Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 5: Không biết gì về anh



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cố Thi Thi chợt dời mắt nhìn người đàn ông kia.

Bất kể tối qua anh và Cố An Hảo có phát sinh quan hệ với nhau hay không, tuyệt đối không thể để cho Cố An Hảo có cơ hội leo cao như vậy!

Cô ta vội vàng tiến lên: “Chờ chút, tôi nghĩ có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì không, dù sao Cố An Hảo cũng là em gái tôi, hôm nay chúng tôi đến chỉ muốn em ấy cải tà quy chính, không muốn lầm đường, anh có thể không biết, An Hảo ở trường học không tốt…”

Còn chưa nói hết lời đã tiếp nhận ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông, Cố Thi Thi không khỏi rùng mình, vội vã sửa lời: “Ý tôi là em gái tôi An Hảo em ấy…”

“Ở thành phố A, Cố gia cũng là nhân vật có mặt mũi, khuyên các vị chú ý thân phận và lời nói của mình nhiều hơn.”

Tả Hàn Thành sắc mặt hờ hững, thanh âm lãnh đạm: “Nếu làm âm ĩ đến mức này, tôi cũng không thể mặc kệ An Hảo bị chụp mũ bẩn này, nếu An Hảo đã đồng ý kết hôn, các vị cũng không cần phải xúm ở chỗ nay quơ tay múa chân.”

Anh vỗ nhẹ vai Cố An Hảo: “Giấy chứng nhận của em đều mang bên mình chứ?”

An Hảo gật đầu, trong lòng nổi lên ngọn lửa hưng phấn: “Đều ở đây.”

Năm năm trước cô bị bắt vào Cố gia, Cố phu nhân sống chết không đồng ý cho tên cô vào hộ tịch Cố gia, chỉ đồng ý tạm thời nhận nuôi cô, cho nên An Hảo có hộ khẩu riêng của mình.

Cố phu nhân nhíu mày, nói: “Cố An Hảo, cô nghĩ kỹ, dù gì cô cũng là con gái Cố gia, tùy tùy tiện tiện gả cho một người xa lạ là chuyện cô nên làm?”

“Không phải các người hy vọng tôi nhanh chóng rời khỏi Cố gia sao? Đừng để ý tôi dùng cách gì!”

An Hảo liếc bà ta, nhìn thấy lửa giận trong mắt Cố phu nhân và biểu tình hối tiếc của Cố Thi Thi, trong lòng cực kỳ sảng khoái, mặt đầy anh dũng kéo ống tay áo người đàn ông, nhỏ giọng nói: “Kết hôn thế nào? Chúng ta đi ngay bây giờ!”

Tả Hàn Thành nhìn tiểu nha đầu hoàn toàn không có khái niệm hôn nhân và hành động theo cảnh tính bên cạnh, thấy vẻ mặt cố chấp kiên trì kia của cô, nhàn nhạt nhếch môi: “Cục dân chính.”



Mấy ngày sau.

An Hảo đã không nhớ ngày đó rốt cuộc mình bị kích động gì mà chỉ vì mấy câu nói giúp mình của người đàn ông kia, là vì đề nghị của anh, càng vì hối tiếc và tức giận trên mặt Cố phu nhân và Cố Thi Thi, cô chuyển từ bị động thành chủ động đến Cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn với người đàn ông kia.

Nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, cô khổ não đập đầu lên bàn.

Cô lại gả mình cho một người xa lạ chỉ gặp một lần.

Hơn nữa cô chỉ biết tên anh là Tả Hàn Thành, những thứ khác hoàn toàn không biết gì!

Sau đó anh đi nước ngoài, biến mất bặt vô âm tín trước mặt cô, chỉ để lại số điện thoại riêng.

Cô mới 19 tuổi nha! Cứ như vậy mà chôn vùi mình vào một cuộc hôn nhân không biết lý do! Thậm chí cô không biết thân phận chồng mới cưới của mình!

Lỡ như anh là một trùm buôn thuốc phiện thì thế nào? Lỡ như anh là một tên lường gạt thì thế nào!

A a a a a a!

An Hảo tiếp tục đập đầu lên bàn, hận không thể đập đến choáng váng!

Một tháng sau.

An Hảo đã sắp quên mình từ thân phận một học sinh trung học biến thành ‘học sinh cao trung đã gả làm vợ người ta’.

Cho đến khi cô vui vẻ làm việc nghĩa trong quán bar, kết quả tạo nên đại họa…



Phòng họp tầng cao nhất Tập đoàn Thịnh Lăng, không gian yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại, mọi người vốn không để ý, tiếp tục nghe báo cáo của bộ phận Kế hoạch.

Đến khi đột nhiên nhìn thấy Tổng giám đốc ngồi ngay phía trước cầm điện thoại trên bàn lên, nhìn người gọi tới, Tả tổng từ trước đến nay rất có nguyên tắc lại phá lệ lần đầu tiên nghe điện thoại trong hội nghị.

“Có chuyện gì?”

“Chào anh, đây là Đồn cảnh sát, xin hỏi anh có phải là người giám hộ của Cố An Hảo không?”

Nghe giọng nam xa lạ nghiêm túc kia, mi vũ (vùng trên hai lông mày) lạnh lùng của Tả Hàn Thành hơi nhíu lại: “Làm sao?”

“Là vầy, Cố An Hảo đả thương hai người bạn học của em ấy, gia trưởng đối phương báo án, vì xử lý tranh chấp giữa học sinh, nhất định phải có gia trưởng hai bên, cho nên, mời anh phối hợp công việc của chúng tôi, tới Đồn cảnh sát một chuyến.”

Yên lặng một lát, anh trầm thấp mở miệng: “Đưa cô ấy nghe điện thoại.”

Cảnh sát bên kia điện thoại sửng sốt.

Giọng người đàn ông này lãnh đạm cường thế, rõ ràng không phải giọng ra lệnh, nhưng anh ta lại theo bản năng không dám nói thêm một câu, lập tức đưa điện thoại cho cô gái trước mặt.

An Hảo căn bản không nghĩ tới chú cảnh sát này sẽ gọi điện thoại thật, trong nháy mắt nhận lấy điện thoại, da đầu đã tê dại.

“A lô…”

Xoay người chạy đến ngoài cửa, nhỏ giọng, cô quả thật không biết nói thế nào.

Đánh chết cô cũng không nghĩ tới cô và người được gọi là chồng mới cưới này sẽ nói chuyện điện thoại do cảnh sát làm người trung gian.

Ổn định tâm tình, cô nhắm mắt nói: “Ngày mai anh có thời gian không?”

Trong phòng họp lớn, trên màn hình đang chiếu nội dung kế hoạch quý (ba tháng) quan trọng, Tả Hàn Thành nghe ra giọng nói tiểu nha đầu bên kia không bình thường lắm, nói nhỏ: “Xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi anh nghe cảnh sát nói, anh cũng có thể đoán được. Cố gia căn bản không có ai quan tâm tôi, nhưng nếu không có gia trưởng ra mặt, chuyện này không có cách nào giải quyết được, e là tôi không thể tiếp tục ở lại trường A. Cho nên… Anh có thể… tới giúp tôi giải quyết vấn đề…”

Cầu một người chỉ gặp một lần đến nơi mẫn cảm Đồn cảnh sát! Thậm chí người này là chồng mới cưới của cô!

Đúng là vừa lúng túng vừa nhục nhã mà!

Hiển nhiên anh cũng kinh ngạc, nhưng chỉ trầm tĩnh một lát, trả lời: “Được.”

An Hảo vốn chỉ đánh cược một lần, không nghĩ tới vốn không ôm hy vọng vậy mà được đáp ứng.

Lúc trợ lý đưa văn kiện tới, anh tỏ ý đừng lên tiếng, sau khi ký văn kiện, mới ý thức vừa rồi mình lại đáp ứng cô vợ bé nhỏ mới cưới của mình một chuyện hoang đường mà quỷ dị.

Anh trầm mặc hồi lâu, tỏ ý hội nghị tiếp tục, đồng thời hỏi tiểu nha đầu bên kia điện thoại: “Ngày mai lúc nào?”

“Bọn họ nói, trễ nhất là trước chiều mai.”

“Được.”



Hai tiếng sau, An Hảo vừa trở lại kí túc xá liền nghe thấy mấy dì quản lý ở dưới lầu một nửa che cửa lặng lẽ nói, mơ hồ nghe tên mình, liền chạy tới nghe lén.

“Có nghe nói không? Cố An Hảo đánh hai con trai bảo bối của Hứa gia, hôm nay nó trực tiếp bị dẫn đến đồn cảnh sát!”

“Đứa nhỏ lỗ mãng như vậy mà là con gái của Thị trưởng thành phố Cố Thiên Minh! Lúc ông trời cho đầu thai bị mù mắt sao?”

“Ngược lại cũng kỳ lạ, rõ ràng là con gái Thị trưởng thành phố, sao chưa từng có ai quản nó? Ba năm nay chưa từng thấy gia trưởng nó xuất hiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện