[Levi x Reader] Crimes Of Heart - Tội Ác Của Trái Tim

Chương 46: Màn Kịch



Năm 851 - Marley

- Chị.... - Dove bối rối trước câu hỏi của Gabi - Chị không biết nữa...

- Dove à... Em biết chị đã rõ câu trả lời. Chỉ là chị không thực sự muốn nói ra mà thôi. - Gabi nhún vai - Nhìn cách chị trả lời em đã biết điều chị đang nghĩ trong đầu rồi. Nhưng em nghĩ chị nên suy nghĩ thêm về quyết định của mình.

- Chị không muốn nói về chuyện này nữa. - Dove đứng dậy - Chị đi ăn đây.

Cô thở dài, chầm chậm bước xuống đồi.

- Này, đợi với. - Gabi gọi với - Chị phải chờ em chứ!

- Tại sao chị phải làm thế? - Dove bất cần đáp lại.

- Chị có còn nhớ cảm giác của mấy cú đấm không, Dove! - Gabi gào lên và lao thẳng về phía Dove làm cả hai ngã nhào xuống, lăn theo sườn đồi. Và sau ấy không lâu, cả hai phải nằm điều trị tại bệnh viện ở khu tập trung.

*

Năm 851 - Đảo Paradis


Levi thở dài gấp cuốn sổ trên tay lại, thất thểu trở về phòng. Từ ngày Dove đi, Levi vẫn luôn nhớ về những tháng ngày cả hai ở bên nhau. Cô gái ấy vốn đã ở rất gần mà hóa ra lại xa xôi đến vậy. Levi dường như không thể chấp nhận sự thật rằng cô ấy đã rời bỏ anh, rời bỏ tất cả để tìm đến một cuộc sống yên bình. Kể cả những bức thư cũ của mẹ, cô còn không cầm đi. Sự cố chấp ấy của Dove có nghĩa gì? Tại sao cô lại sẵn sàng quên đi quá khứ nhưng anh thì không? Cô đã dễ dàng bỏ anh đi vậy sao anh lại không thể làm điều tương tự? Bởi vì anh đã đặt quá nhiều hy vòn vào Dove chăng?

Levi vô thức bốc vài lá thư trong hòm, lôi ra đọc. Hầu hết những lá thư chỉ là lời tâm sự qua lại của Kenny và Ashley nhưng tuyệt nhiên, Ashley chưa bao giờ nhắc đến chuyện mang thai với Kenny. Levi khó hiểu, bắt đầu bấm tay tính nhẩm. Nếu tính đúng ra thì Dove năm nay mười sáu, nghĩa là cô sinh vào khoảng năm 835. Xuyên suốt khoảng thời gian này, Ashley không hề đề cập bất cứ điều gì liên quan đến Dove cho Kenny. Đó dường như không phải là điều mà một người phụ nữ mang thai hay làm. Chẳng lẽ trong khi ấy, Kenny không hề được biết Ashley mang thai?


Levi suy nghĩ một hồi rồi tống tất cả vào hòm, cho vào tủ. Việc gì anh phải suy nghĩ nhiều như thế? Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra rồi, anh càng tìm hiểu thì càng bị tổn thương. Hơn nữa, chính Dove đã chọn để rời xa anh. Vì thế, Levi cũng không cần thiết phải quan tâm đến Dove nữa.

*

Năm 851 - Marley

- Xin chào, xin chào! - Zeke vui tươi lên tiếng khi chỉ vừa đặt chân vào phòng bệnh - Anh đã về rồi đây.

- A, anh Zeke! - Gabi - người nằm trên chiếc giường cạnh cửa bất ngờ reo lên - Anh có quà gì cho cô em đáng thương này không?

- Có chứ. - Zeke giơ giỏ hoa quả lên - Của mình em thôi nhé. Cố mà bồi bổ cho cái tay bị rạn xương của em.

Chả là sau cú ngã hôm ấy thì Gabi bị rạn xương cánh tay còn Dove thì bị gãy tay phải. Thế nên cả hai phải ở lại bệnh viện lâu hơn dự tính, đến nỗi khi Zeke trở về từ trận chiến, cả hai vẫn chưa được xuất viện.


- Này, thế còn em thì sao? - Dove ngồi ở giường bên cạnh dẩu môi giận dỗi.

- Anh chưa đánh em là may đấy! Nhìn xem, đã trêu trẻ con còn tự làm mình bị thương.

- Ơ... - Dove sửng sốt - Sao anh dám buộc tội em như thế?

- Chứ thế nào? - Zeke nói - Với cánh tay gãy, em nghĩ em đánh được anh chắc?

- HỪ! - Dove quay ngoắt mặt đi - Tối nay anh chết chắc! Em sẽ hành anh đến đêm nhé!

- Ở đây có trẻ con đấy nhé! - Zeke nhắc nhẹ - Nói vậy thôi chứ quà của em đây. - Anh ném cho Dove một chiếc vòng tay nho nhỏ từ vỏ ốc biển được mài nhẵn nhụi có in cả tên Dove trên đó - Mong em sớm khỏe!

- Tất nhiên rồi. - Dove đắc ý đeo ngay chiếc vòng lên tay - Thế nào, rất hợp với em đúng không?

- Ừ, sao cũng được. - Zeke cười xòa - Chuẩn bị đi, chiều nay anh có một cuộc hẹn với em đấy.

"Yelena!", trong đầu Dove vang lên cái tên quen thuộc. Chắc hẳn Zeke đang muốn Dove gặp cô Yelena nên mới nói ẩn ý như vậy. Cũng đúng thôi, cô bé Gabi không được biết chuyện tuyệt mật này, nếu không thì sẽ có chuyện động trời xảy ra.
- Này này, hai người có còn coi phép tắc ra gì không? Bao nhiêu là chuyện phải làm mà còn hẹn với hò... - Gabi càm ràm.

- Chị biết em ghen tỵ mà. Nếu vậy, hãy đi tìm Falco mà hẹn ấy. - Dove dọn đồ ra khỏi giường rồi rời khỏi phòng cùng Zeke - Tạm biệt!

- Ơ kìa! Đi thật đấy à? - Gabi thốt lên.

Cả hai vẫy tay từ phía sau rồi ung dung rời khỏi bệnh viện. Dove vừa đi vừa nắm tay Zeke, thì thầm:

- Yelena đã chuẩn bị cho chuyến đi đến đảo chưa?

- Xong rồi. Trong vài ngày nữa, cô ta sẽ lên tàu rời đảo. Em... có muốn về thăm Levi không?

- Không. - Dove lắc đầu dứt khoát - Em không muốn về nữa, ít nhất là vào lúc này.

- Vậy hãy ở lại với anh. - Zeke khẽ nói - Em sẽ thay Yelena cai quản đám tình nguyện viên.

- Được thôi, nếu anh đã có lòng tin tưởng như vậy!

*

Ba năm sau, năm 854 - Marley

Zeke thất thần trở về sau cuộc gặp với Eren Jaeger - người đang đóng vai một thương binh người Eldia trong trại tập trung. Anh vừa mở cửa, Dove đã niềm nở chào anh từ phía trong:
- Xin chào! Hôm nay của anh thế nào?

- Anh vừa gặp Eren. - Zeke thông báo.

- Eren Jaeger? - Dove sửng sốt - Sao cậu ta...

- Cậu ấy cùng Trinh sát đoàn đã ra khỏi đảo một vài tháng trước. Sau ấy, Eren tự tách đoàn ra và trà trộn vào quân của Marley. Đã hơn bốn năm rồi kể từ trận tái chiếm, anh mới có cơ hội gặp Eren.

- Chà, căng rồi đây. - Dove kêu lên - Anh đã bàn với Eren về kế hoạch đột kích Liberio chưa?

- Rồi. Sau trận với Liên minh Trung Đông, chính quyền đã lên kế hoạch tổ chức tiệc. Chúng ta sẽ phối hợp với Trinh sát Đoàn để tấn công vào Liberio.

- Vậy chỉ còn lại một tuần nữa... - Dove lí nhí. Một tuần trước khi Dove theo Zeke trở về Paradis để thực hiện kế hoạch triệt sản của anh. Điều đó đồng nghĩa với việc Dove phải gặp lại Levi và tất cả đồng đội của mình. Dove chán nản ngồi trên thành ghế, tay khoác vai Zeke - Thời gian trôi qua thật quá nhanh.
- Em đã ở đây hơn bốn năm rồi, Dove. Đối với anh, đó là thời gian dài. Chú Xavier đã dùng từng đó thời gian của cuộc đời chỉ để nghiên cứu về titan. Thật hài hước làm sao, khái niệm thời gian của chúng ta thật khác biệt. Khi em muốn trốn tránh điều gì đó, thời gian tức khắc sẽ rút ngắn lại. Nhưng khi em muốn dùng thời gian để làm điều gì đó thì nó lại rất ngắn. Anh chỉ còn một năm nữa...

Dove ôm lấy đầu Zeke, hôn nhẹ lên trán anh.

- Anh nhất định sẽ đạt được mục đích của mình. Bởi vì anh có em ở bên cạnh.

Cả hai trầm tư nhìn về phía xa xăm. Trận chiến đang đến gần và cả hai cần nỗ lực hết sức để Eren có thể thành công đột kích Liberio, dù cho sẽ có hàng trăm người dân vô tội thiệt mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện