Liên Hoa Yêu Cốt
Quyển 1 - Chương 1: Thời Dân quốc
Trên con đường dẫn xuống cửu tuyền, gió âm từng trận nối tiếp nhau thổi tới mức chúng quỷ đứng không vững, đằng xa đám đầu trâu mặt ngựa đang áp tải một tiểu linh hồn từ từ bước tới.
“Hàn Cốc Liên, mười hai tuổi, vốn là Lam Liên tiên nữ của Thiên cung, vì ghen tỵ mà cả gan ra tay sát hại sư tỷ đồng môn Mai Song tiên nữ, nên bị phạt mười đời chết dưới tay Mai Song. Lần này đã là kiếp thứ tám, vẫn còn hai kiếp nữa.” Diêm Vương đọc xong phán quyết liền giơ tay chỉ lối đi bên cạnh: “Đem cô ta đi!”.
“Tuân lệnh!” Lũ đầu trâu mặt ngựa lĩnh ý, lập tức áp giải Hàn Cốc Liên bước vào lối đi.
“Lại là cô nữa!” Mạnh Bà bưng bát canh: “Nào, uống hết bát này đi, những việc đã qua trong kiếp trước phút chốc sẽ như mây khói, chìm vào lãng quên hết thảy”.
“Mạnh Bà, đã là kiếp thứ tám rồi, hãy cho ta biết lần chuyển thế sắp tới này, Mai Song sẽ là gì của ta?” Ánh mắt Hàn Cốc Liên lạnh đến mức có thể khiến người đối diện đóng băng.
“Là…” Mạnh Bà run lẩy bẩy, nhìn theo bóng Cốc Liên đang dần xa mà gạt mồ hôi lạnh: “Thật đáng sợ, không hổ danh Lam Liên tiên nữ kiếp trước”.
“Mạnh Bà, cô ta cũng thật đáng thương, bảy kiếp rồi toàn bị người thân sát hại, chết rất thảm!” Nghĩ đến những cái chết thảm khốc của Hàn Cốc Liên ở mỗi kiếp, đám đầu trâu mặt ngựa bắt đầu xôn xao…
***
Vào năm Dân quốc thứ nhất ở Thượng Hải, hễ nhắc đến Hàn gia thì thật không ai không biết, chẳng ai chẳng rành, bởi Hàn gia là chủ nhân của Hoa Úy, tửu lâu lớn nhất Thượng Hải.
Tửu lâu này kinh doanh hết sức thịnh vượng. Hàn Ấu Kỳ, người đứng đầu Hàn gia đời này, là một người sớm thành danh, từ nhỏ đã có hỷ kết lương duyên cùng nhị tiểu thư Mai Song, con gái người mang danh Vua bánh nhà họ Nhạc, sau đó lại cưới thêm nàng danh kỹ Hoa Thiển của Túy Hoa lâu về làm lẽ. Có thể nói rằng sự nghiệp và gia đình, ông đều rực rỡ phong lưu.
Thế nhưng, chỉ bảy tháng sau khi rước cô vợ lẽ Hoa Thiển vào nhà, chính tại gia tộc hưng thịnh như thế bỗng nổ ra một vụ tai tiếng cực lớn khắp thành chưa ai chưa nghe qua: Đại phu nhân Hàn gia Nhạc Mai Song ngoại tình, và còn mang bầu nữa…
“Con tiện nhân!” Hòa cùng giọng kêu la, một bình hoa tàn nhẫn đập mạnh xuống bụng người phụ nữ: “Dám lén lút trai trên gái dưới sau lưng ta, còn để nảy nòi ra cái đồ con hoang này, tao đánh chết mày! Đánh chết mày!”. Bình hoa trong tay người đàn ông không ngừng phang vào bụng người phụ nữ.
“A… Ấu Kỳ, tôi không có mà! Đứa trẻ là con ông!” Người phụ nữ dáng vẻ thanh tú ngã xoài dưới nền đất, hai tay che bụng, máu trào ra, theo đôi chân chảy xuống dưới ướt đẫm, chỉ chốc lát đã thành một vũng dưới sàn.
“Lão gia, đừng đánh nữa, đánh nữa là có án mạng đấy!” Một người phụ nữ ăn vận quyến rũ ở bên cạnh can ngăn: “Có vẻ như chị Mai Song sắp sinh rồi…”.
“Hừ! Người đâu! Đem con tiện nhân này nhốt vào phòng chứa củi, từ giờ không được để nó xuất hiện trước mắt ta!” Người đàn ông ném bình hoa trong tay vỡ tan, quay người bước thẳng ra ngoài.
“Hừ! Nhạc Mai Song, thật đáng đời chị lắm!” Hoa Thiển trang điểm muôn phần xinh đẹp khinh bỉ lườm xuống người đàn bà đang đau đớn tới sống dở chết dở trên mặt sàn kia, tiếp đó quay về phía ngoài cửa gọi lớn: “Bọn đầy tớ chúng mày điếc hết cả rồi chắc! Không nghe thấy lệnh bảo chúng mày đem con đàn bà đáng chết này đi hay sao?”.
Mấy người hầu vội vội vàng vàng chạy đến, gắng hết sức nhẹ nhàng nâng Nhạc Mai Song đang nằm dưới đất khiêng ra ngoài…
…
“Ư… ư…” Nhạc Mai Song nằm trong phòng chứa củi, cắn chặt chiếc khăn bông, đau tới mức không nhấc nổi tay.
“Đại phu nhân, ráng sức lên, sắp ra rồi!” Bà đỡ Vương đứng bên cạnh thúc giục: “Rặn thật mạnh thêm lần nữa là đầu đứa trẻ sẽ ra thôi!”.
“Á…” Cùng với tiếng hét chói tai của Nhạc Mai Song, một đứa trẻ mình lầy nhầy máu tuột ra ngoài.
“Đại phu nhân, chúc mừng! Một thiên kim… A… Lạ nhỉ, đứa trẻ này sao chẳng khóc gì cả, không phải bị câm đấy chứ?” Bà Vương lo lắng ôm đứa bé, đặt trong chậu, tàn nhẫn véo thật mạnh vào chân nó một cái. “A!” Tiếng kêu ngạc nhiên vang lên, bà Vương vội vã lùi lại: “Đứa trẻ này! Đứa trẻ này…”.
“Sao thế, bà Vương?” Nhạc Mai Song cảm thấy có gì đó bất thường bèn hỏi.
“Đại… đại phu nhân, vừa rồi tiểu thư nhất định không khóc, tôi liền véo cô ấy một cái, ai ngờ, ai ngờ…” Bà Vương run rẩy quay người, Nhạc Mai Song kinh ngạc nhìn đứa trẻ đang nằm dựa lưng vào thành chậu nước, đôi mắt đen và sáng nhìn mình với vẻ đầy châm biếm, cái miệng xinh xắn nhoẻn nụ cười lạnh như băng.
“Phu… nhân, đây…” Bà Vương toàn thân run lẩy bẩy. Một đứa trẻ vừa mới chào đời, sao ánh mắt có thể như thế? Khéo là quái vật đầu thai ấy chứ! Bà Vương cố gắng bình tĩnh lại.
“Phu… nhân đặt cho tiểu thư một cái tên đi!” Bà nói, cố ý lờ đi những sự kiện vừa diễn ra, may mà ánh mắt và nụ cười quái gở kia chỉ hiện lên trong thoáng chốc, giờ đứa trẻ đã nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ nắm chặt thành chậu như thể đang cực kỳ bất mãn với tình cảnh hiện tại.
“A, gọi là gì nhỉ…” Mai Song định thần, nhìn bà Vương đang cẩn thận bế đứa trẻ lên, rồi bọc lại bằng một chiếc tã, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình và bà Vương nhìn lầm sao?
Đưa tay bế con gái, Mai Song càng chắc chắn mình nhìn nhầm, một bé gái xinh đẹp thế này sao có thể làm ra biểu cảm đáng sợ đến thế được!
Đúng lúc đó, cửa phòng chứa củi bỗng bật mở đánh “rầm” một cái, Hàn Ấu Kỳ giận dữ đùng đùng lao vào, đưa tay giật phắt đứa trẻ trong lòng Mai Song: “Nghiệt chủng! Tao đập chết mày!”, nói đoạn giơ tay nâng đứa trẻ lên cao quá đầu định ném xuống.
“Đừng! Lão gia, đó là con ông mà!” Nhạc Mai Song khẩn cầu.
“Cái gì mà con ta…” Chưa dứt câu, Hàn Ấu Kỳ bỗng im bặt, nhìn đăm đăm vào đôi mắt đứa bé. Cơn giận ngút trời của ông bỗng nhiên xẹp xuống, đôi mắt đứa trẻ phảng phất chiều sâu tối tăm u ám, trong thoáng chốc thu hút toàn bộ hồn phách của Hàn Ấu Kỳ.
Một lúc lâu không thấy Hàn Ấu Kỳ có phản ứng gì, cứ giơ đứa trẻ lên không cử động, Nhạc Mai Song cảm thấy kỳ quái, đang định bảo bà Vương giằng đứa bé lại, thì bỗng thấy ông từ từ hạ đứa trẻ xuống ôm vào lòng, quay lưng về phía vợ cả, lạnh lùng nói:
“Đứa trẻ này là con ta, từ nay về sau sẽ gọi là Hàn Cốc Liên! Còn bà vẫn tiếp tục làm đại phu nhân, chỉ là từ giờ trở đi vĩnh viễn không được phép nhìn thấy con gái nữa!”
“Không! Lão gia!” Nhạc Mai Song kinh hoàng nhìn Hàn Ấu Kỳ phất áo bước ra ngoài phòng chứa củi…
“Hàn Cốc Liên, mười hai tuổi, vốn là Lam Liên tiên nữ của Thiên cung, vì ghen tỵ mà cả gan ra tay sát hại sư tỷ đồng môn Mai Song tiên nữ, nên bị phạt mười đời chết dưới tay Mai Song. Lần này đã là kiếp thứ tám, vẫn còn hai kiếp nữa.” Diêm Vương đọc xong phán quyết liền giơ tay chỉ lối đi bên cạnh: “Đem cô ta đi!”.
“Tuân lệnh!” Lũ đầu trâu mặt ngựa lĩnh ý, lập tức áp giải Hàn Cốc Liên bước vào lối đi.
“Lại là cô nữa!” Mạnh Bà bưng bát canh: “Nào, uống hết bát này đi, những việc đã qua trong kiếp trước phút chốc sẽ như mây khói, chìm vào lãng quên hết thảy”.
“Mạnh Bà, đã là kiếp thứ tám rồi, hãy cho ta biết lần chuyển thế sắp tới này, Mai Song sẽ là gì của ta?” Ánh mắt Hàn Cốc Liên lạnh đến mức có thể khiến người đối diện đóng băng.
“Là…” Mạnh Bà run lẩy bẩy, nhìn theo bóng Cốc Liên đang dần xa mà gạt mồ hôi lạnh: “Thật đáng sợ, không hổ danh Lam Liên tiên nữ kiếp trước”.
“Mạnh Bà, cô ta cũng thật đáng thương, bảy kiếp rồi toàn bị người thân sát hại, chết rất thảm!” Nghĩ đến những cái chết thảm khốc của Hàn Cốc Liên ở mỗi kiếp, đám đầu trâu mặt ngựa bắt đầu xôn xao…
***
Vào năm Dân quốc thứ nhất ở Thượng Hải, hễ nhắc đến Hàn gia thì thật không ai không biết, chẳng ai chẳng rành, bởi Hàn gia là chủ nhân của Hoa Úy, tửu lâu lớn nhất Thượng Hải.
Tửu lâu này kinh doanh hết sức thịnh vượng. Hàn Ấu Kỳ, người đứng đầu Hàn gia đời này, là một người sớm thành danh, từ nhỏ đã có hỷ kết lương duyên cùng nhị tiểu thư Mai Song, con gái người mang danh Vua bánh nhà họ Nhạc, sau đó lại cưới thêm nàng danh kỹ Hoa Thiển của Túy Hoa lâu về làm lẽ. Có thể nói rằng sự nghiệp và gia đình, ông đều rực rỡ phong lưu.
Thế nhưng, chỉ bảy tháng sau khi rước cô vợ lẽ Hoa Thiển vào nhà, chính tại gia tộc hưng thịnh như thế bỗng nổ ra một vụ tai tiếng cực lớn khắp thành chưa ai chưa nghe qua: Đại phu nhân Hàn gia Nhạc Mai Song ngoại tình, và còn mang bầu nữa…
“Con tiện nhân!” Hòa cùng giọng kêu la, một bình hoa tàn nhẫn đập mạnh xuống bụng người phụ nữ: “Dám lén lút trai trên gái dưới sau lưng ta, còn để nảy nòi ra cái đồ con hoang này, tao đánh chết mày! Đánh chết mày!”. Bình hoa trong tay người đàn ông không ngừng phang vào bụng người phụ nữ.
“A… Ấu Kỳ, tôi không có mà! Đứa trẻ là con ông!” Người phụ nữ dáng vẻ thanh tú ngã xoài dưới nền đất, hai tay che bụng, máu trào ra, theo đôi chân chảy xuống dưới ướt đẫm, chỉ chốc lát đã thành một vũng dưới sàn.
“Lão gia, đừng đánh nữa, đánh nữa là có án mạng đấy!” Một người phụ nữ ăn vận quyến rũ ở bên cạnh can ngăn: “Có vẻ như chị Mai Song sắp sinh rồi…”.
“Hừ! Người đâu! Đem con tiện nhân này nhốt vào phòng chứa củi, từ giờ không được để nó xuất hiện trước mắt ta!” Người đàn ông ném bình hoa trong tay vỡ tan, quay người bước thẳng ra ngoài.
“Hừ! Nhạc Mai Song, thật đáng đời chị lắm!” Hoa Thiển trang điểm muôn phần xinh đẹp khinh bỉ lườm xuống người đàn bà đang đau đớn tới sống dở chết dở trên mặt sàn kia, tiếp đó quay về phía ngoài cửa gọi lớn: “Bọn đầy tớ chúng mày điếc hết cả rồi chắc! Không nghe thấy lệnh bảo chúng mày đem con đàn bà đáng chết này đi hay sao?”.
Mấy người hầu vội vội vàng vàng chạy đến, gắng hết sức nhẹ nhàng nâng Nhạc Mai Song đang nằm dưới đất khiêng ra ngoài…
…
“Ư… ư…” Nhạc Mai Song nằm trong phòng chứa củi, cắn chặt chiếc khăn bông, đau tới mức không nhấc nổi tay.
“Đại phu nhân, ráng sức lên, sắp ra rồi!” Bà đỡ Vương đứng bên cạnh thúc giục: “Rặn thật mạnh thêm lần nữa là đầu đứa trẻ sẽ ra thôi!”.
“Á…” Cùng với tiếng hét chói tai của Nhạc Mai Song, một đứa trẻ mình lầy nhầy máu tuột ra ngoài.
“Đại phu nhân, chúc mừng! Một thiên kim… A… Lạ nhỉ, đứa trẻ này sao chẳng khóc gì cả, không phải bị câm đấy chứ?” Bà Vương lo lắng ôm đứa bé, đặt trong chậu, tàn nhẫn véo thật mạnh vào chân nó một cái. “A!” Tiếng kêu ngạc nhiên vang lên, bà Vương vội vã lùi lại: “Đứa trẻ này! Đứa trẻ này…”.
“Sao thế, bà Vương?” Nhạc Mai Song cảm thấy có gì đó bất thường bèn hỏi.
“Đại… đại phu nhân, vừa rồi tiểu thư nhất định không khóc, tôi liền véo cô ấy một cái, ai ngờ, ai ngờ…” Bà Vương run rẩy quay người, Nhạc Mai Song kinh ngạc nhìn đứa trẻ đang nằm dựa lưng vào thành chậu nước, đôi mắt đen và sáng nhìn mình với vẻ đầy châm biếm, cái miệng xinh xắn nhoẻn nụ cười lạnh như băng.
“Phu… nhân, đây…” Bà Vương toàn thân run lẩy bẩy. Một đứa trẻ vừa mới chào đời, sao ánh mắt có thể như thế? Khéo là quái vật đầu thai ấy chứ! Bà Vương cố gắng bình tĩnh lại.
“Phu… nhân đặt cho tiểu thư một cái tên đi!” Bà nói, cố ý lờ đi những sự kiện vừa diễn ra, may mà ánh mắt và nụ cười quái gở kia chỉ hiện lên trong thoáng chốc, giờ đứa trẻ đã nhắm mắt lại, bàn tay nhỏ nắm chặt thành chậu như thể đang cực kỳ bất mãn với tình cảnh hiện tại.
“A, gọi là gì nhỉ…” Mai Song định thần, nhìn bà Vương đang cẩn thận bế đứa trẻ lên, rồi bọc lại bằng một chiếc tã, thầm nghĩ: Chẳng lẽ mình và bà Vương nhìn lầm sao?
Đưa tay bế con gái, Mai Song càng chắc chắn mình nhìn nhầm, một bé gái xinh đẹp thế này sao có thể làm ra biểu cảm đáng sợ đến thế được!
Đúng lúc đó, cửa phòng chứa củi bỗng bật mở đánh “rầm” một cái, Hàn Ấu Kỳ giận dữ đùng đùng lao vào, đưa tay giật phắt đứa trẻ trong lòng Mai Song: “Nghiệt chủng! Tao đập chết mày!”, nói đoạn giơ tay nâng đứa trẻ lên cao quá đầu định ném xuống.
“Đừng! Lão gia, đó là con ông mà!” Nhạc Mai Song khẩn cầu.
“Cái gì mà con ta…” Chưa dứt câu, Hàn Ấu Kỳ bỗng im bặt, nhìn đăm đăm vào đôi mắt đứa bé. Cơn giận ngút trời của ông bỗng nhiên xẹp xuống, đôi mắt đứa trẻ phảng phất chiều sâu tối tăm u ám, trong thoáng chốc thu hút toàn bộ hồn phách của Hàn Ấu Kỳ.
Một lúc lâu không thấy Hàn Ấu Kỳ có phản ứng gì, cứ giơ đứa trẻ lên không cử động, Nhạc Mai Song cảm thấy kỳ quái, đang định bảo bà Vương giằng đứa bé lại, thì bỗng thấy ông từ từ hạ đứa trẻ xuống ôm vào lòng, quay lưng về phía vợ cả, lạnh lùng nói:
“Đứa trẻ này là con ta, từ nay về sau sẽ gọi là Hàn Cốc Liên! Còn bà vẫn tiếp tục làm đại phu nhân, chỉ là từ giờ trở đi vĩnh viễn không được phép nhìn thấy con gái nữa!”
“Không! Lão gia!” Nhạc Mai Song kinh hoàng nhìn Hàn Ấu Kỳ phất áo bước ra ngoài phòng chứa củi…
Bình luận truyện