Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 315
Vãn Thu và Triêu Hà lặng lẽ đi vào. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt cũng mang theo sầu bi, nhẹ nhàng phủ thêm cho Thường Hy một chiếc áo khoác rồi lại ra ngoài đại điện chờ.
“Ngươi nói xem Thái tử gia sẽ làm thế nào đây?” Triêu Hà nhìn Vãn Thu lo lắng hỏi, đôi tay nắm lại thật chặt.
“Không biết. Tâm tư của Thái tử gia người nào nhìn thấu? Ngu tỷ tỷ ở cùng một chỗ với Thái tử gia lâu như vậy, hiện tại không phải cũng đang lo lắng sao?” Vãn Thu nói chuyện có chút giận dỗi.
Triêu Hà nhìn Vãn Thu, kinh ngạc. Vãn Thu so với Triêu Hà thì chững chạc hơn, từ trước đến nay luôn là Triêu Hà thiếu kiên nhẫn, lần này không nghĩ tới là Vãn Thu kiềm chế không được. Triêu Hà vì vậy có chút ngạc nhiên hỏi: “Vãn Thu, ngươi làm sao vậy? Giống như ăn thuốc nổ vậy, người nào chọc giận ngươi hả?”
Vãn Thu nhìn thư phòng một cái, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không sao, ngươi đừng hỏi, tránh cho lại tức giận.”
Vãn Thu càng nói như vậy, Triêu Hà ngược lại càng tỏ ra sốt ruột, kéo tay Vãn Thu nói: “Ngươi nói thật đi, với ta còn cái gì không thể nói? Ta không nói cho Ngu tỷ tỷ là được!”
Vãn Thu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trên mặt mang theo tức giận mơ hồ, hồi lâu mới lên tiếng: “Hôm nay Phùng Lương đễ đánh chửi cung nữ, thái giám đưa cơm, nói là bọn họ mắt chó nhìn người thấp, đưa cho nàng ta thức ăn cũng nguội lạnh. Còn nói mấy lời không sạch sẽ nhục mạ Ngu tỷ tỷ.”
Triêu Hà nghe vậy thì lửa giận công tâm, bực bội nói: “Đây là đạo lý gì? Thức ăn của tất cả mọi người đều giống nhau, đều dùng hộp giữ ấm mà đưa đi, làm sao có thể lạnh được?”
“Đúng vậy! Người mù cũng có thể nhìn ra được nàng ta đang kiếm chuyện! Vân Thanh cô cô không có ở đây, Ngu tỷ tỷ lại không thể nói gì, thật là phiền muốn chết!” Vãn Thu hận nghiến răng nói.
Triêu Hà có chút trầm mặc, nhìn Vãn Thu nói: “Chuyện trên triều đình ngươi cũng có nghe nói chứ? Ai bảo người ta có một vị phụ thân có quyền thế đâu, đại danh đỉnh đỉnh Giang Nam vương, tại thời điểm khẩn yếu này ai dám đắc tội hắn? Ngươi không thấy gần đây Ngu tỷ tỷ không đối mặt với Phùng Lương đễ sao? Còn không phải chính là không muốn gây chuyện? Chúng ta chịu một chút thì coi như xong đi, có thể nhịn được thì nên nhịn, qua khoảng thời gian này là tốt rồi!”
Nếu như ngay cả Triêu Hà còn có thể nói như vậy, Vãn Thu như thế nào lại không biết? Chẳng qua là trong lòng vẫn không phục thôi!
“Ta hiểu rồi, cho nên không phải vẫn đang chịu đựng sao? Không làm như vậy thì còn có thể thế nào?” Vãn Thu thở dài một tiếng, đã không còn tức giận như trước nữa.
Ngăn cách bằng một tấm vách cửa, Thường Hy tựa vào tường, sắc mặt vô cùng không tốt, khó trách mấy ngày nay Triêu Hà và Vãn Thu luôn là gượng cười, nguyên nhân thì ra lại là thế. Nói cũng đúng, hiện tại ngay cả nàng cũng không dám giao phong chính diện với Phùng Lương đễ, bọn họ làm sao có thể đây? Bọn họ ẩn nhẫn vì Tiêu Vân Trác, nàng làm sao lại không biết? Chẳng qua là mùi vị nhẫn nhục này thực sự không dễ chịu thôi!
Trở lại xích đu ngồi xuống, Thường Hy đã không còn cách nào ngủ tiếp, cơn buồn ngủ bị cắt ngang sẽ rất khó để đi ngủ trở lại. Hơn nữa tại thời khắc như thế này trong lòng càng thêm khó chịu, căng thẳng bức bối muốn chết!
Thường Hy ở trong phòng trà pha một ấm trà nòng muốn nâng cao lại tinh thần thì bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau khiến cho nàng cau mày, cất giọng hô: “Triêu Hà, có chuyện gì?”
Nghe được thanh âm của Thường Hy, Triêu Hà rất nhanh đã tiến vào, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, Phùng Lương đễ, Tần Nhụ tần, Mã Bảo lâm, Tiền Bảo lâm tới, bảo là muốn gặp Thái tử gia. Nô tỳ nói Thái tử gia vẫn chưa về, bọn họ liền nháo lên, nói thế nào cũng không nghe.”
Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, buông ly trà trong tay, nói: “Thái tử gia có lệnh, thời điểm ngài không có ở đây không cho bất luận kẻ nào đi vào thư phòng. Ngăn lại cho ta, ai cũng không thể vào!”
Triêu Hà gật đầu một cái, nói: “Dạ, nô tỳ sẽ đi ngay.”
Thường Hy ngồi trên ghế yên lặng ngẩn người, nhanh như vậy đã tìm tới cửa, nàng lên làm cái gì bây giờ? Nếu như hành sự lỗ mãng sẽ gây phiền toái cho Tiêu Vân Trác, nhưng là im hơi lặng tiếng cũng không phải là phong cách của nàng, đến tột cùng là nên làm cái gì bây giờ? Ngay cả chính nàng cũng không biết!
Thường Hy vốn tưởng rằng sau khi Triêu Hà nói như thế thì bọn họ sẽ đi, ai biết tiếng la hét ầm ỹ bên ngoài lại càng phát ra lợi hại, cỗ tức giận trong lòng nàng cũng vọt lên, đứng dậy lập tức đi ra ngoài!
Phùng Lương đễ thấy Thường Hy đi ra, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, tiến lên một bước nhìn Thường Hy nói: “Ngu thượng nghi, bản Lương đễ muốn gặp Thái tử gia một chút các ngươi cũng ngăn cản sao? Còn để chủ tử ta đây ở trong mắt nữa không?”
“Triêu Hà đã nói rồi, Thái tử cũng chưa trở lại. Hơn nữa Thái tử gia đã có lệnh thời điểm hắn không có ở đây bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào thư phòng, nói vậy Lương đễ đã hiểu chưa?” Thường Hy thật sự là không có cách nào đè xuống tức giận trong lòng, nhìn thẳng Phùng Thư Nhã nói.
Phùng Thư Nhã chợt đẩy Thường Hy một cái, cả giận nói: “Ngươi một cẩu nô tài cũng dám cùng ta nói như vậy, ai dạy quy củ cho ngươi?” Thuận tay liền muốn tát cho Thường Hy một cái nhưng Thường Hy lập tức tóm được cổ tay của nàng ta, lạnh lùng nói: “Phùng Lương đễ xin tự trọng, coi như nô tỳ phạm phải lỗi gì cũng có Thái tử gia xử phạt.”
Phùng Thư Nhã chợt thu tay lại, nhìn Thường Hy nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có thể tác uy tác phúc giống như trước kia, ngươi không cảm thấy tình thế đã biến đổi rồi sao? Coi như ngươi là thần nữ hộ quốc thì thế nào? Ngươi có thể cho Thái tử gia binh lực mạnh mẽ sao? Ngươi nên thức thời mà biến mất, không nên ở chỗ này chướng mắt người, gây khó xử cho Thái tử gia. Huống chi ai biết được thần nữ hộ quốc là thật hay giả? Biết đâu chỉ là một đồ giả mạo thì sao?”
Thường Hy hít sâu một hơi, tận lực để cho mình nhẫn nại, tuyệt đối không thể nảy sinh phân tranh lúc này. Nàng lạnh lùng nhìn Phùng Thư Nhã một cái, xoay người vào đại điện, nói: “Đóng cửa!”
Triêu Hà và Vãn Thu lập tức đóng cửa lại, chỉ một mình Phùng Thư Nhã tức giận đến mặt tái nhợt, hung hăng dậm chân nhìn đám người phía sau nói: “Đi thôi! Cũng không nhìn lại một chút xem đức hạnh của mình, lúc này còn dám tự cao tự đại!”
“Đúng vậy, thời điểm trước kia thì không có ai dám trêu chọc nàng, hiện tại cũng không giống nhau, thức thời thì nhanh cút ra ngoài…”
Thanh âm nói chuyện càng lúc càng xa. Thường Hy yên lặng dựa vào khung cửa sổ, Triêu Hà và Vãn Thu ở bên ngoài có chút lo lắng nhìn nàng. Hai người liếc mắt qua, Vãn Thu tiến lên phía trước một bước, nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ đừng thương tâm. Sau khi Thái tử gia trở lại nhất định sẽ chủ trì công đạo cho tỷ.”
“Đúng vậy, Thái tử gia nhất định sẽ không để cho tỷ chịu ủy khuất!” Triêu Hà cũng lập tức nói, bộ dáng giống như thề lời son sắt.
Thường Hy cười khổ một tiếng, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy thanh âm của Tiêu Vân Trác cách cửa truyền vào: “Sao lại đóng cửa? Người đâu?”
“Ngươi nói xem Thái tử gia sẽ làm thế nào đây?” Triêu Hà nhìn Vãn Thu lo lắng hỏi, đôi tay nắm lại thật chặt.
“Không biết. Tâm tư của Thái tử gia người nào nhìn thấu? Ngu tỷ tỷ ở cùng một chỗ với Thái tử gia lâu như vậy, hiện tại không phải cũng đang lo lắng sao?” Vãn Thu nói chuyện có chút giận dỗi.
Triêu Hà nhìn Vãn Thu, kinh ngạc. Vãn Thu so với Triêu Hà thì chững chạc hơn, từ trước đến nay luôn là Triêu Hà thiếu kiên nhẫn, lần này không nghĩ tới là Vãn Thu kiềm chế không được. Triêu Hà vì vậy có chút ngạc nhiên hỏi: “Vãn Thu, ngươi làm sao vậy? Giống như ăn thuốc nổ vậy, người nào chọc giận ngươi hả?”
Vãn Thu nhìn thư phòng một cái, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không sao, ngươi đừng hỏi, tránh cho lại tức giận.”
Vãn Thu càng nói như vậy, Triêu Hà ngược lại càng tỏ ra sốt ruột, kéo tay Vãn Thu nói: “Ngươi nói thật đi, với ta còn cái gì không thể nói? Ta không nói cho Ngu tỷ tỷ là được!”
Vãn Thu ngẩng đầu nhìn ánh trăng, trên mặt mang theo tức giận mơ hồ, hồi lâu mới lên tiếng: “Hôm nay Phùng Lương đễ đánh chửi cung nữ, thái giám đưa cơm, nói là bọn họ mắt chó nhìn người thấp, đưa cho nàng ta thức ăn cũng nguội lạnh. Còn nói mấy lời không sạch sẽ nhục mạ Ngu tỷ tỷ.”
Triêu Hà nghe vậy thì lửa giận công tâm, bực bội nói: “Đây là đạo lý gì? Thức ăn của tất cả mọi người đều giống nhau, đều dùng hộp giữ ấm mà đưa đi, làm sao có thể lạnh được?”
“Đúng vậy! Người mù cũng có thể nhìn ra được nàng ta đang kiếm chuyện! Vân Thanh cô cô không có ở đây, Ngu tỷ tỷ lại không thể nói gì, thật là phiền muốn chết!” Vãn Thu hận nghiến răng nói.
Triêu Hà có chút trầm mặc, nhìn Vãn Thu nói: “Chuyện trên triều đình ngươi cũng có nghe nói chứ? Ai bảo người ta có một vị phụ thân có quyền thế đâu, đại danh đỉnh đỉnh Giang Nam vương, tại thời điểm khẩn yếu này ai dám đắc tội hắn? Ngươi không thấy gần đây Ngu tỷ tỷ không đối mặt với Phùng Lương đễ sao? Còn không phải chính là không muốn gây chuyện? Chúng ta chịu một chút thì coi như xong đi, có thể nhịn được thì nên nhịn, qua khoảng thời gian này là tốt rồi!”
Nếu như ngay cả Triêu Hà còn có thể nói như vậy, Vãn Thu như thế nào lại không biết? Chẳng qua là trong lòng vẫn không phục thôi!
“Ta hiểu rồi, cho nên không phải vẫn đang chịu đựng sao? Không làm như vậy thì còn có thể thế nào?” Vãn Thu thở dài một tiếng, đã không còn tức giận như trước nữa.
Ngăn cách bằng một tấm vách cửa, Thường Hy tựa vào tường, sắc mặt vô cùng không tốt, khó trách mấy ngày nay Triêu Hà và Vãn Thu luôn là gượng cười, nguyên nhân thì ra lại là thế. Nói cũng đúng, hiện tại ngay cả nàng cũng không dám giao phong chính diện với Phùng Lương đễ, bọn họ làm sao có thể đây? Bọn họ ẩn nhẫn vì Tiêu Vân Trác, nàng làm sao lại không biết? Chẳng qua là mùi vị nhẫn nhục này thực sự không dễ chịu thôi!
Trở lại xích đu ngồi xuống, Thường Hy đã không còn cách nào ngủ tiếp, cơn buồn ngủ bị cắt ngang sẽ rất khó để đi ngủ trở lại. Hơn nữa tại thời khắc như thế này trong lòng càng thêm khó chịu, căng thẳng bức bối muốn chết!
Thường Hy ở trong phòng trà pha một ấm trà nòng muốn nâng cao lại tinh thần thì bên ngoài truyền đến tiếng cãi nhau khiến cho nàng cau mày, cất giọng hô: “Triêu Hà, có chuyện gì?”
Nghe được thanh âm của Thường Hy, Triêu Hà rất nhanh đã tiến vào, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, Phùng Lương đễ, Tần Nhụ tần, Mã Bảo lâm, Tiền Bảo lâm tới, bảo là muốn gặp Thái tử gia. Nô tỳ nói Thái tử gia vẫn chưa về, bọn họ liền nháo lên, nói thế nào cũng không nghe.”
Thường Hy chỉ cảm thấy trong lòng nặng nề, buông ly trà trong tay, nói: “Thái tử gia có lệnh, thời điểm ngài không có ở đây không cho bất luận kẻ nào đi vào thư phòng. Ngăn lại cho ta, ai cũng không thể vào!”
Triêu Hà gật đầu một cái, nói: “Dạ, nô tỳ sẽ đi ngay.”
Thường Hy ngồi trên ghế yên lặng ngẩn người, nhanh như vậy đã tìm tới cửa, nàng lên làm cái gì bây giờ? Nếu như hành sự lỗ mãng sẽ gây phiền toái cho Tiêu Vân Trác, nhưng là im hơi lặng tiếng cũng không phải là phong cách của nàng, đến tột cùng là nên làm cái gì bây giờ? Ngay cả chính nàng cũng không biết!
Thường Hy vốn tưởng rằng sau khi Triêu Hà nói như thế thì bọn họ sẽ đi, ai biết tiếng la hét ầm ỹ bên ngoài lại càng phát ra lợi hại, cỗ tức giận trong lòng nàng cũng vọt lên, đứng dậy lập tức đi ra ngoài!
Phùng Lương đễ thấy Thường Hy đi ra, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý, tiến lên một bước nhìn Thường Hy nói: “Ngu thượng nghi, bản Lương đễ muốn gặp Thái tử gia một chút các ngươi cũng ngăn cản sao? Còn để chủ tử ta đây ở trong mắt nữa không?”
“Triêu Hà đã nói rồi, Thái tử cũng chưa trở lại. Hơn nữa Thái tử gia đã có lệnh thời điểm hắn không có ở đây bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào thư phòng, nói vậy Lương đễ đã hiểu chưa?” Thường Hy thật sự là không có cách nào đè xuống tức giận trong lòng, nhìn thẳng Phùng Thư Nhã nói.
Phùng Thư Nhã chợt đẩy Thường Hy một cái, cả giận nói: “Ngươi một cẩu nô tài cũng dám cùng ta nói như vậy, ai dạy quy củ cho ngươi?” Thuận tay liền muốn tát cho Thường Hy một cái nhưng Thường Hy lập tức tóm được cổ tay của nàng ta, lạnh lùng nói: “Phùng Lương đễ xin tự trọng, coi như nô tỳ phạm phải lỗi gì cũng có Thái tử gia xử phạt.”
Phùng Thư Nhã chợt thu tay lại, nhìn Thường Hy nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có thể tác uy tác phúc giống như trước kia, ngươi không cảm thấy tình thế đã biến đổi rồi sao? Coi như ngươi là thần nữ hộ quốc thì thế nào? Ngươi có thể cho Thái tử gia binh lực mạnh mẽ sao? Ngươi nên thức thời mà biến mất, không nên ở chỗ này chướng mắt người, gây khó xử cho Thái tử gia. Huống chi ai biết được thần nữ hộ quốc là thật hay giả? Biết đâu chỉ là một đồ giả mạo thì sao?”
Thường Hy hít sâu một hơi, tận lực để cho mình nhẫn nại, tuyệt đối không thể nảy sinh phân tranh lúc này. Nàng lạnh lùng nhìn Phùng Thư Nhã một cái, xoay người vào đại điện, nói: “Đóng cửa!”
Triêu Hà và Vãn Thu lập tức đóng cửa lại, chỉ một mình Phùng Thư Nhã tức giận đến mặt tái nhợt, hung hăng dậm chân nhìn đám người phía sau nói: “Đi thôi! Cũng không nhìn lại một chút xem đức hạnh của mình, lúc này còn dám tự cao tự đại!”
“Đúng vậy, thời điểm trước kia thì không có ai dám trêu chọc nàng, hiện tại cũng không giống nhau, thức thời thì nhanh cút ra ngoài…”
Thanh âm nói chuyện càng lúc càng xa. Thường Hy yên lặng dựa vào khung cửa sổ, Triêu Hà và Vãn Thu ở bên ngoài có chút lo lắng nhìn nàng. Hai người liếc mắt qua, Vãn Thu tiến lên phía trước một bước, nói: “Ngu tỷ tỷ, tỷ đừng thương tâm. Sau khi Thái tử gia trở lại nhất định sẽ chủ trì công đạo cho tỷ.”
“Đúng vậy, Thái tử gia nhất định sẽ không để cho tỷ chịu ủy khuất!” Triêu Hà cũng lập tức nói, bộ dáng giống như thề lời son sắt.
Thường Hy cười khổ một tiếng, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy thanh âm của Tiêu Vân Trác cách cửa truyền vào: “Sao lại đóng cửa? Người đâu?”
Bình luận truyện