Lén Lút

Chương 7



Đóng cửa hàng, Lâu Tự và Cận Uyên cùng nhau trở về tiểu khu. Khi đi ngang qua cửa hàng Cận Uyên đột nhiên nói mình muốn mua đồ, Lâu Tự đứng ngoài chờ anh.

Cận Uyên đi ra khỏi cửa hàng, Lâu Tự nhìn hai tay anh trống không nên thuận miệng hỏi một câu: “Mua gì vậy?”

Cận Uyên quay đầu nhìn hắn, giấu bàn tay sau lưng: “Muốn biết?”

Lâu Tự nghiêng đầu cố gắng liếc xem anh đang giấu gì, Cận Uyên nhanh chóng bước sang phải một bước né đi làm Lâu Tự không nhìn thấy gì hết.

Đồ ngốc mới sập bẫy của anh. Lâu Tự nghĩ, nhưng lời nói lại tương phản: “Là gì vậy?”

“Há miệng.”Lâu Tự vừa mở miệng, Cận Uyên lập tức nhét kẹo vào.

Vị dâu tây ngập tràn trong khoang miệng, Lâu Tự nhìn vỏ kẹo trong tay Cận Uyên, đoán rằng lúc nãy anh đưa tay ra sau là để bóc kẹo. Dùng lưỡi liếm mấy vòng, Lâu Tự lúng búng nói: “Ừm… kẹo.”

“Ừ.” Cận Uyên cười đáp lại.

Lâu Tự nhai kẹo rộp rộp: “Anh cũng thích ăn kẹo à?”

“Thích.” Cận Uyên nhìn Lâu Tự không rời, Lâu Tự thích anh cũng thích.

“Vậy sao anh không ăn?”

“Là mua cho cậu.”

“A?” Lâu Tự không ngờ rằng Cận Uyên lại đột nhiên nói thẳng ra như vậy, lúng túng: “Vậy, cám ơn anh.”

Cận Uyên thấy hắn phản ứng thú vị như này, bật cười.

Hai người đi thang máy đến trước cửa nhà Cận Uyên, Lâu Tự giả vờ ngượng ngùng hỏi lại lần nữa: “Thật sự không phiền anh chứ?”

“Nhà chỉ có mình tôi, phiền gì đâu?”Cận Uyên mở cửa, nhường đường để Lâu Tự vào trước.

“Uống nước trái cây không?” Cận Uyên hỏi. Lâu Tự ngẩng đầu, không đợi hắn mở miệng, Cận Uyên lại tiếp, “Đào.”

Lâu Tự lập tức gật đầu: “Uống.”

“Vậy cậu vào phòng khách chờ ha? Điều khiển trên bàn trà, tự mở TV mà xem.”

“Ừm.” Lâu Tự đã miễn dịch với loại giọng điệu dỗ con nít của Cận Uyên, ngoan ngoãn đồng ý rồi hỏi lại, “Không cần tôi giúp gì à?”

“Không.” Cận Uyên giơ tay chạm vào trán Lâu Tự, “Mau đi đi.”

Lâu Tự vào phòng khách ngồi lên sô pha, sô pha nhà Cận Uyên rất mềm, vừa ngồi lập tức lõm xuống. Lâu Tự thò tay qua ôm lấy đệm dựa, ngồi xếp bằng nhìn về phía phòng bếp.

Lúc Cận Uyên quay lại nhìn thấy Lâu Tự còn tưởng rằng thú cưng nhà ai thành tinh. Lâu Tự ngửa đầu trông chờ nhìn anh, dáng vẻ đó cực kì dễ thương khiến anh muốn thò tay nựng nựng cằm hắn.

Cận Uyên khom người đặt đồ uống lên bàn trà đẩy đến trước mặt Lâu Tự: “Lâu Tự.”

“Hửm?”

“Bữa tối ăn cánh gà được không?”

“Được.”

“Tôi mở TV. Cậu xem TV tôi nấu cơm?”

“Tôi giúp anh.” Lâu Tự đang ngồi ngửa đầu nhìn Cận Uyên đang đứng, “Vốn đã làm phiền anh rồi, giờ anh không cần tôi giúp gì, vậy tôi về đây.”

“Vậy cậu thái rau giúp tôi?”

Lâu Tự làm động tác ok, thả nệm ra đi theo Cận Uyên.

Khi vào phòng bếp, bỗng dưng Lâu Tự đỏ mặt.

Hồi nãy nói chuyện trẻ con quá đi, sao Cận Uyên cứ dỗ hắn như dỗ con nít vậy chứ.

Đồ ăn được bưng lên bàn, cơm cũng đã chín. Lâu Tự ngồi vào chỗ còn Cận Uyên thì đi lấy nước đào trên bàn trà.

“Tôi quên mất.” Lâu Tự nhận nước trái cây, “Cám ơn.”

Cận Uyên nhân cơ hội xoa đầu Lâu Tự, Lâu Tự cảm thấy nếu lúc này mình là một người khác chắc chắn sẽ muốn báo công an. Động tay động chân thường xuyên quá rồi nha, nếu hắn cứ giả vờ không nhận ra có phải Cận Uyên sẽ cho rằng hắn là đứa ngu không hở?

Vì vậy Lâu Tự cố ý né đi. Tay Cận Uyên rơi vào không trung, anh nhìn vào lòng bàn tay mình thoáng qua nụ cười không rõ. Lâu Tự vẫn luôn vụng trộm quan sát bên cạnh cảm thấy tim mình sắp ngừng đập tới nơi rồi.

Đây đây đây đây là ý gì hả?!

“Ăn cơm thôi.” Cận Uyên nhanh chóng trở lại bình thường, lúc ăn cơm gắp cho Lâu Tự rất nhiều thịt.

Ăn cơm xong hai người cùng nhau ngồi sopha xem TV, mới qua chín giờ một tí mà bên ngoài đã tối đen như mực.

“Lúc ở cùng với anh, cảm giác bị người ta nhìn lén đỡ đi nhiều.” Lâu Tự thò tay bốc đậu phộng trong đĩa trái cây, lúc thu tay hắn nói, “Rốt cục là ai thừa thời gian như vậy chứ.” Hắn giả vờ thoải mái đùa giỡn.

“Lúc trong cửa hàng không phải cậu nói vẫn có người đang nhìn mình à?” Cận Uyên quay sang nhìn Lâu Tự.

Lâu Tự bóc vỏ đậu, tiếng rắc rắc nho nhỏ khiến tầm mắt Cận Uyên chuyển sang hạt đậu.

“Đúng thế, kể cũng lạ…” Lâu Tự nói chậm hơn, “Hình như lúc tôi vào cửa hàng người kia cũng không dám nhìn nữa.” Hắn nhét đậu vào miệng, tầm mắt Cận Uyên vẫn đi theo hạt đậu phộng như muốn cùng hạt đậu đó chui vào miệng của hắn, rồi trôi theo thực quản chui vào trong cơ thể hắn.

“Anh nói tôi có thể bắt được kẻ đó không?” Lâu Tự không vì Cận Uyên nhìn chằm chằm mình mà cảm thấy khó chịu, ngược lại, hắn còn cho rằng nó rất thú vị, “Hắn làm tôi lo lắng sợ hãi lâu như vậy, nếu bắt được tôi nhất định sẽ cho hắn biết tay.” Hắn hệt như con mèo bước đi trong đêm tối, mềm mại nhẹ nhàng chậm rãi mà tao nhã, từng bước từng bước thăm dò điểm mấu chốt của Cận Uyên.

Khiến cậu ấy sợ thật rồi. Cận Uyên nhìn miệng Lâu Tự đóng mở, cái lưỡi đỏ tươi và răng nanh trắng bóc… Ánh mắt hắn càng thêm trắng trợn.

Lâu Tự cảm thấy mình sắp bị ánh nhìn của Cận Uyên lột sạch, vậy mà hắn vẫn phải giả vờ như không biết. Cận Uyên cầm điều khiển tắt TV, không còn âm thanh quảng cáo căn phòng nháy mắt yên lặng: “Vài hôm tới cậu ở lại chỗ tôi đi, có hai người sẽ an toàn hơn.”

“Không lẽ kẻ đó còn định theo tới tận đây?” Lâu Tự giả lo lắng hỏi.

“Vậy không phải vừa đẹp?” Cận Uyên xích lại càng gần Lâu Tự, “Không phải cậu muốn bắt hắn à?”

Lâu Tự có hơi bất ngờ, vốn hắn định dọa Cận Uyên, ai ngờ Cận Uyên lại bình tĩnh như vậy, không lo lắng chút nào.

“Anh sẽ giúp tôi đúng không?”

Cẩn Uyên cười vui vẻ, trong mắt tràn ngập dịu dàng: “Tất nhiên.” Ngón tay anh khẽ xẹt qua má Lâu Tự, đầu ngón tay nhẹ run.

Lâu Tự bỗng dưng không còn lo lắng, hắn thở chậm lại, vô cùng tỉnh táo: “Thực ra tôi có nghi ngờ một người.”

Cận Uyên cười: “Là ai?”

Lâu Tự nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt chứa đầy dục vọng như muốn để hắn thấy. Hắn nhắm chặt hai mắt, khi mở mắt ra đã nói: “Người đó là anh?”

Xong đời.

Từ khi nào…

Hắn bị Cận Uyên nhìn thấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện