Liên Hoa Yêu Cốt
Quyển 2 - Chương 9: Bộ xương mất tích
Đàn Hương Lâu cổ kính trăm năm tuổi đã bị niêm phong!
Thông tin này vừa loang ra đã gây nên cơn bão lớn đối với các phương tiện truyền thông trong xã hội. Hàng trăm đại diện của báo chí, truyền hình đổ xô đến vây kín quanh cổng lớn của Đàn Hương Lâu nhưng đều bị chặn lại bởi một câu duy nhất từ phía cảnh sát: “Miễn bình luận”.
Trong ngôi biệt thự của gia đình họ Hàn, cô Tuệ bưng tách trà và hai miếng bánh kem ra bãi cỏ ngoài sân.
“Anh Quan, đây là trà kiểu Pháp, mời nếm thử!” Cô Tuệ cười hiền lành, đặt tách trà xuống trước mặt Quan Ân.
“Cảm ơn cô!” Quan Ân bất giác thấy ấm áp trong lòng. Đã lâu lắm rồi anh chưa được nếm cảm giác như về nhà này.
“Cô Tuệ, bữa sáng của cháu!” Cổ Liên hau háu nhìn về phía chiếc đĩa đựng hai miếng bánh kem, chỉ còn thiếu nước dãi rớt ra ngoài.
“Biết rồi, biết rồi.” Cô Tuệ đặt miếng bánh xuống trước mặt Cổ Liên: “Bà chủ nói rồi, Liên Liên chỉ được ăn một miếng thôi”, sau đó đặt miếng kia xuống chỗ Quan Ân: “Miếng này là của cảnh sát Quan, Liên Liên không được ăn đấy, nếu không sẽ không phải thục nữ đâu”.
“Ồ…” Cổ Liên nhìn trân trối vào miếng bánh trước mặt Quan Ân, ánh mắt như tóe lửa: “Cô Tuệ yên tâm, Liên Liên tuyệt đối không ăn đâu!”.
“Liên Liên ngoan lắm! Thế cô vào làm việc đây.” Cô Tuệ nói rồi quay người vào trong nhà.
“Cháu thích ăn bánh kem như vậy, miếng này cháu ăn đi!” Quan Ân đẩy đĩa bánh về phía Cổ Liên.
“Cháu muốn làm thục nữ! Nói không ăn thì sẽ không ăn!” Cổ Liên cứng đầu đẩy chiếc đĩa ra xa, nhưng ánh mắt thì trước sau vẫn chẳng rời được miếng bánh.
“Ha ha…” Quan Ân bị vẻ ngộ nghĩnh của cô bé làm cho bật cười, tiếp tục đẩy đĩa sang: “Chú ăn sáng từ sớm rồi, bây giờ không ăn nổi nữa. Vả lại chú không nói ra chuyện cháu ăn là được chứ gì”.
“Ừm…” Cổ Liên nhìn Quan Ân, rồi lại nhìn miếng bánh, cuối cùng cũng không chống nổi sự cám dỗ: “Vâng, nhưng đó là vì chú nói chú không ăn đấy nhé!”.
“Đúng, là chú nói.” Quan Ân mỉm cười nhìn Cổ Liên bắt đầu nhồm nhoàm gặm bánh.
“À phải rồi, vụ án của chị Linh Lan thế nào ạ?” Cổ Liên nghiêng đầu nhìn người đối diện: “Các chú tìm thấy xương cốt của chị ấy rồi chứ?”.
“Không!” Vẻ mặt Quan Ân thoắt trở lại vẻ nghiêm túc: “Lần theo đầu mối cháu cung cấp, đêm qua bọn chú đã đào dưới gốc cây, tìm được năm bộ xương, nhưng không có của Triệu Linh Lan”.
“Chú nói trong năm bộ xương ấy không có chị Linh Lan?” Cổ Liên ngay lập tức ngừng ăn.
“Đúng vậy, bọn chú đã tiến hành giám định DNA những bộ xương đó, xác nhận bốn bộ trong số đó là bốn học sinh cũ của Trần Thục Nghiêm.” Quan Ân cầm cốc trà lên uống một ngụm nhỏ: “Vì trong bốn người kia có hai trẻ mồ côi, một người từ vùng nông thôn đại lục trốn qua đây, người còn lại thì thân nhân đều đã di cư ra nước ngoài nên sự mất tích của họ không ai chú ý, càng chẳng có ai khai báo. Chỉ có…”, Quan Ân dừng lại vẻ do dự.
“Chỉ có gì ạ?”, Cổ Liên hỏi dồn.
“Chỉ có bộ xương cuối cùng được xác định là một bộ xương có từ thời nhà Thanh.” Vẻ mặt Quan Ân hơi kỳ quái: “Khi hỏi cung Trần Thục Nghiêm, ông ta nói bộ xương đó là tổ tiên của nhà họ Trần, đồng thời thú nhận đã giết chết Triệu Linh Lan và bốn người kia”.
“Các chú không nhìn thấy lại bộ xương đó phải không?” Mắt Cổ Liên sáng rực: “Nếu cháu đoán không nhầm, bộ xương cuối cùng đó chính là tiền thân của con quỷ mà chúng ta gặp!”.
“Ý cháu là…” Quan Ân đang định nói gì thì điện thoại di động của anh bỗng réo chuông: “A lô, xin chào! Cái gì? Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay!”. Ngắt điện thoại, vẻ mặt anh hết sức nghiêm trọng.
“Sao vậy, chú Quan?”, Cổ Liên hiếu kỳ hỏi.
“Bộ xương cuối cùng đã biến mất.” Mặt Quan Ân tái đi: “Vừa rồi Tiểu Lưu bên phòng giám định pháp y vừa gọi điện thông báo. Sáng nay bên họ vốn dự định giám định lại một lần nữa bộ xương đó, nhưng khi vào nhà xác thì phát hiện cửa ngăn chứa bộ xương ấy bị mở toang, bên trong hoàn toàn trống rỗng”.
“Chú Quan, cháu có thể đến xem không?” Cổ Liên nhìn Quan Ân đăm đăm: “Cháu muốn biết con quỷ này rốt cuộc đang chơi trò gì”.
“Ừ, nhưng cháu không được chạy lung tung đó”, Quan Ân nghiêm khắc cảnh cáo.
“Vì sao?” Cổ Liên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Quan Ân khó hiểu.
“Bởi đó là nhà xác chứ sao, cháu không sợ à?” Quan Ân tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói chuyện với trẻ con rõ là rắc rối: “Nhìn thấy những thi thể khủng khiếp dễ gặp ác mộng lắm!”.
“Ồ, cháu sẽ ngoan, không chạy lung tung là được chứ gì.” Cổ Liên buông thõng tay.
“Vậy đi thôi.” Quan Ân đứng dậy vào trong xin phép Phương Tĩnh Hương đưa Cổ Liên đi ghi biên bản liên quan đến vụ chiếc hộp gỗ tử đàn, đồng thời nhắc đi nhắc lại lời đảm bảo sẽ đưa cô bé về trước buổi trưa. Được Phương Tĩnh Hương đồng ý, Quan Ân đưa Cổ Liên vào xe cảnh sát…
…
Một giờ sau, tại nhà xác thuộc phòng giám định pháp y.
“A, một cô bé thật dễ thương.” Cô gái tên Tiểu Trương làm việc ở đó tiến đến nắm bàn tay nhỏ của Cổ Liên: “Trưởng phòng, con gái anh đấy à?”.
“Nói linh tinh! Trưởng phòng của chúng ta còn chưa kết hôn mà!” Phó phòng Đại Lý bước tới: “Chỗ chú có kẹo này, gọi chú đi!”.
“Chú…”, Cổ Liên ngoan ngoãn gọi.
“Ngoan lắm, nào, cầm lấy!” Đại Lý đưa cho Cổ Liên chiếc kẹo que dài, nhân lúc Tiểu Trương bế Cổ Liên ra xa, anh ta liền vỗ lên vai Quan Ân, cười gian xảo: “Được đấy, anh bạn! Tẩm ngẩm tầm ngầm thế nào tự nhiên được đứa con gái, từ đâu ra nói cho anh em nghe coi!”.
“Thôi đi!” Quan Ân bất giác mặt đỏ lên như tôm luộc: “Các cậu chỉ được cái nghĩ vớ vẩn! Đây là cháu gái tôi! Làm việc đi!”.
“Vâng thưa sếp!” Mọi người che miệng cười rồi tản đi.
“Nhìn gì vậy?” Quan Ân bước tới bên Cổ Liên, đồng thời ra hiệu cho Tiểu Trương rằng có mình ở đây là được rồi, cô có thể đi.
“Liên Liên, cô đi đây, tạm biệt!”, Tiểu Trương vẫy tay về phía Cổ Liên.
“Tạm biệt cô!”, Cổ Liên cũng chào cô gái.
“Aizzz… Cháu vừa đến đã hại chú bị người ta nói móc.” Quan Ân bế Cổ Liên lên: “Phát hiện được gì rồi?”.
“Nó tự đưa xác mình ra ngoài.” Cổ Liên chỉ dấu vết màu đen in trên nền đất: “Chú nhìn thấy không?”.
“Không thấy!” Quan Ân lắc đầu: “Chú chẳng thấy gì cả”.
“Xem ra nó vẫn còn ở đây!” Cổ Liên chỉ vết đen: “Nó vẫn chưa ra khỏi tòa nhà này, nếu không dấu chân đã xuất hiện ở cổng rồi. Có lẽ nó không có cách nào giấu được xác mình, bởi theo như chị Linh Lan nói, ma quỷ trong vòng hai giờ sau khi chết thì không điều khiển được thân xác mình. Cháu nghĩ nó nhất định đem giấu xương cốt mình ở đâu đó trước, đợi đến đêm mới nghĩ cách đưa ra ngoài. Chúng ta đi đã, đêm nay sẽ tính sổ với nó!”.
“Đêm nay?” Quan Ân ngạc nhiên nhìn cô bé trước mặt: “Bà cháu sẽ cho phép cháu ra ngoài sao?”.
“Chú yên tâm, cháu sẽ có cách!” Mắt Cổ Liên ánh lên tia cười tinh quái…
Thông tin này vừa loang ra đã gây nên cơn bão lớn đối với các phương tiện truyền thông trong xã hội. Hàng trăm đại diện của báo chí, truyền hình đổ xô đến vây kín quanh cổng lớn của Đàn Hương Lâu nhưng đều bị chặn lại bởi một câu duy nhất từ phía cảnh sát: “Miễn bình luận”.
Trong ngôi biệt thự của gia đình họ Hàn, cô Tuệ bưng tách trà và hai miếng bánh kem ra bãi cỏ ngoài sân.
“Anh Quan, đây là trà kiểu Pháp, mời nếm thử!” Cô Tuệ cười hiền lành, đặt tách trà xuống trước mặt Quan Ân.
“Cảm ơn cô!” Quan Ân bất giác thấy ấm áp trong lòng. Đã lâu lắm rồi anh chưa được nếm cảm giác như về nhà này.
“Cô Tuệ, bữa sáng của cháu!” Cổ Liên hau háu nhìn về phía chiếc đĩa đựng hai miếng bánh kem, chỉ còn thiếu nước dãi rớt ra ngoài.
“Biết rồi, biết rồi.” Cô Tuệ đặt miếng bánh xuống trước mặt Cổ Liên: “Bà chủ nói rồi, Liên Liên chỉ được ăn một miếng thôi”, sau đó đặt miếng kia xuống chỗ Quan Ân: “Miếng này là của cảnh sát Quan, Liên Liên không được ăn đấy, nếu không sẽ không phải thục nữ đâu”.
“Ồ…” Cổ Liên nhìn trân trối vào miếng bánh trước mặt Quan Ân, ánh mắt như tóe lửa: “Cô Tuệ yên tâm, Liên Liên tuyệt đối không ăn đâu!”.
“Liên Liên ngoan lắm! Thế cô vào làm việc đây.” Cô Tuệ nói rồi quay người vào trong nhà.
“Cháu thích ăn bánh kem như vậy, miếng này cháu ăn đi!” Quan Ân đẩy đĩa bánh về phía Cổ Liên.
“Cháu muốn làm thục nữ! Nói không ăn thì sẽ không ăn!” Cổ Liên cứng đầu đẩy chiếc đĩa ra xa, nhưng ánh mắt thì trước sau vẫn chẳng rời được miếng bánh.
“Ha ha…” Quan Ân bị vẻ ngộ nghĩnh của cô bé làm cho bật cười, tiếp tục đẩy đĩa sang: “Chú ăn sáng từ sớm rồi, bây giờ không ăn nổi nữa. Vả lại chú không nói ra chuyện cháu ăn là được chứ gì”.
“Ừm…” Cổ Liên nhìn Quan Ân, rồi lại nhìn miếng bánh, cuối cùng cũng không chống nổi sự cám dỗ: “Vâng, nhưng đó là vì chú nói chú không ăn đấy nhé!”.
“Đúng, là chú nói.” Quan Ân mỉm cười nhìn Cổ Liên bắt đầu nhồm nhoàm gặm bánh.
“À phải rồi, vụ án của chị Linh Lan thế nào ạ?” Cổ Liên nghiêng đầu nhìn người đối diện: “Các chú tìm thấy xương cốt của chị ấy rồi chứ?”.
“Không!” Vẻ mặt Quan Ân thoắt trở lại vẻ nghiêm túc: “Lần theo đầu mối cháu cung cấp, đêm qua bọn chú đã đào dưới gốc cây, tìm được năm bộ xương, nhưng không có của Triệu Linh Lan”.
“Chú nói trong năm bộ xương ấy không có chị Linh Lan?” Cổ Liên ngay lập tức ngừng ăn.
“Đúng vậy, bọn chú đã tiến hành giám định DNA những bộ xương đó, xác nhận bốn bộ trong số đó là bốn học sinh cũ của Trần Thục Nghiêm.” Quan Ân cầm cốc trà lên uống một ngụm nhỏ: “Vì trong bốn người kia có hai trẻ mồ côi, một người từ vùng nông thôn đại lục trốn qua đây, người còn lại thì thân nhân đều đã di cư ra nước ngoài nên sự mất tích của họ không ai chú ý, càng chẳng có ai khai báo. Chỉ có…”, Quan Ân dừng lại vẻ do dự.
“Chỉ có gì ạ?”, Cổ Liên hỏi dồn.
“Chỉ có bộ xương cuối cùng được xác định là một bộ xương có từ thời nhà Thanh.” Vẻ mặt Quan Ân hơi kỳ quái: “Khi hỏi cung Trần Thục Nghiêm, ông ta nói bộ xương đó là tổ tiên của nhà họ Trần, đồng thời thú nhận đã giết chết Triệu Linh Lan và bốn người kia”.
“Các chú không nhìn thấy lại bộ xương đó phải không?” Mắt Cổ Liên sáng rực: “Nếu cháu đoán không nhầm, bộ xương cuối cùng đó chính là tiền thân của con quỷ mà chúng ta gặp!”.
“Ý cháu là…” Quan Ân đang định nói gì thì điện thoại di động của anh bỗng réo chuông: “A lô, xin chào! Cái gì? Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay!”. Ngắt điện thoại, vẻ mặt anh hết sức nghiêm trọng.
“Sao vậy, chú Quan?”, Cổ Liên hiếu kỳ hỏi.
“Bộ xương cuối cùng đã biến mất.” Mặt Quan Ân tái đi: “Vừa rồi Tiểu Lưu bên phòng giám định pháp y vừa gọi điện thông báo. Sáng nay bên họ vốn dự định giám định lại một lần nữa bộ xương đó, nhưng khi vào nhà xác thì phát hiện cửa ngăn chứa bộ xương ấy bị mở toang, bên trong hoàn toàn trống rỗng”.
“Chú Quan, cháu có thể đến xem không?” Cổ Liên nhìn Quan Ân đăm đăm: “Cháu muốn biết con quỷ này rốt cuộc đang chơi trò gì”.
“Ừ, nhưng cháu không được chạy lung tung đó”, Quan Ân nghiêm khắc cảnh cáo.
“Vì sao?” Cổ Liên mở to đôi mắt tròn xoe nhìn Quan Ân khó hiểu.
“Bởi đó là nhà xác chứ sao, cháu không sợ à?” Quan Ân tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói chuyện với trẻ con rõ là rắc rối: “Nhìn thấy những thi thể khủng khiếp dễ gặp ác mộng lắm!”.
“Ồ, cháu sẽ ngoan, không chạy lung tung là được chứ gì.” Cổ Liên buông thõng tay.
“Vậy đi thôi.” Quan Ân đứng dậy vào trong xin phép Phương Tĩnh Hương đưa Cổ Liên đi ghi biên bản liên quan đến vụ chiếc hộp gỗ tử đàn, đồng thời nhắc đi nhắc lại lời đảm bảo sẽ đưa cô bé về trước buổi trưa. Được Phương Tĩnh Hương đồng ý, Quan Ân đưa Cổ Liên vào xe cảnh sát…
…
Một giờ sau, tại nhà xác thuộc phòng giám định pháp y.
“A, một cô bé thật dễ thương.” Cô gái tên Tiểu Trương làm việc ở đó tiến đến nắm bàn tay nhỏ của Cổ Liên: “Trưởng phòng, con gái anh đấy à?”.
“Nói linh tinh! Trưởng phòng của chúng ta còn chưa kết hôn mà!” Phó phòng Đại Lý bước tới: “Chỗ chú có kẹo này, gọi chú đi!”.
“Chú…”, Cổ Liên ngoan ngoãn gọi.
“Ngoan lắm, nào, cầm lấy!” Đại Lý đưa cho Cổ Liên chiếc kẹo que dài, nhân lúc Tiểu Trương bế Cổ Liên ra xa, anh ta liền vỗ lên vai Quan Ân, cười gian xảo: “Được đấy, anh bạn! Tẩm ngẩm tầm ngầm thế nào tự nhiên được đứa con gái, từ đâu ra nói cho anh em nghe coi!”.
“Thôi đi!” Quan Ân bất giác mặt đỏ lên như tôm luộc: “Các cậu chỉ được cái nghĩ vớ vẩn! Đây là cháu gái tôi! Làm việc đi!”.
“Vâng thưa sếp!” Mọi người che miệng cười rồi tản đi.
“Nhìn gì vậy?” Quan Ân bước tới bên Cổ Liên, đồng thời ra hiệu cho Tiểu Trương rằng có mình ở đây là được rồi, cô có thể đi.
“Liên Liên, cô đi đây, tạm biệt!”, Tiểu Trương vẫy tay về phía Cổ Liên.
“Tạm biệt cô!”, Cổ Liên cũng chào cô gái.
“Aizzz… Cháu vừa đến đã hại chú bị người ta nói móc.” Quan Ân bế Cổ Liên lên: “Phát hiện được gì rồi?”.
“Nó tự đưa xác mình ra ngoài.” Cổ Liên chỉ dấu vết màu đen in trên nền đất: “Chú nhìn thấy không?”.
“Không thấy!” Quan Ân lắc đầu: “Chú chẳng thấy gì cả”.
“Xem ra nó vẫn còn ở đây!” Cổ Liên chỉ vết đen: “Nó vẫn chưa ra khỏi tòa nhà này, nếu không dấu chân đã xuất hiện ở cổng rồi. Có lẽ nó không có cách nào giấu được xác mình, bởi theo như chị Linh Lan nói, ma quỷ trong vòng hai giờ sau khi chết thì không điều khiển được thân xác mình. Cháu nghĩ nó nhất định đem giấu xương cốt mình ở đâu đó trước, đợi đến đêm mới nghĩ cách đưa ra ngoài. Chúng ta đi đã, đêm nay sẽ tính sổ với nó!”.
“Đêm nay?” Quan Ân ngạc nhiên nhìn cô bé trước mặt: “Bà cháu sẽ cho phép cháu ra ngoài sao?”.
“Chú yên tâm, cháu sẽ có cách!” Mắt Cổ Liên ánh lên tia cười tinh quái…
Bình luận truyện