Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 131
Lại nói trong lòng Thường Hy rối bời không biết nên giải thích thế nào với Tiêu Vân Trác, đứng ở ngoài cửa thật lâu cũng không dám bước chân vào. Nam nhân mà, đều thích nữ nhân ngây thơ thuần khiết, như nàng một bụng đầy ý nghĩ xấu, chỉ sợ hắn sẽ nghi kỵ nàng không thôi!
Ở bên này Trịnh Thuận trông thấy Thường Hy cứ đứng mãi ở ngoài cửa mà không vào, trong lòng âm thầm hoài nghi nhưng là lại nhớ đến trước kia Thường Hy ở trước mặt Tiêu Vân Trác không cùng một dạng với bọn họ, cho nên cũng không tiến đến hỏi thăm mà lặng lẽ tránh đi.
Theo kinh nghiệm, mỗi lúc như thế này Thái tử gia sẽ nổi trận lôi đình, Thường Hy phủi mông đi một cái rất tiêu sái, khổ cũng chỉ có đám nô tài bọn họ đối mặt với Thái tử gia mà không dám ho he gì. Cho nên hắn mới quyết định tránh ra ngoài, bảo toàn mạng nhỏ mới là quan trọng!
Lúc này bên trong thư phòng Tiêu Vân Trác cũng không có tâm trạng lật xem tấu chương, đem mấy lời vừa nghe được vừa rồi suy xét lại một lần. Đúng vậy, trước kia hắn muốn tìm một người thông minh giúp hắn xử lý hậu viện, như vậy hắn có thể yên tâm mà chống chọi mưa gió trên triều đình.
Thường Hy cũng đúng là người hắn muốn tìm. Hắn vẫn cho rằng nữ nhân muốn có tư cách đứng bên cạnh hắn phải có trí có mưu, nếu không thì chỉ rước thêm phiền toái, thay vì như vậy không cần cũng được. Cho nên lúc trước hắn mới dụng tâm đi dạy dỗ Thường Hy, cho nàng thấy được lòng người hiểm ác.
Nhưng là đến một ngày, hắn biết được Thường Hy thật sự là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, có trí có mưu, hắn ngược lại có chút lo sợ. Hắn sợ không phải vì lo chính mình không đấu lại được Thường Hy mà hoàn toàn ngược lại, chính vì hắn biết mình đã thích Thường Hy cho nên hắn không muốn nàng sẽ cùng hắn tính toán.
Cho nên nói, lòng người không bao giờ là đủ, vừa hy vọng nữ nhân của mình đơn thuần đáng yêu nhưng lại sợ nàng không có năng lực tự vệ. Khi nàng có năng lực đó rồi lại sợ nàng quá thông minh mà giấu giếm mình đôi chuyện, cho nên lại tình nguyện muốn nàng là một tờ giấy trắng để cho hắn đích thân bảo vệ.
Suy nghĩ thật lâu, trong lúc bất chợt Tiêu Vân Trác lại nghĩ đến, hắn chỉ đơn phương tình nguyện thích Thường Hy, nếu như nàng căn bản cũng không thích hắn, không hy vọng làm nữ nhân của hắn, vậy thì làm sao sẽ cùng hắn nói đây?
Nghĩ đến điểm này, hắn giống như quả bóng xì hơi, đời này còn chư có như vậy đưa đám qua!
Hắn có lòng muốn đi hỏi rõ ràng, rồi lại sợ nàng chính xác mà nói không thích hắn, đến lúc đó hắn đường đường là Thái tử gia, mặt mũi biết vứt đi nơi nào? Lúc còn nhỏ hắn vẫn nhớ mẫu hậu lúc nào cũng không được vui sướng. Mỗi lần hắn hỏi mẫu hậu vì sao không vui vẻ, bà đều trả lời hắn rằng mình đang rất vui vẻ!
