Lén Yêu Chồng Phong Lưu Vô Tình

Chương 7



Lạnh đến điểm đóng băng.

Không chỉ thời tiết gần đây, mà còn bầu không khí trong nhà, cũng lạnh giống như trong tủ đá.

Chị Trần đang nấu nồi thịt xào khô, nhấc nồi thịt ra bàn ăn làm từ đá cẩm thạch, lại dọn bát đũa xong xuôi, đi ra khỏi phòng bếp.

"Hoắc tiên sinh, có thể ăn cơm... A? Vừa rồi không phải vẫn còn ngồi ở phòng khách sao?" Theo bản năng chị Trần ngước nhìn cầu thang, ngập ngừng một lát, quay trở lại bếp, làm thêm đĩa rau chiên.

Lầu năm, mờ tối, một chuỗi rên rỉ nhỏ bay ra...

"Đừng... Ừm... Đừng..."

Trong phòng thay quần áo cực lớn, Dương Tư Dĩnh bị đặt lên cái tủ treo quần áo đối diện chiếc gương  lớn, quần áo ở nhà vừa mới thay đã bị xé rách, dây đeo áo lót bị trượt khỏi đầu vai, móc lưng áo lót cũng bị cởi ra, áo lót nửa kín nửa hở lơ lửng trước ngực.

Bàn tay ngăm đen kéo áo lót xuống, bao lấy bầu vú mềm tuyết trắng, vuốt ve đầu ti, một tay mò xuống dưới, tay lướt qua viền ren chui vào trong quần lót.

"A..." Cô cong thân thể mềm mại, gáy đụng vào tủ quần áo, búi tóc bị bung ra, tóc đen óng mượt mà như tơ lụa xõa xuống.

Khuôn mặt anh hung tợn, ánh mắt tràn đầy tức giận, mỗi bắp thịt trên cơ thể cứng rắn nổi lên, côn thịt giữa hai chân cứng lên chống vào bụng cô, ma sát từ trên xuống dưới.

"Đừng... Chị Trần còn ở dưới lầu..." Cô dùng hơi sức còn sót lại, kháng cự yếu ớt.

Vừa nhìn thấy anh tan việc về nhà, cô lập tức đi lên lầu, muốn tránh đụng chạm với anh, nhưng vừa mới vào phòng thay đồ không lâu, anh cũng đi vào.

Gương mặt tuấn tú lạnh lùng, nhìn cô chằm chằm, cô bị trừng đến mức sợ hãi, vừa muôn rời đi để lại phòng thay đồ cho anh sử dụng, thế nhưng anh lại giống như một con sư tử triển khai cuộc săn, vồ về phía cô.

Sau đó... chính là cục diện hiện tại...

"Vợ chồng ân ái, là chuyện rất bình thường, chị Trần nghe được thì sao chứ?" Anh cười lạnh, nâng cằm cô lên, nhìn cô khó chịu mà đôi mày thanh tú phải cau lại, sau đó dùng lực hôn mút đôi môi hồng.

Đầu lưỡi nóng ướt chui vào trong miệng cô, mãnh liệt liếm mút, khấy đảo lưỡi mềm không sức chống cự, hút hết dưỡng khí của cô, buộc cô chỉ có thể đón nhận phối hợp.

Thanh âm ướt át phảng phấn trong hai môi, anh hôn khiến ý thức của cô tan rã, đại não bị sương mù chiếm đóng, cơ thể sôi trào từng đợt sóng rung động.

Như bị thôi miên, cô lộ ra lưỡi mềm truy đuổi anh, bị anh quấn lấy khuấy động, lúc tách ra kéo theo một sợi chỉ bạc, sau đó lại bị anh nuốt mút.

Nhìn ý chí kháng cự của cô đã bị tiêu trừ, đôi tay vô ý mà vuốt ve sau lưng anh, vết nhăn trên trán anh nhạt phai một chút, dục vọng muốn cô càng trở lên nồng đậm.

Môi nóng bỏng bắt đầu hôn lên mỗi chỗ trên cơ thể cô, môi hơi sưng, mồ hôi rịn ra trên cổ, nụ hoa cao vút, cặp vú đầy đặn trắng nuột nà.

Đỉnh đầu anh dời xuống, thân hình cao lớn ngồi thấp xuống, khuôn mặt tuấn tú dán lên chiếc bụng thon nhỏ tinh tế, đầu lưỡi quét nhẹ qua bụng và rốn cô.

"A..." Cô ôm lấy gáy anh, đầu gối run rẩy, thân thể trắng nõn hiện ra sắc hồng, gương mặt ý loạn tình mê, nó không nói hết được sự quyến rũ động lòng người của cô.

Đôi mắt đen nâng lên, nhìn cô chằm chằm, sau đó kéo quần lót viền ren của cô xuống, khiến nó trượt đến mắt cá chân cô, bàn tay nâng mông nhẵn bóng của cô lên, đỉnh đầu tiếp tục đi xuống, chôn vào chỗ ướt nhẹp giữa hai chân.

Nhiệt độ tăng cao, khoái cảm dâng lên kinh người từ cánh môi non mềm giữa hai chân, đôi tay cô nắm chặt gáy anh, ngửa cổ lên, cái miệng nhỏ nhắn ngâm nga phóng đãng.

Quá nhiêu... Khoái cảm vui vẻ... chưa từng có... Cảm giác thật xa lạ, rồi lại làm cho người ta trầm mê, linh hồn của cô như phiêu du trên không trung, thân thể trầm luân trong làn sóng lửa, giống như đau khổ, lại dường như vui sướng.

Khát vọng vô tận.

Đầu lưỡi ở miệng huyệt chui lượn quanh, liếm mút chất lỏng đang chảy ra, ngậm lấy mật hạch, dùng sức bú, một cỗ tê dại run rẩy vọt tới toàn thân, linh hồn của cô như bay thẳng tới thiên đường dục vọng.

Hoắc Tử Thực rút đầu lưỡi ra, nhìn cô đang mê mang, môi cô đỏ thắm căng mọng, tiếng rên yêu kiều nỉ non như khóc, anh hài lòng tươi cười.

Bàn tay để xuống cái mông run khẽ, thân thể mạnh mẽ dời lên, ngậm lấy cánh môi đang thở khẽ, một tay cởi khóa, phái nam khổng lồ lập tức nhảy ra ngoài.

"Thoải mái sao?" Hoắc Tử Thực liếm môi dưới của cô, ánh mắt phóng đãng quyến rũ cô.

"Tử Thực..." Đang trầm luân trong thế giới dục vọng, cô đã sớm quên nguyên tắc tự bảo vệ mình, đôi tay ôm chặt lấy anh, ý thức mê loạn mà khẽ rên.

Đã bao lâu anh không nghe thấy cô dùng giọng nói mềm mại gọi tên anh? Từ hai tháng trước, cô nói về cái hiệp nghị kia, muốn vẽ rõ ranh giới giữa hai người, liền không còn gọi anh như vậy.

Giống như làm nũng, mang theo sự lệ thuộc, tin tưởng, ôn nhu gọi tên anh...

Một cái gì đó như cảm xúc phức tạp đột nhiên rót vào ngực anh, thúc đẩy giục vọng, bàn tay anh nâng mông cô lên một lần nữa.

"A... Tử Thực... Chậm... Chậm một chút.. Ưm..." Cô động tình khó chịu mà dựa ra sau, mồ hôi đầm đìa, thân thể run rẩy dữ dội.

Người đàn ông đè ở trên lại hóa thành dã thú hung ác, húc nhục côn xỏ suyên vào hoa tâm, ma sát hoa thịt ướt đẫm, rút ra đút vào liên tục.

"Lại gọi tên anh." Gương mặt đắm chìm trong tình dục hấp dẫn mà tà ác, dính vào bên cạnh má cô, giọng nói trầm thấp ra lệnh.

"Ưm... A a..." Cô bị đụng mà rung chuyển thân thể, giống như sắp rơi xuống vách đá, chỉ có thể ôm chặt lấy anh, mỗi một cái tiến công đụng chạm đều vào nơi nhạy cảm nhất trong nhụy hoa, khoái cảm như làn sóng lớn cuốn tới.

"Lại gọi tên anh nào." Anh tức giận chống đỡ điểm mẫn cảm của cô, cảm thấy cô càng trở nên co rút, khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm mê hồn không thể mở mắt ra.

"Tử Thực... xin anh..." Cô khó chịu giãy dụa thân thể mềm mại, nhưng mà anh cố tình bất động, chỉ là ngăn chặn cô thật chặt.

Trán anh chống đỡ trán cô, hơi thở nóng rực phun xuống, trong không khí chứa mùi tình dục ngai ngái.

"Tử Thực... Tử Thực..." Cô càng không ngừng kêu tên anh.

Dã thú xấu xa trên người cô nâng mông cô lên, triển khai một cuộc xâm chiếm mạnh mẽ mới.

Đồ ăn nguội rồi, chị Trần vẫn không thấy ông bà chủ xuống lầu, trong lòng có chút lo lắng, đôi mắt vừa khéo liếc thấy cái túi trên bàn.

Chị nghĩ ngợi một chút, rồi cầm túi đi lên lầu.

Lầu hai, ba, bốn đêu yên tĩnh, chắc là ở lầu năm. Chị Trần lo lắng ôm chặt cái túi, cố ý bước chân dẫm nặng một chút, tạo ra tiếng vang.

Đang dẫm lên nấc cầu thang cuối cùng thì chị Trần suýt chút nữa đụng vào bóng đen to lớn, trái tim nhảy lên một cái, vội vàng tránh sang bên cạnh.

Một thân quần áo trên Hoắc Tử Thực xốc xếch, cổ áo sơ mi phanh ra, mấy cúc áo đều được cởi ra, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, bộ dáng cuồng dã hấp dẫn, chị Trần tuy đã trên bốn mươi nhưng tim không nhịn được cũng đập rộn lên.

Thật tổn thọ! Hoắc tiên sinh còn đẹp trai hơn vai nam chính trong phim Hàn cả nghìn lần! Nếu mà đi quay phim, không biết là có bao nhiêu cô gái ngã gục trước chân Hoắc tiên sinh.

Chị Trần lẩm bẩm trong lòng, sau đó mới thấy rõ là Hoắc Tử Thực ôm trong ngực... Dương Tư Dĩnh khoác áo tắm.

Xem ra là Dương Tư Dĩnh rất mệt, hai mắt nhắm chặt, hô hấp đều đặn mà dài, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát vào ngực Hoắc Tử Thực, đôi tay ôm chặt lấy gáy anh.

Ngửi thấy trong không khí có chút mùi ngai ngái, dù thấy nhiều cảnh đời mặt chị Trần cũng đỏ lên.

"A, thật xin lỗi, Hoắc tiên sinh, tôi không cố ý muốn xông lên, tôi sợ đấy là tài liệu khẩn cấp, sợ Hoắc phu nhân quên, cho nên mang lên giúp phu nhân, thuận tiện báo với ông bà chủ là thức ăn đã chuẩn bị xong rồi."

Tổn thọ mất! Thì ra vừa rồi hai người ở trên lầu... Xem ra vợ chồng hai người không có vấn đề gì, thật may mắn. Chị Trần tuy có chút lúng túng, nhưng lại cảm thấy vui mừng.

"Để vào trong phòng." Hoắc Tử Thực nhàn nhạt nói.

Chị Trần vội vàng đem túi để vào trên khay trà trong phòng ngủ, ánh mắt không dám nhìn loạn, gật đầu một cái, vội vã đi xuống lầu.

Dương Tư Dĩnh mệt mỏi được thả lên giường, tâm tình Hoắc Tử Thực phức tạp mà ngồi một bên, trầm ngâm quan sát khuôn mặt đẹp ngủ say, ngón tay quyến luyến mà vuốt nhẹ má cô.

Anh biết nội tâm cô đang oán giận anh, đêm hôm đó sự lạnh lùng vô tình của anh, làm vỡ vụn sự tin tưởng của cô đối với anh, cho nên cô bày ra trận tuyến phòng bị anh, nghĩ muốn trở lại cuộc sống trước đây của anh và Dương Tư DĨnh trước kia, cắt mối quan hệ thân mật của hai người.

Chỉ là một người phụ nữ... Nhưng đáng chết lại làm cho anh quan tâm!

Quan tâm cô mỗi ngày cố ý tránh ra thời gian anh về nhà, cùng Theo Nhân tham gia khóa trình thiết kế trang sức, mỗi ngày lêu lổng ở bên ngoài đến khuya mới về nhà.

Quan tâm cô tránh né ánh mắt của anh. Quan tâm cô không còn dễ dàng gọi tên anh nữa. Quan tâm cô bắt đầu lui tới cùng với người Dương gia bên kia, không hề giống như trước đây, chỉ cần người Dương gia tìm tới cửa liền theo bản năng mà tìm kiếm sự giúp đỡ của anh.

Quan tâm nhất, là đối với anh cô không còn thái độ thân thiết nữa! Điều đó khiến anh tức giận, giống như một khối dị vật khổng lồ đè trước ngực, dù có làm cái gì, ở nơi nào, dị vật này cũng khiến tâm tình anh không thể bình tĩnh và thấy hô hấp thật khó khăn.

Hoắc Tử Thực cúi đầu, tay nâng lên ấn trán, nén xuống một tiếng thở dài.

Ánh mắt anh nghiêng nghiêng, nhìn cái hộp giấy trên bàn trà, anh đứng dậy đi tới, cầm kéo mở hộp giấy.

Trong hộp, là một chiếc khăn lụa được gói kĩ trong bọc giấy mềm, và một chiếc thiệp màu tím nhạt rất đẹp.

Gửi người tôi yêu nhất- Tư Dĩnh, sinh nhật vui vẻ. Mãi mãi yêu em. Hứa Duy Văn.

Trên trán Hoắc Tử Thực xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, anh bỏ thiệp lại vào hộp, đậy nắp hộp lên rồi ném vào thùng rác.

Như dã thú bị đạp vào đuôi, tức giận đi lại trong phòng. Một tay anh chống hông, một tay anh vuốt vuốt mái tóc đen, đôi mắt diều hâu còn sắc bén hơn đao chém gió.

Cô bí mật gặp mặt Hứa Duy Văn sao? Còn Hứa Duy Văn chưa từ bỏ ý định, lại chạy tới dây dưa với cô ấy sao? Tại sao cô ấy lại không nói chuyện đó với anh?

Không, không đúng. Cô còn giận anh, trong khoảng thời gian này cô vẫn cố ý tránh né anh, nếu không phải mấy bận anh ở nhà chặn cô ấy, một lần lại một lần kích thích dữ dội hơn, không cho cô tránh anh, nằm dưới thân anh khẩn cầu anh yêu thương cô, nói chung là không có thời gian nói thêm nửa câu với anh.

Tính tình cô nhút nhát, nhưng một khi bị giẩm lên, cả người liền thay đổi hình dạng, tâm tư chống cự anh đều hình thành.

Đáng chết! Rốt cuộc cô có lui tới với Hứa Duy Văn không?

Trái tim Hoắc Tử Thực bị nhéo một cái, đi nhanh đến bên giường, nhìn khuôn mặt đã lui diễm sắc của cô gái nhỏ, ngủ an ổn, làm người khác nhịn không được muốn muốn lay cô dậy.

Vừa rồi ở trong phòng thay đồ, anh có chút tàn ác, thể lực của cô chắc bị anh rút cạn.

Vì vậy, sự phẫn nộ muốn chất vấn cô, lại được anh cứng rắn ép xuống. Hoắc Tử Thực đi tới bên giường ngồi xuống, nhìn cô trong chốc lát, cũng không thay quần áo xốc xếch trên người, nằm xuống bên cạnh cố.

Mắt anh vẫn chăm chăm nhìn khuôn mặt cô, cho đến đêm khuya, anh mới nhắm mắt ngủ.

Sáng sớm, Dương Tư Dĩnh cảm thấy có chút nóng, kéo chăn ra, muốn lật người, lại phát hiện sau lưng có tường cứng rắn cản trở.

Ừ... Trên giường sao lại có tường? Có phải là con gấu Teddy của Theo Nhân đưa cho không?

Vì vậy cánh tay vươn ra từ trong chăn, đẩy phía sau, muốn đẩy gấu Teddy ra, dọn ra vị trí để cô lật người.

Lục lọi một lúc, lòng bàn tay chạm vào một mảng bóng loáng, dùng sức đẩy, phát hiện vật kia cứng răn như khối đá, tuyệt đối không phải là gấu Teddy.

Đôi mày thanh tú nhíu lại, cô mê mang mở mắt ra, xoay người nhìn về phía sau, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen câu hồn người nhắm chặt, hô hấp đều đặn có quy luật.

Anh ngủ thiếp đi, hơn nữa còn là trạng thái ngủ say. Nhưng mà... Anh lại ngủ trên giường trong phòng cô?

Trong khoảng thời gian này hai người phân phòng ngủ, ai đi đường lấy, không can thiệp vào chuyện của nhau... Trừ mấy lần đêm khuya anh trở về, gõ cửa phòng cô, giống như một tên cướp không nói lý, thái độ xấu và bắt nạt cô cùng nhau tìm khoái cảm.

Hình như... anh không hài lòng về cô.

Từ khí cô nói ra muốn sống theo hiệp nghị như trước kia, thái độ của anh đối với cô lúc nóng lúc lạnh như hai người khác nhau, thường thì dùng mặt lạnh lùng nhìn cô, trên giường thì biến thành một người vô cùng dã man.

Cô không hiểu, tại sao anh lại tức giận? Dù sao, anh cũng không đặt cô vào trong lòng, chỉ là vợ trên danh nghĩa mà thôi, anh cũng không hy vọng hai người quá thân mật, không phải sao?

Hơn nữa, cô không muốn chọc giận Dương Minh Vượng nữa, cũng đã đồng ý với vợ chồng Dương thị, từ nay về sau giữ một khoảng cách với Hoắc Tử Thực, sẽ không bao giờ nói những lời yêu vớ vẩn kia.

Yêu... Đối với những thương nhân chỉ coi trọng lợi ích mà nói, không hề có giá trị.

Yêu người không nên yêu, không biết yêu người khác thế nào, chỉ có phụ nữ đau khổ cả đời. Điểm này, cô đã được nghiệm chứng ở cuộc đời của mẹ cô.

Chớp chớp lông mi hơi ướt, cô chăm chú ngăm nhìn đường nét sắc sảo trên khuôn mặt tuấn tú, không nhịn được mà duối ngón tay ra muốn chạm vào, khi sắp chạm vào khuôn mặt anh thi tay cô run lên và thu hồi lại.

Không nên yêu người đàn ông này... Cô tự nhủ. Có phải là do cô có một cơ thể thành thục, nên cô cũng dùng tự hỏi và cuộc sống xảy ra biến hóa chầm chậm.

Không, chắc là do thân phận, sau khi cô bắt đầu lại cuộc sống mới với thân phận Dương Tư Dĩnh, cô tiếp xúc với giai cấp xã hội hoàn toàn khác trước đây, nhận thức được hai mặt đẹp đẽ cùng xấu xí của gia đình giàu có giới thượng lưu.

Những hy vọng đẹp đẽ ngây thơ, cũng dần dần bị thực tế toan tính hòa tan, một cái tát của Dương Minh Vượng, đã đánh tỉnh cô hoàn toàn.

Nhắc nhở cô một lần nữa, cô bây giờ, đã không còn là cô gái Hạ Điềm HInh "ngày trước", cả ngày vội vàng đi làm để nuôi sống bản thân, gia cảnh khốn khổ.

Cô là Dương Tư Dĩnh, thiên kim khống chế tập đoàn Ngày Mai, một phần tử của xã hội thượng lưu, trong mắt không có tình yêu, chỉ có tính toán đạt được lợi ích,

Quan trọng nhất là, cô không thể yêu chồng của cô. Bởi vì anh cũng sẽ không yêu cô, càng không coi cô như sinh mạng quý giá của mình mà đối đãi.

Trong đầu lại hiện lên hình ảnh ân ái của vợ chồng Lôi thị, một sự chua xót thoáng qua đáy lòng.

Nhắm lại đôi mắt ướt, cô xoay người, lựa chọn đưa lưng về phía người đàn ông phía sau, hai cánh tay nhỏ gầy ôm lấy bản thân, không dựa vào hơi ấm từ người đàn ông truyền tới.

Cô không biết, khi cô xoay người đưa lưng về phía anh, đôi mắt người đàn ông sâu thẳm không gợn sóng, trầm mặc đưa mắt nhìn cảnh đẹp lộ ra khỏi áo choàng tắm, đường cong mượt mà của bờ vai.

Cho đến khi nghe thấy hô hấp của cô thanh mà chậm rãi, theo quy luật thân thể phập phồng, anh mới vươn cánh tay, ôm cô vào trong ngực, càng ôm càng chặt.

Xe thể thao màu đỏ lưu loát tiến vào phía trước vườn hoa rộng lớn, Hoắc Theo Nhân dừng xe, tắt động cơ, lo lắng nghiêng đầu nhìn ngắm chị dâu một chút.

Dương Tư Dĩnh không hiểu nhìn Theo Nhân: "Sao vậy?"

"Chị dâu, chị nhất định sẽ đi vào sao?" Măt Hoắc Theo Nhân có chút nhăn nhó nhìn kiến trúc của ngôi nhà.

"Mẹ chồng đặc biệt mời chị tới, tất nhiên chị sẽ đi vào." Dương Tư Dĩnh tỉnh táo nói.

"Nhưng... Đó là nhà bác của em!" Hoắc Theo Nhân nói có chút cao, đáy lòng có chút khẩn trương.

"Chị biết rõ." Dương Tư Dĩnh cười cười.

Hoắc Theo Nhân có chút buồn bực nhíu mày, không hiểu chị dâu sao lại bình tĩnh như vậy. Theo như cô biết, hai bác cực kì ghét chị dâu đấy.

Hơn nữa, nghe nói gần đây vì chuyện làng du lịch Đài Đông, anh họ muốn tìm nhà đầu tư, thà bị bỏ gần cầu xa, cũng không tìm cha vợ ở tập đoàn Ngày Mai, chuyện này bị truyền thông suy đoán xôn xao, nghe nói mấy ngày trước Dương Minh Vượng còn chạy tới nhà hai bác gây náo loạn.

Sau đó... Hôm nay bác gái lại thông qua cô, hẹn chị dâu tới nhà ăn cơm trưa, nghĩ nghĩ đều có chuyện không ổn sẽ xảy ra.

"A! Chờ em một chút." Ngẩn người một lúc, Hoắc Theo Nhân liền phát hiện Dương Tư Dĩnh đã mở cửa và xuống xe, đi về phía khu nhà cao cấp mang thiết kế phong cách Châu Âu.

"Không phải  em nói buổi tối có hẹn với bạn sao?" Đi tới gần cửa vào, Dương Tư Dĩnh quay đầu lại, nhìn khuôn mặt khẩn trương của Hoắc Theo Nhân và nói.

"Vâng, không sao,... dù sao em cũng không muốn đi." Hoắc Theo Nhân cười gượng.

Trong khoảng thời gian này, cô lôi kéo chị dâu đi dạo phố cùng, cùng đang kí khóa học về thiết kế trang sức, còn thảo luận sau này sẽ mở tiệm, giao tình cũng không tệ, về tình về lý, cô đều đứng về phía chị dâu.

Có cô ở bên cạnh, hai bác chắc chắn sẽ cúng không quá hung dữ? Hoắc Theo Nhân lo sợ bất an nghĩ.

Nhưng nào biết, sau khi vào trong nhà tầm hai mươi phút, ý tưởng lạc quan của cô, lập tức bị một cuộc giáo dục lật ngã hoàn toàn.

Không hề có cao lương mỹ vị, không hề có rượu ngon, không hề có bát đũa, chỉ có một văn bản trên chiếc bàn.

Trong tay Dương Tư Dĩnh cầm bút, mắt cúi xuống, nhìn thì trấn định tự nhiên, không ai nhìn thấy nội tâm cô đang run rẩy, trong lòng bị người vô tình bấm chật, đau đến chết lặng.

Mặc dù cô đã sớm đoán được sẽ có ngày này, chỉ là chưa từng nghĩ, ngày này lại đến nhanh như vậy.

"Còn cần chờ gọi luật sư tới sao? Hay là cô không đồng ý với số tiền bồi thường này?" Ngồi ở ghế chủ vị trên bàn ăn, là một phu nhân cao quý phong cách ung dung, ánh mắt lạnh lùng vô tình nhìn Dương Tư Dĩnh.

"Bác gái, người như vậy rất quá đáng!" Hoắc Theo Nhân nhịn không được mà mở miệng bất bình thay Dương Tư Dĩnh.

"Theo Nhân, nơi này không có chuyện của con!" Tào Tú LInh liếc nhìn Theo Nhân một cái, rồi lại quay lại bộ dạng ung dung quý phái.

"Là con hẹn chị dâu tới đây, đương nhiên đó là chuyện của con!" Hoắc Theo Nhân bướng bỉnh chu miệng lên.

"Theo Nhân, chị không sao." Dương Tư Dĩnh nhẹ giọng nói, trong mắt như có nước lưu động, cô vội vàng cúi xuống.

Cô an tĩnh khác với thường ngày, thỉnh thoảng lại lộ ra sự e ngại lo sợ, mặc dù Tào Tú Linh cảm thấy kỳ quái, liền đề cao cảnh giác, suy đoán xem có phải cô đang muốn chơi trò gì.

Con gái của Dương Minh Vượng không phải người đơn giản. Lúc trước cô đến Hoắc gia, vừa mở miệng ra liền hạ uy Hoắc gia, nếu không chê các món ăn quá mộc mạc nhạt nhẽo, chính là phòng thủy không hợp, tất cả đều bị cô chê một lượt.

Trước mặt trưởng bối không biết nói năng, thái độ kiêu ngạo, chê bai người khác... Nhưng người phụ nữ trước mắt, phong thái dịu dàng, ánh mắt đơn thuần, giống như một cô gái trẻ.

Chẳng lẽ, sau tai nạn xe, cũng học được cách diễn trò? Mặc kệ sự thực là cái gì, cũng là một hồ ly tinh. Ánh mắt Tào Tú Linh nhìn con dâu càng lạnh hơn.

"Bác trai và anh họ đâu ạ? Ly hôn là một chuyện lớn, sao chỉ có một mình chị dâu ạ" Hoắc Theo Nhân bất mãn kêu lên, dù sao hôm nay cô sẽ đứng về phía Dương Tư Dĩnh, quyết tâm vươn cánh tay của mình ra ngoài.

Tào Tú Linh nhàn nhạn nói: "Bác trai và anh họ con còn bận công việc, đã rất mệt mỏi, loại chuyện nhỏ này, không cần đàn ông ra mặt, có bác là được rồi."

Có thể hiểu lời nói của bác gái như thế này, bác trai và anh họ đã đưa quyền xử lí chuyện này cho bác gái, chỉ cần bác gái ra mặt là được.

Rất quá đáng! Mặc dù đã biết bác trai bác gái rất không thích chị dâu, nhưng mà làm như vậy cũng không nể mặt một chút nào, quá là không phúc hậu! Nói thế nào thì, chị dâu cũng xuất thân từ hào môn thế gia, làm sao có thể...

"Theo Nhân, chuyện này không liên quan đến con, con đừng làm loạn." Lời nói của Tào Tú Linh nồng đậm ý vị cảnh cáo.

"Vâng con biết rồi, vậy con rời đi được chưa ạ?" Trong đầu Theo Nhân lưu chuyển một chút, liền vội vàng ra khỏi phòng, giống như một cơn lốc bay đi.

"Hiện tại không có người khác ở đây, chúng ta mẹ chồng nàng dâu có thể nói chuyện thật tốt, có phải con muốn nói rất nhiều điều?" Tào Tú Linh chờ đại tiểu thư Dương gia vỗ bàn giơ chân, mang danh hiệu Dương gia ra uy hiếp.

Dương Tư Dĩnh ngẩng đầu lên, lông mì dài chớp khẽ, nhìn mẹ chồng xa lạ, sau đó lắc đầu một cái.

Tào Tú Linh sững sờ, thật là kỳ quái, người trước mắt thật sự là Dương Tư Dĩnh sao?

"Vậy con có biết, bởi vì chuyện khái phá làng du lịch, cha con và cha của Tử Thực đã gây huyên náo một trận rất không vui vẻ, cha con cắt hai khoản vay của công ty Khải Hoa, còn công bố với bên ngoài là cắt bỏ lãi suất ưu đãi áp dụng cho Tập Đoàn Khải Hoa."

"...Con biết rõ." Dương Tư Dĩnh gật đầu một cái.

"Truyền thông nói rất nhiều lời khó nghe về hai nhà chúng ta, sự kiện trước khi con xảy ra tai nạn, lại moi ra nói. Thành thật mà nói, con không thương Tử Thực, chuyện này có thể lý giải, nhưng con cũng nên hiểu lễ nghĩa, chuyện gặp tình nhân ở bên ngoài bị náo lớn như vậy, Tự Thực đều bị mọi người cười nhạo... Đoạn quan hệ này của hai con sớm nên cắt đứt đi thôi."

A, nghe hiểu. Mẹ chồng muốn nói ý rằng, Hoắc gia vẫn một mực chờ cô chủ động đưa ra đề nghị ly hôn, cho nên mới nhẫn nại đợi một chút.

Bởi vì chờ đợi không được, mà chuyện khai phá làng du lịch tranh đoạt lợi ích, cho nên phải tìm cô ngả bài.

"Nếu trong lòng con có người khác, hôn nhân này cũng chỉ gây ràng buộc lẫn nhau, nên..."

"Con không ly hôn." Một giọng nói trầm thấp truyền tới, đột ngột rơi vào tai hai người.

"Tử Thực?" Thân thể Tào Tú Linh chấn động, áo choàng trên người bà rơi xuống.

Dương Tư Dĩnh kinh ngạc nâng mắt lên, chiếc cổ trắng quay lại, nhìn về phía cửa ra vào phòng ăn, khung cửa hình vòm được nạm vàng, bị một thân thể phái nam cường tráng thon dài chiếm hết.

Một tay Hoắc Tử Thực giựt giựt cà vạt, một tay chống lên gạch men sứ Italy trên tường, một đầu tóc đen được chải cẩn thận cũng bị gió thổi rối loạn, vài lọn tóc rơi xuống, che đi một chút sắc bén trong đôi mắt sâu thẳm.

Anh... Sao anh lại xuất hiện ở đây?

Anh nói không ly hôn là có ý gì? Mẹ của anh hẹn cô tới Hoăc gia đàm phán chuyện ly hôn, chẳng lẽ không đúng ý của anh sao?

Hết chương 7.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện