Lén Yêu Chồng Phong Lưu Vô Tình
Chương 9
Trên lầu tám của Bách Hóa Thời Đại, thời gian trước vừa tu sửa đổi mới làm bốn khu lớn, một khu lớn trong đó là gian hàng đại lý độc quyền, đến từ hãng trang sức nổi tiếng của Châu Âu.
Dương Tư Dinh mặc chiếc áo màu đen cổ cao cùng một thân váy đầm, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một chiếc kẹp trang trí tinh tế cài lên, lông mi cong cong cụp xuống, chuyên tâm đọc tài liệu trong tay.
Tránh xa quan hệ tranh chấp giữa hai nhà Hoắc Dương, cùng với sự giúp đỡ của vợ chồng Lôi thị, cô bắt đầu cuộc sống mà bản thân cô muốn.
Cô cùng Theo Nhân suy tính mở một tiệm, nhưng hai người chưa đủ kinh nghiệm, người nhà Theo nhận lại phản đối nên không đầu tư. Không thể không lùi lại kế hoạch mà làm một việc khác, dưới sự giúp đỡ của vợ chồng Lôi thị, hai người liền làm đại điện cho một nhãn hiệu Trang sức nổi tiếng từ Châu Âu.
"Hi, sao hôm nay chị mặc áo cao cổ thế?" Hoắc Theo Nhân vừa vào quầy riêng, đôi mắt to nhấp nháy mập mờ, đùa cợt Dương Tư Dĩnh.
"Theo Nhân!" Mặt Dương Tư Dĩnh đỏ bừng lên.
Hoắc Theo Nhân khoát tay, đem túi xách đút vào tủ nhỏ, rút ra bảng lịch trình nhìn qua, nhưng ánh mắt vẫn hài hước nhìn người đẹp, chị dâu.
"Haizz, nghe nói tối hôm qua, anh họ lại có cuộc chiến lớn với bác trai bác gái." Hoắc Theo Nhân thở dài, ánh mắt lại không nghiêm chỉnh.
Tim Dương Tư Dĩnh như bị nhéo một cái, những lời này thành công dẫn đi lực chú ý của Dương Tư Dĩnh.
Từ ngày đó, sáng sớm hai người lại... Không ngăn được mà xảy ra quan hệ tình dục... Hơn nữa không chỉ một lần, mà sau đó hai người bắt đầu nảy sinh quan hệ thân thể dính dấp không rõ.
Rõ ràng cô đã kí tên trên thỏa thuận ly hôn, thế mà anh lại chậm chạm không chịu ký vào phần kia, sau đó sáng sớm hoặc buổi tối mỗi ngày, anh đoán chắc thời gian cô rời đi cùng về nhà, liền chặn cô ở cửa Tòa nhà cao cấp.
Mỗi một lần dây dưa, luôn kết thúc ở trong phòng khách sạn, giống như nam nữ vụng trộm yêu thương ở bên ngoài.
Liếc thấy thời gian gần đây khuôn mặt yêu kiều càng quyến rũ rung động lòng người, không biết nghĩ cái gì mà mặt cô càng hồng. Hoắc Theo Nhân liền chống cằm, thận trọng thử dò xét: "Chị dâu, tại sao chị lại kiên trì ly hôn với anh họ?"
"Bởi vì, chị hiểu rõ anh ấy không yêu chị."
"Thật sự là oan uổng. Anh họ cực kỳ yêu chị mà."
Dương Tư Dĩnh bị tiếng gào làm cho giật mình, e lệ nhìn một cái, rồi véo nhẹ lên mu bàn tay nghịch ngợm của cô gái nhỏ.
"Phải nói rằng, chị hiểu rất rõ anh ấy vĩnh viễn không thể nào yêu chị như xem nặng lợi ích kinh doanh, không thể nào coi chị như sinh mệnh thứ hai của anh ấy mà đối đãi."
"Em biết, nói một cách khác, chị cho rằng, nếu so sánh giữa chị và tiền, anh họ yêu tiền hơn?" Hoắc Theo Nhân thẳng thắn nói.
Dương Tư Dĩnh không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng cong môi hồng một chút.
"Haizzz, chị vừa nói vậy, làm em cảm thấy có chút giống đâu đó! Giống cha em, còn có một số người họ hàng, mọi người thật sự giống như vậy." Hoắc Theo Nhân gật đầu thật mạnh.
"Có thể là chị mong muốn quá nhiều rôi." Trên mặt Dương Tư Dĩnh tràn đầy đau khổ.
"Không không không, em có thể hiểu cảm giác của chị. Hơn nữa, anh họ thường đi xã giao tại khách sạn, khó tránh khỏi sẽ..."
"Hoắc Theo Nhân." Một tiếng gọi rét lạnh vang lên sau lưng, cả lưng Hoắc Theo Nhân đều thất băng giá.
A a! Hỏng bét, đang muốn làm một người thân thiết cùng phe, thế nào lại thành quở trách khuyết điểm của anh họ rồi?
"Ha ha, không phải hôm nay anh họ đi Đài Đông sao?" Hoắc Theo Nhân cười ha ha xoay người, nhìn thấy khuôn mặt tuần mỹ ác ma của anh họ.
Hoắc Tử Thực lạnh lùng liếc em họ một cái, sau đó chuyển sang nhìn vợ, không nói lời nào kéo tay cô đi ra khỏi quầy riêng.
"Em còn muốn làm việc..." Dương Tư Dĩnh kinh ngạc mà giằng co.
"Không sao, em sẽ để ý nơi này, anh chị yên tâm đi hẹn hò đi, có biến mất ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề nhé." Hoắc Theo Nhân vội vàng lên tiếng ủng hộ anh họ.
"Theo Nhân!" Dương Tư Dĩnh đỏ mặt kháng nghị.
"Bye-bye." Hoắc Theo Nhân giơ tay lên, dí dỏm di chuyển năm ngón tay.
Mỗi lần bị nhét vào trong thang máy, Dương Tư Dĩnh liền tránh thoát tay Hoắc Tử Thực, cố ý lui về bên kia để gia tăng khoảng cách, ánh mắt nhìn anh miễn cưỡng.
Hoắc Tử Thực chỉ nhíu mày: "Em sẽ không biết được, một khi phụ nữ lộ ra vẻ mặt không chịu khuất phục như thế này, người đàn ông sẽ càng muốn chinh phục người phụ nữ đó."
Cô bị ám hiệu trong lời nói của anh làm cho thân thể bị nóng lên, lại nhớ đến sang sớm hôm nay hai người hoan ái mạnh mẽ trong phòng khách sạn kia, vết hôn mờ mờ trên ngực giờ vẫn còn nóng rực.
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Cô có chút tức giận hỏi.
"Đài Đông." Vừa ra khỏi thang máy, anh trực tiếp ôm hông cô đi ra ngoài.
"Không cần nói đùa, em còn muốn quay về làm việc." Rất nhiều cô gái xinh đẹp bán hàng trong bách hóa, đều nhìn người đàn ông tuấn tú cao lớn bằng ánh mắt ái mộ, đáy lòng cô dâng lên vị chua, liền vặn vẹo eo nhỏ muốn thoát khỏi anh.
"Anh không nói đùa." Cánh tay Hoắc Tử Thực như khóa sắt, vòng chặt eo nhỏ của cô.
"Em không muốn đi Đài Đông... CHúng ta đã ly hôn!" Sau khi thoát khỏi cuộc sống mà mỗi bước đi cô đều run sợ, tính tình nhút nhát trước kia cũng dần thay đổi, không còn nhát gan như trước nữa.
Nhưng mà, tính tình cô dễ dàng xấu hổ, ngoan ngoãn không lừa được người, nhát gan thì không sửa được, nếu không thì sao trong khoảng thời gian này cô luôn bị anh quấn lấy, với các loại danh nghĩa, các thủ đoạn cá liệt làm cô không thể kháng cự, lừa gạt cô đến gian phòng khách sạn, làm chuyện đầy mắc cỡ...
"Chỉ là em tuyên bố ly hôn thôi, trên pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng." Mở cửa xe, Hoắc Tử Thực như người áp giải phạm nhân, vô cùng mạnh mẽ nhét cô vào trong xe.
"Hoắc... Hoắc Tử Thực, anh đừng quá đáng." Cô cắn môi dưới, giọng nói mắng người rõ ràng đang phát run.
A, ngay cả họ tên anh đều gọi ra rồi, cũng làm cô khẩn trương đến toát mồ hôi, vẫn còn giả bộ hung dữ với anh, cô thật là cô bé nhát gan đáng yêu.
"Em là bà xã của anh, anh muốn cầu xin em theo anh đi công tác một chuyến, buổi tối mới có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng." Cắm thìa vào ổ khóa, đem con thỏ nhỏ khóa vào trong phạm vi thế lực của anh, lo lắng trong ngực anh mới được tháo xuống, anh mìm cười nhìn cô.
"Cái... cái gì?" Cô vừa kinh ngạc vừa thẹn trừng anh.
Người đàn ông này thật là quá đáng! Tại sao có thể luôn đem nghĩa vụ vợ chồng giắt trên miệng... Mỗi sáng sớm chặn cô ở cửa Tòa nhà, luôn lấy cái cớ này lôi cô đi.
"Chúng ta... Chúng ta đa chia tay rôi."
"Thật sao?"
Gương mặt Hoắc Tử Thực tuấn tú nhếch lên, mày rậm nâng lên vẻ mặt đầy ý xấu nhìn cô, cô nhịn không được mà tim đập loạn nhịp, hô hấp rối loạn.
Mượn từ mà Theo Nhân hay nói, người đàn ông này anh tuấn thái quá rồi, ngay cả lúc làm chuyện xấu, cũng có thể khiến người khác mặt đỏ tim đập loạn, không tự chủ mà nổi lên mong đợi với anh.
Không, không thể. Ngay từ khi hạ quyết tâm rời xa căn nhà đã chung sống với anh, muốn học cách tự bảo vệ mình, nghĩ lại hoàn cảnh trưởng thành của minh, và từ cuộc sống của mẹ mà nhận ra. Nếu là vì yêu người đàn ông đó mà bỏ ra hết thảy không giữ lại chút nào, đó chính là cách hủy diệt bản thân cũng làm tính cách bản thân thay đổi xấu đi.
Cô không còn là Hạ Điềm Hinh nhẫn nhục chịu đựng, cô là Dương Tư Dĩnh có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Cho nên, mặc kệ anh nói gì, làm gì, cô sẽ không thay đổi quyết định... Cho dù là thương anh, cô sẽ đem tình yêu này cất nơi đáy lòng, làm một bí mật.
"Ừ..."
Dương Tư Dĩnh mệt mỏi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang được Hoắc Tử Thực ôm vào gian phòng khách sạn, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, vẫn trống rỗng mờ mịt.
Cô là bị chồng trước bắt người... chồng trước cứng rắn nhét cô lên xe... đi xe trên đường năm-sáu giờ, cùng anh đến Đài Đông công tác.
"Ngủ đi, anh đã bảo khách sạn mang bữa tối lên đây," Hoắc Tử Thực đặt cơ thể mềm mại của cô lên trên giường.
Nhìn cô mở cặp mắt mông lung nhìn anh, hai gò má hồng nhuận, anh không thể đứng dậy, vì thế lại cúi xuống, hôn lên hàng lông mày, chóp mũi xinh xắn, cuối cùng là lướt qua cánh môi cô hé mở.
Hương vị ngọt ngào, mềm mại, giống như kẹo đừơng dính mật ong tan trong miệng anh, đầu lưỡi nóng ướt nhịn không được mà thăm dò vào sâu bên trong.
Cô chớp chớp mắt, chống tay lên ngực anh, cảm nhận được cơ thể anh nóng hừng hực, một cái cứng rắn thẳng đứng chống vào bụng cô, cách vải vóc mà ma sát chậm chạp.
Thân thể phái nữ khẽ run, dục vọng bị khơi lên, cô mới thực sự tỉnh táo hồi hồn.
"Tử Thực!" Cô chống đẩy khuôn ngực cứng rắn đang ép xuống, vừa ngượng ngùng vừa tức mà trừng anh.
"Cục cưng, không nên cự tuyệt anh,... đã lâu rồi anh không có được chạm vaò em." Anh hôn xuống dọc theo vành tai mịn màng của cô, bàn tay xấu xa đã xoa nắn bầu ngực đẫy đà.
"Anh... Anh nói lăng nhăng gì thế... Vừa sáng nay chúng ta rõ ràng đã... Anh bỏ tay ra!" Cô yêu kiều nói ra, đưa tay ngăn cản môi anh đang sàm sỡ.
Thế nhưng anh lại bắt lấy tay cô, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ như vẽ lên tay cô, đôi mắt xấu xa sâu như biển, tràn đầy trêu đùa nhìn cô chằm chằm.
Trái tim co đập loạn, máu trong cơ thể không bị khống chế mà sôi trào, cô có thể thấy ở bụng dâng lên một luồng nhiệt quen thuộc, bầu ngực dưới áo lót đã căng lên đứng thẳng.
Anh đang quyến rũ cô, tình dục, khao khát, giác quan mãnh liệt trêu đùa cô, dụ dỗ cô rơi vào thế giới dục vọng của anh.
"Anh... Anh không được như vậy." Cô cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của bản thân, cũng tức giận mình luôn dễ dàng vui vẻ tham hoan cùng anh.
"Là em buộc anh, chỉ có như vậy, em mới nguyện ý để ý đến anh."
Toàn thân anh toát ta hoắc môn phái nam hấp dẫn, dường như rất bất đắc dĩ nói với cô.
"Chúng ta... Chúng ta không nên tiếp tục như vậy." Thừa dịp tình dục tạm lui xuống, cô cố gắng ngồi dậy.
Hoắc Tử Thực nén xuống dọc vọng bành trướng đến đau đớn, để cho cô tạm rời xa thế lực của anh, chỉ có thể dùng ánh mắt bỏng cháy nhìn cô, nhìn quét qua môi cùng hai bầu vú mềm mại của cô.
Dương Tư Dĩnh cảm thấy cô như con mồi bị dã thú nhìn chăm chú, ngại ngùng cầm lấy chăn ôm vào ngực, giống như làm như vậy sẽ có thêm một tầng phòng hộ vậy.
Vợ của anh thật là ngây thơ, chống lại con sử tử là anh, giống như một con thỏ nhở đơn thuần. Cử động của cô ấy, chỉ càng khơi lên thú tính ẩn sâu trong cơ thể người đàn ông.
Giống như anh, chỉ muốn ngăn chặn cô bé tuyết trắng này, lột sạch bóng loáng, song song đổ xuống chăn đệm, khiến cho khối tuyết trắng này dình vào dấu vết yêu thương thuộc về hai người...
"Chúng ta phải ly hôn." Dương Tư Dĩnh đỏ mặt cắt đứt suy nghĩ đầy sắc tình.
"Anh nói mấy lần rồi? Anh không ly hôn." Hoắc Tử Thực đáp lại rất dứt khoái.
"Anh... Anh không yêu em, tại sao lại không ly hôn?" Uất ức tích lũy trong ngực đột nhiên tràn ra như vỡ đê, cô thấy tức giận anh.
"Ai nói anh không thương em?" Anh dựa gần cô, muốn đưa hai tay ra ôm lấy cô, cô lại nhảy xuống giường nhanh hơn một chút, đi về phía cửa sổ sát đất bên kia.
Thân thể cao lớn khồng hề chần chờ, nhanh chóng tiến về phía cô, đôi tay đè lên đôi vai mỏng manh nhỏ gầy, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
"Anh chỉ đang lợi dụng em... Không, không đúng, phải nói là anh đang lợi dụng thân phận Dương Tử Dĩnh này, hiện tại hai nhà Hoắc Dương cũng đã xảy ra tranh chấp, ly hôn là phương pháp giải quyết tốt nhất."
"Nhưng mà anh lại yêu em."
Nhìn mặt anh kiên định tỏ tình, cô ngẩn ra, cả người ngây ngô hồi lâu, trong đầu hiện lên đêm hôm đó, cô một mình đối mặt với cơn giận dữ của Dương Minh Vượng, hình ảnh qua điện thoại anh đang ở một nơi khác ôm phụ nữ uống rượu vui vẻ.
"Không, anh không yêu em..." Cô khổ sở nghẹn ngào nói ra, hai tay chống đẩy lồng ngực anh. "Trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất rõ ràng, với thế giới của các anh, chỉ có quyền thế cùng lợi ích, căn bản không hề quan tâm đến người phụ nữ ở bên cạnh là ai, cũng không vì yêu rồi mới cưới người ấy... Cái các anh muốn, chỉ là lợi ích đạt được sau cuộc hôn nhân đó mà thôi."
Một khắc trước gương mặt còn kiều diễm đỏ bừng, đột nhiên giờ đây lại tái nhợt đau đớn, cả ngực Hoắc Tử Thực cũng bị vặn chặt, đau lòng tột đỉnh.
"Tư Dĩnh, cục cưng, em hãy nghe anh nói." Anh mạnh mẽ ôm cô vào ngực, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt dán chặt vào tim anh.
"Anh thừa nhận, lúc bắt đầu anh chỉ là muốn đùa giỡn, nhìn em thận trọng sống thân phận của Dương Tư Dĩnh, anh cảm thấy rất thú vị, cũng thuận tiện ở bên cạnh giúp đỡ em." Sau đó anh ác liệt dụ dỗ cô động tình, để cô lên giường anh. "Nhưng anh bắt đầu quan tâm đến em, quan tâm đến mọi hành động, cử chỉ của em. Sau đó anh phát hiện anh yêu em."
Anh nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô hạ xuống, hình như muốn nói gì đó, rồi lại bị tiếng khóc bao phủ.
Mà anh, cũng đoán được cô muốn nói gì.
"Đêm hôm ấy, anh thật sự vô cùng xin lỗi em, cũng rất hối hận... Đó là chuyện ngu xuẩn anh làm trước khi anh nhận thức được anh đã yêu em."
Giọng nói khàn khàn đầy hối lỗi, mỗi chữ một nói ra, lồng ngực liền chấn động mạnh, gương mặt của cô cũng phập phồng theo đó, tiếng tim đập dội vào tai, rất nhanh rất mạnh.
"Đúng, giống như chúng ta lớn lên ở trong hào môn thế gia, làm người thừa kế, từ nhỏ đã được dạy dỗ quan niệm đem lợi ích làm đầu, hôn nhân và tình yêu, chỉ là thứ xếp sau, hoặc nói là không quan trọng."
Không cách nào đổi ra giá trị, căn bản là không đáng quan tâm, hoặc phí tâm mà che chở quý trọng. Hoàn cảnh sinh hoạt của anh đã dạy anh quan niệm như thế, sống trong thế giới những người như vậy, tập mãi thành thói quen.
Sau đó, phát hiện cô xuất hiện, dùng một phương thức kỳ lạ, xông vào tính mạng anh.
Anh cứ tưởng rằng, đối với cô anh cũng chỉ là đùa giỡn, tùy thời có thể bỏ rơi, không quan trọng.
Nhưng mà, ngay từ giây ban đầu anh động tâm với cô, tính mạng của anh liền gắn liền với cô chặt chẽ không rời.
Sau khi cô rời đi, cô vẫn chiếm giữ mỗi suy nghĩ của anh.
Sau đó, anh mới hiểu, anh đã chân chính yêu cô tận xương tủy.
"Anh chưa bao giờ hối hận cái gì, nhưng qua đêm kia, bây giờ anh thật sự hận bản thân mình đêm đó."
Nghe giọng anh trầm ấm, thống khổ nói xin lỗi cùng giãi bày, lòng của cô xiết chặt, sự chua xót lan tràn trong ngực.
Anh rất nghiêm túc, anh không cần diễn trò với cô, bởi vì bây giờ cô... hoặc nên nói là Dương Tư Dĩnh, đã không có bất kì giá trị nào đối với anh nữa.
Một người đàn ông luôn đem lợi ích lên hàng đầu, không thể nào nói hết tất cả với cô và nói cả lời yêu cô, trừ khi... Anh là thật tâm yêu cô.
"Tư Dĩnh, xin em tin tưởng anh, anh yêu em. Nếu như mà anh không yêu em, cần gì phải dây dưa với em như vậy? Anh chỉ cần ký tên lên thỏa thuận ly hôn, tất cả liền kết thúc, cần gì trở mặt với cha mẹ anh, kiên trì không ly hôn."
"...Nhưng em đã ký tên."
Giọng cô vẫn nghẹn ngào như cũ, nhưng là mềm mại như trước, anh có thể cảm nhận được, sự tin tưởng và lệ thuộc vào anh dần dần trở lại trong cô.
Hai cánh tay vừa căng thẳng vừa cứng ngắc, anh chỉ muốn đem người trong lòng khảm vào trong cơ thể anh.
Nhiều lần anh đều sợ cô đẩy anh ra, hoặc là không chịu tin tưởng anh... Không ngờ người kiêu ngạo như anh, lại có một khắc sợ sệt như vậy.
Nhất định cô gái này chính là cái xương sườn anh thiếu, có cô, tính mạng anh mới có thể đầy đủ.
"Đừng lo lắng, phần hiệp nghị kia đã bị anh xé rách." Anh nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt, cúi đầu hôn lên mi tâm cô.
"Nhưng..." Cô lẩm bẩm muốn nói, nhớ tới cục diện hiện tại của hai nhà Hoắc Dương như nước với lửa, cô liền thấp thỏm lo lắng.
Bàn tay to bưng lấy gương mặt mềm mại, môi anh dọc theo gương mặt cô đi xuống, hôn lên môi hồng mà anh khát vọng, hấp thu ngọt ngào mềm mại nơi đó.
"Giữa chúng ta chỉ có tương lai, không có nhưng là cũng không có nhưng nhị gì hết." Lúc môi mỏng buông ra, cô gái trong ngực đã đỏ hết mặt, đôi mắt mơ màng nhìn anh.
Đón nhận tia sáng dịu dàng trong mắt anh, ngực cô một hồi chua chua, một hồi ngọt ngọt, tình cảm tích lũy đã không thể giữ kín.
"Tử Thực, em yêu anh." Sau đó, cô ôm lấy gáy anh, nhón chân lên hôn anh.
Cô không cần suy nghĩ những thứ "nhưng" kia, cô chỉ muốn "tương lai"...
Nghe được lời yêu thương mà anh khát vọng đã lâu kia, anh vô cùng xúc động ôm chặt lấy cô, vô tận nhu tình hòa tan trong ngực, ngôn ngữ đã không thể diễn tả hết, chỉ có hai thân thể nóng bỏng để chứng minh.
Vì vậy, anh ôm chặt lấy cô vợ nhỏ của mình, đặt cô trở về giường lớn, sau đó...
Sau đó, một đêm này giữa hai người chỉ có càng nhiều càng nhiều hơn sau đó...
Không có sự phiền nhiễu quấy rầy, hai trái tim không có khoảng cách, chặt chẽ khăng khít, trái tim hòa cùng nhịp đập, nhiệt độ thiêu đốt cả đêm.
Sau đó...
"Chị dâu, đây không phải là thật chứ?" Cửa chính vừa mở, Hoắc Theo Nhân liền vội vàng hỏi.
Dương Tư Dĩnh không hiểu cười hỏi: "Em còn chưa nói với chị chuyện gì, muốn chị trả lời thế nào?"
"Em nghe nói, anh họ kiên trì không ly hôn với chị, kết quả ngày hôm qua, cha của chị mở buổi họp báo, nói anh họ giam lỏng chị, không để cho chị ra khỏi nhà, cũng không cho chị tiếp xúc với người nhà!"
Hoắc Theo Nhân vừa đi vào phòng khách vừa kích động thuật lại những thứ tin tức kia, trong túi còn đút hai bản tuần san bát quái cùng báo giải trí. Cô tới hỏi thăm đương sự, nhưng cô đã làm việc ổn thỏa xong xuôi trước rồi.
"Sau đó, nghe nói bác trai bác gái tức đến bể mạch máu, cả đêm gọi anh họ về nhà nói chuyện, sau đó..."
"Sau đó thì sao?"Một bóng dáng cao lớn đi từ phòng bếp ra ngoài, trong tay cầm một ly sữa nóng, trên người mặc áo len cùng quần jean, tóc đen tán loạn rơi xuống, nhìn qua vô cùng thảnh thơi.
Bước chân đột nhiên dừng lại, Hoắc Theo Nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm anh họ, nhìn gương mặt tuấn tú của anh họ tràn ngập ý cười, đi về phía Dương Tư Dĩnh, dìu Dương Tư Dĩnh ngồi xuống sofa, sau đó thổi qua cho nguội bớt, mới đưa cốc sữa nóng cho vợ.
"Anh, thời gian này sao anh lại ở trong nhà?" Hoắc Theo Nhân ngơ ngác thật lâu mới hỏi. Nghe nói dự án khai phá làng du lịch Đài Đông đã bắt đầu đi vào xây dựng, theo lý thuyết anh phải bận đến 24 tiếng cũng không đủ dùng, làm sao sẽ...?"
"Theo Nhân, xem ra em nhận tin tức không nhanh rồi." Hoắc Tử Thực buồn cười, nhìn em họ ngốc nghếch. "Cha anh đã tạm thời cách chức anh rồi."
"Cái gì?" Hoắc Theo Nhân sợ hãi kêu lên.
"Là thật sao?" Dương Tư Dĩnh lấy cái cốc để sang bên, kinh ngạc nhìn chồng.
"Đừng lo lắng, cha anh chỉ nổi nóng thôi, đợi đến khi truyền thông không còn náo loạn nữa, cha anh sẽ gọi anh trở về." Hoắc Tử Thực khẽ vuốt nhẹ gò má vợ, tiến lên thơm nhẹ một cái.
Thật là quá đáng! Liền ở trước mặt em họ cố tình thể hiện ân ái. Hoắc Theo Nhân đỏ mặt dời tầm mắt đi.
Dương Tư Dĩnh vẫn tràn đầy lo lắng, mày nhẹ chau lại: "Tử Thực, anh không cần vì em..."
"Không phải vì em, là vì chính anh. Em quên sao? Kiên trì không chịu ly hôn là anh, là anh quấn em, là anh cần em."
Hừ, hai người thơm hôn còn chưa tính, hiện tại lại nói lời đường mật? Hoắc Theo Nhân làm kỳ đà cản mũi, cả khuôn mặt đều hồng.
"Tử Thực, cảm ơn anh." Dương Tư Dĩnh vùi mặt vào ngực của người đàn ông cô yêu, khí tức phái nam mát lạnh phủ xuống, tất cả lo lắng của cô liền đọng xuống.
"Đừng cảm ơn quá sớm, anh thất nghiệp, về sau có thể trở thành người không có việc làm, cả ngày lẫn đêm quấn lấy em không thả." Hoắc Tử Thực nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của vợ, hai người dịu dàng nhìn nhau cười.
"Hừ, chị dâu đừng nghe anh họ, tài sản riêng của anh họ nhiều đến nỗi dùng cả đời không hết cho nên mới không sợ bác trai cho thôi việc, nhưng chắc chắn hiện tại bác trai đang rất đau đầu, công ty lại ít đi một người chủ trì mọi việc, cho nên chắc chắn bác trai phải dùng thêm thuốc chống hạ huyết áp." Hoắc Theo Nhân liền châm chọc anh họ.
"Theo Nhân, cửa ở bên kia." Hoắc Tử Thực lạnh lùng nghiêng mắt nhìn một cái, ra lệnh đuổi khách.
"Chị dâu sẽ không đuổi em đi." Hoắc Theo Nhân le lưỡi.
Dương Tư Dĩnh buồn cười nhìn hai người cãi nhau, liền tựa vào người chồng, nhắm mắt lại, lắng nghe hạnh phúc giờ khắc này.
"Tử Thực..."
"Anh ở đây." Nghe vợ khẽ gọi, Hoắc Tử Thực cúi đầu, lại nhìn thấy, vợ nhỏ đã ngủ, dung nhan xinh đẹp động lòng người, làm chủ mỗi giây hô hấp của anh.
"Sao chị dâu lại ngủ thiếp đi rồi?"
"Suỵt." Hoắc Tử Thực đem ngón trỏ để lên môi, sau đó cúi đầu hôn trán vợ một cái thật nhẹ nhàng, bàn tay nhè nhẹ đặt lên bụng bằng phẳng của vợ.
Hoắc Theo Nhân ngẩn ra, ngày sau đó mắt trợn to.
Chị dâu, mang thai? Khó trách anh họ liền có bộ dáng bỏ cả giang sơn như thế.
Xem ra bác trai bác gái sẽ bị đánh bại rồi. Dương gia bên kia... Hình như đoạn tuyệt quan hệ với chị dâu, chỉ là hình như chị dâu không hề quan tâm.
Nhìn anh họ ôm lấy chị dâu, hình ảnh hai người dựa vào nhau. Hoắc Theo Nhân nâng má, liền nở một nụ cười thật rạng rỡ, liền đưa mắt dời đi.
Ngoài cửa sổ, mặt trời tươi sáng, gió nhẹ nhàng thổi, mùa xuân hình như đã không còn xa nơi này, thúc giục những người yêu nhau mau tỉnh ngủ đông.
Mỉm cười nhắm mắt lại, đột nhiên Hoắc Theo Nhân kích động... Thật là muốn yêu thương! Tình yêu thuộc về cô, khi nào mới có thể tới đây?
Kết thúc.
Dương Tư Dinh mặc chiếc áo màu đen cổ cao cùng một thân váy đầm, tóc dài đen nhánh chỉ dùng một chiếc kẹp trang trí tinh tế cài lên, lông mi cong cong cụp xuống, chuyên tâm đọc tài liệu trong tay.
Tránh xa quan hệ tranh chấp giữa hai nhà Hoắc Dương, cùng với sự giúp đỡ của vợ chồng Lôi thị, cô bắt đầu cuộc sống mà bản thân cô muốn.
Cô cùng Theo Nhân suy tính mở một tiệm, nhưng hai người chưa đủ kinh nghiệm, người nhà Theo nhận lại phản đối nên không đầu tư. Không thể không lùi lại kế hoạch mà làm một việc khác, dưới sự giúp đỡ của vợ chồng Lôi thị, hai người liền làm đại điện cho một nhãn hiệu Trang sức nổi tiếng từ Châu Âu.
"Hi, sao hôm nay chị mặc áo cao cổ thế?" Hoắc Theo Nhân vừa vào quầy riêng, đôi mắt to nhấp nháy mập mờ, đùa cợt Dương Tư Dĩnh.
"Theo Nhân!" Mặt Dương Tư Dĩnh đỏ bừng lên.
Hoắc Theo Nhân khoát tay, đem túi xách đút vào tủ nhỏ, rút ra bảng lịch trình nhìn qua, nhưng ánh mắt vẫn hài hước nhìn người đẹp, chị dâu.
"Haizz, nghe nói tối hôm qua, anh họ lại có cuộc chiến lớn với bác trai bác gái." Hoắc Theo Nhân thở dài, ánh mắt lại không nghiêm chỉnh.
Tim Dương Tư Dĩnh như bị nhéo một cái, những lời này thành công dẫn đi lực chú ý của Dương Tư Dĩnh.
Từ ngày đó, sáng sớm hai người lại... Không ngăn được mà xảy ra quan hệ tình dục... Hơn nữa không chỉ một lần, mà sau đó hai người bắt đầu nảy sinh quan hệ thân thể dính dấp không rõ.
Rõ ràng cô đã kí tên trên thỏa thuận ly hôn, thế mà anh lại chậm chạm không chịu ký vào phần kia, sau đó sáng sớm hoặc buổi tối mỗi ngày, anh đoán chắc thời gian cô rời đi cùng về nhà, liền chặn cô ở cửa Tòa nhà cao cấp.
Mỗi một lần dây dưa, luôn kết thúc ở trong phòng khách sạn, giống như nam nữ vụng trộm yêu thương ở bên ngoài.
Liếc thấy thời gian gần đây khuôn mặt yêu kiều càng quyến rũ rung động lòng người, không biết nghĩ cái gì mà mặt cô càng hồng. Hoắc Theo Nhân liền chống cằm, thận trọng thử dò xét: "Chị dâu, tại sao chị lại kiên trì ly hôn với anh họ?"
"Bởi vì, chị hiểu rõ anh ấy không yêu chị."
"Thật sự là oan uổng. Anh họ cực kỳ yêu chị mà."
Dương Tư Dĩnh bị tiếng gào làm cho giật mình, e lệ nhìn một cái, rồi véo nhẹ lên mu bàn tay nghịch ngợm của cô gái nhỏ.
"Phải nói rằng, chị hiểu rất rõ anh ấy vĩnh viễn không thể nào yêu chị như xem nặng lợi ích kinh doanh, không thể nào coi chị như sinh mệnh thứ hai của anh ấy mà đối đãi."
"Em biết, nói một cách khác, chị cho rằng, nếu so sánh giữa chị và tiền, anh họ yêu tiền hơn?" Hoắc Theo Nhân thẳng thắn nói.
Dương Tư Dĩnh không lên tiếng, chỉ là nhẹ nhàng cong môi hồng một chút.
"Haizzz, chị vừa nói vậy, làm em cảm thấy có chút giống đâu đó! Giống cha em, còn có một số người họ hàng, mọi người thật sự giống như vậy." Hoắc Theo Nhân gật đầu thật mạnh.
"Có thể là chị mong muốn quá nhiều rôi." Trên mặt Dương Tư Dĩnh tràn đầy đau khổ.
"Không không không, em có thể hiểu cảm giác của chị. Hơn nữa, anh họ thường đi xã giao tại khách sạn, khó tránh khỏi sẽ..."
"Hoắc Theo Nhân." Một tiếng gọi rét lạnh vang lên sau lưng, cả lưng Hoắc Theo Nhân đều thất băng giá.
A a! Hỏng bét, đang muốn làm một người thân thiết cùng phe, thế nào lại thành quở trách khuyết điểm của anh họ rồi?
"Ha ha, không phải hôm nay anh họ đi Đài Đông sao?" Hoắc Theo Nhân cười ha ha xoay người, nhìn thấy khuôn mặt tuần mỹ ác ma của anh họ.
Hoắc Tử Thực lạnh lùng liếc em họ một cái, sau đó chuyển sang nhìn vợ, không nói lời nào kéo tay cô đi ra khỏi quầy riêng.
"Em còn muốn làm việc..." Dương Tư Dĩnh kinh ngạc mà giằng co.
"Không sao, em sẽ để ý nơi này, anh chị yên tâm đi hẹn hò đi, có biến mất ba ngày ba đêm cũng không có vấn đề nhé." Hoắc Theo Nhân vội vàng lên tiếng ủng hộ anh họ.
"Theo Nhân!" Dương Tư Dĩnh đỏ mặt kháng nghị.
"Bye-bye." Hoắc Theo Nhân giơ tay lên, dí dỏm di chuyển năm ngón tay.
Mỗi lần bị nhét vào trong thang máy, Dương Tư Dĩnh liền tránh thoát tay Hoắc Tử Thực, cố ý lui về bên kia để gia tăng khoảng cách, ánh mắt nhìn anh miễn cưỡng.
Hoắc Tử Thực chỉ nhíu mày: "Em sẽ không biết được, một khi phụ nữ lộ ra vẻ mặt không chịu khuất phục như thế này, người đàn ông sẽ càng muốn chinh phục người phụ nữ đó."
Cô bị ám hiệu trong lời nói của anh làm cho thân thể bị nóng lên, lại nhớ đến sang sớm hôm nay hai người hoan ái mạnh mẽ trong phòng khách sạn kia, vết hôn mờ mờ trên ngực giờ vẫn còn nóng rực.
"Anh muốn đưa em đi đâu?" Cô có chút tức giận hỏi.
"Đài Đông." Vừa ra khỏi thang máy, anh trực tiếp ôm hông cô đi ra ngoài.
"Không cần nói đùa, em còn muốn quay về làm việc." Rất nhiều cô gái xinh đẹp bán hàng trong bách hóa, đều nhìn người đàn ông tuấn tú cao lớn bằng ánh mắt ái mộ, đáy lòng cô dâng lên vị chua, liền vặn vẹo eo nhỏ muốn thoát khỏi anh.
"Anh không nói đùa." Cánh tay Hoắc Tử Thực như khóa sắt, vòng chặt eo nhỏ của cô.
"Em không muốn đi Đài Đông... CHúng ta đã ly hôn!" Sau khi thoát khỏi cuộc sống mà mỗi bước đi cô đều run sợ, tính tình nhút nhát trước kia cũng dần thay đổi, không còn nhát gan như trước nữa.
Nhưng mà, tính tình cô dễ dàng xấu hổ, ngoan ngoãn không lừa được người, nhát gan thì không sửa được, nếu không thì sao trong khoảng thời gian này cô luôn bị anh quấn lấy, với các loại danh nghĩa, các thủ đoạn cá liệt làm cô không thể kháng cự, lừa gạt cô đến gian phòng khách sạn, làm chuyện đầy mắc cỡ...
"Chỉ là em tuyên bố ly hôn thôi, trên pháp luật chúng ta vẫn là vợ chồng." Mở cửa xe, Hoắc Tử Thực như người áp giải phạm nhân, vô cùng mạnh mẽ nhét cô vào trong xe.
"Hoắc... Hoắc Tử Thực, anh đừng quá đáng." Cô cắn môi dưới, giọng nói mắng người rõ ràng đang phát run.
A, ngay cả họ tên anh đều gọi ra rồi, cũng làm cô khẩn trương đến toát mồ hôi, vẫn còn giả bộ hung dữ với anh, cô thật là cô bé nhát gan đáng yêu.
"Em là bà xã của anh, anh muốn cầu xin em theo anh đi công tác một chuyến, buổi tối mới có thể thực hiện nghĩa vụ vợ chồng." Cắm thìa vào ổ khóa, đem con thỏ nhỏ khóa vào trong phạm vi thế lực của anh, lo lắng trong ngực anh mới được tháo xuống, anh mìm cười nhìn cô.
"Cái... cái gì?" Cô vừa kinh ngạc vừa thẹn trừng anh.
Người đàn ông này thật là quá đáng! Tại sao có thể luôn đem nghĩa vụ vợ chồng giắt trên miệng... Mỗi sáng sớm chặn cô ở cửa Tòa nhà, luôn lấy cái cớ này lôi cô đi.
"Chúng ta... Chúng ta đa chia tay rôi."
"Thật sao?"
Gương mặt Hoắc Tử Thực tuấn tú nhếch lên, mày rậm nâng lên vẻ mặt đầy ý xấu nhìn cô, cô nhịn không được mà tim đập loạn nhịp, hô hấp rối loạn.
Mượn từ mà Theo Nhân hay nói, người đàn ông này anh tuấn thái quá rồi, ngay cả lúc làm chuyện xấu, cũng có thể khiến người khác mặt đỏ tim đập loạn, không tự chủ mà nổi lên mong đợi với anh.
Không, không thể. Ngay từ khi hạ quyết tâm rời xa căn nhà đã chung sống với anh, muốn học cách tự bảo vệ mình, nghĩ lại hoàn cảnh trưởng thành của minh, và từ cuộc sống của mẹ mà nhận ra. Nếu là vì yêu người đàn ông đó mà bỏ ra hết thảy không giữ lại chút nào, đó chính là cách hủy diệt bản thân cũng làm tính cách bản thân thay đổi xấu đi.
Cô không còn là Hạ Điềm Hinh nhẫn nhục chịu đựng, cô là Dương Tư Dĩnh có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.
Cho nên, mặc kệ anh nói gì, làm gì, cô sẽ không thay đổi quyết định... Cho dù là thương anh, cô sẽ đem tình yêu này cất nơi đáy lòng, làm một bí mật.
"Ừ..."
Dương Tư Dĩnh mệt mỏi mở mắt ra, phát hiện bản thân đang được Hoắc Tử Thực ôm vào gian phòng khách sạn, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, vẫn trống rỗng mờ mịt.
Cô là bị chồng trước bắt người... chồng trước cứng rắn nhét cô lên xe... đi xe trên đường năm-sáu giờ, cùng anh đến Đài Đông công tác.
"Ngủ đi, anh đã bảo khách sạn mang bữa tối lên đây," Hoắc Tử Thực đặt cơ thể mềm mại của cô lên trên giường.
Nhìn cô mở cặp mắt mông lung nhìn anh, hai gò má hồng nhuận, anh không thể đứng dậy, vì thế lại cúi xuống, hôn lên hàng lông mày, chóp mũi xinh xắn, cuối cùng là lướt qua cánh môi cô hé mở.
Hương vị ngọt ngào, mềm mại, giống như kẹo đừơng dính mật ong tan trong miệng anh, đầu lưỡi nóng ướt nhịn không được mà thăm dò vào sâu bên trong.
Cô chớp chớp mắt, chống tay lên ngực anh, cảm nhận được cơ thể anh nóng hừng hực, một cái cứng rắn thẳng đứng chống vào bụng cô, cách vải vóc mà ma sát chậm chạp.
Thân thể phái nữ khẽ run, dục vọng bị khơi lên, cô mới thực sự tỉnh táo hồi hồn.
"Tử Thực!" Cô chống đẩy khuôn ngực cứng rắn đang ép xuống, vừa ngượng ngùng vừa tức mà trừng anh.
"Cục cưng, không nên cự tuyệt anh,... đã lâu rồi anh không có được chạm vaò em." Anh hôn xuống dọc theo vành tai mịn màng của cô, bàn tay xấu xa đã xoa nắn bầu ngực đẫy đà.
"Anh... Anh nói lăng nhăng gì thế... Vừa sáng nay chúng ta rõ ràng đã... Anh bỏ tay ra!" Cô yêu kiều nói ra, đưa tay ngăn cản môi anh đang sàm sỡ.
Thế nhưng anh lại bắt lấy tay cô, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ như vẽ lên tay cô, đôi mắt xấu xa sâu như biển, tràn đầy trêu đùa nhìn cô chằm chằm.
Trái tim co đập loạn, máu trong cơ thể không bị khống chế mà sôi trào, cô có thể thấy ở bụng dâng lên một luồng nhiệt quen thuộc, bầu ngực dưới áo lót đã căng lên đứng thẳng.
Anh đang quyến rũ cô, tình dục, khao khát, giác quan mãnh liệt trêu đùa cô, dụ dỗ cô rơi vào thế giới dục vọng của anh.
"Anh... Anh không được như vậy." Cô cảm thấy xấu hổ vì phản ứng của bản thân, cũng tức giận mình luôn dễ dàng vui vẻ tham hoan cùng anh.
"Là em buộc anh, chỉ có như vậy, em mới nguyện ý để ý đến anh."
Toàn thân anh toát ta hoắc môn phái nam hấp dẫn, dường như rất bất đắc dĩ nói với cô.
"Chúng ta... Chúng ta không nên tiếp tục như vậy." Thừa dịp tình dục tạm lui xuống, cô cố gắng ngồi dậy.
Hoắc Tử Thực nén xuống dọc vọng bành trướng đến đau đớn, để cho cô tạm rời xa thế lực của anh, chỉ có thể dùng ánh mắt bỏng cháy nhìn cô, nhìn quét qua môi cùng hai bầu vú mềm mại của cô.
Dương Tư Dĩnh cảm thấy cô như con mồi bị dã thú nhìn chăm chú, ngại ngùng cầm lấy chăn ôm vào ngực, giống như làm như vậy sẽ có thêm một tầng phòng hộ vậy.
Vợ của anh thật là ngây thơ, chống lại con sử tử là anh, giống như một con thỏ nhở đơn thuần. Cử động của cô ấy, chỉ càng khơi lên thú tính ẩn sâu trong cơ thể người đàn ông.
Giống như anh, chỉ muốn ngăn chặn cô bé tuyết trắng này, lột sạch bóng loáng, song song đổ xuống chăn đệm, khiến cho khối tuyết trắng này dình vào dấu vết yêu thương thuộc về hai người...
"Chúng ta phải ly hôn." Dương Tư Dĩnh đỏ mặt cắt đứt suy nghĩ đầy sắc tình.
"Anh nói mấy lần rồi? Anh không ly hôn." Hoắc Tử Thực đáp lại rất dứt khoái.
"Anh... Anh không yêu em, tại sao lại không ly hôn?" Uất ức tích lũy trong ngực đột nhiên tràn ra như vỡ đê, cô thấy tức giận anh.
"Ai nói anh không thương em?" Anh dựa gần cô, muốn đưa hai tay ra ôm lấy cô, cô lại nhảy xuống giường nhanh hơn một chút, đi về phía cửa sổ sát đất bên kia.
Thân thể cao lớn khồng hề chần chờ, nhanh chóng tiến về phía cô, đôi tay đè lên đôi vai mỏng manh nhỏ gầy, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
"Anh chỉ đang lợi dụng em... Không, không đúng, phải nói là anh đang lợi dụng thân phận Dương Tử Dĩnh này, hiện tại hai nhà Hoắc Dương cũng đã xảy ra tranh chấp, ly hôn là phương pháp giải quyết tốt nhất."
"Nhưng mà anh lại yêu em."
Nhìn mặt anh kiên định tỏ tình, cô ngẩn ra, cả người ngây ngô hồi lâu, trong đầu hiện lên đêm hôm đó, cô một mình đối mặt với cơn giận dữ của Dương Minh Vượng, hình ảnh qua điện thoại anh đang ở một nơi khác ôm phụ nữ uống rượu vui vẻ.
"Không, anh không yêu em..." Cô khổ sở nghẹn ngào nói ra, hai tay chống đẩy lồng ngực anh. "Trong khoảng thời gian này em đã suy nghĩ rất rõ ràng, với thế giới của các anh, chỉ có quyền thế cùng lợi ích, căn bản không hề quan tâm đến người phụ nữ ở bên cạnh là ai, cũng không vì yêu rồi mới cưới người ấy... Cái các anh muốn, chỉ là lợi ích đạt được sau cuộc hôn nhân đó mà thôi."
Một khắc trước gương mặt còn kiều diễm đỏ bừng, đột nhiên giờ đây lại tái nhợt đau đớn, cả ngực Hoắc Tử Thực cũng bị vặn chặt, đau lòng tột đỉnh.
"Tư Dĩnh, cục cưng, em hãy nghe anh nói." Anh mạnh mẽ ôm cô vào ngực, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt dán chặt vào tim anh.
"Anh thừa nhận, lúc bắt đầu anh chỉ là muốn đùa giỡn, nhìn em thận trọng sống thân phận của Dương Tư Dĩnh, anh cảm thấy rất thú vị, cũng thuận tiện ở bên cạnh giúp đỡ em." Sau đó anh ác liệt dụ dỗ cô động tình, để cô lên giường anh. "Nhưng anh bắt đầu quan tâm đến em, quan tâm đến mọi hành động, cử chỉ của em. Sau đó anh phát hiện anh yêu em."
Anh nghe thấy tiếng nghẹn ngào của cô hạ xuống, hình như muốn nói gì đó, rồi lại bị tiếng khóc bao phủ.
Mà anh, cũng đoán được cô muốn nói gì.
"Đêm hôm ấy, anh thật sự vô cùng xin lỗi em, cũng rất hối hận... Đó là chuyện ngu xuẩn anh làm trước khi anh nhận thức được anh đã yêu em."
Giọng nói khàn khàn đầy hối lỗi, mỗi chữ một nói ra, lồng ngực liền chấn động mạnh, gương mặt của cô cũng phập phồng theo đó, tiếng tim đập dội vào tai, rất nhanh rất mạnh.
"Đúng, giống như chúng ta lớn lên ở trong hào môn thế gia, làm người thừa kế, từ nhỏ đã được dạy dỗ quan niệm đem lợi ích làm đầu, hôn nhân và tình yêu, chỉ là thứ xếp sau, hoặc nói là không quan trọng."
Không cách nào đổi ra giá trị, căn bản là không đáng quan tâm, hoặc phí tâm mà che chở quý trọng. Hoàn cảnh sinh hoạt của anh đã dạy anh quan niệm như thế, sống trong thế giới những người như vậy, tập mãi thành thói quen.
Sau đó, phát hiện cô xuất hiện, dùng một phương thức kỳ lạ, xông vào tính mạng anh.
Anh cứ tưởng rằng, đối với cô anh cũng chỉ là đùa giỡn, tùy thời có thể bỏ rơi, không quan trọng.
Nhưng mà, ngay từ giây ban đầu anh động tâm với cô, tính mạng của anh liền gắn liền với cô chặt chẽ không rời.
Sau khi cô rời đi, cô vẫn chiếm giữ mỗi suy nghĩ của anh.
Sau đó, anh mới hiểu, anh đã chân chính yêu cô tận xương tủy.
"Anh chưa bao giờ hối hận cái gì, nhưng qua đêm kia, bây giờ anh thật sự hận bản thân mình đêm đó."
Nghe giọng anh trầm ấm, thống khổ nói xin lỗi cùng giãi bày, lòng của cô xiết chặt, sự chua xót lan tràn trong ngực.
Anh rất nghiêm túc, anh không cần diễn trò với cô, bởi vì bây giờ cô... hoặc nên nói là Dương Tư Dĩnh, đã không có bất kì giá trị nào đối với anh nữa.
Một người đàn ông luôn đem lợi ích lên hàng đầu, không thể nào nói hết tất cả với cô và nói cả lời yêu cô, trừ khi... Anh là thật tâm yêu cô.
"Tư Dĩnh, xin em tin tưởng anh, anh yêu em. Nếu như mà anh không yêu em, cần gì phải dây dưa với em như vậy? Anh chỉ cần ký tên lên thỏa thuận ly hôn, tất cả liền kết thúc, cần gì trở mặt với cha mẹ anh, kiên trì không ly hôn."
"...Nhưng em đã ký tên."
Giọng cô vẫn nghẹn ngào như cũ, nhưng là mềm mại như trước, anh có thể cảm nhận được, sự tin tưởng và lệ thuộc vào anh dần dần trở lại trong cô.
Hai cánh tay vừa căng thẳng vừa cứng ngắc, anh chỉ muốn đem người trong lòng khảm vào trong cơ thể anh.
Nhiều lần anh đều sợ cô đẩy anh ra, hoặc là không chịu tin tưởng anh... Không ngờ người kiêu ngạo như anh, lại có một khắc sợ sệt như vậy.
Nhất định cô gái này chính là cái xương sườn anh thiếu, có cô, tính mạng anh mới có thể đầy đủ.
"Đừng lo lắng, phần hiệp nghị kia đã bị anh xé rách." Anh nâng lên khuôn mặt đầy nước mắt, cúi đầu hôn lên mi tâm cô.
"Nhưng..." Cô lẩm bẩm muốn nói, nhớ tới cục diện hiện tại của hai nhà Hoắc Dương như nước với lửa, cô liền thấp thỏm lo lắng.
Bàn tay to bưng lấy gương mặt mềm mại, môi anh dọc theo gương mặt cô đi xuống, hôn lên môi hồng mà anh khát vọng, hấp thu ngọt ngào mềm mại nơi đó.
"Giữa chúng ta chỉ có tương lai, không có nhưng là cũng không có nhưng nhị gì hết." Lúc môi mỏng buông ra, cô gái trong ngực đã đỏ hết mặt, đôi mắt mơ màng nhìn anh.
Đón nhận tia sáng dịu dàng trong mắt anh, ngực cô một hồi chua chua, một hồi ngọt ngọt, tình cảm tích lũy đã không thể giữ kín.
"Tử Thực, em yêu anh." Sau đó, cô ôm lấy gáy anh, nhón chân lên hôn anh.
Cô không cần suy nghĩ những thứ "nhưng" kia, cô chỉ muốn "tương lai"...
Nghe được lời yêu thương mà anh khát vọng đã lâu kia, anh vô cùng xúc động ôm chặt lấy cô, vô tận nhu tình hòa tan trong ngực, ngôn ngữ đã không thể diễn tả hết, chỉ có hai thân thể nóng bỏng để chứng minh.
Vì vậy, anh ôm chặt lấy cô vợ nhỏ của mình, đặt cô trở về giường lớn, sau đó...
Sau đó, một đêm này giữa hai người chỉ có càng nhiều càng nhiều hơn sau đó...
Không có sự phiền nhiễu quấy rầy, hai trái tim không có khoảng cách, chặt chẽ khăng khít, trái tim hòa cùng nhịp đập, nhiệt độ thiêu đốt cả đêm.
Sau đó...
"Chị dâu, đây không phải là thật chứ?" Cửa chính vừa mở, Hoắc Theo Nhân liền vội vàng hỏi.
Dương Tư Dĩnh không hiểu cười hỏi: "Em còn chưa nói với chị chuyện gì, muốn chị trả lời thế nào?"
"Em nghe nói, anh họ kiên trì không ly hôn với chị, kết quả ngày hôm qua, cha của chị mở buổi họp báo, nói anh họ giam lỏng chị, không để cho chị ra khỏi nhà, cũng không cho chị tiếp xúc với người nhà!"
Hoắc Theo Nhân vừa đi vào phòng khách vừa kích động thuật lại những thứ tin tức kia, trong túi còn đút hai bản tuần san bát quái cùng báo giải trí. Cô tới hỏi thăm đương sự, nhưng cô đã làm việc ổn thỏa xong xuôi trước rồi.
"Sau đó, nghe nói bác trai bác gái tức đến bể mạch máu, cả đêm gọi anh họ về nhà nói chuyện, sau đó..."
"Sau đó thì sao?"Một bóng dáng cao lớn đi từ phòng bếp ra ngoài, trong tay cầm một ly sữa nóng, trên người mặc áo len cùng quần jean, tóc đen tán loạn rơi xuống, nhìn qua vô cùng thảnh thơi.
Bước chân đột nhiên dừng lại, Hoắc Theo Nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm anh họ, nhìn gương mặt tuấn tú của anh họ tràn ngập ý cười, đi về phía Dương Tư Dĩnh, dìu Dương Tư Dĩnh ngồi xuống sofa, sau đó thổi qua cho nguội bớt, mới đưa cốc sữa nóng cho vợ.
"Anh, thời gian này sao anh lại ở trong nhà?" Hoắc Theo Nhân ngơ ngác thật lâu mới hỏi. Nghe nói dự án khai phá làng du lịch Đài Đông đã bắt đầu đi vào xây dựng, theo lý thuyết anh phải bận đến 24 tiếng cũng không đủ dùng, làm sao sẽ...?"
"Theo Nhân, xem ra em nhận tin tức không nhanh rồi." Hoắc Tử Thực buồn cười, nhìn em họ ngốc nghếch. "Cha anh đã tạm thời cách chức anh rồi."
"Cái gì?" Hoắc Theo Nhân sợ hãi kêu lên.
"Là thật sao?" Dương Tư Dĩnh lấy cái cốc để sang bên, kinh ngạc nhìn chồng.
"Đừng lo lắng, cha anh chỉ nổi nóng thôi, đợi đến khi truyền thông không còn náo loạn nữa, cha anh sẽ gọi anh trở về." Hoắc Tử Thực khẽ vuốt nhẹ gò má vợ, tiến lên thơm nhẹ một cái.
Thật là quá đáng! Liền ở trước mặt em họ cố tình thể hiện ân ái. Hoắc Theo Nhân đỏ mặt dời tầm mắt đi.
Dương Tư Dĩnh vẫn tràn đầy lo lắng, mày nhẹ chau lại: "Tử Thực, anh không cần vì em..."
"Không phải vì em, là vì chính anh. Em quên sao? Kiên trì không chịu ly hôn là anh, là anh quấn em, là anh cần em."
Hừ, hai người thơm hôn còn chưa tính, hiện tại lại nói lời đường mật? Hoắc Theo Nhân làm kỳ đà cản mũi, cả khuôn mặt đều hồng.
"Tử Thực, cảm ơn anh." Dương Tư Dĩnh vùi mặt vào ngực của người đàn ông cô yêu, khí tức phái nam mát lạnh phủ xuống, tất cả lo lắng của cô liền đọng xuống.
"Đừng cảm ơn quá sớm, anh thất nghiệp, về sau có thể trở thành người không có việc làm, cả ngày lẫn đêm quấn lấy em không thả." Hoắc Tử Thực nhẹ nhàng vuốt chóp mũi của vợ, hai người dịu dàng nhìn nhau cười.
"Hừ, chị dâu đừng nghe anh họ, tài sản riêng của anh họ nhiều đến nỗi dùng cả đời không hết cho nên mới không sợ bác trai cho thôi việc, nhưng chắc chắn hiện tại bác trai đang rất đau đầu, công ty lại ít đi một người chủ trì mọi việc, cho nên chắc chắn bác trai phải dùng thêm thuốc chống hạ huyết áp." Hoắc Theo Nhân liền châm chọc anh họ.
"Theo Nhân, cửa ở bên kia." Hoắc Tử Thực lạnh lùng nghiêng mắt nhìn một cái, ra lệnh đuổi khách.
"Chị dâu sẽ không đuổi em đi." Hoắc Theo Nhân le lưỡi.
Dương Tư Dĩnh buồn cười nhìn hai người cãi nhau, liền tựa vào người chồng, nhắm mắt lại, lắng nghe hạnh phúc giờ khắc này.
"Tử Thực..."
"Anh ở đây." Nghe vợ khẽ gọi, Hoắc Tử Thực cúi đầu, lại nhìn thấy, vợ nhỏ đã ngủ, dung nhan xinh đẹp động lòng người, làm chủ mỗi giây hô hấp của anh.
"Sao chị dâu lại ngủ thiếp đi rồi?"
"Suỵt." Hoắc Tử Thực đem ngón trỏ để lên môi, sau đó cúi đầu hôn trán vợ một cái thật nhẹ nhàng, bàn tay nhè nhẹ đặt lên bụng bằng phẳng của vợ.
Hoắc Theo Nhân ngẩn ra, ngày sau đó mắt trợn to.
Chị dâu, mang thai? Khó trách anh họ liền có bộ dáng bỏ cả giang sơn như thế.
Xem ra bác trai bác gái sẽ bị đánh bại rồi. Dương gia bên kia... Hình như đoạn tuyệt quan hệ với chị dâu, chỉ là hình như chị dâu không hề quan tâm.
Nhìn anh họ ôm lấy chị dâu, hình ảnh hai người dựa vào nhau. Hoắc Theo Nhân nâng má, liền nở một nụ cười thật rạng rỡ, liền đưa mắt dời đi.
Ngoài cửa sổ, mặt trời tươi sáng, gió nhẹ nhàng thổi, mùa xuân hình như đã không còn xa nơi này, thúc giục những người yêu nhau mau tỉnh ngủ đông.
Mỉm cười nhắm mắt lại, đột nhiên Hoắc Theo Nhân kích động... Thật là muốn yêu thương! Tình yêu thuộc về cô, khi nào mới có thể tới đây?
Kết thúc.
Bình luận truyện