Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 348



Thường Hy nói những lời này rõ ràng chính là muốn giúp Chuyên Tôn Nhạc Đan một tay, buộc Tần Nguyệt Như không thể thừa nhận. Dù sao chuyện một nữ nhân nắm quyền cũng không thể chấp nhận được. Võ Tắc Thiên một đời nữ đế còn chịu không biết bao nhiêu chỉ trích? Tiêu thái hậu tài đức song toàn nhưng chẳng phãi vẫn khiêm tốn? Tần Nguyệt Như thật cho rằng bà ta có thể sánh với các bậc tiên hiền ngày xưa sao?

Tiêu Thái hậu -Tiêu Xước (萧綽, 953–1009), hay Tiêu Yến Yến (萧燕燕), là một hoàng hậu, hoàng thái hậu và chính trị gia triều Liêu. Bà là hoàng hậu củaLiêu Cảnh Tông, và sau khi Cảnh Tông qua đời năm 982, bà trở thành hoàng thái hậu và người nhiếp chính cho nhi tử là Liêu Thánh Tông cho đến năm 1009.

Trước mặt mọi người Thường Hy cố ý nói ra việc mình bị trúng độc, chính là không muốn Tần Nguyệt Như lấy chuyện này làm cớ uy hiếp. Mặc dù không thể bức bách bà ta giao ra thuốc giải nhưng cũng để cho bà ta biết được nàng không phải là tượng gỗ cho bà ta dễ dàng điều khiển. Thật ra thì Thường Hy cũng là không có biện pháp khác, Tiêu Vân Trác là Thái tử của Đỉnh Nguyệt, mỗi lời nói cử chỉ của hắn phải cực kỳ chú ý, không thể bị tổn hại uy danh.

Cũng chỉ trách Tần Nguyệt Như cứ cho rằng mình nắm trong tay đại cục mà không để bọn họ vào trong mắt, nói chuyện đều mang theo cuồng ngạo mới lộ ra sơ hở để bọn họ nắm được. Huống chi nàng mang thân phận là thẫn nữ hộ quốc, mặc dù hiện tại không có người giới thiệu nhưng chỉ cần nhìn đến đóa ngũ thải liên hoa trên trán nàng thì đều sẽ nhận ra.

Hơn nữa nàng nhìn ra được Tần Nguyệt Như và Chuyên Tôn Nhạc Đan tựa hồ cũng không hòa thuận. Chuyên Tôn Nhạc Đan mặc dù là quốc chủ nhưng lại giống như là người không có thực quyền. Nghĩ đến đây nàng liền thầm thở dài một tiếng, những ngày làm con tin tại Đỉnh Nguyệt hẳn là dễ chịu hơn thế này chứ? Vốn nàng vẫn còn chút oán hận trong lòng nhưng khi nàng nhìn thấy tình cảnh này của hắn thì cũng tiêu tan hết rồi. Hơn nữa Chuyên Tôn Nhạc Đan lại mấy lần giúp nàng. Chỉ tiếc cho hắn có một mẫu thân cường thế mà không phải là một phụ thân cường thế.

Tần Nguyệt Như biến sắc, nhìn Thường Hy nói: “Không nghĩ tới Thái tử phi lại là người tùy tiện. Không biết chân tướng thì đừng nói bừa làm tổn hại đến quốc thể của Minh Khải.”

“Thì ra là bổn cung hiểu lầm. Thật xin lỗi!” Thường Hy đột nhiên đổi xưng hô là “bổn cung”, thân phận này tạo cho mọi người xung quanh một cảm giác cao cao tại thượng. Nàng cười nhạt một tiếng, lúc này mới nói tiếp: “Nếu là hiểu lầm thì trước cho bổn cung bồi lễ xin lỗi. Chính là bổn cung có chút không hiểu, kính xin Tần thái hậu giảng giải cho một chút.”

Thấy Thường Hy lời nào nói ra cũng chiếm thế thượng phong, đám người Tiêu Vân Trác an tâm phần nào. Mạnh Điệp Vũ nhớ tới trước kia mình đã ăn không ít thua thiệt dưới miệng lưỡi Thường Hy, lần này nhìn đến bộ dáng Tần Nguyệt Như tái xanh, có miệng mà khó nói, trong lòng nàng dấy lên chút thích ý.Thì ra nàng vẫn không phải là người thảm nhất, người trước mắt này mới chân chính ăn đau. Thời điểm trước kia Thường Hy đối phó với nàng hẳn là vẫn còn thu liễm. Thật không biết bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng này nàng làm thế nào mà luyện được? Tới chỗ này lại nhìn về phía Ngu Thụy Lân, ba huynh đệ bọn họ không biết có bị vị tiểu muội này đùa giỡn qua?

Tần Nguyệt Như cố nén tức giận, nhìn về phía Thường Hy hận không thể lao lên lột da sách cốt của nàng, nhưng là vẫn phải giữ vững hình tượng, chỉ đành phải hỏi: “Thái tử phi có chuyện gì?”

“Xin hỏi thái hậu, quốc chủ Minh Khải bây giờ có thể cùng nói chuyện với Thái tử nước ta được chưa? Quốc gia đại sự đương nhiên phải do nam nhân quyết định. Nữ nhân chúng ta tốt nhất vẫn nên giúp chồng dạy con, thưởng trà ngắm hoa, đọc sách đánh cờ, làm chút chuyện tiêu khiển là được. Nếu được thái hậu có thể cùng bổn cung đến hồ sen ngồi một chút không? Thời điểm bổn cung đến đây có thấy một hồ sen hoa nở đẹp vô cùng, rất muốn đi qua nhìn một chút!” Thường Hy cười nhạt, trong mắt mang theo ánh sáng chiếu rọi. Giọng điệu còn rất thành thật, tựa hồ là thật sự muốn đi đến hồ sen ngắm cảnh.

Tần Nguyệt Như vừa sửng sốt vừa cả kinh. Ngu Thường Hy này quả thật là khó lòng phòng bị, đây rõ ràng là muốn mang bà ta rời khỏi chỗ này. Tần Nguyệt Như không chút nghĩ ngợi nói: “Thái tử phi nếu như muốn nhìn thì ngày khác vào cung, bổn cung tự nhiên sẽ khoản đãi. Chẳng qua là hôm nay công việc bề bộn, không thể phụng bồi.”

“Có chuyện gì gấp hay sao? Hai nước đàm luận tự nhiên là có quốc chủ và Thái tử nước ta. Ta và ngài đều là nữ nhân, đối với quốc sự có gì hứng thú? Vẫn là ngắm hoa thưởng trà có chút thú vị hơn. Chẳng lẽ thái hậu không yên lòng để một mình quốc chủ một mình đối diện với Thái tử nước ta?” Nói tới chỗ này Thường Hy lại che miệng cười một tiếng, nhìn đám triều thần Minh Khải chia làm hai phe đứng trên đại điện, chỉ vào bọn họ nói: “Nơi này có thật nhiều đại thần, bọn họ đều là cánh tay của quốc chủ, có chuyện gì tự nhiên sẽ đứng lên tương trợ. Ngược lại người bên Thái tử gia không nhiều, chẳng lẽ ngài vẫn sợ bị chúng ta khi dễ sao? Hay là trước nay ngài căn bản vẫn không để cho quốc chủ tự mình làm chủ?”

Thường Hy từng bước từng bước mà ép sát, không chút nào chịu buông tha Tần Nguyệt Như. Nữ nhân này mua danh chuộc tiếng, trước mặt đám triều thần vẫn luôn là hình tượng từ mẫu. Nàng bắt được nhược điểm này mà ép bà ta đi vào khuôn khổ, nếu không sẽ phải trả giá thật lớn.

Mặc dù đang ở trên địa bàn của bà ta nhưng Thường Hy vốn là người có thù phải trả, nắm lấy cơ hội sẽ không dễ dàng buông tay. Có thù tất báo là phong cách của nàng!

Tần Nguyệt Như hết sức kiềm chế cơn giận của mình, đang muốn phản bác thì một thanh âm bén nhọn truyền tới: “Thái tử phi quản nhiều chuyện quá, thật đúng là người tài nhiều vất vả. Quốc chủ thân thể mang bệnh, thái hậu phụ chính cũng là chuyện bình thường.”

Thường Hy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử thân mặc tăng bào, ánh mắt sắc bén nhìn nàng. Thường Hy trong lòng phát lạnh, biết đây nhất định là Nạp Tháp rồi, nghe được hắn nói như vậy càng thêm khẳng định hắn cùng Tần Nguyệt Như một phe. Lập tức nàng cũng không tức giận, cố tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Cái gì? Thân thể quốc chủ mang bệnh? Quốc sư ngài thế nào lại không nói sớm? Nghe nói quốc sư trên thông thiên văn dưới tường địa lý, y dược tinh thông, không gì không làm được, nhưng tại sao quốc sư lại không chữa bệnh cho quốc chủ? Hay là nói quốc chủ mắc trọng bệnh, ngay cả quốc sư cũng không cách nào cứu chữa?”

Nạp Tháp cứng người. Thường Hy đào cho hắn một cái hố, bất kể nói thế nào cũng gây bất lợi cho mình. Là hắn nói Chuyên Tôn Nhạc Đan mang bệnh, ai cũng biết hắn tinh thông y thuật, nếu không chữa được cho quốc chủ thì tại hắn bản lĩnh không cao. Nếu lại nói Chuyên Tôn Nhạc Đan thực ra không có bệnh thì vừa rồi hắn chính là dối trên lừa dưới mà bảo quốc chủ có bệnh. Quốc chủ khỏe mạnh, thái hậu đương nhiên không cần phụ chính. Không nghĩ tới một tiểu cô nương lại chỉ dựa vào mấy câu nói mà lại có thể dồn hắn vào tình thế quẫn bách, cho nên sắc mặt hắn lại càng trở nên khó coi.

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, hôm nay ai gặp phải tiểu nha đầu này chính là tự tìm xúi quẩy rồi. Nàng bị người ta ám toán, trong lòng đã sớm chứa đầy một bụng hỏa khí, ai đụng phải nàng lúc này đều nên tự trách mình xui xẻo. Vì muốn cho nàng hả giận cho nên hắn cũng ung dung đứng đó mà không nói lời nào. Đợi khi thời cơ chín muồi hắn mới thong thả đi đến bên người Thường Hy, nhìn Chuyên Tôn Nhạc Đan cố làm ra vẻ nghi hoặc nói: “Ta nhìn thần sắc quốc chủ sáng sủa, không giống với người đang mang bệnh. Không biết bệnh tình của quốc chủ thế nào, bên người ta vừa đúng có một thần y, có thể thay ngài bắt mạch một chút không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện