Lịch Kiếp
Chương 9
Edit by Mặc Hàm.
Mấy ngày kế tiếp, Hoàng đế liên tục truyền thị tẩm hoàng tử, cũng không đến chọc đại hoàng tử nữa. Ta lạnh lùng nhìn thấy đám cung nhân mỗi ngày vây quanh nhị hoàng tử vào điện, hắn càng ngày càng gầy yếu, cằm có vẻ ngày càng nhọn, thần thái trong mắt dần dần ảm đạm. Nhị hoàng tử dừng bước, bình tĩnh nhìn ta, Cung nhân không kiên nhẫn thúc giục, ta xoay người, chậm rãi đi ra khỏi tẩm điện.
Đại hoàng tử ngồi trong phòng, trên bàn thắp một ngọn đèn dầu yếu ớt, thấy ta tiến vào, chỉ cười một tiếng, tiếp tục phấn đấu viết thư. Ta tìm một chỗ thoải mái nằm sấp trên mặt đất, lúc này nhìn kỹ, y quả nhiên là đang viết thư. Bấc đèn lách tách một chút, cửa vang lên tiếng gõ cửa, lại là nữ tỳ Tiểu Nhu, “Thái tử điện hạ, ngài có ở đây không?”
Đại hoàng tử nhanh chóng thu lại thư, đứng dậy mở cửa. Tiểu Nhu cười tủm tỉm đứng ở ngoài cửa, vừa định bước vào, vừa thấy ta sợ tới mức không nhịn được lui ra phía sau. Đại hoàng tử áy náy cười cười, “Tiểu Nhu, sao ngươi lại tới đây?” “Ta, ta…” Tiểu Nhu không dám lưu lại nhiều, đem một giỏ bánh bao trong tay nhét vào trong ngực đại hoàng tử, “Cơm ở Trắc cung từ trước đến nay hà khắc, ta sợ ngài cùng nhị hoàng tử ăn không đủ no đói bụng, cho nên…” Đại hoàng tử tiếp nhận, vạn phần cảm kích nói: “Tiểu Nhu, luôn phiền toái ngươi, muốn đến mấy thứ này, ngươi cũng tốn không ít công sức. Còn có ngọn đèn kia, đa tạ ngươi thay ta mang tới, đêm dài như không đọc sách trong chốc lát, thật không biết làm sao gửi tới.” Tiểu Nhu đỏ mặt, “Đèn dầu tối, ngài đừng xem quá muộn.” Lại rụt rè liếc mắt nhìn ta một cái, liền cáo từ bỏ chạy đi.
Đóng cửa lại, đại hoàng tử trở lại bên cạnh bàn, đặt bánh bao xuống, cúi đầu hỏi ta: “Ngươi muốn ăn sao?” Ta hừ một tiếng, tự nhiên không cần, y dường như hiểu rõ, cũng không nhìn ta nữa, vẫn cầm lấy một cái nhét vào trong miệng, lẩm bẩm nói: “Không có bữa tối, có bánh bao đói khát cũng rất tốt. ”
Người trong Trắc cung thế nhưng không cho hắn ăn cơm tối sao? Ta ngẩng đầu nhìn y, thấy hắn ăn say sưa ngon lành nhưng không mất đi động tác tao nhã, hiểu được mình căn bản không cần lo lắng cho y.
Không phải vậy sao? Đệ đệ của y đang đói bụng chịu nhục dưới thân hoàng đế, y lại bình yên ngồi ở chỗ này ăn bánh bao. Tiểu Nhu đưa đèn tới cho y, chuyện y viết thư lại giấu nàng. Trong thâm cung này quá nhiều chuyện bí mật, lại càng không có ai có thể nhìn thấu y.
Ta nhìn y không chớp mắt, y quay đầu lại và mỉm cười với ta. Loại cười này ta không cách nào hình dung, lại làm cho ta tin tưởng vô luận thân ở trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào y đều có biện pháp để cho mình sống tốt hơn. Hoàng đế chưa từng gặp qua, nhị hoàng tử chưa từng gặp qua, Tiểu Nhu cũng chưa từng thấy qua.
Ta đã thấy y cười như vậy, chỉ có ta.
Mấy ngày kế tiếp, Hoàng đế liên tục truyền thị tẩm hoàng tử, cũng không đến chọc đại hoàng tử nữa. Ta lạnh lùng nhìn thấy đám cung nhân mỗi ngày vây quanh nhị hoàng tử vào điện, hắn càng ngày càng gầy yếu, cằm có vẻ ngày càng nhọn, thần thái trong mắt dần dần ảm đạm. Nhị hoàng tử dừng bước, bình tĩnh nhìn ta, Cung nhân không kiên nhẫn thúc giục, ta xoay người, chậm rãi đi ra khỏi tẩm điện.
Đại hoàng tử ngồi trong phòng, trên bàn thắp một ngọn đèn dầu yếu ớt, thấy ta tiến vào, chỉ cười một tiếng, tiếp tục phấn đấu viết thư. Ta tìm một chỗ thoải mái nằm sấp trên mặt đất, lúc này nhìn kỹ, y quả nhiên là đang viết thư. Bấc đèn lách tách một chút, cửa vang lên tiếng gõ cửa, lại là nữ tỳ Tiểu Nhu, “Thái tử điện hạ, ngài có ở đây không?”
Đại hoàng tử nhanh chóng thu lại thư, đứng dậy mở cửa. Tiểu Nhu cười tủm tỉm đứng ở ngoài cửa, vừa định bước vào, vừa thấy ta sợ tới mức không nhịn được lui ra phía sau. Đại hoàng tử áy náy cười cười, “Tiểu Nhu, sao ngươi lại tới đây?” “Ta, ta…” Tiểu Nhu không dám lưu lại nhiều, đem một giỏ bánh bao trong tay nhét vào trong ngực đại hoàng tử, “Cơm ở Trắc cung từ trước đến nay hà khắc, ta sợ ngài cùng nhị hoàng tử ăn không đủ no đói bụng, cho nên…” Đại hoàng tử tiếp nhận, vạn phần cảm kích nói: “Tiểu Nhu, luôn phiền toái ngươi, muốn đến mấy thứ này, ngươi cũng tốn không ít công sức. Còn có ngọn đèn kia, đa tạ ngươi thay ta mang tới, đêm dài như không đọc sách trong chốc lát, thật không biết làm sao gửi tới.” Tiểu Nhu đỏ mặt, “Đèn dầu tối, ngài đừng xem quá muộn.” Lại rụt rè liếc mắt nhìn ta một cái, liền cáo từ bỏ chạy đi.
Đóng cửa lại, đại hoàng tử trở lại bên cạnh bàn, đặt bánh bao xuống, cúi đầu hỏi ta: “Ngươi muốn ăn sao?” Ta hừ một tiếng, tự nhiên không cần, y dường như hiểu rõ, cũng không nhìn ta nữa, vẫn cầm lấy một cái nhét vào trong miệng, lẩm bẩm nói: “Không có bữa tối, có bánh bao đói khát cũng rất tốt. ”
Người trong Trắc cung thế nhưng không cho hắn ăn cơm tối sao? Ta ngẩng đầu nhìn y, thấy hắn ăn say sưa ngon lành nhưng không mất đi động tác tao nhã, hiểu được mình căn bản không cần lo lắng cho y.
Không phải vậy sao? Đệ đệ của y đang đói bụng chịu nhục dưới thân hoàng đế, y lại bình yên ngồi ở chỗ này ăn bánh bao. Tiểu Nhu đưa đèn tới cho y, chuyện y viết thư lại giấu nàng. Trong thâm cung này quá nhiều chuyện bí mật, lại càng không có ai có thể nhìn thấu y.
Ta nhìn y không chớp mắt, y quay đầu lại và mỉm cười với ta. Loại cười này ta không cách nào hình dung, lại làm cho ta tin tưởng vô luận thân ở trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào y đều có biện pháp để cho mình sống tốt hơn. Hoàng đế chưa từng gặp qua, nhị hoàng tử chưa từng gặp qua, Tiểu Nhu cũng chưa từng thấy qua.
Ta đã thấy y cười như vậy, chỉ có ta.
Bình luận truyện