Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 395



Thật ra thì Thường Hy cũng rất nhức đầu, hai người này rốt cục là làm sao? Cặp mắt nàng lóe lóe nhìn Liệt Phong và Mạnh Điệp Vũ, lên tiếng: “Hai người các ngươi vì sao lại ở chung một chỗ? Liệt Phong, huynh thật sự không phải là nàng thì không lập gia đình?”

Liệt Phong nhất thời mặt đỏ như máu, khẽ cắn răng nhưng vẫn gật gật đầu. Thường Hy nhìn động tác cắn răng của Liệt Phong, trong nội tâm run lên, đây là có ý gì? Chẳng lẽ hắn bị ép buộc? Nhưng khi nhìn cảnh Mạnh Điệp Vũ chỉ hận không thể một cước đá bay hắn, hẳn không phải là bị Mạnh Điệp Vũ cưỡng bách mới cưới nàng nha! Thật sự là quá kỳ quái rồi, đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra mới khiến Liệt Phong phản ứng như vậy? Tò mò a tò mò, mặc dù nói tò mò hại chết mèo nhưng lại không nói hại chết người, vì thế tiếp tục tò mò a tò mò!

“Ai muốn gả cho ngươi? Ngươi cút ngay ra!!! Ta đã nói rồi chuyện kia không phải là lỗi của ngươi, không liên quan đến ngươi! Về sau ngươi đi cầu dương quan của ngươi, ta đi thuyền độc mộc của ta! Ngươi đừng có quấn lấy ta, phiền chết đi mất a a a!!!” Mạnh Điệp Vũ muốn nổi điên, khóc không ra nước mắt. Làm sao lại đụng phải một nam nhân tính nguyên tắc cực mạnh như thế này? Nói thế nào cũng không thông, đánh cũng vô dụng, mắng càng không cần đề cập, nàng trêu ai ghẹo ai hả trời???

Minh Sắt cười híp mí nói: “Tiểu sư muội, có thể tiết lộ xem có chuyện gì xảy ra hay không? Nói ra chúng ta cũng có thể chủ trì công đạo cho ngươi!”

Chủ trì công đạo? Phi! Đừng gây phiền cho nàng là nàng đã cám ơn trời đất lắm rồi, cắn răng nói: “Không cần ngươi quan tâm! Ngươi muốn xem chuyện cười của ta sao, đừng mơ!”

Bên này Minh Sắt đi không thông, bên kia Thường Hy liền nhìn Liệt Phong, vô cùng dịu dàng hỏi: “Liệt Phong, huynh muốn cưới nàng cũng phải cho ta biết nguyên do chứ, vì cái gì?”

Liệt Phong lắc đầu như trống bỏi một dạng, chỉ nói: “Dù sao ta nhất định cũng phải cưới nàng!”

Đụng phải một đôi như thế này cũng thật buồn cười. Thường Hy bên này không hỏi được cái gì, Minh Sắt bên kia cũng không công mà lui. Nhìn trước mắt một nam nhân kiên trì muốn lấy vợ, một nữ nhân kiên quyết muốn cự hôn, nói giữa bọn họ không có chuyện gì xảy ra có quỷ mới tin. Nhưng rốt cục là xảy ra chuyện gì lại khiến Liệt Phong kiên trì muốn lấy Mạnh Điệp Vũ như vậy? Nàng tò mò muốn điên luôn, lại cứ hai người này đánh chết cũng không nói, đánh không chết lại càng không nói, thật khiến cho người ta khó chịu! Nàng thật muốn dùng cực hình tra tấn, đem hết khổ hình bức cung hai bọn họ!

Nghĩ đến quá xa, Thường Hy cố gắng lôi kéo mình từ cõi thần tiên trở về, nhìn hai người nói: “Nếu các ngươi đã không nói rõ thì ta cũng không có cách nào chủ trì công đạo. Nói đi, giờ hai ngươi muốn như thế nào?”

Thường Hy rất có ý xấu, không ngăn cản Liệt Phong sống chết dây dưa, cũng không đồng ý yêu cầu mãnh liệt của Mạnh Điệp Vũ, để cho bọn họ tự do giải quyết còn nàng ở một bên xem náo nhiệt. Nhưng chỉ sợ như thế bọn họ lại loanh quanh lòng vòng mãi một vấn đề, cho nên nàng lập tức chuyển đề tài: “Ngươi ăn mặc, dịch dung tiến cung để làm gì? Hơn nữa, hiện tại xưng hô với ngươi là gì?”

Mạnh Điệp Vũ vốn là muốn hành động một mình, nhưng nhìn đến tình cảnh này thì kế hoạch của nàng đã hoàn toàn bị phá vỡ, chỉ phải vứt bỏ ý tưởng, nhìn Thường Hy nói: “Ta hiện tại gọi là Dương Cẩm Phượng.”

Thường Hy một ngụm trà phun ra ngoài, Minh Sắt vội vàng vỗ vỗ lưng của nàng, nói: “Ngươi chậm một chút, chậm một chút, uống nhanh như vậy làm cái gì? Cái này thì có gì mà tò mò, trước kia Dương Lạc Thanh tên là Dương Cẩm Phượng. Mới chút đã sợ thành thế này, nhìn xem lá gan của tiểu tử này…”

Thường Hy vốn đã bình tĩnh lại, nghe đến câu sau của Minh Sắt thì tiếp tục ho khan đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Liệt Phong vừa thấy lập tức tiến lên đưa một ly trà khác cho Thường Hy sau đó nhanh chóng trở về bắt lấy cổ tay Mạnh Điệp Vũ. Mạnh Điệp Vũ trong lúc nhất thời không có phản ứng lại, bỏ lỡ mất cơ hội chạy trốn, nhưng khi nhìn đến Liệt Phong ân cần như vậy, mắt híp lại…

Thường Hy nhận lấy ly trà của Liệt Phong, uống một ngụm lớn mới thông cổ họng, kinh ngạc nhìn Mạnh Điệp Vũ: “Ngươi… Ngươi khiến ta sặc chết rồi!”

Mạnh Điệp Vũ nhàn nhạt nhìn Thường Hy, nói: “Ngươi tốt nhất nên còn sống, đừng tăng thêm tội danh cho ta!”

Minh Sắt cười hì hì một tiếng, khóe mắt Liệt Phong giật giật. Thần sắc Thường Hy không thay đổi, thản nhiên nói: “Ngươi mà còn làm nữa thì ta không chết cũng ngắc ngoải. Ta nói ngươi báo thù là có thể, nhưng biện pháp có ngàn vạn loại, mà biện pháp thích ý nhất chính là kẻ thù đứng đối diện với mình nhưng không có cách nào chạm tới mình. Ngươi nghĩ thế nào?”

Minh Sắt nhìn Thường Hy, cảm thấy nha đầu này đúng là làm người ta run sợ, suy nghĩ một chút về sau tuyệt không thể trêu chọc nàng. Nghĩ thế nàng mới cảm thấy an tâm một chút.

Khóe miệng Liệt Phong lại càng co giật, liếc nhìn Thường Hy một cái rồi quay mặt đi hướng khác, thay Dương Lạc Thanh cầu nguyện, tự giải quyết cho tốt đi.

Mạnh Điệp Vũ thật sâu nhìn Thường Hy một cái, lời này khiến nàng động tâm. Nhưng nếu hợp tác cùng Thường Hy, nàng vốn muốn một mình báo thù, xong việc liền phủi áo chuồn đi.

Thường Hy nhìn thần sắc của Mạnh Điệp Vũ, biết nàng đang suy nghĩ cái gì, nói: “Dương Lạc Thanh là quân cờ rất quan trọng trong kế hoạch của Thái tử gia. Ngươi có thể phá hư kế hoạch của ta, nhưng tuyệt đối không thể phá hư kế hoạch của Thái tử gia.” Thường Hy biết Mạnh Điệp Vũ mặc dù đã không còn ý niệm gả cho Tiêu Vân Trác nhưng Tiêu Vân Trác trong lòng nàng vẫn còn rất quan trọng. Nàng nói ra điều này sẽ khiến nàng ta do dự.

Quả nhiên sắc mặt của Mạnh Điệp Vũ có chút thay đổi. Thường Hy lại thêm chút sức nói: “Ngươi nghĩ xem ngươi một đao giết nàng là xong chuyện, rất không thú vị, còn phá hỏng đại sự của Thái tử gia. Nếu như ngươi hợp tác với ta, chúng ta an bày một chút để cho nàng ta nếm thử cảm giác ngày ngày lo lắng hãi hùng, đây không phải là vẹn toàn cả đôi bên hay sao?”

“Dương Lạc Thanh như thế nào lại chọc giận ngươi rồi hả?” Mạnh Điệp Vũ thuận miệng mà nói. Nàng rất rõ ràng tính cách của Thường Hy, đây chính là kiểu không chạm vào ta thì ta cũng lười chạm vào ngươi, nhưng nếu như trêu chọc ta thì đừng có trách.

Thường Hy nhìn thấy chuyện có cơ đổi, lập tức tăng thêm giọng điệu: “Ngươi còn không biết sao? Dương Lạc Thanh cấu kết cùng Thẩm Phi Hà muốn đoạt vị, ngươi nói ta còn có thể ngồi yên sao?”

Thần sắc Mạnh Điệp Vũ lập tức trở nên căng thẳng. Thường Hy tặc tặc cười, nhìn nàng nói: “Giữa ngươi và Thẩm Phi Hà chỉ sợ còn có món nợ muốn thu chứ? Vậy thì cùng nhau làm đi, dù sao hai người bọn họ trói chung lại một chút, ngươi muốn ra tay cũng rất dễ dàng.”

“Vậy ngươi định làm gì?” Mạnh Điệp Vũ nhìn Thường Hy hỏi.

“Ai nha, tối nay gió to trăng mờ, là thời điểm rất tốt để bắt kẻ thông dâm. Chỉ là trước đó vẫn phải làm một số động tác, Dương Lạc Thanh là kẻ hay nghi ngờ sẽ không dễ dàng ra tay. Cho nên, Dương Cẩm Phượng tự nhiên phải đến động viên nàng, cố gắng lên, để cho nàng ta tăng tốc động thủ!” Thường Hy cười nói. Tiêu Vân Trác đưa tin cho nàng nói Dương Lạc Thanh đã trao đổi với Thẩm Phi Hà, nàng biết nàng ta đã đem lòng sinh nghi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện