Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!
Chương 65: Ẩn thân bị phát hiện
Nhưng là Thường Hy nhất thời cảm thấy có cái gì không đúng, nàng vừa mới chạm phải cây trúc không có sai, nhưng lực đạo của nàng cũng không lớn như vậy nên âm thanh phát ra cũng chỉ nhẹ thôi mới phải. Nhưng âm thanh vừa nãy vang lên thật sự là quá lớn rồi, Thường Hy theo bản năng hướng bên cạnh nàng nhìn xuống, mặc dù trong rừng trúc âm u khó có thể nhìn rõ mọi vật, nhưng một một mảnh ánh sáng yếu ớt loang loáng kia đủ để Thường Hy đưa tay nhận lấy.
Chạm phải tay là một vậy cứng lạnh như băng, dường như làm bằng sắt thép. Thường Hy không kịp nghĩ nhiều liền nhanh chóng đem vật kia cất vào trong ngực, lại rút ra trang sức trên đầu của mình, sau đó đè lại kinh hoảng trong lòng, thấp giọng nói: “Bẩm Thái tử gia, có nô tỳ ở trong này!”
Bên ngoài rừng trúc không có đông tĩnh, Thường Hy cũng không để cho mình nghĩ nhiều, chỉ có thể tận lực làm ra bộ dáng bình thản đi ra ngoài. Vừa ra khỏi rừng trúc liền nhìn được mặt của Tiêu Vân Trác đen như đít nồi, bên cạnh là nam tử mặc hoa phục. Thường Hy định thần lại, giờ thì nàng đã hiểu tại sao lại thấy thanh âm của hắn quen thuộc rồi!
Thì ra người này chính là một trong năm nam tử nàng đụng phải ngày đầu mới vào cung, nếu như hắn thật sự là Nhị hoàng tử, lúc ấy lại ở chung một chỗ cùng Tiêu Vân Trác, như vậy ba người còn lại… Nghĩ tới đây thân thể Thường Hy khẽ run lên, vậy khẳng định chính là ba vị Hoàng tử còn lại rồi!
Đáng lẽ ra sau khi biết được thân phận của Tiêu Vân Trác nàng nên nghĩ tới, nhưng trong thời gian này nàng không còn tâm trí để suy nghĩ về chuyện đó, trực tiếp đem chuyện này bỏ quên, bây giờ nhìn lại, tựa hồ vận khí của nàng không tốt lắm!
Những ý niệm này chợt lóe lên, Thường Hy kéo váy, khom mình hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử!”
“Tại sao lại là cô?” Tiêu Vân Triệt nhìn Thường Hy, khẽ mỉm cười, ngay sau đó lại nói: “Đã biết cô sẽ sớm được phân đến Đông cung, không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt!”
Thường Hy vi lăng, không nghĩ tới Tiêu Vân Triệt còn nhớ rõ nàng, trong lòng hiện lên một tầng vui mừng nhàn nhạt, thuận miệng lên tiếng: “Đồ trang sức của nô tỳ không cẩn thận rơi vào trong rừng trúc, mới vừa rồi là tiến vào đó tìm, không biết Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử sẽ trở lại. Nô tỳ lỗ mãng, kính xin Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử thứ tội!”
Tiêu Vân Trác lạnh lùng nhìn Thường Hy, khóe miệng thổi qua một hơi thở không rõ tâm tình, nói: “Cô thật sự rớt đồ trang sức?”
“Vâng!” Thường Hy cảm thấy tim đạp lợi hại. Ở trước mặt Tiêu Vân Trac muốn che giấu cảm xúc, muốn nói dối thực không phải là chuyện dễ dàng, một đôi mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, để cho cả người nàng cũng hơi phát run. Nhưng là nàng không thể đổi lý do khác, như vậy càng bết bát hơn.
Tiêu Vân Trác chậm rãi đi tới trước mặt Thường Hy, nhìn nàng một mảnh trấn định, trong lòng không khỏi dâng lên một tia buồn bực khó hiểu, bật thốt lên hỏi: “Cô xác định?”
Thường Hy vươn tay lấy cây trâm của mình ra nói: “Nô tỳ xác định!”
“Đã trễ thế này cô đến tiền điện làm cái gì?” Thanh âm Tiêu Vân Trác chợt biến đổi lạnh như băng, mang theo một tia nghi ngờ, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng thêm vài phần sắc bén.
Thường Hy nghe vậy trong lòng khẽ buông lỏng, vẫn như cũ không dám khinh thường, phịch một tiếng quỳ xuống nói: “Nô tỳ trễ như thế còn tới đây thật sự là vì có chuyện tìm Thái tử gia, kính xin Thái tử gia cho nô tỳ một cơ hội được nói chuyện!”
Chạm phải tay là một vậy cứng lạnh như băng, dường như làm bằng sắt thép. Thường Hy không kịp nghĩ nhiều liền nhanh chóng đem vật kia cất vào trong ngực, lại rút ra trang sức trên đầu của mình, sau đó đè lại kinh hoảng trong lòng, thấp giọng nói: “Bẩm Thái tử gia, có nô tỳ ở trong này!”
Bên ngoài rừng trúc không có đông tĩnh, Thường Hy cũng không để cho mình nghĩ nhiều, chỉ có thể tận lực làm ra bộ dáng bình thản đi ra ngoài. Vừa ra khỏi rừng trúc liền nhìn được mặt của Tiêu Vân Trác đen như đít nồi, bên cạnh là nam tử mặc hoa phục. Thường Hy định thần lại, giờ thì nàng đã hiểu tại sao lại thấy thanh âm của hắn quen thuộc rồi!
Thì ra người này chính là một trong năm nam tử nàng đụng phải ngày đầu mới vào cung, nếu như hắn thật sự là Nhị hoàng tử, lúc ấy lại ở chung một chỗ cùng Tiêu Vân Trác, như vậy ba người còn lại… Nghĩ tới đây thân thể Thường Hy khẽ run lên, vậy khẳng định chính là ba vị Hoàng tử còn lại rồi!
Đáng lẽ ra sau khi biết được thân phận của Tiêu Vân Trác nàng nên nghĩ tới, nhưng trong thời gian này nàng không còn tâm trí để suy nghĩ về chuyện đó, trực tiếp đem chuyện này bỏ quên, bây giờ nhìn lại, tựa hồ vận khí của nàng không tốt lắm!
Những ý niệm này chợt lóe lên, Thường Hy kéo váy, khom mình hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử!”
“Tại sao lại là cô?” Tiêu Vân Triệt nhìn Thường Hy, khẽ mỉm cười, ngay sau đó lại nói: “Đã biết cô sẽ sớm được phân đến Đông cung, không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt!”
Thường Hy vi lăng, không nghĩ tới Tiêu Vân Triệt còn nhớ rõ nàng, trong lòng hiện lên một tầng vui mừng nhàn nhạt, thuận miệng lên tiếng: “Đồ trang sức của nô tỳ không cẩn thận rơi vào trong rừng trúc, mới vừa rồi là tiến vào đó tìm, không biết Thái tử điện hạ cùng Nhị hoàng tử sẽ trở lại. Nô tỳ lỗ mãng, kính xin Thái tử điện hạ, Nhị hoàng tử thứ tội!”
Tiêu Vân Trác lạnh lùng nhìn Thường Hy, khóe miệng thổi qua một hơi thở không rõ tâm tình, nói: “Cô thật sự rớt đồ trang sức?”
“Vâng!” Thường Hy cảm thấy tim đạp lợi hại. Ở trước mặt Tiêu Vân Trac muốn che giấu cảm xúc, muốn nói dối thực không phải là chuyện dễ dàng, một đôi mắt sắc bén tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người, để cho cả người nàng cũng hơi phát run. Nhưng là nàng không thể đổi lý do khác, như vậy càng bết bát hơn.
Tiêu Vân Trác chậm rãi đi tới trước mặt Thường Hy, nhìn nàng một mảnh trấn định, trong lòng không khỏi dâng lên một tia buồn bực khó hiểu, bật thốt lên hỏi: “Cô xác định?”
Thường Hy vươn tay lấy cây trâm của mình ra nói: “Nô tỳ xác định!”
“Đã trễ thế này cô đến tiền điện làm cái gì?” Thanh âm Tiêu Vân Trác chợt biến đổi lạnh như băng, mang theo một tia nghi ngờ, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng thêm vài phần sắc bén.
Thường Hy nghe vậy trong lòng khẽ buông lỏng, vẫn như cũ không dám khinh thường, phịch một tiếng quỳ xuống nói: “Nô tỳ trễ như thế còn tới đây thật sự là vì có chuyện tìm Thái tử gia, kính xin Thái tử gia cho nô tỳ một cơ hội được nói chuyện!”
Bình luận truyện