, nhìn tôi từ xa, mỉm cười tươi tắn rồi nói: “Tiểu huynh đệ có mua hoa không?”

Bọn Khai Tâm đã không còn bên cạnh, tôi cũng cảm thấy an tâm hơn trước nhiều. Được, nếu như đã muốn ‘chơi’, tôi cũng chẳng tiếc mấy phút quèn.

Tôi bước tới gần ông lão, Tướng Quân vừa nhìn thấy lão đã sủa nhặng xị lên. Ông lão đó vừa nhìn thấy Tướng Quân, mặt liền biến sắc, lui về sau vài bước. Tôi cúi đầu xuống, cố nhịn cười, thì ra ông lão này ‘cũng’ sợ chó. Tôi ngồi xổm xuống, vuốt ve Tướng Quân, thế nhưng người bạn trung thành này vẫn giữ nguyên thái độ cảnh giác cao độ.

“Vị lão bá này, xin bán cho tôi bốn bông hoa Tình.” Tôi mỉm cười nói.

“Bốn bông hoa Tình? Tại sao công tử lại mua bốn bông?” Ông lão hỏi.

“Ngôn ngữ riêng của hoa: Đến chết mới thôi.” Tôi đáp.

“Ngôn ngữ riêng của hoa? Như vậy có nghĩa gì?” Ông lão hỏi.

“Một bông hoa Tình có nghĩa là ‘trong lòng ta chỉ có mình nàng’.”

“Hả?”

“Hai đóa hoa Tình có nghĩa ‘cả thế giới chỉ có hai chúng ta’.”

“Hở?”

“Ba bông hoa Tình có nghĩa là ‘ta yêu em’.”

“Hử?”

“Bốn bông hoa Tình có nghĩa là ‘đến chết mới thôi’.”

“Ồ!”

“Năm bông hòa Tình có nghĩa là ‘vô cùng yêu thích’.”

“À!”

“Sáu bông hoa Tình có nghĩa là ‘kính trọng, yêu thương, trân trọng lẫn nhau’.”

“Ờ!”

“Bảy bông…”



Tôi nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Một ngàn lẻ một bông có nghĩa là… ‘cho đến mãi mãi’…” Tôi đã nói xong một lượt ý nghĩa của số bông hoa.

“Cái gì? Lại còn cả ‘cho đến mãi mãi’sao? Thế một ngàn lẻ hai bông thì có nghĩa gì nữa không?” Ông lão hổn hển hỏi.

“Hết rồi.” Tôi nói.

“Hầy, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi, chỉ sợ công tử đứng đếm đến tận sáng mai thôi…” Ông lão lắc đầu rồi đưa tay vuốt trán.

Sau cùng, tôi chẳng thể nhịn cười được thêm nữa, nghe ông ta đứng đó không ngừng ‘hả, hử, hở, à, ồ, ờ’, thực sự muốn hỏi phải chăng ông ấy đã học phiên âm của Hán ngữ, sao mà phát âm lại chuẩn đến vậy chứ?

Ông lão đưa tay vuốt râu rồi nhìn tôi mỉm cười. Một lúc lâu sau, dưới sự lôi kéo của Tướng Quân, tôi cố gắng ngưng cười lại.

“Tiểu huynh đệ lần này tới đây vì cái gì?” Ông lão cười hỏi.

“Tìm tình yêu.” Tôi nghiêm nghị đáp.

“Tình yêu ở chỗ nào?” Ông lão hỏi.

“Phía sau lưng lão bá.” Tôi đáp.

Ông lão lại vuốt râu bật cười: “Ha ha ha! Tiểu huynh đệ có biết ở sau lưng lão không bao xa, trong đó toàn chất chứa loài lang sói dữ dằn hay không?”

“Hả? Lang sói dữ dằn? Cùng lắm thì ta làm thợ săn một lần thôi.” Tôi liền đáp lại bình thản.

“Ha ha ha, người thanh niên này đúng là khẩu khí hơn người.” Ông lão lớn tiếng khen ngợi.

Tôi đưa mắt nhìn sắc trời, mặt trời đang lặn về phía tây, đã hoàng hôn rồi, không ngờ tôi lại níu ở đây lâu như vậy để ‘chơi’ cùng ông lão này. Tôi đi gần cả ngày trời mà vẫn còn chưa tới, ban ngày đã bị dày vò suốt ba lần liên, toàn thân mỏi mệt, nếu như để đến tận đêm khuya mà vẫn chưa tới được Điệp cung, chắc là tôi sẽ chết trong nơi rừng hoang cốc thẳm này mất.

Tôi chỉnh đốn lại y phục, đưa tay ra phía trước, thành khẩn nói cùng ông lão kia: “Tiền bối, vãn bối là một người thần túy mà thẳng thắn, đoán chắc tiền bối không cần hỏi cũng biết mục đích đến đây của vãn bối lần này. Cho dù vãn bối có ngu ngốc đến mấy thì cũng biết tiền bối là một vị cao nhân, trước đó có gì đắc tội thì mong tiền bối rộng lượng hải hàm, vãn bối xin tiền bối hãy tha cho vãn bối lần này.”

Tôi cúi đầu xuống, trong lòng âm thầm chờ mong nhận được sự thương hại của ông lão, sẽ đại phát từ bi mà buông tha cho tôi. Ai ngờ, ông ấy lại gần chỗ tôi, đi quanh người tôi mấy vòng, sau đó ngẩng đầu, vuốt râu, hít một hơi rồi lại thở dài, khiến tôi chẳng hiểu gì cả.

Tôi căng thẳng nhíu chặt đôi mày rồi lắp bắp: “Tiền bối…có điều gì chỉ giáo?”

Sau cùng, ông lão cũng không đi quanh tôi nữa, dừng chân lại đứng trước mặt tôi rồi nói: “Cái gì mà tiền bối, vãn bối, nói một đống, ta đây già lắm hay sao?”

“Hả? Không, không, không, vị huynh đài này, huynh rất trẻ trung, chẳng khác nào những bông hoa tươi thắm trước mặt đây, đang kì xuân sắc, rực rỡ nhất, cũng giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời kia, là những hạt sương tinh khiết nhất đọng trên cành cây, là nước suối trong vắt ở khe nguồn, vô cùng tỏa sáng và cuốn hút.” Tôi phản xạ theo bản năng, ông lão nói vậy, nói không chừng lại là một soái ca đẹp trai vô địch cũng nên, tóm lại khéo miệng một chút cũng không thiệt thòi gì.

“Ha ha ha, đúng là một kẻ dẻo miệng, có điều ta rất thích, ha ha ha.” Ông lão bật cười lớn tiếng, ho vài tiếng rồi nói thêm: “Tiểu huynh đệ, rất có mắt nhìn đó. Nói ra xem nào, sơ hở ở đâu chứ?”

Tôi lặng người đi, câu nói này chẳng phải đã thừa nhận hai người trước đó cũng do ông lão này giả dạng sao? Hầy, thuật dịch dung của ông ta cũng quá mức thần thánh, nam nữ già trẻ cao thấp béo gầy, ông ta đều làm được cả?

“Truy điệp hương.” Tôi bình thản thốt ra ba chữ.

Ông lão nghĩ một hồi, lấy chiếc khăn tay mà trước đó Mị Nương đã sử dụng ra ngửi, tiếp đó cau chặt đôi mày, nhiếc một câu: “Nha đầu thối.”

Tôi kinh hãi, ông lão đang mắng tôi hay là mắng người khác?

Ông lão liền nhoẻn miệng mỉm cười không mấy tốt lành rồi hỏi: “Người ngươi muốn tìm có phải tóc trắng, thân hình cao lớn… còn cao hơn cả ta, à, ở chỗ này còn có một con hồ điệp màu bạc?” Ông lão tự ngẫm thân người mình rồi lại chỉ vào góc mắt bên phải có rất nhiều nếp nhăn rồi hỏi.

“Đúng thế, đúng thế. Vị soái ca vừa khí độ vừa oai phong này, theo ý của huynh thì huynh đã chịu cho ta qua đây rồi sao?” Cảm tạ Phật tổ Như Lai pháp độ vô biên, cảm tạ Quan thế âm Bồ Tát đại từ đại bi, cảm tạ đức mẹ Maria, cảm tạ chúa Jesus…

“Soái ca?” Ông ta nhướng cao đôi mày, bày tỏ đôi chút nghi ngờ, mỉm cười, sau đó than dài một tiếng nói: “Hầy, không phải ta không muốn buông tha cho ngươi mà vì đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hắn ta, ngươi bảo…”

Ông ta còn chưa nói dứt lời, tôi đã tóm chặt lấy ông ta rồi thét lớn: “Ông nói cái gì? Đêm động phòng hoa chúc của chàng sao? Với ai? Với con chim lợn nào chứ? Không thể nào? Không thể nào? Cái con chim lợn chết tiệt đó…”

Vừa nghe thấy tin Tầm sẽ động phòng cùng người ta, tôi chỉ hận không thể xông tới trước mặt chàng, chém chàng tan xác. Tại sao chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi, chàng đã lại thay đổi tình cảm rồi chứ? Lẽ nào bọn người ở Điệp cung vì muốn cứu chàng lại phong bế kí ức của chàng thêm lần nữa? Xin đừng, tôi không muốn chàng quên mất tôi, tôi không muốn chàng thành thân cùng người khác, càng không muốn chàng bế người phụ nữa khác vào động phòng.

Cảm thấy bản thân có phần nông nổi, tôi liền buông tay ra.

“Tiểu huynh đệ, bốn bông hoa tình của ngươi này.” Ông lão cười tươi tắn đưa bốn bông hoa hồng cho tôi.

Ông lão này rõ ràng biết tôi là phụ nữ lại còn gọi tôi là tiểu huynh đệ, xem ra ông ta còn cao minh hơn tôi nhiều. Nhịn, cho dù tức giận cũng phải âm thầm đun lửa hận trong lòng.

Liếc bốn bông hoa hồng trên tay, dường như hơi ít, thế là tôi liền mỉm cười nói với ông lão kia: “Lão bá, phiền lão cho ta bốn mươi bông hoa, cảm ơn.” Hừm, nếu Tầm thực sự dám thành thân cùng con chim lợn chết tiệt kia, đợi chút nữa, tôi sẽ đích thân dùng bó hoa này đập chết chàng, dù gì tôi cũng không phải ngày một ngày hai ghen tuông nữa rồi.

“Hả, vị tiểu huynh đệ này, cho dù chốc nữa đi tới Điệp cung thì bọn họ vẫn cứ động phòng thôi, căn phòng đó nằm ở phía tây bắc, đừng có đi nhầm đấy. Tóc trắng, cao to, dấu ấn hồ điệp, tiểu huynh đệ đừng có nhận nhầm người đấy.” Ông lão đó dường như rất tốt bụng, đưa lời nhắc nhở tôi thêm lần nữa.

“Lão cứ an tâm đi, lão bá, gây rối động phòng hoa chúc nhất định không thể nào tìm nhầm chỗ được.” Tôi bình thản đáp lại.

Ôm theo một bó hoa hồng lớn, tôi từ từ đặt bước chân nhẹ nhàng mà kiên định về Điệp cung phía trước, chỉ nghe thấy tiếng người và chó phía sau lưng truyền lại.

“Tiểu huynh đệ đã đi nhầm hướng rồi, đi về phía bên trái, chứ không phải bên phải.”

Gâu…gâu gâu…!

Tên đàn ông chết tiệt, không ngờ lại dám lăng nhăng không muốn sống nữa sao?

Gâu…gâu gâu gâu…

“Con chó này, ngươi… tại sao còn không đi theo chủ nhân của ngươi chứ… trời tối rồi… cẩn thẩn không chẳng về được nhà đâu…”

Tướng Quân bám sát theo sau tôi, cùng nhau xông thẳng về Điệp cung. Cánh cửa to lớn tinh xảo, tuyệt đẹp hiện lên trước mặt, không hổ danh là Điệp cung, ngay cả cánh cửa cũng có tạo hình của hồ điệp, đoán chắc người sáng lập nên Điệp cung không phải một con hồ điệp biến thành thì cũng là người nuôi hồ điệp đến mức mê mẩn, say đắm.

Nhìn hai chiếc lồng đèn màu đỏ lớn treo ở hai bên cạnh cửa lớn này, lại thêm chữ hỉ to tướng dán trên cánh cửa, hừm, chủ nhân thành thân, nhân lực không đủ, không ngờ rút cả lính canh cửa sao? Tôi nghiến răng đạp mạnh vào cánh cửa lớn đỏ son thiết vàng kia.

Điệp cung này đúng thực là tà môn vô cùng, cả dọc đường treo đầy đèn lồng đỏ, chiếu cho mọi thứ sáng rực cả lên trong đêm tối, ngoại trừ tiếng cười nói, chúc tụng truyền lại từ phòng lớn không xa, tôi chẳng thấy bất cứ bóng người nào hết.

Ngộ nhỡ bọn người đáng ghét kia nhìn thấy tôi với Tướng Quân thì tôi nghĩ trước khi gặp được Tầm tôi đã bị vứt ra ngoài rồi. Tôi đã thấu hiểu hết những thủ đoạn bỉ ổi của lũ người này rồi. Tôi liền sắp xếp cho Tướng Quân ở quanh quất gần cửa lớn, một mình tiếp tục tiến lên phía trước.

Nơi động phòng hoa chúc ở phía tây bắc, nếu Tầm thực sự dám phản bội tôi thì tôi nhất định sẽ phá hủy chiếc giường của tên bạc tình lang đó.

Ông lão đó không hề gạt tôi, cách đó tầm mười bước, căn phòng rực rỡ ánh đèn kia chắc hẳn chính là nơi động phòng hoa chúc. Cứ thập thò, lén lút ở đây, chi bằng quang minh chính đại bước vào, gặp phải ai hỏi han, tôi sẽ nói với họ rằng tôi tới đây uống rượu mừng quậy động phòng, tôi không tin vận mệnh của mình lại xui xẻo đến vậy, suốt ngày bị người ta bắt gặp tại trận.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên phía trước gặp được một vị tiểu công nương thắt bím tóc hai bên, cô ấy mỉm cười nói: “Vị công tử này, có phải ngài đến để quậy động phòng không?”

Tôi đáp lại rất tự nhiên: “Đúng thế, động phòng ở phía kia đúng không?”

Cô ấy liền trả lời: “Dạ bẩm công tử, đúng thế? Công tử, rượu thịt hôm nay có ngon miệng không?”

Hả? Cô ấy không hỏi thì thôi, vừa nhắc tới, tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng đói bụng. Thôi chết rồi, không biết hai đứa nhóc kia có bị đói bụng hay không, bây giờ đang ở nơi nào? Chết tiệt, đợi giải quyết xong việc trước mắt, tôi nhất định sẽ tìm mấy tên khốn khiếp kia, không dạy cho chúng một bài học đích đáng, tôi sẽ viết ngược hai chữ Lạc Bảo lại rồi theo luôn họ Thượng Quan.

Tôi tay trái ôm một bó hoa hồng lớn, tay phải khoác lên vai cô ấy rồi giả bộ đã uống nhiều nói: “Mĩ nhân, có phải quan tâm đến ca ca không? Rượu thịt đương nhiên là ngon rồi, có điều không thể sánh được với người trước mắt.”

“Công tử, xin hãy tự trọng.” Quả nhiên câu chọc ghẹo này khiến tiểu nha đầu cúi đầu thẹn thùng, khéo léo đứng tránh sang một bên rồi nói: “Lúc này, đôi tân nương tân lang đang uống rượu hợp cẩn, nếu công tử muốn đi quậy động phòng trước thì cũng phải đợi thêm lúc nữa.”

Uống rượu hợp cẩn? Tôi nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai tay đến mức gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Tôi lại từ từ buông hai tay ra, mỉm cười tươi rói nhìn vị mĩ nữ kia rồi nói: “Không sao cả, ca ca ta có thể đứng đợi bên ngoài phòng hoa chúc, chờ uống rượu hợp cẩn xong, tiểu mĩ nhân, nàng có muốn đi cùng ca ca không, ca ca tặng nàng bó hoa Tình này. Đi thôi, cùng ca ca đi quậy động phòng, hay chúng ta đi chỗ khác quậy một trận cũng được.”

Tôi lại giả bộ muốn nắm tay khiến cô bé sợ hãi, khom người xuống rồi nói: “Công tử, xin ngài cứ tự nhiên, Hương nhi vẫn còn việc khác phải làm, xin cáo lui trước.” Nói xong cô bé liền vội vã chạy mất.

Gạt bỏ chướng ngại vật một cách thuận lợi, tôi liền nhanh chân xông về phía động phòng, nhìn vào cánh cửa đang khép lại, tôi giơ chân đạp mạnh, bước ngay vào trong.

Trong phòng truyền ra tiếng chúc mừng hớn hở: “Lễ thành! Cung chúc tân lang, tân nương bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”

Tôi thầm nguyền rủa, bạc đầu giai lão cái mốc! Tôi bước nhanh vào phòng trong, liền nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc mặc bộ hỉ phục màu đỏ rực rỡ, đang đứng quay lưng về phía mình, với thân hình cao lớn, người này cũng che khuất luôn cả vị tân nương, bà mối đứng cạnh bên đang hớn ha hớn hở bê rượu lại cho họ.

“Dạ Tầm Hoan, chàng là đồ háo sắc lăng nhăng, một chân đạp hai thuyền, không ngờ lại dám phản bội ta…” Tôi chẳng màng tất cả xông lại, kéo lấy cánh tay của chàng thét lớn. Chẳng thể ngờ, sau khi ngước mắt lên nhìn dung mạo của người này, tôi liền lắp ba lắp bắp: “Ngươi… ngươi ngươi… ngươi ngươi ngươi…”

Thân cao, thể hình, mái tóc bạc trắng, con hồ điệp màu bạc dưới đuôi mắt phải… không sai! Thế nhưng khuôn mặt này không phải là Tầm, cũng không phải là khuôn mặt của Dạ Tầm Hoan mà là khuôn mặt của một soái ca trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ. Hắn ta là ai chứ? Trời đất ơi! Tôi đã tìm nhầm người rồi!

Bà mối đứng cạnh bên thét lớn tiếng: “Trời đất ơi, chuyện… chuyện này… vẫn còn chưa đến giờ quậy động phòng mà.”

Tiểu soái ca đánh mắt ra hiệu, để bà mối ngậm miệng lại, ngoan ngoãn lui ra ngoài.

Ngồi trên giường, tân nương xinh đẹp vô song tuy rằng đã đánh phấn son nhưng tôi thấy vẫn trắng bệch, nhợt nhạt. Tuy rằng cô ấy không phải con chim lợn kia nhưng tại sao lại quen mặt thế?

Tiểu soái ca cau chặt đôi mày, nhìn tôi bằng ánh mắt dò xét đáng sợ, khi tiểu soái ca đưa mắt nhìn vào cánh tay phải vẫn đang bị tôi kéo lấy, tôi liền thẹn thùng thu lại đôi móng vuốt của mình.

“Xin… xin lỗi nhé, ta nhận nhầm người. Xin lỗi nhé, ta không hề cố ý đến quậy động phòng, hai người cứ tiếp tục, cứ tiếp tục đi, cứ coi ta như không khí, không hề tồn tại, cứ mặc ta, cứ mặc ta.” Tôi xấu hổ ôm theo bó hoa Tình lui ra phía sau, hi vọng tiểu soái ca cùng tân nương tử thực sự có thể bỏ qua sự có mặt của mình.

Ai ngờ, sau lưng không gắn mắt, tôi vấp phải một thứ gì đó, ngã về phía sau, chổng tứ chi lên trời, chẳng giữ được chút hình tượng nào cả, bó hoa trong tay cũng nói lời ‘tạm biệt’ với tôi, ‘nho nhã’ tung bay, múa lượn trên không trung.

Vốn tưởng rằng tôi sẽ có phen va chạm thân mật cùng mặt đất, ai ngờ, lại diễn ra màn kịch thường thấy trong các bộ phim truyền hình khi nữ chính vô tình vấp ngã, nhất định sẽ được nam chính hoặc nam thứ chính hoặc nam thứ thứ chính ra tay cứu giúp. Vị tiểu soái ca kia rất biết thương hoa tiếc ngọc, đỡ lấy cả thân người tôi kịp thời, sau đó còn nhìn tôi nhoẻn miệng cười. Nụ cười đó thực đúng là khuynh nước khuynh thành, tuyệt thế vô song.

Cùng lúc này, tất cả những nhân vật không liên can, có người say men, có người tỉnh táo đồng loạt xông vào trong này để quậy động phòng. Theo lí thường mà nói thì đại bộ phận mọi người hỗn loạn, ồn ã xông vào đây sẽ tiếp tục duy trì đúng tác phong vốn có mới đúng. Đáng lẽ mọi chuyện phải như vậy mới đúng, thế nhưng khi nhìn thấy tình cảnh khác thường, đặc biệt thì còn phải xét lại.

Cảnh tượng lúc này chính là: Một vị soái ca tuy rằng y phục có phần nhăn nhúm nhưng tướng mạo tuấn tú, khí độ phi phàm nằm trong vòng tay của một vị soái ca đang mặc hỉ phục đỏ thắm với tư thế nghiêng sau có độ khó cao, mà vị soái ca áo đỏ kia lại là tân lang trong ngày đại hỉ này. Trên người hoặc bên cạnh hai người này đều trải đầy những bông hoa Tình đỏ thắm tượng trưng cho tình yêu nồng thắm, còn tân nương tử đang nắm hai tay, khuôn mặt trắng nhợt, đôi mất long lanh nhìn cản tượng đầy ám muội trước mắt.

Mọi người cuối cùng cũng không chịu được nổi cảnh tượng trước mắt nữa liền thét lớn tập thể:

“Hắn ta là ai?”

“Tên tiểu tử này rốt cuộc thuộc môn phái nào?”

“Hắn ta chui vào đây từ lúc nào chứ?”

“Tại sao lại có người vào quậy động phòng trước vậy?”

“…”

Tôi, người phụ nữ háo sắc đang mơ màng, phân biệt không nổi đông tây nam bắc trước nụ cười khuynh nước khuynh thành của vị soái ca kia nhanh chóng ‘tỉnh’ lại trước tình thế thẹn thùng trước mặt, lập tức thét lớn ‘xin nhường đường, xin nhường đường’ định lủi ra ngoài càng nhanh càng tốt. Ai ngờ, những người này không phải kẻ tầm thường, nhất định chặn đường, không chịu để tôi lủi ra ngoài.

Trong lúc khó khăn, giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn bỗng vang lên: “Tỉ tỉ, thực sự là tỉ sao?”

Tôi bỏ hai tay che mặt xuống, kinh ngạc nhìn vị mĩ nữ đã trang điểm theo kiểu phu nhân, chẳng phải là Tiếu Tiếu sao?

“Tiếu Tiếu!” Tôi xông lại gần, kích động ôm chặt lấy cô ấy vừa gọi vừa nhảy: “Tiếu Tiếu, thực sự là muội hả, quá tốt rồi. Hả? Tại sao muội lại ở đây? Muội biết cách quậy động phòng từ lúc nào hả?”

Mọi người lại thét lên đầy kinh ngạc thêm lần nữa.

“Không phải đâu, muội đã gặp được Khai Tâm, là Khai Tâm kể cho muội biết tỉ đang ở đây, cho nên muội đến đây tìm tỉ, sau đó…” Tiếu Tiếu đưa mắt nhìn ra phía sau lưng tôi, không cần nói thêm, tôi tự biết đó là vị trí mà vị tiểu soái ca kia đang đứng.

“Hả? Chuyện này… chuyện này…?” Tôi lắp ba lắp bắp, không biết phải tự giải thích với mình như thế nào.

Bỗng nhiên, bên tai lại vang lên giọng nói quen thuộc khác: “Lão Mộc, là nàng ta, là người phụ nữ đó, tại sao lại lẩn được vào đây chứ?”

Tôi quay đầu nhìn về phía giọng nói này, chính là ba tên mà tôi đã gặp lúc ban ngày, lại còn cả hai người khác gặp trong rừng trúc hôm trước, người vừa lên tiếng chính là tên béo đã đòi đơn đấu cùng tôi, có tên là Lão Thổ.

Hiển nhiên, đây không phải là nơi để ‘hàn huyên’ cùng cố nhân.

“Đi thôi.” Tôi liền kéo Tiếu Tiếu xông ra khỏi nơi này.

Vừa kéo lấy Tiếu Tiếu, tôi vừa suy nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi ‘vòng vây’, sau cùng lại thấy đám đông chủ động nhường đường. Trong lòng mừng thầm, chẳng thèm đưa mắt nhìn đường, hớn hở xông thẳng ra ngoài, sau cùng đập trúng vào một bức tường thịt vững chắc, cứng rắn.

Đưa tay chỉnh lại chiếc mũi vừa bị đập mạnh, ngước mắt lên định nhìn rõ xem người nào đang đến, còn chưa kịp làm rõ tình hình, tôi đã bị chủ nhân của bức tường thịt đó cuộn ra ngoài nhanh như một cơn gió.

Trong căn phòng của bạch mã hoàng tử.

Khi công chúa xinh đẹp đã tìm được bạch mã hoàng tử của mình, khoảnh khắc đó, công chúa xinh đẹp nên nói điều gì hoặc làm việc gì đó cho bạch mã hoàng tử của mình chứ? Xông thẳng vào lòng của bạch mã hoàng tử, sau đó hôn chàng, ôm lấy chàng, nói những lời tình tứ… có điều hiện nay chẳng có gì xảy ra cả.

Nhìn người đàn ông khiến tôi sáng nhớ, chiều mong, tối tương tư này, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng phức tạp. Chàng không sao rồi, bây giờ đang khỏe mạnh ngồi trước mặt tôi, vẫn cứ đẹp trai như lần đầu tiên tôi mở mắt đến với thế giới này. Con hồ điệp màu bạc dưới mắt phải cùng nốt rồi son giữa hai mày đặt trên khuôn mặt đó hoàn toàn không hề làm giảm bớt mức độ, chàng vẫn đẹp trai đến mức khiến tôi ngạt thở, lúc trước thì lãnh đạm còn giờ đây lại ấm áp, dịu dàng vô cùng. Tôi nghẹn lời, tôi nên nói gì bây giờ? Lắc đầu một hồi, tôi nhận ra mình không nói được thành lời, ngược lại còn vô cùng căng thẳng.

Chàng nhoẻn miệng mỉm cười, đưa tay đến trước khuôn mặt tôi, không ngừng vuốt ve.

“Nàng muốn nói gì? Đáng lẽ nàng phải có rất nhiều điều muốn nói với ta mới phải?” Chàng mỉm cười dịu dàng.

Hả? Chàng đi guốc trong bụng tôi rồi, đúng là tôi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng phải nói gì chứ?

“Chàng cho rằng chàng trốn trong Hái Hoa cung chẳng khác gì mê cung này thì ta không thể tìm được chàng sao? Hoàn toàn vô dụng! Một người đàn ông xuất sắc, ai gặp cũng yêu, hoa thấy cũng thẹn, xe đụng cũng đổ như chàng, cho dù đi đến bất cứ nơi nào cũng chẳng khác gì một ngọn đuốc sáng giữa khu rừng tăm tối, vô cùng xán lạn, vô cùng xuất chúng. Đôi mắt mê hồn sâu thẳm, đôi môi gợi cảm khiến người ta phạm tội, kiếm pháp thần thánh hơn người và cơ bụng sáu múi quyến rũ của chàng thực sự đã thu hút ta. Có điều, tuy rằng chàng vô cùng xuất sắc, vẫn cứ phải hành động có quy củ, đàn ông có thể xấu xa, có thể chịu trách nhưng không thể không trả tiền, món nợ trong rừng trúc hôm đó chàng vẫn còn chưa thanh toán, ăn xong rồi phủi mông bỏ đi, chàng cho rằng mình có thể quỵt nợ sao?” Tôi đã nói, hơn nữa còn cả một tràng dài. Hầy, tôi đang làm gì thế này? Lúc này tôi đang giãi bày tâm sự hay là đòi nợ chàng đây?

“Ai nói là ta định quỵt nợ hả? Quyền chủ động không phải vẫn luôn nằm trong tay nàng sao? Lúc đầu ta mặt dạn mày dày cầu xin người ta tới đây, thế nhưng người ta dường như chẳng thèm để tâm cơ.” Chàng bình thản đáp lại, đưa tay nâng chiếc cằm của tôi lên, bắt tôi phải nhìn thẳng vào chàng.

“Thì sao?” Tôi khép mí mắt xuống giả vờ ngây ngô.

“Thực ra thủ đoạn quỵt nợ của nàng cao minh hơn ta nhiều, không phải sao?” Chàng liền nâng cao cằm tôi thêm nữa.

Bỗng nhiên, tôi há miệng cắn vào ngực chàng rồi hung dữ nói: “Còn lâu.”

Chàng không nói gì, nhoẻn miệng mỉm cười, dịu dàng ôm tôi vào vòng tay ấm áp mà quen thuộc. Hành động thân mật, tình cảm đó khiến tôi chỉ muốn nhập thành một thể cùng chàng. Tôi đưa hai tay ôm chặt lấy người chàng một cách tự nhiên.

Khoảnh khắc này, tôi đành phải mượn một câu khẩu hiệu thời kì cách mạng để diễn tả: Bóng đêm đã thuộc về quá khứ, ánh sáng cuối cùng đã tới. Bóng đêm cuối cùng đã qua đi, chàng chính là ánh sáng của tôi, cho dù chúng tôi chỉ có ngày hôm nay, không còn ngày mai, chỉ cần có giây phút này, thì tất cả đều là xứng đáng.

“Khóc cái gì hả?” Chàng xót xa đưa tay lau nước mắt cho tôi.

Tôi bất giác thít chặt đôi tay đang ôm lấy chàng, áp mặt vào lồng ngực chàng bật khóc thút thút. Tôi sẽ không dùng đến mấy lí do kiểu như hạt bụi bay vào mắt gì gì đó, khóc trước mặt người đàn ông mình yêu thương chẳng có gì đáng xấu hổ cả.

“Đây gọi là nước mắt của hạnh phúc.” Tôi nói.

Chàng khẽ cười đáp: “Nghe nói, chặng đường đi vất vả lắm hả?”

“Hừm, đúng thế, Dạ Sứ đúng là quá đỗi ghê gớm, muốn gặp chàng một lần còn khó hơn cả hoàng đế, không những phải chuẩn bị tâm lí đánh nhau cùng người ta mà còn phải bỏ ra cả khổ lực và trí não.” Tôi ngước mắt lên rồi nói.

Cứ nhắc đến đây là tôi lại tức giận, rõ ràng biết là tôi sẽ tới, lại còn giương mắt nhìn mấy tên khốn kiếp đáng ghét kia làm khó tôi.

Chàng đưa tay nựng chiếc mũi của tôi rồi cười nói: “Ừm, thê tử đại nhân đã vất vả rồi. Tướng công của nàng quá vô dụng, bị người ta giam lỏng, muốn phi thân tới cứu nàng cũng không được, đành phải lặng lẽ chờ đợi tại đây, đợi thê tử đại nhân anh minh thần dũng tới giải cứu người tướng công đáng thương này.”

Tôi ngước mắt lên nói: “Hừm, chàng thôi ngay đi. Không phải chàng rất cao siêu sao? Chàng không bắt trói, giam lỏng người ta, người ta đã phải niệm a di đà phật rồi, ai dám giam lỏng chàng chứ?”

“Lúc đến đây nàng đã gặp những ai? Nói ra ta nghe xem nào?” Chàng cười hỏi.

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Đầu tiên là gặp Trương Mộc Mộc, có điều, cô ấy vừa xuất hiện Hoắc hái hoa đã đi theo cô ấy. Hoắc hái hoa, cái con hồ li chết tiệt chẳng có chút nghĩa khí gì cả, sớm không nói, muộn không nói, nhất định phải đợi đến được địa bàn của chàng rồi mới nói với ta rằng ta phải một mình xông vào Mê Điệp Cốc. May mà Khai Tâm có khả năng nhìn một lần nhớ như in, liền vẽ lại tấm địa đồ mà con hồ li chết tiệt kia để lại cho Phương Khởi, nếu không ba chúng ta đã chết nơi rừng sâu cốc thẳm này rồi. Hầy, đợi lúc nữa gặp lại hắn, ta nhất định lột da con hồ li đó để làm đệm cho Tướng Quân nằm.” Càng nói tôi lại càng tức giận, nghiến răng ken két.

Chàng cười hỏi: “Còn sau đó thì sao?”

“Sau đó, trên đoạn đường đầu tiên vào cốc lại gặp một tên cầm tiêu, một tên béo ịch, một tên gầy nhom, ba tên này cùng đến một lúc, ba người bọn chúng định đơn đấu cùng ta. Người Điệp cung của chàng có phải lúc nào cũng thích ỷ mạnh hiếp yếu không? Tôi rõ ràng không biết võ công, vậy mà ép buộc ta phải rút kiếm, lần trước ta như bị trúng tà mới lôi chiêu kiếm quỷ quái kia ra. Sau đó, cái cô Trương Mộc Mộc kia không biết lại chui ra từ đâu, thay ta đánh nhau với tên thổi tiêu, cô ấy cầm một tấm kim bài hình hồ điệp, ba người họ nhìn thấy vô cùng sợ hãi, sau đó biến mất như một trận gió. Trương Mộc Mộc đó là ai chứ? Dường như có địa vị cao hơn bọn chúng trong Điệp cung này?” Tôi đưa lời nghi hoặc.

Chàng vẫn cứ cười rồi hỏi: “Sau đó thì sao nữa?”

Sau đó tôi liền kể hết mấy chuyện gặp Mị Nương, lão đại nương cùng lão đầu quái dị bán hoa cho chàng nghe.

Tôi thao thao bất tuyệt một hồi lâu, sau khi kể xong, liền thấy chàng bật cười lớn tiếng, khiến tôi chẳng hiểu ra sao.

“Cười cái gì? Chàng cười gì thế hả? Nghiêm túc lại mau lên, nói chuyện nghiêm chỉnh. Ông ta là ai? Một mình diễn ba vai, nếu như không phải mùi Truy điệp hương thì ta đã thực sự cho rằng sự việc đó là thật rồi.” Tôi nói.

“Chẳng phải nàng còn muốn đánh mạt chược cùng với người hay sao?” Chàng vẫn cười.

Nghe thấy câu này, tôi liền thét lớn tiếng: “Thì ra sư phụ của chàng chính là tên Bạch Cốt Tinh kia?”

“Bạch Cốt Tinh?” Chàng hỏi.

“Hả?” Tôi đưa mắt lại, đối với họ mà nói, một ngày làm thầy cả đời là cha, Bạch Cốt Tinh kia là sư phụ của Tầm, cũng chính là phụ thân của chàng, nói theo cách khác, ông ấy chính là bố chồng của tôi, cho nên nói ông ấy là Bạch Cốt Tinh thực sự là thiếu lễ phép.

“À, là thế này, ở cố hương trước đây của ta, Bạch Cốt Tinh có ý nghĩa như sau: Bạch là cổ cồn trắng, cũng có thân phận giống như Dạ Sứ đại nhân chàng, có thể kiếm rất nhiều ngân lượng, họ thường mặc y phục màu trắng, cho nên gọi là cổ cồn trắng.” Tôi chỉ vào cổ áo của chàng rồi nói.

“Cốt là cốt cán, cốt cán chàng có hiểu không? Tác dụng thế nào thì chàng hiểu rồi đúng không? Không cần ta phải giải thích lại nữa chứ?” Tôi liền chỉ vào sống lưng của chàng rồi miết dài một đường từ trên xuống, chàng gật đầu rồi mỉm cười.

“Tinh chính là tinh anh, chính là những con người đặc biệt xuất chúng ở trong một lĩnh vực nào đó. Ba từ này hợp lại chính là Bạch Cốt Tinh, cho nên ý nghĩa của Bạch Cốt Tinh ở đây chính là cao nhân hiếm thấy trên đời.” Tôi đưa tay sang hai bên, biểu thị đã giải thích xong xuôi.

“Ta lại cảm thấy nàng đang muốn nói đó là một yêu tinh xương xẩu.” Chàng nói trúng phóc ý nghĩa.

Tôi giả vờ ngốc nghếch, Bạch Cốt Tinh vốn dĩ là một yêu tinh xương xẩu mà, tất cả những người trên địa cầu đã từng đọc hoặc xem qua “Tây Du Kí” đều biết hết!

“Có điều, người vốn dĩ chính là một lão yêu tinh, sau này nàng phải luôn luôn cảnh giác cao độ đấy.” Chàng nhoẻn miệng mỉm cười đầy tà ác.

“Có ý là gì?” Tôi nghi hoặc nói. Tại sao Tầm lại nói sư phụ của mình là lão yêu tinh? Chàng thực đúng là chẳng biết tôn sư trọng đạo gì cả.

“Lúc nãy, nàng phần hơi mất mặt trước đám đông đấy.” Chàng bật cười đến nỗi lồng ngực phập phồng liên hồi.

Chết tiệt, muốn trách phải trách cái Hái Hoa cung biến thái kì dị này, chẳng hiểu sao lại có nhiều người có tóc bạc như vậy.

“Làm… làm gì có. Ta, ta đến đó để quậy động phòng mà.” Tôi đưa lời xảo biện.

“Thật sao? Ta nhớ trong rất nhiều những cái thiệp phát đi, chẳng hề có cái nào phát đến khách điếm Long Môn của huyện Lí An cả.” Chàng nhướng cao đôi mày, câu hỏi thật quá giả, tiếp đó là tràng cười đã đời.

“Cười cái gì chứ? Trong thiên hạ này đâu phải có mỗi mình ta nhận nhầm người chứ, trời thì tối đen như vậy, chàng xem đầu tóc, thân hình với con hồ điệp trên khuôn mặt của hai người xem, nhận nhầm người cũng là lỗi của ta sao?” Tôi quyết không cam lòng đưa tay đấm mạnh vào lồng ngực chàng, chàng vẫn cứ cười liên hồi. Tôi đột nhiên nhớ ra, lại thét lớn: “Không đúng, là Bạch Cốt Tinh, là Bạch Cốt Tinh, là ông ta, chính là ông ta, ông ta đã cố ý làm vậy.”

“Phản ứng của nàng hôm nay hơi chậm.” Chàng lại vuốt mái tóc tôi rồi bật cười lớn tiếng.

“Còn cười? Còn cười nữa ta sẽ cho chàng ngộp thở đó.” Tôi cảm thấy tức giận điên người, đưa tay bịt miệng chàng lại.

Khuôn mặt chàng vẫn hiện lên nụ cười quái dị, đôi mắt đen láy đa tình hiện lên nhiều cảm xúc, ngón tay đặt trên môi tôi không ngừng chuyển động, sau đó liền nói: “Nếu như nàng dùng thứ này khiến ta ngộp thở thì có chết trăm lần ta cũng nguyện lòng.”

“Đúng là chỉ được cái mồm miệng trơn tru mà thôi.” Hai má tôi bắt đầu ửng đỏ vì xấu hổ.

“Có trơn tru hay không, nàng cứ thử là biết ngay ấy mà.” Đôi môi chàng nhanh chóng hạ xuống.

Trước kia có người từng nói, đầu hạ là mùa yêu thương, không khí sảng khoái luôn thoang thoảng một hương vị ngọt ngào, nồng ấm, hương thơm khẽ dâng, khiến cho ta bất giác chìm đắm trong vị ngọt tình yêu mà không thể rút chân ra được.

Khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn thấu hiểu được điều đó, chàng đã biến tình yêu nồng nàn ẩn giấu trong lòng bấy lâu nay thành chiếc hôn quyến luyến trên môi tôi. Hai chúng tôi cuốn lấy nhau thân mật, gắn bó, hóa thành một thể, chẳng bao giờ chia cắt nữa.

Năm năm trước, yêu nhau vào đầu hạ, năm năm sau, trùng phùng vào đầu hạ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện