Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 338



Khi Thường Hy tỉnh lại lần nữa, thứ đầu tiên nhìn thấy là tấm màn màu xanh thật dày trên đỉnh đầu, che chắn không để cho một tia nắng lọt vào. Thường Hy theo bản năng sờ tay lên mi tâm, nơi đó sớm đã không còn dấu hiệu đau đớn, lúc này mới yên lòng lại, chỉ cảm thấy hơi hơi đau bụng, may là cũng không phải đau quá lợi hại.

Thường Hy vừa định ngồi dậy thì bên ngoài có thanh âm nói chuyện vọng vào, theo bản năng vểnh tai lên nghe.

“Lời nói của Chuyên Tôn Nhạc Đan làm sao có thể nghe? Ta chỉ biết đó là kẻ lấy oán trả ơn, lần này mặc dù cứu các ngươi nhưng không biết hắn còn ôm tâm tư gì nữa? Hắn dù sao cũng là tân đế của Minh Khải quốc, tất nhiên sẽ vì quốc gia của hắn mà suy nghĩ, các ngươi chớ để bị lừa!”

Thường Hy nghe nói như thế, đầu tiên là cảm thấy kinh hãi, Tiêu Vân Bác đây là có ý gì? Chuyên Tôn Nhạc Đan cứu người nào? Tại sao lại có liên quan đến hắn? Trong lúc nhất thời Thường Hy không nghĩ ra, lại tiếp tục vểnh tai lên nghe.

“Nói như vậy cũng thua thiệt cho Chuyên Tôn Nhạc Đan, nếu không phải hắn đột nhiên xông ra dẫn chúng ta ra khỏi Phi Long trận, chỉ sợ là Phi Long trận đã bị Hy nhi làm hỏng, chúng ta cùng với Phi Long trận đều bị hủy diệt rồi! Hy nhi ngàn tính vạn tính, cuối cùng nhìn ra được huyền cơ trong bóng người hắt lên mặt đất nhưng là sau đó nàng bất tỉnh không nhìn thấy được biến hóa xảy ra tiếp theo. Nạp Tháp quả thật là khiến người ta khó lòng phòng bị, cuối cùng vẫn giữ lại một chiêu hiểm, chúng ta thiếu chút nữa là bị chôn sống rồi!”

Thanh âm Tiêu Vân Trác trước sau vẫn trong trẻo lạnh lùng, chẳng qua là đang nói hộ Chuyên Tôn Nhạc Đan, mặc dù thế vẫn có một chút chần chờ. Lúc này Thường Hy mới hiểu được rốt cục là có chuyện gì xảy ra, thần sắc từ từ trở nên xanh mét. Nạp Tháp… Không hổ là người Tần Nguyệt Như nhìn trúng, nàng đúng là vẫn thua hắn một cơ.

“Vậy làm sao bây giờ? Lệ Trung Dũng vẫn còn ở trong tay bọn họ, cũng không thể cứ như vậy thu binh chứ?” Tiêu Vân Bác nói tới chỗ này liền dừng lại, ngay sau đó lại nói: “Đã nói phá được trận liền lui binh, vậy mà bọn họ cư nhiên một ngày một đêm rồi còn không có động tĩnh gì, chỉ sợ bọn họ muốn bội ước, chúng ta vẫn nên cẩn thận phòng bị mới phải.”

Mấy lời này của Tiêu Vân Bác thật sự khiến Thường Hy giật mình, lúc nào thì mưu trí của Tiêu Vân Bác lại nâng lên một bậc như vậy?

“Bội ước là nhất định. Chẳng qua là cuộc chiến này phải đánh như thế nào, làm gì để thủ thắng mới chính là mấu chốt!” Lục Phụng Thiên vẫn trầm ổn như cũ, đứng giữa những hoàng tử này mà không có một tia khúm núm, siểm nịnh, đủ thấy được phong độ của một đại tướng sa trường, không nịnh không kiêu, đúng là khó có được!

“Hàng Nhạc Thủy có chút bản lãnh, có lẽ nên tìm hắn để bàn mưu tính kế.” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói.

Hàng Nhạc Thủy… Thường Hy tựa hồ loáng thoáng nhớ lại, trước khi nàng hôn mê, chính là hắn chỉ huy mọi người phá trận.

“Hàng Nhạc Thủy? Kỳ nhân này không rõ lai lịch, làm sao có thể trọng dụng? Nếu như là gian tế của kẻ địch thì sao? Ai có thể đảm bảo hắn?” Tiêu Vân Bác phản bác, hơi có chút khí thế hung hăng.

“Ngũ đệ!” Tiêu Vân Dật quát lên: “Ở trong trận ta tận mắt thấy được phong thái đại trượng phu vững vàng như núi, lâm trận không loạn của Hàng tiên sinh. Khi đó nếu không phải có ông ấy, chúng ta nào có thể trở lại? Coi như Chuyên Tôn Nhạc Đan có chạy tới thì cũng chỉ nhìn thấy chúng ta bị chôn vùi trong đống cát đá thôi!”

Hắn có thể vì Hàng Nhạc thủy nói chuyện, Thường Hy đúng là lấy làm kinh hãi. Không nghĩ tới đồng sinh cộng tử một hồi, Tiêu Vân Dật đã thay đổi không ít. Nghĩ tới đây khóe miệng nàng cũng chậm rãi cong lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện