Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 304: Ngoài ý muốn
“Dừng! Dừng lại! Cô trước hết ngừng nói a a a!!!… Nghe ta nói một câu có được hay không?” Chuyên Tôn Tử Di cam bái hạ phong rồi, mắt thấy thời gian có hạn, nếu hắn không nhanh một chút chỉ sợ không kịp.
“Ngươi còn muốn nói cái gì? Ta với ngươi có cái gì để nói?” Thường Hy vẫn còn không hết giận. Nói thật là nàng hận thấu xương cái tên dối trá côn đồ này, ngoài mặt thì tươi cười giả lả nhưng trong bụng lại găm đầy gai nhọn. Đây không phải là người, chính là một tên súc sinh. A, không đúng, hổ không ăn thịt con, dê biết quỳ dưới gối mẹ, cái tên này ngay cả súc sinh cũng không bằng. Chỉ có thể trách mình ra hang hùm lại vào nhầm ổ sói, như thế nào lại mệnh khổ như vậy a? Tiêu Vân Trác chỉ sợ cũng không biết nàng bị người ta bắt đi rồi! Nếu biết sẽ như thế này nàng nhất định sẽ mang theo hai tiểu cung nữ! Biết vậy chẳng làm a, ngu ngốc chết mất thôi!
Chuyên Tôn Tử Di đúng là không còn cách nào nữa, quay đầu nhìn về phía cửa hô: “Huynh mau ra đây đi, nếu không ta bị nàng mắng còn gì là người nữa, ngay cả súc sinh cũng không bằng! Đáng thương ta phí hết tâm tư giúp huynh, nay lại rơi vào kết quả như thế này. Ta kiện huynh, huynh nhất định phải bồi thường cho ta!”
Mấy câu này của Chuyên Tôn Tử Di khiến cho Thường Hy bị hù dọa, đây là có chuyện gì xảy ra? Trong căn phòng này còn có người khác ư? Nàng còn đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng bước chân lại gần, còn có thanh âm cười trộm truyền đến. Hả, thanh âm này nghe có chút quen tai!
Thường Hy liếc mắt nhìn Chuyên Tôn Tử Di, nhấc chân xuống giường, thò người ra nhìn, nụ cười trở nên trắng bệch. Người đi ra lại là Tiêu Vân Trác!
Rối loạn! Tuyệt đối rối loạn! Chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Làm sao chàng lại ở chỗ này? Chàng cùng hắn… Chẳng lẽ các người là hợp tác lừa gạt ta?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác hỏi, sắc mặt tràn ngập ưu thương, đáp án này nàng không chấp nhận nổi.
“Nghĩ gì thế? Tuyệt đối không, ta làm sao có thể cùng hắn thông đồng làm bậy!” Tiêu Vân Trác vội vàng chối bỏ, nhìn Thường Hy nói: “Chuyện này đột nhiên xảy ra, không kịp nói với nàng cho nên đành phải tiên hạ thủ vi cường! (ra tay trước chiếm lợi thế.)”
“Cái gì tiên hạ thủ vi cường? Chàng cùng hắn quan hệ là như thế nào? Hai người quen biết nhau? Đây đến tột cùng là có chuyện gì?” Thường Hy thật sự nghĩ không thông.
Tiêu Vân Trác đi tới trước mặt Thường Hy, nói: “Chúng ta qua bên kia đi. Lực phá hoại của nàng quá mạnh, bên này sợ là phải để hạ nhân dọn dẹp một chút, đợi lát nữa có thể xem kịch hay rồi!”
Tiêu Vân Trác kéo tay Thường Hy hướng bên khách sảnh đi tới. Thường Hy chợt đẩy tay hắn ra, nói: “Chàng trước hết nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không ta sẽ không để yên cho chàng!”
Chuyên Tôn Tử Di vốn cho là lúc nãy Thường Hy đang dưới tình huống liều mạng với hắn mới có thể cay cú như vậy, nhưng khi nhìn thấy tình hình ở chung của nàng với Tiêu Vân Trác… Chuyện này còn phải xem xét lại. Ngu thượng nghi dịu dàng như nước trong truyền thuyết đây sao? Quả thực chính là một con sư tử cái Hà Đông hống hách!
“Thời gian không có nhiều, hai người trước hết cùng ta đi vào khách sảnh, một hồi nữa liền có người tới rồi!” Chuyên Tôn Tử Di ngược lại thật sự là có chút sốt ruột. Hắn gặp cái vận xui gì đây, ở nước của mình dẫu gì cũng có một số việc khiến hắn hài lòng, thế nào vừa đặt chân đến đây liền gặp vô số chuyện phiền phức, từng người từng người một đều là khắc tinh của hắn, thật là không có thiên lý! Nguyên tưởng rằng tới đây sẽ được sống thanh tịnh, ai ngờ rằng lầm bước vào chốn thị phi. Cuộc sống này thật không có cách nào chịu đựng nữa rồi, hắn nên nghĩ cách về nước sớm một chút mới được!
Thường Hy còn muốn nói gì nữa, Tiêu Vân Trác lại ngăn lại, nói: “Đợi lát nữa sẽ giải thích với nàng, trước đừng nói chuyện, một hồi nữa sẽ hiểu.”
Thường Hy không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhịn xuống lửa giận trong lòng, biết Tiêu Vân Trác không phải là người không biết nặng nhẹ, yên lặng gật đầu một cái, sau đó lại nói: “Nếu không có lời giải thích hợp lý, ta sẽ không cho qua chuyện này đâu!”
Nghe nói như thế, trái tim nhỏ bé của Chuyên Tôn Tử Di khẽ run lên một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Người a, thời điểm xủi xẻo đến thì uống nước cũng bị tắc răng. Cuộc sống sau này thật sự là không còn cách nào vượt qua rồi, xui xẻo trong xui xẻo cũng bị hắn đụng trúng, ông trời đúng là đang một lòng chỉnh hắn!
Vào trong khách sảnh, chỉ thấy giữa phòng là một bàn tròn bằng gỗ hoa lê đang bày một bộ cờ vây, trắng đen rõ ràng trong cực kỳ dễ coi. Còn không đợi hai người ngồi xuống liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Tử Di vội vàng ngồi xuống hai bên bàn. Tiêu Vân Trác lại kéo Thường Hy để nàng đứng bên cạnh hầu hạ mình, hai người làm ra bộ dáng đang thảnh thơi đánh cờ.
Thường Hy cười, cái tên thỏ con chết bầm kia đang làm kế phản gián! Khốn kiếp, còn dám giáng cho nàng một cú sau gáy, thật là đau chết!
Ngồi trong khách sảnh, ba người nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến tới phòng ngủ. Thường Hy thầm mắng trong lòng một tiếng nhưng vẫn phải đè lửa giận xuống. Dù sao nàng cũng không phải chủ nhân nơi này, còn phải xem xem Chuyên Tôn Tử Di thế nào nữa!
Hai người còn đang đánh cờ, chỉ trong chốc lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân kia hướng tới khách sảnh truyền đến. Thường Hy ngẩng đầu nhìn đoàn người đang xông vào, dẫn đầu là Mị phi, Dương Lạc Thanh ở phía sau, trong lòng nàng thầm than một tiếng, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười chế nhạo.
Mị phi kinh ngạc nhìn một màn trước mắt. Dương Lạc Thanh tựa hồ không thể tin được, miệng kêu lên một tiếng, chuyện này làm sao có thể xảy ra?
“Mị phi nương nương gióng trống khua chiêng đến đây không biết là có chuyện gì vậy?” Chuyên Tôn Tử Di thần sắc ổn định, đứng dậy nhìn Mị phi hành lễ hỏi, một thân áo bào tố sắc, quả nhiên chính là một công tử văn nhã ôn tồn, nào có giống kẻ tiểu nhân hạ độc thủ ban nãy!
Mị phi bắt kẻ thông dâm không thành công, trong lúc nhất thời có chút chưa thích ứng, quay đầu nhìn về phía Dương Lạc Thanh, sắc mặt khẽ biến thành giận hỏi: “Đây là có chuyện gì xảy ra?”
Dương Lạc Thanh cũng không hiểu đến tột cùng là có chuyện gì đã xảy ra, thế nào hai người đáng nhẽ ra đang ở trên giường lại xuất hiện ở nơi này? Tiêu Vân Trác tại sao lại có mặt ở đây? Rốt cục là đã xảy ra chuyện quái quỷ gì?
“Nô tỳ cũng không biết là có chuyện gì đã xảy ra! Có thể do bọn hạ nhân nhìn nhầm không biết chừng!” Dương Lạc Thanh cắn răng nói, ánh mắt nhìn Thường Hy mang theo phẫn hận.
Mị phi hừ lạnh một tiếng nói: “Phế vật hư dụng, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.”
Tiêu Vân Trác đứng dậy nhìn Mị phi, nói: “Một chút chuyện? Không biết có chuyện gì đã khiến cho Mị phi tức giận như vậy? Chẳng lẽ nương nương vội vàng chạy tới Bích Tiêu điện là có chuyện gì hay sao?”
Mị phi một hồi cứng họng, thản nhiên nói: “Không có chuyện gì, Thái tử điện hạ không cần lao tâm. Vậy chúng ta về trước, không quấy rầy các ngài đánh cờ nữa!”
Thường Hy nín một bụng giận trong lòng muốn mắng chửi người, mới vừa bước lên một bước, Tiêu Vân Trác đã ngăn nàng lại nói: “Chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Tạm thời nhẫn nại, về sau sẽ tính cả vốn lẫn lãi!”
Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác tặc tặc cười, nói: “Trước vẫn phải giao một chút tiền lãi ra, ta không muốn ăn thua thiệt mà một câu cũng không được nói!” Sau khi nàng nói xong liền cất giọng hô: “Mị phi nương nương xin dừng bước, nô tỳ có điều muốn nói!”
“Ngươi còn muốn nói cái gì? Ta với ngươi có cái gì để nói?” Thường Hy vẫn còn không hết giận. Nói thật là nàng hận thấu xương cái tên dối trá côn đồ này, ngoài mặt thì tươi cười giả lả nhưng trong bụng lại găm đầy gai nhọn. Đây không phải là người, chính là một tên súc sinh. A, không đúng, hổ không ăn thịt con, dê biết quỳ dưới gối mẹ, cái tên này ngay cả súc sinh cũng không bằng. Chỉ có thể trách mình ra hang hùm lại vào nhầm ổ sói, như thế nào lại mệnh khổ như vậy a? Tiêu Vân Trác chỉ sợ cũng không biết nàng bị người ta bắt đi rồi! Nếu biết sẽ như thế này nàng nhất định sẽ mang theo hai tiểu cung nữ! Biết vậy chẳng làm a, ngu ngốc chết mất thôi!
Chuyên Tôn Tử Di đúng là không còn cách nào nữa, quay đầu nhìn về phía cửa hô: “Huynh mau ra đây đi, nếu không ta bị nàng mắng còn gì là người nữa, ngay cả súc sinh cũng không bằng! Đáng thương ta phí hết tâm tư giúp huynh, nay lại rơi vào kết quả như thế này. Ta kiện huynh, huynh nhất định phải bồi thường cho ta!”
Mấy câu này của Chuyên Tôn Tử Di khiến cho Thường Hy bị hù dọa, đây là có chuyện gì xảy ra? Trong căn phòng này còn có người khác ư? Nàng còn đang nghi hoặc thì nghe thấy tiếng bước chân lại gần, còn có thanh âm cười trộm truyền đến. Hả, thanh âm này nghe có chút quen tai!
Thường Hy liếc mắt nhìn Chuyên Tôn Tử Di, nhấc chân xuống giường, thò người ra nhìn, nụ cười trở nên trắng bệch. Người đi ra lại là Tiêu Vân Trác!
Rối loạn! Tuyệt đối rối loạn! Chuyện gì đang xảy ra thế này?
“Làm sao chàng lại ở chỗ này? Chàng cùng hắn… Chẳng lẽ các người là hợp tác lừa gạt ta?” Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác hỏi, sắc mặt tràn ngập ưu thương, đáp án này nàng không chấp nhận nổi.
“Nghĩ gì thế? Tuyệt đối không, ta làm sao có thể cùng hắn thông đồng làm bậy!” Tiêu Vân Trác vội vàng chối bỏ, nhìn Thường Hy nói: “Chuyện này đột nhiên xảy ra, không kịp nói với nàng cho nên đành phải tiên hạ thủ vi cường! (ra tay trước chiếm lợi thế.)”
“Cái gì tiên hạ thủ vi cường? Chàng cùng hắn quan hệ là như thế nào? Hai người quen biết nhau? Đây đến tột cùng là có chuyện gì?” Thường Hy thật sự nghĩ không thông.
Tiêu Vân Trác đi tới trước mặt Thường Hy, nói: “Chúng ta qua bên kia đi. Lực phá hoại của nàng quá mạnh, bên này sợ là phải để hạ nhân dọn dẹp một chút, đợi lát nữa có thể xem kịch hay rồi!”
Tiêu Vân Trác kéo tay Thường Hy hướng bên khách sảnh đi tới. Thường Hy chợt đẩy tay hắn ra, nói: “Chàng trước hết nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì, nếu không ta sẽ không để yên cho chàng!”
Chuyên Tôn Tử Di vốn cho là lúc nãy Thường Hy đang dưới tình huống liều mạng với hắn mới có thể cay cú như vậy, nhưng khi nhìn thấy tình hình ở chung của nàng với Tiêu Vân Trác… Chuyện này còn phải xem xét lại. Ngu thượng nghi dịu dàng như nước trong truyền thuyết đây sao? Quả thực chính là một con sư tử cái Hà Đông hống hách!
“Thời gian không có nhiều, hai người trước hết cùng ta đi vào khách sảnh, một hồi nữa liền có người tới rồi!” Chuyên Tôn Tử Di ngược lại thật sự là có chút sốt ruột. Hắn gặp cái vận xui gì đây, ở nước của mình dẫu gì cũng có một số việc khiến hắn hài lòng, thế nào vừa đặt chân đến đây liền gặp vô số chuyện phiền phức, từng người từng người một đều là khắc tinh của hắn, thật là không có thiên lý! Nguyên tưởng rằng tới đây sẽ được sống thanh tịnh, ai ngờ rằng lầm bước vào chốn thị phi. Cuộc sống này thật không có cách nào chịu đựng nữa rồi, hắn nên nghĩ cách về nước sớm một chút mới được!
Thường Hy còn muốn nói gì nữa, Tiêu Vân Trác lại ngăn lại, nói: “Đợi lát nữa sẽ giải thích với nàng, trước đừng nói chuyện, một hồi nữa sẽ hiểu.”
Thường Hy không thể làm gì khác hơn là cố gắng nhịn xuống lửa giận trong lòng, biết Tiêu Vân Trác không phải là người không biết nặng nhẹ, yên lặng gật đầu một cái, sau đó lại nói: “Nếu không có lời giải thích hợp lý, ta sẽ không cho qua chuyện này đâu!”
Nghe nói như thế, trái tim nhỏ bé của Chuyên Tôn Tử Di khẽ run lên một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Người a, thời điểm xủi xẻo đến thì uống nước cũng bị tắc răng. Cuộc sống sau này thật sự là không còn cách nào vượt qua rồi, xui xẻo trong xui xẻo cũng bị hắn đụng trúng, ông trời đúng là đang một lòng chỉnh hắn!
Vào trong khách sảnh, chỉ thấy giữa phòng là một bàn tròn bằng gỗ hoa lê đang bày một bộ cờ vây, trắng đen rõ ràng trong cực kỳ dễ coi. Còn không đợi hai người ngồi xuống liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiêu Vân Trác và Chuyên Tôn Tử Di vội vàng ngồi xuống hai bên bàn. Tiêu Vân Trác lại kéo Thường Hy để nàng đứng bên cạnh hầu hạ mình, hai người làm ra bộ dáng đang thảnh thơi đánh cờ.
Thường Hy cười, cái tên thỏ con chết bầm kia đang làm kế phản gián! Khốn kiếp, còn dám giáng cho nàng một cú sau gáy, thật là đau chết!
Ngồi trong khách sảnh, ba người nghe thấy tiếng bước chân dồn dập tiến tới phòng ngủ. Thường Hy thầm mắng trong lòng một tiếng nhưng vẫn phải đè lửa giận xuống. Dù sao nàng cũng không phải chủ nhân nơi này, còn phải xem xem Chuyên Tôn Tử Di thế nào nữa!
Hai người còn đang đánh cờ, chỉ trong chốc lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân kia hướng tới khách sảnh truyền đến. Thường Hy ngẩng đầu nhìn đoàn người đang xông vào, dẫn đầu là Mị phi, Dương Lạc Thanh ở phía sau, trong lòng nàng thầm than một tiếng, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười chế nhạo.
Mị phi kinh ngạc nhìn một màn trước mắt. Dương Lạc Thanh tựa hồ không thể tin được, miệng kêu lên một tiếng, chuyện này làm sao có thể xảy ra?
“Mị phi nương nương gióng trống khua chiêng đến đây không biết là có chuyện gì vậy?” Chuyên Tôn Tử Di thần sắc ổn định, đứng dậy nhìn Mị phi hành lễ hỏi, một thân áo bào tố sắc, quả nhiên chính là một công tử văn nhã ôn tồn, nào có giống kẻ tiểu nhân hạ độc thủ ban nãy!
Mị phi bắt kẻ thông dâm không thành công, trong lúc nhất thời có chút chưa thích ứng, quay đầu nhìn về phía Dương Lạc Thanh, sắc mặt khẽ biến thành giận hỏi: “Đây là có chuyện gì xảy ra?”
Dương Lạc Thanh cũng không hiểu đến tột cùng là có chuyện gì đã xảy ra, thế nào hai người đáng nhẽ ra đang ở trên giường lại xuất hiện ở nơi này? Tiêu Vân Trác tại sao lại có mặt ở đây? Rốt cục là đã xảy ra chuyện quái quỷ gì?
“Nô tỳ cũng không biết là có chuyện gì đã xảy ra! Có thể do bọn hạ nhân nhìn nhầm không biết chừng!” Dương Lạc Thanh cắn răng nói, ánh mắt nhìn Thường Hy mang theo phẫn hận.
Mị phi hừ lạnh một tiếng nói: “Phế vật hư dụng, một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong.”
Tiêu Vân Trác đứng dậy nhìn Mị phi, nói: “Một chút chuyện? Không biết có chuyện gì đã khiến cho Mị phi tức giận như vậy? Chẳng lẽ nương nương vội vàng chạy tới Bích Tiêu điện là có chuyện gì hay sao?”
Mị phi một hồi cứng họng, thản nhiên nói: “Không có chuyện gì, Thái tử điện hạ không cần lao tâm. Vậy chúng ta về trước, không quấy rầy các ngài đánh cờ nữa!”
Thường Hy nín một bụng giận trong lòng muốn mắng chửi người, mới vừa bước lên một bước, Tiêu Vân Trác đã ngăn nàng lại nói: “Chuyện nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn. Tạm thời nhẫn nại, về sau sẽ tính cả vốn lẫn lãi!”
Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác tặc tặc cười, nói: “Trước vẫn phải giao một chút tiền lãi ra, ta không muốn ăn thua thiệt mà một câu cũng không được nói!” Sau khi nàng nói xong liền cất giọng hô: “Mị phi nương nương xin dừng bước, nô tỳ có điều muốn nói!”
Bình luận truyện