Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 324
Thường Hy nuốt nuốt nước miếng, chỗ này cao như vậy nàng không dám nhảy xuống a! Lấy thân thủ của nàng mà nhảy từ chỗ này xuống… Trực tiếp có thể đầu thai rồi!
Nam tử trung niên trưng khuôn mặt chế nhạo nhìn Thường Hy nói: “Ngươi thật ra rất trượng nghĩa, đi vào lúc này thì sinh tử không dám nói trước.”
Thường Hy không muốn tốn hơi thừa lời, nhìn hắn châm chọc nói: “Bây giờ không giả bộ cha rồi hả?”
Nam tử trung niên nghe lời Thường Hy thiếu chút nữa thì bị nghẹn chết, lườm nàng một cái, sau đó rất nhàn nhã nói: “Ngươi không phải cũng giả bộ nam nhân sao? Mọi người đều như nhau cả!”
Thường Hy biết thân phận của mình đã bị hắn nhìn thấu, nhưng cứ như vậy nói ra vẫn có chút ngượng ngùng, bĩu môi nói: “Không giả bộ nữa. Đại thúc, xưng hô thế nào?”
“Tiểu đệ họ Hàng, tên Nhạc Thủy.”
“Hàng Nhạc Thủy? Tên thật kỳ quái!” Thường Hy bĩu môi, Nhạc Thủy? Ta còn là Nhạc Sơn đấy!
Hàng Nhạc Thủy hé miệng cười cười, cũng không so đo, nhìn Thường Hy nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn đường!” Vừa dứt lời, đưa tay tóm lấy hông Thường Hy, xoay tròn một cái rồi vững vàng hạ cánh xuống đất, nói: “Ngươi đi nơi nào tìm người?”
Thường Hy nắm tay áo Hàng Nhạc Thủy, cho đến khi chân chạm vào mặt đất mới yên tâm, lại nghe được câu hỏi của hắn, nói: “Đi theo đám binh sĩ tìm người không phải là được sao? Ta nào biết hắn ở nơi nào, chỉ là huyện này cũng nhỏ, chắc sẽ dễ tìm thôi!”
Đang nói thì có tiếng bước chân truyền đến, hai người vội vàng ẩn thân vào một góc chờ đến khi bước chân dần đi xa mới ló người ra. Đi ra ngoài vừa nhìn, chỉ thấy trên đường lớn đã sớm không còn tung tích Tần Nguyệt Như, chỉ có binh lính vẫn tiếp tục không ngừng lùng sục.
Hai người né tránh những binh sĩ tuần tra này, chỉ chọn những hẻm nhỏ mà đi. Nhưng là vòng tới vòng lui Thường Hy liền chóng mặt, nhìn bốn bề đều là tường, ngẩng đầu than thở một tiếng: “Đây là chỗ nào a? Trời đã tối rồi vẫn chưa tìm được hắn, thôi thì đến chỗ đóng quân của Tần Nguyệt Như cũng tốt!”
Hàng Nhạc Thủy kinh ngạc nhìn Thường Hy, hỏi: “Ngươi còn muốn đi nơi đóng quân của Tần Nguyệt Như? Ngươi thật ngại sống lâu rồi hả?”
“Không tìm được bằng hữu ta cũng chỉ có thể đến chỗ đóng quân của bà ta thám thính tin tức. Chỉ cần bà ta không bắt được người ta cũng không cần lo lắng, cái này còn cần phải hỏi sao?” Thường Hy khẽ cau mày, lần theo vách tường mà đi, như vậy chắc có thể đi ra ngoài.
Hàng Nhạc Thủy nhìn bóng lưng Thường Hy, trong lòng dâng lên cảm giác khó có thể nói thành lời. Thật là một tiểu cô nương kỳ quái, thần nữ hộ quốc? Có chút ý tứ!
Hàng Nhạc Thủy mang theo Thường Hy quẹo trái quẹo phải một hồi, rất nhanh liền ra khỏi mê cung bằng ngõ hẻm này. Xe ngựa bọn họ hôm nay bỏ quên trên đường cái còn chưa bị kéo đi, thật là vui mừng quá đỗi. Thường Hy lên xe, nhìn Hàng Nhạc Thủy nói: “Mau lên đây, có nó chở đi tốt hơn nhiều, ít nhất không cần chịu tội!”
Cái trấn này không phải rất lớn, nằm ngay giữa Tề Dương và huyện Mặc, phía trước là thành Lư Giang, có thể nói là được ba thành bao quanh.
Hàng Nhạc Thủy lần nào không có trốn vào buồng xe mà để Thường Hy ngồi trong đó, mình đánh xe. Kỹ thuật của hắn so với Thường Hy thì tốt hơn rất nhiều. Ngồi trong buồng xe Thường Hy vẫn còn đang suy nghĩ đến trấn nhỏ kỳ lạ ban nãy, ngõ hẻm nơi đó đều là thật dài. Tỉ mỉ nghĩ lại thì trạch viện của người dân nơi đó tựa hồ cũng giống nhau, lớn nhỏ đồng một dạng. chỉ là Thường Hy đi vội vàng cũng không có thời gian cẩn thận tra xét, nhưng trấn nhỏ ngoại lệ này khiến nàng ấn tượng rất sâu.
Ra khỏi trấn nhỏ, xe ngựa chạy như điên, đợi đến khi tìm được nơi đóng quân của Tần Nguyệt Như thì trời cũng tối đen rồi. Xa xa trên khoảng đất trống là vài tòa doanh trại đón gió đứng nghiêm, trên cỏ thiêu đốt một đống lửa hừng hực, ánh lửa đỏ bừng. Bên ngoài không ngừng có binh lính đi lại tuần tra.
Thường Hy chau mày, cơ hồ là lầm bầm lầu bầu nói: “Trước mặt là thành Lư Giang, Tần Nguyệt Như làm sao có thể không kiêng sợ đem quân đến đóng trên đất Đỉnh Nguyệt quốc? Lệ tướng quân để yên sao?”
Hàng Nhạc Rhủy tựa hồ đã hiểu ra cái gì, đối với việc Thường Hy có thể nói ra tình thế ở đây tuyệt không kỳ quái, tiếp lời của nàng nói: “Thành Lư Giang đã bị chiếm, vừa mới hôm qua thôi.”
Thường Hy lộ vẻ mặt kinh ngạc, bị chiếm đóng? “Lệ tướng quân đâu? Bọn họ cứ như vậy đem tòa thành trì này nhường cho người ta hả?” Thường Hy không có nghe được tin tức quan chiến cho nên lúc này mới hỏi.
“Lệ Trung Dũng là người đại trung, thà chết đứng chứ không sống quỳ, hắn làm sao có thể trắng trắng chắp tay dâng thành? Hắn là bị quốc sư Nạp Thác bên cạnh Tần Nguyệt Như vây khốn vào Phi Long trận không ra được. Binh sĩ thành Lư Giang có hơn một nửa bị khốn trụ rồi, còn dư non nửa làm sao có thể chống cự lại được Tần Nguyệt Như? Thành Lư Giang làm sao còn có thể giữ?”
Thần sắc Thường Hy trắng bệch. Nếu như ngay cả lão tướng sa trường Lệ Trung Dũng cũng bị Phi Long trận vây khốn, có thể thấy được loại trận này lợi hại nhường nào. Còn tam ca của nàng nữa, giờ không biết thế nào? Nghĩ tới đây càng phát sốt ruột, vốn là muốn tìm cuộc sống thanh tịnh, ai nghĩ sẽ xảy ra loại chuyện như này. Nàng không thể không quan tâm được nữa, bất kể là vì tam ca hay là vì Lệ Trung Dũng thì đều phải cứu!
Thường Hy nhìn Hàng Nhạc thủy nói: “Hàng tiên sinh, có chuyện muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ, không biết ngài có chịu đáp ứng hay không?”
“Ngươi nói đi. Dù sao ta cũng ăn của ngươi mấy bữa cơm, đến lúc nên báo đáp rồi!” Hàng Nhạc Thủy cười nói, một bộ dáng không để ý.
“Ta muốn tiên sinh hỏi thăm xem Tần Nguyệt Như có bắt được một người tên Tiêu Vân Trác hay không, còn ta muốn đến chỗ Phi Long trận xem một chút. Tam ca của ta bị vây trong đó, ta không thể bỏ mặc.” Thường Hy không thể phân thân, chỉ có thể cùng Hàng Nhạc Thủy chia hai hành động.
Hàng Nhạc Thủy hiển nhiên lấy làm kinh hãi, lập tức nói: “Không được, Phi Long trận hết sức lợi hại, Lệ tướng quân chinh chiến nhiều năm như vậy còn bị vây hãm trong đó ngươi một tiểu nữ tử làm sao có thể?”
“Không dối gạt tiên sinh, tiểu nữ từ nhỏ cũng đã học qua kỳ môn độn giáp, mặc dù tài nghệ không cao nhưng tối thiểu cũng có thể tự vệ. Ta không phải kẻ ngốc, sẽ không tùy tiện đi vào trận, ta chỉ muốn đứng bên ngoài cẩn thận quan sát một chút, nghiên cứu cách phá giải.” Thường Hy kiên nhẫn giải thích.
“Vậy thì không cần đi, bên ngoài Phi Long trận cát vàng cuồn cuộn, mây đen che trời, ngươi dù đến đó cũng sẽ không thấy cái gì hết.” Hàng Nhạc Thủy trực tiếp ngăn trở, ngược lại ánh mắt nhìn Thường Hy có chút hứng thú, lại còn học kỳ môn độn giáp sao?
Thường Hy tự nhiên sẽ không từ bỏ, ở trong đó còn có tam ca của nàng, đang muốn nói cùng Hàng Nhạc thủy, trong lúc bất chợt doanh trại của Tần Nguyệt Như truyền đến tiếng hô to. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài tòa lều nhất thời nổi lên hỏa hoạn, ngọt lửa vọt lên, mượn gió lan rộng ra. Thường Hy và Hàng Nhạc thủy liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm nhận được sự kinh ngạc trong mắt lẫn nhau. Có người phóng hỏa!
Nam tử trung niên trưng khuôn mặt chế nhạo nhìn Thường Hy nói: “Ngươi thật ra rất trượng nghĩa, đi vào lúc này thì sinh tử không dám nói trước.”
Thường Hy không muốn tốn hơi thừa lời, nhìn hắn châm chọc nói: “Bây giờ không giả bộ cha rồi hả?”
Nam tử trung niên nghe lời Thường Hy thiếu chút nữa thì bị nghẹn chết, lườm nàng một cái, sau đó rất nhàn nhã nói: “Ngươi không phải cũng giả bộ nam nhân sao? Mọi người đều như nhau cả!”
Thường Hy biết thân phận của mình đã bị hắn nhìn thấu, nhưng cứ như vậy nói ra vẫn có chút ngượng ngùng, bĩu môi nói: “Không giả bộ nữa. Đại thúc, xưng hô thế nào?”
“Tiểu đệ họ Hàng, tên Nhạc Thủy.”
“Hàng Nhạc Thủy? Tên thật kỳ quái!” Thường Hy bĩu môi, Nhạc Thủy? Ta còn là Nhạc Sơn đấy!
Hàng Nhạc Thủy hé miệng cười cười, cũng không so đo, nhìn Thường Hy nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn đường!” Vừa dứt lời, đưa tay tóm lấy hông Thường Hy, xoay tròn một cái rồi vững vàng hạ cánh xuống đất, nói: “Ngươi đi nơi nào tìm người?”
Thường Hy nắm tay áo Hàng Nhạc Thủy, cho đến khi chân chạm vào mặt đất mới yên tâm, lại nghe được câu hỏi của hắn, nói: “Đi theo đám binh sĩ tìm người không phải là được sao? Ta nào biết hắn ở nơi nào, chỉ là huyện này cũng nhỏ, chắc sẽ dễ tìm thôi!”
Đang nói thì có tiếng bước chân truyền đến, hai người vội vàng ẩn thân vào một góc chờ đến khi bước chân dần đi xa mới ló người ra. Đi ra ngoài vừa nhìn, chỉ thấy trên đường lớn đã sớm không còn tung tích Tần Nguyệt Như, chỉ có binh lính vẫn tiếp tục không ngừng lùng sục.
Hai người né tránh những binh sĩ tuần tra này, chỉ chọn những hẻm nhỏ mà đi. Nhưng là vòng tới vòng lui Thường Hy liền chóng mặt, nhìn bốn bề đều là tường, ngẩng đầu than thở một tiếng: “Đây là chỗ nào a? Trời đã tối rồi vẫn chưa tìm được hắn, thôi thì đến chỗ đóng quân của Tần Nguyệt Như cũng tốt!”
Hàng Nhạc Thủy kinh ngạc nhìn Thường Hy, hỏi: “Ngươi còn muốn đi nơi đóng quân của Tần Nguyệt Như? Ngươi thật ngại sống lâu rồi hả?”
“Không tìm được bằng hữu ta cũng chỉ có thể đến chỗ đóng quân của bà ta thám thính tin tức. Chỉ cần bà ta không bắt được người ta cũng không cần lo lắng, cái này còn cần phải hỏi sao?” Thường Hy khẽ cau mày, lần theo vách tường mà đi, như vậy chắc có thể đi ra ngoài.
Hàng Nhạc Thủy nhìn bóng lưng Thường Hy, trong lòng dâng lên cảm giác khó có thể nói thành lời. Thật là một tiểu cô nương kỳ quái, thần nữ hộ quốc? Có chút ý tứ!
Hàng Nhạc Thủy mang theo Thường Hy quẹo trái quẹo phải một hồi, rất nhanh liền ra khỏi mê cung bằng ngõ hẻm này. Xe ngựa bọn họ hôm nay bỏ quên trên đường cái còn chưa bị kéo đi, thật là vui mừng quá đỗi. Thường Hy lên xe, nhìn Hàng Nhạc Thủy nói: “Mau lên đây, có nó chở đi tốt hơn nhiều, ít nhất không cần chịu tội!”
Cái trấn này không phải rất lớn, nằm ngay giữa Tề Dương và huyện Mặc, phía trước là thành Lư Giang, có thể nói là được ba thành bao quanh.
Hàng Nhạc Thủy lần nào không có trốn vào buồng xe mà để Thường Hy ngồi trong đó, mình đánh xe. Kỹ thuật của hắn so với Thường Hy thì tốt hơn rất nhiều. Ngồi trong buồng xe Thường Hy vẫn còn đang suy nghĩ đến trấn nhỏ kỳ lạ ban nãy, ngõ hẻm nơi đó đều là thật dài. Tỉ mỉ nghĩ lại thì trạch viện của người dân nơi đó tựa hồ cũng giống nhau, lớn nhỏ đồng một dạng. chỉ là Thường Hy đi vội vàng cũng không có thời gian cẩn thận tra xét, nhưng trấn nhỏ ngoại lệ này khiến nàng ấn tượng rất sâu.
Ra khỏi trấn nhỏ, xe ngựa chạy như điên, đợi đến khi tìm được nơi đóng quân của Tần Nguyệt Như thì trời cũng tối đen rồi. Xa xa trên khoảng đất trống là vài tòa doanh trại đón gió đứng nghiêm, trên cỏ thiêu đốt một đống lửa hừng hực, ánh lửa đỏ bừng. Bên ngoài không ngừng có binh lính đi lại tuần tra.
Thường Hy chau mày, cơ hồ là lầm bầm lầu bầu nói: “Trước mặt là thành Lư Giang, Tần Nguyệt Như làm sao có thể không kiêng sợ đem quân đến đóng trên đất Đỉnh Nguyệt quốc? Lệ tướng quân để yên sao?”
Hàng Nhạc Rhủy tựa hồ đã hiểu ra cái gì, đối với việc Thường Hy có thể nói ra tình thế ở đây tuyệt không kỳ quái, tiếp lời của nàng nói: “Thành Lư Giang đã bị chiếm, vừa mới hôm qua thôi.”
Thường Hy lộ vẻ mặt kinh ngạc, bị chiếm đóng? “Lệ tướng quân đâu? Bọn họ cứ như vậy đem tòa thành trì này nhường cho người ta hả?” Thường Hy không có nghe được tin tức quan chiến cho nên lúc này mới hỏi.
“Lệ Trung Dũng là người đại trung, thà chết đứng chứ không sống quỳ, hắn làm sao có thể trắng trắng chắp tay dâng thành? Hắn là bị quốc sư Nạp Thác bên cạnh Tần Nguyệt Như vây khốn vào Phi Long trận không ra được. Binh sĩ thành Lư Giang có hơn một nửa bị khốn trụ rồi, còn dư non nửa làm sao có thể chống cự lại được Tần Nguyệt Như? Thành Lư Giang làm sao còn có thể giữ?”
Thần sắc Thường Hy trắng bệch. Nếu như ngay cả lão tướng sa trường Lệ Trung Dũng cũng bị Phi Long trận vây khốn, có thể thấy được loại trận này lợi hại nhường nào. Còn tam ca của nàng nữa, giờ không biết thế nào? Nghĩ tới đây càng phát sốt ruột, vốn là muốn tìm cuộc sống thanh tịnh, ai nghĩ sẽ xảy ra loại chuyện như này. Nàng không thể không quan tâm được nữa, bất kể là vì tam ca hay là vì Lệ Trung Dũng thì đều phải cứu!
Thường Hy nhìn Hàng Nhạc thủy nói: “Hàng tiên sinh, có chuyện muốn nhờ tiên sinh giúp đỡ, không biết ngài có chịu đáp ứng hay không?”
“Ngươi nói đi. Dù sao ta cũng ăn của ngươi mấy bữa cơm, đến lúc nên báo đáp rồi!” Hàng Nhạc Thủy cười nói, một bộ dáng không để ý.
“Ta muốn tiên sinh hỏi thăm xem Tần Nguyệt Như có bắt được một người tên Tiêu Vân Trác hay không, còn ta muốn đến chỗ Phi Long trận xem một chút. Tam ca của ta bị vây trong đó, ta không thể bỏ mặc.” Thường Hy không thể phân thân, chỉ có thể cùng Hàng Nhạc Thủy chia hai hành động.
Hàng Nhạc Thủy hiển nhiên lấy làm kinh hãi, lập tức nói: “Không được, Phi Long trận hết sức lợi hại, Lệ tướng quân chinh chiến nhiều năm như vậy còn bị vây hãm trong đó ngươi một tiểu nữ tử làm sao có thể?”
“Không dối gạt tiên sinh, tiểu nữ từ nhỏ cũng đã học qua kỳ môn độn giáp, mặc dù tài nghệ không cao nhưng tối thiểu cũng có thể tự vệ. Ta không phải kẻ ngốc, sẽ không tùy tiện đi vào trận, ta chỉ muốn đứng bên ngoài cẩn thận quan sát một chút, nghiên cứu cách phá giải.” Thường Hy kiên nhẫn giải thích.
“Vậy thì không cần đi, bên ngoài Phi Long trận cát vàng cuồn cuộn, mây đen che trời, ngươi dù đến đó cũng sẽ không thấy cái gì hết.” Hàng Nhạc Thủy trực tiếp ngăn trở, ngược lại ánh mắt nhìn Thường Hy có chút hứng thú, lại còn học kỳ môn độn giáp sao?
Thường Hy tự nhiên sẽ không từ bỏ, ở trong đó còn có tam ca của nàng, đang muốn nói cùng Hàng Nhạc thủy, trong lúc bất chợt doanh trại của Tần Nguyệt Như truyền đến tiếng hô to. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vài tòa lều nhất thời nổi lên hỏa hoạn, ngọt lửa vọt lên, mượn gió lan rộng ra. Thường Hy và Hàng Nhạc thủy liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm nhận được sự kinh ngạc trong mắt lẫn nhau. Có người phóng hỏa!
Bình luận truyện