Nhưng là Tiêu Vân Trác biết thật ra thì bà không vui vẻ chút nào, sau này hắn lại biết, mỗi lần phụ hoàng đi đến chỗ nữ nhân khác, mẫu hậu lại thương tâm. Nhưng mỗi thời điểm đối mặt với phụ hoàng bà lại mang theo nụ cười dịu dàng, cũng khiến cho phụ hoàng không biết được trong lòng bà là thương tâm đến cỡ nào.
Trước khi mẫu hậu qua đời đã từng cầm tay hắn nói: “Trác nhi, nếu có một ngày con yêu thương một cô gái, nhất định không được để cho nàng phải thương tâm. Phụ hoàng con yêu ta, ta biết rất rõ, chỉ tiếc rằng cả đời này hắn không thể cho ta duy nhất, mà ta cũng không dám yêu cầu như vậy. Nhưng ta cuối cùng vẫn hy vọng, nếu có một ngày con thật lòng thích một nữ nhân, mà cô gái kia cũng yêu con thì đừng để cho nàng phải thương tâm, đừng để cho nàng mỗi ngày đều đứng ở cửa ngóng đợi con đi tới…”
Khi đó hắn còn nhỏ, chưa hiểu được lời đó là có ý gì, nhưng là hắn vẫn như cũ khóc đáp ứng bởi vì hắn hiểu được mẫu hậu sẽ rời đi hắn. Trước khi gặp Thường Hy, hắn vẫn cho rằng chính mình cả đời sẽ không thích một nữ nhân, càng sẽ không yêu bất kỳ một nữ nhân nào…
Nhưng là hiện tại, hắn thật sự có điểm thích Ngu Thường Hy kia rồi, hoặc giả thời điểm nàng lần đầu tiên uốn éo vặn lỗ tai của hắn, thời điểm lần đầu tiên nàng đem hắn đạp xuống nước, nàng đã khắc sâu ở trong lòng của hắn, chẳng qua là không rõ ràng, còn có chút mơ hồ…
Tiêu Vân Trác có chút tức giận chính mình, lớn như vậy còn chưa có phiền não qua như thế này, bây giờ lại vì một nữ nhân mà không có tâm trạng xử lý công chuyện. Hắn ghét bản thân như vậy, bởi vì hắn không biết có thể đáp ứng cái duy nhất của mẫu hậu hay không?
Một ở trong cửa, một ở ngoài cửa, chỉ cách nhau một lớp rèm mỏng, nhưng bọn họ không biết rằng chỉ cần đem tấm rèm này vén lên, có lẽ mọi chuyện sẽ không khó như vậy. Chỉ tiếc, Thường Hy chung quy vẫn không có dũng khí bước vào cửa, Tiêu Vân Trác cũng không có dũng khí để thừa nhận hắn sẽ thử cho cô gái duy nhất mình thích một tương lai.
Có một số việc nhìn thì thấy thật dễ dàng nhưng để bước một bước nhỏ lại vô cùng khó khăn. Có lẽ nếu như giờ phút này bọn họ chịu tiến thêm một bước thì sau này cũng sẽ không có bao nhiêu chuyện phát sinh, chỉ tiếc trên thế gian này không có nhiều nếu như như vậy. Cho nên, tình yêu muốn nở hoa kết trái thì phải kinh qua bao nhiêu đau khổ mới đạt được.
Đã từng nói nhà mẹ của cố Hoàng hậu nhân tài điêu linh, nam nhân đồng lứa tuổi với Tiêu Vân Trác thế nhưng một người cũng không có, chỉ có một nữ nhi duy nhất tên là Điệp Vũ, từ nhỏ đã nuôi nấng tại nhà mẹ đẻ của cố Hoàng hậu, cũng chính là Mạnh lão thái phu nhân.
Lúc còn nhỏ Hoàng hậu đã từng tính đem Điệp Vũ gả cho Tiêu Vân Trác, chuyện này Hoàng thượng cũng biết nhưng sau khi Hoàng hậu lâm bệnh nặng lại trì hoãn xuống. Lại sau đó Hoàng thượng cẩn thận suy xét lại việc này, thứ nhất đây là ý tứ của Hoàng hậu, thứ hai nhà mẹ của Mạnh Điệp Vũ đã điêu tàn, tuy nói không thể trợ lực cho Thái tử nhưng dĩ nhiên tương lại cũng không tạo ra áp lực quá lớn, cho nên hắn cố ý muốn đem vị trí Thái tử phi chừa lại, có lẽ là muốn nhường cho Mạnh Điệp Vũ.
Trong cung muốn cử hành thất tịch yến, Hoàng thượng cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất có thể đem Mạnh Điệp Vũ vào cung cùng Thái tử chung đụng một thời gian. Nếu như Tiêu Vân Trác thật thích nàng, phong nàng làm Thái tử phi cũng không có gì. Hiện tại Hoàng thượng đã bắt đầu có ý bồi dưỡng Ngu gia. Ngu gia chẳng qua chỉ là thân phận thương nhân, ở trong triều không có căn cơ gì, coi như mấy nhi tử của Ngu gia cũng có chút tiền đồ nhưng là nếu không có hậu thuẫn của Thái tử thì bọn họ cũng không làm được gì, càng khó có xu thế đuôi to khó vẫy.
Ngược lại đem Ngu Thường Hy phong làm quý phi, đây cũng là vinh hạnh đặc biệt cho nàng ta rồi. Chẳng qua là Ngu Thường Hy rất thông minh, rất có thủ đoạn làm cho lão Hoàng đế có chú lo lắng, do dự, vì vậy bây giờ chỉ phong nàng ta làm Thượng nghi Đông cung, không có đem nàng ban thành tần thiếp cho Thái tử.
Thứ nhất là muốn quan sát Thường Hy một thời gian, thứ hai là muốn nhìn một chút xem Tiêu Vân Trác cùng Mạnh Điệp Vũ có thích hợp hay không? Nhất quốc chi mẫu cũng không phải là trò đùa, mặc dù tiên Hoàng hậu mong muốn Mạnh Điệp Vũ vào cung làm Hoàng hậu nhưng cũng phải xem chính nàng có năng lực ấy hay không?
Vì vậy, trước đêm thất tịch, Hoàng thượng ra một đạo thánh chỉ đem tiểu thư Mạnh gia tuyên vào cung, ban thưởng ở Cẩm Hoa hiên.
Ở bên này Trịnh Thuận trông thấy Thường Hy cứ đứng mãi ở ngoài cửa mà không vào, trong lòng âm thầm hoài nghi nhưng là lại nhớ đến trước kia Thường Hy ở trước mặt Tiêu Vân Trác không cùng một dạng với bọn họ, cho nên cũng không tiến đến hỏi thăm mà lặng lẽ tránh đi.
Theo kinh nghiệm, mỗi lúc như thế này Thái tử gia sẽ nổi trận lôi đình, Thường Hy phủi mông đi một cái rất tiêu sái, khổ cũng chỉ có đám nô tài bọn họ đối mặt với Thái tử gia mà không dám ho he gì. Cho nên hắn mới quyết định tránh ra ngoài, bảo toàn mạng nhỏ mới là quan trọng!
Lúc này bên trong thư phòng Tiêu Vân Trác cũng không có tâm trạng lật xem tấu chương, đem mấy lời vừa nghe được vừa rồi suy xét lại một lần. Đúng vậy, trước kia hắn muốn tìm một người thông minh giúp hắn xử lý hậu viện, như vậy hắn có thể yên tâm mà chống chọi mưa gió trên triều đình.
Thường Hy cũng đúng là người hắn muốn tìm. Hắn vẫn cho rằng nữ nhân muốn có tư cách đứng bên cạnh hắn phải có trí có mưu, nếu không thì chỉ rước thêm phiền toái, thay vì như vậy không cần cũng được. Cho nên lúc trước hắn mới dụng tâm đi dạy dỗ Thường Hy, cho nàng thấy được lòng người hiểm ác.
Nhưng là đến một ngày, hắn biết được Thường Hy thật sự là một nữ nhân tài sắc vẹn toàn, có trí có mưu, hắn ngược lại có chút lo sợ. Hắn sợ không phải vì lo chính mình không đấu lại được Thường Hy mà hoàn toàn ngược lại, chính vì hắn biết mình đã thích Thường Hy cho nên hắn không muốn nàng sẽ cùng hắn tính toán.
Cho nên nói, lòng người không bao giờ là đủ, vừa hy vọng nữ nhân của mình đơn thuần đáng yêu nhưng lại sợ nàng không có năng lực tự vệ. Khi nàng có năng lực đó rồi lại sợ nàng quá thông minh mà giấu giếm mình đôi chuyện, cho nên lại tình nguyện muốn nàng là một tờ giấy trắng để cho hắn đích thân bảo vệ.
Suy nghĩ thật lâu, trong lúc bất chợt Tiêu Vân Trác lại nghĩ đến, hắn chỉ đơn phương tình nguyện thích Thường Hy, nếu như nàng căn bản cũng không thích hắn, không hy vọng làm nữ nhân của hắn, vậy thì làm sao sẽ cùng hắn nói đây?
Nghĩ đến điểm này, hắn giống như quả bóng xì hơi, đời này còn chư có như vậy đưa đám qua!
Hắn có lòng muốn đi hỏi rõ ràng, rồi lại sợ nàng chính xác mà nói không thích hắn, đến lúc đó hắn đường đường là Thái tử gia, mặt mũi biết vứt đi nơi nào? Lúc còn nhỏ hắn vẫn nhớ mẫu hậu lúc nào cũng không được vui sướng. Mỗi lần hắn hỏi mẫu hậu vì sao không vui vẻ, bà đều trả lời hắn rằng mình đang rất vui vẻ!
Nhưng là Tiêu Vân Trác biết thật ra thì bà không vui vẻ chút nào, sau này hắn lại biết, mỗi lần phụ hoàng đi đến chỗ nữ nhân khác, mẫu hậu lại thương tâm. Nhưng mỗi thời điểm đối mặt với phụ hoàng bà lại mang theo nụ cười dịu dàng, cũng khiến cho phụ hoàng không biết được trong lòng bà là thương tâm đến cỡ nào.
Trước khi mẫu hậu qua đời đã từng cầm tay hắn nói: “Trác nhi, nếu có một ngày con yêu thương một cô gái, nhất định không được để cho nàng phải thương tâm. Phụ hoàng con yêu ta, ta biết rất rõ, chỉ tiếc rằng cả đời này hắn không thể cho ta duy nhất, mà ta cũng không dám yêu cầu như vậy. Nhưng ta cuối cùng vẫn hy vọng, nếu có một ngày con thật lòng thích một nữ nhân, mà cô gái kia cũng yêu con thì đừng để cho nàng phải thương tâm, đừng để cho nàng mỗi ngày đều đứng ở cửa ngóng đợi con đi tới…”
Khi đó hắn còn nhỏ, chưa hiểu được lời đó là có ý gì, nhưng là hắn vẫn như cũ khóc đáp ứng bởi vì hắn hiểu được mẫu hậu sẽ rời đi hắn. Trước khi gặp Thường Hy, hắn vẫn cho rằng chính mình cả đời sẽ không thích một nữ nhân, càng sẽ không yêu bất kỳ một nữ nhân nào…
Nhưng là hiện tại, hắn thật sự có điểm thích Ngu Thường Hy kia rồi, hoặc giả thời điểm nàng lần đầu tiên uốn éo vặn lỗ tai của hắn, thời điểm lần đầu tiên nàng đem hắn đạp xuống nước, nàng đã khắc sâu ở trong lòng của hắn, chẳng qua là không rõ ràng, còn có chút mơ hồ…
Tiêu Vân Trác có chút tức giận chính mình, lớn như vậy còn chưa có phiền não qua như thế này, bây giờ lại vì một nữ nhân mà không có tâm trạng xử lý công chuyện. Hắn ghét bản thân như vậy, bởi vì hắn không biết có thể đáp ứng cái duy nhất của mẫu hậu hay không?
Một ở trong cửa, một ở ngoài cửa, chỉ cách nhau một lớp rèm mỏng, nhưng bọn họ không biết rằng chỉ cần đem tấm rèm này vén lên, có lẽ mọi chuyện sẽ không khó như vậy. Chỉ tiếc, Thường Hy chung quy vẫn không có dũng khí bước vào cửa, Tiêu Vân Trác cũng không có dũng khí để thừa nhận hắn sẽ thử cho cô gái duy nhất mình thích một tương lai.
Có một số việc nhìn thì thấy thật dễ dàng nhưng để bước một bước nhỏ lại vô cùng khó khăn. Có lẽ nếu như giờ phút này bọn họ chịu tiến thêm một bước thì sau này cũng sẽ không có bao nhiêu chuyện phát sinh, chỉ tiếc trên thế gian này không có nhiều nếu như như vậy. Cho nên, tình yêu muốn nở hoa kết trái thì phải kinh qua bao nhiêu đau khổ mới đạt được.
Đã từng nói nhà mẹ của cố Hoàng hậu nhân tài điêu linh, nam nhân đồng lứa tuổi với Tiêu Vân Trác thế nhưng một người cũng không có, chỉ có một nữ nhi duy nhất tên là Điệp Vũ, từ nhỏ đã nuôi nấng tại nhà mẹ đẻ của cố Hoàng hậu, cũng chính là Mạnh lão thái phu nhân.
Lúc còn nhỏ Hoàng hậu đã từng tính đem Điệp Vũ gả cho Tiêu Vân Trác, chuyện này Hoàng thượng cũng biết nhưng sau khi Hoàng hậu lâm bệnh nặng lại trì hoãn xuống. Lại sau đó Hoàng thượng cẩn thận suy xét lại việc này, thứ nhất đây là ý tứ của Hoàng hậu, thứ hai nhà mẹ của Mạnh Điệp Vũ đã điêu tàn, tuy nói không thể trợ lực cho Thái tử nhưng dĩ nhiên tương lại cũng không tạo ra áp lực quá lớn, cho nên hắn cố ý muốn đem vị trí Thái tử phi chừa lại, có lẽ là muốn nhường cho Mạnh Điệp Vũ.
Trong cung muốn cử hành thất tịch yến, Hoàng thượng cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất có thể đem Mạnh Điệp Vũ vào cung cùng Thái tử chung đụng một thời gian. Nếu như Tiêu Vân Trác thật thích nàng, phong nàng làm Thái tử phi cũng không có gì. Hiện tại Hoàng thượng đã bắt đầu có ý bồi dưỡng Ngu gia. Ngu gia chẳng qua chỉ là thân phận thương nhân, ở trong triều không có căn cơ gì, coi như mấy nhi tử của Ngu gia cũng có chút tiền đồ nhưng là nếu không có hậu thuẫn của Thái tử thì bọn họ cũng không làm được gì, càng khó có xu thế đuôi to khó vẫy.
Ngược lại đem Ngu Thường Hy phong làm quý phi, đây cũng là vinh hạnh đặc biệt cho nàng ta rồi. Chẳng qua là Ngu Thường Hy rất thông minh, rất có thủ đoạn làm cho lão Hoàng đế có chú lo lắng, do dự, vì vậy bây giờ chỉ phong nàng ta làm Thượng nghi Đông cung, không có đem nàng ban thành tần thiếp cho Thái tử.
Thứ nhất là muốn quan sát Thường Hy một thời gian, thứ hai là muốn nhìn một chút xem Tiêu Vân Trác cùng Mạnh Điệp Vũ có thích hợp hay không? Nhất quốc chi mẫu cũng không phải là trò đùa, mặc dù tiên Hoàng hậu mong muốn Mạnh Điệp Vũ vào cung làm Hoàng hậu nhưng cũng phải xem chính nàng có năng lực ấy hay không?
Vì vậy, trước đêm thất tịch, Hoàng thượng ra một đạo thánh chỉ đem tiểu thư Mạnh gia tuyên vào cung, ban thưởng ở Cẩm Hoa hiên.
Bình luận truyện